Chương 21 Lục Nguyên là người đàn ông tôi muốn bảo vệ
Lần này Vân Hy hình như đã kể xong, lại nhìn tôi chờ đợi.
Vậy thì tới lượt tôi nói.
- Cô kêu có chuyện muốn nói là kể câu chuyện vừa rồi cho tôi nghe sao? Câu chuyện cũng thật lâm ly bi đát.
Vân Hy vô cùng ngạc nhiên tròn mắt nhìn tôi, cô ấy lắp bắp nói.
- Cô...cô không có một xíu cảm giác nào sao?
Tôi cười dịu dàng lên tiếng.
- Cô nghĩ tôi nên có cảm giác gì? Thương tiếc? Thương hại?Hay thương xót?
- Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi cùng Thiên Minh đã chia tay rồi, chuyện của anh ta bây giờ không hề liên quan đến tôi. Nghe cô kể thì cùng lắm chỉ là một câu chuyện ngoài lề, nghe vui thôi.
Vân Hy có chút không tin vào mắt mình, lièn khó hiểu nói.
- Mộc Nhiên, cô tuyệt tình đến vậy sao? Dù sao hai người cũng từng yêu nhau tận 4 năm, không còn tình thì cũng còn nghĩa, cô có thể đến thăm anh ta một lần không? Kể từ khi phát hiện bị bệnh, anh ấy vẫn không thay đổi gì, tuy rằng đã không còn uống rượu, nhưng tinh thần vô cùng tệ, ai khuyên nhủ cũng không nghe. Nhưng tôi biết lời cô nói, anh ta nhất định sẽ nghe, giống như cuộc điện thoại...
Tôi lên tiếng cắt ngang lời Vân Hy nói.
- Được rồi, cô không nhất thiết phải nói nhiều lời như thế. Anh là bị bệnh là do tôi sao?
Vân Hy cứng họng không thể nói gì thêm. Thế thì tôi lại tiếp tục nói.
- Cô nói chúng tôi đã từng, chữ đã từng đó thể hiện cho quá khứ, chúng ta sống cho hiện tại và tương lai chứ không phải quá khứ.Vừa nãy cô cũng nói một câu rằng: Phụ nữ rất hiểu phụ nữ. Vậy bây giờ, cô thử xem, nếu Ninh Thành là Thiên Minh, cô sẽ thật sự rộng lượng bỏ qua chứ.
- Nếu cô làm được như thế thì quá kì diệu, riêng tôi, tôi không làm được như thế.
- Hơn nữa, cô có thể thử nghĩ, nếu một ngày nào đó, Ninh Thành cùng cô kết hôn, nhưng lại có một người bạn đến nói với Ninh Thành, kêu anh ta đi thăm người yêu cũ bị bệnh. Lúc đó, cô sẽ cảm thấy thế nào?
- Tôi biết cô hiểu những lời vừa rồi. Tôi cũng chỉ là ích kỉ vì bảo vệ tình yêu của mình, tôi không muốn chồng tôi bị tổn thương bởi những việc không đáng có.
Vân Hy tỏ ra vô cùng áy náy, có lẽ cô ấy đã hiểu mọi chuyện thì ra không đơn giản như bản thân nghĩ. Cô ấy áy náy lên tiếng.
- Xin lỗi, là tôi suy nghĩ không chu toàn. Có lẽ như cô nói tất cả đã là quá khứ.
Tôi đã nói ngay từ đầu, tôi không phải là người rộng lượng, nhưng cũng không quá nhỏ nhen, tôi vui vẻ cười nói.
- Không sao, câu chuyện cô kể cho tôi cũng rất thú vị, nếu như có điều kiện, cô gửi lời hỏi thăm của tôi đến Thiên Minh, chúc anh ấy sớm khỏi bệnh.
Vân Hy cũng cười đáp lại.
- Được, tôi sẽ chuyển lời. Hôm nay là hôn lễ của cô, tôi không có chuẩn bị quà, chỉ có thể để lại lời chúc "Chúc cô cùng chồng trăm năm hạnh phúc, con cháu đầy đàng."
- Cám ơn lời chúc của cô. Tôi phải ra ngoài đây.
Nói xong tôi gật đầu chào và rời đi.
Tôi vừa rời đi thì trong phòng thay đồ liền xuất hiện một bóng người, Vân Hy vừa thấy anh ta ra liền nói.
- Anh cũng thấy rồi đó, cô ấy thật sự sẽ không quay đầu lại nhìn về phía anh nữa. Lời hỏi thăm vừa rồi, anh cũng đã nghe không cần tôi phải nói lại nữa chứ.
Thiên Minh khàn giọng lên tiếng.
- Không cần.
Nghe vậy thì Vân Hy cũng chào tạm biệt và rời đi.
- Vậy tôi đi trước.
Thiên Minh rất nhanh sau đó cũng buồn bã rời đi. Thì ra cuộc nói chuyện vừa rồi không hề tình cờ, tất cả là do họ sắp xếp.
Nhưng có một điều họ không biết, chính là tôi đã sớm phát hiện.
Từ khi hôn lễ bắt đầu, tôi đã vô tình nhìn thấy Thiên Minh.
Sau đó lại gặp Vân Hy khiến tôi càng nghi ngờ, tôi cố tình chỉ chào hỏi, nhưng cô ấy vậy mà muốn nói chuyện.
Tôi cũng thật tò mò không biết bọn họ định giở trò gì nên liền đồng ý.
Khi đưa Vân Hy vào phòng trang điểm, tôi đã cố tình nhìn một lượt kiểm tra, vô tình lướt qua thấy một đôi giày đen trong phòng thay đồ, nhưng người đó cũng rất tinh ý, rất nhanh liền thu chân lại, có điều tôi đã thấy.
Sau đó Vân Hy bắt đầu kể, tôi không lên tiếng mà để cô ấy nói hết. Tiếp đó mới nói ra những lời kia, không chỉ nói cho Vân Hy nghe mà là cho cả người đang trốn ở kia cùng nghe.
Tôi không biết hôm nay Thiên Minh dựng lên một màn này là có ý gì, nhưng dù là vì mục đích gì thì hy vọng những lời nói lúc nãy của tôi, anh ta hiểu và đừng làm những việc vô ích như thế này nữa.
Tuy là một vở kịch, nhưng tôi tin những sự việc Vân Hy kể là thật, tôi không quá thông minh, nhưng vẫn đủ nhận thức để phân biệt đúng sai.
Chuyện trước kia tôi buông được rồi, Vân Hy nói đúng, hết tình còn nghĩa, tôi cũng hy vọng Thiên Minh có thể buông bỏ quá khứ.
Tôi không hận Thiên Minh, chỉ là không có cách nào chấp nhận có một mối liên hệ nào cùng anh ta, cũng là để bảo vệ người tôi yêu thương không bị tổn thương.
Nhìn Lục Nguyên đang bận rộn tiếp rượu với mọi người, tôi cảm thấy thật hạnh phúc.
Đột nhiên anh quay người về hướng tôi, vừa thấy tôi anh đã nở nụ cười dịu dàng, tôi cũng đáp lại anh một nụ cười hạnh phúc, sau đó nhanh chân tiến lại, tiến đến chỗ người đàn ông tôi yêu, người mà tôi muốn bảo vệ cả cuộc đời còn lại.
Trong cuộc đời này có vô số cuộc gặp gỡ, nhưng gặp được anh là duy nhất , cuộc gặp gỡ không bao giờ quên.
Hy vọng chúng ta có thể nắm tay nhau cùng đi hết cuộc đời đầy khó khăn này.
Còn về Thiên Minh, tôi hy vọng anh ta cũng sớm buông bỏ tất cả, tìm thấy hạnh phúc cho mình. Trong cuộc tình của cả hai chia tay không hoàn toàn là do anh ta phạm sai lầm, mà có lẽ duyên phận của chúng tôi chỉ đến đó.
Một cuộc tình chấm dứt, tàn dư không phải chỉ có đau khổ, tổn thương, mà nó còn có cả những bài học, kinh nghiệm. Nó khiến tôi nhận ra rất nhiều thứ, đặc biệt là biết trân trọng những người yêu thương tôi, luôn quan tâm đến họ nghĩ gì, chứ không phải áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. Cần phải biết, quan tâm, lắng nghe và thấu hiểu, như vậy mới có thể dài lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top