Chương 20: Thế giới dần thức tỉnh trong cô
Editor: Góc nhỏ của Muội
Báo cáo kiểm tra chỉ có hai mươi tờ, số lượng rất rõ, nhưng trọng lượng lại đếm không xuể, chỉ khiến Cận Hoài Tiêu cảm thấy dường như có thể đè bẹp anh.
"Cận Hoài Tiêu, anh xem đi, đây là kết quả báo cáo của em."
Trang giấy trước mặt mở ra, ánh hoàng hôn ráng đỏ chiếu lên tờ giấy. Cận Hoài Tiêu xem không hiểu những dữ liệu kiểm tra của báo cáo kia, anh không hiểu cái gì gọi là chức năng vùng trán và vùng thái dương, không hiểu những con số trên đó đại diện cho cái gì, không hiểu những thuật ngữ chuyên ngành, biểu đồ cùng với chỉ số. Cái gì anh cũng không hiểu, nhưng anh vẫn lật từng tờ một, nghiêm túc và kiên nhẫn xem hết.
Vậy mà anh xem kết quả báo cáo mười mấy phút dài đằng đẵn, anh cảm thấy mình tỉnh táo, lại cảm thấy có phải mình hồ đồ nên sinh ra ảo giác không?
Bằng không, một tiểu bá vương không tim không phổi như vậy, sao lại bị trầm cảm?
Người bệnh năm năm trước xuất hiện tình trạng nôn khan, ngạt thở, choáng váng và các triệu chứng thay đổi cơ thể. Ngày thường không muốn ăn, còn có triệu chứng buồn nôn, lúc tâm trạng bị kích động còn xuất hiện hiện tượng thở gấp, thường có dấu hiệu mệt mỏi, thích ngủ.
Đúng vậy, khi đó cô khóc trong ngực của anh, rõ ràng chẳng ai bóp cổ họng của cô cả, nhưng giống như cô bị chặn khí quản lại vậy, hô hấp dồn dập, hơi thở nặng nề.
Kiều Kiều nói công ty thăng chức cho cô, Kiều Kiều nói Dụ Từ từ chối, Kiều Kiều nói Dụ Từ thích nhất là ngủ, một khi ngủ là cả một ngày trời.
-- Rối loạn lo âu và trầm cảm thùy trán, khả năng cao là trầm cảm thùy thái dương.
-- Qua kiểm tra chuyển động mắt, điểm nhìn và phản ứng tìm kiếm bất thường, chi tiết cụ thể xin kết hợp với lâm sàng.
...
Những dòng chữ quen thuộc kết hợp thành những câu nói xa lạ, rồi lại hóa thành lưỡi dao sắc nhọn, đâm mạnh vào tim anh.
Kỷ Tuân đã nói, không có bệnh nhân nào có thể lừa được máy móc. Dù trước đây cô muốn giả vờ là một người bình thường, nhưng những xét nghiệm cô đã làm hôm nay đủ để nói cho anh biết, cô bị bệnh rồi.
Bị ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng, trầm cảm và lo âu, kèm theo các triệu chứng thể chất.
Tiền sử bệnh ít nhất 5 năm, 5 năm trước cô đã xuất hiện các triệu chứng thể chất, ám ảnh cưỡng chế và hoảng loạn lo âu cực độ, cùng với những cảm xúc tiêu cực mà cô không thể buông bỏ, chúng bao bọc cô như những con sâu mọt, khoét rỗng cơ thể cô. Chính vì vậy, chỉ cần dừng lại, chỉ cần bộ não không bận rộn, cô ấy sẽ không ngừng suy nghĩ về những điều khiến cô không thể buông bỏ. Thế nên cô điên cuồng lao vào công việc, sau khi tan làm chỉ muốn ngủ, chỉ cần ngủ được, cô sẽ không suy nghĩ bất cứ điều gì nữa.
Vậy lúc đó anh đang làm gì?
Trong năm năm cô bị bệnh, anh đang làm gì?
Anh do dự, anh đi công tác, anh cố gắng làm việc và kiếm tiền để lấp đầy khoảng trống cuộc sống khi mất đi cô. Anh không bỏ xuống được, nhưng lại không dám đi tìm cô.
Cận Hoài Tiêu ôm mặt, sống lưng thẳng tắp bị gãy gập từ phía đuôi. Anh không thể đứng thẳng, từng chút một cúi xuống. Rõ ràng là anh không muốn rơi nước mắt trước mặt cô, anh muốn cho cô cảm giác an toàn, để cô tin rằng anh có thể xử lý được tất cả chuyện này.
Nhưng bây giờ, những chẩn đoán bệnh tật, cùng với một câu nói của cô --
Em đã từng tự sát.
Tim anh đập nhanh như muốn vỡ tung lồng ngực. Giọng nói của cô vang vọng trong thế giới của anh, dội ngược vào tai, va đập vào những dây thần kinh yếu ớt, kéo theo vô vàn nỗi đau.
Dụ Từ nắm lấy cổ tay anh. Những năm gần đây cô rất nhạy cảm với âm thanh, khi ở trong trạng thái yên tĩnh, bất kỳ tiếng động nhỏ nào cũng có thể khiến cô bị kích động.
Cô cảm nhận được nhịp đập nơi cổ tay anh, dồn dập và mạnh mẽ. Trước đây cô từng nghe người ta nói, bắt mạch có thể biết được tần số nhịp tim, không biết có phải sự thật không.
"Cận Hoài Tiêu, anh có muốn nghe không, tại sao em lại bị bệnh?"
"Tiểu Từ... tiểu, Tiểu Từ..." Cận Hoài Tiêu nói một câu cũng không trôi chảy, vừa mở lời đã nghẹn ngào.
Dụ Từ kéo tay anh ra, còn chưa nhìn rõ mặt anh, một bóng đen vụt qua trước mắt. Anh cúi người tới, ôm cô vào lòng, nhưng cái ôm cũng không thể làm ấm trái tim lạnh lẽo của anh. Anh chỉ có thể ôm cô chặt hơn, siết cô vào từng mạch máu, xương thịt của anh, cố gắng hút lấy một chút hơi ấm từ cô, để anh hiểu rằng cô vẫn đang sống tốt trên đời này.
Cằm Dụ Từ tựa vào hõm cổ anh, ngửi thấy mùi hương cơ thể thoang thoảng của anh. Anh chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến. Cô sững sờ rất lâu, lắng nghe anh nghẹn ngào bên tai, từng tiếng gọi Tiểu Từ.
Vài phút sau, cô mới phản ứng lại, chậm chạp đưa tay lên, vỗ nhẹ vào lưng anh.
"Anh có muốn nghe không, tại sao em lại bị bệnh?"
Trước đây, Cận Hoài Tiêu vô cùng khao khát được biết. Anh có thể lờ mờ đoán ra, nhưng cho đến giờ phút này, khi đối diện với bệnh tình và quá khứ của cô, anh lại không muốn cô nói nữa.
"Tiểu Từ..." Nước mắt rơi vào hõm cổ cô, anh không hề hay biết, sự day dứt và xót xa nhấn chìm anh.
Dụ Từ không nói gì nữa, lặng lẽ đợi anh khóc xong.
Cô không hiểu tại sao anh lại khóc thảm thiết đến mức này. Trước đây, khi Cận Hoài Tiêu rơi lệ đều rất lặng lẽ, chưa bao giờ như bây giờ.
Cô cảm thấy anh sắp sụp đổ rồi, sắp phát điên rồi.
Mặc dù bệnh tình khiến cô dần mất đi khả năng cảm nhận cảm xúc, nhưng trong một số chuyện, nó lại khiến cô bình tĩnh hơn rất nhiều người.
Cô lặng lẽ đợi hai mươi phút, cảm thấy cổ mình sắp ướt sũng vì nước mắt của anh.
Sau đó, cô đẩy nhẹ anh ra: "Cận Hoài Tiêu, cổ em đau."
Bàn tay Cận Hoài Tiêu vẫn luôn đặt ở sau lưng cô, giờ đã nới lỏng ra một chút.
Dụ Từ thoát ra khỏi vòng tay anh, rút khăn giấy lau nước mắt cho anh. Cận Hoài Tiêu quay đầu đi, hạ cửa kính xe xuống, cơn gió mát mang theo hơi nóng đầu hè, đó là hương vị của mùa hè.
Cô nhìn anh cố chấp quay mặt đi, ở góc độ này chỉ có thể thấy đường quai hàm sắc nét, rõ ràng và yết hầu của anh.
Chờ rất lâu, cô thấy yết hầu anh lên xuống, đôi môi mỏng vẫn luôn mím chặt khẽ mấp máy.
"Em có muốn nói không." Cận Hoài Tiêu nói như thể đã tám trăm năm không mở miệng, giọng nói khản đặc và nặng nề: "Tiểu Từ, nếu nói cho anh biết, em có buồn không?"
"Nếu phải hồi tưởng lại một lần nữa, em có đau khổ không?"
Đó là câu trả lời anh khao khát được biết, nhưng lại không dám hỏi.
-- Nếu anh hỏi, nếu cô nói cho anh biết, khi phải tự mình sống lại những ký ức đau khổ đó trước mặt anh, cô có đau khổ không, có bị kích động không?
Dụ Từ không trả lời, mà nhìn vào bàn tay trái của anh đang đặt trên vô lăng. Chiếc nhẫn đôi trên ngón áp út vẫn đeo ngay ngắn, bên trong khắc chữ cái đầu tên của hai người, do chính tay Dụ Từ khắc.
Cô chợt biết phải nói với anh như thế nào.
"Cận Hoài Tiêu, đi đến một nơi với em nhé."
Dụ Từ bật sáng điện thoại của anh đang đặt trên giá đỡ trong xe. Mật khẩu có sáu chữ số, cô dừng lại một chút, rồi nhập sáu con số.
Mở khóa thành công.
Vẫn là ngày sinh nhật của cô.
Dụ Từ không bất ngờ, cô tìm đến mục bản đồ, nhập một địa chỉ. Cô quay sang nhìn anh: "Anh có lái xe được không?"
"Được." Cận Hoài Tiêu đáp lại: "Anh có thể."
Địa điểm trên bản đồ là Minh Thúy Hoa Viên, một khu chung cư thương mại.
Trên đường đi, cả hai đều không nói gì. Dụ Từ tựa trán vào cửa sổ xe. Đi qua một ngã tư, trong 60 giây đèn đỏ, cô thấy học sinh từ trường trung học đối diện tan học.
Những đứa trẻ 16, 17 tuổi mặc đồng phục trắng xanh, chạy ra khỏi ngôi trường đã ở cả ngày. Trên gương mặt non nớt là nụ cười rạng rỡ, tràn đầy năng lượng. Chúng chạy qua vạch sang đường, những sinh mệnh trẻ trung đầy nhiệt huyết giao cắt với chiếc xe của Cận Hoài Tiêu. Dụ Từ trong khoảnh khắc đó, dường như thấy được cô và Cận Hoài Tiêu của mười năm trước.
"Đã quay lại trường cấp ba một lần nào chưa?"
Giọng nói đã không còn nghẹn ngào, khản đặc như ban nãy, là Cận Hoài Tiêu.
Dụ Từ không nhìn anh, mà nhìn về phía cổng trường bên ngoài cửa sổ.
"Có rồi."
Mùa hè hai năm trước, cô đã quay lại.
Cận Hoài Tiêu khẽ rũ mi, lẩm bẩm: "Đã về rồi... Anh cũng về rồi."
Đèn đỏ chuyển xanh, Cận Hoài Tiêu khởi động xe, bóng dáng các thiếu niên dần xa trong gương chiếu hậu, giống như tuổi trẻ mà họ không thể quay lại được nữa.
Chiếc xe dừng lại trước cổng chung cư, Dụ Từ xuống xe, xách túi của mình, nhét thuốc đã mua vào trong.
"Nhà em ở tầng 26."
Cận Hoài Tiêu đóng cửa xe, đi đến bên cạnh cô, thuận thế nắm lấy tay cô, bước vào sảnh chính như thể đang vào nhà mình.
Dụ Từ cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt. Cô không gỡ ra mà chỉ chăm chú nhìn.
Trong lúc thang máy đi lên, cả hai đều không nói gì.
Thang máy dừng ở tầng 26.
Dụ Từ đến trước cửa căn 2607, dùng vân tay mở khóa. Gần một tháng rồi cô chưa quay lại đây, nhưng vừa vào cửa, một mùi hương thoang thoảng đã ập đến, ở lối vào có đặt một lọ tinh dầu thơm.
Là mùi chanh.
Căn hộ một phòng ngủ một phòng khách có thể nhìn thấy hết chỉ trong nháy mắt, rộng hơn 40 mét vuông. Tuy nhỏ nhưng được bài trí ấm cúng, khắp nơi đều đặt cây xanh. Trên bàn ăn trải một tấm khăn trải bàn kẻ ô, trên tường treo một bức tranh màu nước vẽ hoa hướng dương.
Dụ Từ đặt túi xuống, đi vào phòng ngủ.
Cận Hoài Tiêu đi theo sau.
Cô quỳ một chân trước tủ quần áo, lấy ra một chiếc hộp sắt đã cũ từ chồng hộp ở dưới cùng. Hình dán trên hộp đã phai màu, là loại sticker từ hơn mười năm trước.
Dụ Từ ngồi khoanh chân xuống, vỗ vỗ vào chỗ đối diện: "Anh ngồi đi."
Ngồi ở đâu?
Ở đây thậm chí không có một cái đệm lót nào, chỉ có sàn gỗ nguyên bản.
Nhưng Cận Hoài Tiêu chỉ nhìn một cái, rồi ngồi xuống đối diện cô. Giữa hai người là chiếc hộp sắt.
Dụ Từ đẩy chiếc hộp về phía anh.
Ngón tay cô đặt trên nắp hộp. Dưới ngón tay là những miếng sticker đã phai màu, ố vàng, do chính tay cô dán khi còn là một thiếu nữ. Hai người nhìn nhau.
"Cận Hoài Tiêu, em cũng muốn sống tốt, nhưng tình trạng hiện tại của em có chút không chịu đựng nổi nữa. Nếu có thể, xin anh hãy giúp em."
Cận Hoài Tiêu cảm thấy, trái tim anh như muốn vỡ ra.
Từ khi nào, việc sống tiếp cũng trở thành một khát khao của Tiểu Từ của anh vậy?
Dụ Từ bước ra, chôn giấu tất cả bí mật của mình vào chiếc hộp sắt đó, rồi giao nó cho người mà hiện tại cô tin tưởng nhất.
Trong khoảng thời gian anh bước vào quá khứ của cô, cô ngồi ở phòng khách.
Nơi Dụ Từ thuê không lớn, nhưng tiền thuê lại chiếm một phần ba tiền lương của cô. Cô kiên quyết thuê căn hộ này chỉ vì ở đây có một cánh cửa sổ lớn sát sàn. Khi thời tiết đẹp, những tia nắng vụn vỡ sẽ chiếu sáng cả phòng khách, và cô sẽ lười biếng ngủ trên ghế sofa.
Ngủ cả ngày.
Dụ Từ nhìn kim đồng hồ quay. Gần đây đầu óc cô càng ngày càng đờ đẫn, cảm xúc dường như ở hai ngưỡng, một bên là tê liệt đến cực độ, một bên là đột nhiên bùng phát rồi nổi giận, cứ như bị tâm thần phân liệt.
Trong lúc mơ hồ, điện thoại sáng lên, ảnh đại diện là một cô bé tết tóc hai bên.
Dụ Từ mở tin nhắn thoại WeChat mà Kiều Kiều gửi đến.
"Cô ơi, cô khám bác sĩ xong chưa, đã làm xét nghiệm chưa, có phải còn phải lấy thuốc không, tiền của cô có đủ không, cô mở túi ra đi, có bất ngờ Kiều Kiều lén chuẩn bị đấy."
Dụ Từ mở túi xách, trong ngăn kẹp có một chiếc ví màu hồng in hình chú cún hoạt hình
Bên trong có hai nghìn tệ, là tiền giấy. Đó là tiền lì xì Tết năm nay Dụ Thần và Lâm Kim Miên đưa cho Kiều Kiều.
Dụ Từ thực ra đã cố gắng kìm nén cảm xúc hết mức có thể, kìm nén đến mức cảm thấy trong cổ họng tích tụ một vũng máu. Từ lúc đi khám bác sĩ hôm nay, cô đã luôn kìm nén.
Nhưng lúc này, dường như mọi tủi thân đều tuôn trào. Dưới ánh hoàng hôn, cô ngồi trong căn nhà nhỏ mình thuê, trán tựa vào đầu gối, lặng lẽ khóc trên sàn.
Cô luôn nghĩ rằng Kiều Kiều không nhận ra điều gì cả, cô nghĩ một đứa trẻ năm tuổi rất mau quên, rất dễ bị lừa.
Nhưng Kiều Kiều trước mặt cô thỉnh thoảng lại đòi ăn bánh kem nhỏ và đồ ăn vặt. Một nửa số đồ ăn mà cô bé mua đều chia cho Dụ Từ. Cô bé luôn biết cô mình không thích ăn cơm, cô bé đang dùng cách của riêng mình để nuôi Dụ Từ.
Dụ Từ rõ ràng không nói mình đi khám bác sĩ, nhưng từ sáng sớm lúc gọi Kiều Kiều dậy, cô bé đã ngoan một cách lạ thường, ngọt ngào nói tạm biệt, vui vẻ tặng Dụ Từ ngôi nhà kẹo ngọt, và dặn dò bằng giọng trẻ con rằng Dụ Từ phải kết bạn.
Sao Kiều Kiều có thể không hiểu chứ?
Thực ra cô bé nhìn ra tất cả
Kiều Kiều có thể chơi điện thoại của Dụ Từ, có lẽ đã xem được tin nhắn trò chuyện giữa Dụ Từ và Cận Hoài Tiêu, hoặc có lẽ cô bé thông minh, dựa vào một vài manh mối đã đoán được cô sắp đi bệnh viện, đoán được cô bị bệnh.
Nhưng cô bé không biết, người cô mà cô bé yêu quý nhất, từng muốn kết thúc cuộc đời mình, và đã buông xuôi, lụi tàn để đi đến cái chết.
Đầu Dụ Từ đau như búa bổ, hễ khóc là cảm thấy đầu óc nặng nề, đau nhức. Cảm giác tội lỗi với Kiều Kiều và những cảm xúc hỗn loạn đè nặng lên cô. Tiếng khóc của cô ngày càng lớn, tiếng nức nở và thở dốc vang vọng khắp căn phòng.
Cho đến khi một vòng tay từ trên ôm xuống, nâng cái đầu đang cúi gằm của cô dậy, dựa vào lòng anh. Anh dùng cái ôm này, để cho cô một câu trả lời.
Cận Hoài Tiêu bước ra từ những ký ức đau khổ của cô, ôm lấy cô đang chênh vênh bên bờ vực.
Anh nhìn người trong lòng, nhìn sống lưng gầy gò nhô ra của cô, như thể nhìn thấy thứ bị giam cầm trong chiếc hộp sắt kia -- sự tuyệt vọng, bất lực, việc tự cứu không thành, và nỗi đau đủ để hủy diệt một con người.
Anh run rẩy nói, dùng giọng khàn khàn đến cực độ: "Tiểu Từ, chúng ta cùng nhau chữa bệnh nhé."
"Chúng ta cùng nhau nhìn Kiều Kiều lớn lên, ngắm thêm nhiều hoàng hôn, đi khắp sông núi của tổ quốc, đi đến những nơi xa hơn trên thế giới."
"Để sống, sống đến mùa xuân tiếp theo, sống đến những mùa xuân xa hơn nữa."
Dụ Từ ngẩng đầu trong vòng tay anh.
Cách lớp áo mỏng manh, trước mặt cô là vòng tay nóng bỏng của anh, trong tay cô là tình yêu chân thành nhất của một cô bé nhỏ, và qua cửa sổ kính sát sàn là một vầng mây ráng đỏ rực rỡ đến cực độ.
Tất cả mọi thứ, đã tạo nên thế giới dần thức tỉnh trong cô.
======
[Tác giả có lời muốn nói]
Nguyên nhân bệnh chương sau sẽ viết, đã có bạn đoán trúng rồi đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top