CHƯƠNG 33

  Nông thôn thuần phác, không có những ồn ào náo động củathành phố, hơn nữa không khílạirấtan nhàn, yên tĩnh, không có áp lựccông việc. Buổisáng ngày thứ haisau khi về nhà, GiảnTình thoảimái ngủ đến lúctự nhiên tỉnh. Nhiều nămlàmviệc bên ngoài, mỗilần về nhà, GiảnTình luôn cảmthấy ởnhàthìchẳng phảilàmgì, đây làloại hưởng thụ khiến cảthể xáclẫn tinh thần đều sung sướng.Rửa mặtchải đầu xong, GiảnTình xuống nhà, những người kháctrong nhà đều đã đilàmviệccủa mình. Mẹ GiảnTình thấy con gái xuống lầu liền làmcho cô bữasáng, sợ làmsớmquáthìcháo sẽ bị nguội.GiảnTình bưng bátcháo lên, húp mấymiếng, phát hiện ra ba vàemtrai không có ở trong nhà, liền quay sang hỏimẹ:"TiểuDiệp và ba đâu hả mẹ?".Mẹ GiảnTình cầmcáichậu nhựa, đira bên ngoài, đáp:"Đang ở bên ngoài giết ngỗng".Quê GiảnTình ở vùng duyên hải, lễ mừng nămmớicó rất nhiều tập tục, nhưng trong đó quan trọng nhấtchính là mỗi nhà đều phải giết ngỗng đểcúngthần linh. Đemcon ngỗng béo bỏ vào nướcsôi, rồicho các hương liệu thượng phẩmvào, nấumấy giờ liền thì hương liệu đều thấmcả vào ngỗng.Trước đây, GiảnTình rất thích ănmón này, nhưng lúc đó cuộcsống của mọi ngườicòn khó khăn, muốn ăn thịt ngỗng thì đều phảichờ đếnTếtmới đượcăn, hơn nữa, mẹcòn tiếc nên bắtcả nhà phảiăn kèmvới 2, 3 bátcơm, màcũng chiathành rất nhiều bữa. Có đôi khi, lễ mừng nămmới vào những ngàynóng oi bức, thịt ngỗng đểlâumà không ướp lạnh thì dễ bị ôithiu, vìthế mẹchặt thành từngmiếng nhỏ, ướp hành, xì dầu rồi xào lên cho cả nhàcùng ăn,hương vịthật làtuyệt.Nghe mẹ bảo ba vàemtrai đang giết ngỗng, GiảnTình ăn vội bátcháo,cắnmộtmiếng táo rồi háo hứcchạy ra giúp.Mấy ngày này thờitiếtcó vẻấmáp, hômnaymặt trời đãlên từ sáng sớm. GiảnTình nhìnmọi ngườitrong nhà đang ngồi quanh sân, bên cạnh là mộtđống lông ngỗng,còn con ngỗng béo múp thì đang nằmtrong chiếcchậu nhựa, mọi người đang cố gắng nhổ hết những chiếclôngmăng.Cầmchiếc ghế, GiảnTình cũng chen vào giữa hai người đang ngồi. Ba GiảnTình nhìn bộ dạng củacon gái đang vui vẻ, bèn nhắc:"Nướclạnh lắm, đừngđộng tay vào, ngồi bên cạnh nhìn là đượcrồi".GiảnTình quyếtchí đáp:"Lao động là vinh quang,con cũng khôngmuốn nhàn hạ, nhưngmàcon giúp ba, thếthì haichiếc đùi ngỗng làcủacon".GiảnDiệp thấy chị nói vậy cũng vội vàng phụ hoạ:"Conmuốn haicáicánh".Mẹ GiảnTình nghe mọi ngườichíchóechia nhau con ngỗng, bèn quát:"Bậy nào, haicái đứa này, ngỗng này phải đểcúng thần linh trước, không đượcnóithế."GiảnTìnhmímmôicười khẽ,còn emtraithìlầmbầm:"Cúng thần linh xong rồithì đằng nào chẳng ăn".Mẹ GiảnTình nóng lên, lấy tay gõ vào đầuGiảnDiệp:"Con còn dámnóilung tung nữaà".GiảnDiệp kêu lênmột tiếng:"Ai da, mẹ, mẹcó biết vìsao con học hành không được bằng chị không? Đó là bởi vìmẹluôn đánh con như vậy, làmconngu đi đấy".Mọi ngườicùng nhau cười nói,chỉlátsau đãlàmxong con ngỗng. Mẹ GiảnTình nhân tiện chuẩn bịluôn bữatrưa, GiảnTình cũng chịu khó xắn tay vàogiúp. Sống cùng PhươngKhiêmlâu như vậy, những việc này cô cũng đãsớmthành thục."Con còn nhớDiệuNgọc không?"Lúc đang rửa đồ ăn, mẹ GiảnTình đột nhiên hỏicô.GiảnTình hơi nhíumày,cười đáp:"Sao lại không nhớ hả mẹ,cô ấy là bạn họccấp mộtcủaconmà".Bởi vì ngườilớn hai nhà qualạithân thiết nên haicô con gáilúccòn nhỏ cũng chơithân với nhau. Sau nàyGiảnTình đến thành phố S học, vài nămđầuvẫn có thư từ liên hệ, nhưng rồisau nữa, hai người đều quen biết rộng hơn, tình cảmcũng từ từ phai nhạt. Nghe nóiDiệuNgọc đã kết hôn, đáng tiếcmấy nămnay về nhàănTết nhưngGiảnTình không gặp đượccô."Cô ấy nămnay cũng vềà mẹ?".Mẹ GiảnTình cầmthứcăn lên, gật đầu đáp:"Sáng naymẹ gặp thímLưu, bàấy nóiDiệuNgọccùng chồng vàcon về đây, ở lại hai ngày, đến 30 mới đi"."Họ đưacảcon về đúng không?"GiảnTình xúc động hỏi."Đúng vậy, nghe nóichồng con bé hiện cũng có chức vịtốt, mua nhà ở tỉnh,cònmuacả xe. Lần này là hai ngườitự lái xe về."Mẹ GiảnTình nói đến congái nhà ngườita, giọng điệu không thiếu phần ngưỡngmộ,"ThímLưu củacon thậtcó phúc, nămtrước DiệuNgọc đón thímấy lên chămcháu, ở lại đómột năm, khi vềănmặcrấtsang và đẹp".GiảnTìnhmímmôi,cúi đầu, giọng nóimang theo chút day dứt:"Mẹ, nếumẹ muốn ở thành phố, sau này con đónmẹ và balên thành phố ở nhé"."Không cần, mẹ và bacon đã quen làmnông, ngày nào mà không đượclàmlà không chịu nổi. Lên đấy chắcchắn sẽsống không quen, mà nhàchúng tamới xây lại,cuộcsống cũng thoảimái. Ba mẹsống thế này là đãthoả mãn rồi. Hàng tháng con gửi về nhà nhiều tiền như vậy, hàng xómđều rất ngưỡngmộ, đâu có gì buồn phiền nữa".Tuymẹ nóithế, nhưng trong lòngGiảnTình vẫnmuốn đón ba mẹlên thành phố sống.BuổichiềuGiảnTình nói vớimẹlà muốn sắp xếp thời gian đi gặp DiệuNgọc, không ngờ tới buổitối, thímLưu và DiệuNgọc đãsang nhàchơi.Trong ấn tượng của GiảnTình, DiệuNgọclà mộtcô béthích tết hai bímtóc,càithêmhaichiếc nơ hình con bướm. Lần này gặp cô,ấn tượng của GiảnTình hoàn toàn thay đổi. Có lẽ vì đãlấy chồng, làmmẹ, GiảnTình cảmthấy lời nói,cử chỉcủa DiệuNgọc đều rất khách sáo, là một người phụ nữ rấtthành thục và khôn khéo.Nhớ rõ nămđó, DiệuNgọc viết thư cho cô, tâmsự vớicô về việcthíchmộtanh chàng. Loạitình cảmngây ngô đơn thuần này, nay ở trên ngườiDiệuNgọc, không tìmra được bao nhiêu.Có lẽ mọi người đều giống nhau, khitrưởng thành, nămtháng trôi qua,còn aicó thể giữ đượctính chân thựccủatrẻthơ kia đâu. Nói vậy, trongmắt DiệuNgọc, mình cũng đãtrở thànhmột người xalạ."NghethímGiản nóiTiểuTình đãlàmtrưởng ban rồi phải không?"DiệuNgọc vừa ngồi xuống liền nói không ngừng, đầu tiên là ôn lại quá khứ, rồi dầndần đềcập đến hiện tại. Tấtcả đều làcô khơichuyện."Chỉlàchức vụ nhỏ thôimà."GiảnTình khiêmtốn đáp lại."Từ nhỏ đã biết làtiểuTình thôngminh, những bạn học nữ cùng khóacũng đều có tiền đồ như tiểuTình, không giốngmình, sớmlấy chồng,chỉlà một bànộitrợ giúp chồng dạy con."DiệuNgọc nửacười nửatrách, liếc nhìn chồngmộtcái, nhưng trongmắt lại ngập tràn hạnh phúc.Mẹ GiảnTình nghe xong lờicô liền nói:"DiệuNgọcso vớitiểuTình nhàthímmaymắn hơn, phụ nữ vốn chỉ nên ở nhàlàmvợ đảmmẹ hiền,chứ cần gìlao lực bên ngoài kiếmtiền nuôithân".GiảnTình không phản bác quan niệmcổ hủ của mẹ,chỉlắng tai nghe, rồicườichơi vớicon của DiệuNgọc.ChồngDiệuNgọc ngồimột bên, imlặng uống chén trà mà ba GiảnTình đãrót, GiảnTình không kìmđược hỏimộtcâu:"Chồng cậu không nói đượctiếng quê mình sao?"."Đúng vậy,anh ấy là người ở thành phố, vài nămrồimà vẫn không học đượctiếng địa phương củachúng ta, mình thấy căn bản làanh ấy không có tâmhọc".GiảnTình lại nhớ tớiPhươngKhiêm, tưởng tượng thấy bộ dạng PhươngKhiêmnóitiếng địa phương, liềnmuốn phìcười. PhươngKhiêmthôngminh nhưvậy, nếu chịu khó họcthìchắcsẽ họcrất nhanh thôi.GiảnTình vừa dứtsuy nghĩ, đã nghethấyDiệuNgọc nóitiếp:"Anh ấy như cái hũ nútấy, bình thường ở nhàcũng ít nóichuyện, màanh ấy vừathăngchứclàmphó quản lý, không biếtsẽ giảithích cho cấp dưới hiểu thế nào đây.""Có thểlên làmphó quản lý chắcchắn làcậu ấy có năng lực, làmthế nào để giảithích vớicấp dưới,cũng không cần cháu quan tâmđâu."Mẹ GiảnTìnhnhìn con gái không biết nóithế nào liền tiếp lời.ThímLưu cũng là người hay chuyện, nghe mẹ GiảnTình khen con rể mình thì không kìmđược đắc ý,cườitươirói:"Đừng xemcậu ấy là hũ nút, ở cơquan cậu ấy cũng là ngườicó năng lực, làmphó quản lý cho hai batrămngườicũng xemnhư rất khárồi".Mẹ GiảnTình gật gật đầu:"Đúng vậy, thímLưu thật làcó phúc,chiếc xe ở cửa kiacũng thật đẹp,chắclà không ít tiền đâu"."Đúng vậy, hơn 20 vạn tệ(~600tr VNĐ), ở đây thìcũng xây đượccăn nhà đẹp rồi"."Chậc, đúng nhỉ".Nhìn hai bà mẹ ngồitán gẫu, GiảnTình âmthầmthở dài,cảmthấy trong câu chuyện của mọi ngườicũng có điểmquái dị, thậmchílàcó ý khoe khoang,chẳng lẽ ngoài điều này ra không thể nói gì khácsao.Bất đắc dĩ,cô không thểchuyển đềtài, đành theo mạch nóichuyện của mọi người, nhỏ giọng nói vớiDiệuNgọc:"Chồng cậu nhìn cũng rất đẹp trai đấychứ".DiệuNgọccườimềmmại, gật đầu đáp:"Các bạn của mình cũng nói như thế, nhưngmình nhìn sao cũng không thấy đẹp,chỉcó chút namtính thôi"."Mà này, đừng chỉ nóichuyện của mình, nói vềcậu đi."DiệuNgọc kéo GiảnTình, làmnhư vẻchịemtốt,cười hỏicô.Đềtài quả nhiên chuyển đến chuyệnGiảnTình khôngmuốn nói nhất,"Mình vẫn thếthôi"."Cậu xinh đẹp thế này, nổitiếng cảtrong vòng 15 dặmquanh đây. Cậu hỏi ba mẹ mà xem, ngườitới dạmhỏi không ít đâu. Hơn nữacậu đilàmbênngoài như vậy,chắcchắn là ngườitheo đuổicũng không ít".Nghe DiệuNgọc nói, trong lòngGiảnTình lắp bắp kinh hãi,cô nghi hoặc nhìn về phía mẹ, mẹ GiảnTình nhìn ánhmắtcô, rồi gật đầu nói:"Hai nămnayngười đến đặt vấn đềcũng không ít, nhưngmẹ và bacon đều từ chối, làchồng củacon thìcon tự chọn, ba mẹ không nhúng tay vào".Nghe mẹ nói, GiảnTình thoáng chốcthấy cảmđộng, bản thân luôn lo lắng ba mẹ không đồng ý chuyện tình cảmcủacô, nào ngờ ba mẹ đãsớmđemquyền quyết định giao cho cô. Biết được như vậy, trong lòngGiảnTình vừacảmthấy vui vừacảmthấy hối hận, vui vì ba mẹsẽ không can thiệp chuyệntình cảmcủacô, hối hận là vì không sớmđemchuyện cô và PhươngKhiêmở chung nói với họ. Nếu không lần này trở về PhươngKhiêmđã không phảitrốn trốn tránh tránh."Đàn ông bên ngoàimười ngườithìchín ngườitrăng hoa, tiểuTình,cậu phảicẩn thận chọn đấy."Trong giọng nóicủa DiệuNgọclộ ra vẻtừng trải.GiảnTình khẽlắc đầu đáp:"Mình thậtsự không vội".Đêmđó trước khi ngủ, GiảnTình nóichuyện điện thoạicùng PhươngKhiêm, nhân tiện nhắctớiDiệuNgọc, trong giọng nóicó chút hâmmộ. Đầu dâybên kia, PhươngKhiêmđương nhiên hiểu đượclòng cô, vìthế nhẹ giọng dỗ dành:"Hạnh phúc nhỏ nhoi như vậy,anh có thểcho emrất nhiều, rất nhiều".Bởi những lời nói này củaanh, GiảnTìnhmất ngủ, trong lòng trằn trọcsuy nghĩ. Anh có thểlàmcho mình hạnh phúcrất nhiều, rất nhiều, mà mình thìsao,mình có năng lựclàmcho anh ấy chuyện gì đây.Ngày hômsau,ăn xong bữasáng, GiảnTình nhìn thấymẹ đang rửa bát trong bếp, đi đến cạnhmẹ, rồi kiếmmột đềtài:"Mẹ, mẹthấy tuổicon như vậymàchưa kết hôn có phảilà quátrễ không?"."Conmới 27 tuổithìlàmsao mà già được, người ở thành phố chẳng phảithích kết hônmuộn sao? Mẹcảmthấy thuận theo tự nhiên đi, duyên phận đến,có thểtìmđược nửa kia vừa ýmuốn."Mẹ GiảnTình cứ như vậy giảng giảicho con gái.GiảnTình nhìnmẹ,cười nói:"Mẹ, mẹtrở nên văn vẻ như thếtừ khi nào vậy?".Mẹ GiảnTình cười ha ha:"Gần đâymẹthích xemphimthần tượng, trong phimđều như thếcả".Vậy xemra phimthần tượng cũng có ưu điểm."Mẹ... con có chuyện vẫnmuốn nói vớimẹ"."Chuyện gì?"Mẹ GiảnTình tò mò."Con... thựcracũng đãcó bạn trai, quen nhau được hai nămrồi,chỉlà không dámnói vớimọi ngườithôi."GiảnTìnhmínmôi, hạ quyết tâmlắmmới nóira được.Mẹ GiảnTình trònmắt, lập tức hiểu rõ vấn đềrồi gật đầu:"Mẹ đã nóirồi đấy thôi,con gáimẹ ưu tú như vậy, làmsao lại không có bạn trai được. Nói đi,có phải giacảnh nhàcậu kia không tốt,con sợ ba mẹ phản đối, nênmới không dámnóira đúng không?".GiảnTình bịtư duy logiccủa mẹlàmcho buồn cười,"Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy."Rồilập tứccó vẻ ngượng ngùng,"Anh ấy là ông chủ củacon.""Cái gì?"Mẹ GiảnTình quát to một tiếng, giọng nóicó vẻ nghiêmkhắc,"Con... con làmsao có thểcùng ông chủ củacon được? Con phải biết rằngnhững người nhiều tuổi như vậy đều đãcó gia đình,con làmsao có thểcùng người như vậy được".GiảnTình bịmẹlàmcho hồ đồ, nghe mẹ nói xong khẳng định là mẹ đã hiểu lầm."Mẹ... ông chủ củacon còn rất trẻ, mới hơn 30,cũng chưa kết hôn, mẹđừng nóng...".Mẹ GiảnTình nhấtchợt hốt hoảng, lập tức quyết định tìmchồng rồicùng nhau thẩmvấn đứacon gáitừ trước đến giờ vẫn ngoan ngoãn này.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #wattys2018