142. Nhạc mẫu đại nhân cũng dám đuổi ra ngoài

Thời gian giống như bắt đầu ngừng lại từ giây phút đó, có một người ở trong lòng một người tất cả ưu phiền giống như chưa từng tồn tại. Tấm lưng gầy từ lâu đã vô cùng lạnh lẽo, rất may chị đã kịp về sưởi ấm cho em. Chị đã ôm em như vậy rất lâu, giống như thể sợ rằng chỉ cần buông tay ra thì em sẽ lại rời xa chị.

"Em ốm đi thật nhiều" Vòng tay rõ ràng nhận ra sự khác biệt từ cơ thể của nàng, đã ốm đến mức ôm vào thôi cũng không biết như thế nào mới hết xót xa.

"Chê em sao? Ôm cũng đã đau tay mất rồi" Nàng ở trong lòng của cô lời nói nhỏ nhẹ, cánh tay đặt sau lưng người ấy cũng đang siết chặt hơn.

"Đau thật đó, là đau chỗ này"

Cô buông một cánh tay của mình ra chỉ vào nơi trái tim đang ngự trị, không biết phải nói làm sao mới hết được nhớ thương cô dành cho nàng. Từng ngón tay nhẹ nhàng lướt ngang da thịt của đôi gò má ửng hồng, vén vào vài sợi tóc đang cố tình trêu ghẹo mắt của người ta, chạm thật khẽ vào khóe mắt của em, nơi này nhất định lúc trước đã vô cùng thương tổn, kéo lê xuống chóp mũi, vành môi vẽ ra một bức tranh tuyệt hảo từ ngũ quan được khắc họa như một nữ thần.

"Thật xinh đẹp"

"Nói dối, đã tiều tụy đến như vậy làm sao còn đẹp nữa chứ"

"Là ai dám nói em tiều tụy? Chị sẽ đánh kẻ đó..."

"Chị lưu manh"

Vốn dĩ Đan Ny chỉ là đang mắng yêu cô, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy chân mày của Trần Kha nhíu chặt lại. Trong lúc vẫn không thể hiểu sao cô lại trở nên như vậy, ngay lập tức nhìn thấy người đó liên tục đăm chiêu nhìn lấy nàng, còn giống như đang suy nghĩ gì đó.

"Vợ bé nhỏ, rốt cuộc em có phải vợ bé nhỏ không?"

"Chị lại nói nhảm gì nữa vậy?"

"Ý chị là em có phải nhớ lại hết rồi không, là Đan Ny của lúc trước"

Nếu như là Đan Ny của lúc trước đừng có nói là chửi cô nha, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không có. Nhưng bắt đầu từ lúc bị mất trí liền có phần đanh đá hơn, bây giờ đang không biết là đã nhớ hết chưa hay chỉ mới có một ít.

"Đan Ny của lúc sau tệ lắm hay sao? Nếu như em lại mất trí thêm một lần nữa, không biết bạn Trần Kha đây là làm cách nào để em yêu lại lần thứ ba?"

Đã lâu đến như vậy nàng mới có thể thật sự định nghĩa được một nụ cười vui vẻ sẽ trông như thế nào, ngay lập tức đã bị cô áp chặt vào thành giường ngay phía sau một cách đột ngột. Nhẹ nhàng nâng lấy cằm của nàng lên, khiến cho gương mặt của cả hai lại gần nhau thêm một khoảng.

"Em nói bản thân mình có bệnh mà, bẩm sinh em sinh ra đã phải yêu chị rồi, không cần làm gì cả"

Đan Ny còn chưa kịp phản bác lại chính câu nói mình đã từng nói ra, ngay lập tức hơi thở đó, mùi hương đó hòa quyện lấy cánh môi anh đào từ lâu không có người thưởng thức. Không còn là một nụ hôn sâu, chẳng phải một nụ hôn kích tình quyến rũ, chỉ đơn giản là cảm nhận sâu sắc nhất sự yêu thương họ đã dành cho nhau. Ngọt ngào, vương vấn...

Không đi vào sâu bên trong, chỉ cảm nhận ở ngoài cũng đã cảm thấy như thế nào gọi là hạnh phúc. Không phải cô không muốn tham lam một chút thưởng thức hương vị ngọt ngào của nàng. Nhưng là bây giờ vợ của cô đang bệnh đó, lỡ như hôn sâu quá lại không tiếp được oxy có chuyện gì thì đúng thật là rất vô duyên.

Tuy là chỉ hôn ở bên ngoài, bạn Trần Kha thật sự cũng làm cho hai cánh môi anh đào của một người nào đó bây giờ giống như vừa mới có một lớp son vậy. Lúc rời khỏi sự ngọt ngào duy nhất chỉ thuộc về một mình cô, rõ ràng khóe mắt của họ lại bắt đầu ửng đỏ. Thật khó có thể tượng tượng được sẽ còn có ngày này.

"Vợ bé nhỏ, không biết đến bao giờ những khó khăn, thử thách mới buông tha cho chúng ta. Cho dù tiếp đến chúng ta lại phải chịu thêm những chuyện gì, hứa với chị đừng bao giờ có ý định rời xa chị nữa có được không?"

Có một người nào đó nghẹn đến mức không nói nổi, chỉ có thể cố gắng nhoài người về phía trước tiếp tục ở trong lòng của cô khẽ gật đầu. Ở trong phòng giam không ai biết cô đã từng nghĩ đến việc kết thúc mọi thứ bằng một cái chết, dù cho lúc trước cô từng không ít lần oán trách những người không thương tiếc mạng sống của mình, nhưng tình cảnh lúc đó chính là thở thôi cũng cảm thấy đau, sống một cuộc sống như vậy chẳng khác nào tự đày đọa bản thân.

Cô không sợ gian nan, cũng chẳng màn có bao nhiêu kẻ sẽ tiếp tục nhắm vào cô . Chỉ cần người con gái này đừng bao giờ có ý nghĩ bỏ rơi cô, cho dù bằng bất cứ một lý do nào đi nữa. Đau lắm, thật sự rất đau.

"Chỗ này còn đau nữa hay không?" Cô chạm vào lớp băng trắng ngang đầu của nàng không dám mạnh tay, vào ba năm trước chính mắt cô nhìn thấy máu nhuộm ướt nơi này, bây giờ lại còn bị thêm một lần. Sao người bị chẳng phải là cô?

"Em đau"

Mặc dù không còn đau đến mức phải đưa tay ôm chặt đầu nước mắt giàn dụa, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn dư âm khiến cho Đan Ny thật sự khó chịu. Nếu như bình thường có đau cách mấy cũng sẽ giấu đi, ngược lại bây giờ lại muốn nói hết ra tất cả, giống như một đứa trẻ tìm được người có thể khiến cho bản thân mình được phép nũng nịu một lần.

Có một người nào đó đặt vào lớp vải gạc trắng tinh một nụ hôn thật khẽ, một tay liên tục vỗ về tấm lưng ong xinh đẹp ở bên trong chiếc áo của bệnh nhân. Bên ngoài một vài người bất đắc dĩ vẫn đang đứng nép một góc không dám vào phòng, từ khuôn miệng của họ nhìn thấy một nụ cười, ấy vậy mà khóe mắt của ai cũng chợt đỏ hoe.

"Đau sao còn muốn đi lung tung, em bước xuống giường làm gì hả?" Trần Kha nhớ lại hoàn cảnh lúc nãy, miểng ly văng tứ tung như thế cô sợ nàng dẫm phải, lại sợ bởi vì sức lực không chống cự được sẽ lại ngã xuống.

"Phải rồi, nhẫn của em. Kha, nó ở bên đó"

Đến bây giờ mới có thể nhớ ra lúc nãy mình dự định làm gì, chiếc nhẫn đã nằm dưới sàn đến một khoảng thời gian dài như vậy. Trần Kha theo hướng tay của Đan Ny nhìn thấy nhẫn cưới của nàng rớt ở ngay bên cạnh đám miểng ly đó. Tạm thời đành phải buông nàng ra giúp Đan Ny bước xuống nhặt lấy nó.

"Gầy đến mức đeo bị lỏng đến rớt hay sao?" Quả thật cô nói không sai mà, rõ ràng là sụt cân rất nhiều, tâm trạng có một chút không được vui.

"Trả cho em" Nàng nhìn thấy cô nhặt lên rồi ngắm một chút lại bỏ vào túi áo của mình liền lấy làm lạ.

"Không trả, đợi đến khi chị nuôi em có thịt một chút sẽ trả. Không phải, là một lần nữa đưa em vào lễ đường chính thức trao lại cho em"

Lúc trước khi Đan Ny quay trở về từ Pháp, cô không dám cho nàng biết cả hai đã ly hôn, cho nên muốn kết hôn lại cũng không thể nào thực hiện được. Còn bây giờ rõ ràng Đan Ny chính là của ba năm trước, cô muốn chính thức cưới lại người vợ này, những chiếc nhẫn khác có cao sang cách mấy cô cũng có thể mua được, nhưng cô biết cho dù là Đan Ny hay cô đều muốn đeo mãi mãi chiếc nhẫn họ từng đeo vào ba năm trước. Nó không phải là mới hay cũ, nó là kỷ niệm khắc sâu không thể nào quên được cảm giác khi đeo nó cho nàng. Thật hạnh phúc, nụ cười của em ấy đẹp đến mức nao lòng.

"Đừng nghĩ muốn bỏ em thì bỏ, cưới thì sẽ cưới. Em không ưng chị đâu"

"Vậy sao? Trên giấy tờ Linh Đan là con gái chị, em không có phần đâu, không lấy chị thì đừng hòng chị cho em chạm vào con gái"

"Tên Trần Kha đáng ghét này, thích ức hiếp em lắm sao?"

"Ngay cả clip đen cũng dám lấy ra uy hiếp em, chồng em còn có gì không thể làm"

"Không cho nói nữa, chị không biết xấu hổ"

Ở bên trong tình chàng ý thiếp, ngay bên ngoài liền có một ánh mắt rất chi là đố kỵ của Quỷ Y. Bản thân của anh ấy lúc trước yêu bạn gái của mình đến có thể bỏ hết mọi thứ, vậy mà cô ta lại phản bội anh còn hại anh sắp chết đến nơi. Cũng nhờ có Nhất Nam cứu anh nếu không bây giờ cũng không xem được bộ phim tình cảm đang chiếu trong phòng bệnh này. Mà nhắc đến ba nuôi mới nhớ, sao không thấy ông ấy đâu cả. Cũng trong lúc này điện thoại vừa được lấy lên của Hân Hi hiện lên số máy của Nhất Nam. Ông ấy muốn nhờ con gái mình chuyển lời đến Bảo An ra gặp ông ấy một lần trước khi ông ấy không còn ở Trung Quốc nữa.

Bảo An đã mua cháo lên cho con gái của mình từ rất lâu, nhưng nhìn thấy hai người họ như vậy liền không muốn làm phiền. Lại nói bây giờ mọi chuyện cũng đã quay trở về quỷ đạo vốn có của nó, dù gì người đàn ông đó của quá khứ đã từng cùng mình yêu thương đến như vậy, nói không còn tình cảm là không đúng, gặp một lần cũng không có gì không thể chấp nhận cả.

Sau khi Bảo An đi thì Quỷ Y cũng không nán lại lâu, anh ta đưa cho Hân Hi số thuốc trong vài ngày tới của Đan Ny sau đó cũng nhanh chóng đi xuống cầu thang bộ. Hân Hi đứng ở bên ngoài một lúc sau mới giả vờ ho vài tiếng. Cô ấy đi vào bên trong để bình giữ nhiệt có cháo nóng ở bên trong lên bàn, còn để số thuốc trong lần uống này cho nàng. Đối với Trần Kha thật sự Hân Hi vẫn không dám đối mặt quá lâu, dù gì năm đó cũng là cô ấy gián tiếp hại Đan Ny ra nông nổi.

"Chị Kha, sau khi cho chị hai ăn xong thì uống số thuốc này, có gì có thể gọi em" Hân Hi nói xong cũng không dám nán lại, mặc dù tối hôm trước khi Trần Kha trốn ngục ở trong phòng bệnh đã từng gặp lại, nhưng lúc đó cô làm gì còn thời gian tính chuyện với Hân Hi.

"Năm đó tôi từng nói nếu để tôi gặp được cô, tôi sẽ giết chết cô, tôi không thể hiểu nổi chị hai của cô đã làm chuyện gì khiến cô phải hại em ấy đến như vậy"

Chất giọng của Trần Kha nghe qua quả thật có một chút tức giận vẫn còn sót lại, Đan Ny nhận thấy liền nắm một cánh tay của cô lay nhẹ giống như nói cô đừng nhắc lại. Hân Hi đang định bỏ ra ngoài nghe thấy liền xoay người lại tiến về phía cô thêm vài bước.

"Chị nói đúng, năm đó em vì sự ganh tị mù quáng nên mới khiến cục diện rối ren như vậy, tuy chị hai đã tha thứ cho em nhưng quả thật em không biết phải làm sao mới có thể đối diện với hai chị nữa. Trần Kha, em xin lỗi, chị muốn em làm gì để chuộc lại lỗi lầm năm xưa em cũng sẽ làm"

"Tôi nhớ ở ngọn đồi đó cô từng cứu lại tôi, mấy hôm trước cô lại cứu chị hai của mình. Bỏ đi, tôi còn chuyện gì để tính với cô nữa, hơn hết cô bây giờ có thân phận vô cùng đặc biệt nha" Trần Kha vừa nói vừa nắm chặt tay của Đan Ny, giống như nói cho nàng biết cô sẽ không làm chuyện gì quá đáng.

"Thân phận đặc biệt?"

"Em vợ của tôi"

Cả căn phòng bệnh tưởng chừng sắp xảy ra một cuộc xung đột từ món nợ mấy năm trước, rốt cuộc lại hòa lẫn những nụ cười vui vẻ xóa bỏ tất cả ân oán cùng với nhau. Hân Hi rốt cuộc cũng có thể trút bỏ gánh nặng của mình, nghe nói cô ấy còn xin hẳn về Trung Quốc cùng với Hạo Nhiên không qua Pháp lại nữa. Sau này cố gắng bù đắp lại tình cảm chị em cùng cha khác mẹ...

"Mở miệng ra to một chút nào" Sau khi Hân Hi xin phép ra ngoài cô cũng đem cháo đến cho nàng, sao lại là cháo cá nhỉ? Đan Ny không thích ăn cá đâu, nàng chỉ thích cháo thịt bằm thôi.

"Ăn không được chị xuống mua cái khác nha"

"Không cho chị đi" Đan Ny một mực ôm chặt lấy một bên cánh tay của cô, đúng thật là không còn nghi ngờ gì nữa rồi, nàng rõ ràng là nàng của ba năm trước, nếu như là Đan Ny của lúc mới từ Pháp trở về sẽ không làm nũng đến mức nổi hết cả gai ốc như vậy đâu.

"Rất nhanh chị sẽ lên"

"Không"

"Vậy làm sao đây?"

"Em không đói nên không ăn vô thôi"

"Thật không đó? Để chị biết em lừa chị nhất định sẽ đánh mông của em nở hoa luôn"

Bọn họ ngồi nói chuyện được một lúc, Đan Ny không biết như thế nào lại có thể ngủ luôn trên vai của cô. Nhất định mấy hôm nay là ăn không ngon ngủ không yên, về nhà nhất định sẽ đem tất cả sức lực của mình chăm em đến béo ú luôn. Gầy đến như vậy thật khiến cô đau lòng chết đi được. Hiện tại cũng còn sớm nên cô không có ép nàng ăn thôi, ngủ một chút cũng được, đến đúng giờ cô sẽ kêu dậy cho bằng được để ăn uống đàng hoàng còn uống thuốc nữa chứ.

Trần Kha ngồi ở đó nhìn Đan Ny đến một tiếng hơn, vô tình lại làm đổ cháo vào trong người của mình nên phải đi vào bên trong toilet tắm rửa một chút. Tình hình bây giờ đâu phải là ở nhà chứ, làm gì có quần áo sẵn. Bây giờ ở bên trong chỉ có một chiếc khăn lớn đã gọi là may mắn lắm rồi, Trần Kha đành phải quấn tạm nó đi ra tìm đồ bệnh nhân của Đan Ny thay đỡ vậy. Đúng lúc vừa bước ra lại nhìn thấy có một người phụ nữ nào đó đang ở rất gần nàng, còn nhìn nhìn ngó ngó kiểu gì đó làm Trần Kha sợ bà ấy hãm hại nàng liền hét lớn.

"BÀ LÀ AI? TRÁNH RA"

Tiếng hét của Trần Kha làm cho Bảo An thật sự là hoảng hồn mà, bà ấy vừa đi gặp Nhất Nam về sau khi chấp nhận lời xin lỗi của ông ấy, lúc vào lại phòng nhìn thấy Đan Ny hơi nhăn mặt còn tưởng rằng nàng đau ở đâu nên mới lại gần để nhìn. Đan Ny thật ra chỉ là đang nằm mộng nhìn thấy mấy chuyện lúc trước thôi, còn bây giờ ở bên ngoài mới thật sự trớ trêu.

"Bà là ai sai tới, bà dám làm gì em ấy tôi không giết bà mới lạ" Trần Kha nhanh chóng đi đến đẩy bà ấy ra để đến gần bảo vệ nàng, cũng may là lực đẩy cũng không mạnh lắm, nếu không lần này gây họa rồi.

Tình huống mấy hôm trước ở phòng bệnh khi cô vượt ngục đến tìm nàng đâu còn để mắt tới ai, mặc cho lúc đó Bảo An cũng có ở trong phòng bệnh của Đan Ny. Bảo An vừa định giải thích cho cô biết mình là ai. Liền nhìn thấy bộ "quần áo" bằng khăn tắm của cô có phần quá mát mẻ liền cười ra thành tiếng.

"Đồ của Đan Ny ở đây, tôi lấy cho cô thay đỡ, thật là"

"Ê, ai mượn bà quan tâm, tôi ăn mặc sao kệ tôi, đã nói là không có được đến gần em ấy"

Đan Ny thật sự là ngủ không yên với chất giọng của chồng nàng mà, mở mắt ra liền nhìn thấy Trần Kha ăn mặc kiểu gì còn có phần hết mực hung dữ nhắm vào mẹ của nàng nữa. Đúng là bây giờ gặp ai cũng đề phòng cảnh giác mà.

"Vợ bé nhỏ, yên tâm ngủ đi, chị mà để cái bà này làm gì em thì thật sự không xứng làm chồng của em luôn"

"Cái bà gì chứ? Đó là mẹ của em" Thật tình hà, mặc dù mẹ của nàng là một người phụ nữ rất hiền, nhưng mà con rễ lại ăn nói với mẹ vợ kiểu gì thế này, lỡ làm cho mẹ giận thì sao?

"Gì? Em làm gì có mẹ" Trần Kha nghe không hiểu liền quay lại hỏi nàng, nhưng vẫn hết mực cảnh giác với người phụ nữ đó.

"Vô duyên, chị nói em là Tôn Ngộ Không bay từ tảng đá ra chắc, đó là mẹ của em thật đó, mẹ vừa mới nhận lại em"

Bạn Trần Kha thật sự là bây giờ khó mà có thể tin tưởng ai, mặc dù là Đan Ny khẳng định người đó là mẹ của nàng, nhưng lỡ như em ấy cũng bị người này gạt thì sao? Mẹ nói Đan Ny từ lúc còn bế trên tay đã được đem về Trần gia nuôi, hai mươi mấy năm rồi sao không thấy ai tới nhận đi, bây giờ nói ở đâu ra mẹ đến tìm làm sao cô tin được.

"Có gì chứng minh chứ, đừng có tưởng tôi giống em ấy dễ bị gạt"

"Em không có bị gạt"

"Vợ bé nhỏ yên lặng một chút. Sao? Nói được em ấy có đặc điểm gì tôi mới tin"

"Ngày đó tôi sợ không tìm được Đan Ny, nên đã cắn vào trong vai trái của nó một dấu vết, tôi nghĩ bây giờ nó vẫn còn hiện diện trên người con gái tôi bằng một vết sẹo rồi"

Ngoại trừ cô và nàng, còn có cả ba mẹ ruột của cô cũng là ba mẹ nuôi của Đan Ny, không ai biết nàng có dấu vết này cả. Bà ấy nói như vậy là thật rồi, mặc dù là cơ mặt có một chút giãn ra nhưng mà đầu óc đều đang đấu tranh lẫn nhau kịch liệt.

"Nhưng mà lỡ như mấy hôm nay bà thay đồ cho Đan Ny mới nhìn thấy thì sao? Không tin được"

"Kha, em giận đó"

"Được rồi, được rồi, tôi không dám làm hại đến vợ của cô, bây giờ cô chăm sóc tốt cho vợ mình một chút, tôi đi ăn đây" Bảo An thật sự là chịu không nổi đứa con rể đa nghi này, rõ ràng là lần đầu ra mắt sao con rể lại làm khó mẹ vợ thế này được chứ.

Sau khi Bảo An đi ra ngoài, mặc cho Trần Kha có dỗ dành cỡ nào đi nữa Đan Ng cũng không chịu nói chuyện với cô. Gì chứ? Là cô sợ nàng bị người ta gạt thôi mà, còn không biết thương cô nữa. Khẳng định luôn, nhất định là bị gạt rồi, ở đâu ra nói nhận là nhận vậy?

"Vợ bé nhỏ..."

"Không nói chuyện với chị"

Trong lúc Trần Kha vẫn còn nghĩ cách dỗ ngọt lại Đan Ny, nghe thấy tiếng động bên ngoài lại còn tưởng là bà ấy quay lại. Nhìn sang mới biết là Lực Phi cùng với Sam Sam vừa bước vào phòng bệnh, cũng may không có Kỳ Kỳ đi theo nếu không nó sẽ nói là cô biến thái nữa cho xem, bởi vì bây giờ trên người cô vẫn là khăn tắm.

"Em dâu sao có vẻ như là đang giận vậy?" Lực Phi kéo Trần Kha ra một góc hỏi chuyện, từ lúc bước vào phòng đã thấy Đan Ny quay mặt vào tường.

"Tao chỉ mới đuổi bà ta, liền giận như vậy đó"

"Bà nào? Đừng có nói là dì Bảo An"

"Cái bà nhận bừa là mẹ của em ấy đó, bà đó đó, chị biết không?"

"Trần Kha, chuyến này mi xong rồi"

"Gì nữa?"

"Dám đuổi cả mẹ vợ, ăn mặc hết sức lố lăng"

"Mẹ vợ thật hả?"

"Ủa hỏng lẽ giả, cho bỏ cái tật xớn xác, tự mình giải quyết đi, không rảnh đâu đi lo chuyện này chuyện khác dùm mi hoài. Nhạc mẫu đại nhân mà nó coi không ra gì"

Trần Kha bị đứng hình trong vài phút, ngay cả Lực Phi cũng nói vậy chắc là thật rồi, bởi vì bà ấy được mệnh danh là đa nghi ghê lắm, bà Bảo An gì đó còn qua được ải của bà ấy vậy là thật rồi. Chết rồi...

"Vợ bé nhỏ" Lần này xong thật rồi, ngay lập tức chạy vào bên trong kéo Đan Ny xoay mặt lại còn làm ra vẻ giống như sắp nhờ vả.

"Chị đừng nói chuyện tới em"

"Năn nỉ mà, giúp chị với"

"Không là không, cho chị chừa đi"

"Vợ..."

"Không có vợ con gì nữa hết"

"..."






To be continued...

p/s: chúc mừng Trần đại ca =)))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top