Chương 8

Ở trung tâm chợ đi dạo không có mục đích một lúc, phía trước vừa lúc đi tới hai người.

"Tiểu Kiệt !" Vân Phong thực kinh hỉ.

"Là các anh a?" Tâm tình Tra Kiệt tốt lên một chút.

"Sao lại ủ rũ thế này?"  Vân Phong vỗ vỗ cậu.

"Chán." Tra Kiệt ngồi ở trên ghế bên đường, "Ký túc xá mới có một người rất ầm ĩ đến ở!"

"Cậu còn có thể ngại người khác ầm ĩ sao?" Vân Phong bật cười, mình và cậu ta ở cùng nhau một thời gian, toàn bộ ký túc xá đều là thanh âm của cậu ta, một giây cũng không im lặng được.

"Tóm lại tôi rất phiền hắn." Tra Kiệt rất cáu kỉnh.

"Nếu không buổi tối cùng nhau uống rượu đi?" Vân Phong đề nghị.

Tra Kiệt  vui vẻ đáp ứng, có rượu uống cũng không tồi.

Vừa lúc gần đây chính là Bar Street, Tra Kiệt tâm tình không tốt tửu lượng không tốt, chưa uống được vài chén đã say bí tỉ.

Vân Phong không nói được gì , đành để Triệu Chí Vỹ đem cậu khiêng trở về nhà.

Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Vân Phong lấy cớ phải chăm sóc Tra Kiệt , kiên quyết ở lại phòng khách.

Nằm xuống còn chưa được ba phút, Vân Phong liền nhận được một tin nhắn.

—— Phong Phong , lão công em nói hắn dục cầu bất mãn.

Vân Phong trên mặt bốc khói, lại tưởng tượng biểu tình của người kia lúc gửi tin nhắn, hận không thể xông qua đập hắn.

Nhưng là dùng đầu ngón chân ngẫm lại cũng biết, nếu như mình hiện tại xông sang đó, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì!

Vì thế Vân Phong tắt di động, nằm ở bên cạnh Tra Kiệt, bắt đầu ngủ!

Ngủ thẳng tới nửa đêm, Triệu Chí Vỹ mò đến phòng khách, khom lưng ôm Vân Phong trở về phòng ngủ.

Vân Phong mặc dù có phát hiện, nhưng lại lười mở mắt, vì thế cũng chỉ là hướng dựa gần vào trong lồng ngực của y, bất mãn lầu bầu một tiếng.

Triệu Chí Vỹ  ôm sát người trong lòng, cúi đầu ở trên trán anh hạ xuống một nụ hôn.

Xa nhau nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có thể ở bên nhau, làm sao có thể để em không ở bên cạnh tôi.

Trong phòng ngủ bên cạnh, Tra Kiệt cuộn tròn thân thể, lông mày gắt gao nhíu chặt lại.

Những cơn ác mộng giống như đã từng ở một nhà giam tối nhất, từng màn lại từng màn tái hiện, đem mình khóa chặt lại, không thể trốn thoát.

Lúc bừng tỉnh, đầy người đều là mồ hôi lạnh.

...............

Bởi vì cùng bạn cùng phòng mới ở chung không tốt, chưa đến một tháng, Tra Kiệt liền dọn ra khỏi ký túc xá, tự mình ở vùng phụ cận trường học thuê một gian nhà trọ, nhà không lớn, đơn giản hai phòng một sảnh, nhưng rất sạch sẽ tinh xảo.

"Cách vách cháu cũng là sinh viên, nhưng mà cậu ta gần đây không ở nhà." Chủ cho thuê nhà giúp Tra Kiệt đem hành lý cất kỹ, "Có việc thì cứ gọi điện thoại."

Tra Kiệt nhìn quanh khắp nơi, đối với chỗ ở mới của mình rất hài lòng, chỉ hi vọng hàng xóm mới đừng quá khó ở chung.

Cuối tuần này, Tra Kiệt mua một đống khoai tây chiên sữa chua, cuộn ở trên ghế sa lon xem TV, đột nhiên chợt nghe thấy có người mở cửa, vì thế bị dọa cho nhảy dựng, phản xạ có điều kiện vội vã nhảy lên thu thập cái bàn, bất kể là người bạn cùng phòng chưa gặp mặt hay là chủ cho thuê nhà, bị nhìn thấy lộn xộn chung quy không tốt lắm.

Cửa phòng khách bị mở ra, Tra Kiệt cấp tốc đem vỏ quả trong tay ném vào thùng rác, mỉm cười ngây thơ hồn nhiên quay đầu lại, tính toán để cho người tới lưu lại một ấn tượng tốt. ~~

Nhưng mà... Tại sao có thể là anh ta! ! !

Nhìn thấy Chu Tiển một mặt đầy vẻ kinh ngạc, Tra Kiệt hóa đá, tươi cười cứng tại trên mặt.

"Cậu là tới tìm tôi ?" Chu Tiển cũng rất ngoài ý muốn.

"Không phải, em sống ở cách vách." Tra Kiệt xấu hổ, từ lần trước sau khi cùng hắn trở mặt cãi nhau, hai người liền chưa liên lạc qua, hiện tại gặp mặt, chung quy sẽ có chút không được tự nhiên.

"Ồ." Chu Tiển gật gật đầu, kéo vali vào phòng ngủ của mình.

Tra Kiệt đứng ở phòng khách than vãn, sao lại có thể trùng hợp như thế!

Thời điểm buổi tối, Chu Tiển ở phòng khách xem TV, Tra Kiệt ở trong phòng ngủ đứng ngồi không yên, cái kia, có phải chủ động đi ra ngoài cùng anh ta nói chuyện hay không?

Bạn bè vốn không nhiều, lại mất đi thêm một người cũng không tiếc.

Nhưng mà vạn nhất anh ta lòng tạ hẹp hòi, mang thù thì làm sao bây giờ?

Tra Kiệt vò đầu, ở trong phòng đi tới đi lui.

"Tra Kiệt ." Ngoài phòng Chu Tiển gõ cửa.

"Dạ!" Tra Kiệt rất vui vẻ, nhanh chóng kéo cửa ra.

Học trưởng anh thật tốt, chủ động tìm đến mình!

"Đợi lát nữa trong nhà sẽ có mấy người bạn đến, có thể sẽ khá ầm ĩ." Chu Tiển đưa cho cậu một lon đồ uống, "Nếu cậu để ý thì chúng tôi sẽ đi ra ngoài."

"Em không để ý không để ý!" Tra Kiệt đầu lắc đến sắp rơi xuống.

"Vậy cám ơn cậu a." Chu Tiển vỗ vỗ bờ vai của cậu, xoay người trở về phòng ngủ.

A? Tra Kiệt đứng ở cửa thực thất vọng, cúi đầu nhìn nhìn lon bia lạnh trong tay.

Đã có bia, vì sao không phải hai người cùng nhau uống? Lúc trước rõ ràng thường xuyên cùng nhau nói chuyện.

Hay là nói, anh ta một mực canh cánh trong lòng chuyện lần trước kia? !

Cũng không tránh khỏi quá hẹp hòi rồi!

Tra Kiệt bĩu môi giật nắp lon, lại bị bọt bia văng lên đầy mặt.

Làm cái gì! Nhất định cố ý lắc xong rồi mới cho mình!

Tra Kiệt rút khăn tay ra lau mặt, căm giận hướng cách vách vung nắm tay.

Chưa qua một lúc, trong nhà quả nhiên liền tới bảy tám người, nam nam nữ nữ đều có, mang theo hoa quả đồ uống đồ ăn vặt, lộn xộn líu ríu, muốn bao nhiêu náo nhiệt có bấy nhiêu náo nhiệt.

Tra Kiệt cuộn ở trên giường ôm máy tính đeo tai nghe, nhưng làm sao cũng không ngăn chặn được những âm thanh kia, vì thế dứt khoát quăng luôn máy tính đi, chui vào trong chăn sinh hờn dỗi.

Lão tử là bởi vì muốn cùng ngươi hòa giải, cho nên mới phải nói không để ý, có cần phải thật sự lớn tiếng như vậy không a! ~~

Tra Kiệt kìm nén, lại có chút hâm mộ xót xa nho nhỏ.

Có người thật tốt, trời sinh liền có thể có rất nhiều rất nhiều bạn tốt.

Di động ong ong rung động, Tra Kiệt ủ rũ bắt máy.

" Kiệt Kiệt ." Đầu kia di động truyền ra thanh âm rất quen thuộc.

"Anh." Tra Kiệt chuyển người một cái, miễn cưỡng tựa vào trên đệm dựa, "Có việc a?"

"Bác sĩ Dương về nước rồi, tháng sau em tìm một buổi cuối tuần về nhà một chuyến đi?"

"Em đã không sao rồi ." Tra Kiệt do dự.

"Ngoan, cứ kiểm tra một chút, không có gì đặc biệt mà."

"Anh..."

"Nghe lời."

"Được rồi." Tra Kiệt thỏa hiệp, sau khi cúp điện thoại cảm thấy trong phòng có chút oi bức, vì thế mở cửa sổ muốn thông khí , lại không dự đoán được trên ban công có một nam sinh đang đứng, vì thế bị hù nhảy dựng.

"Cậu..." Người trên ban công nọ cũng rất kinh ngạc, sao cách vách còn có người?

"Tôi sống ở đây." Tra Kiệt ngượng ngập giải thích.

"À, tôi là bạn học của Chu Tiển, tên Dịch Bách Thần." Nam sinh rất thân thiện, "Sao cậu không ra chơi với chúng tôi? Tôi còn tưởng rằng sát vách không có ai."

"Không được rồi, tôi đang lên mạng." Tra Kiệt có chút ngượng ngùng, "Cái kia..., tôi là Tra Kiệt ."

"Tôi hình như đã nghe qua cậu." Dịch Bách Thần nhíu mày, "Nhưng mà nhất thời lại không nghĩ ra."

" Bách Thần!" Tra Kiệt còn chưa kịp nói chuyện, ở trên ban công liền chạy tới một nữ sinh,

"Sao không vào đi?"

"Ra ngoài cho tỉnh rượu." Dịch Bách Thần cười nhìn Tra Kiệt "Cậu cũng đi ra cùng chúng tôi đi?"

Tra Kiệt có chút tâm động, vừa định gật đầu nói được, nữ sinh kia lại đột nhiên lành lạnh mở miệng.

"Sao lại là cậu?"

Tra Kiệt sửng sốt, thầm nói tôi không biết cô a.

"Chính là cậu ta rồi, hại tâm nguyện tốt nghiệp của chị Tiểu Lộ bị thất bại." Nữ sinh kia đẩy đẩy Dịch Bách Thần, "Em đã nói với anh rồi a, cậu ta chính là nam diễn viên  Chu Tiển tìm đó, sau lại phóng cả tổ kịch chim bồ câu (*), một chút đạo đức cũng không có, không biết Chu Tiển  sao lại có thể cùng người như thế có quan hệ!"

(*) phóng chim bồ câu : tương đương với câu 'cho leo cây', 'bỏ bom' bên mình

"Được rồi!" Dịch Bách Thần xoa xoa nữ sinh kia, quay đầu áy náy nhìn Tra Kiệt , "Thật có lỗi a, bạn gái của tôi nói lung tung."

"Không sao." Tra Kiệt miễn cưỡng cười cười, "Hai người đi chơi đi, tôi sẽ không vào đâu."

Dịch Bách Thần gật gật đầu, ôm nữ sinh vào phòng.

Tra Kiệt trong lòng buồn bã, vì thế ngồi ở trước bàn vẽ loạn.

Giấy phác hoạ bị ngòi bút chì tô nát, tâm tình lại vẫn không tốt lên.

Hóa ra bản thân bị người khác chán ghét như thế.

Rút ra tờ giấy mới, trước vẽ một khuôn mặt bánh bao nhỏ đang trề môi, coi như là bản thân mình, sau đó lại vẽ một nam nhân Tây trang giày da đầy khí phách, là anh trai, cuối cùng thêm một Vân Phong cười tủm tỉm.

Giấy A3 lớn như vậy, ba người làm sao có thể lấp đầy.

Lại thêm cha mẹ, lại thêm chị dâu còn chưa xuất hiện, thêm Triệu Chí Vỹ , thêm tiểu Miêu tiểu Cẩu trong nhà, cũng chẳng qua chiếm cứ một nửa giấy mà thôi.

Tra Kiệt nắm bút chì, ở chỗ trống kia thật cẩn thận vẽ.

Chậm rãi vẽ phác ra ngũ quan tuấn lãng của người kia, tươi cười ôn hòa, làm sao cũng thấy thật quen thuộc.

Nếu đem bạn bè hắn vẽ ra toàn bộ, hẳn là đủ ra một quyển album đi?

Trong phòng khách truyền đến một trận lại một trận tiếng cười đùa, Tra Kiệt cảm thấy tủi thân lại cáu kỉnh.

Bạn bè nhiều có cái gì đặc biệt hơn người, phiền!

Sáng ngày hôm sau, Tra Kiệt vác hai vành mắt đen sì lung lay ra khỏi phòng ngủ, sau khi mở cửa tủ lạnh thật buồn bực, sao lại trống rỗng cái gì cũng không có thế !

"Ách, thật có lỗi a." Chu Tiển bưng một cốc nước từ phòng bếp đi ra, "Ngày hôm qua bọn họ nghĩ rằng nhà này chỉ có một mình tôi ở, cho nên đem các thứ ăn hết rồi, tôi lập tức đi mua bồi thường cho cậu."

"Không cần." Tra Kiệt đóng cửa tủ lạnh lại, phờ phạc đi về, mệt chết đi được.

"Này này, tôi đều nói bồi thường cho cậu rồi , sao còn tức giận ?" Thấy Tra Kiệt không để ý tới mình, Chu Tiển hiểu lầm.

"Con mắt nào của anh nhìn thấy lão tử tức giận hả?" Tra Kiệt nghe vậy liền bốc hỏa, không phải chỉ là một túi bánh mì nướng vài lọ nước trái cây, ai sẽ vì điều này mà chơi trò tức giận? Bản thân cũng không phải kẻ ngốc.

Chu Tiển bị cậu gào rống sửng sốt, cũng lười tiếp tục cùng cậu nói chuyện, xuống lầu mua bánh mì nước trái cây nhét vào trong tủ lạnh, sau đó phịch một tiếng đóng cửa phòng ngủ.

Tra Kiệt  tức giận choáng váng đầu, bệnh thần kinh!

Sau đó trong những ngày kế tiếp, quan hệ hai người xuống đến điểm thấp nhất lịch sử.

Tra Kiệt cơ hồ là vừa về nhà liền vào phòng ngủ, có ăn cũng ở bên cạnh máy tính ăn, phòng khách nhà ăn phòng bếp cơ bản đều không vào đi, nhìn thấy Chu Tiển liền coi như không khí.

Chu Tiển nhưng trái lại vui vẻ tự tại, gác chân ngồi ở trên ghế sa lon xem TV.

Thật tốt, làm gì cũng sẽ không có người quấy rầy.

Tra Kiệt  ở phòng ngủ thực nghẹn uất, tiền thuê nhà rõ ràng chính là hai người gánh vác ! Vì sao tự mình phải chịu thiệt như vậy?

Quả thực là rất hỗn đản ! Lúc trước nhất định là vì lừa gạt mình đi diễn cái vở kịch sân khấu kia, cho nên mới giả dạng làm người tốt!

Kẻ lừa đảo!

Tra Kiệt  lên mạng lướt trang web, tính toán một lần nữa tìm nhà.

Vùng này là phạm vi trường đại học, nhà mặc dù nhiều, nhưng mà phòng cho sinh viên thuê càng nhiều, Tra Kiệt đội ánh mặt trời chói chang lên nhìn mấy nhà, cũng không tìm được nhà thích hợp, trái lại đem mình phơi nắng đến váng đầu hoa mắt.

Về đến nhà người đầy mồ hôi, mở cửa chỉ thấy Chu Tiển đang thảnh thơi xem TV, máy điều hòa mở thật mạnh, trước mặt còn bày biện dưa hấu đã cắt hảo! Cần bao nhiêu hưởng thụ có bấy nhiêu hưởng thụ.

Tra Kiệt  thực bi phẫn, người đáng ghét này hại mình đội mặt trời chạy khắp nơi, bản thân hắn ngược lại thật sướng, ngồi điều hòa ăn dưa hấu!

Đầu óc nóng lên, Tra Kiệt rất ngây thơ rút phích cắm TV, sau đó ngẩng đầu lên vào phòng ngủ.

"Cậu có bệnh a? !" Chu Tiển không hiểu ra sao cả, mình ngồi không cũng có thể chọc tới cậu ta? -.-

Tra Kiệt cạch một tiếng đóng cửa lại, cảm thấy tâm tình thật sung sướng.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: