🌟 Chương 10 🌟: Nỗ lực sẽ không bao giờ là vô ích

Editor: Chu

Khúc nhạc kết thúc, Tô Tinh Nam vẫn còn chút luyến tiếc, không nỡ rời khỏi sân khấu.

Cô đứng lên, bàn tay trái khẽ lướt dọc theo cạnh đàn, đôi mắt quét qua bốn phía, rồi cúi mình thật sâu.

Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, kéo dài rất lâu.

Tô Tinh Nam vừa xuống sân khấu, nụ cười còn đọng trên môi thì nhìn thấy Lục Phồn Chi.

Anh cầm một bó hoa, cũng cười nhìn cô, từng bước một tiến lại gần, tựa như một giấc mơ, giống hệt khung cảnh vừa mới thoáng hiện trong tâm trí.

"Nhóc con, chúc mừng cô nhé." Lục Phồn Chi đưa bó hoa cho cô: "Không biết cô thích hoa gì, đây là do cửa hàng bán hoa chọn, hy vọng cô sẽ thích."

Tô Tinh Nam nhận lấy, nụ cười trong mắt không sao che giấu nổi: "Cảm ơn anh."

Vừa dứt lời đã bị Lục Phồn Chi búng vào trán một cái.

"Khách sáo với tôi làm gì?"

"Anh chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào hết. Nhìn làn da mỏng manh của tôi nè, vậy mà anh cũng nỡ ra tay." Cô oán trách.

Lục Phồn Chi cười như không cười nhìn vào mắt cô, nói: "Tôi không biết thương hoa tiếc ngọc là gì. Lần sau tôi sẽ không làm thế nữa."

Tô Tinh Nam còn chưa kịp cười thì nghe anh bổ sung: "Lần sau đổi cách khác để gõ đầu cô."

"......"

Tô Tinh Nam không thèm chấp với anh, nhìn bó hoa trong tay, hỏi: "Mà sao anh lại tới đây?"

"Hôm nay cô thi mà? Một ngày quan trọng thế này, tôi tất nhiên phải đến rồi."

"Tôi... Hình như tôi đâu có nói cho anh biết?"

Lục Phồn Chi cười khẽ: "Đoán được."

Tô Tinh Nam từ trước đến nay đều như vậy.

Trước những kỳ thi hay cuộc thi quan trọng, cô chẳng bao giờ nói thời gian cụ thể với ai, thậm chí còn giấu cả việc mình tham gia, ngay cả Trần Tân cũng không biết lần này cô đi thi.

Cô muốn lặng lẽ hoàn thành một mình. Không mong chờ thì sẽ không thất vọng.

Lần này cô không nói, nhưng Lục Phồn Chi vẫn biết.

Lục Phồn Chi dừng một chút, nói: "Thật ra cô không cần lo lắng. Dù kết quả thế nào cũng không sao. Có thể nhiều chuyện không như cô kỳ vọng, nhưng cô phải tin là mình đã xuất sắc lắm rồi."

Tô Tinh Nam cúi đầu, im lặng.

Một lúc sau, hai người cùng ngồi ở hàng ghế dưới sân khấu, chờ công bố kết quả.

Lục Phồn Chi nhìn cô: "Căng thẳng không?"

"Không. Kết quả ra sao tôi cũng chấp nhận được. Tôi đã cố gắng hết sức, thế là đủ rồi. Nếu không đạt được giải thưởng mình mong muốn, e là tôi sẽ buồn một chút, vì tôi rất thích cuộc thi này. Nhưng sau này vẫn còn nhiều cơ hội khác mà"

Giờ phút này Tô Tinh Nam rất bình tĩnh, có lẽ là vì có Lục Phồn Chi ở cạnh cô.

Cô nhóc này nghĩ được vậy, thật sự rất tốt.

Thời gian tích tắc trôi qua.

Sau khi thí sinh cuối cùng hoàn thành bài diễn, kết quả được tuyên bố rất nhanh, Tô Tinh Nam vẫn không kìm được mà siết chặt lòng bàn tay.

Lục Phồn Chi mỉm cười, giơ tay nhẹ nhàng xoa tóc cô.

Hai người đều không nói chuyện, nhưng có lẽ sự im lặng ấy lại là cách an ủi tốt nhất.

Giọng MC vang lên qua micro, xuyên qua từng lớp người, truyền thẳng vào tai Tô Tinh Nam.

Giải ba.

Giải nhì.

Đều không có tên cô.

"Tiếp theo là giải nhất, thuộc về hai thí sinh, xin chúc mừng Tống Vũ Gia và Lý Lập Tân."

Tô Tinh Nam ngẩn người, không có tên của cô. Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ táo bạo.

Đợi sau khi tràng vỗ tay kết thúc, giọng MC lại vang lên, ngắt nhịp một chút: "Cuối cùng, người giành được giải đặc biệt chính là —— Tô Tinh Nam!"

Tô Tinh Nam ngây người vài giây, khóe miệng cong lên, hít sâu một hơi, đi lên sân khấu nhận giải.

MC nói: "Chúc mừng bạn! Bản nhạc thật tuyệt vời. Bạn có điều gì muốn chia sẻ không? Cảm nghĩ hay lời cảm ơn chẳng hạn."

Tô Tinh Nam nhận lấy micro:

"Có thể đứng ở đây, tôi thật sự rất vui và cũng rất vinh hạnh.

Có lẽ nhiều người cho rằng nỗ lực thường chẳng đổi lại kết quả, nhưng tôi muốn mọi người tin rằng, nỗ lực sẽ không bao giờ là vô ích.

Kết quả có thể không hoàn toàn tương xứng, nhưng nó chắc chắn thúc đẩy sự trưởng thành và tiến bộ của chúng ta."

Tiếp đó, Tô Tinh Nam nhìn về phía Lục Phồn Chi, nói tiếp:

"Gửi lời cảm ơn chân thành đến thầy của tôi vì đã luôn dạy dỗ tôi cực kỳ nghiêm khắc, cũng may là lần này không làm thầy thất vọng, cũng không làm chính bản thân thân phải thất vọng.

Ngoài ra còn cảm ơn một người đã làm bạn cùng tôi, luôn an ủi tôi, cho tôi rất nhiều cảm hứng và dũng khí để bước về phía trước.

Cảm ơn mọi người."

....

Sau khi thay lại áo thun trắng và quần thể thao, điện thoại Tô Tinh Nam reo "ting" một tiếng. Là Lục Phồn Chi gửi cho cô video quay lại phần thi hôm nay.

Từ khi vào cấp hai, những cuộc thi lớn nhỏ, chưa từng có người nào chủ động quay video cho cô.

Khoảnh khắc đó, trong lòng dâng lên một cơn rung động.

Cô quay lại bồn rửa, vốc nước lạnh lên mặt, cố làm mình tỉnh táo. Cô muốn nhắc bản thân nhớ kỹ: muốn phát triển lâu dài thì bây giờ hoàn toàn chưa thể va vào chuyện yêu đương.

Vả lại, có lẽ Lục Phồn Chi sẽ rời đi bất cứ lúc nào.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, bỗng có một cuộc gọi đến.

Tô Tinh Nam lơ đãng bắt máy.

"Chưa thay đồ xong à?" Là giọng của Lục Phồn Chi.

"À ừ. Ra ngay đây."

Lục Phồn Chi ghẹo cô: "Cả buổi trời không thấy đi ra, tôi tưởng cô rớt vào thùng nước rồi chứ."

Tô Tinh Nam lấy lại tinh thần: "Anh mới rớt á."

Bên tai là tiếng cười khẽ của Lục Phồn Chi, khiến tim cô khẽ tê dại.

Lúc này, Tống Vũ Gia trùng hợp đi vào phòng vệ sinh, Tô Tinh Nam nói vào điện thoại một câu: "Anh chờ tôi thêm một lát."

"Được."

Tô Tinh Nam cúp điện thoại liền hướng trong phòng vệ sinh đầu đi.

Tống Vũ Gia đang đứng trước gương dặm lại phấn, thấy cô đến thì cười ngọt ngào: "Chúc mừng cậu nhé."

"Tống Vũ Gia, bây giờ chỉ còn hai chúng ta thôi mà cậu còn muốn giả vờ tiếp à?"

"Ý cậu là sao?"

"Quần áo của tôi là cậu lấy đúng không? Tiếc thật. Với chút chiêu trò này của cậu, con nít ba tuổi cũng nhìn ra."

Sắc mặt Tống Vũ Gia thay đổi trong tức khắc: "Cậu đừng có ngậm máu phun người, có bằng chứng không?"

"Trong lòng cậu tự biết rõ là được."

Tống Vũ Gia dứt khoát trở mặt, vẻ mặt đầy bất cần, một tay cầm son môi, một tay vuốt tóc: "Đúng, là tôi làm đấy. Tôi ngứa mắt cậu từ lâu rồi. Hài lòng với câu trả lời này chưa?"

Tô Tinh Nam bỗng hỏi: "Son của cậu có dễ trôi không?"

"Cậu phát điên gì thế?"

Vừa dứt lời, Tô Tinh Nam tiến lên phía trước, giơ tay bóp chặt mặt cô ta, đầu gối khống chế hai chân, rồi giật thẳng thỏi son, bôi loạn xạ lên mặt và váy cô ta.

Tống Vũ Gia ngơ ngác một lúc, sau đó hét ầm lên: "Đồ điên! Buông tôi ra! Mau buông ra!"

Đợi khi thỏi son gần hết, Tô Tinh Nam mới buông tay, một cái quăng mạnh cô ta xuống đất. Cô soi gương chỉnh lại tóc và quần áo, rồi thản nhiên mở cửa bước ra.

Vừa ra tới cửa, đã thấy Lục Phồn Chi đang dựa vào tường đối diện. Trong lòng thoáng chột dạ, Tô Tinh Nam không dám bước lên, cứ như một đứa trẻ mới đánh nhau ngoài đường, không dám về nhà gặp phụ huynh.

Lục Phồn Chi cười với cô: "Sao vậy? Còn không bước qua đây?"

Tô Tinh Nam nghĩ lại, rõ ràng là mình bị bắt nạt trước.

Liền đúng lý hợp tình mà nói: "Tôi đang giận lắm."

Lục Phồn Chi không nhịn được bật cười, đưa bó hoa trong tay cho cô: "Này, tiểu thư, đừng giận nữa."

"Được thôi, tôi miễn cưỡng chấp nhận lời an ủi của anh vậy."

Anh xoa xoa đỉnh đầu cô, rồi cùng đi ra ngoài.

Tô Tinh Nam đưa bó hoa cho anh: "Anh giữ giúp tôi đi. Anh tặng thì anh cầm."

Lục Phồn Chi bất lực nhận lấy.

Tô Tinh Nam cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ai cần anh nuông chiều tôi chứ, như vậy dễ làm người khác hiểu lầm."

"Cô nói gì? Nói nhỏ vậy?"

Tô Tinh Nam ngẩng đầu, nhướng mày nhìn an: "Đi thôi! Chị đây dẫn cưng đi ăn ngon."

Dứt lời, Lục Phồn Chi liền cốc vào đầu cô một cái. Sau đó nói: "Chúng ta về nhà ăn."

"Ơ, không chịu đâu." Tô Tinh Nam ủ rũ nói.

"Thế cô muốn sao?"

Tô Tinh Nam cười hì hì: "Chúng ta đi ăn thịt nướng đi! Tự nhiên thèm quá à, dù sao cũng do anh nướng mà."

Dường như sợ anh sẽ không đồng ý, cô lại bổ sung thêm: "Anh còn phải đáp ứng tôi ba điều kiện đó. Hôm nay là điều đầu tiên, dẫn tôi đi ăn thịt nướng!"

"Rồi rồi. Nghe theo cô."

Tô Tinh Nam tỏ vẻ tội nghiệp: "Trước kia tôi toàn ăn một mình, mà muốn ăn cũng chẳng biết nướng."

"Trần Tân đâu? Không đi cùng cô hả?" Lục Phồn Chi liếc nhìn cô một cái: "Để cô tự nướng chắc chắn không thể ăn được."

Tô Tinh Nam ghét bỏ nói: "Cậu ta hả, tối ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm. Để cậu ta nướng thịt, không đầu độc thì cũng thiêu sống tôi mất thôi."

Lúc này quán rất đông, Tô Tinh Nam kéo thẳng anh vào trong.

Lục Phồn Chi hỏi:
"Không cần đặt chỗ trước à?"

"Tôi đặt từ sớm rồi."

"Ồ, hoá ra đã tính từ trước, muốn tôi nướng thịt cho cô." Lục Phồn Chi giả bộ hiểu ra.

Tô Tinh Nam cười hì hì: "Vất vả cho anh rồi, bếp trưởng của tôi!"

Lục Phồn Chi khẽ nhếch môi, không đáp lại, chỉ ngồi xuống rồi đưa thực đơn cho cô.

Tô Tinh Nam hỏi: "Anh không gọi hả?"

Lục Phồn Chi bưng chén trà lên, chậm rãi uống một ngụm, nói: "Cô chọn đi, muốn ăn gì cứ gọi, tôi sao cũng được."

"Vậy tôi không khách sao nữa nha!"

Tô Tinh Nam vừa hí hoáy chọn món, vừa hỏi anh: "Chúng ta uống chút rượu ha!"

Không đợi Lục Phồn Chi đồng ý, cô lại nói: "Nguyên bữa ăn thịt nướng hôm nay đều phải theo ý tôi, anh đã đáp ứng điều kiện của tôi rồi, trước đó anh cũng nói là mình sẽ không đổi ý."

Lục Phồn Chi bất đắc dĩ cười, lắc đầu.

Chiều muộn, ngoài kia mặt trời vẫn còn, trong phòng điều hòa mát dịu.

Cánh hoa trên bình hoa rung rinh, như sắp rơi xuống, nhưng giữa khói lửa thịt nướng vẫn đứng đó, giống như sen trong bùn chẳng hề vấy bẩn.

Chai rượu trên bàn đổi hết chai này đến chai khác.

Sắc mặt Tô Tinh Nam ửng đỏ, nói: ""Cho thêm khoai lang đi. Đây là khoai lang đúng không? Nướng lên ăn ngon ghê."

"Thích vậy à? Không phải cô là động vật ăn thịt hả?" Lục Phồn Chi trêu cô.

Tô Tinh Nam đang muốn cãi lại anh, vô tình "ợ" một cái, nhanh chóng che miệng lại.

Lục Phồn Chi nhìn cô, cười híp mắt: "Che làm gì. Còn dáng vẻ nào của cô mà tôi chưa từng thấy đâu?"

Tô Tinh Nam trừng mắt liếc anh một cái: "Nhiều lắm á!"

Lục Phồn Chi tựa người vào ghế, dáng vẻ lười nhác, ngón tay gõ nhẹ vào ly. Có lẽ vì uống rượu nên đôi môi anh ánh lên chút nước, đỏ nhàn nhạt: "Vậy nhóc nói thử xem, có dáng vẻ nào anh chưa thấy?"

Tô Tinh Nam quay đầu, nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ, không đáp.

Ánh nắng hắt vào mắt cô, sáng long lanh như ngân hà. Đường nét sườn mặt mờ mờ trong làn khói, giống như đóa hoa kia, vừa kiên cường lại vừa yếu ớt.

Thẳng đến khi Lục Phồn Chi lại hỏi lần nữa: "Hửm? Sao im lặng rồi?"

Tô Tinh Nam hoàn hồn, cười nói: "Anh thật sự nghĩ tôi ngốc à, nói ra rồi chẳng phải anh đều biết hết sao?"

Hai người thỉnh thoảng lại cụng ly, nhấp vài ngụm rượu. Tô Tinh Nam lim dim mắt, nói: "Nói anh nghe, bây giờ tôi thật sự, thật sự rất vui. Còn anh thì sao? Anh có vui không?"

Lục Phồn Chi gật đầu vài cái.

Tô Tinh Nam chu môi: "Sao anh không nói gì? Không vui hả?"

"Vui. Rất vui luôn."

"Hì hì hì vui là được rồi."

Tô Tinh Nam trầm mặc một lúc, nhỏ giọng hỏi: "Hồi nãy anh nghe thấy hết đúng không?"

"Lúc nào?"

"Aiss, anh biết rõ mà còn giả vờ!" Tô Tinh Nam trừng mắt nhìn anh.

Lục Phồn Chi cười thành tiếng: "Nghe được."

"Anh... Có cảm thấy tôi làm vậy là quá đáng không?" Tô Tinh Nam dè dặt hỏi.

"Cô đâu phải là người sai. Có thể khiến cô hành động tới mức đó, chắc chắn người làm chuyện quá đáng mới là cô ta."

"Tôi tưởng anh sẽ thấy tôi là thô lỗ, vô lý."

Lục Phồn Chi vừa nướng thịt vừa trả lời cô: "Tôi biết rõ cô là kiểu người thế nào, cô làm gì cũng đều có lý do, tôi tin cô."

Nghe anh nói xong, Tô Tinh Nam trầm mặc một lúc, rồi bưng ly rượu hớp một ngụm lớn.

Dường như chưa một người nào tin tưởng cô một cách kiên định như vậy, luôn đứng về phía cô.

Lục Phồn Chi lại nói: "Này này, uống ít thôi, kẻo say."

"Dễ gì, tôi còn tỉnh."

"Cô ta trộm váy của cô phải không?"

2514 words
26.10.2025

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top