CHAP 10
Sáng sớm là cô đã uể oải trong người rồi. Đạp xe trên đường mà cô cứ ngáp dài liên tục, không giống như mọi khi tinh thần sảng khoái nữa a!. Nhớ lại dụ hôm qua cô phải rùng mình đi, do đi chơi về trễ không xin phép mom nên giờ mông của cô rất đau luôn a~! Thật là khổ quá đi huhu!!. Mỗi lần đạp xe là phải bị tác động đến mông, khiến gương mặt tuấn mĩ của cô liên tục xanh xao đi!.
Đến trường, cô vẫn đậu xe vào bãi như cũ. Vừa bước chân đến lớp thì gặp mặt ngay cô chủ nhiệm. Cô hôm nay uể oải tính dô lớp sớm để nằm ngủ bù cho hồi tối nga! Mà đời đâu như là mơ! Cô chủ nhiệm gặp ngay đúng cô, sai cô phải đem chồng sách này vào thư viện đi. Vài cuốn thì không nói đi! Gì đâu mà cả chồng luôn mới ác chứ!. Cô thở dài , than thầm trong lòng. Gương mặt cam chịu đem chồng sách vào thư viện.
Thư viện trường thì nằm ở dưới lầu , phải qua khỏi khu sân , đi thẳng tuốt vào , quẹo phải là tới thôi! Đường ngắn mà, đi như tập thể dục buổi sáng thôi ,chứ có gì to tác đâu he...!!!. Cô cầm chồng sách đi vào thư viện như muốn rụng rời cả 2 chân a! Cái đường đi thôi đã mệt rồi! Cô thầm nguyền rủa cái người xây khu thư viện nằm xa như vậy.
Bê chồng sách đến nơi , cô thở hắt ra . Đẩy cửa thư viện mà bước vào. Không 1 bóng ai cả! Sáng sớm đi học nên mọi người giờ chưa muốn vào thư viện đọc sách hay gì đó! Chỉ trừ những mọt sách đi. Cô đem chồng sách đó để vào đúng kệ của nó. Thư viện này rất rộng nga! Có rất nhiều kệ , phân chia từng khu sách ra. Cô lo đem những chồng sách để lên kệ mà không để ý rằng có người đã đi vào. Cô vừa xoay người qua ,thì người đó đúng lúc đi lại gần cô thì...
'Ầm' do xoay qua bất ngờ mà không phản ứng kịp làm người đó giật mình nhào thẳng té lên người cô. Trúng vào những kệ sách làm cho những cuốn sách cô kì công cất vào giờ thì...Nhưng quan trọng là...người đè lên cô là Lâm Ngọc Hân. Té lên thì không nói gì đi, giờ đây môi của cả 2 chạm vào nhau. Cô mở to mắt nhìn Ngọc Hân. Cả Ngọc Hân cũng không kém gì cô ,nhưng gương mặt vẫn không biểu cảm gì ,chỉ nằm đè lên cô mà không biết phải xử lý như nào?. Cô quên mất việc bị đè lên mà đau đi! Cô chỉ biết đỏ mặt lên, lúng túng lấy tay đẩy Ngọc Hân ra rồi liên tiếp nói:
"Em...em...em...xin lỗi...!! Em...xin lỗi ...xin lỗi chị lắm!"
Cô cúi đầu xuống không dám ngước chị , rồi bật dậy chạy ra khỏi thư viện. Bỏ lại Ngọc Hân đang muốn mở miệng nói gì đó với cô.
Ngọc Hân bất giác đưa tay sờ lên đôi môi mình, đưa mắt nhìn ra hướng cô vừa mới chạy đi. Ngọc Hân phải cảm thán rằng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng bị mất đi nụ hôn đầu chỉ vì bất cẩn mà té. Mà người làm cô mất nụ hôn đó thì chỉ biết lúng túng xin lỗi rồi chạy nhanh như ma đuổi ra khỏi thư viện. Mà nàng cảm nhận được trong lúc hôn cô , môi cô rất mềm lại còn ngọt , mang 1 mùi hương bạc hà nhẹ nữa. Ngọc Hân cứ ngồi đó mà sờ lên môi, nhận ra mình không đúng lắm liền đỏ mặt kiếm nhanh cuốn sách rồi nhanh rời khỏi chỗ này.
Cô dùng hết sức chạy nhanh đi ra khỏi thư viện. Vừa chạy mà trong đầu cô cứ nghĩ đến nụ hôn lúc nãy!! Mà người cô hôn lại là 1 băng sơn mỹ nhân đi! Lần này cô rất sợ luôn , nhất là gặp lại gương mặt của Ngọc Hân!!. Cô chạy vọt vào lớp, ngồi vào chỗ mà thở hỗn hễn. Nghi kế bên lo lắng hỏi cô:
"Trời ơi! Tú chạy đi đâu dữ vậy! Sao mà không đi từ từ mà chạy , lỡ như nguy hiểm rồi sao? Cầu thang nguy hiểm lắm đó! Nè uống miếng nước đi" Nghi nói xong đưa chai nước cho cô uống.
Cô gật đầu cảm ơn Nghi , rồi uống chai nước mà Nghi đưa. Nóc xong nửa chai , cô lấy sức lại rồi nói với Nghi giọng đầy hoảng hốt:
"Lúc nãy...lúc nãy...tôi đụng trúng chị Lâm Ngọc Hân á! Tôi...tôi..." cô không dám kể sự việc về nụ hôn lúc nãy, chỉ biết lắp bắp nói không ra.
Nghi nhìn cô , bật cười nói:
"Tú đụng trúng chị ấy thì xin lỗi được rồi làm gì mà lắp bắp thế hahah! Hay tại cậu sợ gương mặt lạnh lùng của chị ấy?" Nghi trêu chọc nói với cô.
Cô gật đầu lia lịa, làm cho Nghi đau bụng cười ha hả. Nước mắt chảy ra hết vì cười. Cô khó hiểu nhìn Nghi. Bộ có gì vui lắm sao?? Cô đang lo lắng lắm đây này mà còn cười. Nghi nhìn gương mặt cô ,liền ngưng cười lại nói:
"Cũng phải thôi! Chị ấy là mỹ nhân của trường nhưng vì sự lạnh lùng xa cách đó nên ai cũng sợ giống cậu hết! Chị ấy đáng nhẽ ra là đã học xong cấp 3 rồi , nhưng do chị ấy từng cùng gia đình sang Mỹ...nhưng sau đó..." nói đến đây mặt Nghi đượm buồn, Nghi nói tiếp:
"Do chị ấy cùng ba mẹ trễ chuyến bay không đi kịp , mà người lên kịp chuyến bay chỉ có ông của chị ấy...! Nhưng khi chuyến bay đó cất cánh đi thì tai nạn cũng xảy ra...! Ông của chị mất, ba mẹ chị lại đau lòng. Đáng lẽ ông chị phải chi đi trễ chuyến bay cùng ba mẹ chị ấy thì không xảy ra việc đó rồi! Cũng vì đó mà chị ấy nghỉ học 1 năm để nhốt mình lại trong phòng, không muốn gặp , bởi vì ông là người mà chị yêu quý nhất , chỉ vì chuyến bay đó mà ông chị mất! Suốt 1 năm đó, ba mẹ khuyên nhủ chị , thì chị mới chịu đi học lại. Đáng lẽ là chị 19 rồi đấy nhưng phải học lại năm 12 thì mới nhận bằng được!" Nghi kể hết mọi chuyện về Ngọc Hân cho cô nghe.
Cô đượm buồn lại, nhớ lại người con gái mang sự xa cách lạnh lùng ấy thật ra trong lòng mang 1 nổi đau và sự cô đơn muốn được an ủi. Cô liền thắc mắc hỏi Nghi:
"Ủa mà? Sao Nghi biết nhiều về chị ấy hay vậy?".
Nghi nhìn cô rồi mới thành thật trả lời:
"Chú mình có làm trong cảnh sát nên quen ba chị ấy! Ba chị ấy là cục trưởng cảnh sát! Chú mình cũng từng gặp qua Ngọc Hân và ba chị ấy cũng đã tâm sự với chú mình nên chú mình có kể mình nghe!" .
Cô cũng hơi rối não khi nghe Nghi kể nhưng thôi , chuyện đời tư của người ta không nên biết nhiều. Nói chuyện với Nghi xong thì tiếng chuông reo bắt đầu tiết học.
Giờ ra chơi , cô chán nản nằm dài xuống bàn. Cái mông thì vẫn còn dấu hiệu ê ẩm chưa hết nữa a~! Cô cũng muốn đi xuống căn tin lắm nhưng lại sợ chạm mặt với Ngọc Hân. Cô không biết mấy hôm nay ra sao nữa! Nhìn lên bầu trời, nghĩ linh tinh nhiều thứ. Cô chả biết bắt đầu từ khi nào mình lại dính vào những cô nàng kia nữa, chưa kể còn đã cưỡng hôn 3 người luôn rồi. Cô từng nghĩ rằng bản thân không nên phong lưu mà thích nhiều người quá. Nhưng sau cô cứ cảm giác mình mấy nay bị rối loạn cảm xúc!. Thở dài giương mắt nhìn mây. Nay trời đẹp ghê.
Cô chuẩn bị lim dim ngủ thì bị ai đó khìu khìu , xung quanh còn nghe rõ tiếng mọi người xì xầm , la hét có đủ. Cô xoay qua , đưa con mắt ngái ngủ nhìn người khìu mình . Giật bắn người mở to mắt nhìn 2 người trước mặt. Tự nhiên Ngọc Mỹ với Ngọc My lại vào lớp cô a!! Nhìn ra ngoài cửa cô còn muốn tái méc hơn! 3...người đứng ngoài cửa đó không....phải đi là Trương Mỹ Linh, Lâm Ngọc Hân còn cô nhớ không lầm lúc Ngọc My có kể tên thì người đó tên là...Trần Thanh Vy thì phải?. Cô nhìn sang 2 người trước mặt mình mà hỏi:
"2 chị kiếm em có gì không a? Rồi sao các chị làm gì tập hợp đông đủ hết vậy??" Cô lo sợ nhìn 2 người trước mặt mình.
Ngọc Mỹ nói trước:
"Tụi chị tính đi xuống căn tin ăn , nên sẵn ra mắt giới thiệu em với 2 người kia luôn, Mỹ Linh thì biết rồi " Ngọc Mỹ tươi cười nhìn cô.
Không đợi cô nói thì Ngọc My yêu nghiệt nắm cánh tay cô lôi đi khỏi lớp trước mặt mọi người xung quanh. Mà nói:
"Cục cưng tưởng tụi chị tha sao? Tụi chị mỗi ngày sẽ bám em , chờ 1 ngày nào đó em sẽ bất ngờ lắm đây hihi~" Ngọc My quyến rũ nháy mắt với cô.
Cô đang chấm hỏi trên đầu đây? Cái sự việc quái quỷ gì đang xảy ra đây! Nhìn xem , mọi người xung đang đưa ánh mắt căm phẫn nhìn cô a!!!. Cô nuốt nuốt nước bọt thầm than. Ngọc Mỹ thấy cô bị Ngọc My lôi kéo liền đuổi theo ôm lấy cánh tay còn lại của cô. Bỏ lại 3 người đứng ngoài cửa lớp chờ họ.
Mỹ Linh lên tiếng nói với 2 người bên cạnh mình:
"Chúng ta đi theo họ thôi! 2 con bé đó cũng thật tình , bám gì dử thế , không chịu buông!" Mỹ Linh cảm thấy hơi khó chịu, trong câu nói đó có chút gọi là sự ghen tị đi.
Thanh Vy chỉ mỉm cười nhẹ đưa mắt nhìn phía cô âm thầm nghĩ ' Ô...ra đây là đối tượng mà 2 con bé đó thích sao? Nhìn đẹp trai thế ta hihi ! Chắc cũng phải tham gia vào trận chiến này luôn nha..nàng đã chấm cô luôn rồi. Không nói gì chỉ cười đi theo bọn họ.
Đối với Ngọc Hân , ánh mắt hơi buồn khi thấy cô lúc nãy đưa ánh mắt lo lắng sợ nhìn phía mình. Bộ nàng đây đáng sợ lắm sao? Lúc thấy Ngọc My cùng Ngọc Mỹ đều ôm cánh tay cô mà không ngại ngùng gì hết! Cảm giác muốn được như vậy với cô. Bước chán nặng nề đi theo họ.
Hết Chap 10.
Nhớ ủng hộ mình nha! Hiện giờ mình không biết sắp lịch ra chap sao luôn? Chỉ có giờ nào rảnh là mình viết thôi à nên mong mấy bạn theo dõi truyện mình thông cảm nha.❤❤❤
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top