Chương 39b
Đi được mấy bước, không nghe thấy động tĩnh ở phía sau, quay đầu lại, Lam Vong Cơ dường như tức giận xong rồi, đang sững sờ nhìn hắn.
"Ngươi ......"
"Ta?" Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu, "Ta làm sao?"
Lam Vong Cơ muốn nói lại thôi, "Ngươi chẳng lẽ ...... không có lời gì muốn nói với ta?"
Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, nói cái gì?
Hai ngón tay búng cái tách, giống như là bị lời này của Lam Vong Cơ nhắc nhở, nhớ tới chuyện gì đó quan trọng, "Thật ra là có. Ta tình cờ biết, chút chuyện của người trong lòng ngươi."
Lam Trạm cũng hồ đồ ghê, chuyện Lam Thư Nhã sớm thích y không biết đã 800 năm chưa, thế mà y vẫn không biết gì.
Lam Vong Cơ lại ngơ ngác trong nháy mắt, Ngụy Vô Tiện vân đạm phong khinh nói: "Ngươi thật may mắn đó, Lam Nhị công tử, người trong lòng ngươi vừa khéo cũng thích ngươi."
Lam Vong Cơ ngẩn người.
Ngụy Vô Tiện nói xong câu này, ra vẻ tiêu sái đi vài bước, một hồi thật lâu, không nghe thấy động tĩnh phía sau, lỗ tai rung rinh. Tại sao tiểu cũ kỹ chẳng có một chút phản ứng nào vậy? Vui quá đến ngốc luôn rồi hả?
Nghĩ như vậy, nghi ngờ xoay người lại.
Một luồng đàn hương nồng đậm ập đến ngay mặt như một cơn gió lốc, trước mắt Ngụy Vô Tiện nhoáng một cái, thầm nghĩ chuyện gì xảy ra, gót chân gần như đứng không vững, cả người đều lảo đảo. Lam Vong Cơ khẽ thở hổn hển, thân hình đã ào đến trước mặt hắn, mạt ngạch và tóc tung bay một vòng sắp rơi xuống vai lần nữa, lồng ngực cứng rắn suýt nữa va trúng hắn, biểu tình trên mặt khiến Ngụy Vô Tiện nhất thời sửng sốt, y kéo tay Ngụy Vô Tiện vào trong lòng giữ chặt, không kềm nén được sự kích động cùng phấn khởi rõ ràng trong giọng nói: "Thật, thật sự?"
"Hả?" Ngụy Vô Tiện ngây ngốc nói, "Đúng ...... đúng vậy."
Dáng vẻ của Lam Vong Cơ lúc này là dáng vẻ mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy, đôi môi y mở ra rồi lại mở ra, kích động đến mức nói không nên lời, ánh mắt nhìn Ngụy Vô Tiện gắt gao, rõ ràng là bị tác động quá lớn đến mức không biết làm sao, sự nóng rực trong mắt làm cho trái tim Ngụy Vô Tiện đột ngột dừng lại.
Tin tức này, bộ kinh hỉ như vậy sao?
Lam Trạm, thế này cũng ...... quá vui mừng rồi đi?
Trong đầu Ngụy Vô Tiện không đau không ngứa vang lên giọng nói của chính mình.
Hoá ra lúc Lam Trạm thật tình khao khát một người, là mãnh liệt đến mức cực kỳ đáng sợ như vậy ......
Thư Nhã cô nương ......
Ánh mắt Ngụy Vô Tiện ảm đạm.
Cô nương thế nhưng thật sự là, người con gái hạnh phúc nhất trên thế gian.
Ổn định lại tinh thần, Ngụy Vô Tiện chậm rãi mở miệng: "Chỉ có ngươi không biết mà thôi, nàng ấy/hắn vẫn luôn rất thích ngươi." (nàng/hắn trong văn nói đọc giống nhau, không phân biệt được)
Lam Vong Cơ vốn đang treo một hơi thở, giống như quả cân trên đòn cân, vẫn luôn lắc lư lúc lắc, không dám tin tưởng, cho đến khi Ngụy Vô Tiện nói một câu này, mới lại tin tưởng một chút, đĩa cân từng chút từng chút đầy thêm, đè chặt y xuống đất, không dễ dàng bị sóng to gió lớn thổi bay đi.
Lam Vong Cơ thở hổn hển một hơi, nắm tay Ngụy Vô Tiện càng chặt hơn, tràn ngập trong lòng đều là phấn chấn, trịnh trọng nói với Ngụy Vô Tiện: "...... Được."
Được?
Được cái gì mà được?
Lông mày Ngụy Vô Tiện nhướn lên, trong lòng lại tức giận, hai ngươi uyên ương hoà ca, liên quan gì đến ta, ngươi đi mà nắm tay nàng ấy á, "Lam Trạm ngươi buông ra trước, làm ta đau."
Lam Vong Cơ bối rối, mới phản ứng lại, sự kích động này của y, dùng toàn bộ sức mạnh bao nhiêu năm trồng chuối luyện ra được, thiếu điều bóp nát bàn tay Ngụy Vô Tiện. Tuy rằng có chút không muốn, nhưng dù gì cũng buông hắn ra. Ngụy Vô Tiện nắn nắn cổ tay bị y tóm chặt đến tê rần, thầm nghĩ lực tay này của Lam Trạm là làm thế nào luyện ra được vậy, tuy rằng ta không phải cô nương, cũng nên thương hương tiếc ngọc một chút chứ ......
Nhưng tiếp theo lại là có chút xấu hổ, Ngụy Vô Tiện tưởng rằng với dáng vẻ kích động này của Lam Vong Cơ, hẳn là lập tức chạy như bay đi tìm Lam Thư Nhã để biểu đạt tình ý mới đúng, ai ngờ y giống như một chú vịt con vậy, đi theo Ngụy Vô Tiện sát rạt, Ngụy Vô Tiện đi mấy bước thì y đi mấy bước, ánh mắt một khắc cũng không rời, Ngụy Vô Tiện cho rằng y có chuyện muốn nói, "Sao hả Lam Trạm, ngươi muốn nói thì nói đi."
Ai ngờ Lam Vong Cơ vẫn là nhìn chằm chằm hắn, miết miết tay áo, do dự một chút, nói: "Ta ...... không có."
Y thế này rõ ràng là không thích hợp, nói chuyện nhìn người khác, đều kỳ quái, ngay cả tư thế đi đường cũng không đúng.
Làm cái trò gì vậy?
Ngụy Vô Tiện hồ nghi quan sát y vài lần, chẳng lẽ còn chưa tin lời ta, cảm thấy ta đang trêu đùa y sao? Nhưng chuyện của Lam Thư Nhã, ta chỉ là nghe Mạch Vân nói, hiện giờ nàng ấy không ở đây nữa, cũng không có cách nào chứng minh.
Vậy phải làm sao đây.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy Lam Vong Cơ phiền phức như vậy.
Ngụy Vô Tiện tức giận, xua xua tay, một bộ tỏ ra không muốn quan tâm tới, "Lam Trạm, ngươi không tin thì tự mình đi xác nhận đi, đứng ở đây làm gì?"
Lam Vong Cơ ngẩn ra, "Xác nhận?"
Y lặp lại rồi nhìn Ngụy Vô Tiện thêm vài lần, thật lâu sau, gần như là dè dặt cẩn thận mà mở miệng: "Làm thế nào ...... xác nhận?"
"Không phải chứ Lam Trạm, chuyện này ta cũng phải dạy ha?" Ngụy Vô Tiện quả thực hết nói nổi.
Nhìn bộ dạng do dự này của Lam Trạm, chẳng lẽ Lam Thư Nhã thật sự trước nay chưa từng bày tỏ tâm ý của mình ở trước mặt y hay sao? Theo lý thuyết hai người mỗi ngày gặp mặt, cơ hội thổ lộ đáng lẽ sờ đâu cũng có mới đúng nha, làm thế nào giống như hoàn toàn không ăn nhập gì hết vậy?
Được rồi, Ngụy Vô Tiện đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, một tiểu thư khuê các như Lam Thư Nhã, có lẽ đặc biệt rụt rè, các quy củ không thể hiểu nổi của Lam gia lại nhiều, tới lui qua lại, cứ dây dưa tới bây giờ.
Ngụy Vô Tiện thở dài, nghĩ thầm trình độ cỡ Lam Trạm này, chỉ có thể chỉ dạy từng bước một, "Ngươi chưa từng yêu đương, nhưng cũng không đến nỗi ngay cả chuyện này cũng không hiểu tí gì chứ? Ta biết, tình huống của ngươi có thể sẽ khó giải quyết một chút, có người sẽ tương đối thẹn thùng, tương đối hàm súc, khả năng là khẩu thị tâm phi, thậm chí trốn tránh, không cho ngươi một đáp án rõ ràng ngay lập tức, nhưng mà người đó nói cái gì không quan trọng, quan trọng nhất, là nhìn hành động của nàng ấy/hắn. Thân thể là thành thật nhất. Nói đến đây, ngươi đã hiểu rồi đúng không?"
"Thân thể? Thành thật?" Lam Vong Cơ như là đứa bé học nói vậy, cứ nói theo sau hắn.
Ngụy Vô Tiện nhíu mày.
Lam Vong Cơ nỗ lực suy nghĩ, nói: "Ta ...... vẫn không biết."
Dáng vẻ khiêm tốn nhận dạy dỗ trái lại khiến Ngụy Vô Tiện có vài phần hưởng thụ, bàn tay hắn vung lên, làm người tốt làm tới cùng, đưa Phật đưa đến Tây phương, nói: "Chính là á, ngươi thử hôn nàng ấy/hắn một cái."
"Hôn ...... một cái?" Đôi mắt Lam Vong Cơ mở to, biểu tình đó trong mắt Ngụy Vô Tiện, là đã bị doạ sợ rồi.
Ngụy Vô Tiện nói: "Đúng vậy, hôn một cái, nếu đối phương thà chết không chịu thì sao, vậy thì quên đi, nếu đối phương không kháng cự, vậy thì ...... ngươi còn không hiểu hả? Vậy thì chẳng phải là có ý đối với ngươi sao."
Lam Vong Cơ ngơ ngẩn nhìn hắn, giống như hoàn toàn không có phản ứng.
Ngụy Vô Tiện buồn bực, đây là có ý gì, là không muốn hay là không dám?
Hầu kết trên chiếc cổ trắng nõn của Lam Vong Cơ lăn lộn một cái, "Chuyện này vượt quá lễ tiết ......"
Ngụy Vô Tiện có chút dở khóc dở cười, "Lam Trạm ......" Giọng nói của hắn tràn đầy vẻ trào phúng, "Ngươi đừng nói với ta là ngươi không muốn? Dùng cái này làm lý do, ta thấy là ngươi không dám, hoặc là nói ...... cục cưng ngoan ngoãn của Lam gia các ngươi ngay cả chuyện này cũng không biết? Vậy thì không có cách nào dạy được nha, tự ngươi ........ A!"
Độ cong khóe miệng của Ngụy Vô Tiện chưa hạ xuống, bỗng nhiên bị đẩy thật mạnh, phần lưng đụng vào một thân cây cực kỳ to khoẻ, từ trên cây có thứ gì đó vừa nhẹ vừa mềm rơi xuống rào rạt, dừng lại trên đầu vai hắn, còn chưa kịp phản ứng, một thân hình vô cùng mạnh mẽ áp đến trước mặt, túm chặt lấy hắn, ngay sau đó, đôi môi đã bị một thứ mềm mại dán sát lên.
Ngụy Vô Tiện hai mắt mở to.
Thứ dán sát lên môi hắn đầu tiên là hơi hơi run rẩy, vụng về lúng túng nghiền qua cánh môi hắn, di chuyển một lát, ngay lúc đầu óc Ngụy Vô Tiện trống rỗng, tứ chi cứng đờ như tấm ván gỗ, thứ kia làm như sinh ra một chút dũng khí, chậm rãi mở ra một khe hở, thứ mềm mại đó lập tức trở nên vừa ướt át vừa dinh dính, trượt đến bên ngoài môi trên và môi dưới của hắn, rồi dè dặt cẩn thận gom lại, bao bọc lấy môi hắn.
Dùng sức mút một cái.
Một tiếng "chụt", nho nhỏ.
Ngụy Vô Tiện khiếp sợ đến mức ngừng cả thở, người hôn hắn khẽ run rẩy, cơn chấn động diễn ra trong lòng không hề kém hắn một chút nào, lông mi và da thịt không nằm yên cọ qua gò má Ngụy Vô Tiện, chưa hôn được bao lâu, đã buông hắn ra, trong ánh mắt nhìn hắn tràn ngập sự lo lắng và không chắc chắn.
"Nguỵ Anh ......"
Lam Vong Cơ khe khẽ thở dốc, hơi thở nóng ẩm quanh quẩn gần đó, đôi mắt nhạt màu thoạt đầu hơi có chút mê man, sau khi nhìn thấy phản ứng của Ngụy Vô Tiện, có vẻ có chút bất an, hiển nhiên là bị sự chấn động trong mắt Ngụy Vô Tiện dọa sợ rồi.
Lam Trạm,
Vừa rồi,
Là đang ......?
Ngụy Vô Tiện tốn một chút thời gian để lý giải sự việc xảy ra hiện giờ, Lam Vong Cơ gần trong gang tấc si ngốc nhìn hắn, cánh hoa màu hồng phấn rơi đầy đầu vai y, năm ngón tay y vẫn cắm trên bả vai Ngụy Vô Tiện, một bàn tay của Ngụy Vô Tiện lúng túng quàng trên cánh tay săn chắc của y, tay kia ở trong không trung không biết để đâu, bộ phận bên dưới bụng nhỏ của hai người cách lớp quần áo kề sát vào nhau, như có như không cọ cọ, bốn chân quấn lấy nhau, ngươi gác ta ta đỡ ngươi.
Không đúng!!!
Đôi mắt của Ngụy Vô Tiện trừng to hết mức có thể, buột miệng thốt ra một câu: "Lam Trạm, ngươi hôn ta làm cái gì?!!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top