Chương 53: Trào lưu nựng mèo

Trên cây đồng bên ngoài có tiếng ve kêu, cách quá gần, kêu có chút ồn ào. Võ Trinh không ở trong lòng lang quân được bao lâu, bỗng nhiên lăn qua bên cạnh.

Trong lòng Mai Trục Vũ không còn, cho rằng nàng không cẩn thận lăn xuống, vì thế dừng bút vớt nàng trở về trên đầu gối. Nhưng Võ Trinh lại nhảy ra khỏi ngực hắn, Mai Trục Vũ lúc này mới hỏi: "Làm sao vậy?"

Võ Trinh nằm bò xuống một bên, vẫy đuôi lười biếng nói: "Trong lòng chàng quá nóng."

Hiện giờ đã hoàn toàn vào hè, thời tiết này quả thật rất nóng, lại vùi ở trong lòng người, quả thực không thể nào thoải mái. Mai Trục Vũ bỗng nhiên nhớ lại lúc trước, hắn còn không biết con mèo này chính là Võ Trinh, mèo đã từng vài lần muốn chui vào trong lòng hắn, nhưng đều bị hắn bưng qua một bên, hiện giờ hắn muốn thân cận như vậy lại không thể, xem ra đây đại khái chính là báo ứng.

Khẽ mím môi, Mai Trục Vũ suy tư một lát, bỗng nhiên đứng dậy lấy dưới ngăn tủ giấy vàng chu sa và gỗ đào ra.

Võ Trinh thầm nghĩ, lang quân quả nhiên không hổ là đạo sĩ, ngay cả nơi này cũng đặt những thứ này. Nàng không biết lang quân muốn làm gì, đứng tại chỗ nhìn động tác của hắn. Chỉ thấy Mai Trục Vũ tinh tế khắc họa khối gỗ đào kia trong chốc lát, làm một cái bùa gỗ đào, tiếp theo hắn đem bùa gỗ đào cố định ở trên cửa sổ.

Gần như là lập tức, có một cỗ gió nhẹ lành lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào trong phòng, thổi tan một phòng thời tiết nóng. Mai Trục Vũ cất kỹ mấy thứ kia, ngồi trở về chỗ cũ, nhìn Võ Trinh. Vẻ mặt có chút chờ mong.

Võ Trinh trong lòng buồn cười hai tiếng, nhảy trở lại trong lòng hắn an tâm nằm sấp xuống, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy lang quân lộ ra một nụ cười nội liễm, hơi có chút thỏa mãn ôm nàng tiếp tục công tác.

Võ Trinh cảm giác được gió mát thổi vào mặt, cực kỳ thích ý, chòm râu bên miệng giật giật hỏi: "Sao chàng còn biết loại phù này, ta còn tưởng rằng đạo môn các ngươi chỉ biết hàng yêu phục ma."

Mai Trục Vũ ừ một tiếng, thanh âm vang lên phía trên đầu Võ Trinh, "Đây kỳ thật cũng là một đạo phù hàng yêu, có thể dẫn cuồng phong, vừa rồi ta nghĩ có lẽ sửa chữa một chút có thể chỉ dẫn gió nhẹ, hiện tại xem ra quả nhiên không sai."

Võ Trinh có chút bội phục lang quân, phản ứng này thật đúng là không chậm. Nàng ngẫm lại nói: "Buổi tối ở nhà cũng để một cái đi, ban đêm quá nóng."

Mai Trục Vũ lúc trước không nghĩ tới việc này, hôm nay nghe Võ Trinh nói như vậy, hắn mới phản ứng lại, đáp lời: "Được, về nhà sẽ làm một cái đặt lên."

Xử lý xong một phần công văn, đặt sang một bên, ánh mắt Mai Trục Vũ lại không tự giác bay tới trên người mèo li hoa trong lòng. Bụng của nàng phập phồng, lông tơ phía trên mềm mại bởi vì gió nhẹ mà nhẹ nhàng bay, làm cho người ta nhìn rất muốn sờ lên một phen. Nhìn một hồi lâu, Mai Trục Vũ rốt cục đưa tay qua sờ một cái, sau đó bị mèo li hoa đập một vuốt.

Hẳn là ý bảo hắn đừng quấy rầy giấc ngủ của nàng, nhưng móng vuốt kia căn bản không dùng sức, đệm thịt mềm mại nhẹ nhàng vỗ vào tay, lộ ra một cỗ thân mật tự nhiên. Mai Trục Vũ khắc chế một chút, mới không đưa tay bóp móng vuốt kia.

Không biết tại sao, lúc trước chỉ là cảm thấy con mèo này linh động, bây giờ biết nàng là Võ Trinh, thật sự là nhìn chỗ nào cũng đáng yêu, lông rơi xuống đều đáng yêu cực kỳ.

Vê hai sợi lông mèo trên y bào, Mai Trục Vũ nhét chúng vào trong một cái túi thơm. Nhét xong, hắn nhìn Võ Trinh nhắm mắt lại còn đang ngủ, cũng không chú ý động tác của hắn, lúc này mới đem túi thơm đặt sang một bên.

Võ Trinh thật sự ngủ thiếp đi, chờ nàng ngủ no một giấc thức dậy, phát hiện bên người có thêm một hộp thức ăn nhỏ. Nàng ùng ục đứng dậy, nhìn sắc trời bên ngoài, đi lòng vòng quanh hộp thức ăn. Đã giữa trưa, lang quân hẳn là lúc nàng ngủ đi nhà ăn quan thự Hình bộ lấy thức ăn.

Quả nhiên, thấy nàng tỉnh lại, Mai Trục Vũ buông bút nói: "Ta vừa mới cầm đồ ăn về, hôm nay ở chỗ này ăn đi?"

Võ Trinh gật gật đầu, tùy ý đáp: "Được thôi."

Kết quả, chờ Mai Trục Vũ mở hộp thức ăn ra, nàng đưa đầu mèo vào trong hộp nhìn thoáng qua, lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, trong miệng nói: "Nhà ăn của quan thự Hình bộ các chàng cho các chàng ăn những thứ này?"

Kỳ thật đồ ăn cũng khá tốt, có mặn có chay, tuy rằng mùi vị không được tốt lắm, bề ngoài cũng kém một chút, nhưng so với cơm nước của người bình thường đã không tệ rồi. Lấy phẩm cấp của Mai Trục Vũ, đãi ngộ như vậy là bình thường, nhưng trong mắt Võ Trinh, cái này keo kiệt vô cùng. Nàng từ nhỏ dùng món nào mà không phải là tốt nhất, sau khi gả cho Mai Trục Vũ, nàng cũng không có ý ủy khuất mình, đặc biệt gọi mấy đầu bếp ở trạch tử Mai gia nấu cơm.

Lúc này nhìn cơm công tác của Mai Trục Vũ, nàng một móng vuốt vỗ lên nắp hộp, không khách khí đậy hộp đồ ăn lại, "Thứ này có gì ngon đâu."

Mai Trục Vũ: "...... A."

Võ Trinh không đợi hắn nói chuyện, lông run run nói: "Chàng chờ, ta lấy cho chàng chút đồ ăn ngon qua đây, đồ chơi này để qua một bên đi."

Mai Trục Vũ chưa kịp ngăn cản, chỉ thấy một cái bóng lóe lên, mèo đã biến mất.

Võ Trinh nghỉ ngơi thật tốt một chút, lúc này tinh thần vừa vặn, thật nhanh chạy tới Thanh Ninh cung của hoàng hậu. Trong cung điện Hoàng hậu, đương nhiên là có phòng bếp, các thức ăn bánh ngọt thời khắc không ngừng, mặc kệ lúc nào đến, đều có thể ngửi được các loại mùi thơm.

Võ Trinh bất luận là hình người hay là dạng mèo, đều thường xuyên tới đây thăm, bởi vậy nàng chạy vào phòng bếp của Thanh Ninh cung, tựa như vào sân nhà mình, thuần thục cầm nhiều đồ ăn, chứa đầy một hộp thức ăn, lại nghênh ngang chạy.

Mai Trục Vũ không đợi bao lâu, nhìn thấy mèo li hoa mang về một hộp thức ăn lớn, hộp thức ăn kia tô vàng vẽ hoa điêu vân khắc phượng, so với hộp thức ăn nhỏ trước kia của hắn, có vẻ phú quý hơn nhiều, lại mở nắp ra, bên trong các loại đồ ăn điểm tâm chỉ là nhìn đã làm cho người ta miệng lưỡi nhỏ nước miếng.

Không đợi Mai Trục Vũ hỏi, Võ Trinh mở miệng trước. Khai báo, "Chỗ Hoàng Hậu điện hạ lấy tới, không cần lo lắng, sẽ không bị phát hiện." Dù sao nàng cũng không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này.

Nói xong nàng lấy móng vuốt chỉ chỉ mấy thứ trong đó, nói: "Mấy món này ngươi hẳn là sẽ thích, nếm thử xem."

Mai Trục Vũ còn có thể nói cái gì, hắn đương nhiên là câm miệng ăn cơm. Võ Trinh thấy hắn ăn, lại rung đùi đắc ý, "Ta cũng không biết chàng mỗi ngày vất vả như thế, còn phải ăn cái loại đồ ăn không có mùi vị gì, về sau mỗi buổi trưa, ta bảo người đưa đồ ăn cho chàng."

Mai Trục Vũ buông bát xuống, "Như thế có phải quá mức hay không......"

"Quyết định như vậy đi." Võ Trinh dứt khoát không cho phép phản bác, cười có chút thần bí, "Yên tâm, không phải để 'người' đưa cho chàng, sẽ không bị phát hiện, chỉ là chàng phải cẩn thận đừng đem tiểu yêu quái người ta hỗ trợ đưa cơm chém một kiếm."

Mai Trục Vũ nuốt thức ăn trong miệng, nghiêm túc nói: "Ta sẽ không tùy ý hành sự ở Trường An, nàng yên tâm."

Võ Trinh thấy bộ dáng nghiêm túc này của hắn lại không để bụng, cười nói: "Khẩn trương như vậy làm cái gì, cho dù chàng tùy ý làm cái gì cũng không sao, có ta ở đây, dù sao cũng có thể giữ được cho chàng. Ta so đo với ai, cũng sẽ không so đo với lang quân đúng không."

Mai Trục Vũ đột nhiên cảm thấy bát canh vừa rồi hình như có chút quá ngọt. Hắn cúi đầu ho khan hai tiếng, "Chợ Yêu Trường An tồn tại đã lâu, có chút quy củ không thể loạn, ta vốn không có ý xúc phạm cấm kỵ nơi này, hiện giờ biết được nàng là Miêu Công, lại càng không nên làm ra chuyện quá giới hạn khiến nàng khó xử." Hắn dừng một chút còn nói: "Chẳng qua, nếu nàng có chuyện gì, có thể nói với ta, ta có thể hỗ trợ, ví dụ như ôn thần lần này, nếu có lần sau, nhất định phải nói cho ta biết."

Võ Trinh vui vẻ, nàng còn nghĩ tốt xấu gì cũng là địa bàn của mình, lang quân có thể sống tùy hứng một chút, ai biết lang quân so với nàng còn muốn tuân thủ quy củ hơn, cái này thì thôi, lời sau đó của hắn, là nói muốn tự nguyện giúp nàng làm việc?

Trong lòng Võ Trinh suy nghĩ một chút, vui vẻ đáp ứng.

Thanh âm nàng mang theo nụ cười hỏi: "Chàng thật sự muốn giúp ta?"

"Đương nhiên." Mai Trục Vũ một chút cũng không giống như đang nói đùa.

Hắn rõ ràng có thể làm Miêu Công này, tất nhiên có chút bản lĩnh, nhưng nhớ tới ôn thần lần trước, hắn lại vô luận như thế nào đều không yên lòng. Lúc trước hắn không biết thân phận của Võ Trinh, cho dù biết chợ yêu Trường An có Miêu Công Xà Công trông coi, cho dù biết các nàng sẽ cần đối phó không ít ác yêu, cũng không có chút ý tứ qua giới hỗ trợ nào, nhưng hiện tại, chỉ cần nghĩ đến Võ Trinh phải đối phó với vô số tinh quái, mơ ước chợ yêu, cùng với yêu vật tinh quái quấy rối ở Trường An, Mai Trục Vũ sẽ một trận tức giận đau lòng.

Không thể tưởng tượng nổi, mệt nhọc như vậy, làm sao có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Mai đạo trưởng tưởng tượng một phen cảnh tượng phu nhân mình cùng ác yêu vật lộn, nghĩ đến nàng có thể sẽ bị thương giống như lần này, nhất thời nhịn không được nhíu mày, bắt đầu không giảng đạo lý giận chó đánh mèo những ác yêu quấy rối đó.

Võ Trinh cũng không biết lang quân của mình đang suy nghĩ đồ vật huyết tinh đáng sợ gì, nàng đang tính toán lúc nào buổi tối mang theo lang quân đi chợ Yêu chơi đùa.

Hai người đều tự nghĩ chuyện hoàn toàn khác nhau, hài hòa ở chung một buổi chiều, Võ Trinh vẫn là lần đầu tiên không có chính mình biến thành mèo chạy đi, mà là chờ Mai Trục tan làm, ôm nàng cùng nhau về nhà.

Dọc theo đường đi, Mai Trục Vũ ôm mèo nhận được không ít ánh mắt kinh ngạc. Phải biết rằng hắn là Thiết Diện lang quân nổi danh của Hình bộ, nhìn thấy nhiều vụ án đáng sợ và tử thi phạm nhân đều mặt không đổi sắc bình tĩnh chống đỡ, chính là người ổn trọng đáng tin cậy đệ nhất của Hình bộ. Rất nhiều đồng sự tìm hắn gây phiền toái, phần lớn chính là ghen ghét hắn ưu tú, cũng nhìn không quen bộ dáng bất động như núi của hắn.

Mà hắn ngày thường vừa không thích kết giao bằng hữu ăn chơi đàng điếm, cũng không thích nịnh bợ quan trên vội vàng cầu danh lợi, vẫn độc lai độc vãng, mặc cho thái độ của người ta đối với hắn ác liệt châm chọc khiêu khích cũng tốt, đối với hắn thân thiện có tâm kết giao cũng tốt, hắn hết thảy không giả dối từ lời nói đến thái độ.

Một lang quân dầu muối không vào như vậy, lại yêu thương ôm một con mèo rêu rao khắp nơi như thế, cùng tác phong thường ngày của hắn thật sự là một trời một vực, làm người ta không dám tin.

Sau đó mấy ngày, không chỉ là chúng quan lại Hình bộ, mà ngay cả quan lại cách gần một chút, đều thường có thể nhìn thấy Mai Lang Trung tùy thân mang theo một con mèo ra ra vào vào, vì vậy mọi người không khỏi cảm thán, Mai Lang Trung quả nhiên là một người yêu mèo.

Cũng không thiếu người muốn nhân cơ hội này tìm lỗi của Mai Trục Vũ, xử lý hắn một trận, nhưng mà trước đó, Hình bộ thượng thư khen con mèo của Mai Lang Trung kia một trận, sau đó hắn ta cũng dẫn theo một con mèo đến làm việc. Cấp trên trực tiếp đều làm như thế, làm sao còn có người không có mắt dám nói việc này không đúng.

Sau đó cũng không biết như thế nào, sáu bộ quan thự nựng mèo thành phong trào, có một ngày ngay cả Liễu Ngự Sử bình sinh thích tìm lỗi sai của người khác thăm hỏi một bài ở Ngự Sử đài kia, cũng phá lệ dẫn theo mèo đi làm việc, hắn còn dẫn theo hai con, trên vai trái phải mỗi bên ngồi xổm một con mèo, xém dọa ngốc một đống lớn nhỏ ngoan cố của Ngự Sử đài kia.

Có người hỏi, Liễu ngự sử xụ mặt cương trực công chính quát lớn nói: "Mèo có chỗ nào không tốt!"

Nào có người dám cùng đầu sắt Liễu Ngự Sử tranh luận, tức thì, lại không người dám nói nhiều một câu việc này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top