Chương 41. Độc Chiếm(8)
Editor: 1 Tỷ
⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚
Kiều Nguyệt ngày hôm sau mê man, nằm trên giường ngủ nửa ngày. Ngay cả khi Giang Như Thu kêu cô dậy ăn cơm, cô cũng không có sức lực. Buổi trưa cô bắt đầu sốt.
Kiều Nguyệt miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn Giang Như Thu đang gấp đến mức không biết nên làm cái gì ở bên cạnh. Bình thường nhìn anh rất ổn trọng, nhưng từ khi sờ vào vầng trán nóng bừng của cô, liền ở trong nhà lục tung, dược phẩm tìm được đều đem ra, toàn bộ mà chồng chất lên bàn cạnh giường.
Đôi mắt anh xen lẫn lo lắng và sợ hãi, còn có chút luống cuống.
"Anh làm sao vậy? Em chỉ cần uống thuốc trị cảm là tốt rồi, túi trong tay anh kìa, lấy lại đây ..." Giọng Kiều Nguyệt đứt quãng, bị sốt cao đến không có sức lực. Nằm trên giường héo héo.
Giang Như Thu như mới phản ứng lại, anh nhanh chóng mở gói thuốc, đổ vào nước ấm khuấy đều rồi lại lấy một cốc nước ấm khác đưa tới.
Mặt mũi tràn đầy lo âu nhìn chăm chú lên Kiều Nguyệt uống xong thuốc sau lần nữa nhắm mắt lại.
Tâm trạng của anh bị chiếm giữ bởi sự tự trách và hoảng loạn không giải thích được. Anh luôn biết thân thể Kiều Nguyệt suy yếu. Nhưng đã lâu cô không sốt, lần này lại tới đột ngột, vừa rồi sờ trán cô lại nóng đến lợi hại. Anh sợ, Kiều Nguyệt là bởi vì cùng anh ngốc lâu rồi mới như vậy.
Nhưng trên thực tế, có vẻ như đây là cách giải thích duy nhất.
Một mặt, anh rất muốn bước tới ấn vào trán Kiều Nguyệt, đây là việc anh thường làm khi cô bị cảm lạnh hoặc đau đầu. Nhưng mặt khác, anh lại sợ rằng mình ảnh hưởng đến cơ thể Kiều Nguyệt, dù sao anh không phải là người sống.
Sau khi Giang Như Thu cầm chiếc cốc trống không, anh đứng cách Kiều Nguyệt không xa không gần, trong mắt tràn đầy lo lắng. Muốn đến gần cô nhưng bị lý trí ngăn cản.
Anh thậm chí còn không đủ dũng khí để gọi tên cô. Thường ngày trước mặt Kiều Nguyệt nói ngon nói ngọt, bây giờ lại không dám.
Hiện tại Kiều Nguyệt đúng là khó chịu.
Hôm qua cô ra ngoài thì không sao, nhưng khi đến gần nấm mồ, cô lại cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, thổi đến không thoải mái. Cảm giác này mãi cho đến khi đến nhà Đông Đông cũng không hề tiêu tan, ngược lại càng mãnh liệt. Buổi tối về nhà, cô gần như ngã đầu liền ngủ, ngày thứ hai cũng chính là hôm nay khi thức dậy cô cảm thấy khó chịu.
Cô bị đau lan rộng từ sau cổ đến gáy, cảm giác như bị xé toạc bên trong. Trên thân đắp chăn dày vẫn bị lạnh run rẩy. Càng khó chịu hơn chính là, cô muốn ấn mạnh vào trán nhưng không còn sức lực.
Bình thường mỗi khi cô ốm, không cần cô chủ động yêu cầu, Giang Như Thu sẽ tự đến xoa đầu cô. Đôi khi nhiệt độ cơ thể cô cao, lại không muốn đến bệnh viện, bởi vì toàn thân cô không còn sức mà chỉ muốn nằm trên giường ngủ. Giang Như Thu sẽ sử dụng phương pháp cũ để lau cơ thể bằng cồn.
Nhưng bây giờ anh lại đứng ở một bên bất động, như không có việc gì!
Kiều Nguyệt trong lòng vừa tức vừa gấp.
Cô dúi đầu vào trong chăn ô ô mà kêu to, âm thanh này không phải khóc thút thít cũng không phải tức giận, đơn thuần mà khó chịu khi phát tiết.
Giang Như Thu đứng sang một bên, mắt đỏ hoe. Bước chân tới phía trước, lại dừng lại. Trước mắt anh là thân hình Kiều Nguyệt run rẩy vì sốt cao. Nhiệt độ anh vốn lạnh, đến gần cũng chẳng ích gì. Lần đầu tiên anh có ý nghĩ mình là gánh nặng của Kiều Nguyệt.
Tiếp theo đó là một cảm giác ngột ngạt đè nặng lên ngực anh, như bầu trời sắp sụp đổ khiến anh không thể thở được.
“…Giang Như Thu Giang Như Thu!” Kiều Nguyệt buồn bực trong chăn gọi anh. Cho rằng ngữ khí của mình rất hung dữ, nhưng thực tế người bệnh suy yếu, nghe như rên rỉ.
Giang Như Thu vội vàng đáp lại không chút chậm trễ: "Kiều Kiều, anh ở đây. Em muốn gì? Anh hâm nóng cháo lại, lát nữa em có thể đứng dậy uống một ngụm, uống xong sẽ có sức."
Kiều Nguyệt dừng lại một lúc, lắc đầu trong chăn. Hồi lâu không nghe được Giang Như Thu đáp lại, hốc mắt bắt đầu đỏ lên, cho rằng mình không chiếm được sủng ái nên uỷ khuất nảy lên “Em không uống không uống, em không muốn uống! Đầu em đau muốn chết…”
Giang Như Thu đứng sang một bên, lo lắng gần chết. Nhưng anh không thể giúp chút gì, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời vẫn còn sáng, “Chúng ta đến bệnh viện đi.”
Kiều Nguyệt lại cự tuyệt.
Lúc này Giang Như Thu mới nhận ra có điều gì đó không đúng. Nhưng vì quá lo lắng, nhất thời không hiểu nguồn ngọn tính khí của Kiều Nguyệt, cho rằng cô vô cùng khó chịu, liền cực lực dỗ dành cô đi bệnh viện.
Kiều Nguyệt cơ hồ là cắn chăn mền mới nói ra: “Em muốn anh xoa xoa cho em.”
Giang Như Thu: "Nhưng..."
Anh nhìn vào đôi mắt ươn ướt của Kiều Nguyệt, lập tức cảm thấy chân mình như nhũn ra. Cái gì cũng mặc kệ, bước tới, dùng lòng bàn tay ấn mạnh vào cái trán khó chịu nhất của cô giống như cách anh đã làm rất lâu trước đó.
Kiều Nguyệt ngủ thiếp đi, trong giấc ngủ cũng không thoải mái. Giang Như Thu lại đo nhiệt độ cho cô, vẫn là cao.Anh liền mặc quần áo tử tế cho Kiều Nguyệt, dùng chăn bao cô rồi bế ra xe.
Anh không lái xe đến bệnh viện vì thủ tục đăng ký bệnh viện quá lâu, anh đưa Kiều Nguyệt đến phòng y tế cộng đồng, ngồi sang một bên trông chừng cô đợi cô truyền nước.
Hầu như tất cả những người đến xem bệnh trong phòng khám đều đeo khẩu trang, nên việc anh che kín người vào mùa hè cũng không có gì lạ.
Kiều Nguyệt truyền nước đến tận nửa đêm.
Phòng khám có bảo vệ nhưng đã vào phòng nhỏ nghỉ ngoiw, nửa đêm không có ai đến khám bệnh, ngoại trừ một số người đến trông coi mấy vị giống Kiều Nguyệt truyền nước.
Ư ư ư ư ư ưư oư uư nuaưr ddeem khoong cos ai ddeens khams benhjư
Giang Như Thu đích thân rút kim cho Kiều Nguyệt. Sợ cô ra ngoài lại gặp gió, dứt khoát ở lại dỗ dành cô để cô ngủ thiếp đi.
Sáng sớm khi Kiều Nguyệt thức dậy, cơ thể đã dễ chịu, nhưng vẫn hơi vô lực mềm nhũn.
"Em đợi một lát, anh mua bữa sáng, ăn xong em sẽ có sức." Giang Như Thu dặn dò xong liền đi ra ngoài.
"Lão bản, tới hộp Bản Lam Căn." Một nữ nhân cao gầy đi vào phòng khám.
Kiều Nguyệt nghe giọng quen quen liền nhìn thêm vài cái.
"... Kiều Giai Yến?"
"Kiều Nguyệt, sao cô lại ở đây!" Kiều Giai Yến nhìn thấy Kiều Nguyệt liền cau mày.
Cô nàng cũng đến Lâm An Thị sau khi tốt nghiệp đại học. Tuy cô và Kiều Nguyệt cùng sống ở một thành phố, nhưng hai người họ đã có mối quan hệ bình thường từ nhỏ, không cần phải hư tình giả ý. Nhà cô nàng cũng ở gần đó, sáng nay cảm thấy cổ họng khó chịu, liền tới phòng khám mua mấy hộp thuốc dự phòng, không ngờ lại gặp Kiều Nguyệt.
Kiều Giai Yến nói: "Điện thoại di động của cô đâu? Người nhà cô liên lạc với cô mấy ngày rồi nhưng không liên lạc được. Lớn như vậy rồi, đừng làm gì cho họ lo lắng nữa. Tuổi bọn họ cũng không còn trẻ."
Kiều Nguyệt nghe ra oán trách trong giọng điệu Kiều Giai Yến.
Trên thực tế, dù Kiều Nguyệt từ nhỏ đến lớn rất ngoan ngoãn, nhưng độ thân thiết với Mạc Xuân Hồng và Kiều Chính Quốc không bằng Kiều Giai Yến. Dường như Kiều Nguyệt vĩnh viễn không cách nào ngồi trước mặt người lớn nũng nịu phát cáu.
"Điện thoại di động của tôi... bị mất, vẫn chưa có cái mới, chưa kịp báo cho gia đình."
Kiều Giai Yến trợn mắt, tỏ vẻ rất không tán đồng, giọng điệu tựa như đang tức giận: “Vừa lúc hôm nay gặp được cô, tôi mới vừa xin phép chuẩn bị về nhà. Cô cũng không có việc làm, cho nên cùng tôi trở về một chuyến đi. "
Kiều Nguyệt muốn từ chối nhưng những gì Kiều Giai Yến nói tiếp lại khiến cô khựng lại.
(Nguồn watpad @kimngocnha, những nơi khác đều là ăn cắp)
"Dì Mạc bị tai nạn xe, liên lạc với cô lại không được nên dì đã gọi cho tôi. Tuy nhiên, dì hiện đã qua cơn nguy kịch, nhưng chân của dì hình như có vấn đề. Mấy hôm nay tôi mới nghỉ phép." Kiều Giai Yến giải thích, tiếp đó quở trách: “Đó là mẹ của cô, bà ấy có chuyện gì còn muốn từ trong miệng tôi nói cho cô, Kiều Nguyệt cô cũng thật là.”
Kiều Nguyệt lên xe của Kiều Giai Yến, toàn thân vẫn rét run. Cô tựa hồ không khống chế được thân thể của mình, rõ ràng nhiệt độ trong xe không thấp, nhưng cô lại lạnh đến toát mồ hôi. Mồ hôi lạnh ướt nhẹp sau lưng cô.
Cơ thể vừa hồi phục dường như lại trở nên tồi tệ hơn.
Cô có chút hoài nghi, suýt chút nữa Mạc Như Khiêm bỏ mạng dưới tay Giang Như Thu. Rõ ràng hai người không có quan hệ gì nhưng Giang Như Thu lại điên cuồng ghen ghét. Hắn ghen ghét điên cuồng đến đổ máu, hoàn toàn không để bụng hậu quả, cũng hoàn toàn không để bụng đến cảm thụ của cô.
Không, có lẽ anh không muốn cô biết anh đang làm gì.
Nếu không anh sẽ không giấu điện thoại di động của cô, Kiều Nguyệt từng hỏi anh tin nhắn trên điện thoại di động là gì, lúc ấy anh trả lời thế nào? Anh nói là tin nhắn quấy rối.
Kiều Nguyệt cười lạnh.
Sau đó cô gần như chưa từng gặp qua điện thoại di động của cô, tự nhiên không cách nào nhìn thấy tin tức đến từ Mạc Xuân Hồng.
Đáng lẽ cô phải nhận ra từ lâu nhưng cô vẫn không muốn tin. Dù sao trước đây Giang Như Thu rất kháng cự việc cô nói về gia đình mình, đối với mẹ cô càng kháng cự hơn.
Cho nên... chỉ vì cái gọi là ghen ghét, liền phải tìm người giết mẹ cô sao?
Kiều Nguyệt không muốn nghĩ như vậy.
Nhưng cô không có lý do gì để giải vây cho anh.
Dù vụ tai nạn xe cộ là ngoài ý muốn, nhưng hành vi giấu điện thoại để cô không đọc được tin nhắn khiến Kiều Nguyệt tức giận.
Nếu là chuyện khác, Kiều Nguyệt cũng sẽ không so đo. Cô từ trước đến nay đối với Giang Như Thu luôn luôn dung túng, nhưng dính đến vấn đề liên quan đến người thân của mình, Kiều Nguyệt không muốn thỏa hiệp, cũng không thể thỏa hiệp.
Anh... Cái này anh hoàn toàn điên rồi!
✧・゚: *✧・゚:* ✧・゚: *✧・゚:* ✧・゚: *✧・゚:* ✧
Kiều Nguyệt nhìn thấy Mạc Xuân Hồng nằm trên giường bệnh, hai mắt lập tức đỏ bừng.
Tuy rằng ngoài miệng Kiều Giai Yến nói lời khó nghe, nhưng rốt cuộc là người một nhà đã qua nhiều năm, vẫn còn tình cảm. Nhìn thấy tóc mai trắng bệch của Mạc Xuân Hồng, mắt cô đỏ hoe.
Kiều Nguyệt cẩn thận hỏi mấy câu, Mạc Xuân Hồng đã trải qua thời kỳ nguy hiểm nhất, lựa lời hay: “Nào có nghiêm trọng như lão Kiều nói! Đừng nghe hắn nói bậy, ta bị xe máy tông, già rồi mắt kém, lúc qua đường không chú ý, cái này lập tức tốt thôi mà!”
Kiều Chính Quốc ở bên cạnh nói: “Sau này phải dùng xe lăn còn nói không nghiêm trọng.” Mạc Xuân Hồng trừng mắt nhìn ông, Kiều Chính Quốc lập tức ngừng nói.
Kiều Nguyệt và Kiều Giai Yến liếc nhau, trong lòng đều cảm thấy vui mừng.
Kiều Nguyệt ở nhà mấy ngày, tronng lúc đó cô cũng không liên lạc với Giang Như Thu. Dù sao cô cũng hiểu rõ bản tính của anh, dùng điện thoại di động của Kiều Giai Yến gửi cho anh một tin nhắn. Có lẽ bởi vì Giang Như Thu chột dạ, cũng không chủ động liên lạc với cô.
Kiều Nguyệt vốn muốn nhân cơ hội để bình tĩnh lại, sau khi rời khỏi Lâm An Thị, nghĩ lại những ngày tháng ở bên Giang Như Thu, cô luôn cảm thấy không chân thực.
Nhưng người nhà bắt đầu hỏi thăm chuyện hôn nhân của cô, Kiều Nguyệt biểu thị rõ thái độ phiền chán, bọn họ vẫn không buông tha.
So với bị hạn chế hành động, Kiều Nguyệt càng không chịu được tư tưởng chèn ép của những người thân cận nhất đối với cô.
Tư tưởng của thế hệ trước luôn cho rằng đích đến tốt nhất của người phụ nữ trong cuộc đời là lấy được một người đàn ông tốt, sau đó sinh con dưỡng cái. Đối với người phụ nữ ở độ tuổi Kiều Nguyệt, không gả chồng là tội lỗi với tổ tông.
Mặc dù là có ý tốt, nhưng lại ép người thở không nổi.
Người phụ nữ trong miệng bọn họ nghe chẳng khác gì một công cụ sinh đẻ.
Trên thực tế, tình yêu nam nữ phải vốn phải tràn đầy hạnh phúc, khi nhắc tới, nó mang lại cho người ta cảm giác như bốn phía rải đầy ngôi sao sáng lóng lánh.
Nhưng việc cố ý cho chuyện này tăng thêm gánh nặng, lại khiến người ta không đồng ý.
Huống chi, tình trạng trước mắt của Kiều Nguyệt càng phức tạp hơn.
Dù sao kỳ nghỉ của Kiều Giai Yến có hạn. Ở nhà mấy ngày liền muốn trở về, Kiều Nguyệt thấy vậy liền nhanh chóng đi theo cô. Hai người thương lượng, trước khi đi còn đến ngân hàng rút mấy vạn giao đến tay lão nhân.
Đối với người dân ở thị trấn nhỏ, tiền giấy còn hữu hình hơn nhiều so với những con số trên điện thoại di động.
Trên đường về, không khí trong xe luôn kỳ quái. Dù sao đường xa, Kiều Giai Yến đối với Kiều Nguyệt cũng không thân cận, nên cô cũng không thể không kiêng kỵ nghỉ ngơi trên xe.
Mặc dù mấy ngày nay cô bị mất ngủ trầm trọng, nhưng vẫn ráng chống đỡ.
Đi được nửa đường, Kiều Giai Yến dường như nhịn không được, liếc nhìn mặt mũi tiều tụy của Kiều Nguyệt, lạnh giọng giễu cợt: “Chỉ là một người đàn ông thôi, có cần thiết phải đến mức đó không?”
Kiều Nguyệt ngơ ngác nhìn khung cảnh ngày càng quen thuộc, trong lòng không biết phải làm sao đối mặt với Giang Như Thu, Kiều Giai Yến bỗng nhiên lên tiếng, khiến cô giật mình, sau đó liền im lặng.
"Cô có tin trên đời có quỷ không?"
Kiều Giai Yến nhìn cô với vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc.
Kiều Nguyệt mím môi cười, một nụ cười rất gượng ép.
Suốt đường đi, hai người không nói gì thêm, đến Lâm An Thị, Kiều Nguyệt bảo Kiều Giai Yến dừng xe, cho cô ở ven đường.
Kiều Giai Yến bỗng nhiên hỏi cô: “Cô chuyển đến đâu ở?”
Kiều Nguyệt do dự một lát, phản ứng đầu tiên là không thể nói cho người khác biết mình đang ở đâu.
Ngoại ô phía tây của Lâm Viên nằm ở vùng ngoại thành, nghe Chu Bà Bà nói danh tiếng nơi đó bên ngoài không tốt. Trong mắt Kiều Giai Yến, cô là một người phụ nữ sống một mình chưa vượt qua được tình yêu, nói ra sẽ bị hiểu lầm.
Kiều Nguyệt lại là một người sợ rắc rối.
Tâm trí cô bây giờ đang rối bời, còn chưa nghĩ ra nên lấy thái độ nào đối với Giang Như Thu, cũng không muốn vướng vào rắc rối nữa. Vì thế Kiều Nguyệt thuận miệng nói tên một thôn gần đó.
Cô đến một quán trọ gần đó và thuê phòng.
Mùa hè có mưa lớn, Kiều Nguyệt vừa nhận phòng thì bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa.
Mấy ngày nay tâm tình của cô rất căng thẳng, ở trong quán trọ nghỉ ngơi không tốt.
Nhưng ít nhất có thể kéo một ngày là một ngày, cô cũng không muốn trở về.
Cô cần phải suy nghĩ thật thấu đáo.
(Nguồn watpad @kimngocnha, những nơi khác đều là ăn cắp)
Có lẽ bắt đầu từ ngày đầu tiên Giang Như Thu gặp tai nạn ô tô. Ban đầu cô không tin và tuyệt vọng, về sau nhận được tin anh rời đi, cô liền trở nên chết lặng. Sau đó, anh đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô dưới dạng một linh hồn có thân thể, lúc đầu Kiều Nguyệt rất vui sướng, nhưng sau đó...
Một loạt chuyện xảy ra sau đó.
Giang Như Thu hoàn toàn xé bỏ mặt nạ trước mặt cô, không chút giấu diếm ngoan độc cùng chiếm hữu trong xương cốt đối với cô.
Kiều Nguyệt bắt đầu sợ hãi, rụt rè trước mặt anh, không những sợ cảm xúc khó lường của anh mà còn sợ thân phận của anh.
Thử hỏi, ai có thể ở cùng một chỗ với hoạt thi mà không có chút gợn sóng nào?
Dù bình thường biểu hiện của cô như không quan tâm, dù Giang Như Thu cư xử hệt như một người bình thường.
...Nhưng vẫn không giống nhau.
Kiều Nguyệt thở dài.
Nói đến đây, cô rất sợ Giang Như Thu. Sau khi biết chuyện anh làm, phản ứng đầu tiên trong tiềm thức của cô là trốn tránh, thậm chí là thuận theo anh, để tránh bị cơn giận của anh tác động đến,, mặc dù anh chưa bao giờ giận cô thậm chí động thủ lần nào.
Ác liệt nhất, chính là phát điên trước mặt cô.
——Cho nên, cô có chắc muốn quay lại với anh không?
——Cô có chắc muốn quay lại với một kẻ điên lần nữa không?
Kiều Nguyệt nhìn cơn mưa nặng hạt ngoài cửa sổ.
Xe cộ qua lại trên đường, nửa đêm vẫn có rất nhiều xe qua lại, trước cơn mưa tầm tã, ánh đèn đêm và đèn xe hòa vào nhau, những hạt mưa bị chiếu sáng giống như cầu vồng từ trên trời rơi xuống.
Một chiếc ô tô màu đen quen thuộc chạy vào tầm mắt.
Loảng xoảng bang!
Loảng xoảng bang!
Loảng xoảng bang!
Cánh cửa bị phá mở.
Giang Như Thu xuất hiện ở cửa.
Toàn thân anh ướt đẫm, quần áo dính chặt vào người, vết thương trên người không có gì che đậy. Vết sẹo trên cổ đặc biệt bắt mắt, nhưng so với điều này, cảm xúc của anh dường như càng thu hút sự chú ý của Kiều Nguyệt hơn.
Anh ta gõ cửa mạnh như muốn hủy diệt quán trọ, nhưng vẻ mặt anh lộ rõ sự tuyệt vọng.
Nước mưa lăn xuống trán làm ướt chỗ anh bước tới.
“Kiều Kiều…” Giọng nói của anh phá lệ khàn khàn, hai chữ Kiều Kiều bị anh kéo dài, mang theo run rẩy. Giống như đang khóc nức nở. Điều này cũng không có gì ngoài ý muốn, dù sao đôi mắt anh cũng đỏ hoe, khóa chặt ánh mắt Kiều Nguyệt mang ý cầu xin.
Kiều Nguyệt không đáp, ngồi trên giường, tựa hồ bị anh dọa sợ, vẫn không có nói chuyện. Ánh mắt nhìn anh, sau đó liền ngơ ngác.
"Kiều Kiều, cùng anh trở về được không?" Anh lại một lần nữa cầu xin.
Kiều Nguyệt mím môi nhìn chằm chằm vào cánh cửa lung lay sắp đổ sau lưng anh, khuôn mặt vốn bình tĩnh hiện lên một tia tức giận. Mày hơi nhăn, cô hiếm khi có biểu cảm như vậy.
Gần như cùng lúc đó, thân thể Giang Như Thu lập tức cứng đờ, đáy mắt nhìn Kiều Nguyệt càng thêm đỏ.
"...Kiều Kiều, cùng anh về nhà đi..."
“Đi thôi.” Kiều Nguyệt đi tới trước mặt anh, tránh né ý định nắm tay cô.
Giang Như Thu trầm mặc một hồi, lại cường ngạnh nắm chặt. Kiều Nguyệt nhìn qua, anh cười lấy lòng. Nhưng Kiều Nguyệt cũng không cảm kích, không chút cảm xúc nào mà dời đi ánh mắt, tuỳ ý để anh nắm tay.
Lạnh nhạt giống như người đã bị đánh tráo.
Giang Như Thu cảm thấy hoảng loạn. Lần này cảm xúc càng mãnh liệt hơn bao giờ hết. Thân thể anh như bị xé thành hai nửa, một nửa yêu cầu anh khống chế Kiều Nguyệt thật mạnh, một nửa lại khóc lóc cầu anh buông tha cô. Anh đi sau Kiều Nguyệt nửa bước, vì thân thể bị xé làm đôi, vẻ mặt dữ tợn quái dị.
Kiều Nguyệt bước tới quầy lễ tân, phớt lờ ánh mắt run rẩy của quầy lễ tân, dùng ánh mắt ra hiệu cho Giang Như Thu ngồi cạnh mình.
"Bồi thường tiền."
Giang Như Thu lập tức đưa điện thoại.
Cho đến khi trở về ngoại ô Lâm Viên phía Tây, Kiều Nguyệt không hề nói một lời thừa thãi nào với Giang Như Thu. Nhưng cô cũng không ở trên xe kích động Giang Như Thu, cô dù sao cũng không dám mạo hiểm với hai mạng người.
Với tính cách Giang Như Thu, anh rất dễ bị kích thích, sẽ phát điên trên xe mà không quan tâm đến xung quanh.
Kiều Nguyệt vừa vào phòng liền cởi giày, đi lên lầu, nằm xuống giường.
Cô thực sự quá mệt mỏi và không muốn tranh cãi vô nghĩa với Giang Như Thu lúc này, chỉ muốn ngủ một giấc.
Cô không hề thả lỏng trong lòng khi ở trong quán trọ, mãi cho đến khi quay lại đây, nhất là khi nhìn khuôn mặt tưởng tượng, Giang Như Thu cố gắng giả vờ uỷ khuất nhưng lại khó nén vẻ mặt cổ quái, vậy mà lại nhẹ nhàng thở ra.
Giang Như Thu cẩn thận từng li từng tí đưa ly nước cho cô: "Kiều Kiều, còn ấm, em uống một ngụm đi."
Kiều Nguyệt mím đôi môi khô khốc, xoay người nói: “Em muốn nghỉ ngơi.”
“Vậy, vậy anh, anh không nói nữa, em mau ngủ đi.”
Giang Như Thu nhìn Kiều Nguyệt tóc ướt vì mưa, cũng không dám bảo cô tắm rửa, chỉ có thể bật điều hòa cao trong nhà, kiểm tra tất cả cửa sổ trong nhà rồi thành thật đi tới tầng hầm.
Tầng hầm tối tăm ẩm thấp chất đầy những đồ lặt vặt thường ngày không dùng đến, còn có những đồ không tiện bị Kiều Nguyệt phát hiện Giang Như Thu mua tạm cất dưới đó.
Anh lấy thùng giấy giấu ở bên trong cùng ra và tìm thấy sợi xích sắt ngắn. Anh quay trở lại phòng.
Vừa lấy nó ra khỏi tầng hầm, sợi dây xích vẫn còn lạnh buốt. Anh cầm nó trong lòng bàn tay, một lúc sau anh mới nhớ ra bây giờ mình đã là một thi thể, sắc mặt chìm xuống. Đem xích đặt ở dưới máy điều hòa, si ngốc nhìn Kiều Nguyệt mà nhếch miệng cười.
Kiều Kiều của anh không chịu được lạnh nên phải đun nóng sợi dây xích mới có thể khoá cô lại. Nhìn xem, anh thực sự rất thích Kiều Nguyệt, rất thích rất thích.
Anh ta si ngốc cười một lúc, rồi móc một đầu sợi xích sắt quanh cổ tay của mình, cầm đầu còn lại xem xét kỹ càng, luôn cảm thấy thiếu cái gì. Anh lấy chiếc mũ rơm màu hồng ra, tháo bông hoa màu xanh trên vành nón, buộc vào dây xích sắt.
Nhìn hồi lâu, ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt Kiều Nguyệt đang ngủ say, trong mắt anh có tình yêu sâu đậm có thể nhấn chìm cô.
⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚
Máy tính bị lỗi , bàn phím gõ lúc được lúc không. Chất lượng người theo dõi truyện không cao, mình phân vân có nên edit tiếp hay k😞
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top