Chương 62

Editor: Vy Vy
Năm người bàn bạc xong quyết định lên cược một lần nữa, những người còn lại cẩn thận theo dõi, nhất định phải tìm ra cách ông già kia gian lận.
Vừa rồi Sử Văn và Tiết Thịnh đã dùng đạo cụ của họ để cược, kế tiếp nên đến lượt ba người.
Nghiêm Tĩnh cởi bỏ khuyên tai trên tai, nói: "Trước tiên tôi dùng cái này."
Vật cược của Tống Tân là con dao găm và ba cây kim châm, nếu lần này thất bại thì lần sau sẽ đến lượt cô.
Nghiêm Tĩnh cầm lấy hoa tai đi tới ghế chính giữa ngồi xuống, đặt ở trên bàn, nhìn chằm chằm lão già nói: "Lần này tới lượt tôi."
Những người khác đều đứng phía sau cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ông già đối diện.
Dưới sự chú ý của năm người, ông lão cười nhẹ, bình tĩnh nói: "Đương nhiên có thể, nhưng ngươi muốn dùng cái đinh tai này làm tiền đặt cược? Giá trị của nó không đủ để đoạt lại hai thứ trước đó."
“Vậy thì đánh cược giống nhau đi.” Nghiêm Tĩnh chỉ vào thẻ đạo cụ trước mặt ông.
Ông lão cười: "Nếu ngươi chọn cái có giá trị cao thì đồ của ngươi cũng phải thực sự đáng giá đấy."
Nghiêm Tĩnh trừng ông một cái: "Ông nói nhiều thật đáy. Sao không nói thẳng ra luôn đi?"
Ông lão cười đến cứng đờ, che miệng ho khan một tiếng, "Được rồi, nói chuyện chính đây, lần này định cược cái gì?"
Theo như những gì đã thảo luận trước đó, Nghiêm Tĩnh đáp: "Vẫn là xúc xắc, theo quy tắc hồi nãy."
Ông già gật đầu, đẩy chiếc cốc xúc xắc qua.
Nghiêm Tĩnh hiển nhiên không biết chơi trò này, không thể thành thạo như người thường chơi Sử Văn. Cô chỉ việc đổ xúc xắc ra và xem qua, sau đó cho nó vào, sau đó dùng lòng bàn tay che phần miệng cốc lắc mạnh.
Khoảng mười giây sau, cô đặt cốc xúc xắc lên bàn, nhưng nói với ông lão: "Bây giờ tôi cược nhỏ."
Ông già mỉm cười, làm một cử chỉ mời với cô.
Nghiêm Tĩnh quay đầu liếc nhìn những người khác, thấy bọn họ đều khẽ nhíu mày, trong lòng chùng xuống.
Nhưng đến lúc này, chỉ có thể tiếp tục.
Cô nghiến răng, từ từ lấy cốc lên đổ xúc xắc bên trong ra.
Ngay lúc này, Tống Tân đột nhiên nói: "Chờ đã!"
Nghiêm Tĩnh nhúc nhích một hồi, còn tưởng rằng cô đã phát hiện ra khuyết điểm, nhưng sau đó nhìn thấy cô đặt một con dao găm trên bàn, nói với ông lão: "Tôi cược!"
Ông lão sững sờ, đột nhiên đứng lên, vẻ mặt có chút luống cuống: "Ta không nói hai người có thể đánh bạc một lúc!"
Tống Tân cười: "Nhưng mà ông không nói là không được. Loại quy định đặc biệt này ngay từ đầu phải nói rõ ràng đúng không? Nếu chưa nói không được, vậy thì là có thể rồi.
Hơn nữa, dù chúng ta có đến sòng bạc nào đi chăng nữa thì cũng không có quy định là mỗi màn chơi đều chỉ có một người cược đúng không? Nếu có thì hẳn sòng bạc đó đã sớm đóng cửa từ lâu rồi. Do đó, bất cứ nơi nào có cờ bạc, một ván cược không thể chỉ có một người cược mới đúng.
Điểm quan trọng nhất là —— khi ông nói với chúng tôi các quy tắc lúc đầu, một trong những câu là "Miễn là các ngươi có thứ gì đó trong tay để đặt cược thì có thể đặt cược bao nhiêu lần tùy thích”."
Cô nhấn chữ "các ngươi" rất mạnh, khi nói ra hai chữ này, hiển nhiên cô đã nhìn thấy khóe miệng ông lão co giật vài cái.
Lúc này, Tiết Thịnh đang đứng ở phía sau cũng đi tới, chụp lấy chiếc vòng trên tay, cười nói: "Tôi đặt lớn."
Bắp thịt trên mặt lão nhân đập loạn, hắn yếu ớt đứng ở nơi đó liên tục nói: "Các ngươi ... các ngươi chơi xấu! Không được, một lần chỉ có một người!"
Sử Văn cũng đi tới, chống tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào mắt ông lão ở cự ly gần rồi mỉm cười: "Lúc trước quy tắc cũng là chính iệng ông nói, bây giờ ván cược đã bắt đầu rồi. Ông đã không giải thích rõ ràng quy tắc chơi, nếu muốn dừng cược thì mau nhận thua đi”.
Ông lão ngẩn người, mở miệng mấy lần, nhưng cuối cùng chỉ có thể thừa nhận: "Được, vậy ngươi mở ra đi."
Nghiêm Tĩnh bật cười, quay cổ tay đổ hết xúc xắc ra.
Ba viên xúc xắc rơi xuống, nhảy lên nhiều lần, tổng số điểm lúc dừng lại là lớn.
Tống Tân nhặt con dao găm của mình lên, đứng dậy lấy lại hai thứ từ tay ông già.
Ông lão không ngăn cô lại, chỉ liếm môi bất lực nói: "Lần này cô thắng rồi. Theo lời hứa, tôi sẽ nói cho cô biết bí mật của màn tiếp theo."
Ông thở dài nói: "Bùn Bồ Tát vì cái gì mà không dám qua sông?"
Vừa nói xong, ông ta liền biến mất cùng với bàn ghế, không để cho người chơi có cơ hội dò hỏi.
Năm người đứng sững một lúc, Tiết Thịnh mới nói, "Này, ông ta có bị bệnh đãng trí của người già không vậy? Hai chúng ta vừa thua, đúng không? Ông ta thậm chí còn quên lấy cả vật cược!"
Sử Văn lắc đầu: "Không phải quên. Có lẽ quy định của màn chơi là như thế này. Sau khi người chơi thắng phải trả lại đạo cụ."
Tống Tân đồng ý, bởi vì vụ cá cược của cô chỉ là một con dao găm, nhưng ông ta không hề ngăn cản khi cô lấy lại cả hai thứ kia.
Cô trả lại con dao và thẻ đạo cụ cho Tiết Thịnh và Sử Văn, nói, "Chúng ta vừa đi vừa nói."
Năm người đi tới trước lối đi, vừa đi vừa suy nghĩ lời mà ông lão vừa nói.
"Tại sao Bùn Bồ Tát lại không dám qua sông? Đáp án hiển nhiên là vì sợ nước." Sử Văn nói: "Màn tiếp theo có thể có chút gì liên quan đến nước."
Tiết Thịnh cười nói, "Sao em lại cảm giác một dòng sông sẽ xuất hiện trước mặt thế này?"
Họ nhanh chóng đi đến cuối con đường này, mà ở chỗ này lại xuất hiện một cái ngã rẽ.
Lần này họ cùng nhau chọn con đường bên trái, đi được khoảng mười phút, sau lưng họ đột nhiên xuất hiện một đám sương mù lớn màu đen.
Sắc mặt người chơi lập tức thay đổi, gần như cùng lúc nhận ra rằng lần này họ đã đi sai đường!
“Phía sau xuất hiện màn sương đen, vậy là cố gắng đẩy chúng ta vào bên trong!” Sử Văn nghiêm nghị nói: “Mức độ nguy hiểm ở đây khác với chỗ ngã ba lúc ban đầu. Một chút bất cẩn sẽ chết người, mọi người hãy cẩn thận”.
Anh vừa mới nói xong câu này, trong sương mù đen chợt vang lên tiếng vo ve.
Nó giống như ... tiếng ong mật bay quanh tai.
Đầu tiên là một, sau đó là hai, ba ... Càng ngày càng nhiều âm thanh vo ve nối tiếp nhau, cùng nhau hội tụ lại một chỗ, đinh tai nhức óc.
Chúng ẩn hiện trong sương mù màu đen khiến người chơi không nhìn thấy gì, chỉ có điều những âm thanh này càng lúc càng khiến họ cảm thấy căng thẳng.
Trọng Phong lặng lẽ kéo Tống Tân ra sau lưng, bảo cô đứng dựa vào tường, anh đứng phía trước, quay mặt về hướng màn sương đen, tay phải cảnh giác cầm miêu đâo, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Ba người còn lại đã lùi vào tường, vẻ mặt lo lắng, không ai nói gì, thậm chí còn không dám lơ là.
Sau khoảng ba đến năm giây, một con ong lớn lao ra cực kỳ nhanh từ đám sương mù đen!
Con ong đó thậm chí còn lớn hơn một chiếc máy bay không người lái!
Đôi cánh của nó đập trong không khí chỉ để lại một cái bóng. Phần bụng của nó khác với màu vàng và đen của một con ong bình thường. Nó gồm màu đỏ và đen. Màu đỏ như máu khiến nó trở nên vô cùng đáng sợ.
Nó bay trên không, kèm theo tiếng vo ve của đôi cánh, nhanh chóng lao về phía Trọng Phong đứng ở phía bên phải!
Trọng Phóng tách mộ tiếng, rút miêu đao ra. Ngay khi nó lao đến trước mặt, anh nhanh chóng chém qua, cắt làm đôi trong không khí.
Nước màu xanh lục bắn ra cái xác bị tách làm đôi nhanh chóng rơi xuống đất.
Nhưng ... con tiếp theo lại xuất hiện.
Lần này, sau khi con ong thứ hai xuất ra, con thứ ba xuất hiện ngay lập tức, sau đó tốc độ càng ngày càng nhanh, những con ong to lớn liều mạng bay về phía họ, sau đuôi có những cây kim dày và sắc nhọn, nhìn thấy da đầu liền tê dại!
Miêu đao của Trọng Phong là thứ tiện nhất để đối phó với những sinh vật này, con dao găm ngắn trong tay của Tiết Thịnh và Tống Tân khó đối phó hơn.
Mặc dù Trọng Phong có thể tạm thời bảo vệ Tống Tân, nhưng khi số lượng ong lại tăng lên, anh có chút chém không xuể, chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ được Tống Tân , nhưng sẽ không có thời gian bảo vệ những người khác.
Bất quá, Sử Văn và Nghiêm Tĩnh thậm chí còn không có dao găm trong tay, đối mặt với cuộc tấn công quy mô lớn như vậy, họ chỉ có thể dựa vào tay mình để đánh chúng.
Tống Tân nấp sau Trọng Phong, do dự ném con dao găm trong tay cho Sử Văn.
Sử Văn không kịp cảm ơn đã kéo Nghiêm Tĩnh ra sau lưng, dựa vào con dao găm trong tay đấu với đàn ong.
Do miêu đao tương đối dài nên một mình Trọng Phong có thể chống lại được khoảng một nửa đàn ong, Tiết Thịnh và Sử Văn chỉ cần giải quyết nửa đàn còn lại.
Khi đàn ong xuất hiện với số lượng lớn, màn sương đen nhỏ dần, màn sương đen dày đặc giờ chỉ còn lại một khối mờ ảo thì con ong khổng lồ cuối cùng cũng bay ra ngoài.
Tống Tân không biết có bao nhiêu con, nhưng xác chết và vết nhựa màu xanh khắp sàn nhà đã có thể chất thành một ngọn núi nhỏ trước mặt họ.
Con ong cuối cùng đã bị Trọng Phong chém, ngay lúc đầu rơi xuống, cánh của nó vẫn còn rung lên một vài lần rồi cơ thể mới từ từ rơi xuống.
Tiết Thịnh và Sử Văn thở hổn hển, lùi lại, sau khi tránh xong chất nhờn màu xanh trên mặt đất, họ kinh ngạc ngồi trên mặt đất dọc theo bức tường.
Sau khi trải qua nguy hiểm thế này, Nghiêm Tĩnh rất biết ơn Sử Văn đã bảo vệ cô sau lưng, vì vậy cô ngồi bên cạnh lặng lẽ quan tâm anh.
Trọng Phong đặt miêu đao xuống, quay đầu cẩn thận nhìn Tống Tân, thấy cô không bị thương anh liền nở một nụ cười tươi tắn và dịu dàng.
Tống Tân lấy tay áo lau đi bụi đất văng trên mặt, trầm giọng nói: "Lần này thật sự cảm ơn anh, hẳn là rất mệt rồi. Lát nữa em sẽ kêu mọi người đi nghỉ ngơi trước. Còn anh nhân lúc đó thì ngủ đi. "
Trọng Phong lắc đầu: "Không sao, tôi không mệt."
“Không mệt thì cũng phải nghỉ ngơi.” Tống Tân có chút bất lực, cô biết anh luôn không coi trọng cảm xúc của bản thân, cho dù mệt mỏi thế nào cũng sẽ không nói ra.
Cô nhìn xác ong trước mặt, đi đến bên cạnh Sử Văn: "Đưa con dao găm cho tôi, tôi muốn dùng nó."
Sử Văn trả lại con dao cho cô, đã thấm mệt nên cũng không hỏi gì nhiều.
Tống Tân cầm dao đi đến trước đống xác, sau đó ngồi xổm xuống bắt đầu cắt những vết đốt trên đuôi ong.
Những cây kim chích này rất dài, tổng cộng hơn mười cm, đầu nhọn mỏng như cây kim của một chiếc la bàn, chúng trông rất sắc. Dù không biết nó có độc không nhưng có thể dùng để tự vệ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #ngontinh