Chương 18.
Đánh đến cái thứ hai Vương Minh mới tỉnh lại, xoa đầu nghi hoặc nhìn tôi: "Làm sao?"
Tôi đi tới đánh hắn một trận, đánh hắn bỏ chạy khắp doanh địa. "Ngô Tà! Đừng tưởng ngươi nhiều người mà ta sợ ngươi!" Tôi càng giận hơn, tung chân đá hắn lảo đảo một cái, Bàn Tử giơ chân ra ngáng, Vương Minh ngã xuống như chó gặm bùn. Tôi đi tới túm hắn, quát lên: "Nói, cậu ở đây làm gì?"
"Anh làm cái gì thì tôi làm cái đó, anh được làm mà không cho tôi làm sao, thật không công bằng!" Vương Minh còn không phục, tôi đấm hắn văng ra. Một cước đạp lên ngực hắn, ném giày trả Bàn Tử.
Vương Minh hung hăng trừng mắt nhìn tôi, không ngừng thở dốc, nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa. Tôi nhìn chằm chằm vào hắn, hắn cũng nhìn tôi, một lúc lâu sau hắn mới nói: "Nếu anh ta đã chết thì sao? Rất nhiều chuyện có thể xảy ra trong mười năm. Anh đã thay đổi, anh ta cũng sẽ thay đổi. Dù không chết anh ta cũng sẽ quên anh, anh mạo hiểm tính mạng đến nơi này chỉ là sự cố chấp của anh mà thôi." (QT dịch là tâm ma, mình thấy tâm ma hay chấp niệm đều được, nhưng lại sợ không "thuần Việt" )
Tôi đốt một điếu thuốc lên, lạnh lùng nhìn hắn.
Vương Minh tiếp tục nói: "Anh biết anh ta nói mười năm sau hãy đi tìm anh ta, chỉ là để cho anh có một mục đích trong tương lai. Người ta đều chóng quên, anh ta nghĩ mười năm cũng đủ làm anh quên. Anh biết rõ không ai có thể sống dưới đất mười năm. Anh đúng là kẻ điên mới thật sự đến đón anh ta."
Bàn Tử và Tiểu Hoa đều nhìn chúng tôi, Vương Minh chỉ vào bọn họ: "Vì sự cố chấp của anh, anh làm những người này đều bị liên lụy. Tôi cũng bị anh làm liên lụy, cuộc đời tôi lúc đầu không phải như thế này! Không thể vì sự cố chấp của một mình anh mà anh muốn thế nào phải như thế đó, không công bằng!"
Tôi bỏ chân ra, nhìn trên tay mình, tôi không ngờ được Vương Minh sẽ nói những lời này. Nhưng nội tâm tôi đã sớm không có bất kỳ dao động nào nữa. Bởi vì —- "Mỗi người đều có sự cố chấp của bản thân mình." Tôi nói: "Sự cố chấp của cậu là cái gì?"
Hắn nhìn tôi, không thể trả lời.
Tôi lạnh lùng nói: "Tôi cho cậu hai lựa chọn, hoặc là tiếp tục về trông cửa hàng cho tôi, hoặc là tôi sẽ chôn cậu ở đây ngay bây giờ."
Mắt hắn đỏ lên một vòng.
"Ngay cả thảo luận anh cũng không muốn thảo luận với tôi."
"Có những ước hẹn không thể bỏ lỡ." Tôi nói, có lẽ Muộn Du Bình sẽ không xuất hiện, có lẽ tôi sẽ chết trên đường, nhưng sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi cần một sự giải thoát. Tôi cần một dấu chấm hết. Sự giải thoát này không phải bỗng nhiên tỉnh ngộ là có thể giải quyết, cuộc đời tôi đi qua mười năm, tất cả đều đã có thể thực sự chạm tới, nhưng những ký ức này cần một sự kết thúc.
"Tuy nhiên, chờ tôi trở về, tôi có thể nói cho cậu biết vì sao tôi nhất định phải làm như vậy." Tôi nhìn hắn, nói thêm.
Vương Minh nhìn tôi, Bàn Tử đi tới ngồi xổm bên cạnh Vương Minh: "Trở về đi, với chỉ số thông minh của cậu, không thể ngăn cản được chúng tôi, cũng không giúp cậu thoát chết."
Vương Minh đứng lên, ký ức buổi tối hôm qua làm hắn không dám ra vẻ nữa, thu hồi trang bị, thủ hạ của hắn từng người từng người đứng lên. Tôi ra hiệu cho Khảm Kiên, Khảm Kiên đưa một ít thức ăn cho bọn họ.
Vương Minh liếc mắt nhìn tôi, quay đầu đi khập khiễng hướng ra ngoài núi. Đi mấy bước, hắn ngoảnh lại hạ giọng nói: "Ông chủ, nhất định anh phải còn sống trở về."
Tôi gật đầu, hắn quay đầu lại, ủ rũ, chập chạm đi xa dần.
Tôi hít mạnh một hơi thuốc. Bàn Tử nói: "Hắn bảo thủ hạ giả trang Tiểu Ca, là muốn..."
Tôi không nghe nửa câu sau của Bàn Tử, tôi không có hứng thú muốn biết hắn muốn làm gì, tôi hỏi Bàn Tử: "Anh làm thế nào lại đi ra từ dưới đó?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top