Chương 40. Độc chiếm(7)

Edit: 1 Tỷ
⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚

Kiều Nguyệt từ nhỏ đã có tính cách điềm đạm, điều này không có nghĩa là cô có tính cách tốt, mà là cô không để nhiều chuyện trong lòng, chỉ phát tiểu tính tình trước mặt Giang Như Thu, nhưng gần đây Giang Như Thư ngày nào cũng điên cuồng, cô chỉ có thể tận lực thuận theo anh.
    Hơn nữa, ngoài việc thỉnh thoảng xem phim truyền hình và đọc tiểu thuyết, điện thoại di động không mấy hấp dẫn đối với Kiều Nguyệt. Cô đã nhiều năm không có bạn bè, không sai, một người bạn cô cũng không có.
    Nhưng cô không cảm thấy cô đơn.
    Điều này chủ yếu là nhờ Giang Như Thu.
    Mặc dù anh vui buồn thất thường, ngẫu nhiên nổi điên, nhưng cho đủ Kiều Nguyệt cảm giác an toàn. Đối với yêu cầu của Kiều Nguyệt anh cũng tận lực thoả mãn.
    Nhưng gần đây, có lẽ vì bị Mạc Như Khiêm kích động đến, nên ngày nào anh cũng nhìn Kiều Nguyệt như theo dõi, hận không thể nhất cử nhất động của cô đều diễn ra dưới mí mắt mình.
    Kiều Nguyệt thực ra có thể hiểu được hành vi của Giang Như Thu.
    Anh đã chịu quá nhiều tổn thương thời niên thiếu khiến cách cư xử của anh rất khác với người thường, anh cũng rất thiếu tự tin trong mối quan hệ thân mật. Chẳng hạn như anh luôn vô duyên vô cớ sợ Kiều Nguyệt sẽ rời xa mình, thiên địa chứng giám, Kiều Nguyệt chưa từng có tâm tư như vậy.
    Hơn nữa, Giang Như Thu còn là người rất chung thuỷ.
    Đây cũng là nguồn gốc tạo ra cảm giác an toàn cho Kiều Nguyệt, anh quen dùng một thứ, khó có thể đổi lấy thứ khác. Thông thường khi mua quà sinh nhật cho Kiều Nguyệt, cũng không biết lấy đâu ra kỹ xảo lấy lòng bạn gái, mỗi năm đều mua chiếc váy hoa cùng một nhãn hiệu.
    Hoa hòe loè loẹt, mặc vào giống khổng tước xoè đuôi.
Tâm ý của anh, Kiều Nguyệt không khỏi phun tào, rõ ràng đứng trước gương, cô thấy mình xấu cực kì, nhưng Giang Như Thu lại hung hăng nói cô xinh.
    Một ví dụ khác là bữa sáng của Kiều Nguyệt.
    Giang Như Thu đã nấu cháo gạo kê liên tục mấy tháng, Kiều Nguyệt hiển nhiên chán ăn, chỉ ăn trứng gà anh lột, sau đó đẩy cháo kê đi.
    Giang Như Thu đẩy cháo kê lại: “Kiều Kiều, em không được kén chọn đồ ăn, phải ăn sạch sẽ.”
    Kiều Nguyệt liếc nhìn anh, trong lòng đang suy nghĩ điều gì đó.
    Những ngày này cô thật sự chán việc ở nhà, muốn ra ngoài đi dạo, nhưng bộ dáng Giang Như Thu khi anh phát điên vẫn còn sống động trong đầu cô, cho nên mấy ngày nay cô đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời, hầu hết anh nói cái gì để làm cái gì Kiều Nguyệt đều nghe.
    Kiều Nguyệt cau mày: “Em không muốn uống.” Giang Như Thu ngồi bên cạnh, vừa định dỗ cô, liền thấy Kiều Nguyệt một hớp uống cạn, anh thuận tay lấy khăn lau khô khóe miệng cô lại nghe Kiều Nguyệt nói: “Ngay từ đầu em không muốn uống, nhưng em vẫn nghe lời anh uống xong, vậy anh có thưởng gì không?”
    Kiều Nguyệt ngước mắt lên nhìn anh.
    Đôi mắt hắc bạch phân minh của cô sáng lên, vẻ uể oải mấy ngày qua dường như hoàn toàn tiêu tan. Bởi vì cô đang trong tư thế đàm phán, cho nên miệng mím chặt, cằm hơi hếch, hoạt bát hơn mọi ngày.
    Giang Như Thu ngơ ngác.
    Kiều Nguyệt thẳng tanh nói: "Em muốn ra ngoài, không cần phải đi quá xa, phong cảnh gần đây được không? Chỉ cần đi dạo gần đó thôi."
    Giang Như Thu cầm cuộn giấy vệ sinh vo tròn trong tay: "Kiều Kiều, ở nhà không tốt sao? Em cùng anh xem phim nhé?"
    Kiều Nguyệt cúi đầu, rõ ràng không vui. Cô trầm mặc một lát, đúng lúc Giang Như Thu đang định tìm phim thì đột nhiên lắc đầu nói: “Em chỉ muốn ra ngoài.”
    “Kiều Kiều,” Giang Như Thu mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Anh không có cách nào ra ngoài.”
    Anh vẫn sợ ánh nắng, vẫn như cũ tránh trong bóng tối không thể gặp ánh sáng. Cho nên, anh có đôi khi biết rõ Kiều Nguyệt sẽ không vui, nhưng anh vẫn không muốn buông tay. Anh sợ ánh nắng, cho nên không muốn Kiều Nguyệt thích, giống như, nếu như Kiều Nguyệt hướng tới ánh mặt trời, thì là đi ngược lại với anh.
    Anh cực kì ghét những suy nghĩ như vậy, nhưng anh không có bất kỳ biện pháp nào.
    Anh chỉ có thể tóm thật chặt lấy Kiều Nguyệt trước mặt.
    Thật chặt....
    Kiều Nguyệt không trả lời ngay, nghe Giang Như Thu nói xong, cô cẩn thận nhìn anh, sau đó chạy lên lầu, rồi cầm đồ trong tay đi xuống.
    Sau khi đến đây, cô không có việc gì làm nên mua trên mạng rất nhiều thứ. Nhưng vì nơi này có tiếng xấu, trạm chuyển phát nhanh lại xa, người phụ trách cũng không có trách nhiệm lắm, cho nên Kiều Nguyệt một lần mua rất nhiều, bởi vì nơi đó luôn luôn đóng kín cửa.
    Đồ mua rất nhiều nên lẫn lộn.
    Đầu tiên cô lấy ra một chiếc mũ rơm  màu hồng phấn, trên vành có ba bông hoa màu xanh. Thực ra, cô cũng đã mua một chiếc mũ rơm ít khoa trương hơn, nhưng cô lười tìm. Trực tiếp chụp lên đầu Giang Như Thu, Kiều Nguyệt nhịn cười, lấy ra chiếc khẩu trang màu hồng tương tự đeo lên mặt anh.
  Làm xong hết thảy về sau, cô lùi lại vài bước.
    Khí chất tàn nhẫn trước đây của nam nhân đã bị chiếc mũ rơm màu hồng che đậy hoàn toàn, chỉ lộ ra đôi mắt quá mức mỹ lệ, bỏ qua thân hình cường tráng hơn phụ nữ, chỉ nhìn khuôn mặt, rõ ràng chính là một mỹ nữ.
    Kiều Nguyệt nhịn cười, một tay cầm dù. Giang Như Thu thành thật ngồi đó, không nhúc nhích, lông mi chớp chớp, cùng cô đối mặt. Kiều Nguyệt cũng ngoan ngoãn đứng đó một hồi, thực sự không nhịn được, khom người cười ra tiếng.
    “Ra ngoài đi ra ngoài đi, em đợi trong nhà đến muốn mốc meo rồi,” cô bổ sung một câu, đối với Giang Như Thu có thể được gọi là một đòn trí mạng, “Em thích anh đi dạo cùng em.”
    Kiều Nguyệt nói như vậy, Giang Như Thu không thể phản bác. Đối với việc bị Kiều Nguyệt giày vò mang mũ rơm cùng khẩu trang, anh cũng không nhúc nhích, Kiều Nguyệt liếc mắt nhìn anh cười một cái, đáy mắt vốn trầm của anh cũng nổi lên ý cười.
    Đã thật lâu anh không thấy cô cười tươi như vậy, bây giờ đối với anh cô luôn sợ hãi lớn hơn ỷ lại. Giang Như Thu đối với việc này trong lòng rất rõ ràng, cho nên anh mới bất an, thực sự muốn đem Kiều Nguyệt nắm chặt trong tay, nơi nào cũng không thể đi, cái gì cũng không thể tiếp xúc.
Nói đến cùng, là anh quá không tự tin.
    Quá không tự tin, tình yêu Kiều Nguyệt dành cho anh, sẽ còn tồn tại khi anh trở thành một xác sống hay không.
    Quyết định ra ngoài của Kiều Nguyệt không phải là một suy nghĩ đột ngột. Mà là cô đã suy nghĩ rất lâu, một mặt cô quả thực đã ở nhà quá lâu, toàn thân dường như mềm nhũn. Mặt khác, câu nói của Chu gia khiến cô phải suy nghĩ.
    Họ nói rằng nơi này gần nấm mồ và vì địa hình, dễ dàng tụ tập oán khí. Hơn nữa, ở đây đã xảy ra một số vụ giết người.
    Vậy hoàn cảnh như vậy có ảnh hưởng gì đến Giang Như Thu không?
ᴡᴀᴛᴘᴀᴅ@ᴋɪᴍɴɢᴏᴄɴʜᴀ
    Đó là phương diện tốt hay phương diện xấu?
    Kiều Nguyệt không thể nói chính xác được.
    Cô có thể cảm nhận được sức khỏe của Giang Như Thu có vẻ càng ngày càng tốt, nhưng tính tình lại càng ngày càng lớn.
    Cho nên, cô muốn đi mộ địa lân cận chứng thực một chút.
    Cô dẫn Giang Như Thu đi loanh quanh một cách không mục đích. Cô vốn dĩ khả năng định hướng kém, đi hồi lâu cũng không tìm thấy nấm mồ ở đâu. Đành phải nhờ Giang Như Thu giúp đỡ. Tự hồ nhìn thấu tâm tư cô, Giang Như Thu không nói nhiều, mà đưa cô đến khu vực lân cận.
    Điều Chu Bà bà nói không chính xác.
    Lăng mộ cách đây không xa, chỉ mất mười phút liền đến.
    Dưới chân núi, những ngôi mộ nối tiếp nhau, không tên không họ, hỗn độn ở bốn phía. Bên cạnh còn có những tòa nhà cao tầng xây dở, gạch đỏ lộ ra bên ngoài, cao chót vót, lung lay sắp đổ.
    Một cơn gió thổi qua, Kiều Nguyệt run lập cập.
    Cô nghiêng người về phía Giang Như Thu, dùng hai tay nắm lấy tay anh, đang định bước về phía trước: "Dừng lại."
    Giang Như Thu dừng lại, nhìn cảnh tượng trước mắt, rồi nhìn xuống người phụ nữ sắp co rúm lại bên mình, tay còn lại giơ lên sờ sờ đỉnh đầu cô.
    Kiều Nguyệt ngoan ngoãn để anh chạm vào mình, một lúc sau mới hỏi: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào?”
“Ân? Anh hẳn là có cái gì cảm giác sao?”
    Kiều Nguyệt giải thích: “Ví dụ như, anh hiện tại thấy khó thở, hoặc phá lệ phẫn nộ, anh có…” Cô cân nhắc lời nói, thấp giọng nói: “Anh có xúc động muốn cắn người không, hoặc là, muốn...đánh ?"
    Cô thận trọng hỏi, Giang Như Thu sắc mặt tối sầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
    "Em cảm thấy anh hẳn là có?"
    Biểu tình Giang Như Thu rõ ràng sinh khí.
    Kiều Nguyệt rụt rụt người lại, sợ điều mình vừa nói thực sự xảy ra, nên không dám trả lời ngay. Sau khi cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, cô mới đưa ra câu trả lời: “Cái này xem anh, em nghĩ cũng vô dụng.”
    Giang Như Thu mặt không biểu tình nói: "Có."
    Kiều Nguyệt há to miệng, nói không ra lời.
    Rõ ràng là nhìn anh không có khác gì trước đây a... Kỳ thật là cũng có khác biệt. Sắc mặt anh hôm nay phá lệ âm trầm, lúc trước anh sẽ ít khi dùng ánh mắt muốn ăn thịt cô này nhìn cô.
    “À, vậy thì…”
    Giang Như Thu cười lạnh, cúi đầu ghé sát vào tai cô, có vẻ thân mật lại ôn nhu: “Càng muốn làm nữa nha.” Anh rất ác liệt nói thêm: “Đây là ảnh hưởng em nói phải không? Nếu bây giờ Kiều Kiều thân thiết anh, anh chắc canh không thể kiểm soát được nữa, vậy Kiều Kiều, em có muốn chạm vào anh không?"
     "Cái này..."
    "Chuyện này, Kiều Kiều hoàn toàn có thể quyết định nha."
    Kiều Nguyệt ngậm miệng không nói nữa, thân thể cứng ngắc không dám cử động.
    Cô tin tưởng Giang Như Thu là người giữ lời, mà bọn họ mấy ngày trước đây, Kiều Nguyệt ỡm ờ liền bị Giang Như Thu kéo vào trong tủ lạnh. Khi đó hoàn toàn là cầm lòng không đậu, trong tủ lạnh còn có thịt chế phẩm mới mua từ siêu thị, mùi máu tươi còn thật không dễ ngửi.
    Nhưng không biết tại sao, Giang Như Thu lại phá lệ cao hứng, thời gian cũng không giống như lần đầu, rõ ràng là dài bất thường.
    Vì thế Kiều Nguyệt có chút tùy tiện cho rằng, Giang Như Thu đã thành xác sống, sở thích càng biến thái hơn. Tuy ngày xưa anh có nhiều thủ đoạn, nhưng cũng không kiêng kỵ như bây giờ.
    Sau đó, cô không muốn ăn bất kỳ thực phẩm nào trong tủ đông nữa.
    Nếu Giang Như Thu lại phát điên mà làm ở đây, Kiều Nguyệt hẳn là sợ chết khiếp đi?
    Giang Như Thu quả thật có cảm giác, nhưng không như lời anh nói dọa Kiều Nguyệt.
    Càng đi gần, anh càng cảm thấy cơ thể bị một cỗ khí tức nặng nề khống chế, khí tức đen chìm kia không ngừng nhiễu loạn đầu óc của anh, khiến anh hồi tưởng lại những chuyện không vui khi còn sống.
    Vì cái gì... anh lại phải sống trong cảnh khốn cùng như vậy? Tại sao người khác lại có hạnh phúc gia đình, mà anh lại phải chịu đựng cha đánh chửi mẹ vũ nhục? Vì cái gì? Vì cái gì?
    Tại sao lại là anh?
    Tại sao những sự tình bất hạnh này phải phát sinh trên người anh?
    Anh ấy nghĩ mãi mà không hiểu.
     Càng nghĩ mãi mà không hiểu, càng phải giãy dụa.
    Anh từng bước một đi về phía trước, nấm mộ trước mặt đột nhiên biến thành những người bất hạnh như anh  bọn họ mới là giống nhau, giống nhau bị thế giới này vứt bỏ, giống nhau không xứng được hạnh phúc.
    Lúc anh chuẩn bị bước tới, anh liền cảm giác được tay mình bị kéo lại, rất mềm mại, tràn đầy ấm áp, ấm áp đến mức khiến toàn thân anh run lên.
    "Dừng lại."
     Kiều Nguyệt ghé vào lỗ tai anh nói.
    Tầm nhìn hỗn loạn màu đen giống như đột nhiên bị xé toạc.
     Sau đó, Giang Như Thu mới nghĩ, anh cùng bọn họ không giống nhau.
    Kiều Nguyệt vẫn giữ nguyên hành động trước đó, "Nếu không, chúng ta trở về đi?" Cô giải thích mục đích của việc đến đây dưới ánh mắt Giang Như Thu: “Gần đây tính tình anh trở nên rất lớn, có đôi khi còn hung dữ với em, cho nên em nghĩ, có phải nguyên nhân là do nơi này hay không? Nếu như là thật, chúng ta vẫn nên chuyển nhà tốt, nhưng anh đã nói không có, vậy chúng ta vẫn là trở về đi."
    Giang Như Thu gật đầu.
(Nguồn ᴡᴀᴛᴘᴀᴅ@ᴋɪᴍɴɢᴏᴄɴʜᴀ)
    Lúc này, một bóng đen đột nhiên lao về phía Kiều Nguyệt, Kiều Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, chỉ nhìn thấy một chiếc răng trắng nhọn.
    Giang Như Thu đã sớm đứng trước mặt Kiều Nguyệt ngăn vật lạ lao tới, một tay túm lấy gáy nó thì phát hiện vật lạ đó là một cậu bé trông vô cùng bẩn.
Anh có chút chán ghét ném cậu ra.
    Kiều Nguyệt trợn mắt kinh ngạc.
    Giang Như Thu tay không hề yếu, ném cậu bé ra xa, lưng va vào sỏi, áo khoác bị rách, lộ ra làn da trắng nhợt bên trong. Nó lăn trên mặt đất vài vòng rồi đứng dậy, nhe răng nhìn Giang Như Thu.
    Rõ ràng... không phải người bình thường.
    "Cái này, cái này là cái gì?"
    “Đừng đánh nó!” Chu bà bà chạy chậm xuất hiện, Chu gia gia dẫn hai con chó lớn xông tới phía trước. Hai con chó lớn vẫn nhe răng như mọi khi, bà cụ Chu xua tay với Kiều Nguyệt: "Đừng sợ, đừng sợ, nó sẽ không làm tổn thương các ngươi!"
    "Đông Đông, ông bà ở đây, đừng sợ. Mau đến bên bà." Chu bà bà gọi vài tiếng, cậu bé Đông Đông từ dưới đất đứng dậy, mặt không biểu tình đi theo phía sau Chu bà bà. Lộ ra một đôi mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Kiều Nguyệt.
    "Bà ơi, thơm quá."
    Chu bà bà ngượng ngùng cười: “ Ý của Đông Đông là, Kiều Nguyệt có mùi của mẹ nó. Mẹ đứa nhỏ này đã mất cách đây vài năm, cha nó cũng đi theo. Khi chúng tôi phát hiện ra, nó đã một mình ngây người trong nhà ba năm. " Bà ấy thở dài một hơi.
Việc tư nhà người khác không tiện hỏi nhiều.
    Đối mặt với người ngoài, Kiều Nguyệt không khỏi có chút cảnh giác. Hơn nữa đối diện còn có hai con chó lớn không ngừng sủa Giang Như Thu. Cô đứng trước mặt Giang Như Thu, thuận tiện kéo vành nón anh xuống.
    "Không sao đâu, không sao đâu."
    Kiều Nguyệt vừa dứt lời đã nhìn thấy Đông Đông núp sau lưng Chu Bà bà ngất xỉu trên mặt đất, lưng đầy máu.
    “Đông Đông!” Chu Bà bà lo lắng hô một tiếng, nhìn vết thương khắp lưng cậu, vội vàng bế cậu lên. Đông Đông đã mười tuổi, mặc dù nhỏ gầy, nhưng đối với người già mà nói, vẫn rất nặng. Chu Bà bà chỉ ôm thử một cái, đã bị đè bẹp, trượt chân ngồi trên mặt đất.
    Sau đó, hai vị lão nhân nhìn Giang Như Thu cầu cứu.
      Ở đây có duy nhất một vị thanh tráng niên.
    Giang Như Thu không phải thích xen vào chuyện của người khác người, sau khi chết lại càng lãnh đạm hơn. Nhưng anh không chịu nổi ánh mắt của Kiều Nguyệt, đành phải dùng một tay xách gáy Đông Đông, như đang xách đồ vật gì đó.
    Chu bà bà sợ quá, đi theo anh, liên tục a ui a ui.
    Cuối cùng Giang Như Thu thật sự bị đám người đi theo làm phiền, ngoại trừ Kiều Nguyệt, cau mày, đổi thành nâng Đông Đông bằng hai tay.
    Đông Đông cũng sống ở ngoại ô phía Tây Lâm Viên, ngay cạnh nhà Kiều Nguyệt.
    Đẩy cửa ra, tạp vật phủ kín sân. Phòng ốc bên trong càng hỗn độn, âm khí nặng nề không thấy một tia ánh sáng.
    Giang Như Thu ném Đông Đông lên sofa, hỏi Kiều Nguyệt muốn khăn ướt. Lau sạch ngón tay từng ngón một, sợ còn có người khác đụng chạm, cho nên vội vàng nắm tay Kiều Nguyệt, đung đưa qua lại, thậm chí một khe hở đều không buông tha.
        Kiều Nguyệt không để ý đến động tác nhỏ của anh.
    Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh gia đình ở giữa phòng khách.
    Trong khung ảnh, nam soái khí nữ xinh đẹp, hai người thân mật mà dựa vào nhau, bế một đứa trẻ mới một tuổi, thoạt nhìn như một gia đình vô cùng yêu thương, hòa thuận.
    Chu Bà bà nhìn thấy ánh mắt Kiều Nguyệt, thở dài kể lại chuyện xưa của Đông Đông.
    Cha mẹ Đông Đông vốn là một cặp vợ chồng rất ân ái,  nhưng về sau không biết xảy ra chuyện gì, hai người không nói câu nào.
    Chuyện này không có gì bí mật ở vùng ngoại ô phía Tây Lâm Viên, hai người từng là cặp vợ chồng điển hình, nhưng về sau, mỗi lần xuất hiện tại trước mặt mọi người luôn than dài thở ngắn.
    Sau đó có tin nhà trai bị bệnh, nghe nói là mắc bệnh tâm thần, gia tộc di truyền.
   Khoảng cách giữa các biệt thự rất lớn, hiệu quả cách âm không tồi, cho nên người khác không nghe được tiếng kêu cứu bên trong. Nghe nói, nam nhân khi phát bệnh giống như người điên, hắn sẽ dùng dây thừng buộc nữ nhân lên treo ngoài cửa sổ, hoặc đem cô ấy khoá ở trong phòng.
    Sau khi tỉnh lại, người đàn ông rất tự trách, vài lần muốn báo cảnh sát, nhưng bị người phụ nữ ngăn trở. Có lẽ suy nghĩ của người phụ nữ rất đơn giản, cô chỉ nghĩ rằng bệnh tình của người đàn ông sẽ chuyển biến tốt đẹp.
    Để ngăn chặn người đàn ông vô tình giết chết cô khi anh ta bị bệnh trở lại, cô đã thuê một bảo mẫu. Nhưng vẫn không thể ngăn người đàn ông điên cuồng khi phát bệnh. Nữ nhân không chịu nổi, chạy đi ra ngoài. Vài ngày sau, thi thể người phụ nữ được tìm thấy dưới chân núi, nam nhân quá sốc nên đã tự tử.
    Chỉ còn lại đứa trẻ sáu tuổi, sống một mình trong biệt thự. Sau này, khi gia đình Chu bà bà chuyển đến và tìm thấy cậu, Đông Đông đã hoàn toàn biến thành một tên điên khác.
    Chu Bà bà nói đến vẫn cảm thấy tiếc hận: "Một đôi vợ chồng tốt như vậy, thật sự là nghiệp chướng a!" Bà thực sự coi Đông Đông như cháu ruột của mình và rất tốt bụng với nó, bình thường hay tới đây chiếu cố cậu ta. “Cho nên ta khuyên các ngươi dọn ra ngoài, trước đó cha mẹ nó ở nơi này, là một đôi rất ân ái, về sau cha nó kiểm tra ra bệnh, mọi thứ đều thay đổi. Ốm đau, tử vong, đây là điều chúng ta vĩnh viễn không thể thay đổi.”
    Kiều Nguyệt hỏi: “Cha hắn trong nhà mắc bệnh di truyền, sớm muộn gì cũng phát hiện ra vấn đề, có liên quan gì tới nơi này đâu?”
    Chu Bà bà bất đắc dĩ cười: “Ta biết những người trẻ tuổi như các ngươi thờ phụng khoa học, cảm thấy bà già như ta là nói hươu nói nói vượn .”
    "Thế nhưng là, chúng ta chỉ nhìn thấy thế giới trước mắt chúng ta."
     "Thế giới chân thật xa không chỉ như thế."
    Kiều Nguyệt trầm mặc.
    Cô lại nhìn hai người đang cười ôn nhu trong khung ảnh, hồi lâu sau mới nói: "Bà bà làm sao ngài biết, chúng ta tiếp tục sống ở nơi này sẽ bị ảnh hưởng?"
    Chu bà bà cẩn thận bôi thuốc lên lưng Đông Đông, nghe vậy, hỏi lại cô: " Nga? Ngươi cảm thấy sẽ không sao? " Dừng một chút, nói: "Ở đây không có nhiều người."
    Rời khỏi nhà bên cạnh, Giang Như Thu trông có vẻ mệt mỏi, mãi đến khi về đến nhà, anh mới rầu rĩ không vui nói: "Kiều Kiều, em đừng để ý đến người khác nữa được không... Anh không thích đâu".
    Kiều Nguyệt nghĩ đến những gì cô nghe được ở nhà Đông Đông, có lẽ gần đây cô đã nghe quá nhiều, trong đó có cái kết của Tiểu Chu và bạn trai, cô chợt bắt đầu lo lắng về cái kết của chính mình.
    Kiều Nguyệt hỏi anh: “Giang Như Thu, chúng ta sẽ thay đổi sao?”

⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚
Tuần sau mình sẽ cố gắng lên 5 chương ạ🥹

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top