CHAP 17

Suốt 2 tiếng đồng hồ trong bar, cô liên tục bị mọi người bắt uống hết ly này đến ly khác...nếu đếm lại là 2,3 chai rồi nha! Người cứ liên tục bám cô nãy giờ không tha đang ngồi kế bên cô say khướt, Phụng bắt đầu lơ mơ đi, gương mặt cũng đỏ ửng hơn cả cô. Chắc nàng bị mọi người bắt uống nhiều hơn mình đi!. Mặc dù cô say nhưng vẫn còn tỉnh táo để nhìn đồng hồ. Giờ là 11h rồi! Cô thấy đã trễ , khìu nhẹ vai Phụng nói:

"Phụng nè! Trễ rồi, về thôi! Uống nhiêu được rồi".

Cô dựt lại chai rượu đang bị Phụng liên tục uống đi, nhẹ nhàng đỡ nàng đứng dậy. Mà miệng Phụng cứ liên tục lẩm bẩm gì đó khiến cô nghe không hiểu, nàng dùng đôi tay của mình ôm chặt cổ cô, mở đôi mắt ra nhìn cô, miệng cười khúc khích nói:

"Hihi...ực...Tú...ực...tôi...rất ...ực mến Tú....! Ực Tú không ...biết đó thôi...! Ức...tôi thương ...Tú từ ..ực...hồi cấp ...2 rồi hihi!".

Phụng tựa đầu vào ngực cô, liên tục lẩm bẩm câu " Tôi thương Tú" rồi cười.

Cô im lặng nghe Phụng nói, cô biết rằng con người thành thật nhất là khi say, mọi lời nói của Phụng cô nghe không sót 1 câu nào. Cô nhìn Phụng bất giác mỉm cười nhẹ rồi thở dài, nói nhỏ với Phụng:

"Để tôi chở Phụng về, bà say lắm rồi! Uống lắm dô!".

Cô đỡ Phụng ra ngoài lấy xe, người này cứ như con nít vậy đấy! Cứ liên tục nhìn cô rồi đưa tay chọt chọt má cô rồi tự cười. Cô cũng không làm khó gì nàng , chỉ im lặng chịu đựng. Cô dắt chiếc moto ra , leo lên xe rồi nhìn người trước mặt đang đưa đôi mắt cún con nhìn mình, cô lấy nón đội lên đầu Phụng , cài quai lại cho nàng rồi nói:

"Leo lên xe , tôi chở về! Phụng say lắm rồi!".

Phụng nghe cô nói mình say liền phồng má lên cải lại:

"Tôi...ức...tôi...không...ức...say....ức...chỉ...chỉ...có...ực...Tú say ...kìa..ức".

Cô thở dài, không nên chấp với người say liền nhẹ giọng nói:

"Rồi rồi Phụng không say , tôi say! Giờ ngoan lên xe tôi chở về!"

Phụng nghe cô nói liền ngoan ngoãn leo lên , ôm chặt lưng cô, tựa đầu lên vai cô cười khúc khích nói:

"Hhihi..ực...ôm Tú ấm quá...ức"

Cô lắc đầu , căn dặn Phụng:

"Ôm chắt vào, tôi sẽ chạy hơi nhanh đấy!".

Phụng ôm chặt cô thay cái trả lời, tựa đầu lên vai cô, đôi mắt lim dim nhắm lại để cô chở mình về.

Cô hụn tay ga rồi vụt lên chạy, chạy dọc con đường vắng tanh, không còn 1 bóng ai chỉ có những ánh đèn đường chiếu sáng, xung quanh cây cối xồ xạt , những cơn gió về đêm se se lạnh, cảm giác thật yên bình, không ồn ào như buổi sáng.

Cô đang chạy vụt qua bên đường thì thấy có chiếc xe đang lao nhanh về phía mình, cô hốt hoảng la lên:

"PHỤNG ÔM CHẶT MÌNH ĐỪNG ĐỂ BỊ TÉ!!!!!".

Tiếng cô la lên làm cho Phụng phía sau đang yên tĩnh nhắm mắt phải giật mình bừng tỉnh nhìn phía trước mặt, nghe lời cô mà ôm chặt lại , nhắm mắt úp gương mặt vào lưng cô.

'Kétttttt'

'Bịch'

"Aaaa........"

"Aaaa......."

Chiếc moto bị tông vào lề đường, cô sợ nàng bị thương nên lấy nửa thân mình chắn chiếc moto đang đè lên mình , 1 tay để sau ôm lấy Phụng , chân phải chặn lại chiếc moto đè lên mình để tránh cho nàng bị đau, cô đau điếng la lên , đầu bị đập lên lề đường nhưng may là có đội mũ nên không sau, còn chân bên phải bị chiếc moto đè lên như muốn gãy đi, cảm giác của cô bây giờ đau như ai cắt vào thịt mình vậy.

Phụng hốt hoảng, 1 phần chiếc moto đè nhưng nàng chỉ bị xô xát ngoài da, tay chỉ bị thương ngoài da, Phụng cố gắng chống tay bò ra khỏi moto đang đè lên , khập khiễng đứng lên cố gắng dùng sức dắt chiếc moto đang đè lên cô.

"A....đ...au...đau...khiếp...!".

Cô được Phụng đỡ lên, không khỏi hít 1 ngụm khí lạnh, cảm giác chân phải của cô như đang bị bẻ đôi , cơn đau khủng khiếp ập tới khiến cô phải la lên:

"A....chân...chân..tôi...đ..au...đau quá Phụng ơi....để tôi ngồi xuống!!!".

Phụng lo lắng cho cô, nàng như muốn khóc nhưng phải kìm nén lại dìu cô ngồi xuống lề đường, tức giận đưa mắt nhìn chiếc xe mới vừa tông cô giờ lại chạy đi mất, không thèm xuống đỡ người khác! Đụng xong rồi lại bỏ chạy!.

Cô ngồi bệt xuống lề đường,ôm chân phải, cô chắc rằng bị chiếc moto to đùng đè lên chân sẽ bị gãy hoặc bông gân...Cắn răng chịu đựng cơn đau, mồ hôi lạnh liên tục ứa ra, ướt cả lưng cô.

Phụng bây giờ đã tỉnh hơn lúc nãy , cơn say giờ đã biến mất chỉ còn nổi lo lắng cho cô, lính huýnh móc điện thoại ra điện xe cứu thương lại.

Cô giương mắt nhìn Phụng , thấy nàng điện cứu thương đến liền nhanh miệng nói:

"Tôi tôi không...sao..đâu chỉ là bông...gân..chân thôi...aissss...đau khiếp!!!!!"

Trong lúc nói , cô thử rút chân lại chứng minh cho Phụng thấy nhưng vừa cử động thì cơn đau khủng khiếp ập tới khiến cô phải hít thêm ngụm khí lạnh. Cô quằn quại nằm đại trên lề đường, cắn môi dưới chặn lại tiếng kêu . Chắc phải chờ xe cứu thương lại thôi.

Phụng sợ hãi ngồi xuống đỡ cô, gương mặt lo lắng sắp khóc nói:

"Đó tôi nói rồi mà...!!!! Tú ráng lên đi, xe cứu thương sắp tới rồi!".

Phụng để Tú dựa vào mình , ôm cô sốt ruột lo lắng chờ đợi, nàng nghĩ phải nên báo cho ba mẹ Tú biết. Không nghĩ nhiều nhanh chóng móc chiếc điện của Tú ra , bấm vào số của ba Tú.

"Alo...! Tú sao chưa về nữa con?? Khuya lắm rồi , mẹ con đang tức giận chờ con về đó, ba dỗ mãi mới chịu vào phòng ngủ!!".

Phụng ấp úng nói:

"Bác ơi...! Tú....Tú...bạn...bạn ấy bị té xe ....!!!!!".

Đầu dây bên kia truyền qua giọng nói hốt hoảng, lo lắng nói:

"Tú...Tú...nó đang ở đâu vậy con??? Bác chạy lại liền".

Phụng nói:

"Bác hãy bình tĩnh, con đã điện xe cứu thương lại rồi, con nghĩ bác nên chạy vào bệnh viện X ! Tới đó con sẽ kể sự việc cho bác sau!".

Đầu dây bên kia im lặng 1 hồi , rồi nói:

"Được rồi bác chạy lại liền!!!".

Phụng vừa cúp máy xong thì xe cứu thương cũng tới.

'Ò...e...ò...e....'

Vài y tá bước ra khỏi xe xuống đỡ cô và Phụng đứng dậy đi vào xe , cô đau đớn kêu lên:

"Aaa....chân ...chân tôi...nhẹ ..nhẹ chút....á... từ từ trời!!!!"

Cô được 1 cô y tá đỡ vào xe cứu thương, cô ta chỉ câu tay cô đỡ thôi, chứ chân để cô tự lếch đau khiếp!!!! Có cái giường bệnh để làm gì dị trời???? Bộ không biết để tuii nằm lên rồi mấy người mới khiêng tui vào xe chớ!!. Cô y tá chỉ im lặng đỡ cô vào bên trong xe nằm xuống. Phụng ngồi cạnh cô, được 1 cô y tá khác đang sát khuẩn vết thương dùm mình. Cô liếc nhìn cô y tá mới vừa đỡ mình, đưa đôi mắt ai oán nhìn y tá đó. Muốn chửi nhưng lại không, nhìn đẹp vậy mà làm y tá kiểu dị hơi bị uổn nha!! Hên cho cô là cô đẹp đó không thôi là chửi dô mặt cô lâu rồi hứ!!.

Cô y tá xinh đẹp đó có cảm giác ai đó đang dùng đôi mắt ai oán nhìn mình, xoay qua mới bắt gặp cô. Trong đầu nàng nghĩ người này bộ có vấn đề thần kinh à!! Tự nhiên nhìn mình rồi còn nhâu nhâu lại!!! Đẹp nhưng khùng!!!!!. Cô mà biết cô y tá này đang chửi cô khùng chắc sẽ tức ói máu.

Cô thấy y tá đó nhìn mình liền làm bản mặt ghét bỏ xoay qua hướng khác, không thèm nhìn. (Kiêu căng)
___________________________________

Hiện tại cô đang nằm trong phòng bệnh , Phụng thì phải đi kiểm tra lại có bị gì nữa không! cô được các bác sĩ kiểm tra thì chuẩn đoán cô chỉ bị xước nhẹ ngoài da và quan trọng nữa là bị GÃY CHÂN PHẢI!!!!! Cô cứ nghĩ mình sẽ bị què luôn nhưng bác sĩ nói chân cô có thể lành trong vòng 3 tháng, chỉ cần ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ và không hoạt động mạnh đến cái chân thôi! Cô đang muốn khóc không ra nước mắt , nhìn cái chân cô bây giờ bị bó treo ngược lên không khác gì cái bánh tét....Cô đang muốn tự kỉ thì cánh cửa mở ra. Có tới 5 người đang bước vào, gương mặt đầy sát khí nhìn cô. Ách...!!! Chị Linh, chị Mỹ ,chị My rồi còn chị Hân với chị Vy nữa a!!!! Ủa?? Đâu ra vậy? Sao biết mình nằm viện rồi...cái mặt thấy...GHÊ quá đi!!!!! . Cô đang tính mở miệng thì...

"IM!!!!! CẤM NÓI!!!!" cả 5 đồng thanh nói.

Ách!!! Gì đồng thanh thế. Mặt cô bắt đầu đổ mồ hôi, trong phòng có bật máy lạnh nhưng nãy giờ đâu lạnh tự nhiên các nàng hùng hổ bước vào cái lạnh như ở ngoài bắc cực ấy!!!!. Cô run rẩy nhìn từng người lấy ghế ngồi trước mặt mình...lần này cô toang rồi huhuh!!!!!.

Hết chap 17.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top