đảo chính

Đảo chính

Authors: Jarin

Pairing: Yewook…À không, đảo chính mà, đổi lại đi

Raiting: PG

Genre: Pink

Summary: …Đảo chính

Note: Ryeowook trong này rất khác so với hình tượng bình thưỏng, thậm chí Ryeowook này k có thật, chỉ là mong muốn + tưởng tượng điên loạn author

Fic này đc viết bởi 1 ng k chuyên viết pink, đừng quá mong đợi vào việc nó sẽ là kiệt tác hiếm hoi của đời, hoặc là bạn sẽ thất vọng

Giải thích: Ryeowook gọi Yesung là Jongwoon, nhưng trước mặt mọi ngưòi hay mọi ngưòi gọi thì là Yesung. Tương tự cho KangTeuk.

p.s: ta k đủ tự tin viết ya mà…

_____________________________

1.

Một buổi tối bình thường trong cuộc sống bình thường của những con người không được bình thường (bao gồm cậu), cậu bước vào phòng với mái tóc còn hơi ướt, vò rối tinh lên với hy vọng nó mau khô một chút, cậu buồn ngủ rồi. Chợt anh vội che laptop lại, có vẻ hơi hoảng hốt. Cậu biết thừa, khỏi giấu

- Anh đọc fic à?

- Không. Anh đang lên xem... vài thứ.

- NC 17?

- Không hề. Em sao lại... có... suy nghĩ đó... Anh chỉ đọc... truyện cười thôi.

- Anh đang đọc NC 17.

- Bậy nào, em nghe truyện cười không?

- Couple YEWOOK phải không?

- Sao em biết?

- Em ở cùng anh đủ lâu để biết anh làm gì với laptop của em. Cho em xem ké với.

- Okay.

15 phút trôi qua, chợt cậu thấy vai mình hơi nặng.

Cậu nhìn anh đang gục trên vai, thở dài. Đã bản chất là lười mà cứ đọc longfic làm gì? Không thể hiểu nổi, seme gì mà gục trên vai uke ngủ quên trời đất như con nít thế kia?

Những cái fic đều viết cậu rất yếu đuối mỏng manh dễ vỡ, rồi anh lại mạnh mẽ bảo vệ cậu gì đó... Sai hết. Anh không được như vậy đâu. Có thể cậu dễ khóc và thường RA VẺ dễ thương (vì lý do hình tượng) nhưng anh không mạnh mẽ đến thế. Cậu biết thừa những tấm hình tự sướng cao ngất của anh ấy, mới là người thật, hình tượng trên sân khấu sai sự thật hoàn toàn. Nhưng thôi vậy, anh trẻ con như thế thì chịu thôi.

Jongwoonie của cậu là 1 đứa trẻ. Đúng, anh là 1 đứa trẻ cứ đi kể chuyện này chuyện kia cho người ta với hy vọng người ta sẽ tán thành với nó. Cậu là người duy nhất tán thành hay hưởng ứng câu chuyện, cậu biết anh quá rồi, nhìn mặt anh xụ xuống khi không được như ý rất là buồn cười, nhưng cậu không nỡ làm thế.

Cậu không dễ mềm lòng trước những thứ đáng yêu đâu, nhưng anh là ngoại lệ.

À mà, chưa kể đến biểu cảm của anh khi anh ngồi nhìn Khoai Lang Nhỏ một lúc rất lâu mà nó không chịu làm gì cả, nhích một chân cũng không. Trông anh như người tự kỉ ấy, thật là buồn cười. Mỗi lần cậu cười như thế, anh đều dỗi: 'Tại sao em lại cười? Có gì vui đâu?'. Anh ơi, anh làm em cười đấy.

Nhưng khi anh dỗi thật thì hơi khổ một chút.

Cậu phải năn nỉ hết lời, rồi chịu khó TỎ VẺ đáng yêu, chọc anh một chút, anh mới thôi.

Thỉnh thoảng cậu lại nghĩ hình như cậu chiều anh hơi quá. Những lần moment cậu đều để anh chủ động, dù lắm lúc trông anh đáng yêu không chịu nổi, nhưng cậu phải kiềm lòng thôi, không thì anh sẽ giận mất. Những lần anh giận, anh thường cau mày lại, hơi mím môi, không như HÌNH TƯỢNG của cậu.

Cậu hơi mỏi vai rồi, shut down laptop, cậu không biết phải làm sao với anh đây... Gọi anh dậy? Mỗi lần gọi anh dậy cứ như kêu con mèo mướp ấy, không nên gọi anh.

Cậu cố gắng nhẹ nhàng hết sức đỡ anh nằm xuống, kéo chăn cho anh. Anh chợt mở mắt

- Ryeowookie...?

- Ngủ đi, muộn rồi.

Cậu cười, cầm laptop theo định là sẽ lên fancafe một chút, nhưng anh kéo tay cậu lại.

- Wookie... chúc ngủ ngon...

Cậu hôn nhẹ lên môi anh

- Ngủ ngon, em yêu anh.

Rồi anh rơi vào giấc ngủ nhẹ nhàng.

Cậu đã chiều anh hơi quá thật. Nhưng tạm thời cứ để vậy đi.

(A/N:

CUT! CUT! CUT!Không thể thế được! Đây là fic đảo chính cơ mà, nhân vật chính cứ bình chân như vại thế kia thì còn đâu cái fic của bạn au? Nói cho mà biết, bạn Đậu chỉ đang chiều bạn Mây quá thôi, bạn Mây sinh hư rồi kìa. Không thể thế được, nhà nào cũng có tôn ti trật tự riêng, không phải muốn đổi uke seme lúc nào thì đổi, về đúng vị trí hết cho bạn au. Còn reader, không tin bạn au à? Đọc đi rồi biết bạn Đậu có tố chất seme cao hay thấp, ít nhất là so với con người kia. Bực bội à!)

Ryeowook sợ phim ma. Đó là điều không thể chối cãi. Anh biết, nên thỉnh thoảng anh lại cố ý mở một bộ phim ma cho cậu xem với hy vọng cậu sẽ rúc vào người anh như một con mèo nhỏ run rẩy.

Anh đúng được 50%, cậu sợ, nhưng không rúc vào người anh. Dù gì thì cậu cũng đã sợ, anh tự an ủi mình đã thành công một chút nào đó.

Nhưng cái gì nó cũng có tác dụng phụ...

Tối, 11h. Đây là lúc tác dụng phụ xuất hiện.

- Wookie à.

- Sao thế anh?

- Em còn thức à?

- Vâng.

- Nếu em sợ thì cứ sang đây nằm với anh.

- Sao được?

- Không sao đâu, anh em mình ở cùng đã lâu rồi mà. Nếu sợ thì cứ sang đây nhé, anh không phiền gì đâu.

Cậu thở dài. Vì chúa, anh dọa em làm gì trong khi anh cũng sợ? Cậu và anh đúng là cặp duy nhất yếu tim thế này đây. Chắc chắn anh đang quay vào tường, dù nói với cậu cũng không quay lại phía sau, trùm chăn đến nửa đầu. Anh đang sợ. Cậu phân vân có nên giải quyết vấn đề theo kiểu cộng sinh... À nhầm, nói chung là cả hai bên đều có lợi, là sang đó nằm với anh không.

Cậu thu hết can đảm quay lại nhìn anh. Biết ngay mà. Hết cách với anh.

- Wookie?

- Em sợ.

- Ừm. Anh ở đây. Không sao đâu. Đừng sợ nữa nhé.

Lúc này anh mới dám quay lại ôm cậu.

- Sau này không xem Final Destination nữa nhé. Nó có ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của anh và em.

- Ừm... Ngủ ngon...

Anh ôm cậu rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi. Cậu cười, anh đúng là con nít mà...

Điều buồn cười là sáng hôm sau, khi thức dậy, anh lại nằm trong vòng tay của cậu.

Anh bị ốm.

Anh không bị nặng lắm, nhưng cậu thì cứ lo sốt vó. Ở công ty cậu cứ bồn chồn không yên. Về nhà, việc đầu tiên cậu làm là vào trong kiểm tra anh như thế nào.

Anh đang ngủ.

Cậu nhúng khăn ướt chườm trán cho anh. Anh tỉnh giấc khi cảm thấy có một bàn tay ấm áp đang vuốt má mình, rồi để lên trán như đo nhiệt độ.

- Wookie...?

- Ừm. Anh thấy thế nào?

- Mệt lắm. Hôm nay ở công ty…

- Anh lo cho mình đi. Mọi người đều phân nhau ra làm phần việc của anh rồi. Anh cứ an tâm nghỉ ngơi.

Cậu đắp khăn ướt lên trán anh, vuốt nhẹ mái tóc đen mềm.

- Anh uống thuốc chưa?

- Chưa... Anh quên mất...

- Thật là... Ở đó đi, em lấy thuốc.

- Em... cho anh uống thuốc...

- Tất nhiên rồi. Thuốc ở đâu ấy nhỉ...? À.

- Không phải thế...

Cậu ngớ người một chút rồi nhìn anh.

- Bệnh nhân được thế đòi hỏi quá nhỉ? Anh phải tự uống. Uống hết, em thưởng.

- Thuốc đắng... Wookie ngọt hơn.

Cậu cầm ly nước và thuốc ngồi xuống cạnh giường anh, đỡ anh dậy.

- Không cãi, giờ có uống hay không?

- Wookie dữ quá.

- Anh nhõng nhẽo thì có. Đang bệnh mà cứ...

Nhưng rồi anh cũng TỰ uống hết thuốc. Cậu mỉm cười hài lòng, rồi như đúng lời hứa, cậu hôn anh thật nhẹ, nhưng đủ lâu để cảm nhận người anh đang nóng lên.

- Vừa mới uống thuốc đã sốt thêm rồi sao?

Anh đỏ mặt ngượng ngùng.

- Không có...

- Rồi, được rồi. Anh ăn gì chưa?

- Rồi...

- Vậy ngủ đi.

Cậu hôn lên trán anh rồi quay đi. Chợt cậu có cảm giác có cái gì níu cậu lại.

- Anh đang bệnh đấy. Em... nỡ bỏ mặc người bệnh sao?

- Em đâu có bỏ đâu. Anh, thay vì nói dài như thế anh chỉ cần nói 'Ở lại đi' thế là xong.

Anh ấp úng

- Ờ thì... Mà thôi, em sẽ bị anh lây bệnh mất. Thôi được rồi, em đi đi.

- Anh biết không? Thật ra em hơi buồn ngủ một chút.

- Em nói thế là ý gì?

Cậu cười gian, nằm xuống chui vào trong chăn của anh.

- Wookie... Em... làm gì vậy? Em sẽ bị lây bệnh mất.

- Sao anh không nghĩ là em sẽ truyền kháng thể sang cho anh hết bệnh? Mà thôi, giờ em buồn ngủ rồi, ở bên này lại ấm. Yên nào.

Cậu cứ giữ nguyên tư thế đó mà ngủ. Anh chỉ biết ôm cậu mà thôi, vì anh cũng không muốn cậu đi. Ở bên cậu thật yên bình quá đi.

Sáng hôm sau, anh hết bệnh. Nhưng vài ngày sau, cậu bệnh.

Hy vọng mọi việc không kéo dài.

---end chap 1---

2.

Điều gì đến cũng phải đến.

Cậu đi hoạt động bên Trung Quốc, giờ chỉ còn anh và Khoai Lang Nhỏ và tấm poster của cậu thôi. Anh chẳng có gì làm hơn là đến công ty làm việc rồi lại tự kỉ vì không có cậu. Về nhà anh cứ đi ra đi vào và quan trọng nhất là anh túc trực bên điện thoại. Anh rất muốn gọi cho cậu, nhưng lỡ cậu bận thì sao? Lỡ cậu đang tập vũ đạo (dù cậu không giỏi) thì sao? Lỡ cậu đang xem bài hát tiếng Trung mới thì sao? Lỡ cậu đang chuẩn bị họp báo hay tổ chức fan meeting thì sao? Lỡ cậu gặp rắc rối trong giao tiếp và phải nhờ đến sự giúp đỡ của Henry (dù khả năng này rất thấp) hay Zhoumi thì sao? Lỡ cậu...

Không nghĩ nữa, anh sẽ không nghĩ đến nữa. Nhưng chắc chắn cậu sẽ gọi về, và khi đó cậu sẽ muốn nghe giọng anh nhất, nên anh sẽ canh và nghe điện thoại ngay khi cậu gọi.

Chắc chắn là như thế...

- Yesung bị gì thế?

Heechul hỏi trong một lần bế Heebum xuống tầng dưới chơi nhưng lại gặp vẻ mặt hết sức phân vân+ bế tắc+ chờ+ khờ vô đối của giọng ca nghệ thuật. Những lúc như thế Sungmin chỉ lắc đầu.

- Nửa kia của anh em mình cũng đi mà anh ấy làm như có mình Đậu yêu của anh ấy đi thôi ấy. Canh điện thoại gắt gao đến nỗi một ngày anh ấy biết có bao nhiêu con muỗi hay kiến hay ruồi bò qua cái điện thoại luôn ấy. Hết thuốc.

- Bữa giờ Kyu có liên lạc gì không?

- Không, hình như họ bận. Anh Han cũng thế phải không?

- Ừ, bọn họ thật là... Sao em không lại giật cái điện thoại ấy đi?

- Anh thử dời ổng ra khỏi chỗ đó đi.

- Thôi, lười lắm. Có mà kêu Kangin ấy.

Hai người nhìn anh đang quyết tử với cái điện thoại, thở dài

- Ôi... thì ra tình yêu bây giờ là thế...

Từ đó anh đã có tên mới: nhân viên trực điện thoại.

Nhưng anh đã sơ suất.

Một lần leader đáng kính xuống chơi nhà, khi đó chỉ có anh ở nhà, hiển nhiên, nhìn chằm chằm vào điện thoại. Leeteuk ngán ngẩm

- Thì ra tình yêu bây giờ là thế.

- Chào Leeteuk.

Anh không quay lại nhìn, chỉ mở miệng chào một câu. Teuk thở dài, tên này nổi tiếng cứng đầu, có chết cũng không rời ghế. Thiên hạ đồn tối đến Mây lại ôm mùng mền ra đây ngủ, nhiều khi bị đàn em nó 'xỉa' dữ quá, mới ôm điện thoại vào trong phòng. Lắm lúc, chuông reo, câu đầu tiên anh nói không phải là 'alô' mà là 'Wookie', xong rồi lại xụ mặt như con cún con, để rồi lại hí hửng, rồi lại thất vọng... Một vòng luẩn quẩn không lối thoát.

Biết tính Yesung như thế, nhưng thiên thần vẫn 'vững như kiềng ba chân', ngồi xuống ghế, phát huy bản chất 'chỉ tay năm ngón' sai vặt các em

- Mây, khách đến chơi mà em ngồi lì đó là thế nào? Đi lấy nước cho anh.

- Anh không phải khách. Và nhà này ăn uống theo kiểu buffet, tự-phục-vụ.

- Tên này láo. Có lấy không thì bảo?

- Anh biết nước để ở đâu rồi đấy.

- Không đi anh lấy kéo cắt dây điện thoại bây giờ.

- Thay vì đi kiếm cây kéo, anh tự lấy ly rót nước đỡ mất công tìm kiếm phải hơn không.

Bực.

- ĐI NGAY CHO ANH, NHANH LÊN. ANH GỌI KANGIN XUỐNG XỬ EM BÂY GIỜ.

Anh đưa mắt sang nhìn người anh cả, thở dài.

- Được rồi, nhưng nếu có điện thoại phải để em nghe đấy. Già rồi đâm ra khó tính.

- Tên kia, cấm cãi.

Leeteuk thở dài, Yesung chỉ đang muốn cho Ryeowook biết rằng hắn nhớ cậu thôi, chứ chẳng có gì cả. Nhưng tên này cứng đầu, chẳng bao giờ chịu thừa nhận đâu.

Chuông điện thoại reo. Anh giật mình làm rơi cái ly, nhìn Leeteuk như đang trong giờ phút quyết định, dùng cả tấm lòng để cố truyền đạt bằng mắt: 'Điện thoại của em, anh đừng đụng vào'

- Alô. Wookie à?

Anh đứng hình ngay giây phút đó. Tại sao... điện thoại của cậu gọi anh mà lại để con dơi già đó nghe trời ơi...

- A, mọi người vẫn khỏe, làm việc rất bình thường trừ một người. Bên đó sao rồi?

Anh vẫn cứ lặng thầm nhìn Leeteuk kể hết những chuyện đã xảy ra gần đây cho cậu, việc mà vốn dĩ anh định làm để kéo dài thời gian nghe giọng cậu.

- Thế à? Gần đây nhà mình có nhân viên trực điện thoại đấy. Nó đi lấy nước rồi, em có gì muốn nói với nó không? Ye... À không, nhân viên trực điện thoại, tình yêu của em tìm này.

Và rồi Teuk nở nụ cười ranh, đi về. Thỉnh thoảng xuống nhà mấy đứa em vui ra phết.

- Alô?

/- Nhân viên trực điện thoại?/

- Wookie!

/- Được rồi. Nhưng, nhờ thế em mới biết anh nhớ em đến thế nào./

Giọng cậu sao lại ngọt thế không biết, làm anh cứ như người tăng huyết áp, nhịp tim cũng tăng theo.

.

.

.

Đổi chủ đề thôi.

-... Em khỏe không?

/- Không khỏe tí nào./

- Sao thế?

/- Em nhớ anh/

Anh thoáng đỏ mặt. 4 ngày không gặp cậu, giờ anh lại được nghe cậu nói như thế...

/- Thế mọi người thế nào rồi?/

- Chẳng phải Leeteuk kể cho em hết rồi sao?

/- Em muốn nghe anh nói hơn. Đừng nói Leeteuk nhé./

Anh cười ngượng ngùng. Đúng là chỉ có cậu mới biết rõ anh thôi.

Anh háo hức kể cho cậu mọi chuyện. Và ở đầu dây bên kia, cậu vẫn hưởng ứng câu chuyện một cách dịu dàng như mọi khi. Để rồi khi cuộc nói chuyện kết thúc, câu nói yêu anh của cậu khiến tim anh đập nhanh hơn. Chết thật, sao anh lại cảm thấy lúng túng thế này? Cậu bạo dạn quá rồi đó. Thật là...

- Ừm... Anh cũng yêu em.

Anh hơi ấp úng một chút. Hình như cậu đã cười, rồi chúc anh ngủ ngon.Từ hôm đó trở đi, anh đã không còn trực điện thoại nữa, vì cậu đã bảo không cần thiết. Vả lại, anh cũng không muốn bị gọi là nhân viên trực điện thoại nữa.

Còn chuyện của cuối tháng, mà cụ thể là hóa đơnđiện thoại, tin tớ đi, mọi người không muốn biết đâu.

----end chap 2-----

3.

Không có cặp đôi nào là êm ấm vĩnh viễn, thế nào rồi cũng sẽ cãi nhau để rồi nhận ra mình yêu nhau hơn. Chân lý đó, ai chẳng biết. Nhưng những người đang trong tình cảnh giận dỗi đó lại (vờ như) không biết.

- CẬU ĐI RA NGOÀI NGAY CHO TÔI. CẬU CỨ ĐI NHƯ HÔM QUA CẬU ĐI ĐẾN SÁNG MỚI VỀ ẤY.

- Anh... nghe em nói... Hôm qua... A.

- KHÔNG NGHE NGÓNG GÌ HẾT, ĐI NGAY KHÔNG CHÚT NỮA TÔI NÉM ĐỒ RA TRÚNG RÁNG CHỊU.

- YAH. Anh đã ném rồi đấy. Đau biết không? Tại sao không chịu nghe em nói gì hết vậy? Anh...

- Tôi nghe đủ rồi. Cậu đi ngay, đừng để tôi thấy cậu nữa.

- Được rồi. TÔI ĐI ĐÂY.

Căn nhà bình thường vốn dĩ không êm ả gì lại thêm chấn động. Chẳng là appa đi uống với bạn cũ đến sáng mới về mà không báo umma, kết quả là bị đuổi ra đường. Mọi người chỉ lắc đầu rồi ai về nhà nấy. Như mọi khi, họ tin chắc sau vài ngày, appa lại đạp con Cá ra khỏi phòng rồi lẻn vào làm trò gì đó ai-cũng-biết. Nhưng đột nhiên cậu có linh cảm không lành.

Appa và umma cãi nhau cũng một tuần rồi, cậu càng thêm bất an. Không phải cậu tốt lành gì đâu, chẳng là khi ba mẹ cãi nhau, con cái là người chịu đựng.

Hai tuần, và anh thường xuyên bị bắt cóc đi đâu đó. Cậu lo lắng không sai mà. Cậu thông cảm cho appa, nhưng mà đã thêm một tuần nữa rồi. Cậu hơi khó chịu rồi đó.

Giờ cơm, anh vẫn mất tích. Cậu hầm hầm đi lên nhà trên, gõ cửa.

- Kangin hyung à, có Jongwoonie CỦA EM ở đó không?

- Hả... Sungie á? À, có. Sao thế?

Cái gì? Lại còn 'Sungie'? Quá lắm rồi...

- Vậy thì bảo Jongwoonie CỦA EM đến giờ cơm rồi, anh ấy PHẢI về NHÀ MÌNH ăn cơm giúp em.

Anh ở trong đang xem phim với Kangin, không cần nhìn, dựa vào giọng nói và tiếng cậu đi, anh cũng biết cậu đang giận. Anh đứng lên thở dài

- Anh về đây, vợ gọi.

- Vợ? Em không nghĩ thế. Nhưng thôi, về đi. Em không muốn bị đầu độc.

- Thế là ý gì? Đừng vương vấn 2woon nữa. Được rồi, anh về đây. Anh mà giúp em tiếp thì anh cũng bị đầu độc mất. Tự lo tiếp đi nhé.

- Không. Không nhờ anh thì nhờ ai bây giờ?

- Anh không biết. Anh chưa muốn chết. Vậy nhé.

Anh đi khuất, Kangin ngồi trong suy nghĩ.

- Ai vợ ai chồng chưa biết được à.

Sau khi tắm xong, anh đi vào phòng thì thấy cậu đang sử dụng laptop. Thấy anh, cậu chỉ nhìn giận dữ một chút rồi lại nhìn vào laptop. Anh ngồi xuống, dựa cằm vào vai cậu, vòng tay ôm cậu, nói nhỏ.

- Em giận à?

- Không.

- Em... ghen à?

- ... Rồi sao?

- Anh chỉ giúp Kangin một chút...

- Ý anh là biến mất mỗi bốn tiếng liên tục trong hai tuần? Em không nghĩ thế.

- Nhưng cậu ấy là bạn anh...

Cậu để laptop sang một bên, đè anh xuống giường, hôn anh thật sâu. Cậu đang giận, nên cậu mới cắn môi anh mạnh đến thế, và cách cậu hôn đầy tính sở hữu. Anh gần như bị cậu rút cạn hơi thở. Khi cậu rời đôi môi anh, cậu nhìn xoáy vào anh, gằn từng chữ một

- Anh-là-của-em. Không ai được lấy hết, dù cho đó là ai.

Rồi cậu ngồi dậy, đi ra ngoài bỏ anh lại trong phòng vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

- Ryeowook, anh có chuyện muốn nói.

Cậu mệt mỏi nhìn Kangin, anh ấy muốn gì đây.

- Cho anh ‘mượn’ Yesung đi mà. Anh Leeteuk yêu quý của em giận dai quá.

- Không.

Cậu khoanh tay trước ngực, ánh nhìn kiên quyết.

- Anh chỉ mượn thôi mà.

- Không được.

- Anh không làm gì anh ta đâu.

- Không. Bộ anh hết người ‘mượn’ rồi sao?

- Yesung dễ chọc Leeteuk hơn, anh dám ‘mượn’ ai giờ?

- Dễ chọc nhưng không dễ ‘mượn’. Còn Heechul thì sao? Sungmin thì sao?

- Em có suy nghĩ được là họ rất khó xin ‘mượn’ không?

- Anh cho rằng em hiền? Lầm to. Em không cho anh mượn Jongwoonie CỦA EM, nhưng em sẽ giúp anh mượn Sungmin.

- Bằng cách nào?

- Em sẽ lo. Đổi lại, anh VĨNH VIỄN KHÔNG BAO GIỜ được đụng đến Jongwoonie CỦA EM.

- Thoả thuận.

Cậu bỏ đi một mạch, trong đầu xây dựng kế hoạch bảo vệ anh.

Kangin chỉ biết đứng nhìn và lắc đầu

- Thằng nhóc này láo. Mình phải xem xét lại nó.

---end chap 3---

4.

Thật ra để dụ Kyuhyun không khó lắm, đánh vào điểm yếu của nó là game là xong. Còn Sungmin thì phải xài mánh cũ.

- Kyu, cho em này.

- Starcraft phần mới nhất? Thật không?

- Thật.

Biết ngay là mắt thằng bé long lanh sáng ngay lập tức mà. Mặt thì già nhưng chung quy Kyu vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, có điều nó khá tinh ý, sớm nhận ra điều bất thường.

- Anh muốn gì?

Cậu cười trừ

- Anh muốn mượn Sungmin.

- Anh thẳng thắng nhỉ? Vậy em cũng thẳng thắng: không. Cảm ơn anh về Starcraft.

Cậu vẫn nở nụ cười khiến người ta phải bất an đó, giữ chặt cằm Kyu để thằng bé không quay vào màn hình máy vi tính nữa.

- Em không thể có tất cả, Kyu à. Đời là thế, học cách chấp nhận đi. Anh cũng phải tốn nhiều công sức để giữ cho ‘ai kia’ không vì quá ngơ mà bị cướp mất.

Rõ ràng bộ não thi Olympic toán của Kyu không phải giả, nó nhanh chóng hiểu ra mọi việc.

- Thế còn Sungmin của em?

- Khi anh trả lại đảm bảo Sungmin toàn vẹn từ thể chất đến tình cảm. Không lẽ... em sợ appa cướp mất Sungmin?

- Không... ... ... Một phần. Em sợ là em... không kiềm chế được thôi.

- Chuyện đó anh lo.

Kyu suy nghĩ đắn đo tính toán một lúc, rồi lại nhìn cậu ngờ vực.

- Không phải em không tin anh và Kangin, nhưng em vẫn có linh cảm không tốt. Không. Trả anh Starcraft này.

Cậu thở dài, bất đắc dĩ, lấy điện thoại ra, vừa bấm vừa nói

- Không ngờ mình phải sử dụng đến cái này sớm thế.

Kyu một lần nữa cảm nhận được sự nguy hiểm

- Anh làm gì thế?

- Tìm em.

- Em... ngồi đây mà?

- Trong đống hình từ máy anh Eunhyuk. Ngồi cho chắc.

*RẦM*

Cậu vẫn không rời mắt khỏi màn hình điện thoại

- Lực hút trái đất lớn thật. Đã bảo rồi mà...

- ... Anh... Anh... Anh...

- Có vẻ như em không có lựa chọn nhỉ? Anh còn phải hỏi Sungmin nữa, em có thể hy vọng, nhưng đừng quá nhiều. An tâm đi, appa không làm gì Sungmin đâu.

Cậu đi một mạch ra ngoài bỏ mặc thằng út vẫn chưa thể ngồi lên ghế. Rõ ràng gần đây Ryeowook lên phòng anh Heechul hơi nhiều mà.

Một mặt khác của Hạt Đậu.

- Minnie hyung à...

- Gì thế Wookie? A, lại nhõng nhẽo gì nữa đây?

Sungmin quá biết ý cậu mỗi khi cậu nhìn như thế này.

- Minnie à, đóng kịch giùm em được không?

- Sao thế? Có chuyện gì à?

Cậu nhìn người anh yêu quý bằng đôi mắt long lanh ngấn lệ, vai hơi run, sử dụng 'vũ khí bí mật'- đôi mắt biết nói để truyền đạt cảm xúc và khơi gợi lòng cảm thương

(A/N: đề nghị reader tự thêm chữ 'giả vờ' trước mỗi hành động).

- Appa và Umma cãi nhau mà cứ lôi Jongwoonie của em vào... Em không biết phải nói sao với Appa giờ... Minne à, em nhớ Jongwoonie của em quá, mà Appa cứ lấy Jongwoonie của em ra chọc cho Umma ghen hoài. Hay là Minnie đóng couple Kangmin đi... Hình như couple đó dễ chọc Umma ghen hơn.

- Eh? Sao được? Anh chỉ có Hyunie mà thôi. Anh hiểu cho em nhưng mà...

- Minnie không giúp em sao? Sự thật là em không thể nhờ anh Heechul được. Hai người họ cãi nhau suốt và rất khó để nhờ vả anh Heechul. Minnie không giúp em rồi...

- Không phải thế... Em bình tĩnh nào... Anh... Thật là...

- Minnie đóng phim hay lắm mà. Cái này chỉ là đóng thôi, Appa cũng thế. Em nói Hyunie rồi, anh giúp em đi.

Sungmin gãi đầu suy nghĩ một chút, trong khi cậu vẫn nguyên bộ dạng mắt long lanh ngấn nước và tỏ vẻ đau lòng. Giờ mới biết Sungmin khi động đến tình yêu sẽ trở nên như thế nào...

Không được rồi, cậu phải dùng 'thuốc' nặng hơn thôi.

- Ấy chết, em lại nói năng linh tinh rồi. Anh đừng để bụng nhé, em sẽ thử nói với Appa... Nhưng... Làm sao giờ...? Thôi, để em tự suy nghĩ sau. Cảm ơn Minnie đã có ý giúp đỡ.

Rồi cậu xụ mặt xuống và ra khỏi phòng.

- Khoan đã, thật là... Được rồi, anh sẽ giúp em.

- Thật chứ ạ? Ôi, yêu Minnie quá đi!

- Thằng nhóc này, nói năng cẩn thận, anh Jongwoon mà nghe được thì...

- Không sao đâu, anh ấy không nghi ngờ gì đâu. Cảm ơn Minnie nhé.

Cậu hôn lên má Sungmin rồi hí hửng chạy ra ngoài. Đột nhiên Sungmin có cảm giác mình vừa bị lừa.

(A/N: Anh quản lý ơi, ở đây có một diễn viên sáng giá không kém Kibum nè.)

Sungmin quả nhiên diễn rất tốt.

Sungmin dần trở nên thân thiết với Kangin, nhờ appa làm cái này làm cái kia, nhõng nhẽo, nũng nịu, làm điệu bộ đáng yêu với appa, thỉnh thoảng còn hôn má hay ôm sau khi appa làm giúp việc gì đó ngay trước mặt umma và ngoài tầm mắt Kyuhyun (bị ai kia lôi đi cho đỡ được một người nổi cơn ghen- tất nhiên là đi đến khu chơi game rồi).

Anh ở nhà, vô tình bị bỏ quên mất. Có vẻ như Kangin đã tìm được người khác để chọc Leeteuk ghen. Kangmin là couple lí tưởng nhỉ? Mấy ngày nay Leeteuk khó chịu ra mặt, còn Sungmin thì cười hớn hở mà quấn lấy Kangin. Bất kì khi nào Sungmin đến gần Kangin thì bầu không khí xung quanh vị nhóm trưởng đáng kính lại phủ đầy sát khí, mà cụ thể là hướng về phía Kangin như muốn hỏi 'Anh giở trò gì với con tôi thế hả?'

Kangin và Sungmin đóng rất đạt, đôi khi anh tự hỏi có khi nào là thật? Có thể lắm chứ, dựa vào cách đối xử của Kangin đối với Sungmin cười và khen bí hồng đáng yêu. Những lần được Sungmin ôm cậu ta ngay lập tức ôm Sungmin và không quên kèm theo nụ cười dễ gây hiểu lầm trong thiên hạ và dễ gây đổ máu trong gia đình.

Không lẽ... Kangin đau buồn vì bị Leeteuk giận nên tìm đến Sungmin và họ... Mà còn thằng nhóc Kyuhyun đâu? Nhắc mới nhớ, gần đây thằng út cứ đi ra ngoài với cậu hoài. Đó là lý do để anh giờ phải ngồi nhìn Khoai Lang Nhỏ bất động mà suy nghĩ lung tung đây. Hình như cậu giận anh... Đúng rồi, cậu giận anh nên rủ Kyu đi chơi, Sungmin ở nhà một mình nên Kangin mới tìm đến và... Cậu... giận anh đến thế à? Anh đã làm gì chứ? Anh vẫn yêu cậu mà. Không lẽ cậu giận anh vì anh giúp Kangin sao? Anh đã thôi việc đó rồi mà, sao cậu vẫn... Dường như cậu tránh mặt anh, cứ về nhà là cậu lại lôi tuột Kyu đi mất mà không ngó ngàng gì đến anh và Khoai Lang Nhỏ. Chỉ thế thôi mà đi chơi với con Sói già trước tuổi ấy ư? Cậu thật nhỏ nhen. Đã thế anh giận lại cho biết.

5.

- Yesung à, anh làm gì thế?

Cậu vừa mới trở về từ khu trung tâm (tất nhiên). Cậu khá ngạc nhiên khi anh nằm trên giường, trùm chăn kín đầu và quay vào tường. Anh còn không thèm quay lại nhìn.

- Không gì cả. Kyuhyun đâu?

- Thằng nhóc ở trong phòng. Tại sao lại hỏi em?

- Em có thắc mắc tại sao gần đây nếu muốn tìm Sungmin phải hỏi Kangin và muốn tìm Kyuhyun lại phải hỏi em không?

Cậu ngớ người một chút. Thái độ này của anh...

Cậu cảm thấy thật buồn cười. Anh...

Cậu ngồi cạnh giường anh, cố nín cười. Có nên trêu anh một chút không nhỉ?

- Em chỉ dắt Kyuhyun đi chơi game bình thường. Giống như anh xem phim với anh Kangin thôi.

- Em đang trả đũa đấy à?

- Thật ra thì... em chỉ định học hỏi bí quyết chơi game từ cao thủ thôi. Tại anh nhắc nên em mới nhớ ra... Đúng là rất tiện để trả đũa.

- Tùy em vậy.

Anh thật là... Đã hai mươi mấy rồi mà cứ như con nít, giận dỗi. Những lúc như thế cậu chẳng giận lại được mà chỉ buồn cười thôi.

- Woonie à, thôi nào, em chỉ đùa thôi. Em thật sự chỉ dắt Kyu đi chơi game, không có gì đâu.

- Thế cũng là hai người đi riêng với nhau rồi.

Anh lại giận rồi đây. Vâng, lần này không phải dỗi mà là giận. Phải xử lý sao đây? Đúng ra cậu phải lo lắng mới phải, anh đang giận cậu mà, đằng này cậu chỉ muốn cười phá lên thôi. Có lẽ vì cậu biết anh yêu cậu chăng?

Cậu kéo chăn ra, xoay người anh lại.

Vừa quay lại anh đã cố ý vắt cánh tay lên che mắt, quyết không nhìn cậu. Anh giận lắm. Cậu bỏ anh ở nhà đi chơi với Kyu. Phải thừa nhận là thằng nhóc đó cao ráo đẹp trai thật, nhưng... Rõ ràng người cậu yêu là anh, chỉ là anh thôi. Suốt mấy năm sống cùng phòng, từ ngỡ ngàng lạ lẫm đến quen thân và rồi yêu nhau, anh và cậu lúc nào cũng gắn bó với nhau rất thân thiết. Vậy mà chỉ vài lần lên nhà trên xem phim với Kangin, cậu đã đối xử với anh như thế này rồi. Cậu thay lòng nhanh đến thế sao? Cậu không biết anh cũng muốn chiếm hữu cậu là của riêng mình sao? Tại cậu đấy. Tại cậu mà mấy ngày nay anh rất ghét mỗi khi cậu cười đùa với thằng út. Anh thậm chí còn ghét cả Kyu. Tại cậu cả đấy. Vậy mà cậu vẫn cứ cười như không có gì xảy ra. Tại sao cậu có thể thản nhiên như thế? Trong cậu không còn một chút gì yêu anh sao? Những ngày qua cậu đối xử với anh như bình thường, nhưng lại thân với Kyu là sao? Anh không thể hiểu nữa…

Cậu ngạc nhiên trước thái độ của anh. Anh không chỉ đơn thuần là giận. Một chữ giận không thể nói lên những cảm xúc của anh lúc này, cậu quá hiểu anh rồi.

Đúng là những ngày qua cậu có phần vô tâm với những cảm xúc của anh thật. Cậu chỉ quá chú ý đến việc đánh lạc hướng tình cảm của Kyu để nó không nổi giận khi thấy Sungmin đóng kịch, lại còn theo dõi tiến độ của appavà umma mà thúc Sungmin diễn nhiều hơn, thường xuyên hơn. Chẳng là umma cứng nhắc quá nên cậu phải lôi Kyuhyun đi nhiều hơn thôi. Cậu đã vô tình thật, nên anh giận thế này là phải thôi.

Cậu gỡ tay anh ra, nhìn anh thật dịu dàng, vuốt ve khuôn mặt của anh, miết nhẹ đôi môi mềm. Phải nói gì để anh yên tâm? Phải nói gì để anh không tổn thương? Cậu thật sự rối lên

- Em xin lỗi, em đã... Em thật tồi tệ, em xin lỗi. Anh đánh em đi, làm gì cũng được, miễn sao anh hả dạ thì thôi. Em đáng như thế, vì em đã làm anh đau lòng.

- Anh sẽ không hành hạ em, em biết thừa anh không thể làm thế.

- Chứ em phải làm gì bây giờ?

- Chứng minh đi. Hãy khiến anh tin em vẫn luôn yêu anh.

- Ngốc ạ, việc này còn cần phải chứng minh sao? Mọi người chẳng quá biết em yêu anh còn gì?

- Những việc xảy ra mấy ngày qua đáng để nghi ngờ lắm chứ? Anh được quyền nghi ngờ em chứ?

Cậu suy nghĩ một chút, rồi cúi xuống hôn anh. Nụ hôn nhẹ nhàng cho đến khi lưỡi của anh tiến vào vòm miệng cậu. Mọi việc dường như mất kiểm soát dần khi nụ hôn càng lúc càng nồng nhiệt, say đắm. Anh vừa lấy lại được nhịp thở một chút đã bị cậu kéo vào nụ hôn khác. Đam mê nối tiếp đam mê. Cậu thích thú từng hơi thở mệt nhọc của anh, thích thú khi bàn tay anh đan vào tay cậu, thích thú cách anh đáp trả nụ hôn ướt át này. Tay cậu đã bắt đầu lang thang đến những vị trí cấm, mân mê làn da mịn của anh. Anh thở hắt ra trước sự va chạm đầy xúc cảm. Cậu mỉm cười rồi tiếp tục tấn công phần cổ, để lại những dấu đỏ nổi bật. Anh nắm lấy vai áo cậu, một tay luồn vào tóc cậu, cố gắng không phát ra những âm thanh lộ liễu mỗi khi lưỡi và môi cậu đùa nghịch với xúc giác của anh.

- Yesung, Ryeowook, ra ăn cơm thôi...

.

.

.

Cậu không thể nói gì hơn ngoại trừ

- Em thề nếu anh Eunhyuk làm thế nữa em sẽ giết anh ấy.

Anh ngồi dậy, kéo cổ áo đã bị lệch một bên lại chỉnh tề và cố gắng che đi những dấu đỏ.

- Biết sao giờ. Muốn giết thì để sau đi, giờ anh em mình đi ăn cơm thôi.

- Anh... không giận nữa chứ?

Cậu áp bàn tay mình vào má anh, nhìn anh trìu mến.

- Chưa đâu, còn một việc.

Rồi anh kéo cổ áo cậu và đặt lên làn da những nụ hôn trước sự ngỡ ngàng của cậu. Anh đang làm những gì cậu đã làm với anh khi nãy, 'đánh dấu'.

- Thế này thì mọi người sẽ biết em là của anh.

Cậu nở nụ cười yêu thương chỉ dành cho anh, hôn nhẹ lên môi anh

- Mọi người luôn biết, Woonie à.

Anh và cậu nắm tay nhau đi ra ngoài. Anh có phần hơi ngượng, nhưng rồi khi cậu siết chặt bàn tay, anh lại cảm thấy yên tâm. Jongwoon và Ryeowook là của nhau mãi mãi.

Sungmin huých tay Kyuhyun, hỏi

- Này, anh Yesung làm gì Wookie thế?

- Minnie à, phải hỏi Wookie làm gì Yesung mới đúng.

- Tại sao? Ý em là gì?

Kyuhyun thở dài

- Minnie vẫn còn ngây thơ lắm.

- Thế là ý gì? Mà, những ngày này em đừng tiếp xúc với anh nhiều, Leeteuk sẽ phát hiện cho xem.

- Hay thật. Vậy thì em phải 'tiếp xúc' với Minnie một lần cho sướng nhỉ?

Vẻ mặt của Kyuhyun khiến Sungmin có cảm giác mình sẽ bị mất ngủ.

- Ơ mà, hình như gần đây Wookie bạo dạn hơn thì phải.

- Ừ. Còn phải hỏi nữa

_____________________________

Tại vì có việc bận nên hôm cn k post đc, h tớ post trc, shukjra, mày đem qua GO giùm tao

6.

Rõ ràng là không thể để mọi chuyện tiếp tục như thế này - cậu nghĩ. Kiên nhẫn của cậu, anh, Sungmin, Kyuhyun và Kangin đang tan biến nhanh như NaOH trong nước và có kèm nhiệt, trong khi vị trưởng nhóm đáng kính lại bình chân như vại. Không rõ là anh ấy chai sạn hay là phát hiện ra kế hoạch của cậu rồi mà trông vẫn rất điềm tĩnh... lánh đi chỗ khác mỗi khi Sungmin đến gần Kangin. Rốt cuộc anh ấy nghĩ gì? Anh Kangin bắt đầu chán nản và có ý định bỏ cuộc thì cậu lại có cảm giác mình không thể đứng ngoài chuyện này được nữa. Dù Kangin sẽ không đả động đến Jongwoonie CỦA CẬU nữa, nhưng cậu vẫn thấy không ổn... Mọi người cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu với bầu không khí ngột ngạt trong nhà. Tuy anh Leeteuk vẫn nói chuyện bình thường với mọi người trừ Kangin, nhưng rõ ràng trong từng hành động và lời nói đều có chủ ý tác động đến Kangin khi anh ấy có mặt, còn khi không có anh ấy, anh Leeteuk vẫn có một chút không có tinh thần. Sức chịu đựng của anh ấy cao thật.

- Cho anh này.

Kyuhyun đưa cho cậu một lon nước.

Lúc này cả hai đang ở ngoài công viên (góc khuất) vì Ryeowook cảm thấy mệt mỏi khi phải đi lòng vòng trong khu chơi game cùng với Kyuhyun suốt 2 tiếng đồng hồ. Cậu chợt nhớ đến anh, hình như chiều nay anh có việc. Gần đây cả nhóm rất bận, anh vừa về đến phòng là ngủ ngay, cậu còn chẳng được ôm anh nữa (TT-TT)

Chẳng là chiều nay và ngày mai được nghỉ, Ryeowook định sẽ rủ Jongwoon đi chơi mà lại bị Kyuhyun kéo đi ra khu chơi game ồn ào chật chội đó, vì Sungmin đang làm 'nhiệm vụ cao cả', tất nhiên.

Tại sao Kyuhyun có thể ở trong đó mà chơi game được thế? Ở đó rất ồn ào, đông đúc đến không thở nổi. Cậu không thể hiểu mà... Quyết định rồi, ngày mai cậu sẽ rủ anh đi chơi, xem phim rồi đi lòng vòng chăng? Nhưng dù gì thì cũng phải kéo anh đi bằng được. Anh đâu có bận gì đâu nhỉ? Kyuhyun lớn rồicó thể tự lập rồi, bỏ mặc thằng bé một ngày cũng không sao nhỉ? Mà, Sungmin và Kangin như thế, liệu có ổn không?

Vì Ryeowook là người sắp xếp mọi chuyện, nên cậu muốn mọi người cảm thấy thoải mái nhất có thể, cậu không muốn làm phiền tới mọi người vì chuyện tình cảm của mình (không như một số người nào đó). Kangin và Leeteuk lâu làm lành thật, khiến cậu phải suy nghĩ lại về kế hoạch của mình.

- Kyu à, bữa giờ em không sao chứ?

- Sao lại không sao được? Muốn nổi điên lên luôn ấy chứ.

Kyu cười nhếch mép. Trông cả hai người bây giờ cứ như hai tên con trai thất tình ngồi tâm sự, chỉ tiếc họ không uống bia rượu mà thôi.

- Anh xin lỗi đã kéo em vào vụ này Kyu ah.

- Anh đừng lo quá, ít nhất thì Sungmin cũng đã đền bù tổn thất cho em rồi.

Cậu quay phắt sang nhìn thằng nhóc đang nở nụ cười gian. Thằng nhóc này thật không đơn giản mà.

- Anh Leeteuk thật là... Sao anh ấy có thể chịu đựng được trong khi anh em mình gần như phát điên ấy nhỉ?

- Thật ra những lúc anh ấy không thể lánh đi đâu được, trông biểu cảm của anh ấy hoặc là đáng sợ hoặc là không gì cả.

- Lúng túng không biết làm gì nên vờ như mình không biết? Anh ấy thật là dại dột mà.

- Anh biết.

Cả hai đồng loạt thở dài. Một lúc sau cậu lại mở lời

- Anh Kangin mấy ngày nay chắc tan nát lắm. Anh ấy vốn đã không còn hào hứng việc chọc ghen Leeteuk nữa rồi, chỉ còn mỗi anh lo chuyện bao đồng.

- Anh em một nhà cả mà.

- Ba mẹ con cái đấy chứ.

Chuyện của hai người đó thật khó nghĩ mà. Cậu nghĩ có khi nào mình đã sai khi xen vào chuyện của hai người đó... Có thể chính cậu mới là người khiến mọi thứ phức tạp... Cậu chỉ muốn giúp, nhưng có lẽ ý tốt không được truyền đạt đúng cách.

- Hay là thôi vậy. Chúng ta hãy để mặc bọn họ tự giải quyết mọi chuyện đi.

- Anh đang bỏ cuộc đấy à?

- Ừ.

- Nhanh thế. Em không hiểu anh nghĩ gì nhưng em thấy, ít nhất anh Leeteuk cũng không phải là đoạn tuyệt hoàn toàn. Suy nghĩ nào, nếu anh ấy không yêu anh Kangin, tại sao anh ấy lại phải lánh đi mỗi khi Sungmin đến gần Kangin, tại sao anh ấy lại có những biểu cảm phức tạp khi không thể lánh đi chỗ khác, quan trọng nhất, nếu anh ấy không yêu anh Kangin, tại sao anh ấy lại giận? Anh ấy chỉ là... niềm kiêu hãnh quá lớn hay là khờ quá không nhận ra. Thứ chúng ta cần chỉ là kiên nhẫn mà thôi.

Cậu ngạc nhiên nhìn Kyu.

- Em chưa bao giờ nói những thứ như thế. Cậu là ai? Kyuhyun đâu?

- Biết ngay là anh sẽ phản ứng như thế. Em cũng không tin mình nói nhiều thế... Này, anh sao thế? Đừng có quá cảm động vì những lời đó, em chỉ bị Sungmin ép xem phim lãng mạn chung quá nhiều.

- Thằng nhóc này, anh khóc hồi nào. Có hạt bụi trong mắt, em thổi ra giùm anh.

Cậu vừa dụi mắt vừa nói. Nước mắt cứ chảy ra dù thật sự cả khung cảnh lẫn tâm trạng không phù hợp tí nào. Phải chi hồi quay EHB bọn họ dùng cách này để lấy nước mắt phải nhanh hơn không, đúng là bọn họ cố ý hành xác cậu mà. Thằng út thổi nhẹ một cái, cậu chớp mắt liên tục cho hết nước mắt.

- Anh Yesung mà thấy em sẽ bị giết mất.

- Giết ai được? Anh ấy đến một con ruồi còn không đập.

Cậu chớp mắt vài lần để kiểm tra, đúng là đỡ thật.

- Cảm ơn em, Kyu.

- Anh đâu cần phải khách sáo thế, cứ dắt em đi chơi game là được rồi.

- Cái thằng cơ hội này...

- Về thôi.- Ừm.Hôm đó anh về muộn. Anh bảo là sẽ về trước 6h chiều, nhưng bây giờ đã 8h tối rồi. Cậu khá lo khi anh về trễ như thế, và bắt đầu cảm thấy lo hơn khi anh không nghe điện thoại của cậu.

Cậu tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng mở cửa. Mệt mỏi ngồi thẳng dậy, cậu dụi mắt một chút rồi nghiêm mặt nhìn anh

- Anh về trễ.

Anh không nói, lặng lẽ treo áo khoác và khăn choàng cổ. Thái độ của anh rất lạ, anh không nhìn cậu dù chỉ là một chút.

- Anh sao thế, Jongwoonie?

Anh vẫn không trả lời, lấy quần áo rồi bỏ đi vào nhà tắm để cậu lại với dấu chấm hỏi to đùng. Cậu đã cất công lo lắng cho anh, cậu gọi thì anh không trả lời, nhờ Sungmin gọi thì anh bảo chút nữa về, kết quả là đến 1h sáng như thế này đây. Cậu vì chờ anh mà gục lên gục xuống vậy mà anh lại xem như cậu không có ở đó sao? Định bắt chước anh Leeteuk à? Không thể hiểu được anh đang nghĩ gì mà lại hành động lạ lùng như thế. Có chuyện gì sao? Tại sao cậu hỏi mà anh không trả lời? Chắc chắn là có chuyện gì đó, nhưng thái độ của anh khiến cậu hơi khó chịu. Không, cậu bực lên rồi, và lẫn vào đó là một chút khó hiểu. Dù rất buồn ngủ, à mà bây giờ hết buồn ngủ rồi, cậu chờ anh quay lại để hỏi cho ra trắng đen.

- Anh có chuyện gì đó, đúng không? Nói cho em biết đi.

Anh im như thóc, đi một mạch về phía giường ngủ, kéo chăn qua đầu. Cậu đi qua bên chỗ anh nằm, lay anh

- Anh phải nói cho em biết em mới giải quyết được chứ?Im lặng.

Cậu lay anh lần nữa, hỏi những câu tương tự, rồi lại lay lần nữa, cứ thế. Cho đến khi anh như không chịu nổi nữa, quay phắt lại gắt gỏng

- Để cho anh ngủ. Không có chuyện gì hết!

Cậu được thế kéo hai tay anh ra, đè chặt xuống giường

- Anh không nói sẽ có chuyện đó.

Anh quay mặt đi không nhìn cậunhư đứa trẻ bướng bỉnh. Cậu thở dài

- Anh muốn đấy nhé.

Rồi cúi xuống hôn lên cổ anh liên tục. Anh vùng vẫy

- Ryeowook, bỏ anh ra.

Cậu ngẩng lên thì thầm vào tai anh.

- Nói cho em biết có chuyện gì đi.

- Không! Không có gì hết!

- Thế mà bảo không có gì à? Nói dối.

Cậu trêu đùa với vành tai anh, chậm rãi. Một hình thức tra tấn ngọt ngào. Anh đột nhiên không chống đối nữa, cậu ngừng lại nhìn anh. Trong đôi mắt của anh bị lấp đầy bởi đau đớn, giận dữ, phảng phất một chút oan khuất. Quen anh lâu nay, lần đầu tiên cậu thấy anh có biểu cảm như vậy, nét mặt gần như sắp khóc đến nơi. Cậu sững người một chút.

Mất một lúc ngẩn người, anh đẩy cậu ra rồi quay mặt vào tường, không nói.

Cậu không hiểu...

Sáng hôm sau, cậu dậy trước. Cả đêm hôm qua cậu đã không ngủ được. Nhìn sang bên anh, tư thế vẫn không khác gì lúc tối: quay mặt vào tường. Cậu thở dài, những câu hỏilại xuất hiện và vây kín lấy tâm trí cậu. Cậu đã cố nhớ lại từ lần cuối cùng nói chuyện với anh đến giờ, cậu đã làm gì để anh giận như thế, và câu trả lời vẫn rất mịt mờ. Cậu khổ tâm hết sức, nhìn sang phía anh thở dài. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu cậu thở dài từ tối hôm qua đến giờ.

- Em đã làm gì chứ, Jongwoonie...?

Anh, khi đó, đã không còn gọi cậu là Wookie nữa.

7.

Bầu không khí hôm đó nặng nề hơn mọi khi.

Sungmin đã không còn đến tìm Kangin nữa mà lại gắn bó với Kyu. Kangin cả ngày chỉ thở dài, nhìn Leeteuk một cách buồn bã, trong lòng ngổn ngang hàng tá câu hỏi. Giống như tâm trạng của cậu khi nhìn anh. Không quá khó khăn để mọi người nhìn ra thêm một sự bất thường nữa trong nhóm. Bọn họ trông rất mất tinh thần.

- Em có chuyện gì sao?

Kangin ngồi xuống bên cạnh cậu trên sân thượng, đưa cho cậu một lon nước

- Lát nữa nhớ trả tiền cho anh.

Cậu bật cười.

- Anh nói Sungmin đấy à?

- Ừ. Anh cảm thấy mệt mỏi quá rồi. Em mà không nhanh giải quyết rồi em cũng như anh thôi, biết chưa?

Cậu cười thay cho câu trả lời. Cậu thậm chí còn không biết lý do anh hành động như thế. Cậu quá nản với những câu hỏi dẫn đến ngõ cụt, chi bằng đi hỏi anh cho nhanh. Nhưng vấn đề là anh chẳng thèm liếc nhìn cậu lấy một lần chứ đừng nói trả lời cậu.

- Hai người có chuyện gì thế? Cho anh biết được không?

- Em cũng chẳng biết. Anh ấy về nhà lúc nửa đêm và xem như em không tồn tại.

- Giống Leeteuk nhỉ?

- Bọn họ thật khiến người khác phải đau đầu quá mà. Nhưng mà anh định sẽ giải quyết như thế nào chuyện Leeteuk đây?

- Anh không động đến Yesung đâu đừng lo.

- Em biết.

- ... Chắc là anh sẽ đi xin lỗi anh ấy.

- Không áp dụng được cho em rồi. Nhưng cũng chúc anh may mắn.

Thở dài.

- Chúng ta giống hai thằng ngốc thất tình ấy nhỉ?

- Đồng ý.

Anh giận cậu được một tuần rồi, đúng là định học tập Leeteuk thật.

Hôm nay anh ở lại công ty có việc, mấy ngày trước cũng không về cùng cậu. Cả ngày hôm nay cũng thật nặng nề biết bao, đùng một cái anh giận. Cậu chẳng hiểu nổi chuyện gì nữa.

Sungmin gõ cửa phòng cậu, có vẻ rất sốt ruột. Trong giọng nói hối thúc cậu có lẫn sự giận dữ- Ryeowook, ra đây anh hỏi. Nhanh lên, Ryeowook.

- Gì thế Sungmin?

Cậu không kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Sungmin kéo đi về phòng mình, trông có vẻ rất giận. Chỉ vào màn hình máy tính, Sungmin không thể giữ bình tĩnh nữa

- Em giải thích cho anh, việc này là thế nào?

Và Ryeowook cũng không tin vào điều mình đang thấy.

[Super Junior Kim Ryeowook và Jo Kyuhyun hẹn hò?

Tấm hình dưới đây được chụp ở một công viên ở Seoul cách đây một tuần. Ban đầu người chụp bức hình này định là sẽ chụp bạn mình, và đã không để ý đến phía sau. Cho đến khi người bạn đó nhận được, đã phát hiện ra có người ở phía sau và phóng lớn lên. Dù rất khó để nhận diện nhưng những bức hình sau cho thấy bọn họ là hai thành viên của Super Junior. Và bức ảnh đầu tiên cho thấy họ đang rất là tình cảm ]

Từng con chữ dội vào trí óc, khiến cậu tưởng chừng như mình đã không còn đủ tỉnh táo nữa. Sự thật không phải như thế, làm gì có chuyện cậu hẹn với Kyuhyun chứ? Nhưng bất kì ai xem bức hình này đều sẽ nghĩ cậu và Kyuhyun đang hôn nhau. Khi đó, là do có hạt bụi trong mắt Ryeowook, và cậu nhờ Kyuhyun thổi ra giúp, thế thôi.

Ryeowook giật mình, có khi nào anh giận cậu cũng vì chuyện này? Không. Chuyện này mới đăng hôm nay thôi mà, còn anh giận cậu đã một tuần trước... Một tuần trước? Vậy là anh đã ở công viên đó? Đúng rồi...

- Có chuyện gì thế?

Vừa đúng lúc đó, Kyuhyun bước vào, ngơ ngác không hiểu tại sao mọi người lại tụ tập trong phòng mình.

- Em tự xem đi, rồi giải thích thế này là thế nào?

Sungmin tỏ ra tức giận và gần như quát lên với Kyuhyun, khiến cậu út phải một phen sợ sệt làm theo.

- Cái gì thế này? Không. Không phải đâu, lúc đó mắt anh Ryeowook có bụi, em chỉ thổi giúp ra thôi, không có gì cả.

Kyuhyun lúng túng phân bua, cố mọi cách để dập tắt 'lửa giận' đang bốc ngùn ngụt từ phía 'hồng giáo chủ'.

- Có cần em diễn lại không? Ryeowook, anh nói thử xem.

- Đúng rồi. Bọn em không có gì cả, Sungmin. Anh phải tin chúng em.

Sungmin khoanh tay trước ngực, nhìn tấm hình một lần nữa, vẫn giữ vẻ mặt giận dữ nhưng có chút lúng túng. Kyuhyun nhận ra, nghiêng đầu

- Minnie à...

- Đừng gọi anh như thế. Mấy ngày trước em đi chơi cũng toàn với Ryeowook mà thôi.

Kyuhyun từ từ tiến lại gần Sungmin, khiến anh phải đi lùi về sau, vẻ mặt ngoan cố nhưng lúng túng nhiều hơn, và cứ thế, từ giận dỗi như con nít chuyển sang hồng lên rồi đỏ ửng khi lưng Sungmin chạm vào tường, Kyuhyun áp sát và nói

- Nếu em ở nhà thì em sẽ nổi cơn ghen với appa, Minnie biết mà.

- Không! Anh không biết.

- Minnie muốn biết không?

- Anh...

Chỉ tới đó, Ryeowook đã biết mình phải đi ra ngoài. Kyuhyun thật sự không hề đơn giản.

Vậy là anh cũng như Sungmin, bị một tấm hình chụp ở góc độ không nên chụp làm cho nổi cơn ghen. Phải chờ anh về mới giải quyết được, thật là... Nhưng dù gì cũng còn đến 10 con người cậu và Kyu cần phải thanh minh. Thật là rắc rối mà.

(A/N: không chỉ có 10 đâu, tin em đi.)

8h.

9h.

10h.

.

.

.

1h sáng.

2h sáng.

Đôi mắt đỏ ngầu vì buồn ngủ và vì tức giận của cậu đang trong tình cảnh hết sức khó xử, rất buồn ngủ, nhưng lại tức điên đến mức không ngủ được. Anh lại không nghe điện thoại của cậu, nhờ Kyuhyun gọi thì anh bảo ngủ ở chỗ anh quản lý, vì hôm nay có nhiều việc quá. Ngay khi Kyu vừa đưa điện thoại cho cậu, anh đã cúp máy mà không chịu nghe cậu nói. Anh mắt mũi thế nào ấy, ghen vẩn vơ mà không chịu nghe giải thích, không tìm hiểu thực hư ra sao mà lại...

Ryeowook tức giận lẩm bẩm

(A/N: đó là anh ấy nghĩ, nhưng người ngoài mà nghe thì là tiếng gào giận dữ ai oán. Lạy chúa, anh ta không cùng tầng với Heechul, và những người tầng dưới đang ngủ rất là ngon- đặc biệt là Kyumin)

- Anh ta đúng là đồ trông gà hóa cuốc mà!

Tất cả mọi người đều đã gõ cửa tầng dưới hỏi chuyện, và tất cả đều đã 'thông' trừ một con người cứng đầu không chịu về nhà. Tất nhiên cậu và Kyu cũng vật vã phải giải thích với E.L.F và trả lời một số câu hỏi mà người bình thường không trả lời được. Cậu tự hỏi yaoi là cái gì mà các fan cứ đề cập hoài thế? Trả lời muốn nhức cả đầu.

(A/N: là cái gì đó có rating NC 17 đó anh ơi anh có biết NC 17 là cái gì không vậy? Chắc là biết mà ha? Đầu fic kìa)

Hôm sau, bầu không khí không nặng nề nữa mà là bốc khói. Kangin và Leeteuk như thế chiến thứ nhất, còn cậu thì cứ giận dữ mà nhìn anh không thua gì Nhật hận Mỹ. Những ngày trước trông bọn họ cứ như xác chết, không có tí tinh thần nào, bây giờ thì bọn họ lại đầy sát khí, động vào là chết! Dù thế nào thì vẫn rất đáng sợ, sát khí cứ vô tình phát tán khắp nơi.

Tuy đang giận anh vì anh chưa rõ trắng đen đã hành xử như thế, nhưng cậu cũng không thể bỏ mặc anh Kangin được.

- Anh à, sao thế? Có chuyện gì à?

- Anh ta... Anh ta... Park Jungsoo, anh ta thật là quá đáng mà! Anh đã xin lỗi rồi, vậy mà anh ta còn bảo thái độ của anh không được, rồi nói chỉ xin lỗi thôi chưa đủ. Anh ta... quá đáng thật. Biết thế anh không thèm hạ mình đi xin lỗi làm gì.

Cậu cười trừ. Gì thế này, rõ ràng umma đang làm giá mà.

- Anh làm thế nào mà anh ấy bảo không được?

- Thì...

Anh Kangin đóng lại cho cậu xem. Anh ấy hành động như một con robot, cứng nhắc, buông câu nói gọn lỏn

- Jungsoo, em xin lỗi!

Cậu lại thở dài, bỏ đi về phòng tập

- Này, em sao thế?

- Em mà là anh ấy em sẽ giận anh đến mãn đời luôn. Cho đáng.

Vì nhiều lý do, sau này khi được hỏi Ryeowook là người như thế nào, Kangin đều trả lời : 'em ấy khá vô lễ.'

Anh tránh mặt cậu ở công ty suốt, tất nhiên, vả lại công ty không phải là một địa điểm thích hợp để nói chuyện nên cậu định sẽ về nhà.

*Cạch*

- Ô, Ryeowook về rồi đấy à?

- Chào anh Donghae. Sao không vào phòng Eunhyuk?

- A, cậu ấy có việc rồi. Anh xuống đây lánh nạn thôi. Leeteuk với Kangin lại cãi nhau nữa... Trận này lớn lắm.

Donghae thở dài, đột nhiên cậu cảm thấy bản thân mình may mắn vì đã không ở tầng trên. Tầng trên toàn 'quái nhân' không thôi.

(A/N: 13 người các anh có ai là người bình thường đâu?)

Cậu vào phòng nhưng không thấy bóng người quen thuộc trong đó, hôm nay anh làm gì có lịch làm việc giờ này. Cậu nôn nóng muốn nói cho ra trắng đen lắm rồi mà anh lại biến đâu mất.

- Anh Sungmin à, Yesung đâu rồi?

- A? Anh ấy bị anh Leeteuk gọi lên nhà trên rồi.

Cậu thật sự nổi điên lên với ba con người này rồi.

8.

- Ryeowook? Chuyện gì vậy em?

Leeteuk mắt vẫn còn ướt đang ngơ ngác nhìn cậu đùng đùng xông vào phòng. Anh ngồi bên cạnh, thoáng thấy cậu lại lập tức quay đi. Cậu nở nụ cười dù trong lòng như muốn nổi điên lên

- Em chỉ xuống lấy đồ của em thôi, và, anh giúp em một việc nhé?

- Việc gì?

- Ngồi yên ở trong phòng giùm em cho đến khi em quay lại.

Nói rồi cậu đi thẳng đến chỗ anh, kéo tay anh đứng dậy. Anh dùng dằng

- Em làm gì vậy?

- Anh cứ về phòng đi, em có chuyện muốn nói.

- Anh chẳng có gì để nói cả.

- Nhưng anh sẽ có nhiều thứ để nghe. Đi thôi.

Cậu kéo mạnh, nắm chặt cổ tay anh đến mức anh cảm thấy đau và đi nhanh về phòng.

- Anh ở yên đó, em phải giải quyết một số chuyện.

- Tại sao anh phải nghe theo em. Anh không muốn...

- NGHE EM ĐI! ...Hãy... Làm ơn, nghe em giải thích khi em quay lại.

Cậu nghiến răng, cố giữ bình tĩnh để nói với anh nhẹ nhàng hết sức có thể. Cậu đi thẳng lên tầng thượng, nhìn quanh một hồi rồi đi đến phía Kangin

- Anh đi với em.

- Ryeowook à, không phải lúc...

- Vậy chứ lúc nào mới được?

Cậu gắt lên. Cậu thật sự đang rất vội nhưng không thể để yên hai người này được.

Kangin lặng người một chút rồi cũng để yên cho cậu kéo đi.

Ryeowook đẩy Kangin vào phòng Leeteuk, nhìn hai con người đang chưa hết ngạc nhiên, nghiêm mặt giận dữ.

- Hai người ở trong này nói chuyện với nhau cho đến khi em quay lại vào ngày mai.

Cậu giơ ra chìa khóa phòng của Leeteuk rồi đóng cửa, khóa lại trong khi Kangin vẫn chưa kịp trở tay.

- Ryeowook, em...

- Hai người bị gì vậy? Đó là người mình yêu cơ mà, em có để hai người ở cùng với kẻ thù đâu. Chẳng phải hai người yêu nhau sao? Cả hai cũng đang muốn làm lành với nhau còn gì? Vậy tại sao lại cố ý kéo dài thời gian như vậy? Cả hai người đừng có bướng nữa, dẹp hết tự ái vớ vẩn đi, trưởng thành đi mà làm hoà. Em nói rồi, ngày mai em quay lại mà hai người chưa hòa thuận thì em để ở trong đó thêm một ngày nữa đó!

Khi cậu nghe bên trong không còn tiếng phản kháng nào nữa thì quay ra chỗ anh Hankyung, giao cho anh ấy chìa khóa.

- Ryeowook à, như vậy ổn chứ?

Cậu cười

- Không sao đâu, sáng mai là ổn thôi, tin em đi. Chỉ có điều em thắc mắc có nên cho cái này vào không?

Nói rồi cậu rút trong túi ra một gói giấy nhỏ. Hankyung thắc mắc hỏi

- Gì vậy em?

- Thuốc.

Shindong từ trên ghế bỗng nhiên lăn xuống đất, và hình như trong phòng Leeteuk cũng có tiếng động tương tự. Hankyung sững sờ

- Em... lấy ở đâu ra vậy?

- Bí mật. Nhưng em nghĩ sẽ không cần đâu nhỉ?

Nói rồi cậu ném gói thuốc ra ngoài cửa sổ, chào các anh rồi đi về phòng

- Giờ đến lượt anh.

Ryeowook nhìn anh giận dữ, trong khi anh lảng đi.

- Anh nói rồi, anh chẳng có gì để nói với em cả.

- Anh không thấy lời giải thích em ghi to đùng trên fancafe sao?

- Anh không có vào xem! Đừng nói chuyện với anh nữa.

- Em cứ nói, anh phải nghe. Anh đang hiểu nhầm rất là hết sức cực kì vô cùng nghiêm trọng. Khi đó chỉ là Kyuhyun thổi bụi trong mắt em thôi! Chẳng có gì cả.

- Anh biết chứ... Ơ...Ý anh là... Anh tin em và Kyuhyun không có gì.

Anh lúng túng quay đi, tránh ánh nhìn dò xét của cậu. Anh không có ghen với Kyuhyun nữa, anh biết. Nhưng cậu rất vô tâm, cậu...

- Vậy tại sao anh tránh mặt em?

- ... Không có gì cả. Chỉ là không muốn gặp thôi.

- Jongwoonie à, nghe em này. Em không muốn chúng ta tiếp tục tranh cãi nữa, em mệt mỏi lắm rồi. Tuy là anh cùng phòng với em, nhưng em lúc nào cũng nhớ anh cả, vậy mà anh cứ tránh mặt em, em khổ tâm lắm. Có điều gì khiến anh không vừa lòng, nói em biết đi, rồi chúng ta kết thúc cuộc tranh cãi này càng sớm, được chứ? Em yêu anh, nên em không muốn như thế này nữa.

Ryeowook đưa tay vuốt má anh, khiến anh ngẩn một chút rồi lại gạt ra.

- Em nói yêu anh? Em yêu anh ư? Vậy tại sao em lại liên tục để anh ở nhà một mình mà đi với Kyu chứ? Em toàn suy nghĩ chuyện Kangteuk mà không ngó ngàng gì đến anh cả. Tại sao chuyện Kangteuk cãi nhau em lại năng nổ thế mà anh thì... Em thật vô tâm! Ryeowook là đồ ngốc vô tâm!

Anh giận dữ đẩy cậu ra, quay đi. Ryeowook mất một phút ngẩn người, trên môi nở một nụ cười ẩn ý. Cuối cùng cậu đã hiểu tâm trạng của Kyuhyun khi giải thích với Sungmin. Cậu kéo tay anh, anh lại hất ra

- Bỏ tay anh ra!

Anh chỉ đang dỗi thôi, tính tình trẻ con y hệt Sungmin, mà có khi còn hơn nữa ấy chứ. Anh lúc này ở trong trạng thái 'muốn được yêu chiều nhưng tuyệt đối tin tưởng bản thân (= dối lòng) nên trở thành nổi giận vô cớ... à, có cớ nhưng không có giá trị cho lắm'. Cậu tự cười với suy nghĩ của mình, anh cố chấp thật, và trẻ con N lần nữa chứ. Mỗi lần anh cố 'làm giá', hay đúng hơn là tỏ ra nghiêm túc, thật sự giận dữ như thể không yêu cậu nữa, không cần cậu nữa thì chỉ toàn là trốn tránh. Chẳng bao giờ anh giận cậu mà đứng trước mắt cậu tỏ thái độ thờ ơ bất cần, lạnh lùng và sẵn sàng lơ cậu đi bất kì lúc nào mình muốn. Cậu quen anh quá lâu để 'đi guốc trong bụng' anh luôn rồi, khi anh giận chính là lúc anh cần cậu nhất đấy. Ở một mình, anh rất dễ tủi thân và suy nghĩ linh tinh. Có điều, anh cũng là người giỏi chịu đựng cộng với tính cố chấp nên để anh thừa nhận sự thật cũng mất khá nhiều thời gian. Kết quả của những hành động 'em như thế thì anh cũng không cần em nữa' chỉ là tình cảm của anh ngày càng lớn mà thôi. Và giờ, cậu phải cố gắng hết sức khéo léo để anh nhận ra mà không phải động đến tự ái to bằng cái cột đình của anh.

- Vậy là anh không cần em nữa sao?

Cậu làm vẻ mặt buồn bã, cúi đầu xuống và nở nụ cười gượng. Sau đó lại nhìn thẳng vào mắt anh, vẫn cười nhưng mắt thì không, biểu cảm của sự buông xuôi

- Nếu anh đã quyết đến thế... Anh biết không, những việc em làm đều có lý do cả. Em yêu anh, nhưng có lẽ với anh bấy nhiêu vẫn chưa đủ chăng? Em xin lỗi vì những tổn thất anh phải chịu trong thời gian qua. Chúng ta... không nên gặp nhau nữa thì tốt hơn nhỉ? Điều đó sẽ tốt cho anh, để quên em.

Anh nhìn cậu trân trối, vừa mới nãy cậu còn cười, vậy mà bây giờ...? Chuyện gì xảy ra với bầu không khí này vậy? Tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này? Anh và cậu chia tay nhau chỉ vì chuyện tranh cãi của 2 con người vô tư lự trên kia sao? Anh không muốn thế, nhưng cũng không hẳn... Anh đã muốn gì khi giận dỗi cậu những ngày qua? Chỉ là... Chỉ là... Anh không muốn phải ở một mình khi cậu kéo Kyuhyun đi ra ngoài thôi mà. Anh làm thế vì anh nghĩ cậu sẽ lại ôm hôn anh và ở cạnh anh nhiều hơn, và anh sẽ lại có cậu của riêng mình nữa mà. Đúng rồi, cái anh cần là cậu ở cạnh anh luôn luôn. Anh đã cư xử như không cần cậu, khi anh quyết định như thế anh biết mình sẽ phải chịu đựng rất nhiều, sẽ không có cậu cùng chia sẻ mọi lúc, không có cậu cười hiền và nghe những câu chuyện của anh, sẽ không có cậu ôm anh, hôn anh và nói yêu anh trong MỘT KHOẢNG THỜI GIAN NGẮN mà thôi. Bây giờ anh sẽ không bao giờ được hưởng thụ những điều đó và giữ tất cả cho riêng mình ư? Anh sẽ không bao giờ được làm người yêu cậu nữa sao? Anh và cậu đang chia tay nhau đấy à? Chia tay, nghĩa là không yêu nữa sao?

Cậu hồi hộp lén nhìn lên chờ đợi phản ứng của anh, và cậu không tin vào điều mình vừa thấy.

Từ đôi mắt đen ngơ ngác khi nãy, những giọt nước trong suốt không ngừng rơi ra, cả anh cũng không ngờ đến.

- A... Anh... Anh... Anh xin lỗi. Không hiểu sao...?

Anh lúng túng lau những giọt nước mắt một cách cẩu thả nhưng nó càng tuôn rơi nhiều hơn, cho đến khi vẻ mặt của anh méo xệch, cậu không kiềm lòng được mà ôm anh thật chặt.

- Em... đang chia tay anh... phải không?

- Không có, không có đâu. Chúng ta sẽ không chia tay đâu. Em hiểu rồi, em hiểu tấm lòng của anh rồi, chúng ta sẽ không chia tay.

Cậu nói dịu dàng vào tai anh, dù trống ngực trong lòng đập liên hồi. Cậu hoảng sợ, cậu thật sự hoảng sợ, không ngờ mọi chuyện lại đến mức này. Cậu đã từng thấy rất nhiều biểu cảm của anh rồi, nhưng không thể tin được lại có ngày cậu thấy anh khóc, thậm chí là cậu làm anh khóc. Cậu chỉ định là sẽ khiến anh nhận ra thật nhẹ nhàng thôi, nhưng...

Lẫn trong cảm giác sợ hãi, khi con tim đang đập nhanh đầy bất an như thế là một chút đớn đau. Không yêu thì sẽ không đau.

Rõ ràng cậu đã sai, tình yêu của anh và cậu là không thể đo đếm nhiều hay ít được.

- Jongwoonie à, em xin lỗi.

- Không, anh mới phải xin lỗi... Anh đã quá cố chấp... anh đã quá trẻ con khi giận dỗi em... Thật ra anh rất yêu em, anh thật sự rất yêu em, nhưng anh lại cư xử như thế... Anh không muốn phải chia tay đâu, anh không muốn giận em, hay là không muốn nhìn mặt em, không muốn em nắm tay anh đâu... Anh...

Những từ ngữ còn lại đã bị cậu nuốt trọn giữa hai làn môi ấm áp đang hòa quyện vào nhau thật ngọt ngào. Cậu thì thầm giữa nụ hôn rồi tiếp tục ngay sau đó

- Em cũng yêu anh, rất yêu.

Anh dường như không còn sức lực, đầu óc trống rỗng, chỉ biết đáp trả nụ hôn của cậu với tất cả tình yêu của mình. Anh sợ lắm, anh biết tính tình mình trẻ con như thế nhưng cậu cứ luôn chiều theo, lỡ một ngày cậu không chịu nổi nữa rồi sẽ bỏ anh đi mất, khi đó chỉ còn một mình anh mới biết mình cần cậu như thế nào. Anh sẽ không chịu nổi đâu. Anh cần cậu hơn bất cứ ai mà.

Khi nụ hôn kết thúc và anh đang cố điều chỉnh lại nhịp thở, cậu lau những vệt nước mắt còn vương trên gương mặt anh, thì thầm

- Woonie này, thật ra thì, em muốn Kangin và Leeteuk làm lành nhanh chóng tại vì nếu không, 1 trong 2 người đó sẽ nhờ anh đóng couple để chọc người kia ghen đấy, anh biết không? Hơn nữa em không chịu được khi người yêu của em thân mật với người khác, dù là giả vờ. Giờ anh biết tại sao em không đi xem Nam Han San Sung rồi đấy.

Anh khẽ cười, tâm trạng đã thấy khá hơn. Chỉ có cậu mới có thể khiến anh cười ngay lập tức sau khi khóc.

- Vẻ mặt đau khổ khi nãy trừ gia đình anh và em ra, anh không được để ai thấy đó.

- Ừm... Uhm...

Cậu và anh lại tiếp tục một nụ hôn khác.

- Eunhyuk à, đi gọi anh Yesung và Ryeowook ra ăn cơm đi.

- Này, tớ nghĩ lúc này không phải lúc...

Eunhyuk đủ thông minh để nhận ra việc có thể xảy ra khi Ryeowook nói chuyện nghiêm túc với anh Yesung sau một thời gian giận nhau lâu như thế, nhưng Donghae chỉ phẩy tay

- Đừng có lười. Cứ đi đi.

1 phút sau, Eunhyuk trở ra với một cái gối trên tay. Donghae ngơ ngác nhướng mày hỏi

- Gối đâu ra thế?

- Thì tớ nghe lời CẬU đi gọi 2 người đó ra ăn cơm, kết quả là cửa mở được 1s, tớ nhận được 1 cái gối vào mặt rồi cửa đóng sập ngay lập tức.

- ... ... ... ... ... O... ... ... K... ... Có lẽ họ không khỏe hay bận gì đó, chúng ta cứ ăn trước.

(A/N: úi giời ơi, con Khỉ trong này bị hiền ta, sao Cá ngây thơ quá vậy nè?)

Kyuhyun nhìn cái gối vốn ở trong phòng của hai ông anh đáng kính của mình nay lăn lóc ngoài ghế, thở dài

- Cứ tưởng tốt lành đi vất cái gói đó đi, cuối cùng cũng lộ mặt cáo già. Làm mình mất công...

Sungmin ở ngay phía sau, hỏi

- Sao cái gối này lại ở đây?

- Anh Eunhyuk không biết canh giờ, bị ai đó tiện tay ném ra.

- Tiện tay?

-Yup.

Sungmin nhìn Kyuhyun như không tin vào mắt mình, và nhận được một cái gật đầu đầy tính khẳng định

- Ryeowook... Em ấy... Không ngờ em ấy…

- Anh làm như mình ngây thơ lắm ấy. Tối nay em 'ôn bài' cho, muốn không?

- Anh khác, Ryeowook khác.

- Rồi rồi, nhưng hôm nay anh không trốn được đâu.

- Hả?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: