6. Cả đời bắt em gánh chịu sự nhơ nhuốc
Ngày 26/1/2001 tại một bệnh viện thuộc vùng ngoại ô, khoảng 11 giờ 45 phút về đêm ở trong một căn phòng không ngừng vang lên tiếng khóc than của sản phụ.
"Aaaaaaa..." Một sản phụ nằm trên giường sanh không ngừng la hét lớn tiếng, sắc mặt của cô ta cho thấy cơn đau đó đúng thật thập tử nhất sinh.
"Ráng lên, một chút nữa thôi" Bên cạnh cô ấy là một chàng bác sĩ trẻ vừa đến bệnh viện này tháng trước, nhưng kinh nghiệm so với những người có thâm niên vẫn không hề kém cỏi.
"Tôi không chịu được nữa, tôi chết mất..."
"Sắp ra rồi, không thể bỏ cuộc được, đứa nhỏ sắp ra rồi"
"Aaaaaaaaaaaa..."
"Oaaa..."
Tiếng trẻ con lần đầu tiên cất lên từ khi được sinh ra khỏi bụng mẹ, lúc nào cũng là loại âm thanh đáng nghe nhất trên cõi đời này. Chàng bác sĩ trẻ sau khi vệ sinh sạch sẽ cho tiểu thiên thần trên tay, liền đưa nó kề sát vào trong lồng ngực của người mẹ. Cô gái đó vừa rồi còn nghĩ rằng bản thân không thể qua khỏi, nhưng hiện tại nhìn thấy con gái, đau đớn trước đó hoàn toàn tan biến.
"Oaaaa...oaaaa"
"Có mẹ ở đây rồi, đừng khóc nữa"
-----------
Khoảng ba ngày sau ngũ quan của đứa trẻ đó càng trở nên rõ rệt, cô mặc lên người nó bộ quần áo của trẻ sơ sinh. Toàn diện đứa trẻ này phải chăng đẹp nhất chính là ánh mắt y hệt như một viên pha lê, một chút bụi trần cũng không thể nào nhuốm vào được. Có thể nói chỉ duy nhất khoảng khắc nó được sinh ra khóc rất lớn tiếng, ngược lại sau đó ở bệnh viện mấy ngày cũng không nghe thấy tiếng nó khóc qua.
Kể từ lúc cô sinh ra nó cho đến bây giờ, hoàn toàn không hề có người thân bên cạnh. Cô không phải không có người thân, ngược lại còn xuất thân từ một danh gia vọng tộc. Người đàn ông của cô lại là thành phần của xã hội đen, do đó về phía gia đình của cô không thể nào chấp nhận. Bọn họ nhiều lần khuyên cô nên bỏ đứa con này, nhưng cô nhất quyết sinh ra cho bằng được. Tuy rằng họ có vẻ như bề ngoài chấp thuận, nhưng cô biết một khi đứa nhỏ này được sinh ra, rất có thể họ sẽ tìm đủ mọi cách khiến cho cô và nó không thể cùng một chỗ.
"Tiểu Đan Ny, mẹ nhất định không để họ làm hại con"
Đứa trẻ vẫn nhắm chặt mắt yên ổn nằm đó, không hề hay biết điều gì sắp xảy ra. Trong lúc cô đứng ở ngoài hành lang trên lầu nhìn xuống, thấy rất ngiều người tiến vào bệnh viện. Chỉ sinh con có ba ngày, sức khỏe của cô không thể nói là hoàn toàn bình phục được. Nhưng tình huống hiện tại không thể nằm trên giường bệnh được nữa, mặc nhiên bế đứa bé theo mình bỏ trốn.
Trước khi đi, cô chỉ có thể quỳ lạy van xin bác sĩ nói rằng cô sinh con không thành, đứa nhỏ đã chết ngạt trong bụng mẹ. Mặc dù vị bác sĩ đó không hiểu vì sao cô phải làm như vậy, nhưng cũng bị trạng thái bây giờ của cô làm cảm động, hứa rằng ở trong khả năng sẽ giúp cô nói dối một lần.
Vốn dĩ cô sẽ cùng con cao chạy xa bay, hoặc đem nó giấu vào một chỗ an toàn. Nhưng phía sau chính là có người đuổi theo, có vẻ như bọn họ không hề tin những gì vị bác sĩ trẻ kia đã nói. Bọn họ nhìn thấy một cô giá ôm một tắm chăn rời khỏi bệnh viện, bán tính bán nghi đuổi theo quả nhiên có manh mối. Đến lúc này cô cũng không thể nà nghĩ ra được cách khác, chỉ có thể cầu xin tài xế taxi giúp mình làm một chuyện.
"Bọn họ muốn giết con của con, con chỉ còn cách lao xuống xe đánh lạc hướng. Bác đưa đứa nhỏ này đến một ngôi chùa nào đó giúp con, con để lại số điện thoại cho bác, sau khi mọi chuyện ổn định con sẽ đến ngôi chùa đó tìm nói" Cô biết không ai chấp nhận nuôi một đứa trẻ không rõ lai lịch, nhưng nhà chùa là nơi cưu mang tất cả nhưng mảng đời bất hạnh. Chỉ cần đưa con đến chùa, cô vẫn còn hy vọng gặp lại con.
"Không được, nhảy xuống xe sẽ rất nguy hiểm"
"Bác chạy chậm một chút chắc sẽ không sao đâu. Con dùng cả tính mạng để sinh nó ra, con không thể nhìn nó bị người ta hãm hại được" Cô hoàn toàn không biết người lái xe này tốt hay xấu, nhưng những người đuổi sau cô chắc chắn là người xấu. Nếu như chỉ có thể đưa ra một sự lựa chọn, cô chỉ có thể đánh cược vào người tài xế này một lần.
"Tôi sẽ gọi lại cho cô" Nhìn thấy cô ấy vẫn còn mặc quần áo bệnh nhân, đứa nhỏ vẫn còn non nớt đến vậy. Tình cảnh này cho dù có vô tình thế nào, cũng còn một chút đau lòng trắc ẩn không thể bỏ mặc được.
Cô gái đó lập tức ghi lại số điện thoại của mình cho người tài xế, cũng đồng thời ghi nhớ vào đầu số điện thoại của người tài xế kia. Mặc dù đã có số điện thoại, nhưng cô sợ con của cô sau này lưu lạc không thể tìm ra được. Chỉ có thể ở vai trái của nó cắn mạnh, đến mức hằn lên một vết dấu chắn chắc sẽ để lại vết sẹo ở vị trí này.
"Xin lỗi con, Tiểu Đan Ny" Nghe tiếng khóc của con nhỏ, cô không sao có thể kìm được nước mứat thi nhau đổ xuống.
Hàng loạt chiếc xe tiến sát ở phía sau, lúc này không thể nào chần chừ được nữa. Người tài xế từ từ hạ lại chân ga, gương mặt thất thần khi sắp phải chứng kiến một cảnh ly biệt. Khi quyết định sẽ mở lấy cánh cửa đó, cũng chỉ có thể quay đầu lại nhìn một lần cuối cùng vào vị tài xế giúp mình ban bố loại ân tình hôm nay.
"Tên của nó là Trịnh Đan Ny"
Câu nói vừa thốt ra đã nghe một tiếng la hét phía sau, hàng loạt người truy đuổi nhìn thất tiểu thư của mình lao thẳng xuống xe không khỏi hoảng hốt. Vẫn tốc không nhanh những cũng là di chuyển, con người lao xuống đường sao lại không tránh khỏi bị thương. Bọn chúng nhận lệnh phải bảo đảm an toàn cho tiểu thư, nhìn thất cô ấy cả người đầy máu nằm bên vệ đường liền đồng loạt dừng lại. Trong lúc bọn chúng đưa cô ấy đến bệnh viện, cũng là lúc vị tài xế già mang theo đứa nhỏ đạp chân ga lao thẳng về khoảng không mất hút.
----------------
Theo như ý nguyện của cô gái, ông mang theo đứa nhỏ này tìm đến chùa nhờ các sư thầy nuôi hộ. Nhưng lại sợ bọn chúng đuổi theo, ông phải đánh vòng vào mấy con hẻm cắt đuôi được tên nào hay tên đó. Chọn ngôi chùa ở sâu nhất, nếu như không phải là người địa phương chắc chắn không thể nào tìm ra được
"Đan Ny có phải không? Tạm thời ở lại đây cùng các sư phụ, sư cô, mẹ con sẽ rất nhanh quay trở lại tìm con thôi" Đứa nhỏ này chỉ mới có ba ngày tuổi, ông biết nó nghe không được những gì ông nói. Có điều lúc trao lại cho các vị sư cô, vẫn hướng vào tai của nó nói vài câu như dặn dò.
Ngôi chùa này thường xuyên nhận nuôi trẻ bị bỏ rơi, nhưng ít ai lại tự tay đem chúng đến. Đa phần đều bỏ mặc ngoài cổng chùa, hoặc là bỏ vào một gốc cây nào đó thôi. Vị sư phụ nghe được toàn bộ câu chuyện được kể lại, trong lòng không khỏi tiếc thương số phânk của con người trên đời này. Nhận đứa nhỏ từ trong tay vị tài xế, nói với ông at dù mẹ đứa trẻ không quay lại, các sư cô cũng sẽ chăm sóc nó một cách tử tế nhất.
Vị tài xế nhìn đồng hồ cũng không còn sớm nữa, ông ấy đưa số điện thoại của mẹ đứa trẻ cho vị sự phụ kia. Còn nói với bà ấy tên của đứa nhỏ đi vào bên trong, sống những ngày nương nhờ của phật.
"Tiểu Đan Ny, ta để nguyên tên này cho con chờ mẹ con trở lại. Nếu như sau này mẹ con không quay lại tìm con, lúc đó con làm con của Phật, ta sẽ đặt một pháp danh khác cho con có chịu không?"
"Hmmm..."
Trẻ con đúng là trẻ con, nằm trên tay vị sư phụ đó cũng có thể ngủ ngon lành. Nó không hề hay biết chỉ trong vòng một buổi tối, cuộc đời của nó lại được an bài thành ra như vậy. Cái được gọi là nương nhờ cửa phật, nếu như có thể thì số phận đối với nó quá tốt rồi. Nhưng những ngày tháng tai nghe tiếng kinh, cuộc đời bình đạm đó lại không hề kéo dài được bao lâu.
------------
Trở về với thực tại, khi người giúp việc nghe được thông tin có chung với một người mẹ của Đan Ny bà không khỏi bần thần. Từ trước đến nay bà cứ nghĩ Đan Ny là nữ nhân của Trần Kha, lý nào bây giờ lại trở thành em gái ruột. Nói vậy mối quan hệ của họ, có khác khác gì loạn luân cơ chứ?
"Dì không có gì muốn hỏi con sao?" Nghe được thông tin này, đoán chắc bất cứ ai cũng sẽ không thể giữ được bình tĩnh. Nhưng dì hai trước sau vẫn như vậy, không hề hỏi lấy nàng một câu.
"Con không muốn nói thì đừng nói đến, ai cũng có nỗi khổ riêng, khi nào đến lượt ta lên tiếng" Mặc dù loại chuyện này quả thật tiếp thụ không nổi, nhưng dù sao bà ấy cũng không có quyền gì phán xét hai cô chủ của mình.
"Chính vì điều này, chị ấy đối với con thập phần khinh bỉ. Chị ấy nói rằng nếu như con thích quam hệ bất chính với chị gái mình đến vậy, chị ấy sẽ cho con biết thế nào là tận cùng của sự chà đạp. Trần Kha muốn con sống cũng như chết, thậm chí so với cái chết còn đau khổ hơn gấp nhiều lần"
Mặc dù không hiểu vì sao Đan Ny lại có suy nghĩ lệch lạc này, đi yêu chị gái ruột của mình chính là chuyện quỷ thần đều không thể chấp nhận. Nhưng nếu như Trần Kha có thể ngăn cản tại sao không ngăn cản, ngược lại còn cùng với em gái làm ra những loại chuyện đó, cuối cùng như thể bản thân đem tất cả oán hận trút lên người cho Đan Ny, không chỉ đơn giản từ việc Đan Ny đem lòng yêu thương chị gái ruột thịt. Rất có thể vẫn còn nhiều nguyên nhân phía trong, nhưng Đan Ny không hề có ý định sẽ kể ra cho bất cứ một người nào biết được.
----------------------
Ở một nơi khác trong mọt căn biệt thự không có nàng, có một người con gái đắm chìm trong bọt xà phòng của một bồn tắm xa hoa. Bên ngoài trời mưa rất lớn, sấm chớp liên hồi, người ấy cuối cùng đã ngủ hay chưa?
Từ bên trong bồn tắm bước ra, khoác lên mình một chiếc áo ngủ hờ hững. Đêm hôm nay cô không hề có ý định quay lại căn biệt thự đó, cũng không gọi cho bất cứ một ai đến đây cùng với mình. Chỉ là tẻ nhạt ngồi một mình trong phòng đọc sách, cái thể loại cô đang đọc với dĩ không hề lưu lại trong đầu của Trần Kha. Bỗng nhiên lúc này bên ngoài khung cửa sổ vang lên một tiếng sét rất lớn, lớn đến mức tai của cô cũng có một chút bị ù đi tạm thời. Đột nhiên tiếng sét này làm cho cô hoảng sợ, nhưng là hoảng sợ trạng thái tâm lý của một người vốn dĩ luôn luôn ám ảnh với những tiếng sét lớn như vừa rồi.
"Đan Ny..."
To be continued...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top