Chương 42


Đúng là cả ba vốn chỉ biểu diễn ca hát.

Mạnh Bội biết Dương Mạn Thanh và Thư Quảng Hiên hợp tấu biểu diễn cho khách, dù chỉ hát kiểu bình thường đã kiếm được không ít tiền nên nổi lòng bắt chước, dù Enoch không nói với mọi người sảnh Dream's Cradle sẽ mở cả ngày, cô cũng sẽ học theo Dương Mạn Thanh hát vào lúc ba giờ chiều.

Thậm chí cô còn muốn lôi kéo Mã Hân Đồng đi với mình, nhưng Mã Hân Đồng không biết chơi nhạc cụ, hát lại càng không, nghe cô hát là một kiểu tra tấn nên sau khi Mã Hân Đồng từ chối, Mạnh Bội bèn lên giữa sân khấu sảnh Dream's Cradle hát bài "Con thuyền trắng" cho khách nghe.

Mạnh Bội tự nhận mình hát hay hơn Dương Mạn Thanh, vả lại Hel's Dream cũng là du thuyền trắng, rất hợp với bài này.

Mà sau khi Mạnh Bội hát xong, các vị khách vẫn vỗ tay tán thưởng cô, tuy nhiên bọn họ không cho cô tiền mà khẽ bàn tán.

"Sao có thêm người đến hát nữa vậy?"

"Cô ta với Dương Mạn Thanh ai hát hay hơn?"

"Không biết."

"Gọi Dương Mạn Thanh và Thư Quảng Hiên đến hát thử xem ai hát hay hơn."

Một người phụ nữ mắt xanh lục bảo xinh đẹp nói, sau đó cô ta gọi Phương Long đang quỳ trên đất đấm chân cho mình tới, bảo anh ta gọi Dương Mạn Thanh và Thư Quảng Hiên đến hát cho họ nghe.

Phương Long rời đi, dễ dàng kiếm được hai mươi đồng vàng phí chạy vặt từ người phụ nữ, cộng thêm tiền công anh ta đấm chân cho cô ta, đêm nay muốn kiếm được tám mươi đồng vàng cũng không khó, cho nên Phương Long rất vui.

Mà sắc mặt Dương Mạn Thanh và Thư Quảng Hiên không được đẹp cho lắm, sau khi nghe Phương Long kể hết mọi chuyện, ánh mắt bọn họ nhìn Mạnh Bội càng xấu hơn —— Bởi vì hành động của Mạnh Bội chắc chắn là đang cướp mối làm ăn với bọn họ.

Đúng lúc này, người phụ nữ mắt xanh bích bắt đầu khuyến khích bọn họ: "Từng người hát bài "Lullaby" đi, bọn tôi rất thích bài này, ai hát hay nhất tôi sẽ thưởng cho người đó một ngàn đồng vàng."

Một ngàn đồng vàng đấy.

Vừa dứt lời, Dương Mạn Thanh và Thư Quảng Hiên không thèm quan tâm Mạnh Bội chen ngang chân nữa, hắng giọng điều chỉnh trạng thái, bắt đầu biểu diễn bài "Lullaby" cho khách, Mạnh Bội cũng không cam chịu yếu thế, tiếp tục hát theo.

Kết quả người phụ nữ mắt xanh không nhận xét tiếng hát của họ mà bàn tán với vị khách bên cạnh.

"Tôi không nghe ra ai hát hay hơn, có thể do mấy hôm nay nghe bọn họ hát phát chán rồi."

"Tôi cũng thấy thế, chẳng có gì mới, nhàm chán."

"Haiz, tôi cũng phát ngán rồi, bọn họ không thể đổi sang kiểu nào mới hơn sao?"

Dù mấy vị khách nói nhỏ nhưng nhóm Mạnh Bội và Dương Mạn Thanh đều có thể nghe thấy.

Mạnh Bội còn đỡ vì cô có thể tiếp tục đi làm thuỷ thủ tạm thời kiếm tiền, nhưng Dương Mạn Thanh và Thư Quảng Hiên đều ngẩn ra: Không đàn hát diễn tấu, vậy bọn họ phải kiếm tiền thế nào đây?

Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu thành nghèo mới khó có nghĩa là vậy.

"Tôi có ý này."

Đúng lúc này, một người phụ nữ tóc đỏ đứng dậy, Dương Mạn Thanh và Thư Quảng Hiên nhớ mặt bà ta, bà ta chính là người phụ nữ mà Thẩm Tuấn "thị tẩm": "Người tình đáng yêu họ Thẩm của tôi hôm qua đã biểu diễn một màn ảo thuật trên giường cho tôi xem, các người biết làm ảo thuật không? Chúng tôi có rất nhiều đạo cụ diễn có thể cho các người mượn."

Ba người nghe vậy nhìn nhau, rõ ràng bọn họ không biết làm ảo thuật.

Phu nhân tóc đỏ thấy thế càng cười tươi hơn: "Tôi rất thích cậu Thẩm, cho nên tôi đã tặng viên hồng ngọc lớn nhất của tôi cho cậu ta, nếu màn ảo thuật của các người khiến tôi hài lòng, tôi cũng sẽ tặng các người hồng ngọc, cộng thêm... rất nhiều tiền."

Thư Quảng Hiên bỗng như bừng tỉnh, nghiêng qua nói với Dương Mạn Thanh: "Tôi nhớ ra rồi, cô có nhớ ngày đầu tiên chúng ta bị quái vật tấn công không? Rõ ràng hai chúng ta là người kiếm được nhiều nhất ngoài Tạ Ấn Tuyết, vậy mà quái vật lại tấn công Thẩm Tuấn dữ dội hơn chúng ta, tôi nghĩ mãi không ra nguyên nhân, bây giờ thì biết rồi."

Dương Mạn Thanh gật đầu, đón lời hắn nói: "Bởi vì Thẩm Tuấn nhận được một viên hồng ngọc."

Phần thưởng luôn dành cho người xứng đáng, huống chi tiền công của người phụ nữ tóc đỏ còn nhiều như vậy, cho nên cả ba đều đồng ý với yêu cầu biểu diễn ảo thuật của các vị khách.

Nhưng khi đạo cụ biểu diễn được đưa lên sân khấu, bọn họ bỗng thấy sợ.

Bởi vì cái gọi là đạo cụ ảo thuật là một cái rương hình chữ nhật có thể chứa được một người, cũng có thể mở ra từ giữa, dài khoảng 1m5, mà trên chiếc rương còn có một cái cưa dài —— Đây chính là đạo cụ cần thiết để thực hiện màn ảo thuật có tên "Cưa đôi người" nổi tiếng.

Mạnh Bội chỉ vào vết máu khô tanh hôi đọng trên khe hở rương, run giọng nói: "... Sao, sao trên đó lại có máu?"

Người phụ nữ mắt xanh hờ hững nói: "Ồ, chắc là do thuỷ thủ đoàn tạm thời trước đây biểu diễn cho bọn tôi để lại."

"Nếu các người không muốn biểu diễn màn ảo thuật này thì có thể thử trò khác." Người phụ nữ tóc đỏ cười tủm tỉm, lại giật màn che sân khấu trong tay xuống, mà thứ bị che dưới lớp màn là một chiếc bàn quay lớn.

Trên bàn quay có người bị "cắm" —— là Thẩm Tuấn.

Hắn bị vô số lưỡi dao ghim trên bàn quay, đôi mắt đã không còn, thay vào đó là hai viên hồng ngọc thật lớn như con ngươi đỏ máu khảm vào hốc mắt.

"Đây là màn ảo thuật do cậu Thẩm - người tình của tôi biểu diễn." Người phụ nữ tóc đỏ liếm hai gò má đầy máu của Thẩm Tuấn: "Cậu ấy diễn rất hay, cho nên tôi tặng cho cậu ấy thêm một viên hồng ngọc."

Tới tận lúc này, cả ba mới nhớ tới suy đoán sáng nay Tạ Ấn Tuyết đã nói —— Các vị khách đều không phải người mà là quái vật xuất hiện vào ban đêm.

Chỉ là ban ngày bọn họ khoác lên mình bộ quần áo lộng lẫy, hoa lệ động lòng người, khiến ai nhìn thấy đều sẽ quên mất chuyện này.

"Không diễn đâu..." Dương Mạn Thanh không ngốc, cô thấy cái chết của Thẩm Tuấn sẽ hiểu cái gọi là "màn ảo thuật" nguy hiểm tới mức nào, lập tức phất tay từ chối: "Tôi không muốn biểu diễn ảo thuật."

"Chúng tôi hát tiếp không được à?" Mạnh Bội cũng hỏi bọn họ: "Cho ít tiền chút cũng được."

Người phụ nữ tóc đỏ nghe vậy, giọng nói trở nên bén nhọn: "Không được, các người đã đồng ý rồi! Sao có thể đổi ý!"

"Chúng tôi muốn xem ảo thuật!"

Những vị khách còn lại đứng phắt dậy, bước từng bước tới gần họ.

Mạnh Bội và Dương Mạn Thanh cũng lùi lại, muốn thoát khỏi sảnh Dream's Cradle, nhưng vừa bước được mấy bước, tay Dương Mạn Thanh đã bị Thư Quảng Hiên giữ chặt, cô quay lại nhìn đồng nghiệp, chỉ thấy Thư Quảng Hiên nhỏ giọng nói: "Hay là chúng ta cứ biểu diễn đi. Có tiền và đá quý rồi, mấy ngày sau không làm gì cũng có thể qua màn..."

Dương Mạn Thanh nghe vậy ngẩn ra.

Màn ảo thuật "Cưa đôi người" chỉ cần một người nằm trong rương, nếu Thư Quảng Hiên đã nói vậy, chứng tỏ... Thư Quảng Hiên đang đề nghị đẩy Mạnh Bội vào rương.

Nhưng trong lúc cô do dự, Mạnh Bội đã đi trước một bước, cầm chai rượu trên bàn đánh Thư Quảng Hiên nằm lăn ra đất.

Sau đó Mạnh Bội nắm chân Thư Quảng Hiên, hối thúc Dương Mạn Thanh đứng bên cạnh: "Cô còn lo gì nữa? Mau giúp tôi bỏ anh ta vào rương!"

Ban đầu Dương Mạn Thanh hơi do dự, bởi vì Thư Quảng Hiên là đồng nghiệp của cô, bây giờ còn là người luôn theo đuổi cô... Nhưng cô thích Phương Long hơn, trước đó còn do dự phải làm sao để khéo léo từ chối Thư Quảng Hiên mà không làm giảm tình cảm hắn dành cho mình.

Nhưng từ nay về sau, có lẽ cô không cần phải nghĩ tới chuyện này nữa.

Vì thế khi Thư Quảng Hiên mở mắt đã thấy mình bị nhốt trong cái rương hình chữ nhật, bên cạnh là Mạnh Bội và Dương Mạn Thanh đang cầm cưa.

"Quảng Hiên, anh đừng trách tôi..." Dương Mạn Thanh sợ hãi, giọng ngập tràn áy náy: "Là anh nói với tôi muốn biểu diễn, tôi, tôi chỉ nghe theo anh thôi..."

Lưỡi cưa trên tay cô rơi lên người hắn.

Cuối cùng Thư Quảng Hiên bị Dương Mạn Thanh và Mạnh Bội cưa làm đôi, nội tạng của hắn vương vãi đầy đất, các vị khách lại như thấy châu báu, ào tới sân khấu như ong vỡ tổ, tranh giành nhau số thịt vụn kia.

"Các người làm tốt lắm, Hel's Dream sẽ sớm tới điểm cuối. Tôi cũng rất hài lòng với màn trình diễn của các người, đây là tiền công xứng đáng."

Người phụ nữ tóc đỏ đưa cho các cô một ngàn đồng tiền thưởng, còn móc viên hồng ngọc trong mắt Thẩm Tuấn đưa cho các cô: "Tôi nghĩ cậu Thẩm không dùng được thứ này đâu, cho hai người vậy."

Lưỡi cưa trên tay các cô nhuốm đầy máu, hai người cúi đầu nhìn viên hồng ngọc trong lòng bàn tay, nhất thời không phân biệt nổi rốt cuộc miếng hồng ngọc hay máu đẹp hơn, bắt mắt hơn.

Lúc đó Phương Long và Tô Tầm Lan cũng đang ở trong sảnh Dream's Cradle, một người đấm bóp chân, một người đấm vai cho khách, đồng thời chứng kiến toàn bộ màn ảo thuật máu me ấy.

Hai người họ kể lại toàn bộ câu chuyện xong, hành lang tầng ba du thuyền yên lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng tuyết tan đọng trên boong tàu.

"Các người cũng nghe rồi đấy, là anh ta muốn ra tay với tôi trước." Mạnh Bội đón lấy ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình, cắn răng nói: "Tôi chỉ tự vệ thôi."

Dương Mạn Thanh cũng yếu ớt nói: "Đúng vậy... Tôi định chạy đi rồi, do anh ta giữ tôi lại, muốn thực hiện màn trình diễn."

"Chúng tôi không có ý chỉ trích các chị. Trò chơi này tàn nhẫn vậy đấy, cuối cùng có lẽ sẽ có ngày tôi cũng giống các chị, chúng ta đều chỉ muốn sống mà thôi." Nữ sinh Vân Thiến thở dài, đứng ra an ủi hai người họ, cách nói chuyện vô cùng bình tĩnh cũng rất lạnh lùng: "Nhưng các chị nên biết trò chơi này cấm người tham gia tàn sát lẫn nhau, dù muốn giết người, hai chị cũng không thể dùng chính tay mình."

Mạnh Bội và Dương Mạn Thanh nghe Vân Thiến nói như vậy đều ngơ ngẩn, mờ mịt hỏi cô: "Nếu chúng tôi ra tay... thì sẽ thế nào?"

"Anh ta sẽ biến thành thứ khiến các chị sợ nhất trong phó bản này."

Điều khiến mọi người sợ hãi trong phó bản này chắc hẳn là quái vật xuất hiện vào buổi đêm? Mà có lẽ đêm nay Thư Quảng Hiên cũng sẽ trở thành một trong các thành viên của bọn chúng.

Nại Nại thương hại nhìn các cô: "Hôm nay các chị kiếm được khá nhiều đúng không? Tôi đề nghị đêm nay các chị nên lên ở khoang hạng nhất."

Mạnh Bội sụp đổ: "Đêm nay ở rồi, vậy mai chúng tôi phải làm sao đây?"

Bây giờ mọi người đều rõ tiền càng ngày càng khó kiếm, một ngàn đồng vàng cộng hồng ngọc là phí tổn cô dự định ở đến ngày cuối cùng, nếu đêm nay đã ở khoang hạng nhất, vậy về sau sẽ không còn tiền nữa.

Văn Nhân Yến cũng bó tay: "Nhưng nếu đêm nay các chị không thuê, có lẽ chưa chắc đã trụ được đến mai."

Dương Mạn Thanh và Mạnh Bội đều ngẩn ra, ngơ ngác đứng im.

Nhưng các cô cũng biết đây là lựa chọn duy nhất của mình.

Vì du thuyền tăng tốc nên đêm nay không ai ở lại tầng ba.

Nại Nại và Vân Thiến như "cặp song sinh" nên không cần phải nói, Tô Tầm Lan vẫn chia phòng tầng bốn với Phương Long, Mã Hân Đồng, Chu Dịch Côn, kể cả Dương Mạn Thanh và Mạnh Bội đều thuê phòng hạng nhất, Vạn Vũ còn tốt bụng hỏi thăm Tạ Ấn Tuyết rồi mới kéo Dịch Tiểu Lệ lên ở tầng sáu, để cho Dịch Trung Kiệt có thể chia phòng tầng bốn với Hàn Tư.

Cách xếp phòng đêm nay vô cùng kỳ lạ, lạ nhất là Tạ Ấn Tuyết lại muốn ở chung với đám Văn Nhân Yến và Hạ Diệu.

Mọi người đều không hiểu hành động của bọn họ, Hàn Tư càng sống chết không đồng ý, cuối cùng nhờ Văn Nhân Yến và Hạ Diệu hợp lực khuyên nhủ mới bằng lòng chấp nhận.

"Chúng ta đều biết chỉ dựa vào sức mình kiếm tiền gần như không có khả năng vượt màn. Anh Tạ cũng nói sẽ cố hết sức đảm bảo sự an toàn cho bọn tớ, vả lại nếu tối qua không nhờ anh ấy, chúng tớ đã chết rồi." Hạ Diệu vỗ vai Hàn Tư, nói cho cô biết mình và Văn Nhân Yến giấu số tiền còn lại ở đâu, nếu sáng mai bọn họ chết rồi thì để số tiền còn lại cho Hàn Tư sống sót.

Ba người tụm lại vào nhau, Văn Nhân Yến an ủi cô: "Đừng buồn, không phải chúng ta đã sớm biết sẽ có ngày như vậy sao?"

"Được. Tớ đã nhớ di thư của các cậu đặt ở đâu." Hàn Tư không khóc, chỉ đỏ bừng mắt: "Nhưng tớ vẫn hy vọng ngày mai có thể gặp lại các cậu."

Cô nói xong liền dứt khoát quay đi, vội vàng vào thang máy lên tầng bốn với Dịch Trung Kiệt.

Cuối cùng chỉ còn lại Tạ Ấn Tuyết, Văn Nhân Yến và Hạ Diệu không vào phòng mà đứng trên hành lang tầng một, dù Enoch vẫn mỉm cười, nhưng lúc anh ta nói chuyện thì khoanh tay, thái độ rất khinh miệt tuy giọng nhẹ nhàng như thiếu niên: "Các bạn muốn ở lại tầng một thật à? Cửa ở đây chưa được sửa, có thể đến đêm sẽ gặp nguy hiểm đấy."

"Đúng vậy." Tạ Ấn Tuyết cũng mỉm cười nhìn anh ta, nhẹ giọng nói: "Với lại chúng tôi chỉ cần một phòng thôi."

Enoch đè giọng xuống, vươn mười ngón ra làm thành hình vuốt mèo đáng yêu, dọa: "Một phòng chỉ được ở hai người, nếu ở quá số người..."

"Sẽ dẫn linh hồn đáng sợ tới." Tạ Ấn Tuyết tiếp lời, lúc nói đến đây lại nhướn mày: "Tất cả linh hồn đều là nam hay có cả nữ?"

Enoch: "?"

Văn Nhân Yến và Hạ Diệu nghe vậy cũng ngẩn ra.

Nhất là Văn Nhân Yến, cậu ta đau lòng nhìn Tạ Ấn Tuyết.

Tạ Ấn Tuyết cụp mắt, lấy tay che môi cười khẽ: "Đáng lẽ tôi nên dẫn Bất Hoa vào phó bản này, như vậy sẽ giúp thằng bé nhìn thấy ... xinh đẹp mà nó luôn muốn gặp."

Văn Nhân Yến và Hạ Diệu không nghe rõ mấy chữ lúc hạ giọng, nhưng Tạ Ấn Tuyết chắc chắn Enoch nghe thấy, bởi vì anh ta biến sắc.

Lúc này anh ta không cười nữa, bĩu môi nhìn Tạ Ấn Tuyết bằng ánh mắt như nhìn biến thái, sau đó hừ lạnh quay đi.

"Con nuôi tôi muốn thấy, chứ không phải tôi muốn thấy... Khụ khụ!"

Tạ Ấn Tuyết bất đắc dĩ muốn giữ lại chút trong sạch cho mình, tiếc rằng câu nói của y với Enoch không hề có sức thuyết phục, giống hệt câu "một người bạn của tôi" vậy, lại thêm Tạ Ấn Tuyết bị thương nhẹ trong phó bản, cho nên nói chuyện nhanh chút sẽ bị ho, chỉ đành trơ mắt nhìn Enoch rời đi.

Hạ Diệu ôm chiếc bụng bị thương được băng lại, nhìn anh bạn Văn Nhân Yến không biết hồn bay đi đâu, lại nhìn Tạ Ấn Tuyết đang bám tường ho khan, bỗng cảm thấy đêm nay bọn họ sẽ rất nguy hiểm.

Cho nên cậu ta hỏi Tạ Ấn Tuyết: "Anh Tạ, hay là chúng ta lên tầng cao hơn được không? Chí ít cửa ở đó sẽ chắc hơn."

"Có tôi ở đây..." Tạ Ấn Tuyết nuốt ngược cơn ngai ngái của máu dâng đến cổ, nói: "Cậu nghĩ có cánh cửa nào đủ chắc không?"

Hạ Diệu: "..."

Hình như là vậy thật, ban ngày Tạ Ấn Tuyết vì cứu Mã Hân Đồng mà cắt ngang bữa tiệc thịt người của phu nhân Anitta, lần này chỉ sợ bọn họ có vào khoang hạng nhất cũng không an toàn.

"Cứ chờ xem."

Tạ Ấn Tuyết nói xong thì bước vào phòng.

Hạ Diệu và Văn Nhân Yến cũng theo y đi vào phòng.

Đêm nay Enoch không đưa chìa khoá phòng cho họ —— Bởi vì nó không dùng được nữa, căn phòng này chính là căn số 109 Tạ Ấn Tuyết ở trước kia, cửa đã bị hỏng từ lâu.

Chẳng qua đồ đạc bên trong vẫn còn nguyên, Tạ Ấn Tuyết chọn ngồi xuống một chiếc sofa, mà Hạ Diệu và Văn Nhân Yến ngồi trên giường nghỉ ngơi, chờ tiếng chuông báo tám giờ vang lên.

Đêm đã tới.

Nhưng thứ bọn họ nghe thấy đầu tiên không còn là tiếng bước chân dính dớp nặng nề của quái vật mà là tiếng xì xào nho nhỏ như có người đang trò chuyện trên hành lang, Hạ Diệu và Văn Nhân Yến sợ run, cho rằng đây chính là linh hồn Enoch đã nhắc tới.

Lúc âm thanh những linh hồn đến trước cửa phòng 109, hai người họ suýt nữa đã bị dọa cho nhảy dựng.

Bởi vì hình dáng của những linh hồn quá đáng sợ —— có lẽ bọn họ đã giữ dáng vẻ trước khi chết, ví dụ như cháy thành than, cơ thể đầy máu chỉ còn trơ lại khung xương vì bị róc gần hết thịt, cái xác không đầu chỉ có phần thân... Đủ kiểu chết, gần như không có cái nào giống nhau, số người nhiều đến mức làm phòng 109 chật ních, đồng thời các linh hồn khác ngoài hành lang cũng đang cố gắng chui vào phòng.

"Phòng này đắt lắm..."

"Chúng ta không thuê nổi đâu... Ở chung đi..."

"Ở chung đi!"

Đám linh hồn vừa lẩm bẩm vừa chui vào phòng 109, Văn Nhân Yến và Hạ Diệu bị chúng chèn vào góc tường, trong mũi đều là mùi máu tanh hôi thối nồng nặc, Hạ Diệu cảm thấy tư thế này sẽ ép phải miệng vết thương của mình nên muốn thay đổi tư thế, nào ngờ cái tay quơ qua quơ lại chạm phải vết thương trên bụng linh hồn nào đó, tay nhuốm đầy vết máu lạnh lẽo bán ngưng tụ.

Lạ là dù như thế, linh hồn kia vẫn không tấn công Hạ Diệu, bọn chúng chỉ lẳng lặng ở trong phòng.

Mấy phút sau, tiếng bước chân của quái vật chầm chậm kéo tới, vì cửa lung lay sắp đổ nên quái vật không tốn nhiều sức đã đến trước cửa phòng 109, thậm chí Văn Nhân Yến và Hạ Diệu có thể thấy xúc tu cắm đầy lưỡi dao của con quái vật.

Nhưng quái vật không vào phòng mà nổi điên, giận dữ kéo linh hồn bên trong, đám linh hồn thấy quái vật như thấy kẻ địch, gào thét xông lên bắt lấy xúc tu quái vật, tay chân đứt gãy của chúng sắc bén hơn xúc tu, thậm chí còn kéo mặt người trên đầu quái vật mà Tạ Ấn Tuyết không thể chạm vào.

Quái vật gào lên, miệng vết thương của nó không ngừng trào ra vết máu màu xanh lục, linh hồn cấu xé càng hăng hái, bởi vì chỉ cần máu xanh của quái vật dính lên người họ sẽ làm lành vết thương, khiến phần tay cụt mọc lại.

Hạ Diệu chỉ vào khuôn mặt vặn vẹo vừa bị giật xuống, hỏi anh Tạ: "Anh Tạ, có phải đây là phu nhân Anitta không?"

"Hình như vậy." Tạ Ấn Tuyết đứng tựa vào lưng ghế, bởi vì kiểu như y sẽ không chạm đến mấy linh hồn kia.

Chưa đến mười phút, con quái vật đã bị đám linh hồn xé xác giết chết, mà đám vong linh dính đầy máu xanh, đôi mắt vẫn đỏ ngầu: "Vẫn còn mùi thối, là ai! Là ai!"

Cuối cùng ánh mắt chúng khoá chặt lên Tạ Ấn Tuyết, hận thù nhìn chằm chằm y, cao giọng nói: "Trên người hắn có mùi thối của đám tư bản! Hắn giấu mấy đồng tiền bẩn thỉu kia!"

"Hắn cũng là người giàu!"

"Giết hắn... Giết hắn!!!"

Tạ Ấn Tuyết thấy cảnh này chợt nhận ra quy tắc sinh tồn cuối cùng trên Hel's Dream là gì: "... Thì ra là thế."

Y lẩm bẩm, quay người rời khỏi phòng 109, đi ra hành lang tầng một, nhưng ngay khi Tạ Ấn Tuyết đạp lên thảm, thang máy bỗng vang lên tiếng "Đinh", sau khi cửa mở ra, lại là một con quái vật mới xuất hiện.

Tạ Ấn Tuyết biết khuôn mặt người cầm đầu, đó là người đàn ông mắt xám tấn công y hôm qua.

Quái vật gầm lên vọt về phía Tạ Ấn Tuyết, mà lần này đám linh hồn ở trong phòng 109 lại khoanh tay đứng nhìn, không có ý giúp y.

"Xem ra không đi thang máy được rồi."

Tạ Ấn Tuyết thở dài, quay lại nhìn ra boong tàu qua khung cửa sổ —— Màn đêm vừa buông xuống, tất cả cửa thuyền sẽ bị khóa kín, không thể rời khỏi khoang tàu để ra ngoài boong, nhưng cửa sổ ở cuối hành lang lớn hơn một chút, vừa cho Tạ Ấn Tuyết chui qua.

Giây tiếp theo, Tạ Ấn Tuyết lập tức chạy về phía cửa sổ khoang, lấy bả vai đập nát thủy tinh rồi lăn ra boong tàu.

Ở đó có tuyết đọng rất dày, dù sức va đập mạnh như vậy nhưng Tạ Ấn Tuyết vẫn không để lại bất cứ dấu vết nào trên mặt tuyết.

Y ngẩng đầu lên, thị lực vượt trội giúp y chỉ cần liếc qua đã có thể thấy tầng cao nhất ở Hel's Dream —— Sân thượng tầng thứ chín.

Trong mảnh tuyết lạnh lẽo mênh mông, thanh niên mặc đồ trắng tháo dây cột tóc đỏ, thắt nó lên chiếc vòng hoa lê bạc vừa cởi ra khỏi tay trái, sau đó ném mạnh, sợi dây cột tóc vốn chỉ ngắn một đoạn nay lại như có thể kéo dài tới vô tận, đến tầng thứ chín thì vòng quanh lan can vài cái rồi thắt lại.

Mà vào khoảnh khắc quái vật phá nát khoang tàu, vọt từ tầng thứ nhất lên boong, Tạ Ấn Tuyết lập tức nắm lấy sợi dây đỏ, nhẹ nhàng bật lên như bông tuyết trong gió, lại như Huyền Tiên về trăng, đón lấy ánh trăng bạc đáp xuống sân tầng chín.

Sau đó...

Hất đổ một vỉ nướng.

Sân thượng tầng chín rất sạch sẽ, không hề có tuyết đọng, có vẻ đã được người ta quét dọn, mà cạnh lan can treo rất nhiều chiếc đèn sao nhỏ, chiếu sáng toàn bộ khoảng không, mang lại cảm giác ấm áp.

Chỉ tiếc bầu không khí sạch sẽ và ấm áp đã bị Tạ Ấn Tuyết phá vỡ lúc hất đổ vỉ, làm than đỏ và thịt nướng vương đầy đất.

Tạ Ấn Tuyết đi mấy bước, sau khi tránh xa tro than bẩn và thịt nướng đầy dầu trên đất thì thản nhiên đứng vững, lấy tay vuốt phẳng tay áo hơi nhăn trong lúc bay, lúc này mới ngước lên nhìn người đàn ông mắt xám đang ngồi trên ghế sofa, trong tay vẫn còn cầm chiếc kẹp nướng thịt.

Y mỉm cười, không chỉnh lại sợi tóc rối mà hỏi người đàn ông trước mặt: "Thuyền trưởng Hel, đêm nay không đổ tuyết nhỉ."

Sở dĩ Tạ Ấn Tuyết nói vậy là vì khi y vừa đáp xuống, Tạ Ấn Tuyết nghe thấy người đàn ông nhỏ giọng chửi thầm ——

"Tuyết đến rồi."

Tác giả có lời muốn nói:

Enoch: Báo cáo, có người muốn ngắm nữ quỷ xinh đẹp!

NPC: Ai?

Liễu Bất Hoa: Tôi nhận, là tôi.

NPC: Không phải cha nuôi cậu?

Tạ tay to: ?

Về sau đất diễn của Cửu sẽ rất nhiều, bởi vì Tạ tay to không thể vượt màn bằng đường tắt thường thấy, đến lúc đó cần phải... he he.

Vả lại phó bản này là chất xúc tác để mối quan hệ giữa Cửu và Tạ tay to thay đổi, chắc chắn đất diễn của hắn phải kéo dài tới cuối rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top