Chương 88-95: Sau này có thể thử lui tới nhiều hơn


Đây là sau này, tạm thời không nói đến.

Trước mắt, tiệc rượu kết thúc, một nhà họ Thẩm từ khách sạn về nhà.

"Loan Loan, tới phòng làm việc của ba." Thẩm Xuân Giang ném xuống một câu vậy, nhanh chóng rời đi.

Thẩm Loan nghe lời theo sau, cúi đầu xuống, cái cổ trắng nõn như có ánh sáng.

Thẩm Yên nhìn chằm chằm vào bóng lưng đi xa của cô, dậm chân, vẻ mặt đè nén, nổi bật đêm nay đều bị con tiện nhân này cướp sạch!

"Mẹ, sao ba lại cho nó đến phòng làm việc?"

Ở nhà họ Thẩm phòng làm việc như nơi đại diện thảo luận chính sự của hoàng đế, mà hậu cung không được tham gia vào chính sự, cho nên, trừ Thẩm Như lúc báo cáo công tác thiết yếu sẽ bị gọi đi, trong cùng trang lứa, số lần Thẩm Khiêm đi cũng hơi nhiều. Ngày thường hơn phân nửa là ông cụ và Thẩm Xuân Giang thảo luận chính sự, đôi khi Thẩm Xuân Đình và Thẩm Xuân Hàng về cũng sẽ vào đó.

Ngay cả Thẩm Yên, cũng chưa hưởng thụ được đãi ngộ này, tất nhiên, cô ta cũng không có thèm, nhưng hôm nay Thẩm Loan lại được giao cho loại đặc quyền vô hình này, cũng làm Thẩm Yên theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.

Cho dù không thèm, cũng không có nghĩa là có thể trơ mắt nhìn người ghê tởm đó lướt qua mình, có được trước một bước. Lần này là vào thư phòng, vậy lần sau sẽ là gì?

Từ khi Thẩm Loan vào cái nhà này, giống như trong một đêm, tất cả mọi người đều thay đổi. Ánh mắt của ba nhìn nó càng ngày càng thương yêu, thái độ của anh trai so với nó càng ngày càng dịu dàng hơn, ngay cả chị cả Thẩm Như mà Thẩm Yên cho rằng sẽ đứng ở phía mình cũng bày lên cái vẻ mặt cao thâm, án binh bất động, để mặc con khốn kia càn rỡ.

Qua đêm nay, tin rằng trong vòng giao thiệp thượng lưu của Ninh Thành, đều sẽ biết 'Thẩm Loan' này, sau này, Thẩm Yên cô ta sẽ bị nhắc đến với Thẩm Loan, cô hai, cô ba, thật là châm chọc!

Dương Lam nghe vậy, ánh mắt ngừng lại, tinh thần sa sút làm khuôn mặt bà ta tái nhợt, dù có trang điểm kĩ càng cũng khó có thể che giấu, giống như trong nháy mắt bị người khác rút đi linh hồn.

Muốn nói người tỉnh táo nhất ở đây, trừ Thẩm Khiêm, cũng chỉ có Thẩm như.

Nhưng, cho dù bình tĩnh, cũng khó có thể che giấu phập phồng ở trong lòng: "Mẹ, con hơi mệt, con lên lầu trước."

Sau khi nói xong, Thẩm Như về phòng, đóng cửa lại vứt đi ly thủy thường uống, vì có thảm, nên không phát ra bất kì âm thanh gì, nhưng lòng vẫn rất rối loạn.

Sao anh lại mời Thẩm Loan khiêu vũ?

Vì sao cố tình là Thẩm Loan?

Cô ta có chỗ nào kém hơn đứa con gái riêng đó? Một cái liếc mắt của anh cũng khó!

Thư phòng.

Thẩm Xuân Giang ngồi ở trên ghế, Thẩm Loan đứng ở trước mặt ông, cúi đầu, giữa ai người cách một bàn làm việc rất lớn.

Tràn ngập sự yên ắng, không khí hơi tắc nghẽn.

Sau một lúc lâu, Thẩm Xuân Giang thở dài sâu kín: "... Loan Loan, con có biết đêm nay người khiêu vũ với con là ai không?"

"Con nghe người khác gọi anh ta là Lục gia, ba bảo con gọi là chú Lục."

"Ba hỏi thân phận."

Thẩm Loan lắc đầu, ánh mắt lộ ra tò mò phù hợp, nhưng càng nhiều hơn là mờ mịt không biết làm thế nào.

Thẩm Xuân Giang đối diện với ánh mắt này của con gái, lập tức mềm lòng: "Tới đây, ngồi xuống nói.

Cô gái cười cười, có loại thỏa mãn khi được quan tâm.

"Loan Loan, chú Lục của con có ấn tượng không tệ với con, sau này có thể thử... lui tới nhiều hơn." Sau khi Thẩm Xuân Giang nói xong, mới phát hiện ra giọng nói mình khô quắt, cổ họng đắng chát.

Một loại cảm giác chính mình 'làm mối' cho con gái làm ông suýt nữa đánh mất đi dũng khí tiếp tục nói với Thẩm Loan, nhưng cũng không thể lại đối diện thản nhiên, đặc biệt là Loan Loan còn dùng ánh mắt sùng bái này nhìn ông.

Cuối cùng, Thẩm Xuân Giang cũng chỉ có thể dùng động tác uống trà dời tầm mắt, tất nhiên cũng bỏ lỡi nụ cười mỉa mai của cô gái khi ông nói những lời này.

Chương 89: Công lược tra ba

"Ý của ba là, hy vọng con và chú Lục thân thiết một chút, phải không?"

Ánh mắt Thẩm Xuân Giang lờ đờ trong chớp mắt, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười: "Quyền Hãn Đình là nhân vật ghê gớm, ở Ninh Thành, thậm chí là cả toàn bộ Hoa Đông, hô mưa gọi gió, không gì không làm được. Ở tiệc rượu có nhiều người như vậy, cậu ta lại chỉ nhìn con với con mắt khác." Ông dừng một chút: "Đây là kỳ ngộ của con Loan Loan, nếu con bắt được, toàn bộ nhà họ Thẩm đều sẽ có lợi ích không nhỏ, con... hiểu ý ba không?"

Thẩm Loan mím môi, trong đôi mắt trong suốt là vô tội, mờ mịt, nghi ngờ, không nói lời nào, chỉ nhìn Thẩm Xuân Giang, dùng loại ánh mắt càng thêm sùng kính.

"Ba, ba có thể nói rõ hơn một chút không? Chú Lục có quan hệ gì với nhà họ Thẩm? Vì sao sẽ trở thành kỳ ngộ của con?"

Thẩm Xuân Giang ngập ngừng cánh môi, nhưng không có cách nào mở miệng.

Ông cũng không thể nói: Con gái ngoan, có khả năng Lục gia vừa ý con, vì nhà họ Thẩm, con chủ động một chút, lúc cần thiết thì quyến rũ một chút, dễ như trở bàn tay...

Vậy người làm cha như ông làm cái gì?

Đồ khốn bán con gái cầu vinh!

Nhưng một cơ hội tốt để tiếp cận Quyền Hãn Đình như vậy, lãng phí chẳng phải rất đáng tiếc sao? Trước kia, vì lấy lòng vị gia này, các xí nghiệp lớn đều sôi nổi gửi thiệp, mời Lục gia làm khách, nhưng mỗi tấm thiệp đều như đá chìm đáy biển, chưa bao giờ được đáp lại. Nếu 'mời sáng' không được, thì đổi thành 'mời tối', gửi đến một mỹ nữ bị đóng gói tới cửa, nhưng Quyền Hãn Đình chưa từng chạm vào, sau đó cũng không lộ mặt, trực tiếp giao cho cấp dưới xử lý.

Tặng người không được, vậy đưa tiền chắc là được nhỉ?

Xin lỗi, Lục gia không thiếu chút ít này của ông, tỉnh lại đi!

Cứ thế, hình tượng Quyền Hãn Đình thủy hỏa bất xâm, đao thương bất nhập xâm nhập vào lòng người, nếu muốn lấy lòng anh còn khó hơn lên trời. Nhưng lần này, anh không chỉ tham dự tiệc rượu của các tập đoàn, còn mời Thẩm Loan khiêu vũ, cuối cùng là đuổi theo cô rời khỏi tiệc rượu, điều đó đều được khách khứa ở hiện trường lưu ý!

Nếu Loan Loan có thể nhận được sự thương yêu của vị gia kia, không nói đến danh phận chính thức, dù có là tình nhân, với tác phong của Quyền Hãn Đình thì cũng sẽ không bạc đãi nhà họ Thẩm.

Thẩm Xuân Giang đã sớm đánh bàn tính vang leng keng, ông là thương nhân, trong lòng đã sớm chỉ chứa lợi ích, nhưng lúc đối mặt với Thẩm Loan, ông lại có cảm giác chột dạ và xấu hổ khó có thể mở miệng.

Nên mở miệng như thế nào đây?

"Haizz..." Thẩm Xuân Giang đỡ trán, vẻ mặt nôn nóng.

"Ba, ba sao vậy? Đau đầu à? Con xoa bóp cho ba một chút, rất thoải mái." Nói xong, vòng đến sau ghế dựa, lòng bàn tay hơi lạnh, cùng với lực đạo nhẹ nhàng, kề sát ở huyệt thái dương của Thẩm Xuân Giang, nhẹ nhàng xoa xoa.

Ông thoải mái đến thở dài, cuối cùng cũng khắc phục chướng ngại tâm lý để đối mặt với Thẩm Loan, đôi mắt cô gái thuần túy sạch sẽ, giống như một dòng suối nhỏ, nhìn thấu rối rắm và chật vật của ông.

Thôi, tóm lại là con gái ruột, ông khó xử cô nhóc này làm gì?

Từ rối rắm không biết có muốn làm rõ câu chuyện hay không, đến cuối cùng vẫn hạ quyết tâm không kéo Thẩm Loan vào vũng nước đục này, Thẩm Xuân Giang chỉ cân nhắc không đến hai phút.

Cho đến khi Thẩm Loan rời khỏi thư phòng, ông cũng không có tính toán thay đổi ý định, hoặc trong lòng cảm thấy hối hận. Phản ứng như vậy, cả bản thân Thẩm Xuân Giang cũng cảm giác khó có thể tưởng tượng được, mà ông lại còn suy nghĩ sau này làm thế nào để đối xử với con gái nhỏ này tốt một chút, tốt hơn một chút...

Phía sau, cửa thư phòng khép lại, Thẩm Loan thở phào. Khẽ vân vê đầu ngón tay, mới phát hiện ra mình chảy cả mồ hôi, gió thổi qua, cả lòng bàn tay lạnh lẽo.

Lúc đi ngang qua phòng khách không bật đèn, Thẩm Loan ngơ ngác đụng phải một vòng ngực ấm áp, mùi rượu hơi say, xông vào mũi.

Chương 90: Loan Loan, anh bị thương rồi

Chỉ thất thần chỉ trong chốc lát, rất nhanh, Thẩm Loan đã phản ứng lại, lui về phía sau một bước đứng yên, ngoan ngoãn gọi ——

"Anh. Đã khuya, anh vẫn chưa ngủ à?"

Thẩm Khiêm đứng bất động tại chỗ, phòng khách đen kịt, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo mông lung bên ngoài cửa sổ hắt vào sườn mặt của người đàn ông, càng thêm vẻ ôn nhuận như ngọc.

"Ba muốn nói chuyện với em?"

"Ba muốn sau này em thường xuyên lui tới với chú Lục."

Không khí quanh người đàn ông thoáng chốc biến đổi, do ánh sáng quá mờ, Thẩm Loan không thấy rõ trên biểu cảm mặt anh ta, nhưng lại có thể cảm nhận được cảm xúc biến hóa của anh ta, hơn nữa đã hiểu Thẩm Khiêm kiếp trước, vốn đã đoán được nguyên nhân.

"Anh, anh không vui sao?" Cô nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười.

"Người đó rất nguy hiểm, đừng thân quá."

"Ai?" Biết rõ còn cố hỏi.

Thẩm Khiêm lại rất kiên nhẫn mà phun ra một cái tên - "Quyền Hãn Đình."

"Thế ư?" Cô hỏi lại, tiến lên nửa bước, nhón chân nói nhỏ bên tai anh ta: "Nhưng vì sao em cảm thấy, anh sẽ càng nguy hiểm hơn?"

Cả người Thẩm Khiêm chấn động, đáy mắt xẹt qua tia kích động: "Em!"

"Em nói đùa thôi." Cô lui lại vị trí ban đầu, đứng yên, bên môi nhếch lên nụ cười nhạt: "Thời gian không còn sớm, em cũng nên về phòng nghỉ ngơi. Ngủ ngon." Nói xong, giả bộ lên lầu, không ngờ, vừa mới bước được nửa bước đầu tiên, đã bị giữ lại, dùng sức, bị kéo ngược lại, đối mặt với anh ta.

"Loan Loan, anh không nói giỡn với em. Quyền Hãn Đình người này sâu không lường được, em đừng ngớ ngẩn!" Hai chữ cuối cùng bị anh ta có thể nhấn mạnh, không giống nhắc nhở, ngược lại giống như đang cảnh cáo.

"Nhưng ba..."

"Anh sẽ nói chuyện với ba."

Thẩm Loan kêu lên một tiếng, khóe môi cong lên.

"Anh." thoáng trầm mặc, cô đột nhiên mở miệng: "Anh nắm đau em."

Biểu cảm của Thẩm Khiêm cứng đờ, may có bóng tối che dấu, nhanh chóng thu tay lại.

"Không có chuyện gì nữa, em lên trước đây..."

"Chờ một chút."

Thẩm Loan dừng bước, đáy mắt dò hỏi.

Thẩm Khiêm chậm rãi nâng tay kia lên, nương theo ánh trăng, Thẩm Loan nhìn thấy trong lòng bàn tay anh ta có một vết máu đỏ sậm, vắt ngang giữa miệng vết thương, da thịt đều lộ ra ngoài.

Cô đứng yên không nhúc nhích.

Người đàn ông cố chấp mà giơ tay đến trước mặt cô, anh ta nói: "Loan Loan, anh bị thương rồi."

...

Mười phút sau, tại lầu hai, phòng của Thẩm Loan.

Người đàn ông ngồi ở mép giường, gối đầu lên tay nằm nhoài, bên cạnh là thiếu nữ đang cúi đầu, đang rửa sạch miệng vết thương rồi bôi thuốc giảm đau.

Thẩm Khiêm nhìn cô, nhưng cô lại chỉ chú ý miệng vết thương, nhẹ nhàng nói: "Nếu có dấu hiệu phát sốt, nhất định phải lập tức đi bệnh viện, điều đó có nghĩa là miệng vết thương đã bắt đầu nhiễm trùng... Còn nữa, bỏ thuốc kỵ rượu, ăn cay ít ... nghe rõ chưa?"

"..."

Thấy người đàn ông trầm mặc Thẩm Loan ngẩng đầu, cau mày: "Anh?"

"Ừm, đã nghe hiểu."

Thẩm Loan băng kỹ lại, thuận tay buộc một cái nơ con bướm, trùng hợp nằm ở lòng bàn tay người đàn ông: "Được rồi."

"...Cảm ơn."

"Sao lại bị thương?"

"Chén rượu bị vỡ."

Thẩm Loan không hỏi đến cùng, thu dọn hòm thuốc, đứng dậy: "Đã khuya, về nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Lần này, Thẩm Khiêm đi rất dứt khoát, không sắc bén như lúc ở phòng khách, mặt mày tràn đầy ý cười, cả người đều trở nên dịu dàng.

Thẩm Loan tiễn anh ta tới cửa, sau đó, đóng cửa, khóa lại.

Đêm nay, cô ở trong mộng ngửi thấy hai mùi hương--

Một là, mùi thuốc lá trên người người đàn ông.

Hai là, mùi thuốc sát trùng.

...

Vì điệu nhảy mở màn của tiệc rượu, Thẩm Loan đã trèo lên người đóa hoa lạnh lùng không thể với tới được là Quyền Hãn Đình nên đã trở thành tâm điểm thảo luận trong vòng tròn của những người có máu mặt tại Ninh Thành.

"Anh chú ý một chút, tam tiểu thư của nhà họ Thẩm này không gần được!"

Chương 91: Bình yên trước đêm giông

"Nhà họ Thẩm không phải chỉ có hai cô chủ, sao lại nhảy ra cô ba?"

"Con gái riêng, không biết sao?"

"Đầu năm nay, tiểu tam được bao dưỡng cũng có thể chim sẻ biến thành phượng hoàng, lòng dạ của Thẩm phu nhân thật đúng là rộng lượng."

"Nhà đó do đàn ông quản, ông cụ còn ở đó, có hận cũng phải cắn răng mà chịu. Nhưng cũng phải nói, nhà ai mà không có con riêng? Dù dẫn về nhà, cũng phải chịu dạy dỗ, không nghe lời thì bị giày vò một thời gian, cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn, nhưng vị khiến nhà họ Thẩm nổi gió kia đã mở ra một trang mới, những người khác cũng học theo, cứ thế mãi tất nhiên phá hỏng quy củ rồi! Khiến những phu nhân như chúng ta này sao mà chịu nổi?"

"Bà còn sợ đứa con riêng kia sao?"

"Nó cũng không phải đứa con riêng bình thường."

"Có ý gì?"

"Cô bé đó có quan hệ với Quyền lục Gia, bây giờ chỉ sợ nhà họ Thẩm đã coi như bảo bối mà cung phụng, chỉ chờ hiến mỹ nhân, khiến vị kia vui vẻ, tất nhiên phải có cái gì."

"Wow! Bà nói nhà họ Thẩm định bán con gái cầu vinh?"

"Nhỏ tiếng một chút, nhà họ không cần mặt mũi nữa sao?"

Hai phu nhân ưu nhã liếc nhau, rồi sau đó cười ha ha.

Vì có liên quan đến Quyền Hãn Đình, Thẩm Loan dùng tư thế vô cùng tráng lệ mạnh mẽ tiến vào vòng tròn danh viện ở Ninh Thành, không tránh khỏi việc bị một số người ngứa mắt.

Không chỉ cô bị công kích, nhà họ Thẩm cũng bị lên án thành "Khúm núm nịnh bợ", vội vàng quỳ liếm Quyền Hãn Đình, thậm chí không tiếc dùng con gái để đổi lấy lợi ích thương nghiệp.

Là tâm bão và tiêu điểm nóng bỏng, Thẩm Loan không dễ bị bắt nạt như người ngoài vẫn tưởng tượng, cô vẫn cứ tự mình sinh hoạt, thỉnh thoảng thưởng thức hoa cỏ, thỉnh thoảng dạo phố mua đồ, một chút ý nghĩ muốn giao tiếp với bên ngoài cũng không có.

Dịu dàng, ngoan ngoãn, không hề có tính công kích.

"...Bác Đinh, được rồi." Thẩm Loan buông kéo, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng mơn trớn cành lá, tựa như rất vừa lòng với tác phẩm của chính mình.

"Tay nghề của cô ba càng ngày càng tốt." Bác Đinh nhìn kỹ, cất lời khen tự đáy lòng.

Tu sửa bồn hoa và cắm hoa không giống nhau, yêu cầu với việc trước là phải làm tuyệt đối cẩn thận và kiên nhẫn, bởi vì một động tác rất có thể phá hủy toàn bộ, nói chung là, việc sau sẽ đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần có thẩm mỹ, dù cắm hỏng, cũng có thể sửa lại.

Thẩm Loan còn nhỏ tuổi đã có sự kiên nhẫn và dẻo dai như thế này, tương lai nhất định vô cùng sán lạng, đôi mắt bác Đinh đã trải qua nhiều tang thương có thể thấy nhiều điều.

"Cô ba ngồi xuống nghỉ một lát đi? Uống ly trà?"

Thẩm Loan không từ chối, cười, nhẹ giọng nói lời cảm ơn.

Rất nhanh, một ly hồng trà nóng hổi được đưa đến trước mặt cô, bác Đinh cười nói: "Tôi tự làm, cũng không chú ý trình tự trà nghệ gì, nhưng hương vị cũng được, cô nếm thử đi?"

Thẩm Loan uống một ngụm, ăn ngay nói thật: "Rất thơm."

Vẻ mặt bác Đinh hớn hở, giống như đứa trẻ được cho kẹo.

Mười lăm phút sau, Thẩm Loan xin phép rời đi, bác Đinh nhìn theo bóng dáng thiếu nữ mảnh khảnh đi xa, cho đến khi không thấy nữa, mới chậm rì rì thu hồi ánh mắt, chợt, một tiếng thở dài bật ra khỏi môi, "Tiềm long tại uyên*, há chẳng phải bình thường?"

Chỉ sợ tương lai có người hối hận.

Thẩm Loan trở lại phòng, tưới nước cho chậu xương rồng, sau đó trải thảm tập yoga, thay quần áo rộng thùng thình, bắt đầu tập theo video.

Tập xong bài tập, không nhiều không ít, đúng 40 phút.

Cô vào phòng tắm rửa mặt, rồi uống cạn một cốc nước lớn, mới ngồi xuống nghỉ ngơi.

Trải qua khoảng thời gian huấn luyện cường độ cao, Thẩm Loan cảm nhận được rõ ràng thể chất của bản thân có tiến bộ, trước đây chỉ cần chạy chậm nửa tiếng đã thở hồng hộc, mệt đến không thở nổi, bây giờ lại có thể nhẹ nhàng kiên trì chạy một tiếng, tuy vẫn mệt, nhưng sẽ không chật vật như trước.

Tất cả đều phát triển theo mong muốn của cô——

Điều này thật tốt!

Chương 92: Bán con gái và gả con gái

Một ngày yên tĩnh của Thẩm Loan không kéo dài được bao lâu, bởi vì ——

Thẩm Tông Minh đột nhiên trở về nhà.

Trưa hôm đó, Thẩm Loan đã bị gọi tới phòng làm việc, nghiêm khắc dậy dỗ, đây là lần đầu tiên cô và ông ngồi xuống mặt đối mặt nói chuyện.

"Ông nội."

"Con có biết bây giờ bên ngoài đang nói nhà họ Thẩm như thế nào không?"

Thẩm Loan lắc đầu, ánh mắt trầm tĩnh.

Trước mặt Thẩm Xuân Giang, cô có thể giả vờ yếu đuối để có được lòng thương, nhưng trước mặt Thẩm Tông Minh, khom lưng cúi đầu chắc chắn không thể thực hiện được, phải lấy cứng đối cứng, nếu không chỉ có thể mặc người xâu xé.

Bởi vì, lòng dạ của ông lão còn ác hơn cứng hơn so với con trai.

Bây giờ Thẩm Loan vẫn tỏ ra mềm yếu, nhưng trong mắt lại lộ ra sự quật cường, giống một cái cây trong gió lắc lư, rễ bám chặt vào đất, thân cây luôn thẳng tắp.

Thẩm Tông Minh không kiềm chế được nhìn cô nhiều một cái, trong ấn tượng của ông ta, đứa cháu gái này tuy đôi lúc sẽ khéo léo đến mức có thể thêu thùa, nhưng tính cách lại quá hướng nội, có vẻ nhạt nhẽo, thiếu vài phần tươi sáng mà tầm tuổi này nên có. Nhưng hôm nay, cô lại dùng ánh mắt vô cùng trầm tĩnh và vài phần sắc bén nhìn ông ta.

Sắc mặt Thẩm Tông Minh đen lạ, cố tình gia tăng sự uy hiếp, nhưng thiếu nữ trước sau không tránh không né, cặp mắt thuần túy đến tận cùng, đen bóng sáng ngời, sâu thẳm.

Ông lão hơi bất ngờ, nhưng càng ... kích động hơn, nhưng vẫn xụ mặt, trầm giọng nói: "Bên ngoài đang đồn rằng nhà họ Thẩm muốn để con đi mua vui cho Quyền Hãn Đình, dùng chuyện này để đổi lấy lợi ích, con thấy thế nào?"

Tuy Thẩm Loan đã đoán được chuyện xảy ra ở tiệc rượu sẽ không trôi qua nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, dù sao cũng liên quan đến nhân vật như Quyền Hãn Đình, chắc chắn sẽ làm rấy lên một hồi dư luận, nhưng không ngờ sẽ đồn đại đến khó nghe như vậy, thậm chí lan đến toàn bộ nhà họ Thẩm, thật là ——

Quá tuyệt vời!

"Những việc này con không hiểu lắm, cũng không có cách nhìn gì." Thẩm Loan nhẹ giọng nói, hơi rũ mí mắt, ngoan ngoãn lại an phận.

Nhưng Thẩm Tông Minh lại không định bỏ qua như vậy: "Không sao, con nghĩ như thế nào thì nói như thế đấy."

Thiếu nữ trầm ngâm một lát: "Con tin rằng nhà họ Thẩm sẽ không màng liêm sỉ, chịu mang tai tiếng; cũng tin rằng Quyền lục Gia sẽ không mê sắc mà vứt bỏ nguyên tắc, vì một người phụ nữ mà quan tâm đến một doanh nghiệp. Nếu nhà họ Thẩm gia không có khả năng đưa, mà Quyền Hãn Đình cũng không có khả năng nhận, những người ngoài kia có bàn tán, vu khống như thế nào cũng không sao."

"Cho nên, ý của con là mặc kệ?"

Thẩm Loan lắc đầu: "Con muốn nói, không cần để ý. Con không nói mặc kệ, là ông nói."

Thẩm Tông Minh cười, lần đầu tiên ánh mắt đánh giá đứa cháu gái này: "Con rất thông minh, cũng rất hiểu được suy tính đúng mực."

Thiếu nữ tỏ ra thụ sủng nhược kinh, gãi đúng chỗ ngứa, cũng không làm quá.

Đã thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ của ông lão, cũng không đến mức khiến bản thân quá mức rẻ rúm.

"Chính xác, nhà họ Thẩm sẽ không bán cháu gái cầu vinh sự, mà Quyền Hãn Đình cũng sẽ không ngốc mà thật sự tiếp nhận, nhưng nếu không phải bán cháu gái mà là gả cháu gái?"

Mí mắt Thẩm Loan giật giật.

Ông lão tiếp tục mở miệng: "Ông nghe nói trong tiệc rượu, Quyền Hãn Đình tự mình mời cháu nhảy mở màn, sau khi kết thúc, lại đuổi theo cháu rời khỏi bữa tiệc, là như thế nào?"

"... Vâng."

"Nếu cậu ta có tâm với cháu, mà cháu cũng không hoàn toàn ghét cậu ta, không ngại thử kết bạn?"

Không phải người yêu, không phải người tình, cũng không phải vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, Thẩm Tông Minh thế mà ám chỉ cô kết bạn với Quyền Hãn Đình, tranh thủ một danh phận đường đường chính chính!

Trong giây lát, Thẩm Loan bị dọa, cũng bị ngây người.

Nên nói Thẩm Tông Minh quá vô tư, hay quá tự phụ?

Ông ta dựa vào cái gì sắp xếp cho Thẩm Loan? Lại lấy đâu ra tự tin, cho rằng Quyền Hãn Đình nhất định sẽ đồng ý?

Chương 93: Cháu có điều kiện, nữ giám đốc

Nói đến đây, Thẩm Tông Minh cho rằng ý mình đã bày tỏ rõ ý kiến: "Con... hiểu không?"

"Gả cho Quyền Hãn Đình?" Thẩm Loan hỏi thẳng khiến ông ta ngớ người.

Cô cười cười, tiếp tục nói: "Ông cảm thấy chuyện này có khả năng sao?"

Thẩm Tông Minh không để ý cô gần như ngỗ nghịch phản bác: "Chuyện thành do người."

Nụ cười của Thẩm Loan bất biến, trong lòng lại chợt trầm lặng.

Đáy mắt đối phương cường thế, nhìn như khuyên bảo thật ra đang uy hiếp, không một lúc nào không nhắc nhở cô, đây là một cuộc đàm phán không có công bằng: Một bên chiếm ưu thế tuyệt đối, mà một bên chỉ có thể bị động tiếp thu.

"Cháu có điều kiện." Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Thẩm Loan đột nhiên mở miệng.

Ý cười của Thẩm Tông Minh càng sâu, thay đổi một dáng ngồi thoải mái hơn: "Nói nghe xem."

"Lúc trước đại tỷ để cháu làm trợ lý cho chị ở công ty, nhưng cháu cảm thấy bản thân không phù hợp với chức vị này."

"Vậy cháu phù hợp với vị trí nào?"

"Cháu nghe nói, có một công ty quảng cáo dưới trướng Minh Đạt, công trạng như nhau, không có gì bất ngờ sang năm sẽ sang tay. Thân phận của cháu bây giờ quá xấu hổ, ở Minh Đạt chưa chắc thích hợp, nhưng cũng không thể luôn nhàn rỗi như vậy, cháu thấy công ty này không tồi."

Sắc mặt Thẩm Tông Minh đen lại, ánh mắt sắc bén dừng trên mặt Thẩm Loan: "Sao cháu biết công ty này công trạng như nhau, sang năm sẽ qua tay?!"

Cả công ty không biết, là bí mật giữ chặt của Minh Đạt, Thẩm Loan chưa từng tiếp xúc với công việc của công ty sao lại biết được?

"Không đúng sao?" Thẩm Loan nghiêng nghiêng đầu, mắt lộ ra nghi hoặc: "Trong lúc vô tình nghe thấy chị cảnói ..."

Vừa khiến Thẩm Tông Minh nhầm lẫn, còn không quên hố Thẩm Như một phen.

Quả nhiên, trước mặt lão già kia, dùng mắt thường có thể thấy được sự âm trầm, Thẩm Loan bí mật cong cong khóe môi, ánh mắt mảnh vô tội.

"Có một công ty quảng cáo như vậy, theo lời cháu nói, rất nhanh sẽ phải đóng cửa, cháu có tiếp quản cũng không được lâu."

Thẩm Loan không những không biết khó mà lui, ngược lại nhẹ nhàng thở ra, thẹn thùng nói: "Một khi đã như vậy, cháu còn có một yêu cầu nho nhỏ."

"Yêu cầu gì?"

"Cháu muốn quyền quyết sách cao nhất của công ty quảng cáo, không biết chức vị nào tương đối thích hợp? Tổng giám đốc? Chủ tịch? CEO?" Thẩm Loan tựa như một con chim non mới ra đời, trong mắt chỉ có tò mò, không có dã tâm.

Thẩm Tông Minh không khỏi nhíu mày: "Cháu muốn làm Tổng giám đốc?"

"À, chính là tổng giám đốc." Giọng điệu tùy ý, tựa như đang mua bán một cây cải trắng, dại dột không biết trời cao đất dày.

"..."

"Ông nội?" Sau một lúc lâu Thẩm Loan không được đáp lại, không khỏi mở miệng nhắc nhở.

"Lý do."

Thẩm Loan hơi ngây người, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi không phải ông nói công ty rất nhanh sẽ bị đóng cửa, cháu tiếp quản cũng không được bao lâu sao..." Ngụ ý, đã là phế phẩm sao không để cho tôi vui đùa?

Ông ta suy nghĩ, thật sự cũng có lý, giơ bàn tay lên

Chuẩn.

Đến thời gian ăn tối, trên bàn cơm.

Thẩm Tông Minh buông chén đũa, chính miệng tuyên bố tin tức này, mọi người cứng lại, lặng ngắt như tờ.

Loảng xoảng ——

Thẩm Yên trượt tay, cái thìa đập xuống chén, phát ra một tiếng giòn vang.

Thẩm Xuân Giang phản ứng lại, trong mắt có vẻ vui sướng, tuy công ty quảng cáo đó một lời khó nói hết, nhưng ông lão đã chính miệng lên tiếng, chuyện này coi như đã định.

Sắc mặt Dương Lam trắng bạch, môi mấp máy muốn nói, nhưng cuối cùng cũng không dám phản bác Thẩm Tông Minh, chỉ có thể nhẫn nhịn không phát, ngực vô cùng tức.

Thẩm Như đang muốn mở miệng, liếc thấy Thẩm Yên đứng lên, lời đã tới bên miệng rồi lại lẳng lặng nuốt vào bụng.

Yên lặng quan sát.

Chương 94: Thẩm Như ăn hành

"Ông nội! Sao ông lại để nó tự mình tiếp quản một công ty?" Đôi mắt Thẩm Yên thể hiện sự khó chịu.

Nữ giám đốc, cô ta có muốn cũng không dám muốn, con chết tiệt Thẩm Loan mà có thể!

Thẩm Tông Minh luốn khoan dung với đứa chái gái luôn làm ông ta vui, dáng vẻ tủm tỉm không có chút tức giận: "A Yên, từ từ nói chuyện."

"Ông nội, cháu không hiểu?"

"Loan Loan cũng là cháu gái nhà họ Thẩm, không thể luôn ăn không ngồi rồi, lần này để cho nó đảm nhiệm chức tổng giám đốc công ty quảng cáo Minh Á, phụ trách công việc, coi như một lần rèn luyện, cũng là một lần khảo nghiệm."

"Cũng quá lớn rồi..." Lấy một công ty làm đề, ông nội từ bao giờ trở nên hào phóng như vậy?

Thẩm Tông Minh hơi thu tươi cười: "Sao, cháu có ý kiến gì?"

"Cháu..."

"A Yên!" Thẩm Như mở miệng đánh gãy, lại mặc kệ, chỉ sợ cô ta sẽ càng nói càng sai: "Em ngồi xuống."

"Chị!"

"Câm miệng." Thẩm Như lạnh mắt đảo qua, Thẩm Yên lập tức im tiếng, sau đó, vẻ mặt không tình nguyện mà ngồi lại chỗ cũ.

"Ông nội, cháu có mấy câu muốn nói." So sánh với sự kích động của Thẩm Yên, Thẩm Như có vẻ rất bình tĩnh.

Thẩm Tông Minh nhíu mày, không biết nhớ tới cái gì, trong mắt hiện ra một loại cảm xúc bất mãn, đến nhanh làm người ta khó có thể bắt lấy, nhưng Thẩm Như vẫn mẫn cảm đã nhìn thấy, lập tức cẩn thận, lời nói ra cũng phải suy nghĩ: "Ông muốn cho Loan Loan một cơ hội để rèn luyện bản thân, tất nhiên là tốt, nhưng mới đầu đã ngồi lên địa vị cao, phụ trách một công ty, có thể hay không quá nóng lòng cầu thành? Có chí hướng không sai, nhưng đua đòi thường sẽ bị phản tác dụng ..."

"Chị cả nói rất có lý." Thẩm Loan đột nhiên mở miệng, không vì chính mình cãi lại, ngược lại theo Thẩm Như nói nói, chỉ là giây tiếp theo -

"Nếu không anh so sánh với chức vị của chị cả lúc ứng tuyển vào Minh Đạt đi? Anh, anh biết từ đầu chị cả làm gì không?"

Thẩm Khiêm đứng ngoài cuộc thình lình bị điểm danh, nhìn cô ta một cái thật sâu, giọng điệu lạnh nhạt: "Phòng nhân lực, phó giám đốc."

"Chức vị đó ở Minh Đạt chuyển sang Minh Á, là chức vị gì?"

Thẩm Khiêm: "...Thứa sức làm tổng giám đốc."

Minh Đạt là công ty mẹ, mà Minh Á chẳng qua chỉ là một phôi thai dưới trướng một cơ thể mẹ khổng lồ, đừng nói giám đốc của một phòng, tùy tiện chọn lựa một tổ trưởng điều qua, cả tổng giám đốc cũng phải tự mình ra mặt tiếp đãi.

Giống như cổ đại, quan ở kinh thành rất khác so với quan địa phương.

Phẩm cấp có thể không đủ, nhưng người ta ở dưới chân hoàng thành, là thiên tử cận thần. Nói như vậy, khởi điểm năm đó của Thẩm Như so với Thẩm Loan cao hơn nhiều, một khi đã như vậy, còn có tư cách gì bức xúc?

Lời này vừa nói ra, Thẩm Như biến sắc, nhìn về phía ông lão, ánh mắt chột dạ và mất tự nhiên.

Thẩm Loan che miệng, một tiếng thét kinh hãi: "Hóa ra chị cả giỏi như vậy!"

Thẩm Như: "..." Cô ta chắc chắn cố ý! Tức chết rồi!

Thẩm Loan lại nhìn cô ta bằng ánh mắt sùng bái, thật sự ngây thơ.

Thẩm Như nheo mắt, ngực phập phồng.

"Chuyện đã quyết như vậy rồi, ai cũng không cần nhiều lời." Ném xuống một câu như vậy, Thẩm Tông Minh đứng dậy rời đi.

Chuyện Thẩm Loan đảm nhiệm chức tổng giám đốc công ty quảng cáo Minh Á cũng coi như đã định.

Sau khi ăn xong, Thẩm Loan lên lầu, bước đến trước cửa phòng, đột nhiên xoay người.

Phòng bị mà nhìn người đàn ông sau lưng: "Anh có việc gì sao?"

"Chúc mừng." Bàn tay với khớp xương rõ ràng duỗi đến trước mặt cô.

Thẩm Loan bắt tay lại, vừa chạm vào đã rút ra ngay: "Vừa rồi, cảm ơn."

Anh ta nhẹ giọng cười, tiến lên nửa bước: "Anh đã nói rồi sẽ giúp em giành lấy..." Nếu đây là thứ cô muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top