Hạ tuế thiên 2013
Chương 12: Thương lượng
Chuyện về sau tôi không hiểu nhiều lắm, vì chú Ba cùng người tên Tào Nhị Đao Tử kia gần như đã dẫn người tiến vào, hiện trường lại thành một đống hỗn loạn, ông bác họ tức tới thiếu chút nữa thì hộc máu. Chú Hai bảo tôi trước đỡ lão cha về, không cần suy nghĩ nữa.
Tôi vừa thấy sự tình hoàn toàn không thể khống chế được liền lập tức rời đi, vừa bước ra khỏi từ đường nhìn cảnh bên ngoài cũng thật rối rắm, rõ ràng là bọn họ vừa trải qua một trận quần thảo.
Chuyện này gây ra ồn ào huyên náo, mãi cho tới buổi sáng ngày hôm sau tôi mới nhìn tới chú Ba, đầu chú bị thương phải băng gạc, đang ngồi xổm ở cửa ăn điểm tâm. Tôi liền mang phần của mình qua đó cùng ngồi xuống hỏi chú tình hình về sau thế nào.
Chú Ba lúc ấy đang ăn cháo bánh bao, lập tức mắng ầm lên, cái con bà nó rất là xui mà, không ngờ trong quan cái gì cũng không có, hại chú và Tào Nhị Đao Tử đầu đều bị thương. Con mẹ nó đúng thật là đều là người một nhà bất hảo hạ sát thủ, không thì chú đã chẳng để mình phải thua thiệt.
Tôi nói chú cũng tham quá, đây không phải là phần mộ tổ tiên nhà mình sao, thế mà chú cũng không buông tha cho.
Chú Ba mắng: “Mày thì biết cái gì, chú Ba mày đây còn không phải vì sĩ diện của lão cha mày mà đứng ra sao, con mẹ nó nếu không lão tử đi lại làm sao trong thôn này nữa, lão cha mày là tộc trưởng mà cứ ngây ngây ngô ngô, huống hồ, Tào Nhị Đao Tử kia đã sớm ngứa mắt chú Ba mày rồi, lão tử thấy phần của hắn đã không thèm tính toán so đo, chó má, nhà chúng ta sao không đá quách hắn đi, con mẹ nó, hắn còn đòi tới tranh giành này nọ, muốn nói kia là phần mộ tổ tiên, tao có chôn cũng không tới phiên hắn, hắn muốn chôn thì đi chôn trong nhà xí bên cạnh ấy.”
Chú Ba mắng hai tiếng, giọng chú Hai liền từ trong phòng truyền tới, chú mắng: “Cậu mắng cái gì cháu nó chứ, cái gì mà vì lão đại, cậu mà có tâm tính này sao? Cậu còn không biết lão đại chúng ta sợ nhất là rơi vào trường hợp này?”. Nói xong chú Hai bưng một cái ghế tựa bằng trúc đi ra, chú Hai quả nhiên giống như tiên nhân hạ phàm vậy, dậy sớm, ăn cũng ít, vừa mới luyện xong thái cực quyền, giờ an vị ngồi trên ghế bên cạnh chúng tôi cho gà ăn.
(Cho em nói một câu thôi: em thích nhà Ngô Tà lắm, ai cũng dễ thương hết >__< )
Chú Ba nhìn chú Hai không còn cách nào khác, chỉ đành nói thầm một câu: “Khiến lão tử đi chuyến này, chính là không để phải chịu thiệt trước mặt người khác, nói lại thì đồ tốt trong quan tài kia ở đâu chứ? Lão tử còn tưởng rằng lúc ấy rối loạn, thật sự có cái gì giấu phía dưới, không ngờ chỉ là một lũ ốc thối.”
Tôi biết chú Hai đã gặp nhiều rồi, liền hỏi chú: “Chú Hai à, chú đọc nhiều sách vậy, trước từng nghe qua việc như này chưa?”
Chú Hai thu cám lại, ngẫm nghĩ một lát mới nói: “Mày đừng hỏi, chuyện này thực tình đúng là không phải lần đầu tiên, chú còn nhớ rõ trên núi Phượng Hoàng ở Hàng Châu từng đào ra một khu cổ mộ, là của một trong năm thái giám thời Nam Tống. Bên trong có cả một ao cá, ngũ sắc rực rỡ, nghe nói là ao cũng bị phong bế, sau này còn có người ăn một con, kết quả chết bất đắc kỳ tử.”. Chú nhíu mày, vội quay sang mấy con gà kêu quang quác: “Có điều là, đó là trong mộ thất là còn có thể, chứ ở trong quan tài như này thì thực sự chưa từng xảy ra.”
Tôi nhìn sang chú Ba, hỏi chú đổ đấu có từng gặp qua như vậy chưa, chú cũng lắc đầu: “Nào có thường xuyên đụng tới chuyện này đâu chứ, ông giời có vẻ thích đùa, đừng nghĩ nữa, coi như không biết đi. Chú ở trong đấu còn gặp phải nhiều chuyện hơn, suy nghĩ nhiều thì chắc chú Ba mày sẽ thành nhà triết học mất.”. Nói xong ám chỉ chú Hai một cái, ý bảo là chú Hai mày mới là biết nhiều thứ.
Tôi lại hỏi: “Sau thì sao, quan tài này thế nào?”
Chú Ba thở dài nói chú cũng muốn đi lắm, đầu lại bị Tào Nhị Đao Tử đánh, thi thể kia là một nữ nhân vô danh, chưa biết rõ thân phận, trước không thể hành động bừa bãi, “Người chết động tác rất không thoải mái, chú nghi là có lẽ bị khóa lại bên trong quan tài, chưa biết chừng là bị người hại chết.”
“Hại chết sao?”
“Chính là bị người ta ép nhốt vào tới chết đuối, khi đó loại chuyện thế này có nhiều mà, ông bác nói có lẽ đúng, có thể là nha hoàn hoặc là một người thuốc (người cho dùng thuốc đông y nhiều).”. Chú Ba thở dài, “mặc kệ nó, nhiều năm như vậy ai biết được chuyện gì xảy ra chứ.”
“Vậy giờ bọn họ xử lý thế nào?”
“Rửa quan tài, bên trong rắc vôi, sau thì bỏ lại thi thể vào, ốc thì vớt hết ra, mời thêm cả đạo sĩ về tiến hành cúng tế nữa.”. Chú Ba hung hăng húp một ngụm cháo, “Ông bác bảo là nếu thực sự không tra ra được liền cho nguyên táng lại, coi như không biết.”
Chú Hai mặc kệ, vẫn tự mình cho gà ăn, một bên hậm hực nói: “Là mấy con ốc nước ngọt sao? Tưởng ông bác bảo cho cậu cầm về nấu ăn mà?”
“Cái quái, lão ấy muốn ăn thì cho lão ấy ăn, ăn chết cái lão bất tử đấy đi.”. Chú Ba nói, “ngày hôm qua toàn bộ đều đổ hết xuống khe suối rồi, nhìn mà ghê lắm.”
“Gì chứ, sao bọn họ lại làm thế!” Tôi ghê tởm nói, “ai mà dám xuống nước mò ốc ăn nữa?”
“Đạo sĩ kia nói phải phóng sinh, con mẹ nó chứ, chú có biện pháp sao.” Chú Ba mắng một tiếng.
Lúc này trong sân có một người vừa tới, chạy thẳng tới trước mặt tôi, vội vã hỏi: “Lão cha cậu đâu?”
Lão cha tôi bị kích thích, vẫn còn trì trệ lắm, tôi chưa kịp trả lời thì chú Ba đã đá người kia một cước, nói: “Hắc Bì, chuyện gì?”
“Ông bác bảo cha Ngô Tà lập tức tới bên dòng suối, con mẹ nó, hình như trong đó có xảy ra chuyện gì ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top