💰 Chương 16 💰: Ngày 22 tháng 4, trời đẹp, nam chính nợ tôi 20 tệ

Editor: Hann

Tần Thời Uyên ban đầu chỉ định ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm, ai ngờ lại thấy một bóng người lén la lén lút. Đến gần nhìn kỹ mới phát hiện là Bùi Lan, khiến anh ta khá bất ngờ.

Những lần trước Bùi Lan đến công ty đều rầm rộ đến mức ai cũng biết. Mới vừa đến dưới lầu, Tần Thời Uyên trong phòng làm việc đã có thể nghe tiếng bà chửi ầm lên. Mà lần này sao lại yên ắng vậy?

Tần Thời Uyên bước tới, liếc vào trong phòng nghỉ, vừa hay thấy Trần Đường cùng mấy người đồng nghiệp đang vừa ăn vừa cười đùa.

Không lẽ lại là đồ ăn Bùi Lan mang tới?

Thấy trên đất toàn là hộp đựng đồ ăn ngoài, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó lại cau mày.

Từ sau khi có thư ký Trần, trợ lý Chương và quản lý Vương cũng bị kéo hư theo, ngày nào cũng ăn đồ rác rưởi trong công ty. Không thể học theo anh ta một chút à?

Đang nghĩ ngợi thì Bùi Lan quay đầu lại, thấy Tần Thời Uyên đứng sau lưng thì giật mình.

"Thời Uyên? Sao con lại ở đây?"

Sắc mặt Tần Thời Uyên lập tức trầm xuống: "Đây là công ty của con, câu này phải là con hỏi mẹ mới đúng. Mẹ lại định làm gì nữa?"

Bùi Lan liếc anh ta một cái, không vui nói: "Sao lần nào nói chuyện với mẹ, con cũng như muốn khẩu chiến vậy hả?"

"Gieo nhân nào gặt quả nấy, con chỉ đáp lễ đúng mực thôi."

"Mẹ làm vậy lúc nào..."

Bùi Lan vừa định phản bác thì lại nhớ đến lời Trần Đường nói lần trước, bèn nuốt hết cơn giận vào bụng, nói: "Mẹ có chuyện muốn tìm con."

Không muốn làm phiền mấy người trong phòng nghỉ, Bùi Lan kéo Tần Thời Uyên ra chỗ khác, lấy từ trong túi ra một tấm thiệp mời.

"Vài ngày nữa thương hội trong nước tổ chức một buổi tiệc, con vẫn luôn muốn đi mà đúng không? Đây là thiệp mời."

Tần Thời Uyên nhướng mày.

Buổi tiệc mà Bùi Lan nói đến là nơi tụ họp của các thương nhân và giới tinh anh trong nước, tiêu chuẩn vào hội cực kỳ khắt khe, lại còn áp dụng chế độ thế tập phi lý nhất quả đất.

Nhà họ Tần từ mười mấy năm trước đã có chân trong hội này, ông nội Tần còn là một trong những người sáng lập. Lẽ ra Tần Thời Uyên cũng sẽ kế thừa tư cách ấy, nhưng từ lúc anh trưởng thành thì quan hệ với gia đình đã căng thẳng đến cực độ.

Ông nội tức đến mức gạch tên anh khỏi danh sách, mà bản thân Tần Thời Uyên cũng chẳng thèm cúi đầu.

Công bằng mà nói, được tham gia một buổi tiệc như thế là cơ hội ngàn vàng để kết nối quan hệ, rất có ích cho sự phát triển của công ty MQ.

Tần Thời Uyên nhìn thiệp mời màu đen trong tay, mặt không biểu cảm.

"Con không hứng thú."

Bùi Lan trợn trắng mắt suýt bay lên trời.

Dù hai mẹ con suốt ngày như kẻ thù, nhưng là mẹ, bà hiểu rõ con trai mình nghĩ gì hơn ai hết.

Không nói nhiều, bà nhét luôn thiệp vào tay anh.

"Cầm lấy!"

Rồi dặn dò tiếp: "Buổi tiệc này có thể dẫn người đi cùng. Đừng có mà đi một mình đấy, nghe chưa?"

Vừa nói vừa liếc đầy ẩn ý về phía phòng nghỉ, mong anh ta sẽ dắt Trần Đường theo tham dự.

Coi như tặng quà mừng Trần Đường tăng lương, dẫn cô theo mở mang tầm mắt, kết thêm quan hệ, rất có ích cho tương lai.

Nhưng Tần Thời Uyên lại hiểu nhầm, cầm thiệp mời lên khựng lại trong giây lát.

Dắt Bạch Điềm Điềm đi ư?

Có sớm quá không nhỉ?

Nhưng mà Bạch Điềm Điềm đúng là từng nói cô ấy rất giỏi khiêu vũ...

Ý nghĩ lướt qua đầu, nhưng đối mặt với Bùi Lan, anh ta vẫn lạnh nhạt như thường.

"Để xem đã."

Nói xong, quay người trở về văn phòng.

Sau khi anh ta đi, Bùi Lan mới lấy ra tấm thiệp mời thứ hai từ trong túi, cẩn thận đặt lên bàn làm việc của Trần Đường.

Lần này bà mang theo hai tấm, một cho Tần Thời Uyên, một cho Trần Đường.

Bà vốn định để Tần Thời Uyên làm tiền bối dẫn Trần Đường đi dự tiệc, chứ không phải dắt cô làm bạn gái đi theo, như vậy loạn hết cả lên.

Đứa con trai xui xẻo này trước thì suýt chết vì mối tình bạch nguyệt quang, giờ lại định lôi ra một bản sao để làm thế thân, không thể để nó tiếp tục hại đời gái nhà lành nữa.

Sau khi để lại thiệp, Bùi Lan lại đứng ngoài phòng nghỉ nhìn vào một lúc, bắt đầu mong đợi buổi tiệc hôm đó sẽ gặp được Trần Đường, nhất định sẽ tạo cho cô một bất ngờ lớn.

Mười phút sau, ba người ăn xong, dọn dẹp rồi quay về phòng làm việc.

Trần Đường vừa ngồi xuống thì thấy trên bàn có một tấm thiệp màu đen, nhấc lên nhìn: "Cái gì đây?"

Hệ thống đương nhiên biết là Bùi Lan để lại, chỉ không hiểu tại sao bà ấy lại làm vậy. Nhưng thấy Trần Đường mỗi lần nhắc đến Bùi Lan là cảm thấy xui xẻo, nên không giải thích, chỉ nói:【Chắc ai đó gửi, thiệp mời dạ tiệc. Nếu cô thấy hứng thú thì có thể tham gia.】

"Không có hứng."

Thậm chí còn chưa thèm mở ra, Trần Đường đã thẳng tay nhét luôn tấm thiệp mà biết bao người muốn cũng chẳng có được vào ngăn kéo.

Gần cuối giờ, Trần Đường bị Tần Thời Uyên gọi vào văn phòng.

"Ngày mai cô không cần đến công ty."

"Tôi bị sa thải rồi hả?"

Tần Thời Uyên liếc mắt thấy đôi mắt cô lập tức sáng rỡ, liền đoán ra ngay cô đang nghĩ đến chuyện đòi tiền đền bù, nên chặn đứng luôn mộng đẹp ấy: "Đừng có mơ. Ngày mai cô đi theo Bạch Điềm Điềm mua lễ phục, vài ngày nữa có một buổi tiệc, tôi định dẫn cô ấy theo."

Anh ta vừa nói xong, hệ thống lập tức vang lên:

Leng keng

【Nhiệm vụ mới đã được phát động! Hãy giúp Bạch Điềm Điềm tham dự buổi tiệc thành công, bảo vệ an toàn cho cô ấy, không được để cô ấy bị thương.】

Nghe hệ thống báo nhiệm vụ mới, Trần Đường mới sực nhớ lại.

Trong nguyên tác cũng từng nhắc đến buổi dạ tiệc này, chính là lần đầu tiên Tần Thời Uyên đưa Bạch Điềm Điềm xuất hiện trước công chúng. Vừa bước vào, cô ấy đã khiến cả hội trường trầm trồ vì quá xinh đẹp, thu hút vô số ánh nhìn.

Cũng tại buổi tiệc này, họ đã khiêu vũ cùng nhau, và lần đầu nảy sinh rung động.

Thế nhưng tiệc được một nửa, đèn chùm treo trần đột ngột rơi xuống khiến nhiều người bị thương. Khi ấy Bạch Điềm Điềm và Tần Thời Uyên đang khiêu vũ nên cũng bị liên lụy.

Tần Thời Uyên mệnh lớn không sao, còn Bạch Điềm Điềm thì bị thương phải nằm viện một thời gian dài.

"Khoan đã... nhiệm vụ của tôi không phải là để nội dung tiến triển đúng theo nguyên tác à? Thế thì đúng ra Bạch Điềm Điềm phải bị thương mới đúng chứ?" Trần Đường thắc mắc trong đầu.

Hệ thống im lặng một lúc, rồi lặp lại:【Xin hãy giúp Bạch Điềm Điềm tham dự buổi tiệc suôn sẻ, bảo vệ an toàn cho cô ấy, không để cô ấy bị thương.】

Trần Đường: "Hệ thống mày bị lag rồi hả?"

Hệ thống: 【Phần thưởng sẽ rất hậu hĩnh.】

"Thế thì được." Trần Đường lập tức đồng ý.

Tan ca, Trần Đường gọi ngay cho Bạch Điềm Điềm, hẹn ngày mai gặp.

Lúc đầu, Bạch Điềm Điềm hơi do dự: "Còn phải mua váy dạ hội nữa hả? Không mua không được sao? Tiền lương của tôi một tháng chỉ có nhiêu đó, ký hợp đồng cũng đâu nói phải mua đồ với trang sức?"

Váy dạ tiệc đủ chuẩn để đi tiệc thì chắc chắn không rẻ. Năm mươi triệu tệ chẳng đủ xài, chẳng lẽ làm thế thân còn phải tự bỏ tiền?

Trần Đường: "Tổng giám đốc Tần vừa đưa tôi một cái thẻ đen."

Nghe xong, Bạch Điềm Điềm thở phào ngay.

"Vậy thì tôi yên tâm rồi. Mai mấy giờ đi?"

"Chín giờ. Chờ tổng giám đốc đi làm xong, tôi qua đón."

Sáng hôm sau, Trần Đường như thường lệ đi mua bánh kẹp. Hai phần, thêm hai trứng mỗi cái, rồi rút ra tấm thẻ đen.

"Bác ơi, cái này thanh toán được không ạ?"

Hôm nay cô quyết tâm mọi chi tiêu đều phải quẹt bằng thẻ của Tần Thời Uyên, tuyệt đối không móc ví mình.

Ông chủ ngẩng đầu lên, bật cười: "Ôi giời ơi cô gái ơi, tôi ở đây không thối lại được đâu, cô đưa cái này thì chỉ có nước mua luôn cái sạp của tôi đấy!"

"Chậc."

Trần Đường tiếc nuối cất thẻ lại, rút ví ra trả tiền mặt.

Ngày 22 tháng 4, trời nắng đẹp, nam chính nợ tôi 20 tệ.

Mang hai phần bữa sáng đến biệt thự của Tần Thời Uyên, Trần Đường đi thẳng vào thư phòng, thấy Bạch Điềm Điềm đang chăm chú giải đề. Mới vài hôm không gặp mà cô ấy như biến thành người khác. Đống tiểu thuyết ngôn tình trên bàn biến mất, thay vào đó là tài liệu chuyên ngành dày cộm, dán đầy giấy note, ghi chú chi chít.

Chỉ là lần trước cô tiện miệng khuyên một câu, không ngờ Bạch Điềm Điềm thật sự làm theo.

"Trần Đường, chờ tôi mười phút nha, tôi làm nốt bài này đã." Bạch Điềm Điềm vừa viết vừa nói.

Trần Đường đi tới, dúi phần ăn sáng vào tay cô ấy, còn mình thì ngồi một bên vừa ăn vừa xem.

Bạch Điềm Điềm làm bài rất bài bản: gạch ý chính, tổng hợp kiến thức, diễn giải công thức, cả nháp cũng viết sạch đẹp.

Lần đầu tiên Trần Đường được tận mắt nhìn người khác chăm học, cảnh tượng ấy thật sự giống y như tưởng tượng trong đầu cô.

Làm xong, Bạch Điềm Điềm lấy đáp án đối chiếu rồi chấm điểm.

Trần Đường hỏi: "Được bao nhiêu điểm?"

Bạch Điềm Điềm hơi ngượng: "61."

"Giỏi ghê á."

Cô nói thật lòng, người có học thì cô thấy ai cũng giỏi. Đổi lại là cô thì chắc còn không đọc nổi đề.

Huống hồ, Bạch Điềm Điềm đã tốt nghiệp được hai năm, hoàn toàn không còn tiếp xúc với kiến thức chuyên ngành. Vậy mà chỉ học cấp tốc vài ngày đã làm được 61 điểm, quá ổn luôn ấy chứ.

Thời gian từ giờ đến kỳ thi còn gần một năm, tiến bộ là điều chắc chắn.

Má cô ấy nàng ửng hồng, người khác nói câu đó có thể là mỉa mai, nhưng Trần Đường nói thì chắc chắn là thật lòng.

"Cảm ơn cô nha."

Thu dọn xong, Bạch Điềm Điềm đứng dậy: "Đi thôi, đi mua đồ nào."

Hai người đến trung tâm thương mại ở nội thành, nhờ có thẻ đen mà cứ thế lên thẳng tầng hàng hiệu, không chút do dự hay nương tay khi tiêu tiền của Tần Thời Uyên.

Bạch Điềm Điềm không hổ là nữ chính trắng trẻo xinh đẹp, lại từng là thiên kim tiểu thư khi chưa phá sản. Mỗi lần thử đồ đều khiến nhân viên cửa hàng trầm trồ.

Trần Đường thì theo sau quẹt thẻ, cảm giác quá đã!

Đặc biệt là nghĩ đến chuyện tiền này không phải của mình, lại càng cảm thấy hưng phấn.

Mua xong hết đồ cần thiết, Bạch Điềm Điềm do dự kéo tay Trần Đường lại.

"Trần Đường, hôm đó cô có thể đi cùng tôi không?"

Bạch Điềm Điềm rụt rè hỏi, ánh mắt mang theo đôi chút bất an. Cô ấy không phải chưa từng dự tiệc kiểu này, nhưng thân phận ngày ấy và bây giờ lại khác xa một trời một vực.

Ngày trước cô ấy là thiên kim tiểu thư, dù không tới mức được mọi người săn đón, nhưng ít ra cũng có thể đường hoàng bước vào. Còn bây giờ cô ấy chỉ là một thế thân bị Tần Thời Uyên bao nuôi.

Nếu cùng Tần Thời Uyên xuất hiện trước đám đông tại dạ tiệc, chẳng khác nào công khai mối quan hệ không thể lộ ra ngoài ánh sáng này, cô ấy thực sự thấy sợ.

Trần Đường khẽ vỗ lên tay cô ấy, cô sớm đã nhận nhiệm vụ hệ thống giao: bảo vệ an toàn cho Bạch Điềm Điềm tại dạ tiệc. Vốn dĩ cô cũng phải đi cùng.

"Được. Tôi sẽ đi với cô."

"Thật sao? Tuyệt quá rồi!" Bạch Điềm Điềm thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt như bừng sáng. Cô ấy nhất quyết muốn mua thêm một bộ lễ phục tặng Trần Đường, cũng dùng luôn thẻ đen của Tần Thời Uyên.

Trần Đường nhìn tấm thẻ rồi lại nghĩ đến bộ mặt của tên tổng tài keo kiệt kia, cảm thấy sau này bị bắt trả lại thì chẳng đáng, thôi nhịn vậy.

Dù gì bộ vest mà hệ thống cung cấp cho cô cũng rất ưng ý: đông ấm hè mát, mềm mại thoải mái, quan trọng nhất là miễn phí.

Vài ngày sau, Trần Đường cùng Tần Thời Uyên tới đón Bạch Điềm Điềm.

Cô ấy diện một chiếc váy dài lụa bóng màu xanh lơ nhạt, tôn lên làn da trắng mịn như sứ, dáng người cũng trở nên yêu kiều nổi bật. Mái tóc xoăn nhẹ buông bên tai, quả thực đúng chuẩn nữ chính bước ra từ tiểu thuyết.

Trần Đường liếc thấy trong mắt Tần Thời Uyên hiện lên một tia ngạc nhiên đầy si mê, anh ta liền bước lên đỡ cô ấy đi xuống bậc thềm cuối cùng.

"Hôm nay em rất đẹp." Anh ta vừa nói vừa cúi đầu định hôn cô ấy.

Bị Trần Đường chặn lại.

"Chiếc váy này rất hợp với em." Anh ta lại nói, rồi vươn tay định ôm eo cô ấy.

Lại bị Trần Đường ngăn lại.

Ánh mắt Tần Thời Uyên lập tức sầm xuống, giận đến phát điên.

"Thư ký Trần, rốt cuộc cô muốn làm gì hả?!"

2507 words
10.11.2025

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top