Chương 27a

Hai người dừng lại trước một quán hoành thánh.

Tiểu nhị tay chân lanh lẹ bưng lên hai chén mì hoành thánh, Lam Vong Cơ lần lượt gắp tất cả hoành thánh trong chén mình vào trong chén của Ngụy Tiểu Tiện, mình ăn phần mì còn lại.

Ngụy Tiểu Tiện thồn hoành thánh vào miệng, trong miệng ngập ngụa nước sốt thịt nói: "Thần tiên ca ca không thích ăn thịt sao?"

Lam Vong Cơ lấy khăn tay lau đi một miếng nước sốt ở khóe miệng cho hắn, nói: "Ngươi ăn đi."

Ngụy Tiểu Tiện nói: "Ngươi không cần cho ta hết, hoành thánh này ăn rất ngon nha, ngươi cũng ăn một cái đi." Gắp một cục hoành thánh trở về.

Ngón tay thon dài của Lam Vong Cơ siết lấy đôi đũa, do dự một chút, gắp đến bên miệng cắn một miếng, thong thả ung dung ăn vào.

Ngụy Tiểu Tiện vô cùng cao hứng, bàn tay nhỏ vỗ xuống bàn còn muốn nói gì nữa, Lam Vong Cơ nói: "Ăn không nói."

Ngụy Tiểu Tiện ngoan ngoãn nghe lời, một chén mì hoành thánh, hắn ăn hết sạch hoành thánh, còn lại mì hút được hai miếng, cảm thấy vị hơi nhạt, với tay mò đến hũ gia vị ở trên bàn, một muỗng sa tế đỏ rực sắp sửa đổ vào trong chén.

Lam Vong Cơ ngăn hắn lại, "Thân thể ngươi vừa mới khoẻ, đừng ăn quá cay, nếu không đủ, ta kêu tiểu nhị làm cho ngươi thêm mấy cái hoành thánh nữa, mì sợi để cho ta."

Ngụy Tiểu Tiện chớp đôi mắt, nói: "Không cần, Thần tiên ca ca", rồi vùi đầu hút mì. Đang hút say sưa ngon lành, một thứ lông xù có mắt có cái mũi có thêm răng nanh nhanh chóng tới gần hắn, nói đúng hơn, thật ra là tới gần Lam Vong Cơ, con vật bốn chân kia là do ông chủ quầy hoành thánh nuôi, màu lông tuy rằng pha lẫn, nhưng vô cùng mềm mại và sáng bóng, nhìn dáng vẻ không phải là chó hoang bình thường, là chó lai linh khuyển, trên thân thể người tu tiên có linh khí, linh khuyển đều thích lây nhiễm một chút, linh lực càng mạnh, linh khuyển càng thích thân cận. Lúc đó Lam Vong Cơ vừa ngồi xuống, con linh khuyển có màu lông hỗn tạp này đã phe phẩy cái đuôi đứng lên từ trên mặt đất, từ xa nhìn Lam Vong Cơ, đôi mắt nhỏ ngóng trông, thấy y ăn được nửa tô mì, rốt cuộc lấy hết dũng khí lạch bà lạch bạch chạy đến.

Hiện trường rất nhanh biến thành cảnh gà bay chó sủa, đến khi Lam Vong Cơ phản ứng lại, thì trên cổ đã treo một Ngụy Tiểu Tiện nức nở nước mắt nước mũi dụi vào, trên đùi thì một con chó há miệng thở thở phì phò, cái đuôi lắc đến mức bụi đất bay tung toé.

"Táo Táo (nghĩa là khô xơ xác)! Mày làm loạn cái gì hả! Mau quay về đây, doạ sợ khách hàng rồi cái con chó chết bầm kia!" Chủ quầy ló đầu ra khỏi chỗ bốc hơi nóng nghi ngút, bên dưới vừa hươ đôi đũa vừa kêu to từ xa.

Tiểu nhị khom lưng nghiêm mặt vội vàng nhận lỗi: "Công tử xin lỗi xin lỗi, tiểu nhân lập tức đuổi con chó chết bầm này đi!" Kéo nửa ngày, con chó to lớn không khô cũng không xơ này chẳng hề suy suyển, trên đầu tiểu nhị túa đầy mồ hôi, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, rồi lại kéo rồi lại đẩy, nhưng linh khuyển trời sinh có thần lực, cũng không phải người thường có thể dễ dàng di chuyển được. Nó cọ vào đôi chân dài của Lam Vong Cơ đến vui vẻ, linh khí toả ra trên người Lam Vong Cơ thơm hơn nước canh xương hầm ba ngày ba đêm, con linh khuyển có màu lông hỗn tạp này chưa từng được dạy dỗ một cách nghiêm túc, chỉ lo thèm thuồng, Lam Vong Cơ ôm đứa nhỏ, trong lúc bận rộn nhìn nó một cái, con chó bỗng nhiên không lắc đuôi nữa, tru lên một tiếng vô cùng đáng thương, kéo tiểu nhị rồi lạch bà lạch bạch chạy đi.

"Chó đã bị ta đuổi đi rồi, không sợ nữa." Lam Vong Cơ ôm Ngụy Tiểu Tiện, vỗ nhẹ và đung đưa thân mình bé nhỏ đang nấc lên nấc xuống của hắn, mãi mới ngừng tiếng lại, nhưng Ngụy Tiểu Tiện chết sống không chịu xuống khỏi người y.

"Ngươi ...... sợ chó?" Lam Vong Cơ vừa nói ra khỏi miệng, thì nhớ tới những dấu răng dữ tợn trên cánh tay, những vết thương trên người đã sưng phù của Ngụy Tiểu Tiện, thật tình, chỉ sợ không dễ dàng lành lại như vậy.

Giọng của Ngụy Tiểu Tiện đều run rẩy cả lên: "Chúng cắn người ...... Đau lắm ......"

Bên dưới hàng mi hơi rũ xuống của Lam Vong Cơ toàn là vẻ nhu hòa, "Ta ở đây, nó không dám."

Ngụy Tiểu Tiện hu hu hai tiếng, ôm chặt y hơn nữa.

Con linh khuyển Táo Táo có màu lông hỗn tạp tuy đã bị Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm, đi sang một bên, nhưng vẫn lưu luyến chưa đi xa, phe phẩy cái đuôi to, luôn luôn nhìn sang bên này, đợi Lam Vong Cơ gọi nó trở về bất kỳ lúc nào.

Vành mắt nhỏ của Ngụy Tiểu Tiện tràn ngập nước mắt, cái mũi đỏ hồng chun lại, dùng khóe mắt nhìn con vật lông bù xù nóng hầm hập kia, thỉnh thoảng thút tha thút thít ở trên vai Lam Vong Cơ một tiếng.

"Đi về thôi." Lam Vong Cơ dùng khăn tay lau hai dòng nước mũi lòng thòng sáng loáng của hắn, dịu dàng nói.

Lam Vong Cơ để tiền lên bàn, mới vừa đứng dậy, Táo Táo làm như nhận được tín hiệu gì đó, sải bốn chân nhảy phốc lại, Ngụy Tiểu Tiện oà một tiếng lại khóc lên.

Con chó kia đi theo phía sau Lam Vong Cơ, cũng không dám xán đến gần quá, mỗi khi Lam Vong Cơ nhìn nó một cái, nó liền kẹp chặt đuôi lại tru lên một tiếng, hai chân run rẩy, nhưng mà không nỡ rời đi, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan, không hiểu tại sao tiên quân phải hung dữ với nó, trong đôi mắt nhỏ đều là vẻ ủy khuất.

Chủ quán hoành thánh nhìn tình hình này, giơ đôi đũa lên gõ một trận thật mạnh vào thành nồi, mắng: "Đồ lưu manh! Trở về đây cho ta! Ăn đồ ăn của lão tử, lại chạy theo người khác hả!"

Một khách quen đang ăn mì ở bên cạnh nói: "Ha ha lão Lý, con chó này của ông rất lợi hại nha, thoạt nhìn chính là loài chó lạ, là loài mà những người tu tiên kia thường nói, linh khuyển gì đó đúng không, ông bắt về nuôi, khẳng định là chê ông."

Ông chủ nói: "Không có lão tử thì con chó mắc dịch này đã sớm chết đói rồi! Nhưng thật ra nó biết đường về nhà! Chạy xa bao nhiêu cũng biết trở về!" Phun một hơi tức giận qua lỗ mũi, lắc lắc đầu, không mắng nữa, nhưng trong mắt lại là có chút ý cười.

Gần Liên Hoa Ổ thường lui tới các tu sĩ của Giang thị, ngoại trừ Ngụy Vô Tiện trăm triệu lần không đến chỗ này của ông, từ xa đã đi đường vòng, còn hễ có tu sĩ đi ngang qua, là con linh khuyển này liền giống như tìm được chủ nhân mới vậy, sẽ đuổi theo người ta chạy đi thật xa, cho đến khi đói bụng, mới méo mặt trở về, bộ dạng không hề có cốt khí mà vẫy đuôi lấy lòng, tỏ vẻ đã biết sai. Chủ quán chỉ nói nó bẩm sinh có cái tật xấu này, chê nghèo ham giàu, chỉ nó mắng nửa ngày, cuối cùng lại ném cho nó một cục xương, lại tha thứ thằng nhãi phản chủ cầu vinh này.

Ngụy Tiểu Tiện quẹt nước mắt, lại nhìn cảnh tượng này với vẻ hiếm lạ, cơn nghẹn khuất tích tụ lâu ngày trong ngực không biết có xuất xứ từ đâu, thế mà không khóc nữa, nhéo nhéo bả vai Lam Vong Cơ, "Thần tiên ca ca, ngươi nhanh trừng mắt với nó một cái, hung dữ với nó."

Lam Vong Cơ không rõ nguyên do, nhưng cũng làm theo, chỉ cần nhìn con vật nhỏ kia một cái, nó liền tru lên một tiếng, dừng lại tại chỗ, cúi đầu không dám thở mạnh. Lam Vong Cơ xoay người đi vài bước, nó lại vui sướng lắc lư cái đuôi đuổi theo.

Vừa sợ vừa thương, quả thực không vượt qua được chính mình.

Ngụy Tiểu Tiện ở trên người Lam Vong Cơ uy phong lẫm liệt, lắc mình biến hoá, ra lệnh cho con chó đi đường. Chẳng bao lâu sau, vậy mà cười hì hì.

Lam Vong Cơ nhìn linh khuyển có màu lông hỗn tạp đi theo mình, sờ sờ đầu Ngụy Tiểu Tiện, nói: "Ngươi muốn cho nó đi theo?"

Ngụy Tiểu Tiện vỗ tay bàn tay nhỏ nói: "Có Thần tiên ca ca hung dữ với nó, ta không sợ."

Hai người một chó lặng lẽ trở về Liên Hoa Ổ, Giang Phong Miên và Giang Trừng đi ngang qua, dừng chân nhìn một lát, tròng mắt Giang Trừng nhìn muốn lòi ra ngoài, liên tục hỏi vài câu chuyện gì xảy ra. Đi ngang qua phòng bếp, Trương đại nương nhìn thấy thích, ném ra một cục xương heo, con chó lập tức không đi được nữa, vùi đầu xì xà xì xụp gặm xương.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top