Chương 5: Thần Côn

Ban ngày hai chợ đông tây đông như trẩy hội, ban đêm hai chợ đông tây bầy yêu đi đêm, cho dù là như vậy nơi náo nhiệt chẳng phân biệt ban ngày hay ban đêm này, cũng luôn có hai xó xỉnh nào đó hẻo lánh vắng người.

Võ Trinh võ nghệ cao cường vượt qua hơn nửa cái chợ đêm phía đông, đi tới một bức tường cao. Bên này có một ngõ hẹp nhỏ, hai bên trái phải phóng thả tạp vật, vòng ra góc an tĩnh không người. Giờ phút này cuộn tròn trong góc chỗ này, chính là người Võ Trinh muốn tìm.

Nhìn thì thấy là một nam nhân trung niên toàn thân suy sụp lụi bại, hắn dựa vào tường đang ngủ say sưa, cái giẻ bày trên mặt theo hô hấp của hắn phập phồng, nếu đi lên phía trước nhìn kỹ, sẽ phát hiện trên cái giẻ kia viết bốn chữ —— cầu tài một văn. Bên chân còn đặt cái chén, nghiễm nhiên là một bộ trang phục ăn mày đầu đường.

Võ Trinh nhảy xuống tường, vừa lúc dừng trước mặt hắn, một chút tiếng vang cũng chưa phát ra. Nàng ngồi xổm xuống hướng bên trong cái chén vỡ nhìn nhìn, thế nhưng bên trong còn có bảy văn tiền. Võ Trinh tặc lưỡi ngạc nhiên, cái nơi hẻo lánh như vậy, quỷ cũng không có một cái, sao còn có thể xin được đến bảy văn tiền. Nàng duỗi tay gom lại đồng tiền trong chén, thu vào túi tiền chính mình, sau đó nhấc chân đá đá nam nhân đang ngủ kia.

"Thức dậy thức dậy."

Nam nhân co rút vào trong góc, một bộ dáng không muốn bị người quấy nhiễu giấc mơ đẹp, Võ Trinh lại chính là người thích quấy rối, giơ tay kéo miếng vải rách trên mặt hắn tùy tay ném, dưới chân lại một chân đá, "Mau thức dậy, Thần Côn, có việc làm."

Lúc này, nam nhân cuối cùng cũng tỉnh, bò dậy ngáp một cái, ngửa đầu nhìn Võ Trinh. Bộ dạng hắn mặt mũi tầm thường không có gì đặc sắc, mắt nhỏ mũi tẹt, ngủ nên nửa bên mặt má đều sưng lên. Võ Trinh nhéo mặt hắn nhìn nhìn xung quanh, thở dài: "Hôm nay gương mặt này cũng quá xấu, xin ngươi đối với lão đại ta đây tốt một chút, đổi một gương mặt đẹp đối mặt với ta."

Nam nhân chậm rì rì nói: "Được thôi, ngày mai đổi cái mặt đẹp của thiếu niên, Miêu Công ngươi nếu nhìn đẹp, thưởng cho ta chút tiền ăn cơm, ngày này ta thu được tổng cộng bảy văn, ngươi một văn đều không lưu lại cho ta, ta sẽ đói chết."

Võ Trinh dựa vào tường, không có nửa phần chột dạ bị vạch trần hành vi cường đạo, "Ngươi tốt xấu cũng là người của Nhạn Lâu, một trong hai phó thủ dưới tay ta, sao lại không có chí tiến thủ, mỗi đêm đều ở khắp nơi ăn xin, nếu bị phát hiện, mặt mũi Nhạn Lâu chúng ta biết để đâu? Nếu ngươi không đợi ở Nhạn Lâu, sao không giống Hộc Châu tìm chuyện làm."

Nam nhân vẫn là giọng điệu không nóng không lạnh: "Nếu không phải làm việc quá mệt mỏi, ta cũng không muốn ăn xin."

Võ Trinh: "Nếu muốn ăn xin, tốt xấu cũng chọn nơi nhiều yêu, ở chỗ này, lại không có yêu nào, ngươi còn xin cái gì."

Nam nhân: "Nơi nhiều yêu ầm ĩ, ta ngủ không được, người nhiều tuổi, giấc ngủ hết sức quan trọng."

Võ Trinh rốt cuộc bật cười, mắng: "Phi! Ngươi lại không phải người!"

Nam nhân này là một trong hai phó thủ của Võ Trinh, đại danh Vô Tự Thư*, là yêu, cũng không biết đã sống bao nhiêu năm, mọi người đều gọi hắn làm Thần Côn. Bởi vì gia hỏa này ban đêm thích tìm một góc mông muội ngủ ngon với ăn xin ở chợ yêu, ban ngày lại bày quán dưới một cây hòe lớn xem bói cho người thường ở góc đường chợ phía đông.

vô tự thư: cuốn sách không lời

"Được rồi, không có thời gian cùng ngươi nói chuyện phiếm, đứng dậy, ta tìm ngươi xem bói." Võ Trinh nói.

Thần Côn buồn ngủ lắc đầu, "Không được, ban ngày ta mới xem bói, ban đêm không làm việc, cho dù ngươi là mèo...... Á!"

Hắn còn chưa nói xong, đã bị Võ Trinh ấn vào tường, không thể không gào khóc kêu la ôm đầu co lại thành một đoàn. Võ Trinh buông chân, kéo vai hắn cười tủm tỉm hỏi: "Ngươi vừa rồi nói là không được?"

"Không không không, được được được! Ta nói được!" Thần Côn không có chút hành vi thường ngày nào, mắt thấy Võ Trinh nhếch khóe miệng vẻ mặt lưu manh cười vô lại, lập tức nhấc tay đầu hàng, quả quyết sửa miệng.

Võ Trinh lúc này mới vừa lòng, giúp hắn vỗ vỗ dấu chân trên người, "Lần sau nhất định phải đáp ứng ngay từ đầu, bằng không sẽ như vậy phá hư tình cảm của chúng ta."

Thần côn vẻ mặt cay đắng, thầm nghĩ Miêu Công tuổi càng lớn, càng không biết xấu hổ. Nghĩ lại quá khứ, Miêu Công vẫn là tiểu oa nhi ...... Thần Côn hồi tưởng một chút, cảm thấy vẫn là quên đi, dù lớn nhỏ thế nào, đều là tiểu súc sinh, không phải khi dễ người chính là khi dễ yêu.

Ngồi tại chỗ, Thần Côn từ phía sau lấy ra một cái rương gỗ. Cái rương vỡ không chút nào thu hút này là gia hỏa để hắn kiếm cơm, cái rương mở ra, vừa lúc có thể biến thành một cái bàn nhỏ, mặt trên có ống thẻ có mai rùa còn có chút đồ vật vụn vặt. Cái bàn bố trí ổn thỏa, hắn lại rút ra một cây gậy, đem cái giẻ rách che trên mặt lúc trước tung lên, dùng gậy chống lên. Mặt sau miếng giẻ viết chữ ' cầu tài một văn ', mặt khác hiển nhiên bốn chữ—— bán tiên thần toán.

Bố trí tốt trang phục, khí chất Thần Côn đột nhiên biến đổi, tuy rằng vẫn là gương mặt xấu kia, nhưng vô cớ khiến người ta cảm thấy người này người đầy tiên khí, mờ mịt xuất trần, ngay cả dung mạo thế nào cũng không khiến người ta để ý.

Võ Trinh ngồi xuống trước mặt cái bàn nhỏ của hắn, duỗi tay lay ống thẻ, tùy tay rút ra một cái ném đến trước mặt hắn, giọng điệu tùy ý: " Tính nhân duyên cho ta."

"Nhân duyên a......" Thần côn nhặt cái thẻ kia lên nhìn nhìn, cắm lại ống thẻ, "Lại rút một lần nữa."

Võ Trinh cũng chưa nói cái gì, lại rút một cái thẻ ném trước mặt hắn.

Thần côn xem một cái, lần nữa thả lại đi: "Lại rút một lần nữa."

Võ Trinh tiếp tục rút.

Cái thẻ thứ ba được thả trở lại, Thần Côn thở dài, đem ống thẻ đặt một bên, từ trong lòng ngực móc ra một quyển sách đen hơi mỏng bị niêm phong. "Lúc này thẻ và quẻ bình thường tính không ra, để ta dùng Vô Tự Thư thử xem."

Võ Trinh ló đầu xem hắn lật qua lật lại, bên trong quyển sách trống rỗng, tựa như tên ' Vô Tự Thư ' của Thần Côn, là một quyển Vô Tự Thiên Thư. Võ Trinh có lần phỏng đoán, Thần Côn là Sách yêu, bổn Vô Tự Thư này chính là nguyên thân của hắn.

"Ta tò mò rất lâu rồi, rốt cuộc bên trong sách này viết cái gì?" Võ Trinh đến gần nhìn, nhưng cũng giống như nhiều lần trước, vẫn là nhìn không thấy cái gì.

Thần côn lắc đầu, có chút đắc ý, "Thế gian này có thể thấy, chỉ sợ chỉ có ta. Hơn nữa đây không phải chữ bình thường, nội dung cũng không cố định."

Võ Trinh lúc còn rất nhỏ liền thành ' Miêu Công ', khi đó tuổi tác đúng là nghịch ngợm, toàn bộ Nhạn Lâu bị nàng làm ầm ĩ không chút yên ổn, toàn bộ đồ vật có thể khiến cho nàng tò mò đều bị nàng lặng lẽ mang đi trao đổi, bao gồm vòng tay bạch xà của tiểu bạch xà, vật quý giá của Hộc Châu, đương nhiên cũng có bổn Vô Tự Thư này của Thần Côn. Kể từ khi đó, Thần Côn liền không dám vứt lung tung quyển sách của mìnhh nữa, cần thiết đều mang theo bên người.

Hiện giờ tuổi này, sự tò mò của Võ Trinh đối bổn Vô Tự Thư này đã không nghiêm trọng như trước, vì thế bắt chéo chân thúc giục, "Có tốt không, không phải là xem nhân duyên sao, sao lâu như vậy, trước đây để ngươi tính cho ta cái gì, cũng không cần phiền toái như vậy a."

Thần côn chính mình cũng cảm thấy kỳ quái, hắn vùi đầu lật sách, trong miệng nói thầm: "Không đơn giản a, không đơn giản."

Võ Trinh đợi trong chốc lát, thấy Thần Côn còn lật, chỉ có thể nhàm chán ném ống trúc chơi, "Có được không?"

"Nhanh thôi nhanh thôi." Thần côn cũng không ngẩng đầu lên.

Tính kiên nhẫn của Võ Trinh không tốt, khi nàng chuẩn bị đứng dậy chạy lấy người, Thần Côn rốt cuộc ngẩng đầu, hắn khép sách lại, biểu tình nghiêm túc nhìn nàng trong chốc lát, bỗng nhiên mặt mày hớn hở, như một lão phụ thân vui mừng hiền từ nói: "Chúc mừng, lần này nhân duyên ngươi tới rồi, có thể gả."

Dứt lời, lại thấy Võ Trinh cũng không lộ ra vẻ mặt vui mừng gì, thản nhiên, không vui không buồn nga một tiếng.

Thần Côn không chắc nàng suy nghĩ cái gì, từ nhỏ đứa nhỏ này cứ như vậy, lúc cười hì hì không nhất định là vui vẻ, khi mặt không biểu tình cũng không nhất định là không vui, tóm lại khó có thể nắm được.

"Phát sinh chuyện gì, bỗng nhiên muốn xem nhân duyên?" Thần Côn nghiêm mặt hỏi.

Võ Trinh bỗng nhiên nhíu nhíu mày, nói: "Vốn dĩ ta sớm đã chết, không, khi đó ta xác thật đã chết, là Miêu Công đời trước cứu sống ta, đem ta biến thành như vậy."

"Ta như vậy, không thích hợp cùng người thường ở bên nhau, nhân duyên không nên cưỡng cầu."

"Quên đi, không nói cái này, mất mặt."

Võ Trinh đứng lên, lắc lắc chân, nhảy lên tường cao, lại cúi đầu xuống nhìn thoáng qua, từ trong lòng ngực móc ra đồ vật ném xuống. "Đây, đi mua một đôi giày mới đi, ngón chân lộ ra rồi."

Thần Côn duỗi tay tiếp lấy, là nén vàng hình hoa sen, đủ cho hắn mua hai trăm đôi giày mới. Miêu Công rõ ràng rất có tiền, liền thích mấy văn tiền hắn xin được, đơn thuần chính là tiện tay nhàm chán.

Võ Trinh đi trên nóc nhà nhà người ta, lúc nàng tản bộ ban đêm chưa bao giờ thích đi đường thường, thích đi lên nóc nhà mái hiên, có thể là thời gian làm mèo lâu rồi, cũng càng ngày càng giống mèo.

Nàng vững vàng đi trên nóc nhà nhà người ta, cúi đầu nhìn đường phố phía dưới đèn đuốc rực rỡ, cảm thấy có chút không thú vị. Nơi này mỗi một chỗ nàng đều quen thuộc, không có gì để chơi.

Đi bộ trong chốc lát, Võ Trinh rời chợ yêu, quyết định đi phường Bình Khang tìm vị phó thủ khác của mình Hộc Châu, nơi đó của nàng náo nhiệt, có rất nhiều nhóm nương tử ca hát khiêu vũ. Chẳng qua, lúc nàng đi ngang qua một kỹ quán phường Bình Khang, nghe được thanh âm quen tai, liền ngừng lại.

Nàng đem nóc nhà nhà người ta như đường mà đi, trong phòng có tiếng động gì nàng đều nghe được rành mạch. Giờ phút này trong phòng dưới chân nàng truyền đến một trận tiếng mèo kêu giống như rên rỉ.

Võ Trinh đương nhiên biết tiếng vang này là cái gì, nàng ngồi xổm xuống, nhấc lên vài miếng ngói nhìn xuống xem. Trong phòng phía dưới một nam một nữ đang làm việc, chuyện vui nhân gian. Nam tử chính là lang quân Lữ gia bất hòa với nàng, chính là trước đây thiếu chút nữa cùng nàng đính hôn, bởi vì Hộc Châu đánh một trận với nàng, sau đó vị kìa còn không ngừng tìm nàng phiền toái.

Vị Lữ lang quân này cũng là đương gia chủ nhân kỹ quán, Võ Trinh nhìn hắn hự hự làm việc, cũng không vội mà đi rồi, đặt mông ngồi trên nóc nhà, giữa ngón tay nhấc một mảnh mái ngói, nghe thanh âm phía dưới. Chờ cảm thấy gần đến thời điểm, nàng bỗng nhiên đè thấp giọng nói hướng lỗ nhỏ bên trong lớn tiếng thét to giọng nói: "Không xong rồi có cháy !!"

Phía dưới vang lên một trận hoảng loạn kinh hô, còn có âm thanh đồ vật gì đó té ngã loảng xoảng. Võ Trinh ném mái ngói trong tay, mặc kệ trong phòng phía dưới nhốn nháo hoảng loạn, vỗ vỗ mông chạy.

Cho nên Lữ lang quân bị giọng nói sét đánh làm sợ hãi hù dọa lưng bị đập trúng nhu nhược ngã xuống giường, lúc không khỏi đấm giường tức giận mắng, Võ Trinh đang ngồi giữa một đống nương tử xinh đẹp quen biết, cùng các nàng phạt rượu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top