Chương 32: Ly kỳ
Editor: Cá
Tô Diệu cơm nước xong, thừa dịp Trác Vong Ngôn cũng ở đây, kêu quỷ kính râm lại, sau đó bảo quỷ thường trú khác đi đến cửa đối diện trước, cô đóng cửa ngăn phòng khách lại, nhờ Trác Vong Ngôn hỗ trợ trông coi, làm tốt công tác chống nghe lén, Tô Diệu mới hỏi quỷ kính râm: "Anh biết tên thật của anh ta không?"
Quỷ kính râm lắc đầu.
"Tôi nghĩ như vầy ..." Tô Diệu nói, "Tìm anh ta không khó, như chú nói, anh ta ở Giang Loan và Hải thành chạy tới chạy lui, cho nên không khó tìm thấy anh ta, nhưng tôi lo lắng chính là an toàn cá nhân của anh ấy và của chính tôi. Hơn nữa, nếu chúng ta giải quyết được vấn đề an toàn và dưới tình huống hoàn toàn bí mật gặp được Vương Trung Hải, tôi làm sao có thể khiến anh ấy tin rằng tôi không phải đang lừa gạt, mà là thật sự thay chú nói lời xin lỗi?"
Quỷ kính râm: "Tôi không biết, đó là việc của cô."
Tô Diệu bất đắc dĩ nói: "Chú nói như vậy, tôi sẽ không vui."
Quỷ kính râm: "Cô Tô, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ."
"Không..." Tô Diệu "Nếu anh ta thực sự là cảnh sát chìm làm việc cho trùm ma túy, tôi đề nghị không nên ra mặt chuyền lời. Tôi biết rất rõ bản chất công việc này, anh ta sẽ rất nhạy cảm với mọi tình huống xung quanh. Tôi không muốn nói với anh ta tôi thay mặt chú xin lỗi một cách hấp tấp mà không lập kế hoạch. Lỡ như liên lụy danh tính của anh ta bại lộ thì sao? Nếu tôi cũng dính vào tầm ngắm của trùm buôn ma túy thì làm sao đây?"
Trác Vong Ngôn nghe rõ, anh rơi vào trầm tư, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Quỷ kính râm tháo kính xuống, để lộ đôi mắt bi thương.
Kỳ thật hắn cũng không thể đưa ra bất cứ lời đề nghị nào tốt hơn, nhưng hắn đặt hi vọng vào Tô Diệu, trong lòng luôn ôm kỳ vọng, nghĩ một mình hắn không nghĩ ra được, nếu có vài người vây quanh suy nghĩ, bọn họ sẽ luôn tìm ra ý kiến hay, đem tâm ý của hắn truyền đạt cho Vương Trung Hải.
"Anh ta bây giờ còn đang làm nằm vùng?" Tô Diệu hỏi, "Vẫn là người vận chuyển mà chú nói à?"
"Đúng vậy." Quỷ kính râm nói: "Lần trước cậu ấy giao hàng cho cảnh sát ở liên doanh, bởi vậy cũng bại lộ chúng ta nơi này, cho nên tôi chết, cứu cậu ấy. Sau khi tôi chết, cậu ta ở trên tuyến đường vận chuyển này ẩn nấp một năm, hiện tại chỉ có cậu ta có tư cách thăng chức, tôi nghĩ... Cậu ấy rất nhanh sẽ sớm trở về Hải thành, cắt đứt tuyến đường vận chuyển này."
"..." Tô Diệu nói, "Như vậy đi, tôi... Nghĩ biện pháp hỏi cảnh sát, chờ hắn lập công, lấy thân phận cảnh sát trở về, tôi liền đi thay chú nói lời xin lỗi. Chú có thể chờ hay không?"
Quỷ kính râm nói: "...Bọn họ chắc chắn sẽ không cho cô biết cậu ta là ai. Nếu cậu ta không trở thành Vương Trung Hải, tôi cũng không nguyện ý đi tìm cậu ấy. Huynh đệ của tôi là Vương Trung Hải, không phải người khác sau khi đã khôi phục thân phận... Nếu có một ngày cậu ấy cởi bỏ thân phận ngầm, tôi sẽ không đi quấy rầy hắn, tôi chỉ coi như anh em của mình đã chết rồi."
Tô Diệu hiểu rõ quỷ kính râm có ý gì, gục trên bàn: "Trời ạ... phải làm sao bây giờ?"
Trác Vong Ngôn bỗng nhiên cầm bút viết một hàng chữ đưa cho Tô Diệu xem.
"Anh có thể cho quỷ tướng đi tìm cậu ta."
"... Nhưng như vậy, tin tức không phải để lộ sao?" Tô Diệu nói, "Muốn bảo vệ anh ta, tốt nhất không nên đi tìm anh ta."
"Anh chỉ tìm người hiện đang quản lý tuyến chuyển và để quỷ tướng giúp nhìn chằm chằm. Không nói cho họ biết người đó làm nghề gì."
"Không thể nhìn chằm chằm!" Tô Diệu kích động nói: "Chỉ cần có chút kinh nghiệm quỷ, nhìn chằm chằm sớm muộn gì cũng bị nhận ra anh ta là nội gián! Trác Vong Ngôn, đặc vụ ngầm luôn có nguy cơ bị lộ. Một khi có người phát hiện ra thân phận của hắn, hắn sẽ mất mạng, không chỉ mất đi mạng sống... rất nhiều cảnh sát cung cấp thông tin khác cũng sẽ bị liên lụy, mọi nỗ lực trước đó coi như đều vô ích."
Quỷ kính râm nhìn Tô Diệu bằng ánh mắt khâm phục lại vui mừng.
Trác Vương Ngôn viết: "Người tuyệt đối tin tưởng thì sao?"
Làm việc thỏa đáng, tuyệt đối trung thành , dưới tay anh vẫn có người.
Trác Vong Ngôn nói: "Anh muốn giúp em, có lẽ đây là phương pháp nhanh nhất. Hơn nữa, anh còn có thể bảo hộ hắn."
"Em sợ rằng nếu phạm sai lầm, toàn bộ sự việc sẽ..."
"Có cảnh sát chống ma túy." Trác Vong Ngôn viết, "Phía Đông khu Đông Nam bộ có rất nhiều quỷ tướng là cảnh sát chống ma túy. Bọn họ có rất nhìu người cũng đã làm loại công việc này, nếu phái bọn họ đi, em có thể tin tưởng bọn họ chứ?"
Quỷ kính râm nói: "Tôi tin tưởng!! Tôi biết sứ mệnh nhiệm vụ của bọn họ, họ sẽ không để anh em mình bị bại lộ, đặc biệt giữ bí mật rất tốt!"
Tô Diệu suy nghĩ một chút, do dự nói: "Trác Vong Ngôn, chuyện này giao cho anh được không?"
Cô vẫn còn bất an.
Trác Vong Ngôn kéo tay cô, ấn vào ngực: "Tin tưởng anh."
Kế hoạch của Trác Vong Ngôn rất đơn giản, anh triệu tập sáu quỷ tướng cảnh sát chống ma tuý có kinh nghiệm hoạt động bí mật, trong số đó, người chết đầu tiên là vào những năm 80, còn người cuối cùng chết là vào năm trước đó. Họ cho biết, khi xử lý vấn đề này, mọi người đều rất nghiêm túc và thận trọng.
Quỷ kính râm kể về hoạt động của tuyến đường vận chuyển từ Giang Loan đến Hải thành, đồng thời nói với các tướng quỷ này rằng Vương Trung Hải đang điều hành đoạn hải quan tiếp nhận hàng hóa, dung mạo của hắn được mô tả đại khái, nói rằng trên người hắn có một vết sẹo hình lưỡi liềm. Xương mày và đôi mắt to, mặt con nít, khói thuốc lá không bao giờ rời miệng, thoạt nhìn rất sầu đời.
Nhóm quỷ tướng sĩ quan cảnh sát chống ma túy cho biết: "Chúng tôi có thể nhận ra cậu ta, đừng lo lắng".
"Vậy thì giao cho mọi người." Quỷ kính râm cúi đầu chào, "Tôi thực sự... thực sự coi hắn như anh em của mình."
Tô Diệu lại giao phó: "Hy vọng mọi người sẽ giữ bí mật, tìm tin tức của anh ta thì không tiết lộ ra ngoài."
"Yên tâm, chúng tôi biết lợi và hại."
Quỷ kính râm đột nhiên nhớ ra, nói: "Đúng rồi, ở Giang Loan bên kia có quỷ, cũng có rất nhiều quỷ xã hội đen. Lúc đó tôi chết ở Hải thành, vốn là muốn quay trở về, nhưng sau đó có cảm giác không đúng lắm, quỷ hải quan ở đó nói có rất nhiều ma quỷ đang chờ đợi để bóp nát hồn hạch của kẻ phản bội như tôi, nghĩ lại thì chắc chắn chúng là quỷ làm việc cho băng đảng để mua bán thông tin. Tôi không dám trở lại đó nữa mà trực tiếp trốn đến Phượng Sơn ... Khi ở Giang Loan, mọi người phải cẩn thận đề phòng những con quỷ đó.
Từng địa phương đều có một chỗ đặc sắc riêng, loại địa đầu xà này, bất kể là khi còn sống hay là chết đi, đều có.
Nhóm quỷ tướng cũng không có nhiều kinh ngạc, gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ.
Sau khi tiễn những tướng quỷ này đi, Tô Diệu lo lắng, chắp tay cầu nguyện: "Hy vọng mọi việc thuận lợi."
Quỷ kính râm lơ lửng trước mặt Diệu Diệu trịnh trọng cúi đầu.
"Cô Tô, cảm ơn cô."
"Không có gì." Tô Diệu cười nói, "Không có gì yêu cầu. Trên cơ sở đảm bảo an toàn cho mọi người, tôi sẽ cố gắng hết sức để truyền đạt lời nói của chú đến anh ta bằng cách thích hợp nhất."
"Vậy tôi giao cho cô." Quỷ kính râm nói: "Tính mạng tôi cống hiến cho tình anh em nghĩ khí này, nhưng tôi không muốn để tình anh em này ảnh hưởng đến cậu ấy. Làm ơn..."
---
Phòng họp Chi nhánh Hải thành, quận Đông Nam Bộ Tư pháp.
Lâm Thư Lê bước lên bục, đưa ra ppt do anh ta làm và nói: "Người tôi muốn báo cáo hôm nay là Trác Vong Ngôn. Tôi đã tìm kiếm thông tin danh tính của anh ta trong hệ thống an ninh công cộng, tất nhiên nó rất hoàn hảo, nhưng thật đáng tiếc, tôi còn phát hiện nhiều điểm đáng ngờ."
Lâm Thư Lê nói: "Tôi và hắn đã tiếp xúc qua ba lần, người này không nói được, hồ sơ bệnh viện lại không có bệnh sử được ghi lại. Nhưng mọi người hãy xem thông tin tôi tìm thấy trên Internet."
Lâm Thư Lê chuyển sang ppt, đây là một đoạn trích từ Bách khoa toàn thư Baidu của Trác Vong Ngôn.
"Tốt nghiệp khoa Lịch sử Đại học thành phố Yến, có bằng thạc sĩ. Thầy dạy không rõ, tốt nghiệp không rõ năm, từng là giảng viên đại học, từng viết sách. Nhưng tôi đã hỏi thầy cô và sinh viên trong trường, thông qua các mối quan hệ của tôi thì không có tin tức gì về người giảng viên này."
Bộ trưởng ở bên dưới nghe, gật đầu nói: "Cẩn thận mấy cũng có sai sót."
"Hơn nữa, trường học sẽ không tiếp nhận một người không thể nói được làm giảng viên dạy học." Lâm Thư Lê nói thêm, "Vì vậy tôi đưa ra nghi ngờ về tính xác thực danh tính của người này. Sau đó, tôi may mắn nhìn thấy hắn và sát quỷ ở cùng nhau, hắn ta ra tay liền nghiền nát hồn hạch sát quỷ, tốc độ rất nhanh mà không cần vũ khí, có thể nói sát khí của người này tuyệt đối cường đại."
Phía dưới nghị luận ầm ỉ.
Lâm Thư Lê ra hiệu mọi người im lặng, nói tiếp: "Cho nên theo tôi suy đoán -- người tên Trác Vong Ngôn này, là Quỷ Vương."
Phía dưới lại là một trận nghị luận.
Lâm Thư Lê khẽ cười cười, nói: "Đừng vội thảo luận, tôi còn có mặt khác nghi ngờ."
Sau khi ppt được chuyển, suy đoán về Quỷ Vương xuất hiện.
"Theo tôi được biết, Quỷ Vương là tên gọi chung của quỷ thủ lĩnh nắm quyền khống chế tất cả bách quỷ."
Mọi người đều gật đầu.
"Nhưng điều tôi muốn nói bây giờ là..." Lâm Thư Lê nói, "Từ đầu đến cuối chỉ có một Quỷ Vương thực sự. Chúng ta cho tới nay, đều nhầm lẫn khái niệm."
Bộ trưởng đẩy kính mắt, không hề ngạc nhiên chút nào, ngược lại là dưới đài, nhóm minh biện giả lại châu đầu ghé tai thảo luận.
"Theo như cách ký lục của Hoa Thần, sau thời Đường, các triều đại sau cũng đều ghi nhận tung tích của Quỷ Vương và Hoa Thần. Tuy nhiên, sau khi tra qua tư liệu, tôi cho rằng đây đều là hàng giả chứ không phải hàng thật." Lâm Thư Lê nói, "Sát quỷ đánh nhau ba năm một lần, đánh ra một Quỷ Vương. Tôi cho rằng chuyện này ... chỉ là nhóm sát quỷ ném thủ thuật che mắt, những "Quỷ Vương" đó chỉ là một đám thủ lĩnh của băng đảng nhỏ, nhưng trên thực tế thật sự có quyền lãnh đạo và chỉ huy tuyệt đối, chỉ có một Quỷ Vương duy nhất, tên của hắn được nhà Đường ghi lại: Quỷ Vương Đế Thanh."
Dòng chữ "Đế Thanh" xuất hiện trên màn hình.
Bộ trưởng nghiêm túc nói: "Lời cậu nói phải có bằng chứng."
Lâm Thư Lê: "Đầu tiên là, năng lực. Quỷ Vương có khả năng thay đổi thành thân người. Nhưng những vị Quỷ Vương xuất hiện sau Đế Thanh đều không có ghi chép xác thực chứng minh rằng chúng có năng lực biến thành người. Trác Vong Ngôn này lại là thân người, không phải nhập thân hay chiếm hữu. Tiếp theo, là điểm tương đồng... Đường triều ghi lại, Đế Thanh cưỡi rồng, bị mù, không thể nhìn thấy đồ vật, tuy nhiên cũng thông qua ngôn ngữ và tâm ma quỷ, khống chế bách quỷ, có được có được năng lực thông linh. Mà Trác Vong Ngôn này, tôi đã thấy hắn cưỡi Phượng, mắt có thể nhìn được, nhưng lại không thể nói."
Bộ trưởng lẩm bẩm nói: "Theo truyền thuyết lời nói của Quỷ Vương có thể khống chế trăm quỷ, nhìn thấu lòng người."
"Đúng vậy." Lâm Thư Lê nói, "Đế Thanh Đường triều và Trác Vong Ngôn bây giờ, đều có thiếu sót trên cơ thể giống nhau. Nhưng nếu làm thiếu sót của bọn họ biến mất, không phải Quỷ Vương sẽ sở hữu được năng lực giống trong truyền thuyết sao?"
Bộ trưởng gật đầu nói: "Có thể có nghi ngờ này. Còn có bằng chứng xác thực nào khác không?"
Lâm Thư Lê không đưa phần còn lại lên PPT, anh ta do dự có nên nói hay không - Quỷ Vương và Hoa Thần.
Cứ như thế, anh ta bị một cuộc điện thoại làm gián đoạn.
Lâm Thư Lê trả lời điện thoại, người ở đầu bên kia là từ Tổng cục trung tâm chỉ huy hành chính Hải thành: "Lúc 3 giờ, đến cuối sẽ có cuộc họp hội nghị, việc này rất quan trọng, có nhiệm vụ cần truyền đạt, về việc hỗ trợ hành động đội chống ma túy, hãy có mặt đúng giờ."
Lâm Thư Lê xem đồng hồ và xin phép bộ trưởng: "Trong cục của tôi có tình huống, hẳn là vụ án nghiêm trọng, tôi xin đi trước, thời gian không còn kịp rồi..."
Bộ trưởng nói: "Việc quan trọng, cậu đi trước đi."
Lâm Thư Lê rút USB ra, thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Trước khi rời đi, bộ trưởng đột nhiên gọi anh ta lại: "Tiểu Lâm..."
Lâm Thư Lê quay đầu lại.
Đôi mắt của bộ trưởng sáng lên, rất thần bí, chậm rãi nói: "Đối với nhiệm vụ gần đây của cậu, cậu nên tạo dựng mối quan hệ tốt với bọn họ, làm tốt công việc của mình, thường xuyên đến thăm hỏi. Tôi nhận được tin tình báo, tên đó có vẻ quan tâm đến cô gái nhà đối diện hắn, mà cô gái đó, không phải là đối tượng hẹn hò của cậu hay sao?"
Tim Lâm Thư Lê đánh cái thịch, cằm căng chặt, sau một lát hắn mới gật đầu: "Phiền bộ trưởng phải lo lắng."
Giám thị sinh hoạt của hắn ta sao? Bằng cách nào?
Lâm Thư Lê ngừng lại suy nghĩ.
Sau khi Lâm Thư Lê rời đi, Bộ trưởng ho khan, hắng giọng và nói: "Chúng ta hãy thảo luận vấn đề tiếp sau đây... về nội gián trong đội ngũ của chúng ta."
Dưới khán đài hoàn toàn yên tĩnh, không có một minh biện giả nào phát ra âm thanh.
Bộ trưởng chắp tay sau lưng bước lên đài và nói: "Gần đây, chúng ta nhận được tin báo rằng, minh biện giả trong đội ngũ của chúng ta, có một số người, ở mặt ngoài theo đại bộ duy trì trật tự thiên địa làm chức trách minh biện giả, sau lưng lại đang lợi dụng người khác, làm việc cho ma quỷ, vẽ đường cho hươu chạy. Lấy ví dụ, trong số chúng ta ngồi ở đây, nói không chừng có một người trong chúng ta có dính dáng đến đại quỷ ở Giang Loan, Giang Loan à! Ngẫm lại chỗ đó có bao nhiêu ác quỷ trong hắc bang? ! Các người thậm chí lại có người giúp bọn chúng làm việc? Vì cái gì, tiền sao?"
Phía dưới nhóm minh biện giả có thần thái khác nhau, bộ trưởng thu hết vào đáy mắt.
Ông nói: "Chúng ta phải luôn nhớ rằng, sát quỷ đối trị an xã hội nguy hại rất lớn. Các người cho rằng mình đang lợi dụng chúng nhưng thực ra chúng đang giở trò với các người. Tôi phải nhắc lại một câu! Sát quỷ không hề ngu ngốc, khi chết, có thể sinh tồn trong thế giới ma quỷ tàn khốc, khi còn sống đều là nhân tinh! Giết chúng ngay khi nhìn thấy là tốt nhất, nếu cùng sát quỷ hợp tác, sớm hay muộn cũng có một ngày người chết, cửa nát nhà tan! !"
Bộ trưởng phía trên đang nói chuyện, Lão Cốt phía dưới gửi tin nhắn cho Lâm Thư Lê, hỏi anh ta: "Có chuyện gì vậy? Vội vàng về như vậy sao? Có vụ án gì? Quỷ Vương và Hoa Thần của anh còn chưa nói xong đâu."
Lâm Thư Lê trả lời: "Cấp trên yêu cầu chúng tôi mở đại hội, cụ thể không nói gì nhiều, về sau nói chi tiết với ông sau."
Lão Cốt lại mở ra một số điện thoại không ghi tên, hỏi: "Nghe nói hôm nay cục thành phố mấy người mở đại hội? Như thế nào, có vụ án?"
"Hoạt động chống ma túy." Số điện thoại đó gửi đến năm chữ này.
---
Trác Vong Ngôn đang rửa bát trong nhà Tô Diệu, Tô Diệu đứng bên cạnh anh uống trà sữa giám sát công việc.
Bỗng nhiên, một tấm bùa mang tà khí màu tím đen bay ra từ bên cạnh Trác Vong Ngôn.
"Vương, thần tìm thấy Sở Vu, ở thành phố Giang Loan." Giọng nói của Triệu Xung phát ra từ lá bùa, "Chỉ là, tình hình có chút phức tạp, bây giờ thần đang trên đường về... Chờ về sẽ báo cáo chi tiết với ngài sau."
Nói xong, lá bùa tự bốc cháy.
Tô Diệu nhổ ống hút ra, chớp mắt: "...Ớ?"
Thần kỳ như vậy sao? Thật sự có thể truyền âm!
Trác Ving Ngôn lau tay, ngại ngùng cười.
Năm giây sau, lại một lá bùa khác bay tới: "Chúng ta đã tìm được hắn. Chỉ là, bên người hắn có hồ quỷ giám thị, chúng ta nghĩ nên quan sát một lát, không dám đến gần. Bên này có rất nhiều đại quỷ, bọn chúng giống như đang nhìn chằm chằm chúng ta... Tùy tình huống sẽ yêu cầu hỗ trợ."
Tô Diệu hỏi: "Tìm được người bên đó rồi?"
Cô cẩn thận không nói ra tên đầy đủ của Vương Trung Hải, bởi vì trong nhà có rất nhiều quỷ, cô sợ có người phản bội truyền tin sau lưng.
Trác Vong Ngôn cau mày.
Bên người Vương Trung Hải có hồ quỷ giám thị sao?
Anh phất tay xẹt qua sát khí phù lục lưu lại, nheo mắt.
----
Đêm nay, trong một nhà hàng ở thành phố Giang Loan, Vương Trung Hải bước tới trước, chào đương gia tiểu thiếu gia Xích Lam bang.
"Thiếu gia."
Cậu chủ trẻ da mỏng thịt mềm, trông giống như sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp, mặc một bộ tây trang thanh lịch vừa vặn, đang chậm rãi lật món mì ý trước mặt.
"Ngồi đi." Trần Thiểu Miễn lên tiếng.
Vương Trung Hải nói: "Đa tạ thiếu gia."
Trần Thiểu Miễn ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Hàng hóa chuẩn bị xong chưa? Khi nào gửi đi?"
"Cục hải quan đã xử lý xong, gần nhất tốp hàng đêm mai sẽ được xuất xưởng ra ngoài."
"Những chuyện này tôi không hiểu." Trần Thiểu Miễn lau ngón tay, hạ tầm mắt, không chút để ý nói, "Tôi giao cho anh, nhưng cần phải nói một chút, cha và ông nội luôn nói, chúng ta đều là người một nhà, là anh em trong một gia tộc lớn. Cho nên lần này xuất hàng, tôi và anh cùng đi một chuyến, cũng coi như hiểu rõ người anh em là anh hơn."
"Không dám."
"Anh bên này, một năm trước, tôi nhớ người phụ trách bên hải quan là Ngụy Chung Khang."
Vương Trung Hải mím môi, hồi lâu mới nói: "Đúng vậy, thiếu gia, là Ngụy Chung Khang."
"Đáng tiếc." Trần Thiếu Miễn nâng mắt nhìn, "Hắn tại sao lại là nội gián chứ?"
Vương Trung Hải rũ mi, không nói gì.
"Đối với anh đả kích cũng rất lớn đi." Trần Thiểu Miễn nói, "Tôi vừa nghĩ, anh em cùng một chỗ phấn đấu nhưng thật ra là cảnh sát nằm vùng, tôi liền ngủ không yên."
Vương Trung Hải bình tĩnh nói: "Đúng vậy, trong lòng tôi vẫn còn phiền muộn..."
Trần Thiếu Miễn đột nhiên cười, nhướng mi nói: "A Hải, tôi là người rất thích xem phim truyền hình và truyện tranh."
Vương Trung Hải gật đầu đáp: "Vâng, tôi có nghe nói qua thiếu gia người vẫn còn tính trẻ con."
"Trong truyện tranh thường xuyên có những tình tiết như thế này..." Trần Thiếu Miễn cầm dao cắt miếng bít tết trước mặt, trầm giọng nói: "Hai đặc vụ chìm, để đảm bảo một người, sẽ thực hiện một kế hoạch phản giác, hy sinh một người, để người kia nhận được sự tin tưởng của tổ chức."
Vương Trung Hải cảnh giác ngẩng đầu: "Thiếu gia?"
Trần Thiểu Miễn nhìn thẳng anh, một lúc lâu sau, hắn lau miệng đứng dậy, vỗ vỗ vai anh nói: "Đương nhiên truyện tranh là truyện tranh, hiện thực là hiện thực. Chuẩn bị sẵn sàng đi, tối mai tôi với anh lên đường, tôi sẽ tự mình mang hàng, chúng ta đi một chuyến về đại lục, thế nào?"
Vương Trung Hải hai mắt run rẩy, trong đầu nhanh chóng nghĩ cách trả lời.
Trần Thiểu Miễn bật cười nhẹ: "A, đừng khẩn trương như vậy, tôi chỉ là cùng anh thảo luận truyện tranh thôi, người có thể lấy được lòng tin của tôi hay không, chúng ta đi đến đại lục sẽ biết. Trong lòng anh không có quỷ, thì anh sợ gì?"
Vương Trung Hải vẻ mặt đau khổ nói: "Thiếu gia, không phải là tôi sợ, mà ngài suy đoán tôi như vậy, tôi không chịu nổi..."
Trần Thiểu Miễn nghiêng đầu qua lại đánh giá anh hồi lâu mới nói: "A Hải, bớt hút thuốc lại. A Trân nói sau khi Chung Khang đi, anh đều nghẹn một năm nay."
Hắn ta duỗi hai ngón tay làm động tác bắn súng vào ngực Vương Trung Hải: "Cẩn thận, nghẹn quá lâu không đứng dậy được."
Trần Thiểu Miễn cư xử quái đản, tính tình u ám khó lường, trong lòng có bảy đường tám ngõ, trong lời nói có thâm ý.
Vương Trung Hải đổ mồ hôi như mưa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top