Chương 6
Vì thế hai ngày nghỉ ngơi này, trạch nam Tra Kiệt trôi qua trong sung sướng lại dư dật.
Hôm thứ bảy, Tra Kiệt đi theo Vân Phong ra ngoài ăn cơm, rốt cục gặp được bạn trai trong truyền thuyết!
"Xin chào, tôi là Triệu Chí Vỹ , cám ơn cậu trong khoảng thời gian này đã chăm sóc Tiểu Phong ." Đối diện là khuôn mặt nam nhân thân thể cường tráng, vừa thấy liền biết chính là loại rất có năng lực đánh nhau!
Tra Kiệt hắc hắc cười, mặt dày tiếp nhận bốn chữ "chăm sóc Tiểu Phong " này!
Dù sao lời vừa rồi cũng không có sai, cùng Vân Phong nói chuyện phiếm cũng là một loại chăm sóc a~~ , chăm sóc y tâm tình cô đơn!
Sau bữa cơm, Vân Phong uống hơi nhiều, tựa vào trên sô pha mê man.
Triệu Chí Vỹ lắc đầu, cởi áo khoác bọc lấy y, trực tiếp đưa vào trong xe.
Dưới loại tình huống này mà đưa về, hẳn là sẽ phát sinh chuyện gì đó đi?
Tra Kiệt do dự một chút, vẫn là không có dũng cảm đi cứu học trưởng!
Người ta vốn là người yêu, làm cái gì cũng đều không kỳ quái, mình và tên Chu Tiển kia vừa mới quen nhau còn làm được nữa mà :3 hơn nữa quan trọng là, bản thân mình căn bản đánh không lại cái anh chàng họ Triệu kia!
Sau khi tự an ủi xong, Tra Kiệt cười xấu xa, một mình sung sướng quay về tới ký túc xá.
Đứng ở hành lang đang lấy chìa khóa ra, bả vai đột nhiên bị người vỗ một cái.
"Cậu cũng ở khu này sao?" Chu Tiển ra vẻ thực kinh hỉ.
"Đúng vậy." Tra Kiệt cũng có chút ngoài ý muốn, ngày đó hai người tách ra ở cửa thư viện, không nghĩ tới cư nhiên ở cùng một khu nhà.
"Tôi ở phòng 419 ." Chu Tiển chỉ chỉ trên lầu, "Ở tầng trên của cậu."
( Thề là tôi nhìn cái số phòng 1 cách chong xáng nhất rầu :3 )
"Có muốn vào ngồi một chút không?" Tra Kiệt sờ soạng chìa khóa ở trong túi quần hồi lâu, sau đó mang biểu cảm than khóc, "Quên mang theo chìa khóa rồi."
"Bạn cùng phòng cậu đâu?" Chu Tiển hỏi cậu.
"Anh ấy đêm nay khẳng định không về." Tra Kiệt thực buồn bực, "Người trông coi kí túc cũng tan tầm rồi."
"Đến ký túc xá của tôi ở tạm đi?" Chu Tiển đề nghị.
"Có thể sao?" Tra Kiệt chần chờ, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Đương nhiên là có thể." Tra Kiệt đem cái chìa khóa đưa cho cậu, "Lên trước đi, tôi đi mua bàn chải đánh răng cùng khăn mặt giúp cậu."
Tra Kiệt rơi lệ đầy mặt, hận không thể đem ba nén hương vái lạy Chu Tiển. ~.~
Quả thực chính là người tốt nhất trên thế giới này! (con không nhớ nó ăn con sao :v :v )
..........................................
Ký túc xá của Chu Tiển không tính là gọn gàng, nhưng cũng còn có thể coi là tạm được đi.
Nếu nói ở lại một đêm thì cũng không vấn đề gì, nhưng là... chỉ có một cái giường! Một cái giường khác không có ván giường, sẽ rơi xuống a! !
Tra Kiệt hắc tuyến, chẳng lẽ mình ngủ dưới đất?
"Cậu để ý cùng tôi chen chúc một chút không?" Chu Tiển mang theo túi plastic vào ký túc xá, hỏi.
Lão tử đương nhiên để ý! ! Huống chi trước đây còn xảy ra chuyện như vậy !! ( chuyện ấy ấy :v ) Tra Kiệt ở trong lòng lệ rơi như bão táp, nhưng nhìn ánh mắt Chu Tiển nhiệt tình lại chân thành như vậy... Vẫn là bỏ đi, học trưởng đối với mình tốt như vậy.
Giường ở ký túc xá rất nhỏ, lại là mùa hè rất nóng, Tra Kiệt trên người dính dính, như thế nào cũng ngủ không được.
"Cậu nóng hả?" Bên người thình lình vang lên một tiếng hỏi.
"Ah..." Tra Kiệt bị hoảng sợ, F*ck ! Chẳng lẽ anh không nóng? Sớm biết đã đi ngủ ở khách sạn rồi! Quả thực chính là mang vạ vào thân!
Đang ở trong suy nghĩ miên man, phía sau đột nhiên truyền đến một trận gió mát, Tra Kiệt quay đầu nhìn, nhất thời phun một ngụm máu tươi lên không trung.
Chu Tiển không biết từ đâu sờ soạng lấy ra cây quạt, đang từng chút từng chút quạt cho mình!
Tra Kiệt lệ nóng quanh tròng không nói gì nghẹn lại, điều này cũng TM quá hòa nhã lịch sự đi? Cho mình thẻ nạp, giúp mình làm bài tập, mời ăn cơm, cung cấp chỗ ở, cư nhiên còn tự làm điều hòa nhiệt độ cho mình...Mà mình lại còn ăn người ta nữa chứ -.- Quả thực chính là ốc đồng cô nương trong truyền thuyết!
Đương nhiên, Tra Kiệt lúc này trăm triệu lần không ngờ rằng, câu chuyện cẩu huyết thuộc về mình, đã chậm rãi mở màn.
Mà một nhân vật chính khác trong chuyện, lúc này đang nhàn nhã quạt cho cậu!
Cùng với từng trận gió mát, Tra Kiệt ngáy khò khò, ngủ đến mỹ mãn.
Tay cầm quạt của Hứa Đình đau nhức, nương theo ngọn đèn ngoài cửa sổ, ghé sát vào nhìn nhìn Tra Kiệt , xác định là cậu thật sự ngủ say, rốt cuộc mới nhẹ nhàng thở ra.
Tiểu tổ tông, hiện tại tôi đây cung phụng cậu, về sau cậu phải ngoan ngoãn nghe lời, ngàn vạn lần đừng làm cho tôi hỏng việc.
......................................
Sáng hôm sau,Tra Kiệt là bị mùi bánh bao hun cho tỉnh, trợn mắt vừa nhìn, trên bàn đã dọn xong bữa sáng nóng hôi hổi rồi.
Vì thế trong thời gian còn lại của ngày, Tra Kiệt bất kể như thế nào, đều cảm thấy trên đầu Chu Tiển có cái vòng tròn màu vàng, toàn thân đều tràn đầy ánh sáng rạng rỡ của Đức mẹ!
.....................
Chu Tiển dẫn Tra Kiệt đến khu vườn mà anh đã hứa dẫn cậu đi.
Khu vườn hoa kia có chút xa, hơn nữa cũng không mở cửa bên ngoài, bởi vậy Tra Kiệt một lần cũng chưa đi qua.
"Anh làm thế nào có thể vào được?" Ngồi ở trên xe taxi, Tra Kiệt rất ngạc nhiên hỏi.
"Là nhà người bạn học của tôi mở." Chu Tiển vừa lau máy ảnh, vừa trả lời không chút để ý.
"Anh không phải người bản địa đi?" Tra Kiệt nói rất nhiều, dù sao lúc ngồi trên xe cũng nhàm chán.
"Không phải, tôi ở Hàng Châu ." Chu Tiển cười cười, "Cách đây rất xa."
"Oa, thành phố ven biển!" Tra Kiệt rất hâm mộ, "Tôi lớn lên ở bên trong đất liền, cũng chưa nhìn thấy biển mấy lần."
"Cậu nếu muốn ngắm biển, tôi đưa cậu đi." Chu Tiển nói thực tự nhiên, "Vậy kì nghỉ này đi, dù sao phòng ở nhà của tôi rất lớn, cậu có thể ở nhà của tôi."
Tra Kiệt lại một lần nữa rơi lệ đầy mặt.
F***, thật là có thỉnh tất có ứng a!
Xe taxi ra khỏi đường cao tốc, quanh co rẽ vào một con đường đất. "Đi qua đường ven núi này, rẽ cái là đến rồi." Chu Tiển giải thích. Tra Kiệt gật gật đầu, vịn vào cửa kính xe nhìn ra bên ngoài.
Đường núi nhỏ gập ghềnh, sau vài cái xóc nảy, sắc mặt Tra Kiệt trắng bệch, rốt cục đoan đoan chính chính ngồi trở lại chỗ ngồi, không nói gì nữa.
"Say xe sao?" Chu Tiển hỏi cậu.
Tra Kiệt sắc mặt nghiêm túc gật gật đầu, sợ mình vừa nói sẽ phun ra, tôi kháo! Đây rốt cuộc là loại đường gì ? Quả thực chính là một đêm trở lại trước giải phóng!
Chu Tiển dở khóc dở cười, kêu tài xế dừng xe.
"Xuống dưới hít thở không khí đi." Chu Tiển giúp cậu mở cửa xe.
Tra Kiệt ngồi xổm trên tảng đá, giống một con Tiểu Hầu Tử.
"Cậu có khỏe không?" Chu Tiển đưa cho cậu một chai nước, "Có thể đi tiếp hay không?"
"Tôi muốn hoãn lại." Tra Kiệt hiện tại còn đầu váng mắt hoa, vì thế chơi xấu ngồi trên tảng đá không đi.
Chu Tiển không có biện pháp với cậu, đành phải thanh toán tiền cho tài xế trước, còn mình ngồi ở bên cạnh cậu.
Trong rừng gió buổi sớm mát lạnh thật thích, còn mang theo một cỗ mùi hương cỏ non, so với cảm giác khó chịu ở trong xe thoải mái hơn biết bao nhiêu lần! Tra Kiệt tuy rằng cực độ không muốn quay trở về, nhưng vẫn biết là không thể chậm trễ việc của Chu Tiển , vì thế quyết định nhịn xuống chịu khó một chút!
Nhưng mà... xe đâu? !
Tra Kiệt há to mồm, trước nhìn con đường nhỏ vắng vẻ trước mặt, sau lại quay đầu nhìn Chu Tiển .
Đây là có chuyện gì? !
"Khó chịu thì không cần ngồi xe nữa." Chu Tiển vỗ vỗ bờ vai của cậu, "Không xa lắm, nửa giờ là có thể đến đi."
Chỉ cần nửa giờ? Tra Kiệt nhẹ nhàng thở ra, đứng lên ngoan ngoãn đi theo phía sau Chu Tiển .
Bởi khu vườn hoa có rất nhiều bạn nhỏ, Chu tiển lại cùng bọn họ rất quen thuộc, vì thế mỗi lần đi đều mang theo rất nhiều đồ ăn vặt.
Tra Kiệt vừa đi, vừa không ngừng sờ tới sờ lui bên trong túi xách của Chu Tiển, hết hút sữa chua lại gặm chân gà.
Vì thế Chu Tiển cũng rất cảm khái, người này cư nhiên so với Tiểu Tịch còn ăn khủng hơn...
"Sao lại còn chưa đến?" Một giờ sau, Tra Kiệt mệt đến thở vù vù.
"Rất nhanh sẽ đến." Chu Tiển chạy nhanh lại đưa cho cậu một túi tôm nhỏ, "Ăn cái này đi."
Tra Kiệt quả nhiên bị dời đi lực chú ý thành công, đem nửa cây kẹo que đang mút dở trong tay trả lại cho Chu Tiển, chính mình tiếp nhận tôm nhỏ, mặt dày mà mở ra ăn.
Cho nên nói Tra Kiệt có thể bỏ ra hai giờ đi tìm đường đến khu vườn hoa nhưng đồ ăn vặt không thể không có.
Bởi vì thời gian trên đường đi đến vườn hoa hơi lâu, nên khi hai người đến khu vườn thì đã đến giờ cơm trưa.
"Tôi không đói bụng!" Tra Kiệt giả bộ một bụng toàn đồ ăn vặt hào khí vạn trượng, "Chúng ta không cần ăn cơm trưa !"
"Chính là tôi đói." Chu Tiển vô lực. ~~
.....................
Tra Kiệt tự biết đuối lý cả ngày kế tiếp đều rất im lặng, giúp Chu Tiển cầm túi máy ảnh, nước khoáng, cam tâm tình nguyện làm tùy tùng.
Nhìn tiểu cu li đầu đầy mồ hôi, Chu Tiển chậc chậc, quả thực chính là con thỏ nhỏ, ngốc manh ngốc manh, vẫn ngoan, nên nói chuyện đàng hoàng đi?
Đương nhiên, lúc này Chu tiểu công trăm triệu lần không nghĩ tới, một tháng ngắn ngủn sau đó, học đệ này sẽ có chuyển biến hoa lệ, ầm ầm biến thân.
Còn có chuyện gì có thể làm cho người ta kinh hãi hơn so với tận mắt chứng kiến một con thỏ biến thành con khỉ?
Đáp án là, không có!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top