Chương 36. Độc chiếm(3)

Editor: 1 Tỷ
⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚

Kiều Nguyệt từng nói với anh rằng muốn mua một căn nhà nhỏ cách xa trung tâm thành phố. Với một cái sân, một nửa dùng để trồng rau theo mùa, nửa còn lại để trồng hoa cỏ, còn phải nuôi tới ba đến năm con mèo con chó. Ngày mưa có thể ngồi dưới mái hiên nói chuyện phiếm, trời nắng có thể kê một chiếc ghế xếp ngoài sân để tắm nắng.
    Giang Như Thu nhớ rõ từng lời Kiều Nguyệt nói, trong lòng vô cùng trân quý nên bắt đầu tìm nhà sau khi Kiều Nguyệt từ chức.
    Bọn họ hiện tại ở nhà này, vì gần nơi làm việc của Kiều Nguyệt, để cho cô ngủ nướng. Vì giờ cô đã nghỉ việc nên không cần thiết phải ở đó.
    Lâm An Thị mấy năm gần đây mới trở thành đô thị loại 1, so với các đô thị khác, giá nhà đất không cao cũng không thấp, huống chi là nhà biệt lập có sân nhỏ. Giang Như Thu đã nhờ người hỏi thăm hồi lâu mới tìm được căn nhà làm anh hài lòng.
    Quả thực đúng như Kiều Nguyệt nói, chỉ khác là vị trí hẻo lánh, cách xa thành thị, dân cư thưa thớt. Nhà xây đẹp, mỗi nhà cách biệt, lưng tựa núi rừng rậm. Phong cảnh rất đẹp và không khí trong lành.
    Giá rẻ hơn gần một nửa so với ở thành phố, lúc đó Giang Như Thu vừa mới hoàn thành mấy ca phẫu thuật lớn, liền đặt cọc tiền mua.
    Đây vốn là điều bất ngờ anh muốn dành cho Kiều Nguyệt khi cầu hôn.
    Trước khi ra cửa lúc xảy ra chút chuyện.
    Kiều Nguyệt bị chặn trước cửa nhà không thể rời đi.
    Cặp vợ chồng đối diện tự nhận là cha mẹ của Chu Cường, bạn trai của Tiểu Lý ở bên cạnh, vì nghe tin đồn gần đây về Kiều Nguyệt, liền nhận định là cô đang lén lút làm một số thủ đoạn trái pháp luật, dẫn tới Tiểu Lý phải về nhà đòi chết đòi sống, cuối cùng ăn vạ Chu Cường, đứa con trai bảo bối của họ bị tống vào ngục.
    Kiều Nguyệt hiển nhiên không có gì để nói với hai ông già đối diện đã ngoài năm mươi tuổi, mục đích rõ ràng là để lừa bịp tiền. Cô không biết họ lấy thông tin từ đâu mà ra, nơi này chỉ có một mình cô ở, là dễ bắt nạt nhất.
    Kiều Nguyệt không để ý đến hành vi hắt nước bẩn cuồng loạn của họ, trên mặt không hề lộ ra vẻ tức giận, thấp giọng hỏi: “Chú thím, ý của chú là cháu đã giết Tiểu Lý phải không?”
    "Bằng không? Con trai tôi và Tiểu Lý là bạn học nhiều năm, yêu nhau đã mấy năm rồi. Ai quen biết đều biết con trai tôi đối với Tiểu Lý tốt như thế nào!"
    "Tiểu Lý không đi làm, hoàn toàn dựa vào tiền lương của con trai tôi để nuôi nó, mua cho nó bất cứ thứ gì nó muốn, nó nên thoả mãn với một người tốt như con trai tôi!"
    "Đàn ông đánh phụ nữ mấy cái thì sao? Con trai tôi ở bên ngoài làm việc vất vả để nuôi gia đình, về nhà còn phải phục vụ Tiểu Lý, thế nào? Ngay cả đánh mắng cũng không được?"
    “Vợ chồng một trận cãi vã nhỏ có thể đến nỗi mất mạng sao! Tiểu Lý ban đêm gặp cô ở ban công, không chừng cô đã nói gì đó với nó!”
    Kiều Nguyệt đứng hồi lâu có chút mệt nên dựa lưng vào khung cửa, cô không sợ hai người trước mặt sẽ làm gì mình, nhưng cô không muốn nghe họ càng mắng càng khó nghe.
    Cô kiên nhẫn giải thích: “Cháu tình cờ gặp Tiểu Lý trên sân thượng, chỉ nói vài câu, camera giám sát có thể nhìn thấy. Còn như dì nói, vết thương của Tiểu Lý không phải do trận đánh nháo nhỏ làm ra, con trai dì cũng thừa nhận anh bạo lực gia đình”.
    Hai người ở phía bên kia có chút nóng nảy.
    Họ đã quen với cuộc sống nghèo khó và đứa con trai đầy hứa hẹn đã đưa họ đến sống ở một thành phố lớn. Cặp vợ chồng thường thích trộm cắp vặt, nhưng họ không ngờ đứa con trai duy nhất của mình lại phải vào tù vì bạo lực gia đình. cũng nghe được một số tin đồn trong khu cư xá, lúc này mới nảy lên ý đồ xấu.
    Một cô gái nhỏ sống một mình, mở miệng muốn lên chút tiền không phải việc khó!
    “Cô đang trốn tránh trách nhiệm!”
    Kiều Nguyệt trầm mặc.
Lúc đi ra, cô đóng cửa lại, cách âm có phần nào, lúc này, cô bị cánh cửa cô đang dựa vào nhẹ nhàng đẩy vài lần, chính là Giang Nhược Khâu nghe thấy âm thanh mà bước ra ngoài, bị Kiều Nguyệt mạnh mẽ đứng vững.
    Cô không còn quan tâm đến việc hai người đối diện đang quậy phá như thế nào, im lặng hạ mắt xuống. Cô kiên nhẫn giải thích với họ rằng cô chỉ hy vọng họ hiểu được sự thật và ngừng gây rắc rối, bọn họ căn bản chính là ăn vạ, tống tiền.
    Nếu Kiều Nguyệt thật sự sống một mình, cô sẽ chọn biện pháp cứng rắn, đuổi hai lão nhân thấy tiền sáng mắt đi cũng không khó, nhưng kỳ thực trong nhà cô bây giờ còn có một người khác, không, chính là xác sống.
    Một xác sống với tính khí không ổn định.
    Kiều Nguyệt trước mặt phải cẩn thận, cố ý lấy lòng anh, sợ chọc tức anh gây hậu quả xấu. Nếu như để cho Giang Như Thu cùng hai vị lão nhân này đối mặt, khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.
    Anh ấy đã có tiền lệ cho việc này.
    Khi đi làm bên ngoài không tránh khỏi bị sếp giáo huấn. Một lần nọ, cô đợi thật lâu không đợi được người ở dưới lầu, tình cờ Giang Như Thu tìm tới gặp được, khi đó Kiều Nguyệt đúng là làm sai, cũng rất khiêm tốn tiếp nhận phê bình. Nhưng Giang Như Thu không đồng ý , anh đi lên không nói hai lời liền đem Kiều Nguyệt bảo hộ ở sau lưng, giận đỗi cấp trên của cô.
    Kết quả đương nhiên là Kiều Nguyệt bị sa thải.
    Giang Như Thu bênh vực Kiều Nguyệt không phân biệt phải đúng sai phải trái. Anh không chịu được bất kì ai hô to gọi nhỏ, vênh mặt hất hàm sai khiến Kiều Nguyệt.
    Kiều Nguyệt trong lòng anh, giống như anh đã làm trước mặt cô vô số lần, anh đặt tay cô vào lòng bàn tay, nắm năm ngón tay lại cho cô một cảm giác an toàn, bế cô lên, nâng cô lên cao.
    Kiều Nguyệt vốn muốn dùng lời nói của mình để khiến hai người đang tìm phiền phức bỏ đi, nhưng cô đã đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của đối phương.
    Sức lực của cô yếu nên cửa bị đẩy ra dễ dàng, người sau cửa biết cô đang ép ở phía trước, sợ đẩy quá mạnh sẽ làm cô bị thương nên sau khi mở ra một khe hở đủ lớn cho người vào, liền chen ra.
    "Kiều Kiều, em không thể đứng cạnh cửa ."
    Giang Như Thu có chút tức giận, có lẽ anh đang giả vờ nghiêm túc để dạy cho cô một bài học. Đứng trước cửa là hành vi rất nguy hiểm, nếu người đẩy cửa dùng lực quá mạnh, sẽ làm người bị thương.
    Kiều Nguyệt đáp lại, lại gật đầu, nhìn mặt Giang Như Thu, bước tới nắm lấy tay áo anh nói nhỏ: “Đừng để ý đến bọn họ, thu dọn đồ đạc xong chúng ta đi.”
    Dù trước mặt cô anh có điên đến đâu, ngàn vạn lần không được tổn thương người a.
    Từ khi Giang Như Thu trở lại thân xác, sáng trưa chiều tối đều đi tắm. Kiều Nguyệt vừa thu dọn đồ đạc, anh đang rửa mặt trong phòng tắm. Đi ra không thấy Kiều Nguyệt, nghe được bên ngoài đang ầm ĩ, anh tuỳ tiện mặc quần áo rồi đi ra.
    Tóc Giang Như Thu nhỏ nước, sợi tóc đen mềm mại rũ xuống mặt. Những vết sẹo ngang dọc trên mặt như mực đổ, nhuộm cả đôi mắt của anh, toàn bộ biến thành bộ dạng hung ác. Nam nhân làn da trắng bệch chết chóc, cho người ta một loại trầm tịch tựa hồ có thể làm vạn vật hơi thở tiêu vong.
    Khi ánh mắt anh rời khỏi Kiều Nguyệt và dừng lại ở phía đối diện, sự chán ghét của anh càng là che trời lấp đất.
    Anh đứng cạnh Kiều Nguyệt, giống như dã thú ăn thịt người. Rõ ràng thân thể sạch sẽ không nhuốm bụi trần, lại như đang chảy máu đầy người, âm khí dày đặc.
Nguồn hotruyen.com   and watpad@ 𝙠𝙞𝙢𝙣𝙜𝙤𝙘𝙣𝙝𝙖
    "Sao, sao đột nhiên lạnh thế... Không, là âm..."
    Giang Như Thu ôm vai Kiều Nguyệt tránh đám người, lạnh giọng chất vấn: “Chặn cửa nhà tôi làm gì? Sáng sớm ồn ào muốn chết.”
✧・゚: *✧・゚:* ✧・゚: *✧・゚:* ✧・゚: *✧・゚:* ✧・゚: *✧・゚:*
    Kiều Nguyệt ủ rũ cụp đuôi, ngồi ở ghế phụ, miệng ngậm miếng táo quên nhai.
    Giang Như Thu nhìn cô, rồi lại nhìn cô, cuối cùng dừng xe bên đường, cúi người hỏi: "Kiều Kiều, sao em không nói gì? Vừa rồi anh dọa em sao?"
    "Không phải anh, là bọn họ. Bọn họ rõ ràng thấy em là nữ nhân, dễ bắt nạt. Kết quả anh vừa bước ra, bọn họ liền không dám nói cái gì, cái này cũng quá khi dễ người rồi."
    Giang Như Thu cười: “Kiều Kiều, phụ nữ vốn dĩ dễ bắt nạt nha”.
    Kiều Nguyệt trừng mắt nhìn anh, rõ ràng là khó chịu.
(Nguồn Hố Truyện hotruyen .com   watpad@kimngocnha)
    Giang Như Thu kịp thời bố sung: “Ý anh là thế giới này vẫn còn bất công với phụ nữ. Sức lực của em yếu ớt thì sao có thể đánh nam nhân được? Anh đã nói rồi, có những người không phải là con người, lòng dạ đen tối."
    Anh nhân cơ hội tẩy não Kiều Nguyệt: “Cho nên a Kiều Kiều, ở bên cạnh anh mới an toàn nhất nha!” Anh tiến lại gần Kiều Nguyệt, bị dây an toàn cản trở, chỉ cúi người về phía trước nói nhỏ vào tai cô, nói đi nói lại: "Anh sẽ không làm hại Kiều Kiều. Kiều Kiều phải ngoan ngoãn nghe lời, vĩnh viễn ở bên cạnh anh."
    Kiều Nguyệt nghe câu này, tai gần như chai sạn, nhưng vẫn trầm giọng ậm ừ, Giang Như Thu hai mắt lập tức sáng lên, khóe miệng nhếch lên, trông cực kỳ vui vẻ.
    Sau khi Kiều Nguyệt ngủ một giấc, mở mắt ra đã đến nơi Giang Như Thu nói, trời đã tối nên họ đi siêu thị mua một số thứ ở nhà cần thiết. .
    Lần này Giang Như Thu là người xách túi suốt chặng đường, dù Kiều Nguyệt có muốn xách một hai túi nhẹ cũng không cho.
    Ngôi nhà này dù sao được mua cách đây một năm, bên trong không có nội thất gì, đoán chừng bụi bặm cũng không ít. Đẩy cửa đi vào, nồng nặc mùi ẩm ướt.
    Kiều Nguyệt không vào nhà mà chạy quanh sân, vui vẻ gọi tên Giang Như Thu.
    "Anh mua hết bao nhiêu tiền a?"
    "Em thích nơi này sao?"
    "Thích a!"
    Kiều Nguyệt nhìn gì cũng thích, ngay cả bụi trong nhà cũng thấy dễ thương trong mắt cô. Mọi thứ ở đây đều là điều cô mơ ước khi còn nhỏ, nhưng trong lòng vẫn lo lắng: “Liệu có tốn nhiều tiền không a? Chúng ta bây giờ đầu không có việc làm, sau này..."
    “Không có việc làm cũng đủ nuôi em a.” Giang Như Thu hoàn toàn tự tin nói.
    Chung quanh đây kiến trúc nhà ở được xây theo phong cách Trung Quốc. Sân làm bằng gạch đỏ, có thể nhìn thấy dấu vết xi măng. Cửa sổ cũng là cửa sổ chạm khắc và làm bằng gỗ. Cửa sổ nhỏ, phòng bên trong sẽ tối u ám vì ánh nắng không đủ, nhưng lại đặc biệt thích hợp để Giang Như Thu ở.
    Kiều Nguyệt vừa mở cửa bước vào, mũi đã ngửi thấy mùi mốc meo  vì lâu ngày không được chiếu sáng. Bởi vì dọn nhà, cô đặc biệt thay một chiếc váy dài với tay áo ba phần tư, che mắt cá chân. Chiếc váy đong đưa theo bước chân của cô, âm khí trong nhà dâng lên đến mắt cá chân và lan khắp cơ thể cô.
    Kiều Nguyệt hắt hơi mạnh.
    Đột nhiên cảm thấy nơi này phá lệ âm u.
    Cô tiến lại gần Giang Như Thu, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt đen láy của anh đang nhìn mình chằm chằm, dọa đến kém chút nghẹn ngào gào lên.
    Cô hỏi với giọng run run: "...Làm sao có thể ngủ được ở đây?"
    Giang Như Thu thu hồi ánh mắt, bởi vì cô bất ngờ sợ hãi nên khôi phục lại bộ dáng âm khí nặng nề, nhưng vẫn làm bộ làm tịch mà nhếch khóe môi lên.
    "Dưới lầu chờ anh, anh dọn dẹp phòng ngủ trên tầng hai."
    Kiều Nguyệt muốn nói rằng cô ở cùng anh, nhưng nhìn lên tầng hai, âm u, bắp chân bắt đầu run rẩy, không thể cử động được, chỉ đứng nhìn Giang Như Thu đi lên tầng hai, bận bịu đi ra ngoài.
    Cô nhìn xung quanh.
    Hoang tàn vắng vẻ, được bao quanh bởi núi cao rừng sâu.
    Đáy lòng cô chợt run lên. Sự lạnh lẽo từ mọi hướng ùa về phía cô, tranh nhau xâm nhập vào cơ thể cô, khiến cô không ngừng run lên.
    Cuối cùng cô cũng đoán ra được động cơ thúc giục cô chuyển đi ngày hôm đó của Giang Như Thu.
    Nơi này xa xôi và hoang vắng, dọc đường đi khó có thể nhìn thấy những cư dân khác và không nghe thấy giọng nói nào khác. Nếu có thể sống ở đây lâu dài, đại khái cô chỉ có anh đi.
    Theo tính tình của Giang Như Thu, chắc hẳn anh đang rất vui vẻ và hài lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top