2 - Ngày cũ qua đi rồi
Bảo Lâm mang theo va li hành lý nhỏ về phòng trọ mới. Một căn phòng hơn mười mét vuông, ở tầng hai một khu nhà chuyên cho thuê nằm sâu trong một con ngõ. Nhìn qua cũng sạch sẽ, nhà vệ sinh dùng chung ở đầu cầu thang, trong phòng chỉ đủ chỗ kê một giường đơn, một tủ vải đựng quần áo, một cái bếp ga mini, một vài vật dụng thông thường cậu vừa sắm. Điều kiện cũng không tồi, Bảo Lâm tự giễu. Trước đây cậu từng theo mẹ sống ở những chỗ còn tệ hơn nữa. Thu dọn sắp xếp xong trời cũng đã tối mịt, đồ đạc của cậu cũng không nhiều, những thứ của Việt Tú cậu đều không mang theo, dù sao chúng đều không phải là của cậu. Những năm sống cùng anh, Bảo Lâm chưa hề tơ hào đến bất cứ thứ gì của Việt Tú. Cái cậu muốn là anh, là một mái nhà nhưng lại không có được. Phòng trọ nhỏ này của cậu cũng cố tình cách rất xa chỗ ở và nơi làm việc của Việt Tú. Cậu sợ nếu ở gần, một ngày mình yếu lòng sẽ lại chạy về tìm anh, lại khiến cho anh khổ sở.
Trước đây, vì để "bao nuôi" cậu, ngoài thẻ ATM có tiền dùng để đi chợ và mua vật dụng dùng trong nhà hàng ngày, mỗi tháng Việt Tú đều rành mạch đưa cho cậu một ít tiền riêng để tiêu vặt. Không phải vì anh quan tâm cậu mà làm vậy. Đó là bởi anh sợ cậu không có tiền lại chạy ra ngoài làm nghề cũ rồi đem thân thể dơ bẩn lại về nhà anh. Bảo Lâm lúc nghe anh nói mấy lời ấy chỉ còn biết cúi mặt cay đắng nhận lấy những đồng tiền từ tay anh. Cậu muốn nói với anh cậu sẽ không làm việc ấy nữa, nhưng cho dù như thế, quá khứ cậu từng bán dâm là thật, cơ thể cậu đã từng qua tay nhiều người, là thật, không thể xoá sạch được nữa.
Bảo Lâm chưa từng đụng vào số tiền ấy, để có tiền tiêu, trước đây hàng ngày khi Việt Tú đi làm cậu cũng ra ngoài làm việc. Cơ thể Bảo Lâm không khoẻ, không thể làm việc nặng, hơn nữa lại không được học hành tử tế. Cậu chỉ có thể làm những việc vặt không ổn định. Cũng may nhờ bộ dáng thanh tú dễ coi, cậu cũng dễ dàng tìm được một vài công việc, khi thì phát tờ rơi, khi thì phụ bàn phụ bếp cho nhà hàng.
Việc làm bán thời gian lương nhiều lắm cũng chỉ được hai triệu mỗi tháng, đủ cho Bảo Lâm chi tiêu tằn tiện. Vì sống chung với Việt Tú, hơn nữa cậu cũng đã quen sống tiết kiệm nên Bảo Lâm thậm chí còn dư được một chút. Giờ nghĩ lại, tiền ấy chính là dùng cho những lúc thế này đây. Hơn nữa cơ thể này, sẽ có lúc cần đến nhiều tiền hơn nữa. Bảo Lâm lặng lẽ thở dài.
Cậu sinh ra đã có bệnh ở tim, chỉ là hở van tim nhẹ theo lý thì không cần chữa trị, theo dõi và điều dưỡng tốt là được. Nhưng cuộc sống của Bảo Lâm ngày còn nhỏ điều kiện rất tệ, thường hay theo mẹ bôn ba khắp nơi, thể chất rất yếu, thường xuyên nhiễm lạnh. Chỉ có một mẹ, một con nương tựa vào nhau nên rất vất vả, cũng không có điều kiện mà chăm lo thân thể. Hơn nữa những năm làm nghề như cậu, vốn phải chiều khách. Khách nói uống rượu là phải uống, đi thâu đêm là phải đi, mỗi lần làm là thân thể tổn hại, chưa kể thi thoảng gặp những kẻ biến thái thì bị hành đến chết đi sống lại, đâu có cái gì gọi là nghỉ ngơi giữ gìn. Thân thể này, vốn đã sớm không còn nghe theo ý cậu nữa.
Năm năm trước, bác sĩ nói cậu cứ duy trì tình trạng chuyển biến xấu như thế này thì có thể sẽ phải phẫu thuật. Nếu phẫu thuật thì có thể sống thêm nhiều năm nữa. Nhưng khi ấy Bảo Lâm đối với cuộc đời cậu hoàn toàn không có kì vọng, chỉ đơn thuần là cứ thế qua ngày mà thôi. Sống thêm nhiều năm nữa để làm gì? Để mỗi ngày phải sống trong nhơ nhớp và dày vò hay sao? Mẹ cũng đã mất rồi, một mình cậu cô độc trên thế giới này có ý nghĩa gì nữa đâu. Bảo Lâm đã nghĩ như thế đến khi gặp lại anh.
Bảo Lâm khi ấy đã ngốc nghếch tưởng tượng về một tương lai có anh, cậu sẽ đi làm, làm những việc chân chính, trả tiền cho anh, sẽ làm phẫu thuật, sẽ khoẻ mạnh, và ở bên anh mãi mãi. Một kẻ dường như đang vùng vẫy trong tuyệt vọng liền bấu víu lấy hi vọng và mục đích duy nhất đó mà sống, có lẽ vì như vậy đã khiến cậu cố chấp đến mức dùng thủ đoạn để được anh chấp nhận. Cậu đã tự dày vò anh, tự dày vò chính mình hết năm năm với nhận ra được mình đã mơ một giấc mơ hoang đường đến dường nào.
Hiện giờ, cậu chỉ cần được sống đến lúc trả được hết những gì cậu nợ anh trong suốt năm năm qua cũng là tốt lắm rồi.
Bảo Lâm ngủ một giấc ngủ không yên ổn trong nơi trọ mới. Cậu mơ những giấc mơ lan man và rời rạc về những ngày xưa cũ. Ngày mẹ cậu còn sống, ngày cậu gặp anh lần đầu, những ngày ở Ganymede sống trong tủi nhục, những ngày ngồi lặng lẽ trong căn nhà tối om cô đơn đợi anh về. Cuối cùng, mới hơn năm giờ sáng, Bảo Lâm đã mệt mỏi tỉnh giấc. Mùa hè nên trời cũng đã sáng, Bảo Lâm quyết định dậy luôn. Vì chuyển chỗ ở, những nơi làm cũ cậu cũng đều xin nghỉ cả rồi. Xốc lại tinh thần, Bảo Lâm tự nấu mì ăn uống qua loa rồi ra ngoài. Hôm nay, cậu cần phải đi tìm việc làm mới.
"Này cậu đã bỏ nhà đi thật đấy à? Tuyệt thật, rốt cục cậu cũng nghĩ thông suốt rồi"
Người đang nói là Duy Văn, người bạn duy nhất của Bảo Lâm ở nơi này, không, có lẽ là người bạn duy nhất của cậu từ nhỏ đến giờ. Thực ra cậu không biết bọn họ có phải là bạn hay không. Bảo Lâm và Duy Văn gặp nhau ở Ganymede Bar, bọn họ gần như vào nghề cùng một lúc, vì tuổi tác tương đồng nên nhanh chóng thân với nhau hơn. Có điều cuộc sống của bọn họ khi ấy đâu có giống những đứa trẻ mười sáu tuổi khác. Bọn họ là trẻ vị thành niên, nếu dính đến pháp luật thì quán bar sẽ bị phạt rất nặng cho nên phía chủ khi ấy quản họ rất chặt chẽ, cũng dùng nhiều hình thức khác nhau để dạy dỗ bọn họ. Duy Văn biết thể chất Bảo Lâm không tốt, nhiều lần xin giúp cậu trước những hình phạt khắc nghiệt của chủ quán. Nhiều lần như thế, Bảo Lâm vốn tính luôn đề phòng cũng tự nhiên chấp nhận sự xuất hiện của Duy Văn bên cạnh.
Duy Văn là một đứa trẻ rất biết tính toán, lại thêm bản tính Duy Văn rất lanh lợi, hay nói cười nên được khách rất yêu thích. Cậu ta cũng rất khéo léo, biết cách moi tiền của những kẻ nhiều tiền ham cái mới lạ. Tất cả tiền kiếm được cậu ta đều tiết kiệm lại nói sau này sẽ lập nghiệp, làm lại cuộc đời. Vậy mà cậu ta làm được thật. Sau khi Bảo Lâm nghỉ việc không bao lâu, Duy Văn cũng được một người khách giúp đỡ thoát khỏi con đường ấy, hiện giờ còn tự mình trông coi một quán café, coi như sống một cuộc đời khác.
Bảo Lâm rất ngưỡng mộ Duy Văn, thỉnh thoảng cũng tới đây gặp cậu ta, trò chuyện một chút. Duy Văn cũng nhiều lần nói Bảo Lâm qua chỗ cậu làm, nhưng Bảo Lâm biết đa phần do Duy Văn muốn giúp cậu thôi chứ quán cũng không cần thuê thêm người. Mất công lại mất một phần chi phí. Hơn nữa cuộc sống của Duy Văn hiện giờ cũng không dư dả hơn cậu là bao. Chút tiền còn dư được sau khi chuộc thân ra cũng hùn vốn vào quán café này cả rồi. Vì vậy cậu không nhận lời mà sau Duy Văn cũng không ép cậu nữa. Thay vào đó cậu thường nhờ quan hệ rộng của Duy Văn giúp mình tìm công việc.
"Cậu muốn tìm thêm việc làm ca tối à? Cậu đã làm kín lịch ban ngày rồi còn gì? Như thế quá mệt!" - Duy Văn lẩm bẩm tính tính toán toán trong đầu một chút rồi gần như nhảy dựng lên khi nghe Bảo Lâm nói.
Nhờ kinh nghiệm tìm việc vặt nhiều năm, Bảo Lâm hôm nay đã nhanh chóng xin được công việc bán bánh mì tại một quầy bánh mì vào buổi sáng sớm và công việc chạy bàn tại một quán café cơm văn phòng. Nhưng ca làm việc của cậu ở quán café là vào giờ cao điểm ăn trưa, đến tầm ba giờ là hết khách. Vì vậy cậu cần tìm việc làm thêm để lấp vào thời gian trống buổi tối. Cậu qua đây một phần là gặp Duy Văn cho cậu ta biết tình hình hiện tại của mình một chút, một phần là vì nếu nhờ Duy Văn thì khả năng tìm được công việc có thu nhập tốt sẽ cao hơn.
"Trước là vì tớ muốn buổi tối ở nhà nấu cơm chờ anh ấy về nên chỉ làm một ca ban ngày thôi. Nhưng giờ tớ phải kiếm tiền mà, tiền nhà, tiền sinh hoạt, tiền trả nợ nữa. Như bây giờ không đủ" - Bảo Lâm rầu rĩ kể khổ
"Tiền trả nợ gì? Cậu không phải trả hết nợ cho chủ bar rồi sao?" – Duy Văn ngạc nhiên
Bảo Lâm vân vê ly nước trong tay, ngập ngừng không biết có nên nói với Duy Văn không.
"Tiền chuộc thân, tớ muốn kiếm tiền trả lại anh ấy" – Cuối cùng vẫn là nói ra.
Khi ấy, mặc dù tính cách có phần khép kín nhưng nhờ bộ dạng xinh đẹp, Bảo Lâm cũng là một trong những quân bàn chủ của Ganymede đem lại nguồn thu cho Bar. Vì vậy, tiền chuộc thân của cậu chủ bar đòi cũng không phải là con số nhỏ. Mà cậu chỉ có cách trả đủ số cho chủ thì mới dứt chân ra khỏi nghề này được. Bảo Lâm lúc ấy đã ra điều kiện buộc Việt Tú đưa cho cậu một số tiền lớn.
"Anh ta đòi cậu à?" – Duy Văn nhíu nhíu mày chu cái miệng nhỏ tỏ ý không hài lòng
"Không, anh ấy không đòi. Là tớ muốn trả lại" – Bảo Lâm phân trần
Bảo Lâm thực ra cũng không biết Việt Tú có muốn đòi lại món tiền ấy hay không nữa. Cậu là tự mình bỏ đi, không có gặp mặt anh nói chuyện, mà trước giờ anh cũng không khi nào thực sự nói chuyện với cậu cả. Tuy hiện giờ anh đã kiếm được rất nhiều tiền, nhưng tại thời điểm năm năm trước, đó là một món tiền lớn với anh.
Duy Văn cảm thấy bất bình. Bảo Lâm lúc nào cũng quá tốt bụng như thế. Kể cả trước đây khi bọn họ sống dưới đáy xã hội, Bảo Lâm thường xuyên bị người ta chèn ép, đã khốn lại càng thêm khổ.
"Cậu trả lại anh ta làm gì, có chút tiền ấy, năm năm qua không phải cậu cũng cu li cu lít phục vụ anh ta rồi hay sao. Số tiền ấy sớm đã trừ hết rồi mới phải" – Duy Văn khoanh tay trước ngực cau mày nhìn cậu
Bảo Lâm nhìn Duy Văn rồi rướn người lên gần cậu ta một chút kéo kéo cánh tay cười cầu hoà.
"Thôi đừng cáu mà, giúp tớ tìm xem buổi tối có công việc gì tốt không nhé!"
"Việc thì không phải không có, nhưng, thân thể cậu như nào rồi, làm kín lịch thế có chịu được không?" – Duy Văn lo lắng nhìn cậu từ đầu đến chân như thể có thể xuyên qua lớp quần áo mà đánh giá một chút về tình trạng sức khoẻ của cậu. Duy Văn biết cơ thể Bảo Lâm có bệnh, nhưng lại không rõ tình trạng cụ thể mà Bảo Lâm cũng không nói.
Bảo Lâm cười vỗ vỗ ngực trái trấn an.
"Thân thể tớ tốt lắm, uống thuốc đều đặn là không có vấn đề gì"
Duy Văn nhìn cậu bằng ánh mắt rõ ràng là không tin tưởng lắm. Nhưng nếu cậu ta không giúp thì tin chắc Bảo Lâm cũng sẽ lại tự đi tìm việc thôi. Biết tính cố chấp của cậu, cậu ta đành tặc lưỡi nói.
"Cậu biết anh Phong không, người khách đã giúp tớ mở quán café này ấy?" – Duy Văn vuốt vuốt cái mái tóc xoăn tít hỏi.
"Ừ, biết. Anh ấy tới bar của bọn mình vài lần" – Bảo Lâm gật đầu.
"Ừ, anh ấy cũng có một quán bar, bar thường thôi, không phải loại bar ngầm kiểu Ganymede" – Nhìn thấy phản ứng của Bảo Lâm khi nghe tới từ quán bar Duy Văn giải thích thêm – "Anh ấy cần thêm phục vụ ca tối, khách lịch sự. Tớ nghĩ nếu cậu đã quyết ra ở riêng thì có thể đến đó làm rồi học thêm nghề pha chế, cần phải có một nghề gì đó mới sống lâu dài được" – Duy Văn nhìn Bảo Lâm chậm rãi nói. Cái đầu nhỏ gật gù lên xuống mỗi lần cậu ta suy nghĩ gì đó.
Bảo Lâm hiển nhiên là mừng rỡ như bắt được vàng, lập tức không để Duy Văn giới thiệu lần thứ hai, chớp luôn công việc béo bở này.
"Thật à, tốt quá, tớ làm" – Bảo Lâm vui sướng cười cảm kích.
Duy Văn gật đầu nói cậu chờ một chút rồi vào trong gọi điện thoại nói chuyện rất lâu. Vừa nói còn vừa cười đến hai mắt long lanh. Gọi điện xong Duy Văn ghi địa chỉ vào một tờ giấy đưa cho cậu.
"Anh ấy nói cậu có thể tới làm ngay tối nay"
Bảo Lâm cười tít gật gật rồi nhìn tờ giấy ghi địa chỉ.
[Singbar, tầng 65, cao ốc Nguyễn Phạm]
"Nguyễn Phạm à?" – Cậu ngập ngừng. Cái tên Nguyễn Phạm trước giờ vẫn là phạm vi tối kỵ của Bảo Lâm.
"Có vấn đề gì à?" – Duy Văn ngạc nhiên hơi nhướn mày, nghiêng đầu nhìn Bảo Lâm đang vân vê tờ giấy trước mặt.
"Việt Tú, anh ấy làm ở Nguyễn Phạm, tớ sợ chạm mặt" – Bảo Lâm thở dài một hơi nói.
Duy Văn à một tiếng, lại suy nghĩ một lúc rồi vỗ vỗ người Bảo Lâm động viên.
"Ôi dào, đấy chỉ là cao ốc bọn họ xây chứ trụ sở công ty cũng có ở toà nhà ấy đâu, hơn nữa Nguyễn Phạm xây nhiều trung tâm thương mại và cao ốc như vậy, cậu muốn tránh cũng khó. Cứ đi làm đi, hiếm có công việc tốt như vậy. Không đụng anh ta được đâu, mà có gặp anh ta cứ coi như không quen biết là được."
"Hay là vẫn nên thôi thì hơn" – Bảo Lâm ngẫm nghĩ rồi quyết tâm từ chối – "Tớ tìm việc khác vậy" – Dù sao vất vả lắm mới quyết tâm bỏ đi, nhỡ vài ba ngày đã đụng mặt lại thì cũng thật khó xử.
Duy Văn cau mày, bảo Bảo Lâm chờ rồi lại chạy đi gọi điện. Lần này lại nói hươu nói vượn hơn ba mươi phút, nói đến hai má cũng hồng lên. Bảo Lâm thật là nghi ngờ có phải Duy Văn này thực ra chỉ là mượn cậu làm cớ để gọi điện cho người ta không nữa. Cậu chờ sắp ngủ gật mới thấy cậu ta buông máy hớn hở chạy lại.
"Không sao, cậu cứ đi làm đi, tớ bảo anh Phong là cậu sợ đụng người quen ở bar nên anh ấy nói sẽ xếp cho cậu làm việc trong bếp, không phải phục vụ, yên tâm nhé!"
Đến nước này mà còn từ chối thì cũng thật là uổng công Duy Văn giúp đỡ. Hơn nữa dù là toà nhà của công ty anh cũng không có nghĩa anh nhất định sẽ đến đây uống rượu. Bảo Lâm suy nghĩ một chút rồi mỉm cười đồng ý. Cậu cầm tờ giấy lên, lại nhờ Duy Văn hẹn với chủ quán tối nay sẽ tới làm luôn.
"Em ở trong này làm việc phụ bếp theo chỉ dẫn của bếp trưởng, chủ yếu là chuẩn bị nguyên liệu, phụ pha chế đồ uống, làm điểm tâm nếu khách yêu cầu..."
Ông chủ Singbar Trịnh Tiến Phong dẫn Bảo Lâm đi một vòng, chậm rãi hướng dẫn, giới thiệu cậu với những người làm trong bar. Cậu vẫn còn có chút lúng túng khi gặp người này, dù trước đây anh tới Ganymede đều là tìm Duy Văn nên cậu chưa tiếp anh lần nào, nhưng anh biết rõ công việc cậu từng làm nên Bảo Lâm cũng có chút xấu hổ. Như đọc được suy nghĩ của cậu, Tiến Phong cười ha ha động viên.
"Em đừng ngại, những chuyện trước kia của em ở đây không ai biết. Duy Văn thằng nhóc đó dặn anh là em không thích lộ mặt ở quầy nên anh bố trí cho em công việc trong bếp, em cứ yên tâm mà làm việc"
Bảo Lâm thầm nghĩ gặp được người tốt như Tiến Phong quả thật là may mắn cho Duy Văn và cả cậu nữa. Cậu lí nhí cảm ơn rồi theo bếp trưởng vào bếp nhận công việc. Tiến Phong nhìn theo bóng cậu cười cười lắc đầu, bộ dạng Bảo Lâm không để làm việc ngoài quầy cũng thật đáng tiếc, sẽ thu hút được nhiều khách lắm đây. Nhưng đã trót hứa với Duy Văn như vậy rồi biết làm sao. Haizzzz, thằng nhóc Duy Văn này, anh đã giúp em rồi, xem lần này em sẽ làm gì cho anh đây.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top