💋 Chương 17 💋: Ngốc, nhiều tiền, tới nhanh
Editor: Thảo Anh
Sơ Vũ kinh ngạc quay đầu nhìn Ôn Lê, tiện tay cúi xuống xem lại số dư trong tài khoản. Thu nhập của cô hiện tại cũng xem như tạm ổn, nhưng gọi liền ba người thì thật sự hơi quá sức.
Mà còn phải đẹp trai, nghĩa là phải đắt tiền nữa chứ.
Phục vụ nhìn thấy quá nhiều kiểu sinh viên đại học nhìn ngây thơ mà ra tay lại cực kỳ hào phóng, nên chỉ mỉm cười gật đầu rồi quay ra dùng bộ đàm gọi người.
"A21, người ngốc, nhiều tiền, tới lẹ, phải đẹp trai, không nhận hàng tầm thường."
Sơ Vũ vẫn còn hơi choáng, "Không phải bọn mình chỉ muốn điều tra chút thôi à, có cần gọi hẳn ba người không?"
Cô chỉ muốn tìm hiểu xem rốt cuộc Thẩm Trạc làm việc ở đâu, cũng đâu có ý định thật sự gọi nhân viên nam làm gì.
Dù gì người khác cũng đâu có tác dụng gì với cô.
"Gọi rồi thì gọi cho đẹp trai một chút, chẳng lẽ bắt mắt cũng tiếc hả? Mà lỡ trong ba người đó có Thẩm Trạc thì sao? Ai chẳng phải làm việc chuyên nghiệp, chắc chắn cũng sẽ ngại bỏ đi. Còn nếu không có thì cứ vừa chơi vừa hỏi cũng được mà."
Sơ Vũ vẫn xót ví, số tiền đó vốn để dành đầu tư cho Thẩm Trạc mà.
"Sướng thì có sướng thật, nhưng ví tiền của tớ biết làm sao đây?"
Thấy cô làm mặt muốn khóc, Ôn Lê nhanh chóng vỗ về, "Được rồi, chia đôi với cậu nhé!"
Chẳng mấy chốc, ba anh chàng với ba phong cách khác nhau bước vào phòng. Một người mặc vest chỉn chu, một người mặc áo lưới nhìn xuyên thấu, người cuối cùng thì mặc áo thun đen đơn giản. Họ lần lượt giới thiệu sơ lược bản thân.
Sơ Vũ liếc nhìn một vòng, ừm, đúng là không ai bằng Thẩm Trạc cả. Vậy chắc mấy anh này giá cũng không tới mức mười ba vạn một đêm.
"Chị ơi~" Anh chàng mặc áo lưới cực kỳ chủ động, ngồi xuống chen giữa cô và Ôn Lê luôn.
Mà trông mặt còn già hơn cô mấy tuổi.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì ly rượu đã đưa đến tận miệng.
Sơ Vũ cảm giác chứng sợ giao tiếp của mình bắt đầu trỗi dậy. Cô liếc sang nhìn Ôn Lê, quả nhiên dân từng trải, bình thản cầm ly uống cạn.
"Em không thích uống à?" Anh chàng mặc áo thun đen nghiêng đầu hỏi Sơ Vũ.
...Cô bắt đầu toát mồ hôi hột. Trước khi vào đại học cô còn chưa từng bước chân vào quán bar. Nếu chị gái cô mà biết cô tới mấy chỗ thế này gọi nhân viên nam...
Cô chắc chắn sẽ bị đánh thành màn hình gập.
"Người đẹp trai nhất ở đây là ai vậy?" Ôn Lê uống xong vẫn không quên chuyện chính.
"Chị gọi em rồi mà còn nghĩ đến người khác à?" Anh chàng bên cạnh cười khẽ, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô nàng thì vẫn thành thật trả lời: "Gọi là Z."
"Không có tên thật à?" Sơ Vũ tò mò.
Anh chàng ngồi cạnh cô hình như thấy câu hỏi của cô hơi kỳ lạ, "Ở đây ai dùng tên thật chứ?"
Sơ Vũ gật đầu như hiểu như không, chắc giống kiểu dùng "hoa danh" thời xưa.
Cô còn đang nghĩ liệu Z có phải là viết tắt của "Trạc" không thì đã bị chuốc một ly rượu.
Nhưng không cay như tưởng tượng, ngược lại còn có vị ngọt dịu dịu.
"Loại nhẹ, hợp với người mới bắt đầu uống." Chàng trai bên cạnh giải thích.
Sơ Vũ gật đầu nhẹ, nhưng thật sự không giỏi giao tiếp với người lạ, cảm thấy nên để Ôn Lê xử lý mấy vụ khai thác thông tin này thì hơn. Cô dứt khoát ôm ly rượu lủi về ngồi góc bên kia sofa.
Điện thoại vẫn còn nguyên đoạn chat từ mấy ngày trước.
Chửi tôi xin mời vào tù: Yêu đương không anh? Em là kiểu càng nhìn càng đẹp đó, ban đầu anh sẽ thấy xấu nhưng nhìn riết sẽ nhịn được.
Z: Biết mình xấu thì đi phẫu thuật thẩm mỹ đi.
Chửi tôi xin mời vào tù: Cho em nói là nhớ anh được không? Có mập mờ quá không?
Z: Đợi tôi làm xong. Không cần nhớ tôi, tôi đánh cho cậu nhớ tổ tông luôn, Thịnh Diễm.
Sơ Vũ lặng lẽ cúi đầu mặc niệm cho Thịnh Diễm ba giây. Nhưng cứ để như vậy mãi cũng không ổn. Sớm muộn gì cũng bị phát hiện không phải anh ta. Cô cảm thấy mình nên tiến thêm một bước.
Chửi tôi xin mời vào tù: Em thực sự không phải Thịnh gì đó đâu, em tới đây là vì ngưỡng mộ anh đấy.
Z: Đây đã là lần thứ 801 cậu dùng lý do này rồi.
Sơ Vũ thở dài bất lực, Thịnh Diễm rốt cuộc giả làm bao nhiêu lần vậy trời?
Chửi tôi xin mời vào tù: Sao anh không trả lời em? Bị cô nào đè gãy tay rồi à?
Chửi tôi xin mời vào tù: Vì anh đẹp trai nên em vượt núi băng rừng tìm đến. Mong trong lòng anh không có người khác, nếu không em sẽ rất buồn đó nha~
Cô vừa gõ vừa nín cười. Đúng là "phát điên sau màn hình" mới là đỉnh cao, ngoài đời có rụt rè tới đâu, thì chỉ cần đối phương không biết thân phận thật là có thể bung xõa vô tư.
Dù gì cũng không thể bị chết mạng xã hội, càng không thể bị đánh xuyên màn hình.
Chửi tôi xin mời vào tù: Nghe nói anh làm ăn giỏi lắm, mà em đây cũng dễ thương thú vị thế này, có thể lên hạng VIP bên anh không? Không cần anh giảm giá đâu, chỉ cần anh cho gọi là có mặt là được rồi.
Chửi tôi xin mời vào tù: Đừng diễn nữa, em đã nhìn thấu anh rồi. Mau nộp cách thức vào hội đi~ cho em làm khách quý của riêng anh nha~
Ở một phòng khác của "Ngày Đêm", Thẩm Trạc vốn định ra ngoài thư giãn. Gần đây đỡ phải thức đêm sửa code, đường đua ban đêm cũng tạm dừng vì sửa đường, nên chỉ còn mỗi bar là nơi để xả stress.
Anh nhìn loạt tin nhắn nhảy lên liên tục trên điện thoại, nhíu mày.
Không nói nhiều, anh nhấc ngay hộp khăn giấy ném thẳng về phía bên kia sofa, nơi có một người đang ôm điện thoại không buông.
"Cậu bị bệnh hả?"
Thịnh Diễm ôm đầu la oai oái, "Cậu mới bị bệnh ấy! Tiền mãn kinh hả? Hay liệt dương? Hay rối loạn cảm xúc?"
Thẩm Trạc nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, những câu chữ "gợi cảm" gần như làm anh nổi da gà, "Cậu ôm cái điện thoại đó làm gì vậy? Rảnh thì lượn về nhà ngủ giùm cái."
Thịnh Diễm vẫn mơ màng, đưa điện thoại ra khoe: "Thu sang đông tới, đương nhiên là phải mua đồ mới cho mình rồi. Con không có mẹ như tôi, phải tự yêu thương lấy mình chứ."
"Đồ?" Thẩm Trạc nhíu mày, liếc sang.
"Ờ, đồ trong Vương Giả." Thịnh Diễm trả lời rất khí thế, mua skin game mà nói cứ như đang đầu tư bất động sản.
"Không phải cậu?" Thẩm Trạc liếc biểu cảm của anh ta, không giống nói dối. Nếu bình thường bị vặn thế này là lòi đuôi ra ngay.
"Cái gì mà tôi?" Thịnh Diễm tò mò nhìn sang màn hình, suýt thì cười sặc, "Ôi trời má ơi, cười xỉu mất, thiếu gia Thẩm bị gái quấy rối hahaha!"
"Anh ơi~ bị chị nào đè lên tay hả~" – Thịnh Diễm đọc mấy dòng tin xong cười muốn xỉu, "Trời đất, có người chịu ra tay cứu rỗi anh kìa! Đơn thân bao năm trời, cuối cùng cũng có gái tấn công."
"Mà còn là kiểu linh hồn thú vị nữa nha~"
"Muốn chết à?" Thẩm Trạc đạp anh ta một cái. Tài khoản này của anh vốn chỉ có mấy người quen biết, hoặc bạn bè giới thiệu để bàn chuyện đua xe, sao tự nhiên mọc ra nhân vật kỳ lạ thế này?
Thịnh Diễm thấy anh chuẩn bị block liền giữ lại: "Đừng xóa! Tôi cũng muốn biết cái đứa lầy lội này là ai. Tài khoản này của cậu toàn người quen, hay cậu quyến rũ quá nên cả trai lẫn gái đều đổ?"
Thẩm Trạc là kiểu người vừa độc miệng, vừa nhớ dai, lại thêm máu khôn lỏi.
Anh cũng muốn biết ai là cái người rảnh rỗi đến mức ngày nào cũng giả làm fan cuồng trêu ghẹo anh.
Người như anh, quỷ ma gì chưa từng gặp, đã luyện được kỹ năng "gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ".
Dù cái người kia nhắn gì, cũng có thể lần ra đầu mối. Đằng nào cũng muốn thành VIP cơ mà, thì cho họ cơ hội.
Thẩm Trạc quen thân với chủ bar ở đây, liền xin luôn bên quản lý một mẫu hồ sơ thành viên của "Ngày Đêm", xóa bỏ logo phía trên, trông y hệt một mẫu đăng ký bình thường.
Không tiết lộ thông tin cá nhân, nhưng đủ để "câu người".
Z: Đã biết rồi thì tôi cũng không diễn nữa.
Z: Điền cái này đi, thành viên sẽ được giảm giá.
1636 words
03.11.2025
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top