Danmei kangteuk Nam thiếp
Danmei Nam Thiếp
Aurthor win edit
Ratting: có nc 17
Parring: Kangteuk- Anh Vân Chính Thù main
Thể Loại: Cương công nhược thụ, cổ trang, công sủng thụ
CHƯƠNG 1
Đường.
Mùa thu rất lạnh rất lạnh. Trên con đường ở một thị trấn nhỏ đi thông kinh thành, một đoàn người đón dâu đội ngũ lan tràn vài trăm người, hiên ngang bước đi làm không khí nóng lên, đoàn người tranh cãi ầm ĩ phá tan bầu không khí im lặng ở bốn phía.
Người ngồi trong kiệu không khóc, điều này làm cho kiệu phu đằng trước cảm thấy ngoài ý muốn. Bọn họ rõ ràng hiểu được nữ tử trong kiệu này xinh đẹp như một thiên tiên, tương lai chính là thiếp của thủ phủ kinh thành, kinh thương Kim gia. Từ một nơi xa như thế này đến kinh thành, chẳng lẽ nàng tuyệt không khổ sở sao? Hay đơn giản chỉ là một tiểu thiếp, cũng khiến cho người trong kiệu cảm thấy hài lòng?
Chiêng trống vang trời, cuối cùng tới rồi kinh thành náo nhiệt, người trong kiệu vẫn là bất truyền tiếng khóc, ngay cả một tia tiếng vang đều không có, điều này làm cho các kiệu phu không khỏi cảm thấy sợ hãi: chẳng lẽ tân nương trong kiệu không thấy?
Đương nhiên điều này chỉ là suy đoán, bọn họ một tấc cũng chưa từng rời khỏi nàng, như thế nào có thể không thấy. Dù sao cũng là vật hi sinh cho một cuộc bức hôn, loại chuyện này bọn họ đã có nhiều kinh nghiệm.
” Ca ca… làm sao bây giờ, ta không muốn đến đó.”
” Ta biết.”
Trước đó một ngày, tiếp qua mấy canh giờ nữa, đội ngũ đón dâu sẽ đến đây.
Nàng thật hận cha mẹ của nàng, ép buộc nàng chỉ vì lợi thế. Không để ý tới hạnh phúc của nàng, đem nàng gả đến nơi kinh thành xa xôi ấy.
Trầm ngâm hồi lâu, Chính Thù nhẹ nhàng vỗ về đầu muội muội, phảng phất giống như là một lần cuối cùng. Chỉ cần muội muội đi kinh thành, đời này sẽ không có cơ hội gặp lại. Hắn biết.
Chính là, hắn hiện tại tâm loạn như ma, một chút biện pháp đều không có.
Phác Vũ Hà nhìn huynh trưởng chính mình, là ca ca từ nhỏ đến lớn cũng không được sủng ái, mà hiện giờ nàng lại phải xa hắn, cũng không có biện pháp để bảo toàn ca ca.
Nguyên nhân chính là bởi vì khuôn mặt kia, cùng với mình giống nhau như đúc… không, thậm chí còn tuấn tú, yêu kiều hơn chính mình gấp trăm lần. Cha nói đây là bị trừng phạt.
” Vũ Hà… kinh thành là một nơi phồn hoa.” Chính Thù cười khổ. Ngày hôm nay cuối cùng cũng tới, cái ngày mà hắn cũng không nguyện ý a.” Cha cần bút tiễn này, ngươi cũng biết đến.”
” Ta… ta không thể đến đó.” Phác Vũ Hà thân mình run run một chút.” Ta đã có người ta thích…”
Chính Thù trầm ngâm không nói, kỳ thật hắn sớm đã biết. Hắn là một người bất hạnh, nhưng còn muội muội…” Ngươi đi đi.”
” A?” Vũ Hà ngây ra một lúc. Đi? Đi về đâu?
” Đi thôi, hiện tại không có ai. Đi được càng xa càng tốt.” Thúc giục muội muội, Chính Thù thở dài một hơi.
Vũ Hà có chút khẩn trương, nàng cũng muốn trốn đi, nhưng như thế nào có thể? Bằng thế lực của Kim gia, nàng có thể đi đến đâu? Chỉ có ngắn ngủn trong mấy canh giờ ư? ” Như thế nào có thể? Ta… kia…còn việc đón dâu…”
” Ta thay ngươi đi.” Đón nhận ánh mắt khiếp sợ của muội tử, Chính Thù cười khẽ ra tiếng. ” Không cần lo lắng, tới ngày thành thân, ta lại cùng Kim đại thiếu gia nói ta là một nam nhi, khi đó hắn không để ta đi cũng không thành a!”
Rõ ràng nghe ra chỉ là lời an ủi. Nhưng mà cũng không có biện pháp nào khác.
Đêm đó, nàng cùng huynh trưởng trao đổi mũ phượng hà phi, cùng hạnh phúc chính mình hướng Giang Nam bỏ chạy, rời xa trấn này hết thảy.
Phảng phất, cảm giác như thấy mình không phải sinh ra tại nơi đây, mà bắt đầu triển khai một cuộc sống mới ở nơi kinh thành xa hoa lộng lẫy kia.
CHƯƠNG 2
Cứ như vậy đoàn người rầm rầm rộ rộ tiến vào kinh thành, Chính Thù không có nhiều cảm giác lắm.
” Cái gì…! Ngươi nói thiếu gia còn không có trở về!?” Phía trên đại sảnh, một giọng nam nghiêm túc đột nhiên vang lên, theo sau, là một mảnh trầm lãnh lặng im.
Ai cũng không dám nói chuyện, tất cả mọi người biết điều này thật hoang đường.
Tiếp qua mấy canh giờ nữa, tân nương sẽ đến, sau đó là thời gian bái thiên địa. Đội ngũ đón dâu vẫn chậm rãi kéo dài trên đường, giờ khắc bái đường đang rất cận kề rồi, mà giờ lành cũng không thể trì hoãn.
Thế nhưng, tại một khắc trọng yếu như vậy, thiếu gia lại biến mất vô tung, làm cho hạ nhân cao thấp trong Kim quý phủ lo lắng.
Kim Thăng tới tới lui lui thong thả từng bước, hắn ở Kim phủ đảm nhiệm chức quản gia nhiều năm như vậy, sớm biết rõ tính tình của thiếu gia.
Y nếu không muốn trở về, dù thế nào cũng không ai ép buộc được.
Kim Thăng trên mặt tức giận làm cho mọi người lặng lẽ tránh đi, ai đều biết một khi đại tổng quản nóng giận cũng không phải là dễ chọc. Ai cũng khó có thể đảm bảo có làm cho phong ba bão tố nổi lên hay không nếu không cẩn thận.
Hơn nữa còn vào thời khắc trọng đại thế này.
” Tổng… tổng quản… tới rồi!”
Một trận kinh ngạc, nhưng lúc này, hắn vẫn là ngồi trong tân phòng rồi.
Nhìn hoa mỹ hà phi trên người chính mình, cùng với căn phòng thanh nhã, đơn sơ này thật chẳng chút phù hợp, Phác cười.
Còn không phải chỉ là thiếp thôi sao?! Cư nhiên ngay cả bái đường đều không có. Tự nhiên, hắn cũng thầm mừng vì phu quân của muội muội không phải là nam nhân này.
Nếu muội muội gả về đây……nhất định sẽ chịu nhiều khổ sở.
Kiệu hoa trực tiếp nâng hắn đến nơi trúc ốc này, tựa như đã ngăn cách với bên ngoài, một mình chờ đợi . Cứ như vậy, hắn đợi cho đến sáng sớm. Đêm tân hôn đầu tiên rơi vào vắng vẻ, Chính Thù trong lòng ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hiện tại hắn cũng không biết nên đối mặt với Kim đại thiếu gia như thế nào.
Tình hình này ngược lại còn hảo hơn. Chính Thù nghĩ thầm.
Bất quá, trúc ốc này thật là quá đỗi u tĩnh…
” Thiếu phu nhân đã thức dậy chưa ạ?” Ngoài cửa, một thanh âm non nớt truyền đến.
” Vào đi.” Ngay cả thanh âm giả giọng đều miễn, càng sớm làm cho người ta biết hắn là nam nhân càng tốt, đỡ phải phiền toái.
Một tiểu nam đồng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vẫn đứng ở cửa sợ ngây người.
” Thiếu phu nhân thật là xinh đẹp tuyệt trần…” Tỷ tỷ thật khá, thật khá a! Thiếu gia nhất định sẽ rất thích hắn.
“……” Chính Thù khẽ thở dài một cái. Xét về phần mỹ mạo, hắn quả thật giống nữ nhân.” Đừng gọi ta Thiếu phu nhân… ta không phải nữ hài tử.” Hắn bình thản giải thích.
” Ngài… ngài đừng nói giỡn…” Tiểu nam đồng luống cuống.” Tổng quản nói, nếu thiếu phu nhân muốn cái gì, cứ việc theo ta nói, ta sẽ thay ngài thu xếp. Đúng rồi, ngài có thể gọi ta Quế Nhi.”
Chính Thù lại thở dài, tội gì nhỏ như vậy đã phải làm nô tài rồi?
CHƯƠNG 3
Cứ như vậy thời gian từ từ lẳng lặng trôi qua, thoáng chốc cũng đã qua năm ngày. Trong khoảng thời gian này, Chính Thù ngoại trừ có Quế Nhi lúc nào cũng bên cạnh ra, rốt cuộc không gặp được người nào khác. Phảng phất ở trong này tựa như một cái lồng trong suốt, không ai để ý.
Hắn cũng đã quen rồi, loại cảm giác này chẳng qua là thay đổi nhà giam khác mà thôi, đều tịch mịch cô độc giống như trước đây. Hơn nữa, nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, trong phòng trúc nho nhỏ toát ra một cỗ nhã khí bất phàm.
Hắn thích nơi này.
Bất quá, hắn vẫn chưa nhìn thấy Kim đại thiếu gia, tự nhiên cũng sẽ không có cơ hội nói với y về chuyện ” thôi vợ”.
Xét về địa vị của hắn, lại nói về cảm nhận với Kim đại thiếu gia, đại khái cái gì đều không có. Có lẽ…. như vậy… loại sự tình này nếu đề cập tới, hẳn là đặc biệt dễ dàng đi.
” Phác ca ca ~” non nớt tiếng gọi lần thứ hai vang lên, Quế Nhi cầm một cây trúc địch chạy đến, đưa tới trước mặt Chính Thù.” Đây này, ngươi dạy ta thổi đi!”
Qua mấy ngày nay, Chính Thù đã rất thận trọng khi thừa nhận hắn xác thật là một nam nhi, mà Quế Nhi cũng là người duy nhất mà hắn gặp, cho nên hiển nhiên cùng hắn trở thành bạn tốt.
Đôi mi thanh tú nhẹ nhàng giơ lên, tiếng địch âm uyển chuyển phiêu tán ở trong rừng trúc, u oán mà động lòng người.
” Ngươi đã trở lại.” Cuối cùng là, Kim đại thiếu gia cũng đã về đến nhà.
Cửa đột nhiên rộng mở, một thân ảnh thon dài cao ngất bước vào trong đại sảnh, chợt nghe thấy một âm điệu tràn đầy bất mãn vang lên.
Kim Anh Vân biết, đây là siêu cấp đại tổng quản của Kim gia, và cũng có điềm báo sắp bùng nổ.
“Ác.” Xem như lên tiếng đáp, y hướng trong phòng chính mình định bước đi.
” Chờ đã! Mấy ngày nay, ngài ở nơi nào?” Tiếng nói trầm lãnh dần dần lên cao, điểm chết người chính là, hắn ngăn trở đường đi của Kim Anh Vân, làm cho y dù thế nào cũng phải dừng lại.
Hắn trừng mắt nhìn gương mặt cương nghị của Kim Anh Vân, ngũ quan tuấn tú kia làm hắn buồn bực. Một nam nhân đẹp như thế, hẳn phải thê thiếp thành đàn rồi mới đúng! Thế mà ngay cả chính thất đều không có, chẳng qua chỉ là nạp một tiểu thiếp cho Kim thiếu gia, thật không rõ y đang trốn tránh cái gì.
Một lần lại một lần các danh môn khuê nữ, được các bà mai mối miệng lưỡi ngọt ngào giới thiệu, thế nhưng y đều lạnh lùng từ chối, hay là y thật sự đối nữ nhân không có hứng thú……?
Điều này sao có thể, chẳng lẽ Kim gia phải tuyệt đường hương khói sao?
Lão gia khi còn sống ngàn căn vạn dặn, là phải làm cho gia tộc Đoàn gia ngày càng thăng vượng, con đàn cháu đống kế thừa gia nghiệp…nếu y không lấy vợ sinh con thì… tưởng tượng đến đây, hắn liền…
” Ngài chắc sẽ không quên, trước đó vài ngày chính là ngày đại hỉ của ngài ……” Tổng quản nghiến răng nghiến lợi nói.
” Ác? Có chuyện này?” Kim Anh Vân nhún nhún vai, y còn bận bao nhiêu chuyện kinh doanh trong trang, làm sao có thời giờ đến bái đường thành thân linh tinh gì đó.
Hơn nữa, y một chút cũng không muốn nhìn đến cái người gọi là thê tử kia, nàng tốt nhất cũng đừng xuất hiện ở trước mặt y. Đáng ghét!
” Ngài đã lấy nàng. Nàng là Kim gia phu nhân.”
“…… Cùng ta có quan hệ gì đâu.” Lạnh lùng đáp lời, quay người lại, y sẽ không nhập chỗ tối.
Kim Thăng sớm biết sẽ có kết quả như vậy, nên đã nghĩ ra kế sách để mà đối phó.
CHƯƠNG 4
” Thiếu gia, ngài đã trở lại!?” Nam nhân trong phòng ngạc nhiên mở miệng, hắn còn tưởng rằng đời này sẽ không còn được gặp lại chủ tử gia nhà hắn. “ Kim tổng quản ngạnh bức ngài đón dâu, ta còn nghĩ đến phải thật lâu sau mới có thể nhìn thấy ngài……”
Trở về? Y cũng có muốn như vậy đâu.” Không có biện pháp, có chút trướng vụ phải xử lý.” Nếu không thật sự vì tình thế bất đắc dĩ, y ngay cả cửa cũng không muốn bước vào.
Kim Anh Vân nhíu mày, y hiện tại tâm tình cực kém. Có lẽ là nhìn ra Kim Anh Vân trước mắt đang rất không thoải mái, cơ hồ tất cả hạ nhân đều đối với y cẩn thận từng chút rồi sau đó lẳng lặng tránh xa. Dần dần, trong phòng chỉ còn lại nam nhân mới vừa lên tiếng nói chuyện lúc nãy.
” Gần nhất không phát sinh chuyện gì, bất quá…kinh doanh dệt ở Giang Nam của chúng ta có thể sẽ có biến động. Nghe nói phụ trách tơ lụa Chấn Long Dệt, bởi vì vừa thay đổi chủ, đang lo lắng có nên cùng chúng ta hợp tác hay không.” Kể ra gần nhất phát sinh sự gì vụn vặt, đều là do nam nhân trước mắt này phụ trách, đây là một trong các tổng quản lo việc kinh doanh của Kim gia── Trữ Ngự Diệp. Hắn cũng biết chủ tử trước mắt đang không quá cao hứng.
Đại thiếu gia một khi tính tình cực kém, nam nhân trên thế giới này so với tổng quản Kim Thăng còn khủng bố nhất định sẽ không ai qua khỏi Kim Anh Vân.
Bất quá, nếu sợ hãi, liền quá coi thường Trữ Ngự Diệp hắn rồi. Dù sao hắn cũng cùng Kim Anh Vân hành tẩu khắp đại giang nam bắc, trường hợp nào mà chưa nhìn thấy qua?
“…… Đáng chết.” Kim Anh Vân cúi đầu mắng một câu.” Không cần đi trấn an bọn họ. Xem Chấn Long Dệt có thể ngoạn bao lâu.”
Nói trắng ra, đây chỉ là thủ đoạn để nhầm nâng giá cả lên mà thôi!
” Thiếu gia… ngài xác định……” Há mồm định nói, Trữ Ngự Diệp lập tức bị đánh gảy.
” Ta đã quyết.” Lãnh đạm một câu, làm cho Trữ Ngự Diệp nuốt trở lại câu chữ sắp ra khỏi cửa miệng.
Chẳng qua chỉ là một chút đòi hỏi, hơn nữa đại khái chỉ cần phái người đến thuyết phục và đàm phán một chút, song phương chắc chắn sẽ vui vẻ mà đồng ý hợp tác lần thứ hai. Thiếu gia cần gì phải tức giận và làm lớn chuyện như vậy a?
Đáng lý ra chuyện hợp tác với Chấn Long Dệt đại khái cũng xong rồi, nhưng ai bảo gia chủ của bọn họ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử như thế……
” Ngài có muốn đến gặp Thiếu phu nhân không? Nàng ở……”
” Không cần.” Chỉ cần tưởng tượng đến, ở bên cạnh y có một nữ nhân đáng ghét lúc ẩn lúc hiện, còn phải sớm chiều ở chung, đã cảm thấy vướng chân vướng tay. Còn không bằng đến thanh lâu oanh yến, yêu cầu không nhiều lắm, không phiền phức, không đáng ghét!
” Ta… ta nghe nói Thiếu phu nhân là mỹ nữ xuất sắc bậc nhất Giang Nam……” Người được Kim Thăng phó thác, nhất định phải thuyết phục thiếu gia, Trữ Ngự Diệp không sợ chết mở miệng.
Kim Anh Vân liếc nhìn hắn. ” Sau đó?”
Hắn không dám nói chuyện nữa, hơi thở cùng ánh mắt uy hiếp một cách rõ ràng kia, hắn không phải nhìn không ra. Hơn nữa, đôi con ngươi lạnh lùng mang sát khí, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Hắn không dám thở mạnh đợi cho cửa bị mở ra, mới thật mạnh ngã xuống.
Lần này y thật sự sinh khí, thật sự!
” Ngươi có biết thiếu gia nhà ngươi tên gọi là gì không?” Chính Thù thản nhiên hỏi.
Bất quá kết quả vẫn là giống nhau, Quế Nhi vẫn lắc đầu không biết. Hắn thậm chí ngay cả mặt thiếu gia cũng chưa gặp qua. Hơn nữa, hắn chỉ là một tiểu đồng mới tới, không có tư cách hỏi đến.
Bất quá, hắn chỉ biết là gần đây trong phủ rất náo nhiệt, không biết đang có việc gì.
” Thật xin lỗi, Thù ca ca. Quế Nhi cái gì cũng không biết.” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy áy náy của Quế Nhi, ai còn nhẫn tâm mà trách cứ hắn nữa chứ.
” Không quan hệ. Ta ở trong này cũng thật vui vẻ, không biết cũng không sao.” Chính Thù lắc đầu tỏ vẻ không sao cả, hướng Quế Nhi cười cười.
Bất quá ngay cả Quế Nhi đều biết, Chính Thù nhớ nhà biết dường nào.
Gió lạnh lại nổi lên, không biết đã trải qua những ngày như vậy bao nhiêu lần rồi. Đối với Chính Thù mà nói, loại sự tình này đã rất quen thuộc, hắn…… trời sinh vận mệnh đã như vậy.
Phụ thân từng nói qua, hắn là điềm xấu.
Hắn….. thật sự là điềm xấu.
CHƯƠNG 5
Bắt đầu từ ngày đó, Kim Thăng cơ hồ mỗi ngày đều cho người đến thỉnh Kim Anh Vân đi Nguyệt trúc ốc, làm choKim Anh Vân bị làm phiền liên tục.
Sự kiên nhẫn của y đã muốn tới cực hạn rồi, y căn bản không biết vì cái gì y còn chưa nổi điên lên. Tên tổng quản không biết sống chết này, nếu không phải cha y trước khi chết để lại di ngôn cuối cùng, y đã sớm…….
Sách! Để ý tới người đã chết nhiều như vậy làm gì!?
” Thiếu gia……” Mấy ngày liền tới kinh hách, hạ nhân vừa nhìn thấy chủ nhân âm trầm, sợ hãi cơ hồ nói không ra lời. ” Tổng… tổng quản thỉnh ngài đến…… thư phòng…” Trời ạ ~ Phật tổ phù hộ, thiếu gia không cần phát giận a……
” Ác ~?” Thú vị ~! Hiện tại hắn còn muốn bày trò gì với ta đây? ” Đã biết. Cút!”
” Vâng.” May mắn may mắn, còn có thể chạy đi…
Lần trước cái tên Tiểu Lưu kia, không biết nói gì đó chọc cho thiếu gia sinh khí, bị thiếu gia trừng mắt liếc một cái, sợ hãi đến nỗi ở trên giường đến mấy ngày không dám xuống, bởi vậy sau đó liền cáo lão hồi hương, về quê làm ruộng…… thật không biết tổng quản vì cái gì nhất định phải như vậy…
” Chuyện gì? Nói!” Mới đi vào, liền nhìn thấy Kim Thăng như đang ngẩn ngơ để ý hoa cỏ.
Đã quen với khẩu khí hung ác của gia chủ nhà hắn, hắn sớm lơ đễnh.” Ngài xem…hoa nở thật đẹp… ngày khác sẽ thay ngài đưa đến thư phòng.”
” Chỉ như vậy?” Kim Anh Vân biết hắn sẽ không chỉ đơn giản muốn nói như thế.
” Ân… còn có sự gì đâu? Ta cho ngài ngẫm lại……” Kim Thăng nhàn nhã khác thường làm cho Kim Anh Vân không khỏi cảnh giác.” Ác ~ Đúng rồi, sáng nay, đầu bếp nữ có chử một chén quế tảo hạnh hoa thang……”
Tên hồ ly này! Hẳn là nên sớm đem hắn đuổi đi!
” Lại như thế nào?” Lần này có điểm quái, Kim Anh Vân khó được có kiên nhẫn cùng hắn bình tĩnh mà nói chuyện. Y cảm thấy lần này có gì đó… không đơn giản.
” Cũng không có gì….. bởi vì ta nghĩ, Thiếu phu nhân đường dài mệt nhọc, cũng chưa hảo hảo bồi bổ thân mình, cho nên đã phái người bưng một bát đưa đến cho nàng……”
!?” Liễu ngâm thang?” Khẽ nhíu mày, y bắt lấy quần áo Kim Thăng, đề cao.
” Thật sự là bội phục chủ tử ngài anh minh…” Kim Thăng cười dài, cho dù ngay sau đó hắn đã bị đánh ngã trên mặt đất.
Đáng chết! Định gây phiền toái cho ta!
Y nhớ rõ… nữ nhân kia dường như ở Nguyệt trúc ốc…
” Chính Thù ca ca ~ Đây là tổng quản muốn ngươi uống ~ tổng quản nói cái này đối với thân thể ngươi tốt lắm.” Quế Nhi sáng sớm liền bưng đến một bát ngọt thang, bảo hắn uống.
Chính Thù không thích ăn ngọt, chỉ liếc mắt một cái.” Không cần đâu, ta không uống, ngươi uống đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quế Nhi lập tức nhăn nhó.” Ngươi không uống, tổng quản sẽ mắng Quế Nhi.”
Nhẹ nhàng kéo Quế Nhi lại gần, Chính Thù ôn nhu hỏi:” Tổng quản rất hung sao?”
Quế Nhi gật đầu không chút suy nghĩ.
” Được rồi, chúng ta đây cùng nhau uống, được không?” Chính Thù múc một muỗng, hướng miệng chính mình uống xuống, Quế Nhi lúc này mới vui vẻ.
” Quế Nhi không thể uống, Chính Thù ca ca ngươi uống thì tốt rồi.” Quế Nhi tươi cười.” Để còn dạy Quế Nhi thổi địch a!”
Một chén thang rất nhanh liền thấy đáy, cũng không ngọt lịm lắm. Chính Thù vừa muốn lên tiếng trả lời, lại phát hiện cả thế giới thiên toàn địa chuyển… Thang này… có độc!
CHƯƠNG 6
Nhanh chóng đem Quế Nhi đuổi ra ngoài, Chính Thù nương tựa vách tường ngồi xuống. Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, thân thể đột nhiên thập phần không thoải mái. Hắn cảm thấy như chính mình sắp chết.
Phải không? Là bởi vì bọn họ biết… chính mình là nam nhi, cho nên mới đem chính mình độc chết, có điều sao lại nhanh như thế?
Mà như vậy cũng tốt…… dù sao, sự tồn tại của ta… vốn đã không có giá trị gì…… ta muốn gặp… cha cùng nương cùng… muội muội…
Chết tiệt thằng khốn! Tại sao lại chính là liễu ngâm thang?!
Kim Anh Vân tức tốc chạy vội tới Nguyệt trúc ốc, đá văng cửa phòng.
Cảnh tượng trước mắt làm cho y kinh ngạc đến ngây ngốc. Y chưa từng thấy qua một người nào xinh đẹp đến như vậy! Thân áo trắng tuyệt mỹ, ngũ quan hoàn mỹ được khảm trên gương mặt trái xoan, hơi hơi hồng nhuận càng làm cho hắn tăng thêm muôn phần tươi đẹp, thân mình mảnh khảnh cơ hồ làm cho y nhìn mà choáng váng.
Không tồi, quả nhiên là Giang Tô thứ nhất mỹ nhân. Một chút cũng không khoa trương.
Trong gian phòng nồng đậm hương hoa quế toả ra, theo hương vị này cũng biết Kim Thăng chết tiệt kia hạ dược với một lượng cơ hồ là muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Kim Anh Vân nhíu mày. Liễu ngâm thang bình thường là dùng để trị bệnh phát sốt do nhiễm phong hàn, có tác dụng làm xuất mồ hôi, hiệu quả thần kì, chỉ cần một lượng nhỏ có thể làm cho mồ hôi tuôn như suối. Chỉ là một loại thuốc dẫn tầm thường mà các hiệu thuốc bắc hay dùng.
Chẳng qua… sau khi qua tay người Kim gia đã đổi qua mấy thiếp thuốc dẫn, tạo thành một loại mị dược có hiệu quả đặc biệt tốt.
Không tồi, chỉ cần một chút, cơ hồ khống chế người khác. Chính là, phương thuốc này rất nguy hiểm, nếu dùng quá nhiều, sẽ khiến người tích nhiệt dẫn đến chí tử, nhất định trong vòng mấy canh giờ, phải nghĩ biện pháp tán nhiệt, nếu không cầm chắc cái chết là không thể nghi ngờ. Không có giải dược.
Nhìn về phía “nữ tử” đã xuất giá thành thê tử chính mình, Kim Anh Vân ?—?— nở nụ cười.
Dù nói như thế nào……y cũng không có hứng thú đối với một người nam nhân xuống tay.
Ngay bước đầu tiên y vừa mới vào cửa, y đã biết hắn là một nam nhân. Nhìn bộ dáng hắn thống khổ giãy dụa, y nếu cứu không được hắn, thật sự là đáng tiếc.
Như vậy cũng tốt, đỡ phải phiền toái về sau.
Ngay lúc Chính Thù xoay người định bước ra cửa, đột nhiên có một bàn tay kéo lấy hắn lại.
” Ngươi giết ta đi……”
” Không cần… ngươi không nên đụng ta…” Yếu đuối giãy dụa, hắn ý đồ ngăn cản nam nhân này đưa hắn ôm đến trên giường.
Đây là xảy ra chuyện gì? Hắn không rõ……
” Đáng chết, đừng nhúc nhích! Ta thay ngươi giải độc.” Hạ liều thuốc như thế này so với người bình thường nhiều gấp đôi, tại sao còn thanh tỉnh như vậy… còn có thể phản kháng.
Nam nhân này, không đơn giản.
CHƯƠNG 7
Chết tiệt! Đại gia ta liền kiên nhẫn nhiều như thế… ở trên người một nam nhân, quả thực là ban ân !
Đối mặt người không ngừng giãy giụa kia, Kim Anh Vân gần như đã sớm mất hết tia kiên nhẫn cuối cùng. Thật không nghĩ tới nam nhân này lại quật cường đến vậy… Đáng chết!
” Ân… buông ra…” Không biết làm gì đối với y, nên Chính Thù cứ bắt lấy hai tay của y, liều chết chống cự, nhưng ở trong mắt y xem ra lại chính là ngôn từ khiêu khích, thanh âm kháng nghị đã sớm biến thành lời nỉ non giống như cầu mị.
” Đừng sợ… ta sẽ cứu ngươi.” Nhẹ giọng trấn an tâm trạng đang sợ hãi của hắn, Kim Anh Vân chậm rãi cởi bỏ xiêm y trên người hắn.” Thực nhiệt a.”
” Ân… không cần…cầu ngươi… đừng bính ta…” Lý trí cơ hồ đã bị sự khô nóng nuốt hết, những câu nói rên rĩ thế này lập tức càng làm nổi lên dục hoả trượng phu, mà hắn cũng không tự biết.
Hắn thầm nghĩ cứ như vậy chết đi.
Đang muốn vui đùa cái gì chứ, ta đã sắp chết như vậy … nam nhân này… là có bệnh a?
Tuy rằng Kim Anh Vân rất không thích loại chuyện này, cũng không muốn cưỡng bức người khác chịu thiệt, nhưng lần này lại phá lệ ngăn chặn đầu của người dưới thân, cúi đầu xuống hôn.
Hảo ngọt! Hắn không có tiến thêm một bước phản kháng, Kim Anh Vân cứ như vậy không kiêng nể gì mà xâm nhập. Áp lấy đôi cánh hoa mềm mại, cuốn lấy chiếc lưỡi không hề kinh nghiệm, thăm dò. Chậm rãi trêu chọc thân mình mẫn cảm của hắn, phản ứng vặn vẹo làm cho nhiệt độ không khí chợt dâng lên, rất nhanh, Kim Anh Vân cũng nhiệt lên.
” Cáp… ngô…” Không để cho hắn có nhiều thời gian phản ứng, trực tiếp liền với tư thế này, Kim Anh Vân hung hăng vào trong cơ thể hắn. Dược vật khống chế thân thể rất nhanh liền tiếp nhận y thẳng tiến, không hề đình trệ ở trong cơ thể hắn trừu sáp liên tục.
” Không thể nào… thân thể của ngươi, so với nữ nhân còn lớn……” Thay đổi tâm ý quả nhiên đúng, tiểu gia hoả này, thú vị. Trọng điểm là, biểu hiện của hắn làm cho y thật vừa lòng.
” Ngô…” Y biết đối với một người vẫn là lần đầu tiên mà nói, làm như vậy là quá mức dùng sức. Bất quá, thuốc này chính là phải giải thế này, càng dùng sức càng tốt; hơn nữa y hiện tại… cũng rất muốn hảo hảo lăng nhục hắn.
Người này, càng giả vờ thanh cao lại càng hiển dâm đãng! Tại sao lại như vậy… Y lần đầu tiên, muốn một người như thế!
Hoàn toàn không rõ trên người chính mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Chính Thù chỉ biết là thân thể của mình không thể khống chế, tùy ý bị nam nhân khác đặt ở dưới thân mà vũ nhục. Thật thoải mái, nhưng cũng… hảo mất mặt…
Chính mình bị nam nhân khác luật động mà phát ra tiếng kêu kỳ quái, muốn nhẫn cũng nhịn không được.
Ý thức dần dần mơ hồ, bốn phía một mảnh cảnh sắc dần dần u ám, ánh sáng của ngọn nến mông lung từ từ biến mất; hết thảy những gì đang diễn ra hy vọng là không thật, hy vọng chỉ là một giấc mộng…
Nếu có thể thì chỉ nên là một giấc mộng…
” Hảo hảo chiếu cố!” Kim Anh Vân tự mình đem một vật gì đó cẩn thận phóng tới trên giường, sau khi ném ra một câu, cũng không quay đầu lại liền ly khai.
Thật đáng sợ! Quý thần y tới nơi này thật sự không phải để hảo ngoạn! Bộ dáng của Kim Anh Vân cơ hồ như muốn giết người, hắn biết, nếu dám có một sai lầm gì, kết cục cũng không lấy gì làm tốt đẹp! Quý thần y le lưỡi, chạy nhanh khám bệnh cho người đang tái nhợt nằm ở trong đệm chăn kia.
Thật sự là vô cùng thê thảm! Sao vậy!? Kim thiếu gia của chúng ta cứ như vậy muốn tìm bất mãn sao? Bính một nam nhân, còn làm người ta ra nông nỗi này a…
Ngửi được mùi hoa còn lưu lại bốn phía, Quý thần y mặt nhăn mày nhíu.
Trên người hắn cơ hồ không có một mảnh da thịt hoàn hảo, bị Kim Anh Vân khẳng cắn, dấu vết nơi nơi có thể thấy được.
Đứa nhỏ đáng thương!
Đột nhiên nhớ tới, Kim thiếu gia gần nhất cũng chưa xuất môn, vậy thiếu niên này là… hơn nữa, y vừa rồi giống như từ Nguyệt trúc ốc đi tới…
Từ từ! Hắn không phải là… tân nhậm Thiếu phu nhân của chúng ta đó chứ!?
CHUƯƠNG 8
Giương đôi mắt, hình ảnh đầu tiên mà hắn nhìn thấy là một nam nhân có chứa một chút tà khí.
” Tỉnh?' Kim Anh Vângiọng nói tràn đầy lãnh đạm, một bên Quý thần y bị doạ cho nhảy dựng.
Nam nhân này cơ hồ là mỗi ngày đều đến nhìn xem người bị hôn mê bất tỉnh, ốm đau ở trên giường kia, hành động như vậy, Quý thần y vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ở trên người thiếu gia, nếu y để ý người này như vậy, hiện tại hắn đã tỉnh, tại sao lại còn tỏ vẻ lãnh đạm đến thế?
Ai ~ thế giới của những người trẻ tuổi …… chính mình thật sự đã già rồi!
” Ngươi… là…” Ấn tượng rất sâu, Chính Thù chậm rãi nhớ tới.
Nam nhân này, là ngay lúc đó……
Trong đôi mắt tuyệt mỹ xẹt qua một tia thống khổ, hắn không muốn nhớ tới, lại phải đối mặt. Sao lại thế này……
” Ân… Kim Anh Vân.” Cho dù chỉ là giới thiệu, có thế thôi mà cũng doạ cho Quý thần y một lần nữa nhảy dựng.
Thiếu gia nhà chúng ta cũng chưa từng hướng người khác nói ra họ tên đầy đủ của chính mình a! Quý thần y không dám xen vào việc của người khác, đành phải tiếp tục đảo dược của chính mình.
Đây là ý gì…” Kim thiếu gia… ta…” Muốn nói nhưng không nên lời, nam nhân anh tuấn trước mắt này, sắc mặt có điểm khó coi.
” Rốt cuộc… có chuyện gì vậy? Ngươi nói rõ ràng.”
Dường như là vợ chồng cãi nhau…… Quý thần y rất muốn trốn ở một bên, nhưng hành động bất đắc dĩ như vậy ngược lại càng khó coi, đợi lát nữa bị thiếu gia phát hiện, khó bảo toàn lửa đạn sẽ không chuyển hướng…
” Như ngươi chứng kiến… ta là một nam nhân” Chậm rãi cười méo xệch, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy đau khổ, làm kẻ khác không đành lòng.” Này… chỉ là một hiểu lầm.”
” Hiểu lầm?” Hảo một cái hiểu lầm! Kim Anh Vân nhíu mày, lửa giận lập tức nảy lên.
” Thiếu gia… ngài có thể hay không……” Chính Thù định mở miệng cầu tình, liền lập tức bị đánh gảy.
” Không thể!” Kim Anh Vân thanh âm nghe cực đại, chứng tỏ cơn tức rất lớn.” Nữ nhân ta muốn kết hôn, ở nơi nào?”
……” Ta không biết.” Đây là sự thật.
” Là muội muội của ngươi?” Không hiểu tại sao lại không chút suy đoán, Kim Anh Vân chính là biết.
” Đúng.” Giấu diếm nữa cũng không có tác dụng gì, Chính Thù giản lược nói ra hết thảy.
” Hảo hảo hảo.” Kim Anh Vân lửa giận có xu thế dâng lên.
Chính Thù trầm mặc, mạng của hắn?— Đều đang nằm trên tay nam nhân này.
” Như thế nào? Ta muốn kết hôn chính là muội muội của ngươi? Vậy ngươi tới làm cái gì? Cho rằng ta sẽ thả ngươi?” Kim Anh Vân từ trước tới nay, lần đầu tiên nói nhiều như vậy.
Y nắm lấy càng dưới của hắn, nhìn thẳng vào khuôn mặt Chính Thù so với nữ nhân còn diễm lệ hơn .” Ngươi…sẽ không so với muội muội ngươi còn xinh đẹp hơn?”
Lần đầu tiên bị người nhìn chằm chằm như vậy, hơn nữa, đối phương nói ra những lời bất lưu tình này… Chính Thù sắc mặt bỗng chốc liền trắng.” Thiếu gia…xin tôn trọng…”
” Ác? Ta đều xem qua, còn cái gì xấu hổ?” Một giọng đầy châm chọc!
……
Thấy hắn trầm mặc không nói, Kim Anh Vân tiếp tục mở miệng: ” Đây là có ý gì, người nhập gia của chúng ta ngày đó là ngươi…”
” Không! Ta không thể… ngài… ngài thả ta, ta…”
” Nói thật dễ nghe, đội ngũ đón dâu tất cả mọi người đều chứng kiến, ngươi muốn Kim gia chúng ta chẳng còn mặt mũi nhìn đời?” Hơn nữa, nếu mọi người biết, Kim gia cưới về lại là một nam nhân!
Chính Thù lần thứ hai trầm mặc, đúng vậy! Trước đây hắn không nghĩ được nhiều như vậy… hắn nghĩ đến……” Kia…”
” Đổi muội muội ngươi lại đây. Ta biết nàng ở đâu, Giang Nam!”
Bị nói trúng rồi, Chính Thù trên mặt không hề huyết sắc. Không được, cũng chỉ có muội muội…… hắn hy vọng nàng có thể tìm được hạnh phúc chính mình. Cho dù là thủ đoạn gì.
” Từ từ, thiếu gia… không cần…… ta nguyện ý làm bất cứ việc gì, bù lại Kim gia tổn thất.”
Đúng vậy, đây là hy vọng của hắn.
Kết quả là, hắn đã trở thành……tiểu thiếp của y!
Chương 9
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top