Chương 56: Tụ họp của nam nhân

Ngày thứ hai sau khi tham gia hôn lễ của Thôi Cửu và Tôn nương tử, Mai Trục Vũ vẫn dậy sớm như trước, mà Võ Trinh, lúc chuông vang lên ba lần, bị Mai Trục Vũ vớt lên ăn bữa sáng, lại như du hồn nằm xuống tiếp tục ngủ.

Dựa theo thói quen thường ngày, nàng phải ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, nhưng mà hôm nay, có người đến đưa một phong thiếp mời.

Võ Trinh quen biết nhiều người, không chỉ là người bình thường bên này, còn có các loại yêu quái bên kia, luôn luôn có người tìm nàng, vì thế bình thường nói quy củ sẽ phái người tới cửa đưa cho nàng một phong thiếp mời, biểu lộ thăm hỏi hoặc là mời, để tiện liên lạc, Võ Trinh sẽ cho các bằng hữu thân cận một ít con dấu đặc thù, thiệp mời đóng những con dấu này, Võ Trinh sẽ ưu tiên xử lý.

Mà hôm nay một phong thiếp mời này chính là như thế, chỉ một phong thiếp mời, mặt trên dĩ nhiên đóng năm sáu ấn, người gác cổng bên kia đã được dặn dò qua, nhìn thấy thiếp mời này, lo lắng có việc gấp gì, trực tiếp đưa đến trong tay Mai Trục Vũ. Mai Trục Vũ cầm thiếp mời kia cũng không có ý mở ra xem, quay đầu vào phòng tìm Võ Trinh.

Võ Trinh bị lang quân vớt từ trên giường lên, đầu tiên là duỗi thắt lưng mệt mỏi thật lớn, đặt ở trên giường một hồi lâu, mới vươn hai ngón tay đem thiếp mời kia từ trong tay Mai Trục Vũ lấy ra, tiện tay run lên mở ra xem. Nàng một bên mặt không chút thay đổi nhìn, một bên đưa tay xoa xoa thắt lưng hơi đau.

Mai Trục Vũ ở một bên nhìn động tác của nàng, có ý định thay nàng xoa bóp một cái, nhưng nhìn tay của mình, lại có chút không quá tự tin thu hồi lại.

Võ Trinh xem xong thiệp, tiện tay ném thiệp xuống đất, lộ ra biểu tình có chút buồn bực lại có chút bất đắc dĩ. Đó là một loại biểu tình vi diệu nàng không muốn làm chuyện gì, nhưng lại không thể không làm, cho nên tâm tình không tốt lắm.

Mai Trục Vũ còn chưa từng thấy qua loại biểu tình này của nàng, lập tức hỏi: "Có chuyện gì vậy, có cần ta hỗ trợ không?"

Võ Trinh nằm sấp trên giường, một đầu tóc đen khoác một vai, nàng gõ gõ giường, giọng căm hận nói: "Một đám bạn bè mời ta tụ hội!"

Mai Trục Vũ không rõ, một buổi tụ họp tại sao nàng lại lộ ra vẻ mặt này, thường ngày không phải nàng cũng thường cùng bằng hữu ra ngoài chơi đùa sao?

Võ Trinh nhìn ra ý nghĩ của hắn, nghiến răng hừ hừ nói, "Loại tụ hội này, hàng năm đều có hai lần, quá đáng ghét, lang quân chàng buổi chiều nếu không có việc gì, theo ta cùng đi như thế nào?"

Mai Trục Vũ gật gật đầu, cũng không cảm thấy có gì, ngược lại, nhìn bộ dạng Võ Trinh không cam lòng không muốn lại ngoan ngoãn đi như vậy, hắn rất tò mò tụ hội kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Thời gian thiệp viết chính là buổi chiều hôm đó, địa điểm là Mai Viên. Mai viên này tên như ý nghĩa, chính là một khu vườn trồng đầy hoa mai, là một nơi tốt để chúng thân quý thưởng tuyết khai yến vào mùa đông, nhưng vào mùa hè, mai viên kia không hoa không tuyết, chỉ là một màu xanh biếc, không có người nào chạy đến mai viên vào lúc này, cho nên vườn mai lúc này, thập phần thanh tĩnh thưa thớt.

Hai người đến lúc đó, mai viên còn không có người, Võ Trinh chỉ chỉ những cây dọc theo đường đi, "Mùa đông năm nay chúng ta có thể tới nơi này ngắm hoa, một mảnh hoa mai nở đặc biệt tươi tốt, chẳng qua không có hương lục mai tiểu viên bên kia."

"Qua bên này." Võ Trinh cúi người chui vào trong rừng cây bên cạnh, xuyên qua cành lá sum xuê, mang theo Mai Trục Vũ đi đường tắt tới một cái hồ nhỏ, chỉ vào mười mấy cây mai bên hồ nói: "Đây là hương tuyết mai, hoa sắc màu xanh nhạt, lúc nở hoa ở trên lầu bên kia đều có thể ngửi được hương hoa bên này."

Mai Trục Vũ theo ngón tay của nàng, thấy được một góc tiểu lâu thấp thoáng trong một mảnh màu xanh biếc bên kia hồ.

Lúc này tâm tình Võ Trinh tốt hơn rất nhiều, trên mặt cũng mang theo nụ cười, cùng Mai Trục Vũ đi đến tiểu lâu bên kia, miệng nói: "Ta hiện tại nói cũng vô ích, chàng phải tự mình lĩnh hội mới biết được tư vị trong đó, chờ năm nay tuyết rơi, chọn một ngày bao vườn này một ngày, chúng ta tới nơi này thưởng mai."

Tuy rằng hoa mai không nở, nhưng cây xanh nước biếc, hai người đi ở bên hồ gió nhẹ từ từ, yên tĩnh nói chuyện như vậy, Mai Trục Vũ tự nhiên mà bắt đầu chờ mong tuyết rơi năm nay.

Lên tiểu lâu, Mai Trục Vũ được Võ Trinh an bài ngồi trong một căn phòng ở lầu hai, nơi này mở cửa sổ, là có thể nhìn thấy phòng khách dưới lầu. Võ Trinh tựa vào cửa sổ nói: "Lát nữa phía dưới có quá nhiều người, rất phiền, chàng cũng không cần đi xuống, ngồi ở trên này chờ ta, ta mau chóng kết thúc sớm một chút."

Nói đến đây, có người hầu đưa vào một bàn rượu và thức ăn, số lượng cũng không nhiều lắm, nhưng mùi thơm xông vào mũi, mọi thứ đều rất tinh xảo đẹp mắt. Võ Trinh đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, chính mình không ăn, chỉ nói: "Hôm nay để lang quân đi cùng ta, chủ yếu là thức ăn nơi này hương vị không tệ, muốn cho chàng nếm thử, còn có rượu mơ này, là Mai Viên tự ủ, không mang ra ngoài, chỉ có tới nơi này mới có thể uống được, rượu này khẩu vị thuần hậu dư vị kéo dài, hẳn là hợp khẩu vị của chàng."

Trong khoảng thời gian này, buổi tối hai người sẽ cùng nhau uống vài chén với trăng, tửu lượng của Mai Trục Vũ càng ngày càng tốt, Võ Trinh thấy hắn rốt cục uống ra chút tư vị, càng thích nắm lấy cơ hội chia sẻ cho hắn các loại rượu ngon mình thích.

Chưa nói được mấy câu, phía dưới phòng khách trở nên náo nhiệt hẳn lên, nối liền không dứt có người tiến vào, còn có người cao giọng kêu lên: "Ngũ đệ tới chưa, còn có Võ Trinh nữa! Sao lại chưa tới!"

Võ Trinh nhìn ra ngoài cửa sổ, phất phất tay áo, nói với Mai Trục Vũ: "Chàng từ từ ăn, ta đi xuống."

Sau khi Võ Trinh đi, Mai Trục Vũ cũng không ăn, hắn nghe tiếng Võ Trinh xuống lầu, ngồi xuống bên cửa sổ nhìn xuống, đang nhìn thấy Võ Trinh đi vào phòng khách.

Trong phòng khách đã ngồi năm sáu nam nhân, lúc Võ Trinh đi vào, lại có ba nam nhân cùng đi đến. Mấy người nhìn qua đều là quen biết đã lâu, sau khi chào hỏi lẫn nhau liền tùy ý ngồi xuống bên cạnh bàn, trên bàn bày rượu thức ăn phong phú, còn có ba chỗ trống.

Mấy người cũng không có ý đợi người đến đông đủ mới mở tiệc, có người tự mình bắt đầu rót rượu, ngửa đầu uống một chén.

Những nam nhân này, lớn tuổi nhất nhìn qua ba mươi mấy tuổi, nhỏ nhất cũng có bộ dáng hai mươi bốn hai mươi lăm, phần lớn tướng mạo đoan chính khí chất không tầm thường, có văn sĩ thanh nhược, cũng có lang quân phú quý, cũng có vũ dũng hán tử thân hình cao tráng, tựa hồ đều xuất thân không thấp.

Đám lang quân được xưng tụng tuấn kiệt này trên mặt không có chút vui sướng sung sướng nào của tham gia yến hội bằng hữu, cho dù lúc ban đầu có vui sướng gặp lại bằng hữu, giờ phút này mọi người tề tụ một chỗ, trên mặt đều chậm rãi mang theo thở dài cùng buồn bực.

Chỉ nghe cái lang quân uống rượu lúc đầu kia nói: "Các huynh trưởng, tiểu đệ thật sự là khổ a!"

Hắn nói xong thở dài một tiếng, lại uống một ngụm rượu, chống đầu, "Phụ nhân kia của ta mấy ngày trước làm ra chuyện nhục nhã mặt mũi của ta, hôm nay các đồng liêu đều chê cười ta, ai! Sớm biết có ngày hôm nay, ta nhất định không cưới phụ nhân kia!"

Một lang quân văn nhược ngồi bên cạnh hắn vỗ vỗ vai hắn, "Huynh trưởng biết ngươi khó xử, ta và ngươi đều là người lưu lạc chân trời góc bể!" Hắn thở dài, lại vươn tay áo lau khóe mắt đỏ bừng, một bộ dáng nam nhi có lệ cố nén bi thương.

"A Đào cùng Văn Trọng, chớ như thế, cãi nhau với phụ nhân trong nhà chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, cần gì phải thất thố như thế." Một nam tử gầy gò cao gầy cao giọng nói: "Ta trước đó bị Thượng Quan phái đi Quảng An, chịu nhiều đau khổ cũng không giống như các ngươi."

Lại có một lang quân diện mạo chất phác lớn tuổi đến gần, rót cho hắn chén rượu thấp giọng nói: "Đậu Thất ngươi cũng đừng nói như vậy, bọn họ gần đây cũng ủy khuất."

"Ai, hôm qua phụ thân ta vô duyên vô cớ trách cứ ta một trận, ông ấy ở nhà nhìn ta không vừa mắt thì thôi, ở trong triều cũng không cho ta chút mặt mũi."

"Nghĩ thoáng một chút, ngươi cùng phụ thân ngươi nhậm chức cùng một chỗ, bị phụ thân ngươi răn dạy, cũng tốt hơn là bị các thượng quan khác răn dạy."

"Ngươi là không biết, ngữ khí kia của ông ấy thật là đáng giận, ông ấy đối với ta như thế, chỉ là bởi vì thiên vị huynh trưởng thứ xuất* kia của ta mà thôi!"

thứ xuất: hài tử do cơ thiếp, hoặc là phi tần không phải chính thê sinh ra.

"Huynh trưởng nhà ngươi, ngoại trừ vô năng một chút, cũng không tệ, xem đệ đệ nhà ta kia, quả nhiên không thể sống yên ổn, ngày ngày gây chuyện thị phi, nhưng sinh ra trong nhà ta mẫu thân tổ mẫu đều sẽ che chở, lần trước gây chuyện, thế nào cũng phải để cho ta thay hắn giải quyết, vô duyên vô cớ chọc ta một thân phát điên."

Một đám nam nhân cũng không biết bắt đầu như thế nào, kể khổ cho nhau, cái này nói đến cùng thê tử trong nhà cảm tình không hợp suốt ngày cãi nhau, cái kia nói đến cha mẹ thiên vị, huynh đệ gây chuyện, lại có nhắc tới công việc không như ý, gần đây xui xẻo nhiều chuyện, còn có nói đến hôn sự của muội muội không thuận lợi, nói đến con ngựa yêu dấu nhiễm bệnh chết vân vân.

Một đám lang quân thân phận dung mạo cũng không kém như vậy, đồ ăn trên bàn không ăn hai miếng, chỉ uống rượu, ngươi nói ta thở dài một phen, cuối cùng tương đối cạn một chén.

Mà Võ Trinh, nàng một nữ tử, kẹp ở giữa đám lang quân này, dĩ nhiên cũng không cảm thấy đột ngột chút nào, ngược lại có loại cảm giác đương nhiên. Chẳng qua, trên mặt nàng không có những oán giận thở dài giống các lang quân này, nàng nhướng mày nghe bọn họ nói, có lang quân lôi kéo nàng kể khổ, nàng liền nghe, nghe xong hoặc khuyên hai câu hoặc trào phúng hai câu, nếu là đối phương đem nàng nói đến phiền, nàng liền đổ lên một chén rượu lớn nhét qua, dứt khoát nói: "Uống!"

Vì thế lang quân đầy bụng nước đắng kia liền uống một hơi cạn sạch rượu, sau đó đỏ một gương mặt khổ, tiếp tục kể khổ.

Khi bọn họ an ủi lẫn nhau, đồng loạt cảm thán, thỉnh thoảng cùng nhau quát mắng, lục tục lại tới hai người, cũng là hai lang quân hiên ngang tướng mạo tuấn lãng, hai người vừa đến, rất nhanh hội nhập vào biển cả mọi người kể khổ, còn có một người vớ lấy Võ Trinh bắt đầu khóc, một hán tử cao chín thước, lau nước mắt nói đến thê thiếp đánh nhau trong phủ của mình, hai ngày nay hắn là hai bên chịu nhục ngày tháng gian nan.

Võ Trinh hơi có chút vui sướng khi người gặp họa thuận miệng nói: "Ngươi có thể cưới thêm một người, cứ như vậy, trong ba người nhiều nhất hai người cãi nhau, ngươi có thể đi chỗ người kia, cũng không đến mức không có chỗ nghỉ."

Võ Trinh hiển nhiên là đang nói đùa, nhưng lang quân kia suy tư một lát sau vỗ tay, khen ngợi, "Quả nhiên không hổ là ngươi! Biện pháp tốt như vậy cũng nghĩ ra, đáng giá thử một lần!"

Người lang quân cuối cùng đến tương đối muộn, rượu trên bàn cũng lên một vòng, hắn mới khoan thai đến chậm. Hắn ngồi vào chỗ trống bên cạnh Võ Trinh, Võ Trinh khoác vai hắn, đột nhiên dùng sức vỗ mạnh vào cái bụng thịt béo nhô lên của hắn, vỗ thẳng vào lang quân ôm bụng cười khổ, "Ai ai, đánh không được đánh không được nha."

Võ Trinh lơ đễnh, mắt lộ vẻ ghét bỏ, mở miệng liền không khách khí nói: "Nhị huynh, ngươi trước kia cũng là một lang quân nhanh nhẹn, sao lại phái ra ngoài Khánh An hai năm, thành bộ dáng này."

Lang quân được nàng gọi là nhị huynh liền cười khổ lắc đầu, cảm thán nói: "Lớn tuổi rồi, không thể so với người trẻ tuổi."

"Đúng vậy, Trinh à, các huynh trưởng ở tuổi này, không thể so với lúc còn trẻ." Một lang quân nhìn qua hơn ba mươi tuổi nói, hắn cũng cười khổ vỗ vỗ cái bụng hơi nhô ra của mình.

Võ Trinh bĩu môi, chỉ chỉ bụng bọn họ cả giận nói, "Vô lý, có thời gian tìm ta cùng đi cưỡi ngựa, chạy một vòng lớn quanh Nam Sơn, khẳng định không có bụng lớn như vậy."

"Ai, không không không, chịu không nổi, mỗi ngày làm việc đã đủ mệt mỏi, không có tinh lực a." Lang quân lúc trước nói chuyện liên tục xua tay.

Mọi người bởi vậy, còn nói chút tinh lực không đủ dẫn đến chuyện phòng the không hài hòa lại dẫn đến vấn đề phu thê không hài hòa, một đám than ngắn thở dài. Võ Trinh lẫn lộn trong đó cùng bọn họ đồng loạt cảm thán, không có bất kỳ người nào cảm thấy không đúng.

Rượu qua ba tuần, đã có lang quân say rượu dựa bàn khóc lớn, cuồng hô đọc thơ, cái gì "Lương tài bất đắc trúc, nê cẩu tẫn đôi tường." Cái gì "Hoài tài nại hà minh chủ khí!"

Mai Trục Vũ cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống một đám lang quân lúc trước còn ăn mặc ngăn nắp phong độ nhẹ nhàng, giờ phút này hoàn toàn không có hình tượng, gào khóc thảm thiết.

Trong đó có mấy vị lang quân, làm cho Mai Trục Vũ thập phần quen mắt, nếu như hắn không nhìn lầm, lang quân khóc lóc kêu muốn cùng thê tử hòa ly kia, chính là nhi tử của Hình bộ thượng thư bọn họ. Lang quân mắng to Thượng Quan kia, chính là Binh bộ Thị lang, hắn vài ngày trước cùng Binh bộ Thượng thư bên đường đánh một trận, đưa tới một hồi nghị luận, hai ngày trước Mai Trục Vũ còn nghe được đồng liêu nói đến Binh bộ Thị lang to gan lớn mật này.

Còn có lang quân lớn tuổi bị Võ Trinh vỗ bụng một cái, tựa hồ là Tư Mã Tuyên Châu mới được điều về Trường An, còn được phong Linh Uy tướng quân.

Lang quân uống nhiều đã chui xuống dưới bàn kia, là tiến sĩ của Quốc Tử Giám, Mai Trục Vũ lúc trước ở trong phủ bá phụ gặp qua hắn, là một lang quân tao nhã lịch sự thập phần có phong độ, rất được hoan nghênh, nhưng giờ phút này hắn tựa như một củ dưa muối, mất đi ý nghĩa nhân sinh, trong miệng thì thào không biết cái gì.

Những người khác Mai Trục Vũ không biết, nhưng hiển nhiên cũng không phải người bình thường. Nhìn Võ Trinh đập bàn trừng mắt, không kiên nhẫn rót rượu cho người ta, Mai Trục Vũ bỗng nhiên hiểu ra.

Xem ra, đám lang quân này, chính là bằng hữu trước kia cũng từng chơi đùa với Võ Trinh. Ngẫm lại Thôi Cửu Mai Tứ đến lúc thiếu niên, lại nhìn những huynh trưởng này, Mai Trục Vũ bỗng nhiên cảm nhận được thời gian tàn khốc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top