Đánh cược trái tim - chương 30 + 31
Chương 30 : Khủng long độc nhất vô nhị
Trên thế giới có hàng nghìn loại động vật khác nhau,mỗi loài đều có 1 tập tục,lối sống và đặc tính khác nhau.Có loài sống theo cá thể,có loài sống theo bầy đàn.Có những loài chỉ hoạt động về đêm,có những loài chuyên săn mồi,có loài chỉ ăn cỏ,lại có loài vô cùng khát máu.. Cũng giống như vậy con người vốn là 1 loài động vật cao cấp,nhưng nhìn chung tập quán thì vẫn chỉ đơn thuần là lao động,ăn uống,nghỉ ngơi và tiếp tục quay vòng.Cũng giống như những con thú trong tự nhiên mỗi ngày đi săn mồi như chúng ta làm việc,ăn con mồi như chúng ta dùng bữa, đến tối về nghỉ ngơi.
Cho nên nhìn chung con người chúng ta trong tiềm thức vẫn ẩn chứa những tập quán thô sơ của những loài động vật,chỉ đơn giản là chúng ta có tư duy và có thể tự mình định lý,đặt tên cho những cảm xúc và hành động của chính mình,chứ ko như các loài vật.Đó là sự khác biệt duy nhất.
Cho nên con người ta có sẵn trong người khả năng phòng vệ,như con thú trong tự nhiên nếu nhìn thấy kẻ thù hay nguy hiểm,chắc chắn là sẽ tự động lập ra 1 vòng tuyến an toàn cho mình.Có loài là chạy trốn,có người là chiến đấu.Và hiện tại đang có 1 cuộc chiến đang nổ ra.
Tú lo lắng nhìn con khủng long ái ngại.Phải làm sao?Phải làm sao?
Ngọc thì đang ở bên cạnh há hốc mồm,nhìn vào hotboy ko tin được,con mắt hoàn toàn méo xệch.Ngày hôm qua con bạn nó phát ngôn 1 câu khó tin,hôm nay nó mới chứng thực sự thật.Là tại chúng nó quá ngây thơ rồi.
Trái ngược với 2 con người đang đứng cạnh mình,Nhi lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.Đôi mắt đen láy của cô sáng lấp lánh nhìn cô gái ở trước mặt mình,khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Vậy thì sao?” cô hỏi lại.
Cô gái xinh xắn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi vô cùng bình tĩnh của cô.Làm sao,làm sao con bé này có thể bình tĩnh thế khi nghe người yêu mình làm đứa khác mang thai.Cô ta có bị ấm đầu ko?
Nhi khẽ mỉm cười,đôi mắt sáng như sao trời hiền dịu.
“Tôi lại ko phải là bố đứa trẻ,tại sao phải nói với tôi?” Nhi thản nhiên hỏi.Cô gái này ko phải đang tới bắt vạ cô chứ?Này đừng đùa nha.Tôi với cái tên động vật đơn bào chỉ là tình nhân giả thôi,liên quan gì mà tới tìm tôi chứ?Chuyện do hắn gây ra tìm hắn mà xử lý,đừng tìm tôi nha!
Tú bây giờ chuyển từ trạng thái lo lắng sang tức giận.Giờ anh đã biết tại sao cô có thể bình tĩnh như vậy,bởi vì vốn trong lòng cô đang nghĩ đây ko phải là chuyện của cô.Bởi vì cô vốn ko phải là bạn gái của hắn.Cảm giác tim mình trống đi 1 khoảng,bàn tay hắn đột nhiên siết rất chặt.Ko biết lý do tại sao cả người chỉ toàn là lửa giận.Yêu nhau 100 ngày thì sao?Trong 100 ngày ấy chắc chắn cô vẫn là người yêu của hắn.
Nắm chặt bàn tay của cô kéo cô lại gần bên cạnh,Nhi nhíu mày đôi mắt bực dọc nhìn anh.Có chuyện gì đây ông mãnh?
“Nhớ cho kĩ,cô đang là người yêu ai!” hắn nói nhỏ bên tai cô.
Nhi nheo mắt lại,động vật đơn bào,ý anh là sao?Ko phải muốn kéo tôi cùng chết chứ?Này.. này .. này tôi ko làm bố được đâu nha.Càng ko làm mẹ được đâu à!Đừng đùa chứ!
“90 triệu!” hắn lại nói nhỏ bên tai cô,đôi mắt nâu tức giận đe dọa.
Nhi lúc này vô cùng,vô cùng tức giận.Thế này rõ ràng là rủ người ta nhảy lầu tập thể đây mà. Đáng chết!Đáng chết động vật đơn bào.Rõ ràng là anh gây họa,lại bắt tôi chịu tội cùng.Ko phải bất công vậy chứ?Nhưng mà.. đã nhận tiền của người ta,lại ko làm việc thì có vẻ thất đức lắm.Ôi!
Cô gái xinh xắn nhíu mày nhìn 2 con người đang thân thiết kia,tại sao mà cô gái đó hoàn toàn ko có phản ứng gì.Thông thường phải là cô ta nổi giận đùng đùng,tát vào mặt cái gã bên cạnh 1 cái rồi bỏ đi chứ?Ko phải bộ phim nào cũng như thế sao?Tại sao cô ta vẫn cứ đứng trơ trơ ra đó?
“Này,ko phải chứ?Sống đạo đức tí có được ko?Anh bây giờ đang muốn tôi gánh họa hộ anh đúng ko?” Nhi cắn chặt môi rít qua kẽ răng.
“Quả nhiên cô rất thông minh.” Tú mỉm cười nói nhỏ.
“…” .Nhi tự nguyền rủa mình cả nghìn lần.Thà rằng đi vay nặng lãi bọn côn đồ,còn hơn là đi vay 1 tên nhà giàu bẩn tính.Có vay nặng lãi thì cùng lắm là mất chân mất tay thôi,còn cô bây giờ lại còn phải đi lo hậu quả dùm cho hắn.Có phải ko đây?
Nhi nhắm chặt mắt lại,cố gắng bình tĩnh,bình tĩnh.Mượn tiền còn chưa trả thì làm sao lại đá bát được.Quả thật là quá khó đi,mà nếu làm tổn hại cô gái kia cô lại ko nỡ.Này nha 1 xác 2 mạng chứ có phải chuyện đùa đâu.Hơn nữa phép lịch sự tối thiểu của người ta là nhường ghế cho người gia,trẻ nhỏ,phụ nữ mang thai.Bây giờ.. bảo cô đi đánh thai phụ sao?Cái chuyện mất mặt này,làm sao mà làm?Thật chẳng có tí đạo đức nào cả.
Còn đang triền miên suy nghĩ thì cô đã bị 1 giọng nói thức tỉnh.
“Cho nên kẻ thứ ba như cô đứng có xen vào giữa tôi và anh ấy nữa!” cô gái xinh xắn từ nãy tới giờ đứng ngoài xem 2 người bọn họ đứng bên nhau rì rầm to nhỏ,hoàn toàn ko để lời lẽ của cô lọt vào tai.Quá tức giận cô ta bước tới xen vào giữa 2 người,đẩy mạnh Nhi ra khỏi người Tú.
Nhi bị mất đà ngã về đằng sau,Ngọc vội vàng ở cạnh đỡ lấy lưng cô.Ngọc nhíu mày tức giận.Cái cô gái này,nhìn mặt thì xinh xắn,giờ tính làm gì?Ra đây tranh cướp người yêu à?Ko cần biết hotboy có hay ko bắt cá 2 tay nhưng mà cô ta có quyền gì đánh con bạn cô như vậy?Cô bực dọc định lao tới,nhưng Nhi rất nhanh tay kéo cô lại.Gương mặt Nhi thoáng chút cười.
Mặc dù cô ko phải thuộc hội bảo vệ bà mẹ trẻ em,nhưng cũng ko phải ko biết lý lẽ.Cô gái này tại sao phải vì 1 tên con trai mà làm trò vậy.Muốn mang hắn đi thì làm ơn mang nhanh đi dùm đi.Cô lại hoàn toàn chẳng muốn giữ.Vừa bị hắn mượn danh làm gối ôm,lại vừa bị hắn bắt làm culi vác đồ,chọn quần áo,sắp xếp phòng quần áo cho hắn,thậm trí bây giờ đôi lúc lại bị hắn kéo đi mua đồ,đến nấu cơm cũng gọi cô tới nấu.. Cô có thích thì nhường cô cả hai tay.Ko cần phải tranh,ko cần phải tranh,cô chắc chắn có phần.Thậm trí là hoàn toàn có phần.Tôi ko muốn tranh chút nào,nhưng mà..Cô lại khiêu khích tôi rồi đấy.Mẹ tôi vốn dậy ở đời thì tuyệt đối đừng để bản thân mình bị thua thiệt,bị cô đẩy 1 cái lại ko đẩy lại cô 1 cái thì xem ra tôi quá tốt bụng rồi.
“Kẻ thứ ba chen vào giữa?Tôi ko biết cô đang nói ai!” Nhi thản nhiên mỉm cười.
“Cô còn giả vờ ko hiểu.Trong bụng của tôi đang mang thai con của anh ấy,nếu ko phải tại cô thì làm sao anh ấy lại bỏ tôi!” cô gái xinh xắn gào lên.
Nhi quay đầu nhìn lại đang có 1 số người xì xầm nhìn bọn họ.Cô quay lại nhìn cô gái xinh xắn trước mặt,cái này gọi là Chí Phèo ăn vạ phải ko?Mang đứa nhỏ vô tội ra để dọa người khác,xem ra kĩ xảo của cô còn cao hơn cả Chí Phèo rồi.Vì dù sao Chí Phèo cũng ko thể có con để mà tới ăn vạ như cô,đúng là cao thủ.
“Chúng ta đi đến nơi khác nói chuyện được chứ?” Nhi nói khẽ.
Cô gái khẽ nhếch môi cười,rõ ràng cô ta đang lo lắng có người đang nghe. “Tại sao tôi phải đi?”
“Vậy tùy cô thôi.Nếu cô muốn tất cả mọi người biết cô là loại chưa chồng mà chửa rồi đến tận nơi tìm người ta chịu trách nhiệm.Thì với tôi ko vấn đề!” Nhi thản nhiên.
“Cô..” cô gái bực bội nhìn Nhi ko tin được,lại thấy xung quanh mọi người đang nhìn vào mình.Cô tức tối gắt gỏng “Nhìn cái gì mà nhìn!!”
Nhi khẽ lắc đầu.Xinh xắn như vậy,mà sao tâm tính chẳng tốt chút nào.Thật đáng thương cho đứa nhỏ.Có ông già vô dụng thì thôi đi,ngay bà mẹ cũng như vầy.Ôi mầm non đất nước.
“Bình tĩnh 1 chút.Nóng giận ko tốt cho thai nhi đâu.” Nhi tiến lại gần cô gái nói khẽ.
“Cô..” Linh lại 1 lần nữa cảm thấy đầu mình nổ tung.Cái con nhỏ này,thật là hồ ly tinh mà.
Trong 1 quán café ở gần trường Đống Đa,có 4 con người đang ngồi quay quanh cái bàn.Trong đó 2 cô gái đang ngồi gằm ghè nhìn nhau,1 cô gái khác đang chăm chú theo dõi rất rất muốn cho cái cô gái kiêu ngạo vừa đẩy bạn cô 1 cú 1 trận,nhưng lại bị bạn cô liếc mắt 1 cái bắt dừng lại.Một chàng trai đang ngồi bên cạnh nhìn Nhi chằm chằm trong lòng vừa lo lắng,lại vừa chờ đợi.
Nhi cầm cốc cacao trước mặt lên uống,trong đầu đang suy nghĩ là tiếp theo cái con nhỏ trước mặt sẽ làm gì.Tuyệt chiêu cứng rồi giờ sang mềm chứ?
“Tôi đã nói rõ rồi.Tôi ko muốn tranh giành của ai cả.Nhưng con tôi ko thể ko có bố.” cô gái xinh xắn từ từ đặt cốc café xuống nói.
“Cô nói đúng!” Nhi từ từ vừa uống vừa đồng tình.
“Khủng long..” Tú khẽ rít vào tai cô nhẹ nhàng.
“Ngồi im xem!” Nhi nói.
Ngọc kéo tay con bạn thân giật giật.Mày đang định làm gì đây?Con nhỏ ngốc này,định làm gì thế?Lại còn đồng tình với cô ta nữa.
“Cho nên cô đừng nghĩ tôi sẽ buông tay!” cô gái xinh xắn tiếp tục nói.
“Tôi cũng ko nghĩ cô sẽ dễ dàng buông ra!” Nhi mỉm cười.
“Vậy cô sẽ buông anh ấy ra?” cô gái xinh xắn nhìn Nhi hoài nghi.Cô ta ko phải đơn giản thế thôi đã chấp nhận đầu hàng chứ?Đơn giản vậy?
“Tôi ko nói vậy!” Nhi hớp 1 ngụm cacao ngọt bùi mỉm cười.
Tú mở to mắt nhìn con khủng long,Ngọc cũng ngây người nhìn con bạn thân trước mặt.Thật là khác với vẻ bình thường,khi nó thấy bạn nó bị bắt nạt,y như rằng chưa ai kịp phản ứng thì thế nào Nhi cũng sẽ xông ra trước rồi.Giờ bạn nó lại vô cùng bình tĩnh.Thật sự đáng sợ.
Trong lòng Nhi bây giờ đang cố gắng dùng cacao và sữa đặc cộng thêm đá để thay bình cứu hỏa chữa cháy cho cái dạ dày.Thật là muốn trở thành lòng nướng mà.Cái tên khốn này,bắt cô giúp dọn dẹp,nấu nướng,gọi hắn dậy thì thôi đi.Giờ gây họa còn bắt cô đi dọn hậu quả.Mấy tên đàn ông thật đúng là lũ khốn mà.Ví dụ điển hình là cô gái trước mặt,phục vụ người ta lại còn bị đá bay đi.Và ví dụ của sự thống khổ cùng cực chính là cô đây.Phải ngồi đây mà tranh cãi với cô ta vì 1 người đàn ông.Thật vô cùng mất mặt.Nhưng mà tiền nợ,còn chưa hết 100 ngày,thì sống chết cũng phải chịu đựng.
“Cô.. cô thật là khốn kiếp mà!” cô gái xinh đẹp ko kìm chế được lòng mình mà chửi thề tay cô cầm cốc café tạt thẳng vào mặt Nhi.
“Cô vừa nói cái gì?” Tú bực bội đập bàn 1 cái làm cho cô gái xinh xắn phút chốc giật thót người nhún vai lại.
“Vậy cho tôi lý do tại sao tôi phải buông ra?” Nhi nhẹ nhàng nói.Ngọc thấy con bạn mặt mũi ướt nhoẹt vội vàng lấy khăn giấy lau cho nó,Tú cũng vội vàng cầm 1 tờ giấy ăn lau nốt phía bên này cho cô.
Cô gái xinh xắn ngồi trước mặt lại càng khó chịu,tại sao cô ta lại có thể được người khác chăm sóc như vậy?Vì sao?Tại sao rõ ràng cô mới là người bị hại cơ mà!
Nhi gạt tay Tú ra,tự cầm lấy giấy ăn lau mặt.Mùi vị của café có chút đắng hay bản thân cô đang cảm thấy khó chịu trong người,nhưng rất điềm đạm cô nở 1 nụ cười nửa miệng nói.
“Nóng giận quá sẽ ảnh hưởng tới thai nhi đó!” cô thản nhiên vừa lau mặt vừa trả lời.Là cô gây sự với tôi,ko phải tại tôi đâu đấy.
“Cô còn biết nói tôi có thai.Vậy mà cô còn ko chịu buông tha cho chúng tôi đoàn tụ?!” cô gái xinh xắn bực bội nói.
Đoàn tụ?Nhi khẽ cười.Ko ngờ nha,xinh xắn hiện đại thế này,còn xem phim truyền hình cổ đại sao?Đoàn viên?Ko phải chứ?Cái từ siêu sến thế này mà cô cũng có thể ra được.Cứ như gia đình vì chiến tranh mà ly tán.Lạy trời ko phải là đến mức độ này chứ?Thời đại này rồi còn có người hình dung hoàn cảnh khốn khó để uy hiếp người ta sao.Trí tưởng tượng của cô cũng phong phú thật đấy.Có bị đẩy đi hay ko cũng là do bản lĩnh của cô quá kém thôi.
“Cái chính là cái thai đó là của ai!” Nhi thản nhiên nói.
Chỉ một câu nói gương mặt của cô gái tái mét.Cô ta.. cô ta làm sao cô ta có thể nói ra lời này?
Nhi khẽ nhíu mày,đôi mắt đen láy của cô thoáng qua 1 tia ngạc nhiên,nhưng rất nhanh bị cô dập tắt.Cô thở ra rất nhẹ ko để cho ai biết,gương mặt vẫn nhìn thẳng vào cô gái xinh xắn đối diện.Thần sắc của cô ta đã trở lại là nữ ác ma như lúc đầu,cô ta đang cắn chặt hàm răng lại,gương mặt đang vô cùng tức giận.
“Dĩ nhiên là hậu quả của người yêu cô rồi!” cô ta nói lớn.
“Thật sao?” Nhi hỏi lại đôi mắt đen láy xoáy vào cô gái trước mặt đang vô cùng mất bình tĩnh.
“Ko tin cô hỏi người yêu cô xem,có phải đêm 30 anh ta ở cùng tôi hay ko?” cô gái cao ngạo nói.
Tú cảm giác như có 1 tảng đá đè nặng lên mình,ko dám quay sang nhìn Nhi.Đêm 30 và cả ngày mống 1 đúng là hắn có ở cùng 1 cô gái,nhưng hắn thậm trí bây giờ còn ko nhớ được mình đã làm gì nữa rồi.
Nhi khẽ nheo mắt,nói vậy cô ta là người hôm đó phải ko?Cô gái đi cùng Tú lúc cô đến mượn tiền.Xem ra cô ta thật là bị cô phá hỏng chuyện tốt nhưng mà.. Nhi đành thở dài tội lỗi.Chỉ nên trách cô vay tiền nhầm người.Năm nay quả thật là xui xẻo mà.
“Vậy đâu có nghĩa cái thai là của anh ấy!” Nhi nói,trong lòng đang niệm 1000 lần câu “Rất xin lỗi!”
Cô gái bực bội đôi mắt càng thêm tức tối,cô ta lôi từ trong túi ra 1 đống polime vứt trên mặt bàn.
“Nếu ko phải của anh ấy sao anh ấy phải đưa tiền cho tôi giải quyết!” cô gái nói vô cùng tự đắc.
Tú nhìn tập tiền mà sợ hãi.Lần đầu tiên hắn cảm giác ghét nhìn thấy tiền tới vậy.Ngọc thì há hốc miệng nhìn chằm chằm đống tiền trên bàn.Nhi cảm giác như cả quả boom vừa phát nổ ở trong dạ dày của mình.Cố gắng đè nén mọi cảm xúc cô mỉm cười với cô gái ở trước mặt mình.
“Tiền thì có thể chứng minh điều gì?Cho cô tiền đâu có nghĩa đứa con là của anh ấy.Nếu ko đưa ra được 1 bằng chứng cụ thể như kết quả DNA thì đừng đến bắt vạ làm gì.” Nhi thản nhiên mỉm cười.Nói rồi đứng dậy kéo tay Ngọc đi ra cửa.Tú vội vàng đứng lên theo cô,trước khi đi ko quên quay lại hừ cô ta 1 tiếng.
Sau khi đã đưa Ngọc về nhà,Tú theo Nhi về tới cửa nhà,trong lòng dâng lên 1 niềm vui khó tả.Khóe miệng cứ tự động mỉm cười.
“Chuyện hôm nay là..” Tú định mở miệng giải thích.
“Đừng nói nữa.” Nhi lập tức dập tắt lời của hắn.Hôm nay thật đúng là ngày mất mặt nhất,ko ngờ mình có ngày lại đi bắt nạt kẻ yếu,còn là phụ nữ mang thai nữa chứ.Ôi,tôi đã tạo nghiệp gì đây?
“Nhưng mà vẫn phải cám ơn cô.”
“Im miệng ngay cho tôi!” Nhi bực bội gắt lên.Hiện tại cô đang tự rủa mình cả ngàn lần rồi nhưng vẫn ko bớt khó chịu.Hắn lại còn cảm ơn,khác gì giết người còn được tặng huân chương lao động?
Tú nhíu mày ko biết nên làm gì.Cô đang giận rõ ràng đang giận. “Nhưng đứa trẻ đó chưa chắc là của tôi!”
Nhi bực bội quay mặt lại nhìn hắn,giờ còn ko dám thừa nhận.Cô kìm chế ko được nữa rồi.Giới hạn tới rồi.
Bốp.
Tú lấy tay ôm chặt cánh mũi của mình,cảm giác một dòng nước ấm ấm đang chảy từ từ ra,đau đớn và nghẹt thở.
“Đàn ông các anh đúng là khốn nạn mà.Đã gây họa còn ko chịu nhận trách nhiệm.Mà vì anh tôi cũng là kẻ khốn kiếp theo.Sao lại có loại người như vậy chứ?Anh bảo cô ấy ko phải đang mang thai con anh,vậy có gì chứng mình đấy là con người khác?Này.Tôi nói giúp anh vì tôi là con nợ,đã mượn tiền thì phải làm việc thôi.Ko có nghĩa tôi đồng tình với anh.Đừng gộp chung tôi vào với mấy tên trăng hoa các người.” Nhi bực tức nắm chặt tay lại tức tối.Giậm mạnh chân bước vào nhà.
Tú vừa ôm cánh mũi bị đấm tới chảy máu vừa nhìn theo con khủng long.Giờ phải làm sao?Cô ấy giận thật rồi.Làm sao?
Đột nhiên vừa mở cửa nhà,Nhi dừng lại.Cả người đang rung lên vì hơi thở hồng hộc của cô.Tức giận,bức bối,căm phẫn.Tất cả dồn nén lại làm cô ko thể nào chịu nổi.Cô quay người lại hùng hổ chạy về phía hắn,hai tay đặt lên vai hắn kéo gập người hắn xuống lên gối 1 cái trời giáng vào thẳng ngực hắn.
“Cái gì?Cho tiền để đi xử lý?Anh có quyền gì mà bảo cô ấy đi xử lý hả?” Nhi bực bội vô cùng,cảm giác con tim đang vặn mình khó chịu.Cố kìm chế lại cảm xúc của bản thân mình,cô quay đầu vào nhà,ko buồn nhìn lại cái người vừa bị mình đánh đang đau đớn thế nào.
Tú đang vô cùng lo lắng,cảm giác trái tim của mình cứ nhói lên từng cơn mà hắn ko thể lý giải.Đã đến giờ vào học tại nhà thầy VH được nửa tiếng đồng hồ,nhưng Nhi vẫn ko đến.Cô chưa bao giờ bỏ học nhà thầy,kể cả khi 2 người có cãi vã.Cô vẫn đến đầy đủ các buổi học từ trước tới giờ.Vậy mà hôm nay lại hoàn toàn ko tới.Chắc chắn là giận lắm.
Tại một quán bar vào buổi tối trời,khách khứa bây giờ mới bắt đầu đến càng ngày càng đông,có 1 đôi trai gái ngồi trên quầy bar tầng 2 đang nói chuyện.Huy nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình đang uống với gương mặt chán nản.
“Nói xem có chuyện gì?” Huy hỏi.
Nhi tay cầm chai bia vẫn tiếp tục uống.Đôi mắt đen mơ hồ sẫm lại,cô vẫn ko thể tự tha thứ cho mình được.Cái gì mà luôn luôn vì người yếu,rõ ràng hôm nay cô đã làm 1 chuyện vô cùng vô cùng bẩn thỉu.
“Em thấy mình vô cùng đáng chết!” cô nói cười 1 cách mỉa mai.Rốt cuộc cô đang làm gì?Bảo vệ tên phụ tình.Khốn thật.
“Nói linh tinh gì vậy?” Huy nhíu mày nhìn Nhi,gương mặt tươi cười mọi ngày biến mất,chỉ còn lại đôi mắt đen sẫm như màn đêm mù mịt.
“Em ko nói linh tinh đâu.Em thấy mình rất đáng chết.” Nhi lại nói,đôi mắt nhìn vu vơ.
Đột nhiên đôi mắt cô dừng lại,bỗng sáng lên khi nhìn về dãy bàn phía sau.Một cô gái xinh xắn mặt chiếc váy ôm bộ ngực đầy đặn,mái tóc xoăn mỏng manh rủ xuống bờ vai gầy.Cô tiến tới một chiếc bàn có 1 gã con trai đang ngồi cùng với 2 cô gái khác.
“Cô chỉ có thể kiếm được từ hắn có chừng này?” gã con trai quát.
“Vậy anh còn muốn bao nhiêu nữa?” cô gái cự lại.
“Ngu ngốc,cô biết nhà hắn giàu có thế nào ko?Chừng này có bõ bèn gì?” gã con trai nói.
“Nhưng tôi lấy lý do gì mà lấy thêm của hắn?” cô gái chau mày nói.
“Con ngu,cứ bảo đứa con của hắn là được.”
“Anh nghĩ hắn tin sao?Tôi ko làm nữa.” gương mặt xinh xắn của cô thoáng chốc xị xuống.Đôi mắt đẹp thi thoảng lại khẽ chớp 1 cái rất nhanh buồn thương nhìn gã con trai đang ở trước mặt cô.
“Con ngu mày vừa nói gì?” hắn hỏi lại.
“Tôi ko muốn làm nữa!” cô gái kiên quyết trả lời.
Gã con trai khẽ thở dài 1 cái bực bội,rồi ngay lập tức thay đổi thái độ.Bàn tay đang ôm 2 cô gái khác của hắn rời ra.Hắn kéo lấy tay cô gái xinh xắn vào lòng ngọt nhạt.
“Em yêu,em phải nghĩ tới con chúng ta chứ.Nếu ko thì lấy gì nuôi con mình đây.” Hắn vừa vuốt ve cô vừa nói dịu dàng.
“Nhưng hắn cũng đưa tiền rồi,chúng ta còn tìm hắn nữa làm gì?”
“Em thử nghĩ xem,anh ko có việc làm.Nếu giờ sinh thì lấy gì nuôi con?Chi bằng em dựa vào hắn,ko phải chúng ta cũng đỡ phải lo lắng rồi.”
“Em thấy lấy thế này cũng đủ rồi!” cô gái chau mày nói.
“Đủ làm sao được mà đủ?” gã con trai lập tức quay lại thái độ ban đầu.Hắn thấy rằng ngọt nhạt ko thể khuyên bảo được cô bèn lập tức đẩy cô ra khỏi lòng.
Cô gái loạng choạng ngã xuống đất,cô ngước gương mặt xinh xắn lên nhìn hắn đầy oán hận.
“Mày nhìn cái gì?” hắn quát lại cô.
“Anh thật quá đáng.” Cô gái uất hận ko kìm nén được nước mắt.
“Con đĩ kia mày nói cái gì hả?” hắn bực bội lao ra khỏi ghế định tát cô 1 bạt tai.
Đang muốn giơ tay lên thì bàn tay của hắn bị giữ lại.Trước mặt hắn là 1 cô gái buộc tóc đuôi gà,đôi mắt đen láy,chiếc mũi cao cao nhỏ nhắn,khóe miệng hồng hào đang cong lên tức giận.Hắn dừng lại nhìn cô gái trước mặt.
“Cô là..?”
Nhi ko thèm đáp lại,quay người đỡ cô gái xinh xắn đang ngã trước mặt,vô cùng ân cần và dịu dàng cô hỏi.
“Ko sao chứ?”
Linh kinh ngạc nhìn Nhi khẽ lắc đầu.Cô ta ko phải nghe được hết rồi chứ?Ko phải nghe được tất cả rồi?Phải làm sao?Chắc chắn giờ cô ta lại càng cười tự đắc hơn,càng thêm khinh rẻ cô hơn.
“Thì ra là bạn của con đĩ này!” gã con trai cười nhạo nhìn 2 cô gái trước mặt.
Bốp.
Lời nói của hắn vừa thốt ra hắn đã cảm thấy gương mặt mình bỏng rát.Cái.. cái gì?
“Mày dám đánh tao hả con ranh?” hắn quay đầu lại nhìn cô gái vừa giáng cho hắn 1 cú trời giáng.
“Tại sao lại ko?” Nhi hỏi lại gương mặt vô cùng cương nghị.
“Con khốn này..” hắn bực bội vừa nói chưa dứt lời lại bị cô cho thêm 1 cái tát trời giáng nữa.
“Mày mở miệng là nói con khốn,con khốn,nhìn lại bản thân mày xem mày là ai?” Nhi chỉ thẳng ngón trỏ vào mặt gã mà nói.
“Mày..” hắn muốn lao tới đánh cho cô 1 cái,nhưng lại bị đôi mắt đen láy của cô làm cho chùn bước.Hắn cứ có cảm giác mình ko phải đối thủ của cô ta.Với lại trước mặt bao nhiêu người như thế này ko nên quá manh động.Chỉnh lại cổ áo hắn ra giọng mỉa mai.
“Bạn của cô,ngủ hết thằng này với thằng khác.Giờ có thai với tôi lại đi bắt thằng khác chịu trách nhiệm để vòi tiền.Ko gọi là con khốn thì gọi là gì.À ko.Có lẽ nên gọi là điếm!” hắn châm chọc.
Linh cảm giác trái tim mình rớt ra ngoài,hốc mắt cay sè lại.Cái gã đó,luôn ngon ngọt nói rằng,đây là cách duy nhất,phải dựa vào Tú để giải quyết vấn đề đứa trẻ.Ko thì tại sao cô lại còn phải tìm lại người mà cô biết rõ là ko có hy vọng chứ?
Bốp!!
Cái tát lần này còn mạnh hơn 2 cái tát trước,khiến cho gã con trai chệnh choạng mà đứng ko vững.Hắn giơ tay lên chạm vào cái má đang nóng rát của mình nhìn con bé trước mặt.
“Bạn của tao có ngủ với ai cũng là việc của cô ấy.Mày lấy tư cách gì mà sủa bậy ở đây?Cái loại chó chỉ biết làm trò như mày,người ta cho khúc xương thì chạy đến.Mày ko phải cũng chỉ là 1 trong số những thằng đó thôi sao?Đã là con trai ko giải quyết nổi vấn đề của mình lại phải nhờ người con gái kiếm tiền cho mày,còn chưa đủ thấy nhục sao mà còn dám cả gan sủa nhiều.Cái loại ko có nhân cách,ko có đầu óc,não bộ chỉ bằng loài chó như mày ở đây ra oai cho ai xem thế?Mà ko đúng so sánh mày với cẩu thì thật là sỉ nhục chúng quá.Mày ngay cả chó cũng ko bằng.” Nhi quát lớn khiến bao nhiêu con người đang ở trên tầng 2 đều quay lại.
Gã con trai bỗng chốc lâm vào tình trạng vô cùng ngại ngùng của bao nhiêu cặp mắt khinh thường.Hắn bực bội tức giận tới tím mặt nhưng lại ko thể làm gì.Đành cuốn gói bỏ đi.Nhi thấy vậy bèn nhờ Huy xin nghỉ dùm cô 1 buổi,còn cô đưa cô gái ra về.Khi đưa cô gái ra tới ngoài cửa chỉ còn 2 người Nhi mới bắt đầu hỏi.
“Ko sao chứ?” Nhi quay người lại hỏi cô gái xinh xắn đang ở sau lưng mình.
“Ko sao!” cô gái trả lời khẽ khàng.Ngập ngừng 1 lúc mới có thể thốt ra lời “Tại sao giúp tôi?”
“Hả?” Nhi mở tròn mắt.
“Ko phải sáng nay tôi rất quá đáng tới gây sự với cô sao?”
“Đấy gọi là gây sự sao?” Nhi mở tròn mắt hỏi.
“Hả?” giờ tới Linh mới là người bất ngờ.Cái cô gái này,đầu óc thật sự là có vấn đề.
“Thật sự thì sáng nay tôi nói với cô hơi quá.Thật sự tôi cũng ko muốn!” Nhi nói nhỏ ăn năn.
Linh mở tròn mắt nhìn cô gái trước mặt,vừa sáng nay cô tới nói với cô ta cô là người tình của bạn trai cô ta.Lại còn đang mang thai với người yêu cô nữa.Vậy mà đến tối cô ta lại còn giúp cô,thậm trí còn xin lỗi chuyện lúc sáng.Ko phải chứ?Nhầm hết rồi.Hoàn toàn nhầm rồi.Người nên xin lỗi ko phải là cô sao?
“Cô ko giận tôi vì tôi nói dối sáng nay!?” Linh lại hỏi lại thêm lần nữa.
“Tại sao phải giận?Tôi hiểu vì sao cô làm thế!” Nhi nói đôi mắt đen sáng ngời.
“Hả?” Linh nhíu mày ko hiểu.
“Con gái 1 mình nuôi con chắc chắn sẽ mệt lắm,hơn nữa cô lại ko phải người gây lỗi.Tìm người gánh hậu quả là lẽ thường tình.Với lại cái tên đó đâu phải hoàn toàn ko có trách nhiệm.Cho nên cô tuyệt đối ko sai!” Nhi thản nhiên nói.
“… Nhưng đó là người yêu cô..” Linh nói một cách khó tin.
“Người yêu thì người yêu,đâu có nghĩa anh ta ko thể gây ra lỗi lầm.Mà tôi ghét mấy tên trốn tránh trách nhiệm.” Nhi nói vô cùng chắc chắn.
Linh khẽ cười,nhìn cô gái đang ngồi trước mặt mình.Thật là 1 cô gái kì lạ.
“Tại sao cô lại cười?” Nhi tự hỏi.
“Giờ tôi biết tại sao anh ấy lại quá yêu cô rồi!” Linh mỉm cười.
“Hả?Yêu?Ha ha.. đừng đùa!” Nhi cố gắng kéo miệng lên cười.Yêu đương gì cái tên ấy.Cô phải biết hắn vô dụng cỡ nào.Cô cứ thử làm vợ hắn xem đảm bảo cô sẽ cầu xin hắn kí tên vào đơn ly dị.
“Ko đâu.Tôi chắc chắn anh Tú rất yêu cô!” Linh khẳng định.
Ọc..
Nhi cảm thấy ruột của mình vừa quặn 1 tiếng,cảm giác như bao nhiêu bia vừa uống muốn nôn ra bằng sạch.Ghê quá.Hắn ta ngoài bản thân hắn ra thì có mà yêu cái thẻ vàng của hắn thôi.Cô đúng là ko biết gì rồi.
Nhìn gương mặt của Nhi Linh khẽ cười,cô gái này đúng là vô cùng thú vị.Tuy cô là cô gái lăng nhăng,nhưng cô ta lại hoàn toàn ko đánh giá cô,lại còn lên tiếng bênh vực cô nữa.Quả thật là cô thua,thua tâm phục khẩu phục rồi.
“Muốn cá cược ko?” Linh láu lỉnh hỏi.
“Cá gì?” Nhi nhíu mày.
“Xem điều tôi nói có thật hay ko?” Linh nói.
“Hả?” Nhi cảm giác mắt giật giật.
Linh ko nói gì,chỉ lôi điện thoại ra nhắn tin.Một lúc sau điện thoại của cô rung ngay lập tức.Linh nhìn Nhi mỉm cười,giơ máy lên cho cô nhìn rõ số.
“Số ai vậy?” Nhi chau mày nhìn vào dãy số hiện lên màn hình.
Linh nhíu mày,số bạn trai cô mà cô cũng ko nhận ra sao?Nhưng thôi mặc kệ.Linh nhấc máy alo.
“Cô lại muốn giở trò gì?Cô và cô ấy đang ở đâu?” từ đầu dây bên kia giọng Tú vô cùng nóng ruột vang lên.
“Chỗ này là bar Trần Hữu Tước..” Linh thản nhiên nói rõ địa chỉ cho hắn nghe.
Tú lập tức dập máy.Lao ra khỏi lớp học.Cố gắng phi thật nhanh thật nhanh tới nơi mà Linh vừa nói.Hắn vẫn thấy quái lạ tại sao Nhi ko đi học,thì ra là cô gái kia giở trò.Cô ta còn dám đụng tới khủng long dù là 1 sợi tóc nhất định hắn sẽ ko tha.
Nhi tò mò nhìn cô gái xinh xắn đang cười vô cùng thoải mái “Cô cười gì vậy?”
“Chút cô sẽ biết!” Linh mỉm cười tươi tắn.
Nhi cảm giác như mặt mình đỏ bừng lên,tim của cô nhói 1 cái.Vô tình cô thốt ra 1 câu “Dễ thương quá!”
Linh mở tròn mắt “Hả?”
“Tôi nói cô cười rất dễ thương.Nếu cô mà cười như vậy đảm bảo ko ai là đối thủ của cô cả!” Nhi đôi mắt sáng long lanh nói.Cô là chuyên gia ngắm gái.Người chuyên bảo vệ phái yếu,đàn bà phụ nữ,trẻ nhỏ.Miễn là con gái thì luôn là những thiên thần nhỏ của cô.
Linh khẽ cười.Càng nói chuyện với cô ta,càng cảm thấy thật thú vị.Ko như những đứa bạn xinh xắn của cô.Ko bao giờ có cảm giác thành thật đơn giản như vậy.
“Hai người đang làm gì đó?” Tú bực bội gắt lên.
Linh quay người lại nhìn anh chàng điển trai vừa lao tới,còn nhanh hơn là cô tưởng tượng.Nhưng mà,sao gương mặt của anh ta lại có vết tím bầm?
“Mặt anh bị sao vậy?” Linh hỏi.
Tú lao tới kéo tay Nhi về phía mình, “Ko việc gì chứ?Có bị thương chỗ nào ko?”
Nhi lạnh băng nhìn cái tên trước mặt. “Sao đến được đây?”
“Cô tính làm gì cô ấy?” Tú gắt lên quay mặt hướng Linh mà hỏi.
“Em chỉ định trả lại người yêu anh thôi!” Linh đáp.
“Lại muốn giở trò gì?” Tú lại nói gay gắt hơn.
“Anh nói nhỏ chút được ko?Tai tôi sẽ bị điếc đấy!” Nhi thấy hắn gào lên thì bực bội nói.
“Anh.. ko cố ý!” Tú lập tức hạ thấp giọng mình xuống,gương mặt hơi cúi xuống nhìn cô.
Linh nhìn 2 con người ở trước mắt,cô khẽ mỉm cười.Có lẽ chỉ có cô gái này mới khiến cho chàng trai đó có biểu hiện này thôi.Đêm mồng 2 đó cô dù có muốn thắng cũng chẳng bao giờ thắng được.
“Tôi ko muốn giở trò gì hết.Chỉ muốn nói với 2 người,đứa con này ko phải của anh.Hơn nữa tôi cũng đã có quyết định rồi.Từ nay sẽ ko làm phiền mọi người nữa.” Linh nói giọng vô cùng nhẹ nhàng.
Tú nhíu mày nhìn cô gái trước mặt,khẽ nở 1 nụ cười chế nhạo “Quả nhiên cô chỉ là muốn lợi dụng tôi!”
“Còn muốn ăn đòn à?” Nhi huých mạnh 1 cái vào mạng sườn Tú,đôi mắt đen lườm anh 1 cái chí mạng.Tú đành im lặng,ôm sườn mà ngậm miệng.
“Cô quyết định thế nào?” Nhi nhẹ giọng hỏi Linh.
“Còn có thể thế nào?Mai tôi đi viện!” Linh mỉm cười.
“Cô định bỏ?” Nhi kinh ngạc nói.
“Thì vốn từ đầu đã ko thể giữ mà!” Linh vẫn giữ nụ cười trên môi.
Nhưng cảm giác được 1 vòng tay nhỏ bé ấm áp đã ôm chặt cô vào lòng,đôi lông mi của cô khẽ rung nhẹ,đôi tai cô nghe thấy 1 tiếng nói rất khẽ.
“Ko thể thay đổi sao?” Nhi nói giọng nói vô cùng run.
“Giờ mới chỉ có 1 tháng,nên như thế là tốt nhất.Tôi ko thể là 1 bà mẹ tốt được!” Linh mỉm cười,tay ôm lấy bờ vai của Nhi dựa dẫm.
“Tôi ko sao đâu!” Linh im lặng thêm 1 lúc rồi mới thốt được ra lời.Luyến tiếc rời khỏi vòng tay của Nhi,cô vẫn kiên cường giữ lấy nụ cười trên khóe miệng.
“Đã làm phiền 2 người rồi.Thôi tôi về trước.” Linh nói rồi,khẽ cúi đầu nhẹ 1 cái rồi cất bước bước đi.
Nhi đứng lặng chết chân nhìn người con gái xinh xắn,với mái tóc xoăn khẽ bay trong gió ngồi vào chiếc taxi.Cho tới khi ko còn nhìn thấy bóng chiếc xe nữa cô mới dời mắt đi.
“Ko sao chứ?” Tú cúi thấp người nhìn vào gương mặt của Nhi.
Đột nhiên cảm thấy chân đau nhói.Anh vừa bị cô đạp 1 cái vào thẳng ống đồng.Tú la lên oai oái ôm lấy chân mình.Lại ăn đòn,khủng long em lại phát tiết gì đây?
Nhi vẫn tiếp tục đánh,đấm vào người hắn liên tục.Tú cố gắng nhẫn nhịn,nhưng tới lúc ko nhịn được nữa,anh giữ chặt 2 bàn tay đang nắm lại của cô.
“Khủng long em làm gì vậy?” anh gắt lên,đừng xem anh là cái bao cát chứ.
“Đều tại đàn ông các anh cả..” giọng nói của Nhi trùng xuống,run rẩy.
Tú ngỡ ngàng nhìn con khủng long trước mặt.Gương mặt xinh xắn thường ngày hôm nay tràn đầy bi thương,đôi mắt đen láy bình thường ko bao giờ vướng bận giờ đang phủ 1 lớp sướng mù,từ khóe mắt xinh xắn đang úng những giọt nước trong suốt,khóe miệng hồng hào đang khẽ run lên từng đợt.
“Đều tại lũ đàn ông các anh.. ko có tên nào tốt cả.Tại sao?Tại sao chỉ có con gái là phải chịu hoàn toàn trách nhiệm?Tại sao lại bắt 1 đứa bé còn chưa chào đời đã phải biến mất chứ?Tại các người.. toàn bộ là tại các người.” giọng nói của Nhi lạc đi vì những tiếng nấc của chính mình.
Tú cảm giác trái tim mình lạc mất 1 nhịp,một cơn đau buốt đâm xuyên qua lồng ngực.Lần đầu tiên trông thấy cô ấy khóc,khi cô ấy bị người đàn bà kia làm nhục cô cũng ko bao giờ khóc.Tại sao?Tại sao cô lại khóc?Tú ko biết phải làm gì,chỉ thấy mình đã kéo chặt cô ôm lấy trong lòng.Bàn tay to vuốt lên mái tóc cô,cảm nhận được hơi thở của cô chạm vào quần áo tới da thịt,cứ từng hồi từng hồi theo tiếng nức nở làm cho trái tim hắn cứ mỗi nhịp mỗi nhịp 1 đau hơn.
“Tại các người.. Các người có biết mỗi 1 đứa trẻ đều do thiên thần dắt tay đến thế giới này ko? Tại sao quá đáng như vậy?Tại sao.. tại sao?”
Mọi lời nói của Nhi nhòa đi,bị tiếng nấc làm cho nghẹn lại.Tú chỉ có thể ôm cô chặt chặt hơn nữa.Lần đầu tiên anh nghe thấy cô khóc,lần đầu tiên thấy cô yếu đuối.Thì ra ngoài vẻ ngoài kiên cường thì cô cũng vô cùng yếu ớt.Đột nhiên hắn muốn,rất muốn có thể làm chỗ dựa cho cô thật tốt,để cho cô ko bao giờ lại phải khóc nữa.
Cho tới lúc này hắn cảm nhận rất rõ cô ta là con khủng long duy nhất trên đời,luôn luôn vì người khác mà cố gắng,nhưng bản thân cô lại vô cùng dễ mềm lòng.Chỉ vì 1 bào thai còn chưa thành hình của 1 người cô ko biết cũng có thể làm cho cô trở nên yếu đuối.Hắn vốn biết cô rất đặc biệt,đạp cửa xông vào lớp hắn,luôn mạnh mồm và nghĩ ra những tuyệt chiêu khiến hắn ko cách nào thắng nổi,nhưng tới lúc này hắn mới rõ thì ra cô cũng yếu đuối tới thế nào.Càng ở cạnh cô hắn lại càng phát hiện thêm nhiều điều hơn nữa về cô.Càng phát hiện lại càng muốn biết nhiều hơn.Muốn biết trong trái tim đặc biệt của cô chứa những điều gì..
Đôi với hắn mà nói cô là con khủng long độc nhất vô nhị trên đời này!
Chương 31 : Chuyến đi bất ngờ.
Cuộc sống của chúng ta luôn luôn thay đổi,mỗi 1 ngày chúng ta trải qua,ko có bất cứ ngày nào giống ngày nào.Tại sao vậy?Bởi vì khái niệm trừu tượng thời gian,luôn luôn khác nhau trong mỗi tích tắc.Và cuộc sống thì như 1 khói đa giác với hàng vạn góc cạnh khác nhau.Mỗi 1 ngày khối đa giác của bạn lại lập ra 1 cạnh,mỗi 1 cạnh lại mang tới cho bạn 1 sự kiện,1 tính huống khác nhau.Chúng ta hay gọi đó là những điều bất ngờ trong cuộc sống.Tại sao chúng ta lại gọi đó là bất ngờ?Từ bất ngờ theo cách giải nghĩa thông thường cố nghĩa là 1 điều gì đó bất chợt xảy ra ko báo trước,khiến cho người ta ngạc nhiên ko thể định trước điều gì.Chính vì như vậy nên khối đa giác cuộc sống luôn tràn đầy bất ngờ.
Có thể hôm nay khi thời gian trôi,mặt đa giác bạn có là may mắn,nhưng có thể ngày mai mặt của bạn là thất bại,hoặc buồn lo..ko có bất cứ ai biết được tương lại mình sẽ rơi vào mặt đa giác nào.Nhưng hãy tin một điều rằng,luôn cố gắng tự tạo những bất ngờ cho mình.Niềm vui sẽ luôn tới với bạn.
Tú tươi cười ngồi trên chiếc ghế cạnh quầy bar,tay mân mê cốc rượu,môi ko giấu được nụ cười.Duy khẽ nhíu mày,cái thằng nhóc này,hôm nay lại có chuyện gì thế?Mũi còn dán băng cá nhân mặt thì lại cười hớn hở.Điên rồi sao?
“Chuyện gì vui thế?” Duy ngồi xuống đặt cốc xuống bên cạnh thằng bạn hỏi.
“Ko có gì!” Tú nói,miệng vẫn mỉm cười.Đột nhiên điện thoại lại reo lên.Tú vội vàng cầm máy lên nhìn màn hình,đọc xong lại ngồi cười một mình.
“Này,mày có vấn đề gì thế?” Duy cũng bật cười nhìn thằng bạn thân.
“Ko có gì.” Tú mỉm cười mắt vẫn ko rời chiếc màn hình,tay bắt đầu nhắn tin lại.Nhắn xong,hắn đặt chiếc điện thoại xuống mặt bàn,cầm cốc rượu.
“Phải rồi,cuối tuần này thế nào?” Duy lơ đễnh uống rượu hỏi.
“Hmm.. Hải Phòng thì thế nào?” Tú mỉm cười trả lời.
“Hải Phòng?Hơi xa đấy đi lại trong ngày sẽ mệt!” Duy nhíu mày.
“Ai nói đi trong ngày!” Tú thản nhiên đáp.
“Hả?” Duy mở to mắt nhìn thằng bạn thân. “Ko phải sắp thi rồi à?” hắn mở to mắt nhìn thằng bạn thân.
“Thi thì thi.Đâu thể ko chơi?” Tú mỉm cười. “Hơn nữa tao muốn thay đổi ko khí!” đôi mắt nâu sáng lên tia cười.
“Gì thế?Mày vui đến phát điên rồi hả?” Duy nhíu mày nhìn thằng bạn đang cười từ nãy tới giờ.
“Phát điên?Xem vậy cũng được!” Tú nghe xong khẽ nhíu mày mỉm cười.Hiện tại hắn chỉ đang suy nghĩ tới chuyến đi xa cuối tuần này.Nhất định phải kéo được con khủng long đi.
Một ngày thứ bảy giữa tháng năm,những ánh nắng gay gắt đã đang báo hiệu một mùa hè mới đang tới.Lũ học sinh đều háo hức chờ đợi những ngày hè,lại phải rục rịch với kì thi cuối kì sắp tới.Nhưng có lẽ tâm trạng của học sinh lớp 12 mới là bồi hồi nhất.Lại một năm học nữa sắp qua,nhưng ko phải 1 năm học đơn giản như bao năm học khác.Chỉ nốt năm nay thôi,những học sinh đang ở trong những phòng học lớp 12 này sẽ ko còn ở đây nữa.Ko phải là chỉ còn chưa tới nửa tháng nữa thôi,họ sẽ ko còn học cùng nhau,ko còn ở cạnh nhau như lúc này nữa.Cho nên ko ai bảo ai đột nhiên lũ học trò lớp 12 ko khỏi luyến tiếc.Nhưng ko vì thế mà cái ko khí ấy có thể ảnh hưởng tới sức công phá của Dung mama.
“Trần Hiểu Nhi,cô phải nói với em bao nhiêu lần nữa.Tại sao một tuần em bỏ tiết 1 tới 3 lần.Cũng có những môn ko cần thiết cho kì thi nên em nghĩ có thể lơ là hả?..” Dung mama vừa đập bàn vừa hô khẩu hiệu quyết thắng.
Đứng một bên trên bục giảng là gương mặt đang cúi xuống của cô học trò nhỏ trong chiếc áo sơ mi đồng phục.Lũ học sinh lớp A9 đang ngồi dưới nuốt nước bọt cố gắng vờ tai mình đang bị điếc.Học sinh các lớp khác thì xem ra trần xuống ấy thế mà lớp A9,ko khí vẫn cứ xôi nổi như thường.Bọn học sinh đều luyến tiếc nhìn nhau thầm nói lớp A9 đặc biệt hơn các lớp khác,cuối năm nay liên hoan lớp chắc ko cần phải mang loa đi cũng có dàn loa stereo của cô Dung,muốn ko thành vũ trường cũng ko được.
Nhi chỉ im lặng cắn răng đứng bên cạnh.Cũng đã gần 3 năm học rồi thói quen bị mang ra xử bắn mỗi tuần 1 lần đã thành thói quen.Nhưng hôm nay đặc biệt hơn,nó cảm giác cô giáo nó có chút thay đổi.Ko phải lời lẽ giận dữ mà là thúc giục.Nghĩ cũng phải sắp thi tới nơi rồi.Nhưng cứ mãi vài chủ đề 3 năm học qua bài bản cũng đã thuộc,cho nên đúng là cô bắn liên thanh chỉ dành hơi để thở mà ko cần phải suy nghĩ gì.Lời lẽ cứ thuận theo miệng mà tuôn ra.Mấy bản chính văn này,nghe mãi cũng phải thuộc,huống gì cô là người xuất khẩu.
Dưới lớp mấy đứa đã gật gù,cũng nhờ công phu của Dung mama giờ một vài đứa trong lớp Nhi đã đạt được công phu lỗ tai sắt,về đến nhà dù bố mẹ chúng có gào lên chói tai thì bọn chúng vẫn thản nhiên ngủ như ko có chuyện gì.Vậy mới biết cô chủ nhiệm của A9 vô cùng lợi hại.Làm học trò của cô quả thật là ko uổng công.Ít nhất cũng học được công phu mặt dày có bị đánh bị chửi cũng vẫn trơ ra.Nhìn những kẻ đang ngồi xem hát hay dưới lớp Nhi ko khỏi ấm ức.Tại sao lần nào cũng là nó diễn vai chính cho người khác ngồi dưới xem hát chứ.Thật là xui xẻo.
Dung mama đang chuẩn bị tới đoạn kết vô cùng bi thương hùng tráng như trong tiểu thuyết tình cảm,một cái kết vô cùng sâu lắng,tràn đầy hàm ý cô động và ý nghĩa.Kết cục bắt đầu bằng câu..
“Em ko còn nhỏ nữa,cũng phải suy nghĩ chín chắn hơn ..”
Thì bác bảo vệ như thương tình bình thường nó hay trèo tường chứ ko đi cổng chính,giúp bác bớt được sức lực mở cổng,nên đã ra tay nghĩa hiệp,đánh trống kêu oan giùm nó.Lúc này Nhi mới thở phào ra nhẹ nhõm.Ơn trời.
Dung mama bị hồi trống cảnh tính làm cho dừng lại,mặc dù đôi môi vẫn đang ở trạng thái sẵn sàng tiếp tục,nhưng nhìn mặt đám học trò trước mắt,nhìn vào cô học trò tinh quái vừa có tiếng trống là ngước ngay khuôn mặt lên,đôi mắt đen láy sáng ngời đang vô cùng kì vọng,Dung mama khẽ thở dài.Làm cho cô đau đầu nhất trong đám học sinh chính là cô nhóc này.Vừa mới vào học lớp 10 đã gây họa,lại là con gái.Đứa trẻ này luôn làm việc theo ý mình,kì thi sắp tới vào đại học nó sẽ thế nào đây?
“Được rồi,tất cả nghỉ ngơi đi!” Dung mama chán chường nói.Đám quỉ con này,có nói thế nào chúng vẫn cứ nhâng nhâng,cô là người ngồi ngoài còn cảm thấy lo lắng cho chúng,vậy mà lũ quỉ này một chút lo lắng hoàn toàn ko có.Trong đầu trước kì thi chỉ có chơi chơi chơi.Ôi.. Đến điên đầu mất.
Nhi vội vàng chạy về chỗ lấy cặp,phải chuồn mau trước khi thần tượng của cô đổi ý.Tuy là cô vô cùng kính trọng thần tượng của mình,nhưng mà bị mắng vẫn cứ là bị mắng chứ.Có ai lại muốn bị nghe chửi đâu.Nhi lại ko phải là dạng biến thái thích người khác chửi mình như cái tên Tú kia.Rõ ràng nên chuồn thì hơn.
Nhưng vừa đi ra tới cửa lớp,Nhi đã khựng lại.Ngọc ló đầu qua vai con nhỏ bạn thân nhìn cậu con trai đang đứng trước cửa lớp cười bí hiểm.Nhi nhíu mày nhìn gã con trai trước mặt mình.
“Chuyện gì?” Nhi hỏi.
“Khủng long chúng ta đi biển nhé?” hắn mỉm cười rạng rỡ nhìn cô.
“Cái gì?Ấm đầu rồi hả?” Nhi gào lên.Giữa tháng năm còn 1 tuần là thi học kì,cái tên này còn muốn đi biển?
“Bình tĩnh bình tĩnh nào!” Ngọc ở đằng sau ôm lấy tay nhỏ. “Chỉ đi tới mai về thôi mà!”
Nhi quay mặt ngay lại,nhìn chằm chằm vào con bạn thân đang ôm lấy tay nó dùng mĩ nhân kế “Mày cũng biết chuyện này?”
“Một chút!” Ngọc khẽ cười.
“Ko đi!” Nhi quả quyết trả lời.
“Đi đi mà.Mày định để tao đi 1 mình sao?” Ngọc năn nỉ.
“Khoan.. khoan mày tính đi với hắn thật hả?” Nhi xua tay ko tin được con bạn thân.Ko phải chứ,người yêu mày cho mày đi riêng hả?
“Mày đang nghĩ gì thế?Dĩ nhiên Vũ đi cùng rồi!” Ngọc tươi cười đôi má hơi ửng hồng.
Nhi con mắt đang từ ngạc nhiên dần chuyển qua gian xảo,rồi lại chuyển phắt sang chế độ bực bội.
“Vì cậu ta mà mày nhất định phải kéo tao đi?Đồ trọng sắc khinh bạn!” Nhi trách móc.
“Nhưng mày cũng ko thể bỏ tao 1 mình với 1 đám con trai đúng ko?” Ngọc phụng phịu với Nhi,tay khẽ lắc lắc vai con bạn.
“Ko phải có người yêu mày sao?” Nhi lườm mắt với con bạn thân khinh thường.Còn ko phải mày bán rẻ tao sao?
“Đừng mà,tao 1 mình con gái biết chơi với ai!” Ngọc tiếp tục phụng phịu.
“Chơi với người yêu mày đi!” Nhi thản nhiên.
“Mày.. mày ko thương tao ..” Ngọc khóe mắt bắt đầu sụt sùi,giọng nói như đứa trẻ nhỏ phụng phịu.
Nhi gương mặt tràn đầy vạch thẳng,đáng sợ.Quá đáng sợ.
“Nhưng mẹ tao chắc chắn ko cho đi!” Nhi nói.
“Ko sao.Mẹ mày đã đồng ý rồi.” Ngọc trả lời rất tự đắc.
“Hả?Cái gì?” Nhi còn đang há hốc miệng đứng nhìn chằm chằm 2 con người trước mặt,còn chưa kịp có phản ứng có điều kiện nào thì đã bị hắn vui vẻ túm lấy vai.
“Đi thôi!”
“Ê.Khoan đã còn quần áo!” Nhi ko còn tìm được lý do nào nữa đành câu giờ.
“Ko lo giờ tạt qua nhà em cho em lấy đồ là được phải ko?” hắn mỉm cười nói.
Nhi vô cùng hậm hực.Cực kì,cực kì hậm hực.Tại sao căn nhà của cô đột nhiên giữa căn phòng lại có 1 cái mắc áo cao tới 1m8 đứng giữa nhà nhìn cô chạy đi chạy lại chứ?
“Anh cứ phải đứng giữa phòng mới được à?” Nhi ko kìm chế được ngước lên nhìn hắn bực bội.
“Có cản trở em sao?” hắn mỉm cười nói.
“Dĩ nhiên rồi.Tự dưng có 1 cái mắc áo ở giữa nhà ko cản trở mới là lạ!” Nhi bực bội đáp.
“Mắc áo?Này,khủng long em hơi quá đáng rồi đấy.Anh như thế này ít ra cũng phải là ma nơ canh chứ!” hắn cự lại.
Nhi nheo 1 bên mắt lại,khóe môi cũng nhếch lên để lộ chiếc răng khểnh vẻ kinh dị thật.Cô tiến lại gần hắn,đặt 2 bàn tay lên ngực hắn.
“Làm.. làm gì?” Tú giật mình,cảm giác được bàn tay nhỏ của cô đang lần trên ngực mình,rõ ràng từng ngón tay nhỏ nhắn,giống như thể hắn ko hề mặc chiếc áo T-shirt vậy.Trái tim đột nhiên trở nên bướng bỉnh ko nghe lời,đập thật mạnh thật mạnh,chỉ trong tích tắc máu khắp người hắn đã nóng bừng bừng.
“Ngực thì ko có!” Nhi bĩu môi,tay lại tiếp tục chạy dần xuống dưới bụng,sờ qua bụng rồi vòng ra eo hắn.
“Nhột.. nhột..” Tú vừa căng thẳng lại vừa ko chịu nổi bàn tay cô đang di chuyển,anh khẽ ngọ nguậy người.
“Bụng cũng ko có mấu,có to cũng chỉ là do bia với rượu.Còn mông thì ..” Nhi đang ngần ngại lướt tay xuống cạp quần của Tú thì một đôi bàn tay to giữ chặt tay cô lại.
“Ngừng!” Tú hơi thở mờ sương,đôi mắt nâu sẫm đen lại,lồng ngực cứ phập phồng thở ra thở vào ko dứt,đôi môi mỏng của anh mím chặt lại,đôi lông mày đậm cũng nhíu lại thành 2 đường chéo.Bàn tay của anh nắm chặt rất chặt đôi bàn tay cô,đôi bàn tay anh hiện tại cũng nóng rực y như cơ thể của anh vậy.
Nhi bĩu môi,ngước lên nhìn gã con trai trước mặt,cảm giác được bàn tay nóng ran của hắn cô nói
“Người như vậy mà cũng tự nhận được là ma nơ canh à?Anh ko cảm thấy mình đang xỉ nhục ma nơ canh à?” Nhi bĩu môi khinh thường.
Tú nhíu mày đầy oan uổng,tức giận nhìn con khủng long đang trơ ra trước mặt mình.Tự do sờ mó người khác,rồi lại còn chê này chê nọ.Ko phải chứ?Khủng long em hơi quá đáng rồi đấy,có tin anh cho em xem toàn bộ để xem em còn dám chê anh yếu sinh lý nữa hay ko?
“Sao còn chưa buông?” Nhi đôi mắt đen láy tức giận,cắn chặt môi đe dọa Tú. “Nắm chặt quá rồi đấy!” Nhi tiếp tục cảnh báo.
Tú cắn chặt môi lại,nhíu chặt cặp lông mày.Tức giận hừ lên 1 tiếng rồi mới buông phắt tay cô ra 1 cái thật mạnh.Nhi nhíu mày hơi đau nhìn hắn ta.Lại giở trò công tử rồi.Muốn dỗi thì dỗi cho mãn kiếp đi.
Nhi chán chường lại tiếp tục sắp đồ.Sao có thể nói đi là đi chứ.Một lúc sau cô nghe thấy tiếng còi oto trước ngõ,Tú thò đầu qua cửa sổ nhìn xuống vẫy tay.
“Xong chưa?” hắn quay lại hỏi cô.
Nhi thở ra 1 cái, “Xong thì xong rồi.Nhưng anh có thể xuống trước được ko?”
“Tại sao?” Tú quay người lại,nhíu mày,nhìn cô soi mói,khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Tôi cần thay đồ,nên cảm phiền động vật đơn bào nhà anh ra khỏi phòng giùm tôi!” Nhi cố gắng lịch sự hết mức có thể.
“Ko phải cô bảo tôi là cái mắc áo sao?Nên cứ tự nhiên đi!” Tú nói mỉm cười thản nhiên ngồi xuống giường chờ đợi.Thấy Nhi đang đứng như tượng đá ở trong phòng,bàn tay nắm chặt lại tức tối anh lại hỏi.
“Sao thế?Ko thay đồ đi?” vô cùng thảm nhiên.
“Biến thái,có cút ngay cho tôi ko?” Nhi bực bội vớ đại quyển sách trên bàn học mà quanh vào người hắn.
“Được rồi.Được rồi!” Tú vội vàng né.
Nhi lập tức vớ ngay lấy tay hắn đạp ra khỏi phòng đóng ngay cửa lại.Vừa tống được mớ phiền phức trong lòng lửa giận vẫn chưa giảm Nhi dựa hẳn người vào cửa thở dốc.Tên chết tiệt!
Ở phía bên kia cánh cửa,Tú cũng đang dựa sát người vào cánh cửa,gương mặt mỉm cười quay lại nhìn cánh cửa đang đóng lại.Con khủng long đang xấu hổ à?
Nhi vội vàng thay chiếc quần bò sẫm màu,mặc thêm một chiếc áo T- shirt dáng dài hơi chít eo màu trắng có sọc xanh,đi thêm 1 đôi giày thể thao cột dây màu vàng,buộc lại mái tóc chỉn chu,rồi bước ra khỏi phòng.
Vừa bước xuống tới nhà hắn đã cầm trong tay 1 cốc nước mang xuống đưa cho cô kèm theo 1 viên thuốc.Nhi nhíu mày nhìn hắn.
“Thuốc gì đây?” Nhi hỏi. “Thuốc ngừa thai à?” cô đã đọc vô cùng nhiều tiểu thuyết,cũng có chuyện nam chính bắt nhân vật nữ uống thuốc tránh thai.Nhưng ko.. cô với hắn lại chả có quan hệ gì.
Tú gõ vào đầu cô 1 cái “Tai sao em cần uống thuốc ngừa thai hả?Khủng long ngốc!Là thuốc chống say xe!Mau uống đi!”
Nhi nhìn hắn lại nhìn viên thuốc,ngoan ngoãn cầm lấy cho tọt vào miệng uống ực.Vì cô biết nếu ko uống đảm bảo có mạng đi chứ ko có mạng về.Lại ko nên khiến mọi người bị liên lụy vì mình.Cho nên tốt nhất cứ là uống đã.
Tú khiêng chiếc vali của cô bước ra ngoài.Nhi vội vã theo sau đi ra tiện tay khóa cửa.Vừa ra tới nơi đã thấy chiếc Audi của tên khốn đỗ trước cửa,Vũ đang cầm lái,Ngọc vui vẻ thò đầu ra ngoài cửa sổ vẫy vẫy Nhi.
“Mở cốp đi!” Tú nói.
“Rõ đại ca!” Vũ vui vẻ trả lời.Sau khi ấn mở cốp cậu chàng mở cửa bước ra khỏi xe,tiến tới phía cốp xe nhìn tên đại ca đang cho chiếc vali của Nhi vào cốp sau.
“Anh lái nhé?” Vũ hỏi.
“Ko.Cậu lái đi!” Tú thản nhiên đáp,dập mạnh cốp xe xuống.
“Anh để em lái?” Vũ ngạc nhiên nhìn đại ca.Bình thường chiếc xe này là cục cưng của đại ca,hôm nay đại ca nhờ sang lấy xe đã cảm thấy vô cùng khác thường rồi.Đi đường trường cũng cho lái,có phải trời sắp bão ko?
“Sao thế?Còn ko vào xe?” Tú tiến tới cửa thò đầu ra gọi Vũ vào.Ngồi vào trong xe,Tú kéo cái con khủng long còn đang lơ ngơ đứng ngoài.
“Vào đi!” hắn thản nhiên.
Nhi khẽ nhíu mày nhìn chiếc oto.Đáng sợ.Quá đáng sợ.Đôi mắt đen của cô lấp lánh đầy lo âu,khóe môi hơi chau lại,phải làm sao?
Tú nắm chặt lấy tay của cô,đôi mắt nâu nhìn thẳng vào cô nhẹ nhàng “Đừng lo.Ko sao đâu.Cô đã uống thuốc rồi.”
Nhi cảm giác như cái tên này thật đúng là người đời.Anh có biết cảm giác say xe là gì đâu.Nên dĩ nhiên anh nghĩ là ko sao rồi.Nhưng cô vẫn thở ra 1 cái,lấy can đảm mà bước vào xe.
Ngọc nhìn Tú đang ngồi ghế sau cùng mình khẽ nhíu mày,ko phải Vũ bảo anh Tú sẽ lái sao?Giờ lại ra ngồi ghế sau?
Tú quay sang nhìn Ngọc “Em có thể lên ghế phụ lái ngồi được ko?” anh nói rất nhẹ nhàng.
Nhi nhíu mày giật mạnh tay hắn 1 cái,đây rõ ràng là đuổi.Nhẹ nhàng cóc khô gì?
Ngọc mỉm cười,nhìn 2 người hiểu ý. “Em biết rồi!”
“Ê.. đừng đi!” Nhi với tay theo hướng Ngọc mở cửa xe.Tú liền túm lấy 2 cánh tay đang nhào qua người anh.
“Ngồi im đi.”
“Tại sao đuổi bạn tôi lên trên?” Nhi tức tối,còn tưởng được ngồi cạnh Ngọc mà dựa.Giờ biết dựa vào ai đây?
“Bạn trai cô ấy lái xe.Em muốn chia lìa đôi trẻ à?” Hắn nói vô cùng thản nhiên,kéo 2 tay cô thu lại vào lòng.
Nhi đôi môi méo xệch.Chia lìa đôi trẻ?Anh tưởng anh là người dẫn chương trình đám cưới,hay là trưởng lão đại diện nhà trai đứng lên phát biểu đây?Mới nghe đã thấy ớn lạnh cả người rồi.Mất công làm tôi nổi hết da gà.
Vũ lên xe,quay sang thắt dây an toàn cho Ngọc,mỉm cười ngọt ngào.Vừa nổ máy xe tính xuất phát thì đột nhiên bị 1 giọng nam trầm trầm dừng lại.
“Đừng bật điều hòa mở cửa xe đi!”
“Hả?” Vũ ngơ ngác há hốc miệng quay lại nhìn hắn ko tin được.Cái người vô cùng ghét khói bụi,ko thể chịu được nóng mà giờ đi đường trường giữa mùa hè lại ko cho bật điều hòa.Ko phải chứ?
“Sao thế?Hôm nay anh ko thích dùng điều hòa mở cửa cho thoáng đi!” hắn lạnh băng đáp.
“Dạ!” Vũ vô cùng hồ nghi đáp lại,với tay ấn nút hạ kính.
Ngọc ngồi bên cạnh ghế phụ quay người lại nhìn con bạn thân đang ngồi cạnh cửa sổ gương mặt đang bối rối vô cùng.Ngọc khẽ mỉm cười,nháy mắt với Nhi 1 cái.Nhi ho khan 1 tiếng quay mặt đi vờ như ko biết gì cả,chỉ cắn chặt môi im lặng.
Chuyến đi du lịch lần này gồm có 5 cặp đôi,chia ra làm 3 xe oto đi với nhau.Xe của Tú có Tú,Nhi và Vũ,Ngọc.Một chiếc xe nữa của Mạnh và Hiếu.Còn riêng Duy thì đi xe riêng với cô bồ mới.Cả bọn đinh xuống Đồ Sơn chơi 1 mạch đến hết chủ nhật.Tranh thủ 2 ngày cuối tuần đi thư giãn.Tính ra thời gian đi đường mắt khoảng 1 tiếng rưỡi.Đường buổi chiều giao thông khá thuận lợi,nên xe chạy vô cùng êm.
Mới đi được khoảng nửa giờ,Nhi đã cảm thấy mi mắt mình trĩu xuống.Bất giác ngả đầu sang 1 bên mà ngủ lúc nào ko hay.Tú thấy cô gật gù vội kéo đầu cô lại về phía mình,anh ngồi sát lại gần cửa sổ bên đối diện,để cô có thể gối đầu lên đùi mình mà ngủ.Những cơn gió mùa hè nồng nhiệt ào vào qua cửa sổ,kéo theo cả những tia nắng chói mắt,Tú thấy vậy liền thu kính cửa cao hơn để tránh ánh nắng rọi thẳng vào mặt con khủng long.Vô cùng nhẹ nhàng hắn khẽ đặt bàn tay lên vai cô vỗ nhẹ đều đều,như vỗ về 1 đứa trẻ ngon giấc.Nhi khẽ ngọ nguậy,bàn tay đặt lên đùi hắn để gối đầu.Tú mỉm cười nhìn gương mặt đang ngủ ngon lành của cô,trong đáy mắt tràn đầy ấm áp.
Từ kính phụ Vũ nhìn thấy gương mặt dịu dàng của Tú ko khỏi sững sờ,miệng đã muốn mở ra trêu trọc,nhưng liền bị Ngọc ở bên cạnh giơ tay suỵt làm cậu chàng ko thể mở miệng.Chỉ có thể nhìn thấy cảnh đẹp mà ko được bình phẩm,thấy chuyện cười mà ko được cười,thấy được thóp của đại ca mà ko được trêu trọc.Đúng là bất công.Nhưng hắn đành chịu,ngồi im lặng nhìn cô người yêu dễ thương của mình,đôi mắt cũng chuyển thành ấm áp gần như đôi mắt nâu của Tú lúc này.Mọi người trong xe đều im lặng.Mồi người đều theo đuổi 1 hạnh phúc của riêng mình.
Sau gần 2 tiếng đi đường,cuối cùng 3 chiếc xe hơi cũng rẽ vào khu 3 Đồ Sơn,vào 1 resort trong đó.Tú nhìn gương mặt vẫn đang ngủ ngon lành của Nhi ko biết có nên đánh thức hay ko,thì Ngọc đã lớn tiếng nói.
“Đến nơi rồi.” cô bạn nói.
Nhi nhíu mày,bắt đầu ngọ nguậy,đôi mắt đen láy dần dần mở ra.Khi đã tỉnh hẳn ngủ,cô ngước mắt nhìn thẳng lên gương mặt của hắn.Sực nhớ ra kì lạ tại sao hắn lại cao vậy?Như là cô đang nằm.. Khoan.Tại sao cô lại đang nằm trên người hắn?
Nhi lập tức bật dậy,đôi mắt đen lộ vẻ bối rối.Trước khi ngủ cô nhớ rõ ràng cô còn đang ngồi cạnh cửa,sao giờ lại đang nằm ngang ở băng ghế sau,lại còn gối lên đùi hắn nữa?Nhi nheo mắt đen lại nhìn hắn nghi ngờ.
“Nhìn gì?” hắn hỏi cô.
Nhi ghé sát gương mặt lại gần hắn,hắn hơi nhướng mày nhìn cô.Chiếc miệng hồng hồng của cô tiến gần tới lỗ tai hắn,nói rất nhỏ vào tai hắn.
“Biến thái,anh ko lợi dụng lúc tôi ngủ giở trò chứ?”
Tú bực bội lùi lại nhìn cô rõ hơn.Cái con khủng long này,ta làm phúc phải tội.Đã cho ngươi gối lên đùi rồi,còn bị nói là biến thái lợi dụng.Cho cô ngủ ngon tôi phải che nắng cho cô,còn phải vuốt lưng cho cô ngủ,vậy mà còn bảo tôi lợi dụng hả?Đúng là đồ vô ơn.Tú bực bội mở cửa bước ra khỏi xe,đi thẳng vào trong khách sạn.Nhi nhíu mày nhìn theo chỉ có thể cảm thán 1 câu,đúng là đồ xấu tính.Hở chút là giận với dỗi.
Nhưng hiện tại,Nhi đang nghĩ hắn ta ko chỉ xấu tính,mà đích thị là 1 tên vô cùng biến thái,tâm địa đen tối nhỏ nhen như đàn bà.
“Tại sao tôi phải ở cùng phòng với anh?” cô gào tướng lên với hắn.
Hắn bực bội bịp miệng cô lại,gương mặt hằm hè “Cô nên nhớ cô đang là người yêu tôi,ở đây ai cũng ở phòng đôi,cô muốn để họ nghi ngờ sao?” hắn nhẹ nhàng nói vào tai cô từng chữ đầy đe dọa.
Nhi căm phẫn nhìn hắn,đôi mắt long lánh gần như muốn khóc,lại quay ra nhìn con bạn thân đang đứng ôm cổ người yêu nhìn nó cầu hòa.Nó đành thở ra.Dù sao muốn ở riêng cũng ko có ai ở với nó rồi.Hơn nữa cái khách sạn đắt tiền này,kiếm đâu ra tiền mà trả.Nó đành thở dài.
“Ko thể cho tôi ở cùng Ngọc sao?” đôi mắt đen trĩu xuống năn nỉ,gương mặt vô cùng đáng thương chìa ra với hắn.
Tú cảm giác rõ ràng mình đang xao động khi nhìn vào con mèo con ở trước mặt.Ko.Ko được ngã lòng.Ko được khoan nhượng.Hắn cắn chặt răng 1 cái lấy hết can đảm,bắt tay vào xách cổ Nhi đi thẳng vào thang máy lên phòng mà ko nói thêm 1 lời nào nữa.
Nhi hiện tại đang thầm nguyền rủa tại sao cô chỉ cao có 1m64 nếu cao hơn chút nữa thì cái tên khốn này sao có thể tự do túm áo cô mà lôi đi y như người ta vừa lấy đồ giặt mang về thế này chứ?Thật đáng ghét mà.
Kéo cô về đến phòng,hắn ném cô như ném đồ giặt xuống giường.Nhi la khẽ 1 tiếng,lúc này mới đưa mắt nhìn xung quanh,rồi lại quay sang nhìn hắn.
“Một đêm ở đây mất bao nhiêu?” cô ngạc nhiên hỏi.
“Khoảng 30 đô.Tầm đó.Hỏi làm gì?” Tú nhíu mày nhìn hắn.
“Đưa tiền cho tôi còn hơn!” Nhi gương mặt kinh hãi nhìn hắn.T3 vẫn cứ là T3,tại sao hắn cứ phải rúc đầu vào những chỗ sang trọng như vậy chứ?Thật đúng là thích tiêu tiền.
Tú nhíu mày ngồi xuống cạnh cô,giơ 2 bàn tay lên nhéo má cô lắc lắc.Nãy thì nói hắn lợi dụng,còn ko chịu ở chung phòng hại hắn mất mặt gần chết,giờ lại còn ý kiến sao?
“Nếu thích tiền như vậy,tôi có thể cho cô!” hắn vừa véo má cô vừa mỉm cười.
“Lại muốn thuê tôi làm gì đây?” Nhi nhăn nhó nói,tay cố gắng gạt tay hắn ra khỏi má mình.
“Thông minh.Sao biết tôi muốn thuê cô?” hắn mỉm cười buông 2 má cô ra.
“Làm gì có bữa ăn nào miễn phí chứ.Nhất là với loại ki bo như anh!” Nhi lẩm nhẩm,tay vẫn cọ trên má đang hồng hồng của mình.Hắn véo má cô đau muốn chết.
“Vừa nói gì?” hắn hỏi lại.
“Ko có gì.Nói xem cần tôi làm gì,tiền công bao nhiêu?” Nhi chán nản nói lạnh băng.
“Chỉ cần trong 2 ngày ở đây cô chịu gọi tôi 1 tiếng anh xưng em,và hợp tác với tôi diễn kịch cho đạt thì số tiền nợ của cô giảm xuống 1 nửa.” hắn nói cười vô cùng gian xảo.
“Hợp tác diễn kịch?” Nhi nhíu mày.
“Phải!Chuyến đi này chắc chắn bọn họ sẽ kiểm tra!” Tú nhíu mày suy nghĩ.Nếu ko làm cho được chúng nghĩ hắn đã thực sự làm gì đó rồi thì hắn làm sao thắng được.Chỉ có cơ hội này thôi.
“Kiểm tra?Kiểm tra cái gì?” Nhi mở to mắt nhìn hắn nghi ngờ.
“Kiểm tra chúng ta có phải là thật hay ko!Cho nên đừng có để lộ sơ hở!” Hắn tìm ra một lý do để lấp liếm.Tối nay phải làm sao cho mấy tên kia tin mới là vấn đề.Phòng ngủ của hắn và Nhi có khung cửa đi ra ngoài ban công ở phía cuối giường,mà phòng của Mạnh thì lại nằm ở góc cạnh với ban công phòng hắn,từ ban công phòng Mạnh chắc chắn có thể nhìn qua phòng hắn.Thế nào tối nay mấy tên quỉ cũng tập kích để chứng thực.Tối nay phải cẩn thận 1 chút.Mới nghĩ tới đó thôi thì đã đủ lo rồi.Phải làm sao?
Nhi ngẩn người nhìn gương mặt vô cùng nghiêm túc của hắn.Kiểm tra có thật hay ko?Là ý gì?Nhưng mà hắn lo có lẽ cũng phải,bình thường chỉ gặp mấy người bạn hắn 1 ngày 1 lần là nhiều,mỗi lần chỉ vài tiếng,bây giờ lại ở cạnh nhau phải tới hơn 30 tiếng đồng hồ,có sơ hở đâu có được.Nhưng tại sao cái tên biến thái này cứ muốn cô xưng em nhỉ.Đến giờ vẫn chấp nhặt.
“Muốn ra bãi biển ko?” hắn nhìn cô mỉm cười.
“Biển?” mắt Nhi sáng long lanh,lần đầu tiên cô ra biển.Lần trước có đi nhưng là đi vịnh Hạ Long,cát thì ko có,chả có gì thú vị.Y chang cái bể nước lớn mà thôi.Làm cho người rất thích nghịch cát và hoàn toàn ko có nhu cầu bơi lội như cô vô cùng chán nản.
“Ở đây có cát ko?” Nhi hơi nhíu mày lo ngại hỏi,tránh trường hợp thất vọng như lần trước,cứ nên hỏi kĩ đã.
“Có,nhưng nói trước ko sạch đâu!” hắn nhíu mày trả lời.
“Yeah.Vậy thì nhất định phải đi.” Nhi vui vẻ trả lời, “Đợi tôi thay đồ đã!” Nhi cười nói.
Tú khẽ gật đầu,nhìn theo cái dáng của cô chạy tới vali lấy đồ rồi chui tọt vào nhà tắm.Trong đầu ko khỏi buồn cười.Khủng long thì ra thích tắm biến như vậy.Còn đang nghĩ tới dáng vẻ vui vẻ của khủng long thì đã nghe tiếng cô la lên trong nhà tắm.
“Gì thế?” Tú vội vàng chạy tới gõ ngoài cửa.
Nhi lập tức mở cửa thò đầu ra “Quả là khách sạn đắt tiền phòng tắm cũng đẹp hơn bình thường.Còn có cánh hoa nữa.” cô chu mỏ nói.
Tú gõ đầu cô 1 cái,bật cười “Còn tưởng chuyện gì,mau thay đồ đi.Mọi người đang đợi đấy!”
Nhi bĩu môi.Vì nhà tắm đẹp thật mà.Rồi cô đóng cửa lại,chui tọt lại vào phòng tắm thay đồ.
Tú đang ngồi trên giường cầm điều khiển tivi xem có chương trình gì mới hay ko,thì nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra.
“Xong rồi sao?” hắn mỉm cười quay đầu lại.Phút chốc hắn cảm giác cả người mình nóng bừng lên với cảnh đẹp trước mắt.
Nhi trên người mặc 1 bộ bikini 2 mảnh trắng sọc xanh,chiếc áo kiểu quai chéo vắt buộc ngang cổ,một hình tam giác nhỏ xinh bao lấy đôi gò bồng đảo trắng nõn ko tì vết,để lộ ra đường cong của cô.Chiếc eo nhỏ nhỏ nay ko được bất cứ gì che đậy lộ ra mịn màng,mềm mại.Chiếc quần sọc trắng xanh mềm mại ôm lấy hông cô,bên cạnh hông nối 2 mặt trước sau là 1 vòng tròn trắng nhỏ,để lộ ra 1 ít da thịt.Cặp chân bình thường được bó lại bởi quần bò hôm nay lộ diện trắng mịn thon thả.
Tú nuốt nước bọt.Cô ta còn đẹp hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều.Hắn lại cảm thấy khó thở,vô cùng khó thở.
Nhi vui vẻ vòng nốt vòng cuối cùng của chiếc chun buộc tóc,theo thói quen cô vung tóc 1 cái vui vẻ tươi cười.
“Đi thôi!”
Tú nhìn thân hình trắng mịn của cô,lại nuốt nước bọt thêm 1 lần nữa. “Định mặc thế mà đi?”
“Ra biển dĩ nhiên là phải mặc đồ tắm rồi!” Nhi thản nhiên.
“Từ đây ra bãi tắm ko gần đâu!” hắn nói,trong lòng có chút gì đó ích kỷ ko vui.
“Anh tưởng tôi ngốc sao?” Nhi bĩu môi.Cứ làm như cô ko biết.Lúc này cô mới tiến tới chiếc vali cầm lấy chiếc quần sóc đặt sẵn trên mặt vali cùng chiếc áo tay dơi lệch vai.
“Giờ đi được chưa?” Nhi tươi cười.
Tú nhìn cô lúc này.Mặc dù cặp chân trẳng trẻo vẫn đang lộ ra,nhưng mà ít nhất vòng 1 vòng 2 đã che lại cả rồi.Vòng 3 cũng ko quá lộ.
“Đi!” hắn gật đầu.
Đi tới bãi tắm,đã thấy mọi người thuê một dãy ghế dài trên bờ cát nằm phơi nắng,Ngọc đang ngồi trên ghế quay lưng lại cho Vũ xoa kem chống nắng,nhìn thấy con bạn thân thì vui vẻ gọi.
“Đến rồi sao?”
Nhi nhào tới chỗ con bạn thân gương mặt vui vẻ.Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ánh mặt trời,ở cạnh cái tên biến thái này,khác gì bị giam trong lòng đất lại ko có wifi,ko có đèn điện.Đáng sợ.Quá đáng sợ.
Còn đang nhìn con khủng long chạy nhào đi hắn lắc đầu thì đột nhiên một tiếng gọi làm cho hắn phải quay người nhìn lại.
“Anh Tú!”
Hắn quay người lại nhìn một cậu con trai vô cùng trắng trẻo,trên người mặc 1 chiếc quần đùi dài hoa hòe thời trang,trên cổ đeo 1 sợi dây màu bạc to bản,gương mặt bị che bởi chiếc kính râm thời thượng đang bước về phía hắn.
Tú mỉm cười,bắt lấy tay cậu ta y như chiến hữu thân thiết.
“Về khi nào thế Phương?” hắn hỏi.
“Em về nghỉ hè.Cũng mới về được 1 tuần.Lâu lắm ko gặp!” cậu con trai bỏ kính ra đi tay bắt mặt mừng 1 vòng,ra điều rất thân thiết.Bỗng nhiên tới chiếc ghế của Vũ,hiện đang có thêm Ngọc với Nhi đang ngồi nhìn,hắn dừng lại.
“Hai cô này là?” hắn nhíu mày nhìn cô gái đang ngồi trước mặt.Mái tóc đen buộc đôi ngựa,mái rủ xuống che bớt hàng lông mày nhưng vẫn nhìn ra được cô đang chau mày,đôi mắt đen sáng lấp lánh nhìn thẳng vào hắn ko ngần ngại,trên người mặc 1 chiếc áo cánh dơi rộng cổ lộ ra dây áo bên trong,chiếc quần sóc trắng lộ ra cặp đùi thon dài trắng trẻo.Còn cô gái bên cạnh với mái tóc dài thả tung trong bộ bikini màu hồng trông vô cùng nữ tính,đôi mắt đang nhìn Vũ cười đùa.
“Đây là người yêu tao!” Vũ nhanh nhảu bá vai Ngọc cười.
“Vậy còn cô này?” hắn nhíu mày nhìn Nhi đang ngồi 1 mình trên ghế,trong lòng nghĩ chắc là bạn của cô gái kia.
Tú đứng đằng sau nhìn qua vai Phương tới chỗ Nhi,đôi mắt nâu nheo lại ánh cười,hắn khẽ nhướng mày lên nhìn cô,khóe môi mỏng nhếch lên thành 1 đường cong mê hoặc.
Nhi nheo mắt lại nhìn hắn,trong ánh mắt ko giấu được sự bực dọc.Cô thầm rủa,hãy chắc chắn là anh sẽ giữ lời trừ nửa tiền cho tôi,nếu ko,tôi nhất định cho anh hối hận cả đời.Nghĩ tới đây rồi,Nhi thu đôi mắt đen lấp lánh lại nhìn thẳng về phía cậu con trai đang đeo kính mắt trước mặt mình,nở 1 nụ cười hiền lành.
“Tôi là bạn gái của anh ấy!” nói rồi cô vừa chỉ vào tên động vật đơn bào đang cười nhẹ trong ánh nắng hè.
Phương quay lại nhìn Tú,lại quay ra nhìn Nhi.Khẩu vị của anh thay đổi từ lúc nào vậy?Một bé ko nhuộm tóc,ko trang điểm,ko đường cong.Y chang học sinh tiểu học thế này?Ko sợ bị ngồi tù sao đại ca?
Tú nhìn gương mặt của Phương cười xòa,vỗ vai hắn.
“Hôm nay anh ở resort chú ở đâu?Tối nay rảnh ko?”
“Tối nay?À.. Dĩ nhiên em rảnh.Làm sao có thể ko đi được.” Phương mỉm cười. “Nhưng em sẽ dẫn theo mấy em đấy!” vừa nói hắn vừa quay lại làm động tác hôn gió với mấy cô gái ngồi cách đó 1 quãng.
“Xem ra chú vẫn ham chơi quá nhỉ,đúng là Phương tài.” Duy ngồi trên ghế đảo mắt nhìn qua dãy ghế của mấy em gái kia.Em nào em nấy vô cùng bốc lửa.
“Làm sao bằng anh Duy được!” cậu ta cười gian xảo nhìn Duy đang ôm eo 1 cô gái xinh xắn ngồi trên ghế.
“Được rồi.EM đi đây.Có gì tối nay gặp anh sau.Em sẽ gọi cả bọn thằng Hải Bờm.” nói rồi cậu ta chào 1 lượt rồi bỏ lại về chỗ mấy cô nàng bốc lửa của mình.
Tú nằm xuống 1 chiếc ghế trống gần đó,tiện tay với sang kéo Nhi qua chỗ mình ngồi.
“A,làm gì thế?” Nhi cự lại.
“Khủng long,em ko thấy mình đang là kì đà cản mũi người ta à?” Hắn nói nhỏ vào tai cô.
“Anh gọi tôi là khủng long,thì làm sao tôi là kì đà được!” Nhi lại thì thầm lại vô cùng bực dọc.
Tú nhíu mày nhìn cô,đôi mắt nâu nheo lại có chút giận dỗi.Nhưng rất nhanh tia nhìn ấy vụt tắt.Tú với lấy chai kem chống nắng.
Nhi nhíu mày, “Làm gì?Tôi ko cần!”
“Ai nói để em xoa,xoa hộ anh!” Hắn thản nhiên đáp,lập tức cởi phắt chiếc áo phông đang mặc và quay lưng lại về phía cô.Thấy cô vẫn ngồi im hắn bực bội quay đầu lại.
“Làm gì đó?Còn ko mau lên!”
Nhi hậm hực cắn chặt môi.Trời đã nóng người cô lại đang bốc hỏa,chắc chắn chẳng bao lâu mùi thịt nướng thơm phứt sẽ tràn đầy bãi biển mất.Cái tên chỉ toàn biết sai bảo người khác.Tay túm chặt lấy lọ kem chống nắng,cô cắn chặt răng,chỉ hy vọng trong tay mình kem chống nắng biến thành dầu trộn mật ong,cô lập tức sẽ quết cho hắn béo ngậy rồi mang đi quay cả con.
“Làm gì thế?Mau lên!” hắn lại giục giã.
Nhi hậm hực mở nắp kem chống nắng,bắt đầu bóp kem ra tay,rồi từ từ miết lên bả vai hắn.Từ bả vai lại tiếp tục kéo xuống cột sống,sườn,rồi xuống tới eo.Cô chậm chạp bôi từng chút,từng chút 1.Muốn tôi phết cho anh hả?Được cho anh phủ đầy kem luôn.Cô bực bội.
Tú cảm giác như trán mình bắt đầu vã mồi hôi,gương mặt anh trở nên cứng đơ,bối rối,mỗi 1 đường di chuyển của bàn tay nhỏ nhắn trên lưng,anh đều cảm nhận rất rõ,rất rõ.Giống y như cô đang vẽ một luồng điện chạy dọc theo sống lưng của anh,từng chút từng chút một,mỗi 1 tấc bàn tay cô di chuyển,là 1 lần làm cho hắn thót tim lại.Hắn khẽ cắn môi im lặng.
“Quay người lại.” cô nói.
Hắn cứng ngắc xoay người lại trước mặt cô.Trong đầu trống rỗng ko biết tiếp theo là chuyện gì.Nhi lại tiếp tục bóp kem ra tay,bắt đầu xoa từ cổ,xương quai xanh của hắn,đi xuống lồng ngực.Khi bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào ngực trái của hắn,cô cảm giác có gì đó chuyển động từng nhịp nơi da thịt hắn.Còn đang muốn xoa kem cho đều thì bàn tay hắn đã giữ tay cô lại.
“Đằng trước anh có thể tự xoa được!” hắn nói tay còn lại chìa ra lấy hộp kem trong tay cô.Hắn vô cùng lo lắng,chắc chắn cô sẽ cảm nhận được từng mạch máu của hắn đang lưu chuyển rất nhanh dưới da thịt,chắc chắn cô sẽ cảm nhận được tim hắn đập mạnh đến thế nào khi chạm đầu ngón tay vào ngực hắn.Ko thể tiếp tục.
Nhi mở to đôi mắt đen nhìn hắn.Tên này cũng biết tự làm sao?Đưa hộp kem vào tay hắn Nhi nói “Của anh đây!”.Ko bắt cô xoa càng tốt.Mất công làm tay cô dinh dính.
“Mày đi ra nghịch cát ko?” Nhi với người sang hỏi Ngọc.Thế là 2 con bé lập tức tí tởn đi ra gần bờ cát nghịch nước.
Tú vừa xoa kem chống nắng vừa nhìn về hướng con khủng long đang ngồi trên bãi cát chơi xây lâu đài,mỗi 1 cử chỉ của cô hắn ko lọt được qua mắt hắn.Dù chỉ là 1 cái nháy mắt,một khóe miệng cong lên tươi cười,hay 1 làn gió lùa qua làm tóc cô tung bay,một cử chỉ dịu mắt của cô.. Tất cả đều bị hắn thu lại toàn bộ.Hắn chỉ im lặng nằm dài trên chiếc ghế nhìn theo cô.
“Anh Tú từ nãy tới giờ cứ nhìn bên này!” Ngọc đang đắp bờ tường vừa cười nói.
“Ở ngoài biển nhiều gái xinh thế này sao lại ko nhìn được.” Nhi thản nhiên trả lời,tay đang nhỏ từng giọt cát ướt xuống để làm mái nhà.
“Tao lại ko nghĩ là ngắm gái!” Ngọc tiếp tục trêu ghẹo.
“Có thể là ngắm giai!” Nhi vun đất xây thêm 1 tòa tháp nữa vừa trả lời.
“Con ranh mày vô tình thật đấy!Mày ko biết ông ý rất để ý tới mày à?” Ngọc nhíu mày nhìn con bạn vô tâm của nó.
“Phải rất để ý!” dù sao tao cũng là kẻ thú của hắn mà.Ko để ý mới là lạ.
“Cho nên tối nay mày đã tính tặng gì cho ổng chưa?” Ngọc hỏi,tiếp tục lấy cát.
“Tối nay?Làm sao?” Nhi ngơ ngác ko hiểu.
“Quả nhiên là mày chẳng chuẩn bị gì!Ko sao có tao lo!” Ngọc vừa nói vừa lắc đầu.Uổng công người ta mất công sắp đặt,còn gọi trước tao ra để xem mẹ mày cho mày đi tham quan.
“Mày đang nói cái gì thế?A!” Nhi đang nói thì bị 1 quá bóng nước đập trúng đầu,cô nhíu mày giơ tay xoa xoa mang tai.
Một chàng trai chạy lại lấy quả bóng,nhìn cô gái đang xoa đầu vội vàng nói.
“Xin lỗi,em có sao ko?”
“Có đau ko mày?” Ngọc với tay ra nhìn con bạn thân đầy lo lắng.
Lúc này,Tú đứng bật dậy khỏi ghế ngồi tiến tới chỗ Nhi.
“Anh xin lỗi anh ko phải cố ý em có sao ko?” Chàng trai ân cần ngồi xuống bên Nhi đặt 1 bàn tay lên vai cô.
Đôi mắt đen của Nhi phút chốc nheo lại,nghe được rõ tiếng chuông báo hiệu trong đầu.Rõ ràng cô đang nổi giận.Ăng ten tín hiệu cho biết,đối tượng đang muốn giở trò.
“Anh dìu em vào ghế nghỉ nhé.Em tên là gì?” hắn nhẹ nhàng hỏi,bàn tay vẫn đặt trên vai cô.
Nhi lúc này,bàn tay đang nắm chặt rất chặt.Cái tên nhóc này có cách cưa gái nào khác ko?Vừa đấm vừa xoa hả?Tôi cho anh biết thế nào là đấm mà ko được xoa.Cô vừa định gạt bở bàn tay nhơ bẩn của hắn ra,thì đã nghe một tiếng gọi vô cùng chói tai.
“Khủng long,ai cho em ở đây?” Tú gầm ghè.
Nhi mở to mắt nhìn cái tên động vật đơn bào mới xuất hiện.Đúng là điều kiện sân cát,có người tới gần mà cô hoàn toàn ko nghe được tiếng chân.
“Em có biết là em mới mang thai 1 tháng ko được chạy nhảy lung tung ko.Như thế rất nguy hiểm!” Tú bực bội quát lớn.
Nhi lúc này.. lúc này vô cùng quán triệt được cái gọi là .. ăn miếng trả miếng..Thật sự là bị hắn làm rụng răng rồi.Cái tên động vật đơn bào này.Thai?Có thai??Đứa nào là người có thai chứ??
Chàng trai đang chạm vào vai cô lập tức lấy tay ra,quay lại nhìn cô gái trông y chang con cừu non học sinh trung học lại quay sang nhìn gã cao lớn điển trai vừa xuất hiện.
Tú lập tức túm lấy tay cô kéo dậy,phủi phủi cát ở đùi cô dịu dàng,gương mặt có chút nghiêm nghị dạy bảo.Trong khi đó con khủng long đành đứng chào cờ như phỗng tại chỗ,cảm giác như răng mình rụng liểng xỏeng trong hàm.Bị chơi rồi.Bị chơi lại rồi.Cái tên dâm phụ này đang trả thù vụ chuyện tình trường học đây mà.Tên khốn này.. Cái gì mà có thai?Tôi thậm trí còn chưa bị bóc tem bảo hành làm sao mà có thai được hả?
Ngọc chỉ có thể đứng một bên nhìn gương mặt đang há hốc của con bạn thân tủm tỉm cười.Hotboy khi ghen lên thật đáng sợ.Trần Hiểu Nhi lần này mày gặp phải đối rồi.
Sau khi đã phủi xong cát bám vào cặp đùi nõn nà của cô,hắn tiếp tục cầm lấy tay cô phủi từng hạt cát,sau đó nắm chặt lấy mới đàng hoàng quay ra cái tên đang bàng hoàng bên cạnh nói vô cùng đe dọa.
“Vợ của tôi mới mang thai 1 tháng,lần sau cậu có chơi bóng thì cũng xin cẩn thận cho.” Đôi mắt nâu của Tú ánh lên tức giận nhìn thẳng vào gã con trai đối diện,khiến hắn chỉ có thể lúng túng mà xin lỗi ko thôi.
Sau đó Tú lập tức kéo Nhi vào lại ghế ngồi,mặc cho gương mặt cô rụng rời vì bị ăn đạn.Ko ngờ nha,ko ngờ nha.Ko ngờ động vật đơn bào chỉ sinh sống dựa vào quá trình phân chia này giờ lại có khả năng dùng vũ khí.Còn là vũ khí hạng nặng nữa.Cái tên khốn này,dám thả 1 quả rocket vào bụng cô.Oan uổng,oan uổng quá Bao đại nhân ơi!!!Có ai giúp tôi với.
Tất cả mọi con mắt đều đổ dòn vào Nhi khi cô ngồi xuống ghế.Tú còn ra vẻ nhẹ nhàng đặt cô xuống,rồi lấy ra tuýp kem chống nắng bắt đầu quì xuống cát bôi lên đôi chân trắng trẻo cho cô.
“Biến thái,anh đang làm cái gì đó?” Nhi cố gắng kìm chế ko nhả khói bụi do dư trấn của vụ nổ trong bụng của cô ra ngoài.
“Ko nhìn à?Giúp em thoa kem chống nắng!” hắn trả lời.
“Cái đó tôi biết.Nhưng vì sao?” Nhi gằn giọng mình thật thấp,cảm giác đang có 1 cuộc nổi dậy tự phát trong bụng mình.
“Khủng long,em ko muốn để đôi chân trắng của em sẽ đen xì chỉ sau có 2 ngày chứ?” hắn mỉm cười hỏi,bàn tay vẫn từ từ xoa kem từ đùi cô xuống đầu gối,vô cùng dịu dàng.
“Tại sao nãy anh nói tôi có thai?” Nhi ko kìm chế được nữa nghiến răng kèn kẹt.
“Ko phải cứu được em thoát khỏi gã phiền nhiễu sao?” Hắn đôi bàn tay vẫn xoa tròn trên đùi cô gương mặt điển trai ngẩng đầu lên nhìn cô cười.
“Tôi đâu cần anh cứu loại đó tôi giải quyết được!” Nhi bĩu môi nhìn hắn.Rõ ràng là kiếm cớ trả thù,nhìn đâu ra là anh muốn giúp tôi.
“Vậy em định giải quyết thế nào?” Tú vẫn mỉm cười hỏi lại.
“Vô cùng đơn giản,đi cùng với hắn là được chứ sao?” Nhi đáp thản nhiên.
“Cái gì?” Tú gào lên,bàn tay bóp chặt lấy chân cô,đôi mắt long lên tức giận.
“A.. Đau!” Nhi nhăn nhó la lên.
“Còn dám đi cùng hắn?” Tú bực tức hỏi lại.
“Ko đi cùng thì làm sao mà đập hắn được!” Nhi nhíu mày bàn tay túm chặt lấy cánh tay to của hắn muốn gỡ tay hắn ra khỏi chân cô.Hắn nắm chặt chân cô,làm cô đau muốn chết.
Lúc này,Tú mới buông tay ra,tiếp tục xoa chân cho cô.Nhi thở phào nhẹ nhõm,cuối cùng cũng thoát được gọng kìm túm cẳng.Thật đáng sợ.
Kết quả của buổi chiều mới xuống bãi tắm đó là,lâu đài cát của cô còn chưa xây xong,đã bị một tên khốn ném bóng vào đầu.Đúng là tên ngu ngốc,cô lại ko phải cầu thủ bóng đá,ném vào đâu cô thì cũng có ghi được bàn nào đâu chứ.Cách làm quen vô cùng ấu trĩ,đã thiển cận lại còn ra chiều ta hiểu biết.Đúng là loại người chỉ phát triển các cơ hoành chứ ko phát triển tế bào não.Tiếp sau đó lại còn bị thêm 1 trái rocket,giờ còn xót 1 quả bom nguyên tử đang chờ ngày nổ trong bụng.Nhi thầm nguyền rủa cả ngàn lần tại sao số cô xui xẻo vậy.Hận còn chưa được xả,thì đã có kẻ khác tiếp tục nã pháo.Có phải cho tới khi cô tơi bời hoa lá,nát cả đời hoa thì cái tụi con trai mới tha cho cô hay ko?Nhất là cái tên động vật đơn bào kia,hắn muốn phân chia thì tự đi mà phân chia,mắc mớ gì kéo theo cô phải phân chia cùng hắn.
Nhi mệt mỏi lê bước trên hành lang khách sạn quay cái mặt thất thểu sang nhìn Ngọc.
“Mọi người cứ nói tối nay,là có chuyện gì?” Nhi phụng phịu.
“Tới phòng tao thì biết!” Ngọc nháy mắt.
Nhi đành lết bước đi theo.Thứ nhất,vì nó tò mò.Cái tính này vô cùng nguy hiểm,giống có lần nó tình cờ nghe được có tiếng người trong nhà vệ sinh nói chuyện gì đó về ko thể đi ra được,mặc dù vốn ko liên quan tới nó,nhưng ko kìm lòng được nó vẫn lén trèo lên để tận mục sở thị chủ nhân của đối thoại.Kết quả là bị cô sinh vật trong suốt 1 tuần đều gọi nó lên bảng làm bài tập,cũng chính vì thế mà dù thời gian đã qua bao lâu tới giờ nó vẫn bị ám ảnh hàng đêm bởi phân bào và cấy ghép.Thứ hai,cho đến bây giờ nó vẫn ko hiểu mục đích của chuyến đi này là vì sao?Tại sao từ 1 ngày thứ bảy lại thành đi du lịch cuối tuần.Làm nó phải nghỉ mất ko 2 ngày lương.Cho nên quay lại với lý do thứ nhất,vẫn cứ phải tìm nguyên nhân.
Nhi ngồi trong căn phòng của Vũ và Ngọc,căn phòng này có hơi khác so với phòng cô với Tú,cách bài trí đèn ko giống lắm.Đang còn mải nhìn ngắm khung cảnh xung quanh thì ..
Roẹt..
Đôi mắt đen của Nhi mở to,trố lồi,gần giống như cái rốn lồi của chaien.Trước mặt cô là 1 chiếc váy trắng muốt bằng voan,nó là 1 chiếc váy quây ôm ngực ở trên,trên viền ngực là 1 đường ren màu đen đậm,thân váy xòe hoàn toàn xuống dưới.Nhi nhíu mắt nhìn gương mặt khấp khởi của con bạn thân.
“Tao về phòng đây!” nó lập tức nói là hành động nhanh chóng đứng lên.
“Đứng lại.Mày đi đâu?” Ngọc lập tức chạy ra chắn đường,giơ chiếc váy ra trước thị chúng.
“Tao về phòng..” Nhi nói lại giọng điệu trùng xuống môi cố nở nụ cười,bàn chân vụng về tìm đường trốn thoát.
“Mày ko được đi.” Ngọc kiên quyết quát.
“Tại sao ko?” Nhi cự lại.Đừng đùa nha,hôm nay đủ xui rồi đó.Tao tuyệt đối ko chơi với lửa đâu nhé.
“Hôm nay là sinh nhật anh Tú mày cũng phải chuẩn bị gì chứ!” Ngọc cự nự.
“Hôm nay sinh nhật hắn à?” Nhi ngạc nhiên há hốc mồm.Hèn gì lại chơi sang chạy xuống tận đây.
“Chính xác là 12h đêm nay.” Ngọc nheo mắt nói.
“Vậy tức là ngày mai chứ!” Nhi xị mặt đáp lại.Thật là thất thường.Đúng là tên T3,tổ chức sớm trước 1 ngày.
“Dù sao cũng được,tao đã chuẩn bị hộ mày rồi.Hôm nay sinh nhật cũng nên nể mặt người ta 1 chút chứ!” Ngọc ngọt nhạt dụ dỗ.
“Tại sao tao phải nể mặt hắn?Hôm nay ở bãi biển hắn thả boom tao giờ tao lại còn phải vì hắn làm chuyện nọ chuyện kia á?” Đừng đùa nha.Tao cho hắn sống tới giờ để hưởng sinh nhật đã là món quà quá lớn với hắn rồi.
“Ko phải trước người ta bị mày nã pháo hàng ngày sao?” Ngọc bĩu môi nhìn nó.
“Đấy là tại hắn chọc tao trước.” Nhi đáp lại.
“Thì hôm nay người ta cũng cứu mày thôi!”
“Vậy mà gọi là cứu.Rõ ràng là trả thù riêng!” Nhi bực bội trả lời.
“Vậy mày mặc hay ko?” Ngọc nhíu mày nhìn con bạn ương bướng nói.
“Ko mặc!” Nhi dứt khoát đáp.
“Người ta vì mày làm bao nhiêu chuyện chẳng nhẽ mày nhẫn tâm thế à?” Ngọc nhìn con bạn nói.
“Cái gì mà vì tao làm bao nhiêu chuyện?” Nhi cự lại.Này đừng nói hắn như phật sống thế chứ?Hắn cùng lắm chỉ là tên biến thái nhiều chuyện thôi.Muốn làm người tốt à?Đợi bao giờ thấy đạo tặc ngồi trên tòa sen cầm nước cam lộ đi nhé,tới lúc đó hắn mới được cho là người tốt.
“Chẳng nhẽ mày ko biết?Chuyến đi này cũng vì mày là có thôi.Chẳng qua anh ấy muốn cùng mày ra ngoài.Hơn nữa mỗi ngày ko phải đến lớp đều đợi mày ở sân sau,mùa hè thì nóng nực,mùa đông thì gió lạnh,nhưng anh Tú vẫn đợi mày thôi.Thậm trí ngày nào cũng đưa mày về nhà.Suốt ngày nhắn tin cho mày dù anh ấy chẳng bao giờ nhắn tin cả.Lại còn cả hôm nay lúc đi tới đây nữa.Rõ ràng biết là mày say xe,trời thì nóng,đường thì bụi vẫn mặc kệ mở toang hết cửa xe.Lúc mày ngủ còn đặt mày nằm yên ổn lên ghế.Ko phải là làm vì mày chẳng nhẽ làm vì tao?” Ngọc bất bình lên tiếng.
Nhi im lặng ko nói gì,chỉ nghe tim vừa thót lại 1 tiếng.Trong tâm trí đang có 1 ông lão đi qua đi lại,2 tay chắp vào sau lưng nghiền ngẫm.Cái thứ nhất chắc gì chuyến đi này vì cô?Khả năng lớn là hắn ham chơi muốn ra ngoài mà thôi.Mỗi ngày đều đợi cô ở sân sau?Cái này ko phải do cô à nha.Cô lại chẳng bảo hắn đợi.Hơn nữa cứ làm như một mình hắn khổ ấy.Mỗi ngày bị hắn hành hạ,hôm thì bắt đi ăn,hôm thì bắt làm gối,hôm hắn ko vui còn bắt tưới nước lao động công ích cho trường.Vậy ai mới là người khổ chứ?Còn đưa về mỗi ngày?Càng nghĩ càng thấy bực mà.Bình thường từ trường đi luôn vào bệnh viện chỉ mất khoảng 25 phút thôi.Đằng này lại phải vòng về nhà,rồi từ nhà mới đi vào bệnh viện.Kết quả hôm nào cũng mất ít nhất là 50 phút.Hại cô mỗi ngày vào muộn lại phải tập công phu trốn đồ né vật.Còn may sống được tới giờ này.Còn lại nói nhắn tin.Càng thấy phiền à.Hắn rảnh nhưng tao có rảnh đâu.Phải chăm sóc mẹ tao,mỗi đêm lại phải lẻn đi làm,lại còn có thời gian nhắn tin cho hắn.Mày còn nói đấy gọi là quan tâm.Rõ ràng đang kiếm việc cho tao làm.Còn vụ trên đường đến đây,.. tao ngủ.Nên hoàn toàn vô can.Sau khi đưa ra những luận điểm trên,vị sư phụ già quay người lại thẳng ống kính,giơ ngón trỏ lên dứt khoát chỉ vào thẳng đại não của Nhi kết luận “Xét 1 cách thập diện,những việc này hoàn toàn ko liên quan đến cô.” Nhi lập tức gật đầu cái rụp.Hoàn toàn đồng ý với luận điểm của ông cụ.Người ta vẫn bảo kính lão đắc thọ,nhất là ông già nhăn nheo ấy chính là vỏ nào của cô.Ko tin mình thì còn có thể tin ai được đây?
“Sinh nhật hắn thì sinh nhật hắn,ko liên quan tao!” Nhi thẳng thắn trả lời.
“Tao biết mày cá tính,nhưng đôi khi cũng nên nhường nhìn anh ấy 1 chút chứ.Mày ko thấy anh ấy rất hay nhường nhịn mày sao?Hôm nay ko thể vì người ta nhường 1 lần à?” Ngọc nói giọng khuyên nhủ.
“Tao đâu nói tao ko tặng quà cho hắn!” Nhi đáp lại.
“Vậy thì mau mặc vào!” NGọc vui vẻ dúi chiếc váy vào tay nhỏ bạn.
“Cái này liên quan gì quà?” Nhi tròn mắt nhìn chiếc váy.
“Thì nó là quà!” Ngọc cười tủm tỉm trả lời. “Tao đã nghĩ rất lâu đấy!”
Nhi dùng đúng 2 ngòn tay nhấc 1 đầu chiếc váy giơ lên trước mặt,ánh mắt đen sáng lấp lánh vô cùng cảnh giác nhìn hiện vật mỏng manh trước mặt với ánh nhìn vô cùng kì thị.
“Tao ko nghĩ hắn mặc vừa.Nhỏ quá!” Nhi quay sang nhìn con bạn trả lời.
Bốp.
“Sao đánh tao?!” Nhi vừa xoa đầu vừa nhìn con nhỏ bạn bực bội.
“Tao nói rất rõ là mày mặc mà đúng ko?” Ngọc gầm lên tức giận,đúng là muốn tăng xông với con ranh này.
“Nhưng mày cũng nói đây là quà.Ko phải mang tặng hắn thì sao gọi là quà?” Nhi cự lại.
“Cái này chỉ là bao gói của món quà thôi!” Ngọc lúc này nở 1 nụ cười vô cùng gian xảo nhìn con bạn thân.
Há miệng.. Gió biển.. Lùa vào.. Khô khốc..
Mặt Nhi hiện tại chỉ còn có 2 chấm và toàn bộ là vạch thẳng (o_O||| )
“Mày.. mày ko định nói quà là..” Nhi bàn tay run run cầm chiếc váy xoan như cầm dịch bệnh,ngón tay kia chỉ vào mình chờ đợi 1 hy vọng mong manh,là con bạn trước mặt nó sẽ lắc đầu.
Nhưng.. quả nhiên.. quả nhiên là đồ lừa thầy phản bạn.Nó đang vô cùng tiểu nhân đắc trí gật đầu.
“Ko bao giờ!” Nhi bực tức ném phăng chiếc váy xuống sàn,bước 1 mạch ra khỏi phòng Ngọc.Vừa đi vừa lẩm bẩm.Tại sao?Tại sao tao phải nể mặt hắn?Tao vì hắn khốn đốn vậy đủ lắm rồi nhé?Còn phải đem thân mang dâng cho hắn á?Đừng có mơ.Muốn ăn hả?Tao có thể cho hắn ăn hạt đỉnh hồng.
Đột nhiên đang đi tới góc quẹo hành lang Nhi đột nhiên nghe thấy 1 tiếng nói đằng sau góc quẹo.Nhi bước chậm lại,nhẹ nhàng bước tới bức tường ở cuối hành lang,đứng nép sát vào góc hơi hé mắt ra nghe ngóng.
“Mày tin được ko,người yêu mới của thằng Tuấn Tú,ko thể nào chấp nhận được.” là gã con trai đeo kính râm lúc chiều.
“Sao hot lắm à?” Một gã nhìn mặt vô cùng họ sở hỏi lại,kèm 1 nụ cười vô cùng khanh.
“Hot?Có mà âm 100 độ ý,hot thế nào?” tên đeo kính vừa nói vừa cười vô cùng sởi lởi.
“Sao thế?Bình thường thằng ấy hàng ko ngon nó ko đụng mà!”
“Tao ko biết.Mày nghe nói hắn bị tống về học cấp 3 ko.Chắc chắn ông già nó ko bao cấp nữa rồi.Cái loại ấy đầu óc bã đậu,giờ lại đang cặp với 1 con bé trông y chang học sinh tiểu học.Nhưng trình độ đó mới hợp với hắn.” tên kính dâm vừa cười vừa nói.Đúng lúc đó cửa thang máy mở ra.Hai tên con trai bước vào.
Trước khi cửa thang máy đóng lại Nhi còn nghe được thêm 2 câu cuối.
“Tao cứ tưởng mày quí thằng đó lắm!”
“Quí mến gì,tao ko thích chơi với bọn học dốt.Chỉ vì được ăn chùa đứa nào ngu mà từ chối!” tên kính dâm cười rất tươi trả lời.
Khi cửa thang máy đóng lại rồi,thì khắp hành lang khẽ rung nhẹ 1 tiếng kèm theo 1 tiếng “Rầm” đầy chát chúa.Đôi mắt đen láy của Nhi ánh lên tia lửa rừng rực như cháy chợ Đồng Xuân,đôi môi hồng hào của cô cắn chặt lại,bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt đấm rất mạnh vào tường.Trong trái tim đang đập dồn dập của cô trào lên 1 nỗi bực dọc khó tả.Cái tên động vật đơn bào,két giao với loại bạn gì đẩy?Còn cái tên khốn đeo mắt kính kia,hắn tưởng hắn thông minh lắm sao?Trời chiều còn đeo kính râm,đến lúc chiều tà về khách sạn cô vẫn thấy hắn đeo kính.Có khác nào người mù đâu.Vậy mà dám chê bai T3 là kém thông minh?Cái tên khốn ấy nghĩ mình là ai?Uổng công T3 đối xử với hắn tốt.T3 học cấp 3 thì sao,nhưng hắn đang học bằng chính sức mình,còn cái tên kia đi du học thì sao,chẳng qua nhờ cha mẹ hắn có tiền thôi.Tưởng mình hay lắm còn chê người khác.Người đối xử với hắn tốt mà hắn lại dám ăn cháo đá bát.Khốn kiếp.Ko biết thì thôi càng nghĩ càng thấy bực thay T3 mà.Được rồi,ngươi dám chê T3,ta cho ngươi xem con mắt nhìn của ai mới là kém cỏi.
Nghĩ tới đây Nhi rời khỏi bức tường,chân ko bước về phía phòng mình,mà bước về lại hướng mà cô vừa chạy ra.Gõ cửa phòng của Ngọc.Khi thấy con bạn thân ló đầu ra khỏi cửa,Nhi nói từng câu vô cùng rõ ràng.
“Tao muốn mặc chiếc váy ấy,giúp tao đẹp nhất có thể trong tối nay!” Nhi lạnh băng đáp.
Hiện tại cô gái đang đứng đằng sau cửa chỉ còn biết há miệng nhìn con bạn thân vô cùng ngạc nhiên.Cái gì khiến nó quay ngoắt 180 độ thế.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top