Chương 4
Sáng ngày ra tôi sớm đã có một bất ngờ nho nhỏ.
Trên gương nhà tắm phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn bị che già nửa bởi mớ tóc rối tung, quần áo xộc xệch, tôi vén chỗ tóc lòa xòa vướng mắt ra thì thấy một con gấu trúc hết sức "xinh xắn" trơ mặt nhìn tôi.
" Con gấu trúc kia đi ra ta xem nào."
Con gấu kia rất "sang chảnh" không đáp.
" Ầy, không đi thì cứ đứng đấy mà nhìn, ta sắp muộn học rồi." Tôi mở vòi nước tát nhẹ lên mặt...mà khoan... trong phòng tắm này sao lại có con gấu xấu xí như thế nhể. Tôi từ từ ngẩng mặt lên, phải xem cho rõ.
Sát nữa sát nữa.
Một chút nữa, thêm chút nữa.
Và đáp lại tôi sự thật rất phũ phàng, cái đứa có hai tròng mắt thâm xì kia chính là Trần Thảo Vy này.
Tôi vuốt mặt, không phải chứ?!
...
Mặc xong đồng phục tôi lại nhìn quầng mắt "hư cấu" kia.
Một Ngô Nhật Tuyên thịt da chẳng phải sắt đồng gì mà có uy lực đến thế ư, tôi đã khinh địch quá rồi, hôm nay lên lớp nhất định phải kiếm chuyện bắt hắn đền bù thỏa đáng cho tôi mới được. Tôi vỗ mặt, lấy từ trong ngăn kéo hộp kem che khuyết điểm chị Ngân tặng từ mấy tháng trước, lúc ấy tôi thấy chẳng việc gì phải dùng nhưng hiện tại rất cấp bách, tôi phải bít kín thông tin rằng Trần Thảo Vy vì nụ hôn trán mà thảm hại thế này.
Thoa xong tôi sắp cặp sách một lần nữa rồi vác xuống phòng anh.
...
Người tôi gặp đầu tiên không phải anh trai cũng không phải chị Ngân mà là Nguyễn Hoàng Minh, hắn vào đây bằng cách nào thế?
"Anh đây là...?" Mặc dù tôi biết rõ tên hắn nhưng không hiểu thế nào vẫn cố tỏ ra nhớ nhớ quên quên.
"Tôi đến khám cho anh cô." Hắn ta cất dụng cụ tiêm chích thuốc thang trên mặt bàn, hóa ra tư cách bác sĩ đến trị thương cho Nhật Khang, hắn thu dọn xong nhắc nhở anh tôi một chút rồi đi ra khỏi nhà.
Lạ lùng thiệt cái con người này.
" Những gì cần nhắc tôi nhắc anh cô cả rồi." Hắn chuyện nghiệp đưa tờ giấy ghi đơn thuốc nho nhỏ cho tôi.
" Cảm ơn bác sĩ." Tôi cúi đầu khom lưng cảm ơn hắn
Rồi, hắn nhanh chóng mất dạng, đây là lần thứ 2 tôi gặp hắn nhưng hoàn toàn cả hai chưa giới thiệu bản thân chút nào.
Vẫn dáng vẻ lãnh đạm thơ ơ xa lạ.
...
Tôi cười cười ngồi xuống chân giường hỏi anh tôi:
"Hóa ra hôm qua không đi bệnh viện là có "vợ hiền"hả?"
"Hôm qua anh xin lỗi, lại để Thảo Vy của anh phải khóc." Anh nằm trên giường nhăn nhó đáp.
Tôi xua tay: "Ai bảo anh là em khóc chứ, vớ vẩn."
" Ngân bảo, em khóc nấc lên đấy thôi." Anh tôi nói.
Tôi nhớ lúc về đến nhà đã cố nín chịu, hầu như chẳng để ai biết trừ...Ngô Thế Tuyên, không ngờ hắn lại là tên hóng hớt như thế.
Nhật Khang như dò xét nét mặt của tôi, anh hỏi: " Mà hôm qua anh thấy cậu nhóc giúp đỡ chúng ta, là ai thế, bạn trai hả?"
Anh nói xong bật cười khùng khục, tôi giật mình nói to: "Bạn trai gì hắn chứ, em ghét còn chưa gì anh còn bày đặt người yêu á."
"Ơ thế mà anh tưởng..."
Tôi phân bua, anh tưởng... tưởng quả dưa bở ấy, chỉ được cái nghĩ linh tinh, tôi lại hỏi anh hôm qua sao quên điện thoại chỗ chị Ngân, hẹn hò hả ? Nhưng anh bảo để quên ở văn phòng chắc chị ấy thấy nên mang về hộ, chứ hẹn hò nỗi gì. Tôi bĩu môi, gọi điện tới viện kiểm sát cho anh nghỉ vài ngày " dưỡng thương" sau chào anh rồi đi học.
Hôm nay trời chắc sẽ có nắng to vì qua trời nhiều sao quá mà, tôi để cái mũ rộng vành vào rổ xe đạp, cặp khoác lên vai...tới trường thôi.
Tôi cất vội xe đạp chạy lên lớp, tầng 2 tòa nhà chính, mỗi ngày như vầy chính xác là một nỗi khổ nhưng mấy cái này thấm thám gì với mất anh chị 12 á, họ phải vật vã lê thân lên tận tầng 4 để học, sáng nào cũng như sáng nào, mỗi học sinh khối ấy còn phải xếp tài liệu thi cử ở tầng 5, vất vả áp lực dồn nén.
Năm sau chắc chắn cũng đến lượt lứa chúng tôi cho xem, ớn quá đi.
Ở cửa lớp tôi đã thấy Ngô Thế Tuyên cứ đứng mà chẳng chịu đi, tôi khinh thường vào lớp, tỉnh bơ mặc kệ ánh nhìn của mọi người.
Chỗ ngồi của tôi có một tờ A4 trắng phau với chữ nghĩa ngay ngắn cứng cáp đương nhiên tôi biết đây là của Ngô Nhật Tuyên thân tặng.
* Đứng ở cửa lớp, khom lưng cúi góc 90 độ, mỉm cười nói: "Ngô hội trưởng một ngày vui vẻ!", cầm cặp mang vào chỗ tôi ( không muốn cầm thì chỉnh cà vạt cho tôi ) làm xong tôi sẽ không để Trần Thảo Vy thiệt.
- Thông báo của Ngô Thế Tuyên no.1-*
Sấm chớp đùng đoàng nổ bên tai, óc ong ong, mắt mở không thèm chớp, khóe miệng khẽ giật giật. Tôi cứng ngắc phóng mắt ra cửa, Ngô Thế Tuyên cười tỏa nắng ngay đến con gái lớp tôi đứ hết ra trừ Nhỏ Trâm bước về phía tôi đặt tay lên vai tôi vẻ mặt thương tâm: "Bạn hiền, ta đồng cảm cho ngươi."
Tôi...tôi nghẹn lòng, tên Ngô Thế Tuyên, cậu ta cuồng trêu ngươi tôi tới thế sao?
...
Nợ tình chưa dứt, đáp nghĩa chưa xuôi tôi đành nhẫn thêm chút, nhịn thêm chút, chào thì chào tôi phải sợ cậu ta thì đã không phải Trần Thảo Vy ngày hôm nay đâu.
Một góc 90 độ, khom lưng uốn gối hạ giọng: " Hội trưởng Ngô, một ngày vui vẻ!"
Bạn sẽ không thể tưởng tượng tôi vừa nói câu buồn nôn, nhục nhã như thế nào đâu, có khi tôi phải uống 2 - 3 cốc trà chanh rửa giọng cho đỡ ghê người, cậu ta cầm cặp đưa trước mặt tôi ý bắt tôi phải cầm a.
Xin lỗi, tôi không có hứng hay để lão nương "chỉnh" cà vạt cho ngươi đi.
đưa lên, "chỉnh" này, siết, thật lực siết nhiệt tình, siết như lần đầu tiên được siết, nắm chặt như bóp chết kẻ thù.
Nhưng người " chỉnh" người siết ấy lại hoàn toàn không phải tôi, Ngô Nhật Tuyên nắm tay tôi như muốn vỡ ra rồi đây, đau điếng cả người hận là không thể hét lên mỗi tội nơi đây là lớp học, cái kiểu này là tiến không được lui không xong.
"Vy, bạn không cần làm thế nữa đâu."
"OH~~~~~~~~"
" Có nhìn nhầm không?"
" Này, Thảo Vy định thắt cà vạt cho Thế Tuyên hả?"
" Ừ, không...không phải mơ đâu, nó còn chúc Thế Tuyên sáng vui kìa."
Bla...bla
Những "bình luận viên" tiềm năng lớp tôi bắt đầu vận dụng hết khả năng "biên tập văn vẻ" cũng như tám tám tám chém chém chém điêu luyện chuyên nghiệp hết mức ngoài sức tưởng tượng. Mặt tôi đỏ bừng, hóa ra cậu ta gài bẫy tôi và tôi ngây thơ nhảy vào ngu ngơ vô bờ bến. Cuối cùng đành tránh đường cho cậu ta vào chỗ, phần mình tôi chuồn nhanh xuống căn-tin mua đồ ăn sáng.
" Trần Thảo Vy ngươi kĩ thuật không điêu luyện, kĩ sảo cũng không, làm sao có thể đọ với người ta hoàng tử nổi tiếng một "vùng" chứ, mà này tốt nhất hai đứa các ngươi nên biết điều để hòa hợp với nhau đi, không thì kỳ này điểm lý của ngươi sẽ tụt dốc thảm lắm đấy..." Nhỏ Trâm kéo tay tôi miệng lải nhải điếc cả tai.
" Ừ, ừ, thật không hiểu các ngươi nghĩ gì có thể thấy hắn đẹp trai, rồi cái gì soái ca, hỏng hết cả hình tượng nam chính bá đạo ngôn tình, điều này thực tình là không bao giờ chấp nhận được." Tôi không tài nào chịu nổi mấy lời có cánh duy nhất dành cho Ngô Thế Tuyên, tôi đây này điển hình cho một nữ nhân vật đáng yêu, kute, lại học tốt, đấy tôi đây họ không động lại đi níu áo một tên tồi của năm như cậu ta.
Tôi không phục.
" Ta mới thấy ngươi đầu óc bã đậu đấy, mà nói gì cũng nên nói nhỏ chút, ta thì không sao nhưng ngươi chắc chắn bị quần chúng ném đá ném gạch xây được vài cái biệt thự nha." Nhỏ trâm đang lo cho tôi như thế a?
" Ta biết ngươi đồng lõa với cậu ta, ngươi không xứng làm bạn ta."
" Ơ...thế ta làm bạn với ngươi cơ à, này là 'bạn hơi thân' thôi, hiểu nó rạch ròi một chút nhá."
Tôi, không nên nói chuyện với nhỏ trâm khờ này, nó đâu hiểu ác quỷ đội lốt người nhe răng một phát là chết người ấy đang nằm ở lớp mình cơ chứ.
Bỏ đi, người như nó có đàm đạo cả đời về vấn đề này chưa chắc khai sáng lên một mi-li-mét.
Xuống căn-tin, tôi mua cái bánh mỳ, một cái xúc xích và tự pha một cốc trà chanh vì hầu như mấy học sinh trường này điều kiện lắm lại kén cá chọn canh, thích uống mấy đồ được coi là giàu dinh dưỡng như: sữa, nước cam rồi ca cao...nhiều nhiều nhiều. Điều cuối cùng là trường chẳng ai phục vụ trà chanh "dở thói" đấy và may tôi cũng "kết bằng hữu" với thím Liên – phụ trách căn-tin để đáp ứng cái niềm yêu thích " ngớ ngẩn" này.
Ăn đi, uống đi cho bớt tức Trần Thảo Vy ạ.
"Này, ngươi đắc tội gì với Nhật Tuyên hả?" Nhỏ trâm cắn miếng bánh bao hỏi tôi.
"Ta không nghĩ ngươi là tiểu thư đâu Trâm ạ, à nhìn ta đường hoàng chính trực trong sáng lương thiện thế này người bảo làm thế nào ta đắc tội được với hoàng tử nhà ngươi." Tôi nhai nhai miếng bánh đáp.
" Cái hạng như ngươi mà được như thế chắc ta cạp đất lâu rồi." Nhỏ Trâm giọng khinh thường nói
"Ơ, ngươi nhìn đi, bổn cô nương thế này mà không vậy á?!" Tôi chỉ ngón trỏ vào mặt mình cất giọng lớn.
" Suỵt, nhỏ thôi má, ngươi ta nhìn." Nhỏ Trâm nhăn mặt nhắc nhở tôi đành vặn nhỏ âm lượng, cười xuề xoa với những ngươi chằm chặp lườm mình: "Haha, xin lỗi, mọi ngươì cứ ăn đi, ăn tiếp đi."
....
Hôm nay là một buổi mệt mỏi kinh niên của Trần Thảo Vy này, trời trưa quả như tôi phán, nắng rất to, ngoài ra là nhiệt độ cao muốn khùng.
Nhỏ Vân ngồi cạnh tôi trong giờ học nằm bò ra bàn than: "Má ơi nóng quá ~ mưa một chút có được không?"
Nhỏ Trâm ngồi sau nhỏ Vân cạnh tên Ngô Nhật Tuyên cũng đồng lòng: "Mẹ ơi, nóng, ê, Vy ngươi kêu cái Ngọc bật quạt số 1 đi, ta chết nóng rồi này."
Tôi cảm thấy người "hấp hấp" nói thầm: " Cố chịu đi, ngươi chết cóng còn gì."
"Nóng không phải cóng, bật số to lên cái." Nhỏ Vân dại dột loa lên làm cô giáo trên bảng quay phắt xuống phán câu xanh rờn, mát ơi là mát: "Ai vừa nói đứng lên."
Xong phim...nhỏ Vân cuối giờ đã bị phạt quét sân trường cùng với việc tắt-hết-quạt-đi.
Bức xúc muốn bứt cúc quá a.
________
Tan học, cô giáo ra khỏi cửa, nhỏ Trâm lên viết bài tập rồi cả lớp ào ra, chết ngạt trong hũ dấm tẩm ít son phấn của chị em mất thôi. Tôi thấy mặt cũng hơi khó chịu khoác cặp chạy ra phòng WC rửa tạm, cuối cùng quay lại, chuyện trực nhật này đâu phải riêng mình nhỏ Vân cả tôi với nhỏ Trâm cũng tham gia mà.
Tuy nhiên hôm nay nhà Trâm có việc, Vân thì phải họp câu lạc bộ nên hai đứa nó làm nguyên một nửa phần còn lại "ưu tiên" cho tôi với điều kiện sẽ được hậu tạ xứng đáng, tôi đương nhiên không thể từ chối.
Hai đứa làm một nửa đã phờ phạc đến đờ đẫn, tự nhủ trường to quá xá, trước thì kêu nhỏ bây giờ cái nhỏ này đang nắm giữ " sinh mệnh" của con người đấy.
Tiếng trổi tre cứ xoèn xoẹt, cái nắng như thiêu đốt rát bỏng kinh khủng, mồ hôi lao động nhễ nhãi thấm vào áo bết chặt vào người rất nóng rất khó chịu, tôi kéo kéo chổi miệng chẳng buồn mở, mệt rút hết hơi, không còn sức mà nói nữa; hơn 40 phút sau nhỏ Trâm với nhỏ Vân lục tục cắp đồ về miệng không ngừng rên lên rằng: thôi rồi không xong rồi, muộn thật rồi...
Chúng nó nhanh chóng tạm biệt tôi và rời khỏi sân trường, tôi lại côi cút đứng quét lấy quét để, chân tay mềm nhũn linh hồn gần lìa khỏi xác. Cả trường đều im lặng, im lặng khiến người ta có cảm giác rợn người, nghĩ tới đây tôi rùng mình đẩy nhanh tiến độ chút chút mà về ngay. Nhưng sức gái có hạn, tôi còn một phần 3 chỗ ấy mới đi được, kiệt sức, tôi chẳng thể lê người nữa rồi.
Gương mặt ai đó sát gần, phả vào mặt tôi hơi thở nóng bỏng cuồng nhiệt, tôi ngây người không động đẩy, ngược sáng nên mắt tôi dịu đi để nhận diện khuôn mặt kia. Đẹp trai lãng tử lại xen chút tri thức khá ấn tượng. Tôi hình dung rằng ngay này đây đấng tối cao đã gửi tới cho bản thân một thiên sứ cứu cái mạng nhỏ nhoi là tôi mà người tốt bụng kia không ai khác là người tôi ghét nhất – Ngô Thế Tuyên.
" Tận lực rồi hả, đúng là kém văn hóa còn yếu sinh lí." Cậu ta nhếch khóe môi nói.
Tôi đẩy hắn ra rồi đáp: " Ờ, có liên quan tới cậu không?"
Cậu ta trả lời, bộ dang vận cao cao tại thượng như thế: "Đưa chổi đây, tôi quét giúp."
Tôi nghi nghi hỏi lại: " Thật không, tôi tin cậu sao được."
Hắn đưa hộp trà chanh mát lạnh rất rất nhiều đá, không hiểu tìm được ở đâu, mắt tôi sáng quắc như đèn huỳnh quang 220V không điều kiện vơ lấy, mặc dù biết nguy hiểm nhưng tôi vẫn nhận, tội gì phải khổ có đồ uống yêu thích ướp lạnh và ngồi thảnh thơi hưởng lợi, ai mà dại chứ.
Ngồi trong bóng mát của cái cây gần đấy tôi hút lấy hút để hộp nước lòng gào lên sung sướng: "Má ơi con sống rồi."
Tôi cười te tởn nhìn Thế Tuyên đang cầm chổi quét rất hăng tiết, có lẽ hắn đã cảm thấy tội lỗi nên đang cải tà quy chính chăng, ôi tự dưng bạn Thế Tuyên lại tốt đến vậy sao, càng lúc càng thấy quý mến bạn ấy lắm lắm a~~~.
Khoảng 15-20 phút sau cậu ta sức trâu bò đã giúp tôi hoàn thành tất cả khu vực được phân và thanh lý giúp chỗ nước còn sót lại trên tay tôi, có vẻ hắn khát phát dại lên.
Tôi nhất thời ngây ra, cả một hộp nước tôi uống còn chưa đã cậu ta nỡ lòng nào hòa hết vào dòng máu mình.
"Đi về thôi." Cậu ta giục
" Ừ cậu về đi." Tôi xua xua tay.
"Hả?"
"Ơ không cậu tính ở đây chắc?" Tôi hỏi
" Đưa tôi về đi." Câu ta hồn nhiên đáp.
"Tôi á?" Miệng tôi há to
"Tôi giúp cô trực phạt mất công mua trà chanh cho cô để làm cảnh à?" Hắn tỏ vẻ bức xúc nói
" Ơ thế tôi khiến cậu giúp à?" Tôi đây rất tỉnh nha Tuyên công tử.
"Được, vật tối nay zalo cô chết rồi." Hắn gằn giọng đe dọa tôi.
...
Thử đặt giả thiết Trần Thảo Vy tôi không cho Ngô Nhật Tuyên kia về cùng thì sẽ như nào?
1.Trần Thảo Vy bị nhóm người "tập kích" tại nhà gây nên hậu quả khôn...lường
2.Thông báo zalo đinh đinh thi nhau nhảy tới khiến cái điện thoại of me phải lìa
đời "đơ-toàn-tập".
3.Trần Thảo Vy làm trực phạt giúp Huệ Vân ( huhu cái này chết nữa, đây gọi là thiên vị bạn bè à không nghiêm trọng hơn là tội bao che và thầy cô sẽ đánh giá học sinh chăm ngoan chính tôi như thế nào???" )
Ngậm ngùi nhìn Ngô Thế Tuyên một cái tôi nén đau thương ngồi lên yên xe đạp tay nắm ghi đông thật chặt miệng rít lên: "Ngô hội trưởng mời đại nhân lên kiệu."
Cậu ta dương dương tự đắc nở nụ cười chiến thắng khiến lão nương hận không thể đập vào bản mặt đã được người đời ca tụng là hotboy kia, cơ mà trừ tôi, tôi là tôi không thương mến hắn chút xíu xìu xiu nào.
"Nhỏ khó ưa làm phiền rồi." Nói đoạn hắn nhảy lên yên sau của tôi ngoác mồm cười khoái trá.
...
Đời thủa nhà ai một cô gái 17 yếu đuối phải đèo một thằng dở hơi lớn xác cao mét 7 mét 8 cân nặng khỏi bàn, đạp trên xe mà lòng đau quặn thắt, nói không chừng sức gái mọn hèn này sắp từ rã cõi trần rồi.
Tôi thở hồng hộc vận công hết lực thẳng tiến về phía trước, cũng may trời trưa nổ lửa mà chẳng có nhiều xe mấy nếu không Trần Thảo Vy này tạm thời nói lời vĩnh biệt thế giới.
" Ngô Nhật Tuyên cậu có phải là người không hả?"
" Ơ...tôi không những không phải người mà còn đẹp trai như sao hạng A ấy chứ."
" Bạn học Ngô à...vì sao đưa...bạn đến...?" Tôi nói từng quãng đứt đoạn
" Đến với thế giới tôi tự hào mình đẹp trai." Ngô Thế Tuyên nói với tôi bằng giọng "vô cùng hãnh diện."
Anh trai à cứu em gái với sắp không chịu nổi người như tên Ngô Thế Tuyên mất thôi.
" Nhà cậu...ở đâu...sao...mà xa quá má?"
" Cứ đi đi sắp đến nơi rồi." Cậu ta phán một cậu...xanh rời mát ơi là mát.
Tôi tự hỏi "sắp đến" của con người này nó "sắp" tới mức nào, mẹ ơi, tôi thề là lần sau không bao giờ giúp đỡ ai nữa, cứ phải chịu khổ cực như vậy thà tôi không làm.
Tôi thừa nhận bản thân không chút nghĩa khí nhưng mà...bổn cô nương muốn đến với các cụ quá ư.
Đi mãi đi mãi tôi mới nghe được giọng như "giải phóng" của Ngô Thế Tuyên.
" Đây! Nhà của thiếu gia đây rồi."
Theo lời hắn...đấy gọi là nhà được sao?
Sân rộng thênh thang cỏ hoa rợp bóng hương thơm lay động lòng người, nhà ở 2-3 tầng tông trắng điểm lên là những ô cửa sổ khung màu xanh da trời bắt mắt, hiên nhà là dàn hoa giấy cuốn ngay ngắn như thể bàn tay thợ làm vườn phải vô cùng tỷ mỉ để tỉa uốn các cành sao cho hoàn hảo nhất, lối vào nhà lát gạch đá hoa văn chạm chổ rất khéo.
Là thiên đường sống, đẹp dữ dội thế này bảo sao Ngô Thế Tuyên muốn mau chóng về nhà.
" Tôi...được vô chứ?" Bất giác cái miệng của tôi không tự chủ được cất lên
Cậu ta kép tay áo lên nhìn đồng hồ và nhíu mày đáp: " 1h kém 8 phút, thôi được vào đi."
"Hả?" Cái gì đèo hắn mất hơn 30 phút cớ á
"Dù gì cũng mất công như vậy rồi tôi cho cô ăn nhờ ở đậu một buổi đáng ha."
Ai ăn nhờ ở đậu nhà ngươi??
...
"Bố mẹ cậu không ở nhả hả?" Tôi ngó nghiêng một lượt trong nhà.
"Ờ, đi hết, một mình thiếu gia ở nhà...này...đừng nói cô 'làm gì' tôi đấy." Ngô Thế Tuyên nheo nheo mắt dán vào mặt tôi
Mặc cho tôi là sắc nữ đi chăng nữa với cái bản mặt "tàn bạo" của cậu ta mà nói bổn lão nương chắc mình không có hứng đâu: "Làm gì mà làm gì, tầm bậy."
"Ơ, bậy chỗ nào hả?" Hắn không buông tha cho tôi, tiện tay vứt cặp lên sopha phòng khách.
"Ầy bạn học tuyên đúng là thiếu gia nhà giàu lại còn học giỏi người người yêu mến...đương nhiên tôi không thể 'làm gì' được rồi."
Nói thật chứ Trần Thảo Vy đây không phải dạng vừa đâu nhé...~!
Theo như tình trạng Ngô Thế Tuyên sẵn sàng phục vụ tôi món ăn vạn người mê
Bánh mỳ sữa vinamilk mát lạnh
"Bạn có thể 'keo kẹo' thêm chút nữa không?" tôi nguýt Nhật Tuyên một phát.
" Có cái này cho vào mồm là ok rồi thím bớt 'kiêu' đi." Hắn cũng tỏ vẻ khó chịu nói với tôi.
Tôi thà bảo anh tôi gửi đồ ăn tới chứ thề nhìn mấy thứ này tôi hãi không muốn động tí ti a.
Tôi vớ cái điện thoại bấm bấm số quen thuộc, không quên đưa tay lên miệng khẽ "suỵt" một cái.
" Không về hả?" Cuối cùng giọng giáng thế... Khang Thần thánh xuất hiện.
" Ụp pa cho em đồ ăn đi em đói ghê ghớm luôn ~''~" Tôi ngọt giọng nói
" Anh đây bẹp giường thì không thấy hỏi han đâu?" Nhật Khang giận rồi....
Tôi cười hihi đáp: " Anh trai của em có người ta chăm rồi cần chi tới em gái này chứ..."
Tôi quên mất thằng cha bên cạnh đang nhìn mình nguây nguẩy lắc đầu, miệng "ìu ~~" rồi ho khan đáng ghét kia á.
Tôi dư dứ nắm đấm thẳng mặt tên đáng ghét kia miệng mở khẩu âm: "Mong ăn thì câm."
---10 phút sau---
Bạn có biết cửa hàng của anh tôi tuyệt thế nào không?
Không chỉ nằm ở vị trí đẹp, trung tâm thành phố đông kẻ qua người lại ngoài ra menu còn độc lạ nữa nha.
Tầng 1 và 2 nơi giải khát lí tưởng; tầng 3 tầng 4 dành để mang đến ẩm thực tùy theo nhu cầu của khách: mong món nào thỏa món nấy, nguyên liệu được vận chuyển từ trang trại mini của gia đình cách quán hơn 20 cây số, thỉnh thoảng tôi có đến đấy giúp anh làm vườn cũng rất vui nha.
Đồ ăn chế biến dưới bài tay đầu bếp người Việt gốc hoa tên Dịch Họa Hân - chị này xinh gái lắm cơ nấu ăn cực giỏi hầu như ăn uống trước giờ của anh em tôi đều ở cửa tiệm nè hết đóa, đương nhiên chị ấy làm cho ăn rồi hê hê.
Tôi vừa nhai đồ ăn vừa giới thiệu "tiệm ăn uống huyền thoại" cho tên Ngô Thế Tuyên, cậu ta cũng khá hợp tác nghe tôi nói không biết cóa lọt tai hay không...nhưng thôi kệ mặc xác đi.
" Này, cô có biết là..." sau một hồi vểnh tai nghe cậu ta ngập ngừng nói với tôi.
" Biết gì cơ?" Tôi ngẩng mặt hỏi
" Cô không có gọi bánh viên chiên và trà chanh ở đấy." Ngô Thế Tuyên nhăn nhó nói
Hển? cậu ta nói giông giống một người, à đúng rồi...Nguyễn Hoàng Minh
" Cậu khôn nhể tôi mất công xuống nước xin ông anh bữa cơm free rồi cậu còn muốn trà chanh phục vụ riêng tôi với bánh viên nữa hả?"
"Thật là mất hứng quá đi." Ngô Thế Tuyên cho thìa cơm vào miệng mặt ỉu xìu đáp.
Không ngờ anh tôi mang trà chanh bán cả cho tên đáng ghét này gọi gì độc quyền nữa chứ, nhất định tôi phải xử đẹp huhu...
" Này, câu cũng hay đến quán nhà tôi lắm hả." Tôi vừa cười vừa hỏi hắn
Không ngờ cậu ta thành thật đáp: "Không tưởng được chủ quán là anh trai cô, chuyện mua trà chanh với bánh viên là thường xuyên nếu không trực tiếp tôi nhờ người mua hộ."
"Được, lần đâu tiên bổn cô nương mới thấy nhà ngươi nói được mấy lời lọt tai, chiều đi học về mời chú và nhỏ Trâm tới 'quẩy' ok?"
Hắn không những không cảm kích còn bĩu môi lên với tôi: "Hôm nay hào phóng kinh quá má."
"Chuyện sư tỷ ngươi không hào phóng mới lạ."
Và đấy là lần đầu tiên tôi đến nhà Ngô Thế Tuyên...mọi chuyện nhạt thế đấy.
Ăn no tôi nhân tiện mang đống vở sách lí tới thỉnh giáo Ngô Thế Tuyên, hắn vẫn vẻ thắng thế ngạo mạn dạy dỗ tôi.
Tới giờ đi học hai đứa vẫn đạp xe tới trường nhưng lần nay Ngô Thế Tuyên đã lôi chiếc xe địa hình của hắn ý như không-muốn-làm-khổ-con-gái.
Đến lớp không những nhỏ Trâm với nhỏ Vân không lên tiếng 'cảm ơn' tôi thay vào đó là ánh mắt ám muội nhìn tôi.
"Trần Thảo Vy ngồi xuống." Nhỏ vân kéo tay tôi ấn vai tôi xuống ghê thật 'thô bạo'
" Ầy, Thảo Vy sao hôm nay ngươi với Ngô hội trưởng đi với nhau vậy, lại còn tỏ ra thân thiện không 'bùng cháy' như mọi hôm nữa chứ." Nhỏ Vân đập tay xuống bàn trông tỏ ra khá nguy hiểm.
"Này này, Vân, Trâm sao các ngươi không tin ta lại lại đây lão nương kể cho mà nghe."
Vậy là mọi thứ tôi biết được nghe được ngóng được đều một lèo kể hết cho hai đứa nó câu chuyện thấm đẫm 'tâm tư' của thằng con trai 'mới lớn'
"Ngươi nói cái gì thằng Tuyên nó..."Nhỏ Vân thét lên may mà Nhỏ Trâm kịp bịt miệng mặc dù tình trạng của nhỏ cũng chẳng hơn là bao.
Nhỏ Vân lấy lại tinh thần ngồi xuống chăm chú thì thào.
"...nó thích chị Họa hân á?"
Tôi thầm nghĩ con trai đến tiệm chỉ mong gặp chị hân, con gái đến tiệm muốn nhìn Nhật Khang chứ chuyện thưởng thức đồ ăn cũng thành phụ kiện và phương thức lạc hậu thỏa nguyện ước mơ trai xinh gái đẹp của khách hàng hết a, ngoại trừ việc làm ăn của mấy bác tai to mặt lớn thì đều dắt nhau vào tầng 4 ( tầng thượng dành cho khách VIP) mới may ra nghiêm túc chú tâm một chút.
"Chứ sao, hắn bảo không trực tiếp thì nhờ người đi hộ mà đi hộ thảo nào cũng chụp lén chị Hân ấy chứ." Tôi khẳng định
"Ngươi nói ta nghi lắm lắm luôn." Nhỏ Vân gãi tóc nheo mày nói
"Thật, không tin sau khi tan học đi kiểm chứng, ok?" Tôi đáp
"Ngươi nói nhá là chị họ của thằng bé ta nhất định xem thực hư thế nào." Nhỏ Vân gật đầu thật mạnh.
Nói trắng ra nhỏ muốn ăn uống miễn phí chứ xem xét gì, mặt tôi thộn ra mặc cho bàn tay nhỏ trâm xoa tóc rối tung rối mù...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top