Chương 53
"Đúng là có kiểu phụ nữ si tình như vậy." Đoàn Dĩnh không cãi lại Từ Sâm, chỉ nói: "Nhưng bây giờ chúng ta phải gặp được cô ấy, xem rốt cuộc cô ấy có biết Tiết Thịnh bị bệnh nặng hay không và thái độ như thế nào đã."
Đây là chuyện quan trọng nhất.
Chủ đề của phó bản lần này - Cứu nhân duyên - hiện đã rõ: Ám chỉ hôn lễ giữa Dương Nhược Lan và Tiết Thịnh.
Nhưng không ai đoán được phải thế nào mới tính là "cứu".
Nhà họ Tiết hiện đang giấu Tiết Thịnh, không cho anh ta gặp người khác, chứng minh tình hình bây giờ của Tiết Thịnh không được tốt, thậm chí còn rất tệ.
Trong tình huống như vậy, nếu sau khi Dương Nhược Lan được gả vào, Tiết Thịnh khỏi bệnh, đó sẽ là một mối nhân duyên đẹp, nếu Tiết Thịnh chết vì bệnh, Dương Nhược Lan sẽ phải thủ tiết.
Cho nên có hai sự lựa chọn: Theo hướng hiện thực, bọn họ nói hết chân tướng nhà họ Tiết giấu giếm bấy lâu cho Dương Nhược Lan, khiến hôn lễ bị phá hỏng, xem như "cứu nhân duyên"; theo hướng tình cảm, nếu Dương Nhược Lan vẫn chung tình với Tiết Thịnh, hy vọng hôn lễ này có thể hoàn thành, vậy người chơi có thể khoanh tay đứng nhìn, yên tâm diễn kịch mua vui, chờ hôn lễ kết thúc cũng được xem như "cứu nhân duyên".
Rốt cuộc lựa chọn cuối cùng của họ như thế nào đều phải xem thái độ của Dương Nhược Lan.
Vì vậy mọi người đổi hướng, đi đến nhà họ Dương.
Ai ngờ bọn họ không gặp được Tiết Thịnh ở nhà họ Tiết, sau khi đến cổng nhà họ Dương vẫn không được gặp Dương Nhược Lan: Cồng nhà họ Dương đóng chặt, dù bọn họ gõ đỏ cả tay cũng không ai mở cửa.
Lê Hoằng nghi ngờ hỏi: "Có phải không ai ở nhà không?"
"Không, trong nhà có người." Tạ Ấn Tuyết lại nói: "Tôi nghe thấy có tiếng bước chân bên trong."
Mọi người nghe vậy, lập tức nhìn qua Tạ Ấn Tuyết.
Y đứng dưới một gốc cây hạnh trước cửa nhà họ Dương tránh nắng, lạnh nhạt đón lấy cái nhìn chăm chú của cả nhóm, dò xét nhìn vách tường xây bằng đất vàng của nhà họ Dương, đề nghị: "Hay là leo lên tường xem thử?"
Tường nhà họ Dương không cao bằng nhà họ Tiết, cho nên trong sân không thể có người hầu canh nhà, bọn họ có thể leo tường xem thử tình hình bên trong.
Lộ Lăng khá nhanh nhẹn, xung phong nhận việc, đạp vài ba bước đã nhảy lên nóc tường nhà họ Dương, men theo thân tường dò đầu nhìn ra, chỉ mới vài phút đã bị người trong sân ném đá rớt xuống.
Cũng may Lê Hoằng và Liễu Bất Hoa bên dưới đón được cậu ta, bằng không có lẽ mông Lộ Lăng sẽ bị dập.
Chẳng qua bọn họ vừa dìu Lộ Lăng đứng lên, cửa nhà họ Dương ban nãy gõ mãi không chịu hé đã mở, anh cả nhà họ Dương - Dương Nhược Văn giơ chổi, giận dữ đi ra, chỉ vào mấy người đứng tụm dưới tường mắng: "Mấy người kia, leo tường nhà tôi làm gì?!"
"Chúng tôi là người trong đoàn kịch Kim Nguyên Bảo." Trán Lộ Lăng bị Dương Nhược Văn ném đá cho sưng bầm, cậu ta xoa trán, nói: "Chúng tôi muốn gặp Dương Nhược Lan, kết quả gõ mãi nhà anh không mở cửa nên muốn xem thử trong nhà có người không, không có ý xấu."
"Người gánh hát chưa bao giờ gặp em gái tôi, các người tìm em ấy?" Dương Nhược Văn nghe Lộ Lăng giải thích xong vẫn không hoà hoãn hơn, cảnh giác nhìn Lộ Lăng, sau đó hung hăng nói: "Tôi thấy chắc chắn các người không có ý gì tốt, cút xa vào!"
Dứt lời, Dương Nhược Văn lập tức cầm chồi quay vào nhà, còn đóng sập cửa lại.
"Chuyện gì vậy?" Ngu Thấm Văn nghĩ mãi không hiểu: "Sao nhà họ Tiết không cho gặp Tiết Thịnh đã đành, nhà họ Dương cũng không cho gặp Dương Nhược Lan?"
Ứng Y Thủy và Hứa Lộ chạy tới gần Lộ Lăng hỏi: "Vừa rồi cậu trèo tường vào có thấy gì không?"
"Có, tôi thấy Dương Nhược Lan."
Chỉ cần chi tiết này, Lộ Lăng nghĩ mình ăn một phát vào trán vẫn rất đáng.
Lúc ấy cậu ta vừa ló đầu ra khỏi tường đã thấy có ba người đứng trong sân nhà họ Dương: Hai nam một nữ, khuôn mặt đều có nét giống nhau, mà bộ đồ cô gái kia mặc rất giống bộ đồ lúc bọn họ nhìn thấy bóng dáng vội vã lướt qua của Dương Nhược Lan khi đang ngồi trên ghế thôn, như vậy đủ để chứng minh cô gái này chính là Dương Nhược Lan bọn họ đang tìm kiếm.
Còn hai người đàn ông đứng chung trong sân với cô, người hơi có tuổi là Dương Nhược Văn, thân phận người có vẻ nhỏ tuổi hơn cũng không khó đoán, hẳn là con út nhà họ Dương - Dương Nhược Minh.
Hai người họ trợn mắt nhăn mày kẹp Dương Nhược Lan ở giữa, hai mắt Dương Nhược Lan đỏ bừng, khóc giàn giụa.
"Không được... Tuyệt đối không được..."
"Em nghĩ cho người nhà đi..."
Vì vị trí trèo tường khá lệch nên cậu ta cách ba người kia hơi xa, trong lúc nghe lén, Lộ Lăng chỉ nghe được mấy chữ từ cuộc trò chuyện của bọn họ, còn cụ thể là gì thì không rõ, cậu ta đang định ngóc lên nghe thêm thì bị Dương Nhược Văn phát hiện, cầm đá ném rớt.
"Tôi thấy vậy đấy."
Lộ Lăng kể lại toàn bộ chi tiết mình chứng kiến.
Lý Lộ Minh cũng nói: "Lúc vừa mở cửa, tôi cũng thấy Dương Nhược Lan. Cô ấy đứng trong sân nhìn ra như muốn đi ra, nhưng em trai Dương Nhược Minh của cô ấy cứ nắm chặt tay nên cô ấy không ra được."
Phía bên nhà họ Tiết giấu Tiết Thịnh không cho gặp có thể là vì Tiết Thịnh bị bệnh nặng, bọn họ muốn Dương Nhược Lan gả vào, thỏa mãn nguyện vọng của Tiết Thịnh hoặc xung hỉ cho anh ta, mấy điều này dễ hiểu.
Nhưng phía bên nhà họ Dương, Dương Nhược Lan có thể đi lại trong sân nhà, hôm qua cũng dự lễ thôn, có thể thấy cô không gặp vấn đề về sức khỏe, nhưng vì sao nhà họ Dương vẫn muốn níu chặt Dương Nhược Lan, không cho cô ra khỏi nhà?
Càng đừng nói Dương Nhược Lan còn đỏ mắt như đang khóc và cả những lời hai anh em nhà họ Dương nói với Dương Nhược Lan mà Lộ Lăng leo tường nghe được.
"Theo kinh nghiệm chơi script kill(1) lâu năm của tôi, hiện tôi có một suy đoán." Liêu Hâm Dương nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Có thể Tiết Thịnh đã chết rồi."
(1) Đây là dạng chơi nhập vai, người tham gia trò chơi sẽ hóa thân thành các nhân vật thuộc một kịch bản lớn, và mỗi người sẽ được nhận một kịch bản nhỏ cho nhân vật mà mình đóng vai, từ đó hoàn thành kịch bản nhận được.
"Có thể." Ứng Y Thủy gật đầu:" Số cặn thuốc nhà họ Tiết rải trên đường đều đã khô, không phải mới đổ ngày một ngày hai."
"Đúng vậy, cụ Tiết đồng ý cho Dương Nhược Lan và Tiết Thịnh kết hôn không phải vì mềm lòng mà vì Tiết Thịnh đã chết, ông ta phải làm lễ minh hôn cho Tiết Thịnh!" Liêu Hâm Dương nói tiếp: "Dương Nhược Lan khóc đỏ mắt, còn muốn đi ra, hiển nhiên cô không muốn làm cô dâu trong lễ minh hôn."
"Không phải cái làng này chưa từng có tiền lệ minh hôn."
Thủy quỷ áo đỏ Cao Uyển bọn họ gặp đêm qua hẳn là vật tế cho minh hôn.
Ông bác bọn họ hỏi thăm sáng nay đã ám chỉ chuyện này đủ rõ: Cao Hòa chọc bố mẹ tức chết, bản thân lại không làm ra trò trống gì, không kiếm nổi tiền, tất nhiên cũng không thể cưới vợ, vì thế gã bán em gái Cao Uyển của mình.
Bán làm cô dâu minh hôn cho nhà nào đó.
Nhưng Cao Uyển thà chết chứ không chịu làm theo, nhảy sông tự sát —— Chắc hẳn xác cô chưa được vớt lên, bởi vì minh hôn cần xác chết chứ không phải người sống, nếu gia đình kia nhận được xác Cao Uyển, vậy thì Cao Hòa sẽ kiếm được tiền cưới vợ chứ không phải vẫn là "thằng chó" trong miệng ông bác như bây giờ.
"Đúng vậy, Dương Nhược Lan vẫn còn một em trai và anh trai, hình như hai người kia đều chưa kết hôn." Vừa nhắc đến, Ngu Thấm Văn lại nhớ tới hai anh em của Dương Nhược Lan: "Có lẽ người nhà họ Tiết đưa tiền hai người kia, muốn bọn họ đồng ý cho Dương Nhược Lan kết âm hôn với Tiết Thịnh nhưng Dương Nhược Lan không đồng ý, cho nên bọn họ mới giữ chặt Dương Nhược Lan không cho cô ra, bọn họ sợ chúng ta giúp Dương Nhược Lan chạy trốn, vì vậy không cho chúng ta gặp cô."
Trong số các nữ sinh chỉ mình Đoàn Dĩnh có người yêu, đang định tính đến chuyện kết hôn nên cô càng có cảm giác giống hệt mình, không khỏi lẩm bẩm: "Nếu kết hôn bình thường, làm gì có ai khóc thảm thiết trước hôn lễ của mình như vậy?"
Lý Lộ Minh không chắc lắm, hỏi những người khác: "Vậy rốt cuộc "cứu nhân duyên" của chúng ta là phải giúp hôn lễ thành công hay phá hỏng hôn lễ?"
"Chắc chắn là phá hỏng hôn lễ rồi." Đoàn Dĩnh nói ngay: "Hủ tục như minh hôn mà bảo thành công được à?"
Lộ Lăng nhíu mày, tổng kết: "Vậy chúng ta phải phá hỏng hôn lễ."
Liễu Bất Hoa nghe bọn họ phân tích cũng thấy rất có lý, chẳng qua anh ta không hùa theo, chỉ nhìn Tạ Ấn Tuyết, muốn xin ý kiến của y.
Nhưng Tạ Ấn Tuyết vẫn đứng dưới bóng cây, thản nhiên nghe mọi người nói chuyện, không có ý muốn chen vào phát biểu.
Một người chơi cũ khác là Bộ Cửu Chiếu đứng cạnh Tạ Ấn Tuyết.
Tạ Ấn Tuyết mặc đồ trắng, đứng dưới bóng tối.
Bộ Cửu Chiếu mặc đồ đen lại đứng dưới nắng.
Hai người một sáng một tối, phân chia rạch ròi.
Liễu Bất Hoa gãi đầu nhìn hắn, không biết tên này đi qua từ lúc nào, vả lại Bộ Cửu Chiếu rất kỳ lạ: Hắn không đứng dưới bóng cây mà đứng dưới ánh nắng giữa bóng cây, nếu đã không tránh nắng, vậy hắn đứng cạnh cái cây làm gì?
Chẳng lẽ là muốn tiếp cận cha nuôi Tạ Ấn Tuyết của anh ta?
"Cha nuôi, cha đứng đây làm gì vậy?" Liễu Bất Hoa nghĩ mãi không ra nên đi đến chỗ Tạ Ấn Tuyết, ghé vào bóng râm tránh nắng với y.
Tạ Ấn Tuyết vuốt ve vòng hoa lê trên tay, dịu giọng nói: "Cha đang nghĩ sân khấu đã dựng xong, đêm nay chúng ta sẽ luyện diễn vào lúc nào."
"Vậy ra đây là lý do cậu chưa lên sân đã mặc đồ trắng à?"
Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa đang trò chuyện, Bộ Cửu Chiếu bỗng nhảy vào nói.
Hai người ngước lên nhìn Bộ Cửu Chiếu.
Người đàn ông thấy hai người cùng chung hành động vẫn lạnh lùng nói: "Hai ngày nay cậu đều mặc áo dài trắng như kiểu người chồng Hứa Tiên của cậu chết rồi, cậu đang để tang hắn vậy."
Không sai, dù ngày nào Tạ Ấn Tuyết cũng thay một bộ đồ khác nhưng hai ngày này y đều mặc đồ trắng, vả lại rất hợp với vai diễn trong vở kịch: Bạch Tố Trinh.
Mà hình như người đàn ông không thích màu này cho lắm.
Đến mức Tạ Ấn Tuyết mặc bộ đồ trắng hai ngày bị hắn châm chọc, Liễu Bất Hoa vô tội diễn vai Hứa Tiên cũng bị mắng lây.
Thế nhưng Tạ Ấn Tuyết nghe xong lại cười.
Y kiếm được rất nhiều mối làm ăn từ phó bản Hel's Dream, cộng thêm Lê Hoằng từ thế giới hiện thực nên trạng thái tham gia phó bản lần này rất ổn, môi đỏ mặt hồng hào, bình thường không ho không thở suyễn, trừ cơ thể gầy gò ra thì không khác người thường là mấy.
Bây giờ y cười, người ngoài nhìn vào chỉ thấy người đẹp mắt cười mày cong, xinh đẹp như hoa xuân đua nở, khuôn mặt trắng ngần của thanh niên dù bị một lớp bụi sáng phủ lên cũng không thể che nổi sự phong hoa của y.
"Chồng? Hứa Tiên?"
Tạ Ấn Tuyết quay qua nhìn Liễu Bất Hoa, sau khi gọi tên lại ngửa lên liếc người đàn ông, nhếch mày nói: "Bất Hoa, con thấy chưa, anh Bộ phát cơn nghiện diễn kịch, thậm chí sốt ruột hơn cả cha, chưa kịp lên sân khấu đã bắt đầu nhập vai. Đáng lẽ nên cho anh Bộ mượn cái áo xanh trên người con mặc trước, để anh ta đóng vai Tiểu Thanh cho vui."
Bộ Cửu Chiếu: "..."
Liễu Bất Hoa chỉ nghĩ cha nuôi mình chửi người ta vừa thâm vừa không tục, anh Bộ đây tội gì cứ đến chọc y làm gì? Xem kìa, bây giờ bị chửi không nói được gì.
Nhưng anh ta rất tò mò Tạ Ấn Tuyết nghĩ thế nào về hôn lễ giữa Dương Nhược Lan và Tiết Thịnh, hỏi y: "Cha nuôi, cha vừa nghe bọn họ phân tích rồi đấy, có lẽ Dương Nhược Lan và Tiết Thịnh sẽ làm lễ minh hôn, vậy rốt cuộc "cứu nhân duyên" của chúng ta là khiến hôn lễ thành công hay thất bại?"
"Vội gì? Hôm nay mới sang ngày thứ hai. Hôn lễ thành công hay không, chúng ta đều phải chờ tới ngày thứ bảy mới rời đi được, vả lại..." Tạ Ấn Tuyết bình thản như không, nhàn nhạt nói: "Từ khi nào nhân duyên lại do người chung quanh kết luận?"
Nếu nói nhân duyên thành, Tạ Ấn Tuyết còn bằng lòng nghe thử.
Đến cả Tiết Thịnh và Dương Nhược Lan bọn họ còn không gặp được, không thể biết suy nghĩ của hai người kia, cứ đứng đây đoán già đoán non, sau đó định đi phá hỏng hôn lễ khiến minh hôn không thành công, tự xưng đó là "Cứu nhân duyên".
Nhưng liệu sự việc đơn giản tới vậy ư?
"Không gặp được Tiết Thịnh hay Dương Nhược Lan, dù chúng ta đoán gì đều vô ích." Tạ Ấn Tuyết nhăn mày, nói: "Còn không bằng nghĩ xem đêm nay lên sân tập có phải mặc đồ nữ hay không."
Liễu Bất Hoa: "..."
Cũng đúng, nhân vật Tạ Ấn Tuyết rút trúng là Bạch Tố Trinh, chắc chắn phải giả nữ, mà anh ta chưa bao giờ thấy y mặc đồ nữ.
Bộ Cửu Chiếu nhìn hai hàng mày nhăn chặt của Tạ Ấn Tuyết vì không muốn mặc đồ nữ, cười lạnh tiến đến trước mặt y, trầm giọng nói: "Sao hả? Cậu không muốn mặc đồ nữ à?"
"Tôi là đàn ông, mặc đồ nữ có hợp lý không?" Lúc này Tạ Ấn Tuyết không còn cười, y nhìn Bộ Cửu Chiếu: "Anh Bộ cười tươi thế, xem ra rất mong được mặc đồ nữ."
Bộ Cửu Chiếu: "..."
Tạ Ấn Tuyết không nhìn Bộ Cửu Chiếu nữa, thản nhiên chắp tay rời đi.
Sáu giờ tối, làng Phong Niên lại bắt đầu bữa tiệc ở quảng trường.
Mọi người ăn bữa tối, đồng thời cũng thấy sân khấu kịch đã dựng xong ở góc phía nam quảng trường.
"Cái lũ này, hôm nay chết đâu hết vậy hả? Thuộc hết lời kịch rồi à? Biết diễn rồi hay gì?" Mẫn Nguyên Đan sắp xếp đồ hóa trang lẫn đạo cụ một mình phía sau sân khấu, mệt tới mức người đầy mồ hôi, vì vậy nhóm người chơi vừa xuất hiện, gã lập tức chống nạnh chửi bới: "Lười biếng cả ngày, để mình ông dọn đồ đạc ở đây! Nếu lát nữa các người diễn không tốt thì coi chừng tôi!"
Mọi người thấy Mẫn Nguyên Đan nghiêm túc như thế, trong lòng không khỏi lo sợ.
Bọn họ vẫn chưa biết nếu đọc sai lời thoại hoặc diễn không tốt sẽ chịu hậu quả như thế nào.
Dù trừ Tạ Ấn Tuyết, Liễu Bất Hoa và Bộ Cửu Chiếu, cùng lắm thêm Lê Hoằng diễn Pháp Hải ra, lời kịch của những người khác không nhiều, nhưng không ai dám xem thường vì màn kịch họ diễn rất khó.
Vả lại sau khi thăm dò Mẫn Nguyên Đan, thời gian bọn họ lên sân là 12h đêm, dù bây giờ bọn họ có dư mấy tiếng để chuẩn bị thì vẫn không thể lơi lỏng, chỉ càng thấy sợ: Mẫn Nguyên Đan nói lát nữa bọn họ sẽ lên diễn đúng giờ này, thế nhưng có buổi kịch bình thường nào lại diễn vào 12h đêm không?
Đáng ra giờ này thôn dân phải đi ngủ hết rồi chứ?
Đêm qua là đêm đầu tiên bọn họ tham gia trò chơi, cũng là ngày đầu tiên đến làng Phong Niên.
Mà hôm qua trong lúc bọn họ bị Cao Hoà lừa lên chân cầu gặp quỷ đã đi ngang qua rất nhiều gia đình, phát hiện người dân làng Phong Niên đi ngủ khá sớm, tầm hơn chín giờ đã bắt đầu tắt đèn nghỉ ngơi, chưa tới mười một giờ mà gần như không còn ai đốt đèn.
Bọn họ lại phải diễn kịch vào giờ Tý, tức mười hai giờ đêm, vào lúc toàn thôn đi ngủ.
Thế đến lúc đó người xem bọn họ có còn là thôn dân không? Hoặc... có còn là người không?
Ai cũng nơm nớp lo sợ, Bộ Cửu Chiếu và Tạ Ấn Tuyết lại thở phào: Diễn tập không cần thay đồ, cũng không cần trang điểm hoặc làm gì khác, chỉ cần giản lược là được.
Cho nên tạm thời bọn họ không cần mặc đồ nữ.
Những người tham gia khác đều tăng giờ làm việc, cuối cùng đã thuộc hết lời kịch lẫn hành động trong kịch bản trước giờ Tý, chờ tiếng chuông báo hiệu giờ Tý vang lên, cả nhóm lập tức xếp hàng hai bên sân khấu, chờ tới lúc xuất hiện.
Nào ngờ sau khi bọn họ lên sân, chỉ thấy từng hàng ghế dài dưới khán đài chật ních người.
—— Là người.
Bọn họ đều là thôn dân làng Phong Niên, trưởng thôn Khánh Phong đang ngồi ngay ngắn ở vị trí trung tâm hàng đầu tiên, khuôn mặt nghiêm nghị, lúc ngẩng đầu lên nhìn không hề chớp mắt mà nhìn quan sát bọn họ.
Vẻ mặt những thôn dân khác không khác trưởng thôn Khánh Phong là mấy, đều nghiêm túc trang trọng.
Mọi người bị bọn họ nhìn chằm chằm, không biết vì sao bỗng sinh ra ảo giác như bọn họ là thí sinh đang bị mấy trăm giám khảo cùng nhìn chăm chú.
Hình như không đúng lắm thì phải?
Không phải thôn dân đều đi ngủ vào giờ Tý sao? Vì sao bọn họ lại ngồi đây xem kịch? Người bình thường đi xem kịch, còn là "Bạch Xà truyện" có ai lại nghiêm túc vậy không?
Quan trọng nhất là khi bọn họ nhìn vào thôn dân lại có cảm giác toàn bộ người ở làng Phong Niên đều có mặt, không ai đi ngủ, chỉ muốn theo dõi bọn họ luyện tập.
Lý Minh Lộ bị bọn họ nhìn tới mức sởn da gà, chỉ thấy cơ thể lạnh lẽo, tay run bần bật, nhịn không được tự tưởng tượng ra mấy thôn dân này thật ra không phải người mà là quỷ, dù suốt quá trình diễn không đọc sai lời kịch nhưng vì căng thẳng nên đã làm sai động tác.
Chỉ giây tiếp theo, trưởng thôn Khánh Phong đứng bật dậy, chỉ vào Lý Lộ Minh quát mắng: "Cái cô kia! Cô ta diễn sai kịch!"
Câu này của trưởng thôn Khánh Phong hệt như hiệu lệnh, vừa dứt lời, những thôn dân khác cũng giận dữ đứng lên, chỉ vào cô nói: "Cô ta diễn sai kịch!"
"Sao cô ta có thể diễn sai được?!"
"Màn kịch này tuyệt đối không thể có sai sót! Cô ta dám diễn sai, đáng chết!"
Tiếng chửi mắng ùa tới như mũi tên bắn lên sân khấu làm Lý Lộ Minh chết đứng tại chỗ, cô hoàn toàn bị dọa cho cứng người, cơ thể run lẩy bẩy, nhìn thoáng qua mọi người, lập tức nhìn thấy ông bác sáng nay gọi cô là "cháu gái" lúc cô hỏi thăm hiện cũng đang trợn trừng mắt, hằn học nhìn cô bằng ánh mắt chỉ hận không thể lột da, ăn tươi nuốt sống.
Đến nước này rồi sao còn diễn nổi nữa?
Những người chơi khác dần dừng động tác, lẳng lặng nhìn Lý Lộ Minh —— Bọn họ đều cho rằng Lý Lộ Minh sắp chết.
Lê Hoằng không đành lòng, vừa định tiến lên đã thấy Ngu Thấm Văn và Đoàn Dĩnh nhanh tay kéo Lý Lộ Minh giấu ra sau lưng mình, dùng cơ thể chặn ánh mắt nham hiểm của thôn dân giúp Lý Lộ Minh.
"Ấy ấy, trưởng thôn Khánh Phong bớt giận, bớt giận."
Mẫn Nguyên Đan chạy ra khỏi cánh gà, lần này gã không còn mắng chửi người chơi như trước đó mà cúi đầu khom lưng xin lỗi trưởng thôn Khánh Phong, nhỏ giọng nịnh nọt: "Tối nay mới chỉ diễn tập thôi, chưa phải diễn thật. Người trong đoàn tôi vừa tới làng Phong Niên nên hơi căng thẳng, diễn sai kịch chỉ là sự cố, cụ đây rộng lượng, cho bọn họ thêm một cơ hội nhé."
"Màn kịch này rất quan trọng."
Mẫn Nguyên Đan nịnh nọt trưởng thôn Khánh Phong rất lâu nên giọng điệu không còn hung hãn như trước, tuy nhiên sắc mặt vẫn rất xấu, ngang ngược lườm từng người chơi một trên sân, nói bằng giọng đe doạ: "Nhất định không được hát sai, diễn cũng không được sai."
"... Tôi xin lỗi." Lý Lộ Minh đi ra từ sau lưng hai người bạn, run giọng xin lỗi trưởng thôn Khánh Phong: "Tôi sẽ không diễn sai nữa."
"Cô nhớ là được." Trưởng thôn Khánh Phong lạnh lùng nói, sau đó vung tay lên: "Buổi diễn ban nãy huỷ đi, các người diễn lại từ đầu."
"Đứng đờ đó làm gì! Cút xuống hết nhanh!" Mẫn Nguyên Đan chậc lưỡi vung tay, đuổi hết người chơi xuống: "Xuống xuống, hát lại từ phần đầu tiên!"
Kịch bản "Bạch Xà truyện" bọn họ đang cầm trong tay không hoàn chỉnh, bên trong chỉ chọn bốn phần quan trọng nhất để diễn, là bản đã đơn giản hoá, nhưng dù vậy vẫn phải mất hai tiếng để hát xong cả bốn phần.
Nhân vật Lý Lộ Minh rút được là hoà thượng chùa Kim Sơn, phần diễn cho cô là phần cuối "Thuỷ mạn Kim Sơn", lúc này cũng đã sắp hai giờ sáng, nhưng bây giờ trưởng thôn Khánh Phong lại muốn bọn họ diễn lại từ đầu.
Mà nhìn dáng vẻ giận dữ của ông ta lẫn thôn dân, nếu lần này người chơi vẫn diễn sai, vậy điều chờ đợi bọn họ có thể sẽ không phải kết thúc đơn giản như diễn lại "Bạch Xà truyện".
Lúc chuẩn bị dưới sân khấu, hai người bạn thân Ngu Thấm Văn và Đoàn Dĩnh đều đang an ủi Lý Lộ Minh.
"Diễn lại thôi, Minh, cậu đừng căng thẳng quá."
"Ừ, không sao đâu, bọn họ đều giống người, không phải quỷ."
Lý Lộ Minh lau nước mắt vừa rồi bị doạ chảy ra, gật đầu nói: "Được, tớ sẽ không diễn sai nữa đâu."
Cô hứa như thế, mà cũng làm được thật.
Mọi người suôn sẻ diễn xong bốn phân khúc, dù chỉ hát bình thường không nổi bật nhưng cũng may không ai diễn sai, các thôn dân có vẻ không trông chờ bọn họ hát thật hay, chỉ yêu cầu bọn họ đừng diễn sai.
Hơn nữa sau khi cúi chào cảm ơn, các thôn dân lại lương thiện hòa ái như trước, cười khen nhóm người chơi: "Không diễn sai, tốt lắm, đến lúc diễn chính thức đừng phạm lỗi đấy."
Các thôn dân nói xong liền thoả mãn về nhà, không quan tâm bây giờ là bốn giờ sáng, trời sắp sáng tới nơi.
Mọi người nhìn bóng lưng xa dần của bọn họ, nhớ lại buổi diễn tập quỷ dị đêm nay, chờ đến lúc rời khỏi quảng trường làng Phong Niên, trên đường về phòng, Liêu Hâm Dương nhịn không được nói: "Mấy thôn dân này kỳ quá đấy?"
"Kỳ đã là gì." Hứa Lộ xoa xoa lớp da gà nổi lên: "Tôi thấy bọn họ còn đáng sợ hơn thuỷ quỷ áo đỏ đêm qua nhiều."
Thuỷ quỷ áo đỏ không muốn tổn thương họ, còn bái lạy họ.
Mà ánh mắt các thôn dân nhìn bọn họ lúc Lý Lộ Minh diễn sai không khác gì nhìn kẻ thù giết cha, Hứa Lộ nghĩ tới đây, nhịn không được quay lại nhìn ra sau, chỉ sợ mấy thôn dân kia đuổi theo bọn họ về phòng, nhân trời đang tối giết chết họ cho hả giận.
Hứa Lộ càng nghĩ càng sợ, động tác quay đầu cũng càng nhanh.
Sau đó...
Cô thấy một cô gái mặc áo cưới đỏ như máu, trên đầu che khăn cô dâu đỏ tươi.
Tác giả có lời muốn nói:
NPC: Cậu mặc đồ trắng vì chồng chết, đốt giấy để tang đúng không?
Tạ tay to: Ừ.
Liễu Bất Hoa: Giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, đáng không?
NPC: ...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top