Chương 24

Cô sẽ thử thích anh chứ?

Cô sẽ thử. Cô sẽ cố gắng hết sức để làm bất cứ điều gì có thể khiến anh trai cô hạnh phúc.

Tư Hoa Niên nghĩ vậy. Cô đang định nói cho anh biết câu trả lời thì chợt nhớ đến lời anh nói cách đây không lâu.

"Anh, anh không phải không thích em à?"

Mới mấy ngày trước, anh còn nói chỉ coi cô như em gái. Tư Tấn im lặng một lúc, sau đó cánh tay đang ôm Tư Hoa Niên bỗng nhiên siết chặt, anh dùng một tay ấn đầu cô vào trong ngực mình.

"Niên Niên, anh yêu em..." Câu nói này chính là khởi nguồn cho bi kịch kiếp trước của anh.

Nhưng anh không thể không yêu cô.

Anh yêu cô nhiều như vậy, làm sao có thể giấu được?

Tư Hoa Niên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không hề nghi ngờ lời nói của anh.

Cô cảm thấy thế nào khi nghe câu này ở kiếp trước? Sốc, kháng cự và sợ hãi, nhưng giờ chỉ còn lại sự đau lòng và bối rối nhẹ.

Anh thích điều gì ở cô?

Nghĩ đoạn, cô đã vô thức nói ra điều đó. Tư Tấn cụp mắt nhìn cô ngoan ngoãn trong lòng mình, đưa tay nhéo má cô, sự dịu dàng trong mắt anh gần như biến thành nước: "Em thật ngốc."

Anh thích điều gì ở Niên Niên sao? Niên Niên thông minh, xinh đẹp, đáng yêu, ngoan ngoãn nhưng đây không phải là điều cốt yếu.xf

"Niên Niên là bảo bối của anh." Anh lại cúi đầu hôn lên trán cô, "Anh yêu em."

Khó chịu đến chết.

Tư Hoa Niên cảm thấy mặt mình nóng bừng, rời mắt không nhìn anh nữa .

"Em có ghét anh không?" Tư Tấn nhẹ nhàng xoa đầu cô, "Em có ghét anh hôn em không?"

Tư Hoa Niên đành phải bất đắc dĩ quay đầu lại: "Em không ghét."

Tư Tấn cười nhẹ.

Thật tốt.

Kiếp này, anh và Niên Niên đã có giấy kết hôn, cô thậm chí còn bằng lòng để anh ôm cô vào lòng, hôn cô một cái.

Anh vẫn luôn muốn như vậy với Niên Niên một năm, hai năm, hoặc cả đời...... Liệu có một ngày nào đó cô cũng sẽ yêu anh không?

– Xe taxi dừng ở ven đường, Tư Hoa Niên trả tiền rồi kéo Tư Tấn xuống xe. Trước mặt hai người là một quảng trường náo nhiệt, chim bồ câu bay, trẻ con chạy nhảy khắp nơi. Cô cảm thấy có chút rộn ràng.

"Mặt phía đông của quảng trường này là sân nhà của đội bóng rổ và đội khúc côn cầu trên băng, phía tây có một trung tâm mua sắm lớn, chúng ta có thể đi mua sắm vào buổi tối. Trường học ở phía bắc hơi xa một chút. Em thường xuyên lái xe đến trường, thỉnh thoảng mới đi bộ..." Tư Tấn lặng lẽ lắng nghe, lấp đầy những ngày tháng đen tối và trống rỗng bằng những cảnh tượng mà cô miêu tả. Khi ở trong ngục giam, anh luôn tự hỏi liệu Niên Niên sống một mình ở nước ngoài có tốt không, liệu cô có cảm thấy cô đơn và nhớ nhà không? Mà cô đương nhiên sẽ không bao giờ nói với anh điều này.

May mắn thay, có vẻ như cô lúc đó vẫn sống tốt .

Trở lại chung cư, Tư Hoa Niên bật hết đèn trên tường lên, căn phòng đột nhiên sáng bừng. Mặc dù đã vài tháng không có ai sống ở đó nhưng cũng không quá bụi bặm.

"Anh, anh ngồi xuống trước đi."Tư Hoa Niên kéo anh ngồi xuống ghế sofa rồi đi pha cà phê.

Tư Tấn ngước mắt lên, nhìn chung quanh rồi hỏi: "Niên Niên, nơi này có bao nhiêu phòng?"

Tư Hoa Niên ngừng đổ hạt cà phê vào máy pha, nói: "...Một phòng."

– Đêm đó, Tư Hoa Niên lăn qua lăn lại trên giường mà không ngủ được. Cô nghĩ đến Tư Tấn trong phòng khách.

Anh ngủ trên ghế sofa có khó chịu không?

Anh vừa cao, chân lại còn dài như vậy, nằm trên sofa phải cong người một chút chắc sẽ rất khó chịu.

Có nên nhường nửa giường cho anh không?

Hiện tại bọn họ đã có giấy đăng ký kết hôn, vốn là vợ chồng nên ngủ cùng nhau, nhưng... nhưng... Tư Hoa Niên ôm con chó bông trên giường, buồn bã thở dài: "Có phải mình quá vội vàng không..."

Ngày đó, cô thực sự rất sợ hãi. Đột nhiên cô phát hiện ra anh không phải là anh trai mình, bầu trời của cô như đang sập xuong. Cô chỉ cho rằng nếu có giấy đăng ký kết hôn thì họ có thể sống bên nhau mãi mãi.

Nhưng bây giờ có vẻ như việc trở thành vợ chồng không chỉ là một tờ giấy lãnh chứng mà còn bao gồm nhiều chuyện khác nhau nữa.

Cô không biết cách đối xử với anh như chồng mình, thậm chí còn cảm thấy khó khăn khi làm điều cơ bản nhất như nhường cho anh một nửa chiếc giường của mình.

Tư Hoa Niên mở mắt ra, suy nghĩ một lúc rồi xoay người xuống giường. Phòng khách tối om, cô đi đến ghế sofa vỗ vỗ Tư Tấn: "Anh, dậy đi."

Tư Tấn hiển nhiên còn chưa ngủ, lập tức mở mắt ra: "Sao vậy, Niên Niên ?"

"Đừng ngủ ở đây," Tư Hoa Niên đưa tay kéo anh dậy, "Vào trong ngủ đi."

Tư Tấn sửng sốt, không thể tin nói: "Niên Niên..."

"Anh, anh ngủ trên giường đi, em ngủ trên sofa."

Tư Hoa Niên cười nói: "Em thấp hơn, nên sẽ nằm vừa vặn, để em ngủ trên sofa cho."

"..." Ánh sáng trong mắt anh chợt tối sầm lại.

"Anh ơi, đứng dậy nhanh đi."

Tư Tấn để cô kéo nhưng anh vẫn nằm yên. Trong lòng anh chợt xuất hiện một sự thôi thúc, anh mạnh mẽ rút tay lại.

"Ối!"

Tư Hoa Niên đột nhiên mất trọng tâm và ngã vào người Tư Tấn.

Trên chiếc ghế sofa chật hẹp, anh đưa tay ôm lấy eo cô, bảo cô ngoan ngoãn nằm trên người anh: "Niên Niên."

"Ừm?"

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấm áp như ngọc dưới ánh trăng yếu ớt, đôi mắt trong bóng tối vẫn sáng ngời như những viên pha lê trong suốt. Lòng Tư Tấn vốn đã tràn ngập cảm xúc bị đè nén, đột nhiên một khe hở nhỏ lại được mở ra.

"...Em có thể hôn anh được không? Chỉ một lát thôi."

Tư Hoa Niên nghe được trong giọng nói của anh gần như cầu xin, toàn thân đột nhiên cứng đờ ở đó, không biết đặt tay chân vào đâu: "Anh..."

"Xin lỗi, Niên Niên," anh nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể. Anh ôm lấy eo cô nói: "Muộn rồi, em đi ngủ đi."

– Sáng hôm sau, Tư Hoa Niên nằm trên giường đến hơn 10 giờ. Cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào khi rời giường nhưng đã đến giờ, cô không thể cứ như thế này mãi được.

Sau khi cô ra khỏi phòng, liền thấy Tư Tấn đã xuống lầu mua bữa sáng, cho vào lò nướng rồi đặt lên trên bàn, vẫy tay với cô: "Niên Niên, tới ăn đi."

Cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Tư Hoa Niên do dự, thấp giọng nói "Chào buổi sáng" rồi ngồi vào bàn ăn. Bánh mì đã được nướng đến mềm và ngọt, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy nó thật khô trong miệng.

"Anh..."

"Hửm?"

"Anh có giận không?"

"Không," Tư Tấn thấp giọng đáp lại, dỗ dành cô, "Nếu em thích mứt hoặc bơ, anh có thể giúp em phết."

"......Bơ."

Bàn ăn lại im lặng.

Sau bữa sáng, Tư Hoa Niên vốn dĩ định đưa anh đến thăm lão sư Philip nhưng sắp tới anh lại phải ra nước ngoài tham dự một buổi hội thảo học thuật.

Chính vì điều này mà bọn họ không thể đi đâu thêm được nữa..

Tư Hoa Niên lấy điện thoại di động ra mua vé: "Anh ơi, ngày mai chúng ta quay về nhé?"

"Ừm."

"Bây giờ,"Tư Hoa Niên suy nghĩ một lúc, nghiêng đầu hỏi, "Có muốn đi dạo thăm quan trường cùng em không?"

Bây giờ là thời điểm khí hậu tốt nhất ở Thành Băng Tuyết. Nhiều người nói Thành Băng Tuyết chỉ có hai mùa, ngoài bốn tháng hè mát mẻ còn có đợt rét đậm kéo dài vô tận.

Trong trường rất yên tĩnh, Tư Hoa Niên dẫn theo anh đi trên đường, trong lòng cảm thấy có chút bình tĩnh lại.

"Tòa nhà này trước đây là tòa nhà giảng dạy của khoa bọn em. Nó được đặt theo tên của một nhà khoa học. Trước đây ông ấy đã học ở đây và sau đó đã đoạt giải Nobel. Tòa nhà bên phải này là trung tâm khảo thí. Mọi kỳ thi lớn đều được tổ chức ở đây. Chúng em đều gọi đó là lò sát sinh...Ai da!"

Tư Tấn đột nhiên ôm cô sang bên cạnh, Tư Hoa Niên quay người lại thì thấy một nam sinh bên trái mình vừa mới trượt patin lao tới, suýt nữa thì đâm vào cô.

Cô có chút sợ hãi, ôm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu mỉm cười với anh.

Chàng trai vội vã quay lại xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của tôi. Vừa rồi trời mưa nên bánh xe hơi ướt".

Dù sao cũng không có ai bị thương nên Tư Hoa Niên gật đầu với anh: "Không sao đâu – !"

Lời nói đột ngột dừng lại.

Bởi vì anh chàng da trắng đẹp trai trước mặt chính là bạn trai cũ mà cô đã hẹn hò được 3 ngày khi đi học tiếng Pháp.

Anh nhìn rõ khuôn mặt cô, sửng sốt: "Siniyah! Em về khi nào vậy?"

Không biết vì lý do gì, Tư Hoa Niên đột nhiên hoảng sợ: "Mới hôm qua... Gabriel, nếu chúng ta không có việc gì khác thì bọn em rời đi trước..."

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000

Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

Gabriel lộ ra vẻ mặt có chút tổn thương: "Các cô gái đến từ phương Đông đều vô tâm với bạn trai cũ như vậy sao ."

Tư Hoa Niên không kịp ngăn cản, hít một hơi sợ hãi.

Xong rồi .

Sau khi Gabriel rời đi, Tư Hoa Niên tội nghiệp đi theo Tư Tấn, do dự kéo tay áo anh: "Anh ơi, đừng tức giận..." Anh có quyền gì mà tức giận chứ?

Anh ghen ghét tới phát điên, nhưng anh cũng không có quyền tức giận.

Tư Tấn trong lòng thở dài, đưa tay xoa đầu cô: "Sao em không nói cho anh trai em biết?"

"Không có," Tư Hoa Niên hối hận, cảm thấy có lỗi, lo lắng giải thích với anh, "Chúng em căn bản không có nói chuyện này, trong vòng ba ngày chúng em đã chia tay. Lần đó chúng em đã chia tay trước khi em gọi cho anh."

Lời nói của cô quá bất ngờ khiến Tư Tấn sững sờ tại chỗ.

Kiếp trước, cô cũng hào hứng nói với anh qua điện thoại rằng cô đang yêu đương. Bạn trai cô là một anh chàng người Pháp lãng mạn và đẹp trai. Kiếp này cô chưa bao giờ đề cập đến vấn đề này, anh còn tưởng mình không đủ quan trọng trong lòng Tư Hoa Niên để cô thông báo.

Không ngờ họ đã chia tay rồi.

Họ đã chia tay trước khi Niên Niên gọi điện cho anh.

Anh mơ hồ cảm thấy trong đầu mình lóe lên một ý nghĩ, nhưng nó đi quá nhanh trước khi anh kịp nắm bắt.

"Anh, anh, sao anh không nói gì?" Tư Hoa Niên cảm thấy tủi thân, "Em thật sự đã chia tay anh ta từ lâu rồi, ngay cả ôm anh ấy cũng chưa có!"

"Cái gì," anh đột nhiên cúi đầu, "Thật sao, Niên Niên?"

"Đương nhiên là sự thật,"Tư Hoa Niên ôm cánh tay anh, hầm hừ nói , "Nếu em và anh ta không chia tay, vài ngày nữa anh ta sẽ lừa dối em. Em còn giữ anh ta lại để đón Tết chắc ?"

Kiếp trước của cô cũng giống như vậy, không lâu sau khi cô đồng ý hẹn hò với Gabriel, anh ta liền đi trò chuyện rất vui vẻ với một cô gái ngực bự trong quán bar. Không ngờ bạn bè của Tư Hoa Niên lại có mặt ở quán bar trong thành phố, tình cờ chụp được cảnh tượng này.

Tư Tấn sửng sốt: "Em nói cái gì?"

Lúc này Tư Hoa Niên mới nhận ra mình đã lỡ miệng, lắp bắp : "Ý em là, một con khổng tước như anh ta, lại còn tự nhận bản thân lãng mạn chắc chắn sẽ lừa dối em."

Tư Tấn ừ một tiếng, không khỏi nhíu mày, cảm giác kì lạ đọng lại trong lòng.

Niên Niên nói như thể biết chuyện gì sắp xảy ra.

Trong đầu anh nảy ra một suy nghĩ mà ngay cả anh cũng thấy thật buồn cười.

Niên Niên không thể nào trọng sinh được, điều đó là không thể.

Kiếp trước, cô vẫn hận anh cho tới lúc chết phải không?

Nhìn thấy anh trai im lặng vẻ mặt cô đơn, Tư Hoa Niên lo lắng muốn ch.ết. Cô đơn giản kiễng chân lên hôn vào cằm anh.

"Anh, anh đừng tức giận!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top