💋 Chương 5 💋: Lấy thân báo đáp

Editor: Thảo Anh

Sơ Vũ còn đang loay hoay không biết nên giải thích sao cho xuôi, thì Thẩm Trạc đã lười biếng mở miệng trước: "Đừng có hễ có chuyện gì là lôi quan hệ nam nữ vào."

Phương Bác cũng tự thấy mình nói hơi quá, xoa xoa mũi, "Thế còn gì nữa? Anh em họ?"

Sợ cậu ta càng nói càng lạc đề, Sơ Vũ nhanh chóng lên tiếng ngăn lại, dù sao sau này mấy người này mà đến nhà tìm Thẩm Trạc cũng sẽ biết, cô chủ động giải thích: "Em với anh ấy cùng thuê một căn hộ ở ghép."

Thẩm Trạc nhìn Phương Bác, khẽ gật đầu như kiểu tặng kèm một lời phán: "Tẩy não đi."

Phương Bác cười ngượng với Sơ Vũ.

"Ồ, thì ra khách thuê mới là em đấy à. Thế bọn anh về trường trước đây, em đi với anh Thẩm thì cũng không phải lo gặp biến thái nữa."

Hai nhóm tách nhau ra. Trên đường từ đồn cảnh sát về đến khu chung cư, vẫn có vài nhóm sinh viên lác đác, nhưng Sơ Vũ thì vẫn chưa hết bàng hoàng vì chuyện vừa rồi.

"Em sợ lắm à?" Thẩm Trạc bỗng hỏi.

Không phải anh cố tình để ý, mà là người bên cạnh run rõ ràng đến mức như thể chuẩn bị gục ngã bất cứ lúc nào.

"Hả?" Sơ Vũ lúc này mới nhận ra tay mình nắm chặt bên hông vẫn còn đang run. Trời hè mà cơ thể cô lại lạnh như băng.

Cô lắc đầu, "Cũng không đến nỗi, hắn bị đưa vào đồn rồi, chắc sẽ không quay lại nữa."

Thẩm Trạc nhìn sắc mặt cô vốn dĩ đã trắng, giờ lại càng tái nhợt. Gương mặt nhỏ nhắn mộc mạc không son phấn, đôi mắt hạnh long lanh nước trông cứ như học sinh tiểu học.

"Không cần phải gồng. Gặp chuyện như vậy sợ là chuyện bình thường."

Thật ra Sơ Vũ không đến mức quá sợ hãi. Hồi trước từng bị gia đình ép đi học Taekwondo một thời gian, cộng thêm thể lực trời sinh khá tốt, nếu thật sự xảy ra chuyện nguy hiểm thì cô vẫn có thể liều một phen.

Chỉ là phản ứng run rẩy này nằm ngoài tầm kiểm soát.

"Thế anh có cách nào không?" Sơ Vũ tò mò, chẳng lẽ cách của anh chỉ là hỏi vậy thôi?

Không khí im lặng trong chốc lát.

Sơ Vũ thấy hơi ngượng. Không phải cô có ý nghĩ gì đen tối, mà là theo kinh nghiệm từ mấy bộ phim và truyện ngôn tình cô từng xem, thì đến đoạn này, nam chính thường sẽ thể hiện chút khí chất đàn ông của mình.

Ví dụ như nắm tay, hoặc khoác vai gì đó.

Rồi cô nên phản ứng thế nào? Nếu đồng ý thì hai người vốn chẳng thân thiết gì, hơi kỳ. Còn nếu từ chối, anh có khi nào vì mất mặt mà bỏ cô lại giữa đường không?

Khi đó mới thật sự đáng sợ á.

Sơ Vũ còn đang lăn tăn suy nghĩ, thì bên tai đã vang lên giọng nói lười biếng của ai kia: "Vậy thì em hét to lên giữa đường là tôi bị tâm thần, đảm bảo ai cũng sẽ dòm em suốt đường đi. Lúc đấy bận lo xấu hổ, còn đâu mà sợ nữa."

Sơ Vũ: ...

Đây mà là người nói ra hả trời?

Cô cúi đầu bước nhanh về phía trước, không buồn liếc sang cái bản mặt đẹp trai đang đi bên cạnh: "Thần y à, giờ em hết sợ rồi đấy."

Bên cạnh vang lên tiếng cười trầm thấp, giọng anh nghe lạnh lạnh, mà lạ thay lại khiến nửa người cô như tê dại.

Chắc chắn cái giọng này được luyện đàng hoàng!

"Giỡn thôi mà." Thẩm Trạc đổi vị trí đi, nhường bên trong cho cô: "Đi sát trong."

Sơ Vũ thầm cảm kích. Sau này ai dám chê "vịt đực" thì cô là người đầu tiên phản đối! Rõ ràng tử tế hơn Giang Ký Bạch nhiều!

Cô và Giang Ký Bạch từng quen nhau hai tháng, mỗi lần ra ngoài, anh ta chưa bao giờ để ý mấy chuyện nhỏ nhặt kiểu này. Mà mấy chuyện nhỏ ấy mới là thứ bộc lộ rõ phẩm chất con người.

"Em có làm lỡ việc của anh tối nay không?" Sơ Vũ nhỏ giọng hỏi. Dù gì thì một đêm mười ba ngàn cũng không phải số tiền nhỏ.

Thẩm Trạc nổi tiếng là kiểu người độc mồm, xưa giờ không biết nói khách sáo là gì.

"Sao, định đền hả?"

"Cái đó... không hay đâu?!" Mắt Sơ Vũ trợn tròn ngạc nhiên, đền kiểu gì cơ chứ, cô còn chưa từng đặt nam người mẫu bao giờ! Cô vội lắc đầu, "Tối nay em còn phải làm việc mà!"

Thẩm Trạc âm thầm nghĩ: cái câu "tẩy não đi" hồi nãy nói với Phương Bác, đúng là nên tặng cô này luôn cho rồi.

"Đền thì đền bằng tiền." Thẩm Trạc hơi nhướng mày. "Em đang nói cái gì vậy?"

Sơ Vũ cúi đầu, mắt dán chặt xuống mũi giày mình, vắt hết óc tìm cách chữa cháy: "Ý em là tối nay em còn phải làm việc, nếu không thì không có tiền đền cho anh."

"Ồ." Thẩm Trạc nhìn đỉnh đầu cô, "Vậy em đang tìm cái gì dưới đất thế?"

Sơ Vũ cảm thấy thể diện của mình đã rơi xuống vực hết rồi, nên đành buông xuôi mặc kệ đời: "Đang tìm... cái khe nứt nào đó."

Thẩm Trạc suýt chút nữa thì bật cười. Bấy nhiêu năm, anh gặp đủ loại người, người hoạt bát phóng khoáng có, người rụt rè e ngại cũng không thiếu.

Nhưng kiểu vừa nhát gan vừa ăn nói sốc tận óc như này đúng là lần đầu gặp.

Từ khu nhà đến đại học Kinh cũng không xa lắm. Lúc thuê nhà, Sơ Vũ cũng vì tiện đi học mà chọn ở gần đó. Có vụ vừa rồi làm bước đệm, không khí giữa hai người cũng chẳng còn lúng túng như ban đầu nữa.

"Bọn mình học ngành này... thi chuyên ngành có khó không ạ?" Sơ Vũ vốn là kiểu người xã giao lấy lòng, vừa sợ không khí yên ắng, vừa sợ bị ghét, nên chủ động kiếm chuyện nói.

Thẩm Trạc nghĩ ngợi một chút về mấy môn năm hai, cũng không do dự: "Dễ, mới đầu năm mà đã lo thi cuối kỳ?"

Lúc anh học, mấy đứa trong phòng toàn dạng "nước đến chân mới nhảy", đến tuần thi mới cuống lên ôn bài.

Bên cạnh không có ai trả lời. Thẩm Trạc quay sang nhìn cô.

Sơ Vũ đang bước đi thì chợt khựng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cổng trường bên kia đường.

Thẩm Trạc cũng theo hướng nhìn ấy nhìn qua.

Một nam một nữ đang sánh bước bên nhau, ánh đèn lờ mờ không soi rõ được mặt.

"Em có biết hậu quả của việc đi mà không nhìn đường không?" Giọng Thẩm Trạc vang lên hờ hững.

Sơ Vũ hoàn hồn. Tuy không nhìn rõ mặt nhưng cái bóng lưng kia, cái bóng lưng mà hồi cấp ba cô đã lén ngắm suốt bao lần từ phía sau, cô chẳng thể nào quen hơn.

Chính là Giang Ký Bạch.

Mới chỉ cách hôm qua cô đề nghị chia tay có đúng một ngày.

Cô gái đi cạnh anh ta có vóc dáng thon thả, dáng vẻ đúng kiểu "gu" mà hồi cấp ba người ta đồn anh ta thích.

"Cùng lắm thì vấp té chứ gì." Sơ Vũ thuận miệng trả lời. Đoạn đường này thẳng tắp bằng phẳng, có nhắm mắt đi cũng chẳng té nổi.

Cô vừa quay đầu lại thì rầm, một cây cột trụ đột nhiên hiện ra trước mặt. Mắt chưa kịp phản ứng, trán đã sắp chạm vào.

Ngay khoảnh khắc đó, một chiếc điện thoại chặn ngang giữa trán cô và cột.

Thẩm Trạc giơ tay giữ lấy, thản nhiên nói: "Cũng có thể sẽ đập trúng cột rồi thành ngốc luôn, biến lại thành học sinh tiểu học."

"Chắc hôm nay em quên xem lịch âm..." Sơ Vũ lẩm bẩm, tay ôm trán. Đập vào điện thoại với đập vào cột, cô cảm giác chẳng khác gì nhau.

Đều đau như nhau.

"Anh dán cái kính cường lực gì mà cứng dữ vậy?!"

Thẩm Trạc rút điện thoại về, miếng dán không sứt mẻ miếng nào: "Vẫn còn tốt hơn là đập đầu vô cột sắt."

Hai người sóng vai bước qua cổng đại học Kinh. Cặp đôi bên kia đường không hề quay đầu nhìn sang. Sơ Vũ vẫn không kìm được mà nhìn thêm mấy lần.

"Bạn trai cũ của em à?" Thẩm Trạc lên tiếng, "Mắt nhìn người của cậu ta chắc cũng tệ như thị lực của em thôi."

Có người mắt tốt mà đi thẳng còn đâm đầu vào cột chắc?

Sơ Vũ thật sự không hiểu sao một gương mặt đẹp như vậy lại có thể phun ra mấy câu sát thương cao đến vậy: "Anh Thẩm, anh đúng là có tính sát thương đấy."

Thẩm Trạc nghe câu này tai cũng chẳng rung, quá quen rồi. Vẫn cái giọng lười nhác dửng dưng: "Em gái quá khen. Em cũng đâu có hiền gì."

"Còn có thể mở miệng chê bai cái miếng dán màn hình cứu mạng của anh."

Sơ Vũ cảm thấy mình đúng là không nên đặt quá nhiều filter cho mấy trai đẹp. Mắt cười thì có, mà răng cắn người thì cũng thật.

Cô cắn răng nhìn anh, giọng nửa đùa nửa gắt: "Vậy thì em nên đối xử thế nào với người đã cứu mạng mình đây?"

Đúng lúc đó, điện thoại trong túi cô, cái điện thoại mà nãy giờ cô vẫn nắm chặt bỗng bật ra tiếng: "Đây là kết quả tìm kiếm của bạn. Phần lớn người dùng chọn cách: lấy thân báo đáp."

1698 words
20.10.2025

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top