Chương 4: Xuống núi

Bích Tuyết Liên là linh dược kỳ bảo hiếm có trong thiên hạ, người được nó chấp nhận sẽ thừa hưởng tất cả dược tính thần kỳ: Thay đổi gân cốt, tẩy rửa kinh mạch, bổ sung linh khí. Tương truyền rằng, người dung nạp Bích Tuyết Liên vào trong cơ thể mình sẽ khiến cho mạch máu biến đổi thay da đổi thịt, thậm chí vạn độc bất xâm, giúp cải tử hoàn sinh.

Bấy giờ, lão Quân mở ra huấn luyện cơ bản cho Thiên Yết được một tháng, con nhóc này vậy mà có thể chất dẻo dai và sức bền và khí lực đáng kinh ngạc, mặc dù còn kém xa so với các tu sĩ tu luyện nhưng so với người bình thường thì căn cơ của Thiên Yết đủ tiêu chuẩn để tiến xa hơn nữa.

Chuyện khiến lão Quân phiền muộn không thôi là dược tính của Bích Tuyết Liên chỉ dao động vô cùng mơ hồ, ngoại trừ bổ sung sinh lực sau những bài huấn luyện thể chất đến cực hạn cho Thiên Yết, thì nó không có động tĩnh gì thêm.

Lão Quân cảm thấy hình như mình bị hố một vố lớn, muộn phiền ngồi bên hồ nhỏ câu cá.

"Sư phụ, mau đến ăn tối đi ạ." Thiên Yết ở trong nhà gỗ gọi vọng ra.

Lão Quân thở dài, buông cần đi vào nhà gỗ, trên bàn đã bày sẵn hai món mặn một món chay tỏa ra mùi thơm hấp dẫn. Chậc, chuyện kia tính sau vậy. Đệ tử của lão nhất định sẽ trở thành một kỳ tài.

"Ngày mai bắt đầu tu luyện linh lực. Ta sẽ dạy cho con cách điều động linh lực và tích trữ nguyên khí ở đan điền. Một tháng tiếp theo đó sẽ bắt đầu đi đến tu luyện công pháp, lúc này là giai đoạn quan trọng để đặt nền móng cơ bản vững chắc, chỉ cần con chịu khó thì mọi việc đều sẽ dễ dàng hơn." Lão Quân dặn dò Thiên Yết.

Thiên Yết dạ vâng đáp lời, một tháng huấn luyện thể chất này so với ở thế giới trước đây của nàng thì có chút khác biệt. Nhất là mỗi ngày đều phải luyện tập những bài quyền cước đến khi thân thể mỏi nhừ, sau đó lại bắt đầu vận động chạy từ đỉnh núi xuống và quay trở ngược lại, đến tối thì thiền định dưới thác nước. Mỗi ngày đều vô cùng mệt mỏi, nhưng cũng thay đổi rất nhiều. Gần đây Thiên Yết cảm thấy thể lực của mình rất dồi dào, da dày thịt chắc không ít, thậm chí còn cảm thấy tốc độ di chuyển cũng thay đổi rất nhanh.

Đúng theo lộ trình của lão Quân, Thiên Yết bắt đầu chuyển sang tu luyện như các tu sĩ, đầu tiên là quyết pháp hấp thu linh khí, sau đó điều động linh lực và nguyên khí ngưng tụ tại đan điền. Mỗi một ngày đều lặp đi lặp lại sau đó tăng dần mức độ tích lũy. Rốt cuộc, kinh mạch gân cốt của Thiên Yết cũng bắt đầu một cuộc thay đổi mới.

Đêm hôm ấy, Thiên Yết đang tu luyện lần cuối cùng trước khi ngủ thì cảm thấy linh khí chung quanh dao động, sau đó trong cơ thể truyền đến một luồng nhiệt dần dần tăng cao như muốn đốt cháy các mạch máu trong người nàng.

Mồ hôi đổ đầy người, gương mặt nhỏ đỏ bừng như tôm luộc, toàn thân giống như bị rơi vào hố lửa. Một canh giờ dằn vặt, luồng nhiệt kia chuyển sang dày vò gân cốt, loại thiêu đốt sâu tận trong thân thể tế bào khiến cho Thiên Yết chật vật không thể nào thở nổi mà ngã lăn ra giường trúc, đau đớn chịu đựng.

Lão Quân ở phòng bên cạnh tự dưng là biết được tình hình của nàng, nhưng lão cũng bất đắc dĩ, quá trình này là bắt buộc phải tự chính bản thân đồ đệ của mình trải qua. Nguy hiểm nhưng lại có kết cả vô cùng tốt, thậm chí đây cũng là một phương thức thử thách tâm tính của người tu luyện.

Ẩn nhẫn và kiên trì, hai thứ này chính là điều kiện tiên quyết để tu tập bên cạnh thiên phú. Người có hai loại tâm tính này nhất định sẽ có thành công trong tương lai, ngoại lực chỉ là nhất thời, nội lực mới quyết định mọi thứ.

Một canh giờ tương đương với hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Thiên Yết cũng ngất đi, trên người vương lại một đống lớp tạp chất màu đen như nhọ nồi, dày chừng hai phân. Có thể nói, giai đoạn rèn luyện thể chất là tiền đề để việc thanh tẩy cải tạo kinh mạch và gân cốt được thành công như thế này.

Một tháng sau đó, Thiên Yết bước vào ngưỡng tu tập công pháp. Bộ công pháp này có tên Thiên Vũ Ám, là tuyệt học của lão Quân sáng tạo ra. Thân là một trong Tứ đại hộ pháp của Ám Chi Thành Giáo năm xưa, có thể xếp vào hàng ngũ Tông sư tung hoành một cõi thì đương nhiên tuyệt học của lão Quân cũng là đồ quý hiếm cao cấp.

Lão Quân cũng rất bất ngờ trước thiên phú của Thiên Yết. Bởi lẽ, một người tu luyện từ nhỏ cũng phải mất ít nhất nửa năm cho đến một năm để tiến vào tu luyện công pháp. Mà công pháp thân truyền này của lão có độ khó của cấp bậc Tông sư, người tu luyện cho dù có căn cơ tốt đến đâu cũng mất khá nhiều thời gian, nhưng đứa nhỏ này lại chỉ cần thêm ba tháng liên tiếp đã tiến vào tầng thứ nhất của công pháp.

Ngày kết thúc bế quan tu luyện, Thiên Yết đạt được mức độ tầng một của Thiên Vũ Ám. Linh lực trong cơ thể dao động mơ hồ sau đó dường như biến mất không thể cảm nhận được, lão Quân dùng thần thức quét qua người đệ tử của mình, lão cũng vô cùng ngạc nhiên vì không thể nhìn thấu được tu vi hiện tại của Thiên Yết, thậm chí còn hoài nghi rằng con nhóc này vẫn là một người bình thường đấy chứ.

"Nhóc con này, tụ linh khí lại xem nào." Lão Quân bảo Thiên Yết.

Thiên Yết hít một hơi, bàn tay tụ lại xoay chuyển một vòng, chớp mắt trong bàn tay đã hiện ra một quả cầu linh khí màu trắng đục chói mắt.

"Màu trắng đục sao?" Lão Quân kinh ngạc lẩm bẩm.

"Chuẩn bị một chút đi, lát nữa theo ta xuống núi." Lão quyết định dẫn Thiên Yết xuống núi, mục đích chủ yếu là đến Hội sở kiểm tra thuộc tính linh lực.

Không biết con nhóc đồ đệ này của mình còn có thể gây ra chuyện bất ngờ gì tiếp theo.

Núi Kỳ Sơn thuộc nước Lạc Triệu, cách kinh thành Đông Chấn một canh giờ đi đường, hai thầy trò vào thành đã là vào buổi trưa. Trước cả hai đều vào một tửu lâu để nghỉ ngơi và ăn uống.

Chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ trên lầu, hai thầy trò gọi ba món mặn một món chay để ăn. Vì là buổi trưa nên tửu lâu cũng khá đông người, xung quanh đều có người ngồi ăn uống, khung cảnh nhộn nhịp khiến cho Thiên Yết cũng liếc nhìn mấy lần vì tò mò.

Trước đây có xem qua những bộ phim cổ trang, đọc truyện kiếm hiệp miêu tả cảnh sinh hoạt của người xưa, tửu lâu khách điếm chắc là đều diễn ra như thế này nhỉ?

Nơi đông người thường náo nhiệt, trong tiếng trò chuyện cũng có một số thông tin bàn luận linh tinh trên trời dưới đất.

"Nghe nói, lần này công chúa của Bắc Liêu mang theo đoàn người đến chúc thọ cho hoàng thượng là để xem mắt đó."

"Bắc Liêu tỏ ý muốn liên hôn cùng với Lạc Triệu, dù chưa công bố rõ ràng nhưng mọi người đều biết được thông tin hoàng hậu Bắc Liêu muốn gả nàng ấy cho Lạc Vương gia đấy."

"Lạc Vương gia ư? Cái người mặt trắng mày hoa thân mang bệnh tật đó hả?"

"Suỵt, thế mà ngươi cũng dám nói ra lời ư? Nếu bị người của hoàng tộc biết được sẽ bị chém đầu đấy."

Nói đến đây, một hồi bàn tán lại chuyển sang tập trung vào vị Lạc Vương gia nọ. Thiên Yết vừa gắp thức ăn, vừa triển khai ngũ thức giác quan, ừm, chính là dỏng tai nghe lén hóng chuyện đó.

Lạc Vương gia là đứa con thứ hai của hoàng đế, mẹ của hắn chính là vị sủng phi một thời – Lạc Quý phi. Phong hào "Lạc" được ban cũng là vì hoàng đế thương nhớ không nguôi đối với vị phi tử này. Vị Lạc vương này cũng được hoàng đế yêu thương vô cùng nhưng tuổi còn nhỏ không biết vì sao bị mắc bệnh, không thể tu luyện.

Những người ở đây mô tả hắn là một nam nhân bước ra từ trong tranh vẽ, mặt mũi như tượng tạc không tì vết, con ngươi đen láy như thu hết tất cả vào bên trong. Hắn thường mặc một thân bạch y, ung dung tự tại không nhiễm bụi trần, giống như tiên tử hạ phàm. Toàn thân toát ra khí tức khiến người khác không dám tới gần càng không dám mạo phạm.

Chỉ tiếc, hắn không có thiên phú tu luyện. Nếu không e là toàn bộ nữ tử trong thiên hạ này nhất định sẽ chết mê chết mệt vì hắn rồi. Đáng tiếc, đáng tiếc.

"Ta thấy thật tội nghiệp cho công chúa đó quá. Lại bị gả cho một tên mặt trắng mày hoa." Gã vừa lên tiếng là con của một nhà tài phiệt nức tiếng thành Đông Chấn, tu vi cũng được xem là cao thủ. Hắn phe phẩy chiếc quạt chữ, bộ dạng khinh thường góp lời.

"Suỵt, đã bảo không thể nói ra những điều này rồi cơ mà. Ngươi không sợ bị người của hắn bắt đi hay sao?"

"Ta chỉ nói đúng sự thật thôi. Chẳng lẽ lại là có tội? Hừ, nếu hắn có bản lĩnh đó thì tới bắt ta đi." Người nọ khịt mũi xem thường đáp.

Mà hắn nào biết, trong căn phòng chữ Nhất tách biệt vẫn luôn đóng cửa ở gần bên cạnh, có hai người đang ngồi uống rượu. Không ngoài ý muốn, đó chính là nhân vật chính trong câu chuyện mà mọi người vẫn đang bàn luận.

Lạc Vương gia nhấp một ngụm rượu, nhàn nhã thưởng thức vị ngon của nó, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có chút biểu lộ gì về những lời bàn tán của kẻ khác.

"Nghe đồn, vị công chúa của Bắc Liêu tài mạo song toàn, năng lực cũng được xếp vào hàng cao thủ, được xưng là một thế hệ thiên tài. Tuy nhiên, tính tình nàng lại bướng bỉnh, tùy hứng, có chút chua ngoa. Lần này gả cho Lạc Vương gia không biết rốt cuộc nên vui hay buồn."

Lời qua tiếng lại, đa số đều tò mò xem liệu sau này, Lạc Vương gia kia có bị từ hôn vì không có năng lực tu luyện hay không.

"Sư phụ, tu luyện cũng có cấp bậc ư?" Thiên Yết nghiêng đầu, hiếu kỳ hỏi.

Lão Quân ngây ra một lúc, sau đó vỗ đầu cười hề hề. Hiển nhiên là lão đã quên mất giải thích chuyện tu luyện này cho đệ tử của mình rồi.

"Ờ, ta quên nói với con mất. Ở nơi này tu luyện cũng chia ra từng cấp bậc. Hiện tại con xem như chỉ mới nhập môn cơ bản. Thường sẽ có ba loại môn học tu luyện chính đó là Kiếm đạo, Đao đạo, Võ đạo. Mỗi môn công pháp đều chia ra làm các tầng Hạ, Đồ, Địa, Phách, Linh, Huyền, Tông. Mỗi tầng đều trải qua ba cấp nhỏ đó là Sơ – Trung – Đỉnh. Đến khi đạt được tầng tu luyện cao nhất tức sau cấp bậc Tông sư thì căn cứ vào môn tu luyện của người đó, gọi như sau: Kiếm Đế đối với Kiếm đạo, Đao Hoàng đối với Đao đạo, Võ Vương đối với Võ đạo. Các hệ linh lực chia ra làm hai loại chính, loại thứ nhất thuộc về ngũ hành tức Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Loại thứ hai thuộc về thuộc tính tự nhiên như Lôi, Phong. Hiện tại, con đã ngưng hình được linh khí, đủ điều kiện để kiểm tra thuộc tính linh lực." Lão Quân chậm rãi giải thích tỉ mỉ cho Thiên Yết.

"Vậy công pháp hiện tại mà con tu luyện là thuộc môn học nào vậy ạ?"

"Là Võ đạo. Nhưng không bắt buộc chỉ được học một pháp môn này, nhưng đa số rất ít người có thể đồng thời tu luyện được hai pháp môn cùng một lúc. Lần kiểm tra thuộc tính linh lực này cũng là để đánh giá xem con có khả năng tiến thêm một bước tiến vào hàng ngũ thiên tài như một số ít người hay không thôi. Đừng quá lo lắng. Nhân tiện, chúng ta mua một ít vật dụng cho con, bộ quần áo vải thô của tên nhóc kia vứt đi. Ta mua cho con mấy bộ mới, còn có mấy thứ trang sức nữa." Lão Quân uống rượu ăn thịt, vô cùng vui vẻ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top