Quan lớn (1)

🚫 Cảnh báo thô tục
                      ===========

Chiếc Ponton 190 lăn bánh trên con đường đất đỏ rộng chừng hai mét ngang. Không khó để nhận ra chiếc xe chiếm gần hết mặt đường. Nếu như có người đi phía đối diện, hoặc kẻ đó phải dừng lại cho xe qua, hoặc là phải bê luôn cả chiếc xe đạp xuống ruộng vì không đủ chỗ. Nhưng chẳng có ai dám hó hé vì điều này.

Bởi vì cái gã đang ở trên con xe ngông cuồng ấy chính là ông hội đồng Bách. Kẻ giàu nức tiếng cái tỉnh Bạc Liêu thời bấy giờ.

Ông Bách đang đi thăm ruộng, ruộng của ông ấy hả, trên khắp cái con đường lộ này. Trải dài từ đầu đường tới cuối đường, chỗ nào cũng là đất của ông hết.

Ông cho tá điền thuê ruộng, đến tháng, phải đi thu thuế chứ nhỉ.

"Cái quán nước đằng kia của ai?"

Ông Bách đưa tay châm cái tẩu thuốc, tay kia không quên chỉ vào cái lán nước đằng xa.

"Dạ, bẩm ông cái quán đó của thằng Thành"

Thấy ông Bách không nói gì, kẻ hạ nhân đành tiếp tục.

"Tháng trước nó thuê lại phần đất của ông Điền, mở cái quán nước nhỏ. Làm ăn cũng được lắm"

"Vậy sao, để tao đi coi thử"

Tháng trước hắn bận công vụ trên Sài Gòn, nên không biết trên đất của mình đã xuất hiện thêm một kẻ không rõ lai lịch. Còn thuê lại đất từ ông Điền, đúng là không xem ông Bách đây ra gì mà.

"Dạ, con chào ông"

Bách Bác đang hùng hổ đi vào thì bắt gặp một hình ảnh khiến hắn ngẩn ngơ. Chàng thiếu niên đang cặm cụi chăm nước trà nhìn thấy ông liền đứng lên chào.

"Ờ, chào..." người đẹp.

"Dạ, ông dùng chi ạ?"

Kiến Thành đon đả mời ông ngồi, nhìn cách ăn mặc của người đàn ông trước mặt, cậu dám chắc hôm nay gặp được khách sộp.

"Dùng gì mà dùng, mày thuê đất của quan lớn mà lại không đến chào quan một tiếng. Còn để quan phải lặn lội đến đây chào mày"

Bách Bác còn chưa kịp lên tiếng, thằng hầu đi theo ông đã lớn giọng uy hiếp. Nhìn người đẹp trước mắt mặt cắt không còn giọt máu, hắn đành lên tiếng giúp em giải vây.

"Tèo, mày để ông nói. Mày ra xe trước đi"

Thằng tèo không tin được nhìn ông lớn nhà mình. Suốt mười năm làm công, lần đầu tiên nó thấy ông Bách nhẹ nhàng đến thế. Nhưng mà trước giờ kẻ qua mặt ông đều không có kết quả tốt. Nó biết ông sắp sửa nổi trận lôi đình rồi, liền nghe lời tránh đi.

Mọi người xung quanh nhìn thấy tình huống này cũng biết điều mà trả tiền rồi đi mất. Trong quán lúc này chỉ còn lại hắn và em.

"Dạ, cái kia, con thật lòng không biết đất này là đất của quan. Con thuê đất ở chỗ ông Điền, ban đầu ổng nói con chỉ cần đóng tiền thuê trước hai tháng. Con thật lòng không biết, quan đừng trách mà tội con"

Thành lúc này thấy hơi sợ sợ rồi, em ngồi thụp xuống, nắm lấy tay ông Bách mà năn nỉ. Cái vụ thuê đất chồng chéo này em không rành, cộng thêm bộ dáng của gã đàn ông trước mắt, hắn dư sức đuổi cổ em ra khỏi chỗ này.

Thành mới vừa bán chưa được bao lâu, còn chưa thu hồi được vốn, bây giờ bị đuổi đi thì em mất cả chì lẫn chày.

"Ờ, quan không trách em, có trách thì cũng trách thằng Điền không nói rõ cho em"

Hắn vừa giải thích vừa giơ tay chụp lấy bàn tay đang nắm lấy tay mình. Còn không an phận vuốt ve mấy cái.

Hai mắt không ngừng di chuyển đánh giá cơ thể em. Lúc nãy hắn chỉ đăm đăm nhìn cái khuôn mặt mỹ miều kia. Bây giờ nhìn lại, cơ thể em cũng đẩy đà lắm chứ.

Hai quả đồi nhỏ độn lên sau lớp áo, mặc dù bên trong đã được em quấn chặt bằng cái yếm đào, nhưng nó vẫn không nể nang gì mấy mà cứ muốn tràn ra, thu hút ánh nhìn của người khác. Lúc này em đang cúi người, ánh mắt hắn như muốn xiên thủng hai lớp áo mà săm soi thứ bên trong.

"Để con lấy nước cho quan"

Kiến Thành đứng dậy, dứt ra khỏi bầu không khí ái muội kia.

Bách Bác không đưa tay nhận chén trà, hắn uống luôn trên tay em.

"Ý của quan, em hiểu mà đúng không"

"Em...."

"Trời nắng quá, quan hơi xây xẩm, em cho quan mượn giường nằm nhờ một chút có được không"

Bách Bác không cho em có cơ hội từ chối. Hắn đã mở lời, bây giờ chỉ còn chờ ở em.

"Dạ, để con đưa quan vào trong"

"Gọi ông, xưng em"

"Dạ"

Kiến Thành đưa hắn ta vào trong phòng mình nằm nghỉ, cũng thuận tay hạ luôn cái cửa phía trước quán.

Em còn chưa kịp ngồi xuống, hắn đã kéo eo ngồi lên đùi, hai tay sỗ sàng bóp vú em.

"Ý, ông ơi..."

Em bất ngờ la lên, Bách Bác vẫn không ngừng lại động tác, hắn càng bóp càng hăng, còn mở luôn cả cúc áo em, thò tay vào bóp cho chân thật.

Thấy tiết tấu của hắn có hơi nhanh, em đưa tay chụp lấy hai bàn tay vẫn còn đang ở trên bầu ngực mình, giữ tay hắn lại rồi mới nói.

"Ông ơi...này là lần đầu của em....ông...nhẹ một chút...."

Bách Bác nghe xong mà sướng rơn cả người. Hắn kéo luôn chiếc áo khoác ngoài của em xuống. Cúi người hôn hít vai em.

Tay hắn cũng không an phận mà luồn xuống, thọc vào trong làn váy, cởi luôn cái khố nhỏ của em.

"Ưm...."

Em không dám rên la, chỉ ư ử trong cổ họng nhìn quan đang xoa xoa  Thành bé. Côn thịt của em nhanh chóng cương cứng sau những đụng chạm. Người đàn ông cúi người, cắn một cái lên ngực em, làm em giật mình mà bắn ra.

"Ông xấu...."

Em bĩu môi làm nũng trước hành động không mấy nhẹ nhàng của ông Bách. Đã nói là lần đầu tiên của người ta rồi mà, còn không chịu nhẹ nhàng với em.

"Còn không mau cởi quần áo cho ông"

Thấy Thành vẫn bĩu môi không chịu hầu mình, Bách Bác đánh vào mông em nhắc nhở.

"Ưm....cởi mà..."

Kiến Thành đứng dậy, lắc người hai cái làm mình làm mẩy rồi mới tiến lên giúp người đàn ông cởi đồ.

Làm xong còn không quên gấp gọn bộ bà ba phi bóng, để một góc giường.

"Lên đây"

Bách Bác tựa nửa người vào đầu giường, đưa tay vỗ đùi, ra hiệu em mau ngồi lên.

Kiến Thành hiểu ý, dạng chân ngồi hẳn lên cái bộ ấm chén kia, còn không ngừng di di mông, kích thích nó đứng dậy.

"Yêu nghiệt"

Bách Bác mắng một câu nhưng cũng nhanh chóng ôm lấy eo em, tay kia giơ xuống, vạch hẳn cái váy lên mà chăm sóc hậu huyệt.

"Còn không chịu cởi cái yếm xuống"

Kiến Thành choàng cả hai tay qua vai ông, còn đang tính hôn môi thì người tình lớn tuổi của em lại bất mãn.

Thấy vậy em cũng nghe lời mà đưa tay kéo dây yếm đeo trên cổ, còn đang tính cởi ra thì ông Bách đưa tay ngăn em lại.

"Cởi nhiêu đây được rồi"

Cái yếm còn vắt vẻo trên người em như một cái áo quây, bất ngờ bị quan  lớn vạch ra. Sau đó hắn nhanh chóng ngậm lấy một bên ngực bị lộ ra cửa em mà mút chùn chụt.

"Ưm....a.....quan nhẹ thôi....."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top