Ngoại truyện 2: Tổng giám đốc phu nhân bị bệnh não cá vàng

Những tưởng đâu mọi chuyện hết thảy êm đẹp trong những tháng ngày hiện tại, nhưng dạo gần đây Đan Ny lại có một chút vấn đề cũng khá là đáng ngại. Nói chính xác hơn nàng bị một căn bệnh dân mạng hay gọi là "não cá vàng". Vài người nói phụ nữ sau khi sinh con thường sẽ lâm vào một vài trạng thái bất thường, có người bị trầm cảm sau sinh, có người lại nói trước quên sau. Đan Ny chính xác là bị hiện tượng thứ hai, cũng không biết do triệu chứng sau khi sinh con hay do lúc trước đầu của nàng bị đập tới đập lui nữa.

"Vợ bé nhỏ, đi khám với chị mau lên" Trần Kha cứ cách mấy ngày sẽ bắt nàng đi kiểm tra đủ thứ hết, cô phô trương đến mức nói sợ rằng Đan Ny sẽ lại quên đi cô.

"Em không đi mà, em có bị gì đâu mà chị cứ bắt em đi khám tới thành bệnh hà" Mấy lần đi kiểm tra về Đan Ny đều rất mệt, có lẽ lúc trước nằm viện nhiều lần thật khiến Đan Ny ám ảnh không muốn vào viện.

"Nhưng dạo gần đây em cứ hay bị quên đủ thứ hết, một ngày nào đó em sẽ quên mất mình có chồng và ba đứa con luôn"

"Không có mà, chị đi làm đi trễ giờ rồi"

Không nhắc cũng không nhớ hôm nay có một cuộc họp vô cùng quan trọng, nếu như cô không đi ngay sẽ khó ăn nói với đối tác của mình. Dạo trước cô luôn luôn muốn tống gia nhân sang nhà mẹ vợ để tiện việc gần gũi với Đan Ny, nhưng dạo gần đây nàng cứ bị não cá vàng như vậy làm cho cô không yên tâm để Đan Ny chăm con một mình.

Cô không có nói oan cho vợ của mình đâu, giống như mới hôm qua vậy, nàng nói đi đón Linh Đan đi học về thì hai mẹ con sẽ qua nhà bà ngoại chơi. Rốt cuộc lại đi đến nhà của mẹ trong khi còn chưa có đón Linh Đan, lúc cô vừa mới tan làm về nhận được điện thoại của cô giáo hỏi sao không có ai đến đón Linh Đan.

Còn nữa còn nữa, vào mấy hôm trước đã cho hai em bé nhỏ bú sữa đến no nê, không biết đi xuống vườn đi dạo suy nghĩ đến chuyện gì lại tiếp tục lên cho tụi nó bú sữa. Linh Giao, Linh An cái bụng căng phồng dĩ nhiên không thèm bú nữa rồi, lúc đó nàng lại quýnh quáng hết cả lên gọi cho bằng được cô về nhà đưa chúng đi khám bệnh. Một lúc sau gia nhân đi chợ về mới nói lúc nãy đã thấy mợ chủ cho hai em bé nhỏ bú sữa rồi mà.

Mới tuần trước thôi cô nói với nàng sẽ đưa cả nhà ra nhà hàng ăn, ở nhà chuẩn bị sẵn sàng hết đi cô sẽ về đón. Đến lúc cô về lại nhìn thấy nàng cùng Linh Đan ngồi ăn cơm ngon lành, giống như cuộc gọi cô gọi lúc nãy đã đi vào dĩ vãng vậy.

"Bây giờ chị đi làm, chị mà còn nghe gia nhân nói em lại quên chuyện gì thì đừng hòng không chịu đi khám" Cô thở dài một tiếng đứng ngay ngắn cho Đan Ny chỉnh lại cổ áo của mình, trước khi đi cũng không quên quay lại hăm he một tiếng.

"Con người ai chẳng có lúc quên chứ, chị nói dai quá đi" Nàng cũng đi theo cô ra bên ngoài tiễn chồng đi làm, cánh môi chu ra giống như sắp đụng vào người cô luôn bất mãn cô cứ nói dai.

"Ông xã, đi làm vui vẻ" Đợi đến lúc cô lên xe còn cố tình đưa tay lên vẩy vẩy cuối cùng lại ngọt ngào hôn gió một cái, nét mặt rõ ràng tươi rói khi tiễn được bà cụ non Trần Kha.

"Liệu hồn em đó, đừng có nghĩ làm như vậy chị sẽ mềm lòng" Mặc dù là nói cô biết Đan Ny đang cố tình nhõng nhẽo với mình để được ân huệ, nhưng cũng khó tránh khỏi cánh môi vẽ lên một đường cong vui vẻ lái xe đi làm.

"Con đi học nha mẹ" Linh Đan nãy giờ làm bù nhìn trong cuộc nói chuyện của họ, bây giờ ngồi ở ghế phụ mới có quyền lên tiếng.

"Linh Đan đi học vui vẻ, bye"

Người có bệnh thường không chấp nhận mình bị bệnh, rõ ràng là ông xã đại nhân làm quá vấn đề lên thôi, nàng chỉ quên có mấy chuyện lặt vặt thôi chứ đâu có nặng lắm đâu. Đợi đến lúc cô đi khỏi tầm nhìn Đan Ny mới chịu vào nhà, giờ này còn sớm đến như vậy không biết phải làm gì nữa.

"Linh Giao, Linh An nói chuyện với mẹ đi nào. Ba và chị hai lúc nào cũng đi bỏ mẹ đến chiều tối mới về đó" Có nhiều con xem ra có lợi nhất là khoản không sợ cô đơn, hai em bé nhỏ còn nằm trong nôi dĩ nhiên không có bỏ mẹ được rồi.

"Um..ma...um...ma" Linh Giao đôi mắt to tròn nhìn lấy mẹ, không có phải người ta cố tình nịnh mẹ đâu, nhưng chữ ma dễ phát âm hơn chữ ba nhiều. Mỗi lần Tiểu Linh Giao nhìn thấy mẹ đều quơ quào hai tay giống như muốn mẹ bế vậy.

"Phì...phì..." Anh ba Linh Giao nhõng nhẽo với mẹ sao không cần biết, Tiểu Linh An cứ nằm đó phì phì nước bọt cầm mấy con thú nhồi bông lên cắn cắn.

Đan Ny mỗi bên tay bế một đứa còn cố tình lắc lư chọc cho chúng cười nữa, đột nhiên lại nhíu chặt đôi chân mày không biết từ nãy đến giờ mình có cho chúng bú chưa nữa. Không được rồi, điệu này nàng nhất định phải ghi note lại mấy chuyện đã hay chưa làm mất. Đặc biệt nhất là không được để cho cô biết nàng lại quên mất chuyện gì, dạo gần đây cô nói dai muốn chết người ta.

Lần này quả thật là chưa cho Tiểu Linh Giao lẫn Tiểu Linh An bú rồi, bọn chúng vừa nhìn thấy hai bầu sữa ấm nóng của mình đưa đưa cái miệng nhỏ xíu xiu vô "ăn sáng" mà. Con nít thật sự tốt số, không lo không nghĩ gì hết, không biết đã no nê hay chưa mà ngủ luôn trên tay của nàng khi miệng vẫn còn ngậm lấy ti của mẹ. Lắm lúc còn giật mình xong rồi lại nút chùn chụt sau đó lại ngủ tiếp. Sau khi hai em bé nhỏ ngủ nàng mới giao chúng lại cho gia nhân canh chừng, đi xuống dưới nhà xem tivi được một lúc liền thấy buồn chán muốn ra ngoài.

Không phải là sợ đến công ty tìm cô sẽ bị ăn sạch sẽ mấy ngày đi không nổi đâu, bởi vì hôm nay ông xã đại nhân có một cuộc họp rất quan trọng không biết bao giờ mới xong nên không tiện đến đó. Để xem, tả của Linh Giao và Linh An sắp hết rồi thì phải, cũng tốt, đi ra siêu thị mua một ít đồ mới được.

Nói liền làm, Đan Ny lựa chọn một bộ quần áo thoải mái đi vào gara chọn chiếc xe gần với mình nhất, trong lúc dự định lái ra khỏi nhà lại phát hiện túi xách của mình bị xước từ lúc nào không rõ, ngay sau đó đi vào nhà đổi một cách khác trực tiếp tự lái xe đi vào siêu thị cách đó cũng khá xa.

Phụ nữ ba con đi chỉ là đẩy chiếc xe xung quanh các mặt hàng lựa chọn thôi mà, lại có thể thu hút ánh nhìn của người khác như vậy. Cũng khó trách ghê lắm, bản thân toát ra nét đẹp ủy mị lại có một chút kiêu sa, ngoài ra còn là phu nhân của Tổng giám đốc DK nhiều lần trên mặt báo nữa. Khó trách mọi người lại tập trung vào nàng nhiều đến như vậy, thật không nghĩ ở ngoài đời Tổng giám đốc phu nhân còn đẹp hơn trên ảnh nhiều lần. Đúng là gia đình gì "trai tài gái sắc" hết sức mà, thật khiến người ta ganh tị.

Đan Ny bắt gặp mọi người nhìn mình cũng cười lại xả giao, lại không biết trời sinh mình ra yêu nghiệt hay sao lại còn muốn cười là cười. Đó đó nhìn xem, một vài người trúng độc thính của Tổng giám đốc phu nhân đến quên cả lựa đồ rồi.

Gì chứ nàng đi vào đây mua sắm chứ đâu phải đứng tạo hình cho mọi người nhìn đâu, dĩ nhiên phải ưu tiên đi chọn lựa những mặt hàng mình yêu thích rồi. Đan Ny cứ đẩy xe qua hết khu này đến khu khác, nàng giống như muốn gom cả cái siêu thị về nhà, thứ gì cũng mua thứ cần mua lại không mua - tả em bé.

Lúc xếp hàng chờ thanh toán lại cứ đưa tay lên đập vào vầng trán nhô cao của mình, dường như là có thiếu thiếu một cái gì đó nhưng quả thật là nhớ không nổi mà. Thôi kệ đi, nếu như về nhà phát hiện quên thứ gì sẽ đến mua sau. Hai người đứng ở phía trước của nàng cũng đã được thanh toán xong, nhân viên siêu thị đưa từng mặt hàng của Đan Ny mua qua mã quét còn toát cả mồ hôi, mua đâu mà nhiều dữ lại còn toàn hàng tốt không mới chịu, vợ của Tổng giám đốc có khác mà.

Ông xã đại nhân nói ra ngoài đường đem nhiều tiền mặt thật nguy hiểm, nên mới làm cho vợ bé nhỏ một tài khoản muốn mua gì cũng được, nhưng thường thì Đan Ny chỉ dùng nó kiểu như đi siêu thị như vậy thôi. Quần áo, trang sức hay phụ kiện tất cả cô đều mua cho nàng đến độ xài không hết rồi.

Số tiền hiện lên trên khung làm một vài người lắc đầu ngao ngán, Đan Ny ngay lập tức lấy thẻ của mình ra để thanh toán, mọi người xếp hàng sau nàng đã chờ rất lâu cho khách hàng vip này rồi.

Vấn đề đáng nói chính là lúc nãy Đan Ny bỏ ví tiền vào túi xách kia, rốt cuộc đi vào đổi cái khác lại không tráo đồ bên trong qua. Bây giờ túi xách nàng đang đeo một bên vai chính xác là không có tiền lẫn điện thoại. Trời ơi chuyến này thật sự xong rồi, bất quá có thể mượn tiền của mấy người ở đây trả rồi thanh toán lại cho họ sau cũng được, ai chẳng biết nàng là vợ Tổng giám đốc DK chứ. A nhưng mà cái này càng chết hơn, nếu để truyền đến tai cô thì xác định cô sẽ lại nhốt nàng ở nhà đợi đến ngày đến giờ đi khám bệnh cho xem.

"Tôi, tôi quên mang theo ví tiền rồi, có thể trả lại hàng hay không?" Lúc nói ra câu này còn không dám nói lớn nữa, thật xấu hổ chết đi được, sao cái đầu càng lúc càng hư vậy trời.

"Xin lỗi quý khách nhưng chúng tôi đã nhập vào máy rồi ạ"

"Đan Ny" Bởi nói gia đình của Lực Phi luôn luôn là vị cứu tinh của nhà nàng, xem đó, trong tình huống như vậy liền gặp được Sam Sam tỷ tỷ.

"Tiểu Thụ Tỷ Tỷ quên đem tiền hả? Mẹ ơi, trả dùm Tiểu Thụ đi" Kỳ Kỳ hôm nay không có học sáng nha, cùng với mẹ đi siêu thị ai ngờ lại gặp được nàng.

Nhờ có Sam Sam cuối cùng Đan Ny cũng thanh toán xong đám đồ đó, còn phải nhờ đến nhân viên siêu thị đem nó ra để vào xe cho nàng vì nặng quá. Về nhà giờ này lại không biết làm gì, nhà của Sam Sam cũng gần đây ghé qua đó chơi một chút sẵn tiện cảm ơn chị ấy luôn.

"Chết rồi Sam Sam, em dạo này thật không biết phải nói sao? Có khi nào giống chồng em nói không? Em sẽ lại quên hết mọi thứ" Đan Ny ngồi trên sofa nhà chị ấy hết mực thở dài, tình hình càng lúc càng nặng nha.

"Không có gì đâu, lúc trước chị sinh Kỳ Kỳ xong cũng bị như vậy một thời gian" Chị ấy dĩ nhiên hiểu rõ mấy chuyện này, phải làm cho Đan Ny bớt lo lắng rồi.

"Thật không chị? À mà chị đừng có nói cho chị ấy biết, nhất định chị ấy sẽ giận lên cho xem"

"Là Kha chỉ quan tâm em thôi, bộ em không biết lúc em mất trí đã hành hạ chỉ khổ ghê lắm sao? Chỉ sợ là phải rồi"

"Em biết là chị ấy thương em, nhưng mà chị không biết đâu, dạo gần đây chị ấy thật khó tính, bực bội chuyện gì là cằn nhằn từ sáng tới tối, rồi lại còn..." Nói đến đây đột nhiên cả gương mặt của nàng thoáng hiện phiếm hồng, mấy chuyện đó đâu có tiện nói chứ.

"Có thời gian rảnh đi ra ngoài nhiều một chút cho khuây khỏa đầu óc, không có gì làm có thể hẹn chị đi cafe hay mua sắm, dù gì chị cũng không có gì làm. Đi chơi cho tâm trạng thoải mái thì tình trạng đó sẽ không còn nữa"

"Dạ"

-----------------

Trần Kha sau một ngày đi làm mệt mỏi quay trở về liền nhìn thấy Đan Ny ăn mặc câu dẫn còn nháy mắt với cô, thường thì mới làm sai chuyện gì đó mới giở trò như vậy hòng nhận được sự tha thứ. Bất quá cô đi làm cả ngày mệt rồi nha, hiện tại không có muốn vận động tay chân lắm đâu, có gì khi màn đêm buông xuống rồi tính sau.

"Nói đi, em lại quên thứ gì?" Cô đứng yên cho nàng tháo bỏ cavat của mình rồi đem vest ngoài treo lên gọn gàng, còn cố tình dụi vào người của cô nữa.

"Không có mà, chị không tin có thể đi hỏi gia nhân đi" Bị nói trúng tim đen từ trong thâm tâm giật mình một cái, nhưng cũng rất nhanh chóng làm ra nét mặt giận dỗi.

"Được rồi, được rồi, không có thì tốt, sao đột nhiên hôm nay ngoan vậy?" Cô nằm dài xuống giường kéo theo nàng nằm lên người của cô, liên tục đưa tay vuốt ve lấy tấm lưng lành lạnh mát rượi của vợ bé nhỏ.

"Đâu có, là em thấy chị đi làm về mệt nên mới tốt với chị một chút. Ông xã, em dọn cơm cho chị"

"Vợ bé nhỏ, lúc nãy chị đã gọi về nói với em chị đi ăn cùng đối tác rồi mà"

Bình thường mỗi lần nàng dọn cơm cho cô đều làm cho bạn Trần Kha thật thích, nhưng điều vừa rồi chứng tỏ đầu óc của Đan Ny lại bỏ đi đâu mất. Ngay lập tức chồm tới ôm lấy cả người của nàng kéo lại xuống giường, gắt gao đem cả cơ thể của Đan Ny vùi sâu dưới thân mình.

"Không mà, hôm nay em mệt lắm, em không muốn đâu" Nàng còn tưởng là cô lại giở trò lưu manh trên người mình, rốt cuộc lại nhìn thấy cả chân mày của cô đều nhíu chặt lại.

"Đan Ny không nói nhiều, ngày mai chị xin nghỉ ở nhà dẫn em đi khám bệnh. Em dám cãi lời chị, chị sẽ không nhân nhượng với em nữa"

"Em biết rồi, chị đi xuống người em đi"

Trần Kha bán tính bán nghi lời hứa của Đan Ny, ngày mai nhất định sẽ lại viện lý do để không đến bệnh viện nữa cho xem. Bất quá nhìn thấy vợ bé nhỏ bị áp đến giống như sắp khóc lại mềm lòng đôi chút, ngày mai sẽ cố gắng dùng lời ngon tiếng ngọt với nàng một chút để Đan Ny bớt chống cự, còn bây giờ cô là phải đi tắm đã.

-----------------

Đúng là trời cũng muốn giúp cho Đan Ny, sáng nay ở phía phim trường xảy ra một số chuyện trục trặc cần Tổng giám đốc đến xem xét vì Lực Phi đã đi công tác. Trần Kha nói chỉ đi một chút sẽ về cấm không cho nàng ra khỏi nhà đợi đến lúc đi khám bệnh. Ai lại ngờ ở phim trường lại gặp vài chuyện hết sức phức tạp, cô ở đó giải quyết hơn một tiếng vẫn không xong. Ở công ty cũng có vài chuyện gấp cần giải quyết nữa, rốt cuộc ngày nghỉ phép của Trần Kha vẫn phải đi làm.

"Ông xã, chị có về đưa em đi không hay để em tự đi nha" Đan Ny ngồi ở nhà đợi cô đã lâu đến như vậy vẫn không thấy chồng mình về, mà nàng biết lái xe chứ bộ, sao không để nàng tự đi nhỉ?

"Không được, em tự đi thế nào cũng nói dối chị là đã đi rồi nhưng thực ra là bỏ trốn. Chị ở lại làm xong việc sẽ về đưa em đi"

"Vậy em qua nhà chị Sam Sam chơi được không, mẹ đưa hai bảo bối sang nhà chơi rồi, em ở nhà có một mình hà" Nàng ngồi ở phòng khách ôm lấy Bông Gòn bằng một tay, nhà lớn đến như vậy đi qua đi lại toàn thấy gia nhân, chồng con đâu chẳng thấy.

"Ờ cũng được, nhưng nhớ là không được đi lung tung chỉ ở nhà Sam Sam thôi, chị về sẽ qua đó rước em đi luôn"

"Dạ, em biết rồi"

Được ông xã đại nhân cho phép ra ngoài đi chơi bạn Đan Ny ngay lập tức quần áo xúng xính bước ra đường, bởi vì ông xã nói một lát nữa sẽ qua đón nên bây giờ đi taxi cho tiện vậy. Quả thật Đan Ny không có đi lung tung mà chỉ đến nhà Sam Sam thôi, nhưng lại đúng lúc chị ấy muốn ra bên ngoài có việc.

"Chị muốn đi đâu vậy?"

"Có một quán cafe sách khá hay mà bạn chị giới thiệu, em có hứng thú đọc sách không đến đó cùng chị, không gian quán rất thích hợp để thư giản đó"

"Em đi với"

Nàng bước xuống taxi đi cùng xe với Sam Sam, còn ngoan ngoãn tới mức báo cáo cho chồng của mình nói theo chị Sam Sam ra ngoài đọc sách. Rốt cuộc nhận được tin nhắn hỏi địa chỉ của Trần Kha, cô không phải nghi ngờ Đan Ny nhưng muốn biết địa chỉ để một lúc đến đón nàng luôn.

Cả hai bước vào quán cà phê liền cảm thấy tâm trạng thật sự tốt, không gian quán trong lành, những loại dây leo làm cảnh cùng với hồ nước lớn hàng trăm con cá đủ màu sắc tha hồ uốn lượn. Trong quán chỉ bắt loại nhạc nhẹ không lời giúp cho mọi người thư giãn hơn, mọi người cũng điều chỉnh điện thoại ở trạng thái run tránh làm phiền không gian yên tĩnh.

Trong lúc Sam Sam phải đứng đợi toilet ở bên trong một khu khác, Đan Ny nhìn thấy cô bạn ngày trước của mình làm việc tại quán bar, đúng là gần 5 năm rồi mới gặp cũng không có thay đổi xíu nào. Cô bạn đó vừa mới tan ca của mình vừa định ra về, nhìn thấy Đan Ny liền đi đến tay bắt mặt mừng.

"Đan Ny xinh đẹp, bây giờ đã làm đến Tổng giám đốc phu nhân rồi"

"Đừng chọc mình mà, cậu bây giờ làm ở đây sao Mi Mi?"

"Phải đó, đến bây giờ vẫn không ai lấy đành phải nai lưng ra làm thôi, nhà mình cũng gần đây có muốn về nhà mình chơi không?"

Đan Ny gặp lại bạn cũ không cần biết lúc nãy mình cùng ai đến đây, nói chính xác là quên mất Sam Sam vẫn còn ở bên trong. Nàng leo lên xe máy của bạn mình cùng đi đến nhà trọ của người đó, báo hại Sam Sam đến lúc ra ngoài không thấy Đan Ny ở đâu liền gọi cho nàng nhưng quên mất Đan Ny chỉ để điện thoại ở trạng thái rung thôi.

Nàng ở nhà bạn của mình được một lúc thì Mi Mi bảo có chuyện phải đi gấp, còn muốn đưa Đan Ny ra ngoài nhưng nàng nói mình có thể tự bắt taxi về. Mi Mi gặp chuyện gấp lại phóng xe đi quên mất con hẻm nhà mình làm gì có chiếc taxi nào vào chứ. Đan Ny đứng ở đó cứ đi từ con hẻm này thông qua con hẻm khác đến không biết đường ra. Giờ này mọi người đều đi làm cả nên cửa nhà ai cũng đóng hoang vu đến phát sợ luôn.

Vào lúc này mặc kệ là bị mắng cỡ nào cũng phải gọi cho cô đến giúp, lấy điện thoại ra mới biết nó báo gần hết pin vào lúc sáng sau khi gọi cho cô mà nàng quên sạc bây giờ đã tắt nguồn. Chết rồi, bây giờ không biết làm sao thoát khỏi cái chỗ này khi không có một bóng người nữa.

Nhắc người người liền đến, ở khu vực này ai không biết mấy con hẻm này nổi tiếng có mấy bọn hút chích ma túy đi vất vưởng như hồn ma giữa ban ngày. Đan Ny nhìn thấy một tên đang tiến lại mình liền cố tình lánh đi một chút, nhưng tên này mấy ngày rồi không có tiền thỏa mãn cơn nghiện nhìn thấy con mồi dĩ nhiên phải kiếm chát chút đỉnh rồi. Nhưng hắn lại không biết cô gái có vẻ như yếu đuối trước mặt hắn là thủ lĩnh Đầu Lâu Đỏ năm xưa. Muốn hại nàng hả? Đúng là nên đi ngủ một giấc, còn chưa kịp làm chuyện giở trò cướp bóc hay đồi bại gì đã bị ăn một cú đá nằm sấp xuống đường. Lực đá mạnh cộng thêm mấy con nghiện yếu ớt vừa mới đá một cái đã ngất đi luôn.

Đan Ny lúc này mới biết sợ nha, mặc dù đánh với cái đám này cho dù mười mấy tên cũng không thành vấn đề. Nhưng nói đi phải nói lại, đám người này hút chích như vậy ai biết có bị HIV hay không? Lỡ như trong lúc đánh nhau có xây xát bị lây là tàn một đời hoa luôn.

Không hiểu sao Mi Mi lại có thể ở được khu này, Đan Ny vừa mới đi được một đoạn nữa lại gặp vài tên như zombie vậy. Nàng là không dám đánh nữa mà lủi được vào con hẻm nào là lủi vào. May mắn cho Đan Ny lúc này gặp được một người ve chay. Ngay lập tức nhờ người đó cho mình mượn điện thoại rồi muốn bao nhiêu tiền cũng được. Trong lúc này cũng may cái bệnh não cá vàng tha cho nàng, còn nhớ rõ ràng số điện thoại của cô để gọi đi cầu cứu.

"Alo, là ai?" Trần Kha dự định không bắt số máy này vì nó là số lạ, nhưng từ nãy đến giờ cô gọi cho Đan Ny muốn nổ pin luôn rồi đều không được, Sam Sam lại gọi đến cho cô nói Đan Ny không biết lại bỏ đi đâu.

"Ông xã, cứu em với" Nghe được chất giọng quen thuộc của cô liền mừng trong lòng vì nhớ đúng số, có la mắng gì thì về nhà muốn sao cũng được, nhưng làm ơn đến đây đem nàng về với.

"Vợ bé nhỏ, em đang ở đâu? Bình tĩnh nói cho chị biết, là ai bắt em sao?" Cô nghe được giọng của Đan Ny đã ngay lập tức khẩn trương, tại sao lại gọi cho cô bằng số lạ còn nói đến cứu nàng.

"Em không có bị bắt, em đi theo Mi Mi về nhà trọ của nó, bây giờ lại không biết đường ra. Em mượn máy người ta gọi cho chị, chị đến đây đi em rất sợ"

"Đó là ở đâu, em hỏi người cho em mượn điện thoại rồi đứng yên đó đợi chị, đừng sợ"

Đan Ny nghe cô gợi ý mới nhớ tại sao nãy giờ mình không hỏi người này đường ra nhỉ? Đúng là cái đầu bị bệnh thật rồi, nhưng rốt cuộc cái người này ăn nói không rõ ràng giống như bệnh nặng hơn nàng, càng nói Đan Ny càng không tìm được đường ra. Chỉ có thể ở yên đó nhắn cho cô cái con hẻm này số mấy có đặc điểm gì theo lời người này nói.

Quả thật khả năng tìm người của ông xã đại nhân rất được, chỉ khoảng mười lăm phút sau đó cô đã có thể biết được vị trí của Đan Ny. Còn gì nữa, nàng nói đi đến nhà trọ của Mi Mi mà, cô dĩ nhiên gọi cho cô bạn này của Đan Ny, bởi vì lúc trước cô ấy là bạn thân của nàng nên cô cũng có lưu số lại để tiện liên lạc. Cô bạn này nói địa chỉ nhà mình cùng với mấy con hẻm xung quanh, Trần Kha cuối cùng cũng từ công ty lái xe đến đó bằng tốc lực vượt mức cho phép.

Nhìn thấy ông xã đại nhân từ đầu hẻm đi bộ vào bởi vì xe không thể vào được, nàng ở bên đây hết lời cảm ơn người nhặt ve chai đó cũng đi lại phía cô. Còn tưởng đâu sẽ có những thước phim Hàn Quốc đẹp lung linh, ai ngờ đâu vừa đi đến gần lại nhìn thấy nét mặt hết mực đen như than của cô. Ông xã, chị đang rất giận?

"Em xin lỗi, em là tại vì..."

Nàng còn chưa kịp giải thích với cô đã bị Trần Kha cúi người xuống bế lên đi ra ngoài, đừng có tưởng là đang thân mật nha, nàng nhìn thấy nét mặt hầm hầm cùng không nói một tiếng nào của cô đã sợ đến mức giống con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm gọn trong tay cô. Trần Kha hơi thở nặng nề không phải bởi vì bế Đan Ny đi một đoạn khá xa, nơi này là ở đâu chứ, ai không biết nó toàn là tụ tập dân nghiện ngập. Vợ bé nhỏ, em thật sự muốn hù chết chị mới vừa lòng?

"Ông xã, chị nói gì đi, đừng như vậy em rất sợ" Khi đã yên vị trên ghế phụ nàng mới dám nói chuyện với cô, chiếc xe vẫn như vậy đều đặn qua nhiều con đường nhưng cô vẫn một mực lạnh nhạt với nàng.

"Chị có nói gì em cũng đâu thèm nghe, nói làm chi lại mắc công bị ghét" Từ nãy đến giờ đây là lần đầu tiên cô đáp lại nàng, chất giọng nghe qua rõ ràng là đang nén sự tức giận.

Con mèo nhỏ mắc tội không dám nói tiếng nào nữa cho đến khi về lại biệt thự, cô một mạch đi lên nhà không thèm mở cửa xe cho nàng. Đan Ny đáng thương tự tháo dây an toàn cho mình mở cửa ra lặng lẽ đi theo cô, nhìn thấy cô bỏ lên phòng cũng theo đó lên phòng. Lại bị cô khóa ở ngoài không cho vào nữa, mặc kệ ở nhà có gia nhân vẫn một mực kêu gào cô ở bên trong mở cửa ra.

Cái gì chứ, cô đâu phải gia trưởng đến mức không cho nàng ra ngoài đường đâu. Nhưng rõ ràng là đầu óc của nàng dạo gần đây có vấn đề, vừa mới xin phép cô đi cùng Sam Sam lại bỏ chị ấy lại quán đi theo Mi Mi. Nơi đó là nơi nào, nổi tiếng với những thành phần hút chích phạm tội. Mặc kệ nàng có phải thủ lĩnh Đầu Lâu Đỏ hay không? Đánh với đám nghiện ngập phần thiệt đều về phần mình. Lỡ như có chuyện gì cô phải tính sao đây? Cưng chiều nàng quá làm cho nàng hư như vậy, từ nay cô sẽ hết mực dạy dỗ lại cô vợ bướng bỉnh này.

"Ông xã, mở cửa cho em đi, em xin lỗi mà"

"Em biết lỗi rồi, từ nay sẽ không như vậy nữa đâu"

"Mở cửa cho em đi, em chịu đi khám bệnh mà, bây giờ chị ra dẫn em đi liền đi"

Bên trong vẫn một mực tĩnh lặng, lần đầu tiên mới bị cấm cửa như vậy đủ biết Trần Kha là đang tức giận đến độ nào. Nàng ở bên ngoài hết mực lời ngon tiếng ngọt năn nỉ hết lời, còn cố tình khóc lớn tiếng để cho cô mủi lòng nữa. Nhưng xem ra lửa giận của ông xã đại nhân thật khó mà dập tắt.

"Kha à, chị nghe em nói không? Chị mở cửa ra đi rồi muốn gì cũng được hết á"

Được, mỹ nhân kế thôi mà nàng cũng biết xài vậy. Mỗi lần nói ra mấy câu dạng này cô nhất định sẽ trổi dậy bản tính háo sắc đồng ý thỏa hiệp cho xem. Nàng đứng dựa vào cửa còn chưa được bao lâu quả thật cô ở bên trong mở cửa ra ngay lập tức đón lấy thân ảnh sắp ngã của nàng. Cô tức giận như vậy chắc không đơn giản chỉ một hiệp là xong đâu, thôi kệ đi, miễn sao chị ấy hết giận là được.

Trái ngược lại hoàn toàn suy nghĩ của Đan Ny, cô vẫn đưa nàng lên giường nhưng là để lật úp xuống nằm lên chân của cô. Ngay lập tức kéo chiếc đầm body của nàng lên lộ ra vòng ba căng tràn thẳng tay đánh vào đó.

Bốp...

"Ahhhh....chị đánh em?" Mấy lần trước cũng bị đánh kiểu này khi không nghe lời, nhưng là không có mạnh đến mức độ muốn khóc như vậy đâu.

"Chẳng phải em nói muốn gì cũng được sao? Chị là phải dạy lại em"

Bốp...

"Trần Kha, chị là đồ xấu xa, chị không có thương em" Đan Ny thật sự không cần dùng khổ nhục kế mới có thể khóc, bị đánh đến mức tuyến lệ ngay lập tức hoạt động. Cô mỗi lần đánh xuống giống như muốn cho nàng nở hoa vậy. Đau quá đi, đau chết người ta rồi...

"Thương mới cho roi cho vọt, nhẫn tâm cũng phải đánh"

Bốp...

"Không mà, thả em ra, em ghét chị, em sẽ không nói chuyện với chị nữa đâu...á...đau quá ông xã..." Không có đùa đâu, cô là thẳng tay đánh xuống không giảm lực ở tay một chút nào.

"Chừa chưa?" Vừa nói vừa giáng xuống mông nàng một cái, lần này quả thật không nhân nhượng rồi.

"Không chừa, á....hhhhhhhhhhh"

Bốp bốp bốp bốp...






To be continued...

p/s: bị đánh vậy mà vẫn còn nhây mới ghê =)))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top