꧁༺Chương 4 : Cảm giác trong lòng༻꧂

Cảm giác này thật lạ Trần Doanh Thu cái tên này trong kí ức của ta vốn rất xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc. Thời gian trôi qua ta ở lại ngôi nhà của y cũng đã hơn 10 ngày trong khoảng thời gian này không còn thấy bóng dáng bạch y trong nhà nữa. Không hiểu sao trong lòng ta không thấy y cảm giác thật mất mát, hiu quạnh. Mỗi đêm chợp mắt ta có một giấc mơ cứ luân phiên mỗi ngày trong đầu ta .

Trong mơ ta thấy đó là cảnh mà ta còn là một hài tử 5 tuổi lúc đó ta được xuất cung du ngoạn , đêm đó là ngày lễ hoa đăng , trên tay ta cầm một chiếc hoa đăng hình hoa sen trong rất đẹp ta dang tay thả hoa đăng xuống dòng sông đen mực đứng ở trên bờ nhìn xuống tựa như bầu trời đen đầy sao....Trong không khí đêm tối mỗi thứ đều yên tĩnh một cách lạ thường, nhưng từ xa cách một khoảng ngay trên cầu là bóng dáng nhỏ nhắn bạch y đang ngồi trên cầu đưa chân mình thả xuống dòng sông , lúc đó ta cảm nhận được là tiếng đàn của y , tiếng đàn thanh thoát, nhẹ nhàng làm cho ta say mê, ta ngây ngốc trầm mê vào tiếng đàn của y thật lâu, đến khi không còn nghe được nữa đó cũng là lúc y định rời đi , ta chạy đến bên cầu kêu thật to , ta sợ không còn gặp lại y , không còn cơ hội để nghe tiếng đàn tuyệt mĩ của y nữa  .

" Này ngươi chờ đã "

Đó là một hài tử nhỏ trông rất gầy yếu và mảnh mai y có một mái tóc đen huyền dài tới thắc lưng , nửa gương mặt như được khắc họa tựa như búp bê.... Nửa gương mặt còn lại đã bị khăn che đi khiến hắn rất nuối tiếc không nhận rõ mặt y là như thế nào . Y đứng yên đó quay đầu nhìn hắn giọng nói của y như hệt tiếng đàn thanh thoát nhưng mà có vài phần non nớt vì y chỉ là một tiểu hài tử .

" Có chuyện gì à ? Ta phải trở về cha ta nếu biết ta trốn ra ngoài sẽ la ta "

" Lúc nãy ta nghe tiếng đàn của ngươi trông rất hay , ta tên Nam Cung Kiệt, ta muốn làm bằng hửu với ngươi được không? "

" Cha ta không cho phép ta kết bạn với ai ? Nên....ta xin từ chối, nhưng mà ta sẽ nhớ tên ngươi coi như có quan hệ gặp mặt "

" Ngươi tên là gì ? Nếu được chúng ta còn có thể gặp mặt không? "

" Cha ta dặn không nên cho người lạ biết tên thật nếu không sẽ nguy hại đến gia đình ta ,  nhưng mà để tiện xưng hô ngươi gọi ta Thu Nhi là được cha ta cũng thường gọi ta như vậy , ta không phải là người của nước này chuyến đi này của ta đến đây để làm đại sự cứu người, sáng ngày mai ta phải trở về đây là lần đầu cũng như lần cuối ta gặp ngươi , nhưng mà một ngày nào đó nếu như có duyên ta sẽ gặp ngươi,.....Nam Cung Kiệt ngươi là người đầu tiên khen tiếng đàn của ta đối với người khác chuyện này thật vô nghĩa, hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp nhau "

-----------------------------------------------------------

Ta đứng trước cây hoa đào lớn những cơn gió lạnh nhè nhẹ thổi qua làm cánh hoa rơi đầy khắp nơi khiến khung cảnh trở nên thật huyền ảo , xinh đẹp .

" Kiệt ta đem thuốc cho ngươi "

" Vết thương của ta đã khỏi không cần phải sắc thuốc cho ta nữa phiền ngươi quá "

" Ta lỡ sắc rồi cứ uống hết đi , hôm sau không sắc nữa "

" Được rồi đa tạ ngươi "

" Trong lúc sư phụ không có ở nhà ta phải đi xuống núi vào trấn mua một chút thức ăn , đợi y về còn tẩm bổ cho thân thể y , không hiểu sao y lại chịu được tu vi mấy ngày không cần ăn uống thậm chí có lúc hơn một tháng mới trở về. Lúc đó ta cảm thấy trông sư phụ không được tốt lắm cơ thể gầy đến mức còn da bộc xương. Nhưng mà cơ thể y lạnh đến mức so với ngày thường còn tệ hơn.... Y nằm trên giường nếu như ta không còn nghe tiếng thở , tiếng tim đập của y ta cứ ngỡ y là một xác chết "

" Ngươi có biết chổ hang động đó ở đâu không? "

" Có lần ta cố lén đi theo sư phụ vì sự tò mò nhưng mà khi đi qua khu rừng gần ngọn núi đó thì mất dấu ta rốt cuộc cả buổi hôm đó tìm khắp nơi cũng không thấy y đành quay về , y cũng không nói rõ nơi y trú ngụ là sơn động nào với lại y không thích ai làm phiền mình "

" Nếu cứ để vậy thì không tốt cho thân thể y dù gì cũng phải ăn chút gì mới có sức khỏe mà tu vi công lực tốt được ngươi đi mua thức ăn về nấu đi hôm nay ta đem thức ăn đến cho y "

" Kiệt ta cảm thấy ngươi càng ngày càng quan tâm sư phụ ta , thôi được rồi ta đi đây "

-----------------------------------------------------------

Bước ra khỏi ngôi nhà tiến đến là khu rừng đầy tuyết bao phủ .

** Cuối cùng cũng thoát khỏi người thiếu niên Ngụy Kì Nhi kia , cậu cứ lải nhải bên tai hắn miết **

" Thức ăn đây ngươi nếu có gặp y thì đưa thức ăn với một chút chăn và áo ấm cho y phải dặn y là nhanh chóng trở về giữ gìn sức khỏe, phải thay ta nói với y là ta rất nhớ y ,.... " Cứ thế cậu dặn dò hắn cả một buổi sáng

Hắn đứng trước rừng trúc nhớ đến cậu lãi nhãi liền thở dài nếu tính cách của cậu chia bớt cho sư phụ cậu một chút cũng đỡ . Người thì như mùa xuân tràn đầy sức sống, người thì như mùa đông trầm lặng , ít nói....

Khu rừng trúc này đúng là rất kì lạ đi mãi một con đường dài vẫn chưa thấy lối ra , hắn liền rút dao nhỏ bên hông làm dấu trên thân trúc rồi tiếp tục đi tiếp , rốt cuộc đi một lúc phía trước là cây trúc hắn từng đánh dấu, hắn đi thật lâu khẳng định là quay lại chổ cũ ? Đây chắc hẳn là quang cảnh kết giới mà hắn từng nghe nói đến nếu ai bước vào quang cảnh này khẳng định có đường đi ra nhưng không có đường đi tiếp nhưng dù gì nó cũng là một hình ảnh ảo lừa người nếu như không khéo nhận ra thì ai cũng tưởng là mình đang đi vào một mê cung , chỉ là cái quang cảnh này như một tấm gương phản xạ lại đường mà chúng ta từng đi nó ngăn chặn quãng đường không cho phép đi tiếp của người tạo nó . Trước kia hắn từng bái sư trong giang hồ khẳng định gặp ra rất nhiều thứ trận đồ như vậy, kết giới quang cảnh này rất dễ để phá chỉ cần dùng công lực đánh trúng nơi nào là quang cảnh thật sự liền sẽ phá vỡ được.

" Chắc hẳn nơi cây trúc ta đánh dấu đây là điểm yếu của quang cảnh này "

Hắn dùng tay một nguồn công lực lớn chưởng mạnh về phía cây trúc trước mặt . Cả rừng trúc bắt đầu cháy rụi qua một lúc kết giới không còn nửa hắn tiếp tục đi tiếp bên ngoài kết giới hắn có thể thấy được đường đi phía trước, thấy được ngọn núi đằng trước là một dòng sông băng với một cái thác lớn . Hắn tìm xung quanh ngọn núi vẫn không thấy cái hang động nào bắt đầu chuyển hướng về dòng sông băng . Nước trên sông với trên thác đã bị đóng băng không có chút lối ra cũng không có cánh cửa nào có thể vào được? Như vậy y ở đâu? Hắn đến gần cái thác chỗ này rất kì lạ đưa tay gõ vào màn nước băng trong thác bên trong có âm thanh rất sâu hẳn bên trong là một hang động . Dùng tay truyền công lực một ngọn lửa tỏa ra làm tan chảy băng bắt đầu nước trên thác chảy ra , hắn thân thủ phóng mình vào bên trong thác . Quả thật trong đây có một hang động. Bên trong trãi dài toàn băng,  hang động này thật sâu hắn đi một lúc lâu cũng cảm nhận hàn khí từ sâu bên trong bắt đầu càng lúc càng lạnh .

Nhưng đến khi vào tận nơi thì hắn cũng đã ngớ ngẩn một cách kinh ngạc .

             ꧁༺ Hoàn Chương 4 ༻꧂

꧁༺ Nếu một ngày người đó xa ngươi có đau , có khổ , có sầu , có bi thì cũng hãy nhớ... Người ta cũng đã từng yêu ngươi sâu đậm , vì ngươi mà bỏ lỡ thanh xuân một đời ༻꧂

P/s : Chương sau có H cân nhắc khi xem nhé các độc giả thân ái ↖(^ω^)↗

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top