Chương 62: Lục gia đến
Trên con đường Hồng Sư dẫn đến ngoại ô phía Tây, hai chiếc xe Mercedes- Benz chạy một trước một sau.
Thẩm Loan nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng quay ngược lại, trong mắt ngập tràn hưng phấn và tò mò khi lần đầu đến, cô hạ cửa sổ xe xuống một nửa, đón gió, tóc dài bay lên.
Sườn mặt thiếu nữ bình tĩnh chiếu rọi dưới ánh nắng, dường như được phủ lên một tầng kim phấn, mơ hồ có thể thấy được lông tơ rất nhỏ.
Mắt Thẩm Khiêm nhìn thẳng, nhưng lại thu hết cảnh này vào trong đáy mắt, đầu quả tim giống như bị lông chim cọ qua, ngứa ngáy tê dại.
"Nhìn thấy gì lạ sao?" Anh ta hỏi.
"Không có."
"Ở đây là dưới chân thành phố."
"Thì sao?" Thẩm Loan quay đầu nhìn anh ta, trong mắt là sựngây thơ.
"Quyền lực tập trung ở đây, tiền tài sung sướng, lực hấp dẫn cũng lớn hơn Ninh Thành, tất nhiên, cuộc sống cũng gian nan hơn."
"Anh, anh muốn nói cái gì?"
Thẩm Khiêm cũng hạ cửa sổ xe xuống: "Đây là một chỗ tốt, anh đoán em nhất định sẽ thích."
40 phút sau, xe dừng hẳn.
Thẩm Loan xuống xe đứng lại, ngẩng đầu nhìn về cửa đá cao lớn khí phái phía trước, tầm mắt hướng lên trên liền nhìn thấy ở giữa treo một bảng hiệu cổ xưa, Long văn quấn quanh, Phượng ngự cửu thiên, ở trên viết "Sơn Trang Ôn Tuyền" bốn chữ to đùng.
"Đi thôi." Hạ Hoài kéo tay cô đi vào trong.
Thẩm Loan không còn sức lực giãy giụa, dứt khoát không uổng phí sức lực, ngoan ngoãn đi theo, vừa đi vừa nhìn, thỉnh thoảng còn bớt thời gian trả lời Hạ Hoài vài câu.
"A Khiêm, cô em gái này của cậu nhìn qua đúng là rất dễ bắt nạt?" Tống Lẫm vuốt cằm, cười như không cười.
Thẩm Khiêm không nói tiếp.
Tống Lẫm cười càng thêm vui vẻ: "Một khi đã như vậy, tôi coi như cậu chấp nhận."
Xuyên qua eo hành lang cổ kính, đi vào phòng khách lại là một loại phong cách rất khác, chỉ thấy đèn thủy tinh xa hoa và vòng tròn ánh vàng rực rỡ chiếu sáng, mỗi một chi tiết đều đang tuyên bố "Tôi rất có tiền".
Tần Trạch Ngôn mở năm căn phòng, đều ở cùng tầng, Thẩm Loan mới biết được hóa ra chỗ này ngoài suối nước nóng ra, còn có thể xem như một khách sạn.
Cầm thẻ phòng, từng người đi đến phòng mình.
Thẩm Loan vừa rửa mặt, còn chưa kịp lau khô, chuông cửa đã vang lên. Cửa vừa mở ra, khuôn mặt đẹp trai đang tủm tỉm cười của Hạ Hoài xuất hiện ở trước mắt cô: "Hi~ Tiểu Loan Loan!"
"Cậu Hạ ..."
"Này này! Sao lại gọi là cậu Hạ, trực tiếp gọi anh là được rồi, dù sao em cũng nhỏ hơn tôi."
Ấy...
"Vậy nếu em không ngại thì trực tiếp gọi tên cũng được."
"Ừ, A Hoài."
Người đàn ông sửng sốt, chớp chớp mắt: "Em em em... Gọi tôi là gì?"
"Tên đó" Thẩm Loan nghiêng đầu cười: "Có vấn đề gì sao?"
"Không... Em gọi lại một lần nữa đi?"
"A Hoài!" Giọng nói của thiếu nữ vừa trong trẻo vừa linh hoạt kỳ ảo, dễ nghe lại không bén nhọn.
Lần đầu tiên Hạ Hoài phát hiện hóa ra tên của mình còn có thể gọi dễ nghe như vậy, gãi gãi đầu, không kiềm chế được mà ngây ngô cười: "Cái kia...Tôi thấy em hình như không mang hành lý, gần đây có một cửa hàng bách hóa, đúng lúc tôi muốn đi mua chút đồ, hay là đi cùng nhau đi, tôi dẫn em đi?" Nói xong, quơ quơ chìa khóa xe trong tay.
"Được.."
...
"Đi đâu thế?" Tần Trạch Ngôn đẩy cửa bước vào, lại thấy Thẩm Khiêm đã thay một bộ quần áo thoải mái, tư thế chuẩn bị ra ngoài.
"Dẫn Loan Loan đi mua chút đồ dùng sinh hoạt, em ấy cũng chưa chuẩn bị gì."
"Không cần đâu" Tống Lẫm đi vào, vẫy vẫy tay, đặt mông ngồi trên sô pha: "Hạ Hoài vừa dẫn em ấy đi ra ngoài rồi."
Động tác sửa sang lại cổ tay áo dừng lại.
"Nói này, hạng mục làng du lịch Bắc Hải xảy ra chuyện gì thế? Nói không cần là từ bỏ luôn sao?"
Mặt mày Thẩm Khiêm trầm xuống, lạnh lùng nói: "Không phải không cần, mà là không được."
Tống Lẫm líu lưỡi: "Tập đoàn Hằng Dịch là cái thá gì chứ? Bằng thủ đoạn của cậu mà còn không chơi lại đứa tiểu tạp chủng đó à?" Dù sao anh ta cũng không tin.
"Sau lưng Dịch Hoằng có người..." Giọng nói hơi dừng lại: "Người quen."
"Từ từ, ý của cậu là... Có nội gián sao?! Thật hay giả?"
"Thử rồi mới biết được." Thẩm Khiêm sửa lại cổ áo, bên môi hiện lên một nụ cười nhạt.
Chương 62.2: Lục gia đến
"Lục gia, tới rồi." Sở Ngộ Giang dừng xe một bên, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giây tiếp theo, cặp mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, đen nhánh sâu thẳm, xuất hiện ánh sáng.
"Lăng Vân đâu?"
"Cậu ấy đi tiếp Tam gia rồi, chắc còn chưa tới."
"Ừ. Vào trước đi."
Tầng cao nhất của Sơn Trang Ôn Tuyền, sau hai năm căn phòng được đặc biệt xây dựng xa hoa cho ông chủ cuối cũng cũng chờ được chủ nhân.
Quyền Hãn Đình tắm rửa xong, mặc áo tắm dài đi ra, Hồ Chí Bắc và Lăng Vân đã ngồi trên sô pha đợi được một lúc.
Hai người thấy thế, giả bộ đứng dậy, bị Quyền Hãn Đình giơ tay ngăn lại: "Ngồi nói."
"Lão lục, lần trước cậu để tôi điều tra tập đoàn Hằng Dịch, nói chừng cũng có chút mặt mày."
"Nói nghe một chút."
Hồ Chí Bắc suy nghĩ một chút, dường như đang sắp xếp lại ngôn ngữ: "Tập đoàn Hằng Dịch lúc đầu làm vật liệu xây dựng, sau lại tiến quân vào bất động sản, nhưng nguyên nhân bởi vì giữa đường có chính sách chuyển đổi phát triển khách sạn, trước mắt có được hàng loạt nhãn hiệu Hải Thiên Nguyên Cảnh, ở Bắc Hải cũng được xem như xếp trong top 10 xí nghiệp lớn. Tổng giám đốc Dịch Hoằng xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, vì thoải mái và ra tay hào phóng nên ở trong hai giới hắc bạch đều được chào đón. Không nói quang minh lỗi lạc, nhưng cũng không chơi trò âm mưu quỷ kế kia."
Thử hỏi, một người tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản lỗ mãng như thế làm sao đào hố được người thừa kế trưởng thành trong hoàn cảnh kia của nhà họ Thẩm, không chỉ có như thế, còn thành công dụ đối phương nhảy vào bẫy rập?
Hồ Chí Bắc: "Trong chuyện này chắc chắn có điều kỳ lạ, tôi đoán, hơn phân nửa là do tình huống của Thẩm Khiêm mới làm Dịch Hoằng nắm được cơ hội. Nhưng mà như vậy cũng tốt, bất động sản Thiên Thủy mua miếng đất kia còn mạnh mẽ hơn kẻ tiêu tiền như rác là chúng ta. Cũng phải nói, còn phải cảm ơn Dịch Hoằng đấy."
"Không hẳn như vậy." Quyền Hãn Đình đột nhiên nói.
"Lão lục, cậu có ý gì?"
Người đàn ông nhìn về phía ngoài cửa sổ, sườn mặt bao phủ dưới ánh mặt trời, đẹp trai vô cùng: "Muốn cảm ơn, cũng phải cảm ơn người phía sau Dịch Hoằng."
Sẽ là ai?
Không chỉ quen thuộc với Thẩm Khiêm, lại có thể đoán được trước mọi chuyện--ồ, có chút ý tứ!
...
Ban đêm, đèn rực rỡ sáng lên.
Hạ Hoài dựa vào vách tường trên hành lang, thỉnh thoảng nâng cổ tay xem đồng hồ, anh ta đã đợi gần mười lăm phút, nhưng mà vẫn rất kiên nhẫn, ai bảo đối phương là tiểu Loan Loan chứ? Vì mỹ nữ, chờ bao lâu cũng đáng giá.
"Loan Loan, cần tôi giúp không?"
"Không cần, tôi đã xong rồi." Vừa dứt lời, cửa bên trong mở ra, thiếu nữ mặc một bộ váy đen, tấm vải hẹp bao lấy vòng eo mảnh khảnh, chặt không chịu nổi. Chiều dài làn váy vừa đến đầu gối, lộ ra hai cẳng chân thẳng tắp cân xứng, da trắng như tuyết, vai xếp được thiết kế lộ ra xương quai xanh tinh xảo của thiếu nữ.
Cô xoay người, có chút ngại ngùng nói: "A Hoài, anh có thể giúp tôi kéo khoá lên một chút không? Tôi với không tới."
Ầm —
Đầu óc Hạ Hoài lập tức nổ tung, trong mắt đều là tấm lưng trắng như tuyết của thiếu nữ, cùng với xương bướm xinh đẹp. Cô thật sự quá gầy, xương cốt càng thêm rõ ràng hơn, làm cho người ta cảm thấy một loại yếu đuối mong manh, lại không hề biết: "A Hoài?"
"À! Em chờ, chờ một chút..." Anh ta lau mồ hôi vừa mới toát ra trong lòng bàn tay nơi ống quần, rồi mới đầu kéo khóa cho Thẩm Loan.
"Được rồi."
"Cảm ơn. Rất nóng sao? Sao anh lại chảy mồ hôi đầy đầu thế?"
"Có, có chút."
Thẩm Loan nghi ngờ nhìn anh ta một cái, phải không? Vì sao cô cảm thấy nhiệt độ vừa đủ, không đến mức nóng như vậy?
Hạ Hoài ho nhẹ một tiếng, làm động tác ga lăng gập khuỷu tay: "Đi thôi, tôi dẫn em đến quán bar dưới mặt đất mở mang tầm mắt."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top