100. Chị em gặp lại nhau, hữu tình hay giả ý?
Mọi chuyện bắt đầu đi vào quỹ đạo đã định sẵn của nó, mặc dù Đan Ny có ý định sẽ đối xử với Phong Kiệt một cách tự nhiên nhất, nhưng từ trong tâm vẫn giữ một khoảng cách an toàn.
Trước giờ đi làm cô vẫn tự tay xuống bếp nấu bữa ăn cho Đan Ny, cả hai vừa dùng xong thì Elly - thuộc hạ nhận được sự tin tưởng nhất ở SB cũng đã đến. Cô gái mang màu tóc như một loại rượu vang bước vào trong nhà, gia nhân vừa gặp cô ta đã tỏ ra vô cùng sợ hãi với những hình xăm cùng vòng khuyên trên người cô ấy.
"Chủ nhân"
"Cô nên thay đổi hình dạng trên người của mình, đừng để hắn biết cô là người của thế giới ngầm" Trần Kha nhìn một lượt liền đưa ra ý kiến, lúc này cô giáo của Đan Ny cũng đến nên cô tạm thời kêu Elly vào phòng của khách thay đổi hình dạng.
Trước khi đi còn cố tình kêu Đan Ny tiễn mình ra cổng, sau khi thực hiện xong thủ tục "tiễn chồng đi làm" bằng cách để cho cô hôn một cái, Trần Kha đột nhiên đưa tay tháo dây chuyền của nàng.
"Sao vậy?" Dây chuyền này so với cái của cô cũng là một cặp, là vật lúc nhỏ Đan Ny đã tặng cho chị hai của mình.
"Vợ bé nhỏ, dây chuyền của em sắp đứt, chị mang đi sửa cho em"
"Vậy mà em lại không để ý, cảm ơn chị"
"Em đi đâu cũng phải để Elly đi theo em, chị nói cô ta bây giờ giả dạng y như người hầu"
Đối với Elly nàng cũng chẳng lạ lẫm gì, cô gái ấy ở SB hầu như đều một vài lần nghe đến. Cô ta cũng giống như nàng là một sát thủ, còn nhớ lúc nàng vào SB dưới thân phận của Daisy thì cô ấy từng đến nói rất hâm mộ nàng, muốn gia nhập vào Đầu Lâu Đỏ. Nhưng nàng cố tình chê bai kỹ thuật của cô ta, muốn cô ta tiếp tục ở bên cạnh Trần Kha. Bản thân Đan Ny từng là một sát thủ giết người không gớm tay, nhưng bây giờ mang đứa con này trong bụng cũng phải nhờ đến người khác bảo vệ mình.
"Elly, khi nào tôi ra ngoài cô mới cần ở bên cạnh tôi, còn bây giờ thì không cần lắm đâu" Nàng đang ngồi học cùng cô giáo của mình, liền có cảm giác hình như hôm nay người đang dạy mình không được tập trung lắm. Thì ra là Elly mặc dù đã thay trang phục tháo bỏ khuyên nhưng vẫn rất dị làm cô ta sợ hãi.
"Chủ nhân, vậy tôi đi đây một chút được chứ?"
"Ừm"
Sau khi Đan Ny chuyển hình thức học tại nhà thì chỉ học vào buổi sáng, hôm nay ở công ty có một buổi xả giao với đối tác nên Trần Kha gọi điện nói là không thể về được. Đan Ny theo thường lệ vẫn mời cô giáo của mình ăn cùng nhưng cô ấy vẫn lịch sự mà ra về.
Lúc này vẫn không thấy Elly ở đâu, nàng đành ngồi đó ăn một mình. Mặc dù vẫn thường hay nói với chồng mình cứ việc đi làm, không nhất thiết lúc nào cũng phải về ăn cơm với mình bởi vì đi đi về về sẽ rất mệt. Mặc dù vậy Trần Kha chưa bao giờ bỏ nàng ăn một mình, hôm nay đột nhiên cảm thấy lúc ăn không có một chút tâm trạng.
Đầu giờ chiều thì Trần Kha cũng trở về, không nhìn thấy Elly ở đâu liền thắc mắc gọi cho cô ấy thì bảo rằng đang về. Nhìn vào đồng hồ chắc giờ này Đan Ny cũng đã ngủ rồi.
"Đan Ny lúc nãy ăn được nhiều không?" Trần Kha nói với gia nhân không cần dọn bữa cho mình, nhớ lại bình thường đều là cô đút cho ăn hoặc năn nỉ lắm mới ăn nhiều, hôm nay ăn một mình chắc chắn là lại lười biếng cho xem. Nếu như giở chứng lên không ăn luôn thì cô sẽ đánh cho một trận, sao nồi cơm giống như còn nguyên vậy?
"Mợ chủ nói ăn cơm không vô nên mới kêu chúng tôi nấu cháo, ăn được một ít thì đi vào phòng ngủ rồi ạ"
Quả thật là cô không ở bên cạnh thúc ép sẽ không thèm ăn, cuộc họp hôm nay rõ ràng là của Lực Phi. Nhưng chị ấy nói mình bị ngộ độc thực phẩm đột xuất nên nhờ cô thay. Cô còn định bỏ đi làm như không liên quan đến, nhưng khi đó thì những đối tác gặp cô ở ngay cửa ra vào nhà xe. Đành phải thay chị ấy tiến hành cuộc xả giao này.
"Vợ bé nhỏ, em thật là muốn chị đánh đòn em?" Một chất giọng có phần như răn đe lại có phần như quan tâm vô hạn cất lên.
"..."
"Dậy đi, không cho em ngủ"
"Ưn...em muốn ngủ, chị đi chỗ khác" Đan Ny đang yên ổn nằm vùi trong ổ chăn của mình, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh ùa đến. Thì ra là cô cướp mất chăn của người ta.
"Người hầu nói em đã ngủ được hai tiếng, không cho ngủ nữa. Xuống dưới ăn cơm mau lên, em ăn ít như vậy làm sao được chứ"
"Không chịu, em không đói"
"Em không đói nhưng chị đói đó, em không xuống ăn cơm với chị thì để chị ăn luôn em"
Dĩ nhiên bạn Trần Kha luôn luôn thích dùng cách này để "dạy dỗ" Đan Ny và bạn Đan Ny thật sự ngoan ngoãn nghe theo. Lúc đi xuống nhà dưới mắt nhắm mắt mở nên Trần Kha phải bế xuống, mặc kệ gia nhân đứng ở sau vườn lắm lúc đưa mắt lên nhà bếp thông qua cửa kính trong suốt kia cười trộm. Cô bây giờ như bảo mẫu cầm cây chổi lông gà ở bên cạnh đánh vào bàn một cái thì Đan Ny mới chịu ăn một muỗng.
-------------
Buổi chiều Đan Ny nhận được một cuộc gọi đến từ Phong Kiệt. Còn tưởng rằng anh ấy vẫn còn ở phòng bệnh thì bây giờ Phong Kiệt đã ở nhà của mình.
"Anh có chuyện này muốn nói với em, em có thể đến căn hộ của anh được không?" Giọng nói ở đầu dây bên kia nghe qua có vài phần lúng túng.
"Anh có thể nói qua điện thoại được chứ? " Lúc này cô đang ở phía sau chiếc ghế ở phòng khách ôm lấy nàng, Đan Ny còn cố tính bắt loa ngoài để cô nghe thấy.
"Em không yên tâm thì có thể kêu Kha cùng em đến nhà của anh, em chỉ cần nói với Kha người này từng cứu cô ấy ở chân đồi, tên của người này là Hân Hi thì Trần Kha sẽ đến cùng với em. Người này có liên quan đến thân thế thật sự của em"
Lúc này Đan Ny dừng như không còn cầm vững chiếc điện thoại trong tay mình, nàng xoay qua lay cả người của cô muốn cô cùng mình đi đến nhà Phong Kiệt. Sau khi Trần Kha nghe đến cái tên này cùng với sự kiện kia...không cần nàng hối thúc cũng nhanh chóng đưa Đan Ny chạy đến theo địa chỉ căn hộ mới của Phong Kiệt.
"Tại sao chị lại có thể quên mất chuyện này chứ, rốt cuộc chị cũng biết được cô gái hôm qua chính là Hân Hi, khó trách chị lại cảm thấy cô ấy rất quen" Trần Kha lái xe đi mà trong lòng không ngừng oán trách bản thân mình.
"Hân Hi?"
"Em còn nhớ lần em nhập viện trước khi chúng ta đi Hồ Nam không? Lần đó chị vì điều tra cuộc thảm sát năm xưa nên đến ngọn đồi đó, vô tình bị thương chính cô ta đã cứu chị. Cô ta có gương mặt giống em đến 90%, dáng người giống kể cả giọng nói tương tự, lúc đầu chị còn tưởng là người giống người. Nhưng bây giờ nghĩ lại, chúng ta không phải chị em ruột thì người này có thể có mối quan hệ với em"
"Chị nói, chị nói...em tìm được người thân của mình?" Từ lâu Đan Ny tự xem mình chính xác là người không cha cũng không mẹ, cũng không cần gặp lại họ bởi vì hận họ đã bỏ rơi mình. Nhưng nghe đến có người giống mình thì bắt đầu muốn nhìn thấy họ, không hiểu sao lại có cảm giác mình cũng có một gia đình để thuộc về.
"Phải, chỉ cần đến đó em sẽ thấy cô ấy rất giống em"
Trong lúc họ đi đến căn hộ của Phong Kiệt thì Mộng Kỳ cũng đến biệt thự của họ. Mặc dù gia nhân có nói cô chủ đã ra bên ngoài nhưng cô ta nói cho cô ta vào nhà ngồi đợi. Gia nhân bởi vì không đuổi được cô ta đi nên đã gọi điện hỏi Trần Kha nhưng không được, cuối cùng cũng để cô ta vào ngồi trong phòng khách.
Bởi vì hôm đó nhận thấy thái độ của Trần Kha đối với Đan Ny rất lạ, nên cô ta ở phòng trăm phương ngàn kế nghĩ đủ mọi lý do để đối phó với nàng. Muốn biết được bí mật của họ dĩ nhiên phải đến nơi ở của họ.
Mộng Kỳ ngồi đợi được một lúc nghe âm báo cuộc gọi nhưng không phải của mình, nhìn thấy không giống cái hôm trước của Trần Kha thì cũng đủ biết là của kẻ khó ưa đó. Trên màn hình hiện lên một cái tên từng xuất hiện trong đoạn ký ức 12 năm đi học của Mộng Kỳ.
"Phong Kiệt, cậu bây giờ vẫn còn liên lạc với con nhỏ này?" Cả ba người họ là bạn học chung một lớp, Mộng Kỳ dĩ nhiên biết được Phong Kiệt đối với Đan Ny thật có tình ý. Bởi vì 7 năm ở Đức cô ta không hề có tin tức gì ở Trung Quốc, nên không biết từng có sự kiện người bạn này giống mình bị đồn rằng "đã chết".
Lần trước ăn một cái tát đến mức khi về phải lăn bằng trứng gà dạy cho cô ta một bài học không thể đụng vào đồ người khác. Tuy cầm lên rồi cũng chẳng dám táy máy "nghe dùm". Để con nhỏ đó biết được không chừng lại tiếp tục đánh thêm một cái và phải tiếp tục diễn kịch không chấp nhất trước mặt nó.
------------
Chiếc xe sang trọng đậu trong bãi giữ xe của một khu chung cư cao cấp, hai người con gái nhanh chóng đi vào thang máy lên đến tầng của Phong Kiệt. Cửa phòng vừa mở ra Đan Ny đã đưa mắt nhìn xung quanh, người đó ở đâu?
"Chị hai..." Một cô gái từ trong phòng nghe được tiếng mở cửa đã đi ra ngoài, gương mặt đó lập tức đập vào tầm mắt của Đan Ny.
"Cô, cô là? Tại sao lại giống tôi đến như vậy, rốt cuộc cô là ai?" Nghe Trần Kha tả nàng một phần hình dung ra cô ta, nhưng khi trực tiếp gặp mặt lại một phần cảm thấy choáng váng.
"Em bình tĩnh đi, mọi người ngồi xuống trước đã" Phong Kiệt nhìn thấy Đan Ny trở nên kích động liền đi đến vỗ nhẹ vào vai của Đan Ny.
Phòng khách lúc này trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, Trần Kha đưa mắt nhìn lấy Hân Hi. Cô gái này thật sự không có thay đổi về vẻ bề ngoài, có chăng có thay đổi chính là thái độ khi nói chuyện với người khác. Không còn thái độ ngổ ngáo như lúc trước cứu cô, bớt một phần bốc đồng thêm một phần nhã nhặn.
"Chị hai, chị với em là chị em cùng cha khác mẹ, dạo trước em bởi vì lén vào căn phòng của ba mới biết được bí mật này" Hân Hi ngồi bên cạnh nàng còn cố tình đưa tay nắm lấy tay của nàng.
"Lúc trước anh gặp Hân Hi cũng chỉ cho rằng người giống người, đến khi Hân Hi kể sự thật này cho anh nghe vào tối hôm qua sau khi vô tình gặp em ở bãi giữ xe thì anh mới biết được" Phong Kiệt ngồi bên cạnh cũng tiếp lời cho câu chuyện họ tự đặt ra, làm ra vẻ anh ta cũng chỉ mới biết vào tối hôm qua.
"Ngày đó khi tôi gặp được cô cũng không nghĩ cô thật sự là em của Đan Ny, khó trách thật sự giống đến như vậy"
"Chính vì Trần Kha luôn luôn mở miệng nói với em rằng em có vẻ ngoài giống hệt một người tên Đan Ny, sau đó em lại nhớ rằng lúc nhỏ ba từng nhắc đến chị một lần. Em quyết định đi vào căn phòng đó mới biết đến sự tồn tại của chị. Ba còn tưởng rằng chị đã mất nữa, nếu ba gặp được chị sẽ mừng lắm"
Đan Ny từ nãy đến giờ vẫn không nói được một điều gì, nàng chỉ biết ngồi nghe ba con người ở trong căn phòng này lần lượt lên tiếng. Đột nhiên lại có một đứa em, tự dưng cảm thấy thật ấm áp.
"Chị hai, vài bữa nữa em dẫn chị về gặp ba được không?"
"Tôi..."
"Đừng xưng tôi với em, chị là chị của em mà, hay là chị không muốn có một đứa em như em"
"Tôi...không phải...chị sẽ đi với em" Một bàn tay của Đan Ny nắm lấy tay Hân Hi, tay còn lại nắm chặt lấy tay của Trần Kha.
Hai người nào đó trong căn hộ này kể cho Trần Kha và Đan Ny nghe chuyện tình của họ. Dĩ nhiên là thêu dệt để phù hợp câu chuyện mà Phong Kiệt từng nói cho sự mất trí 6 năm. Đan Ny kể từ lúc biết mình có một đứa em, nó bây giờ lại là bạn gái của Phong Kiệt lại buông xuống một chút sự đề phòng.
Khi họ trở về, ở bên trong căn hộ đột nhiên Hân Hi lại để cho nước mắt của mình rơi xuống rồi lại lau đi rất nhanh. Phong Kiệt từ bên ngoài tiễn hai người họ về vào nhìn thấy cảnh tượng này liền buông một câu hỏi:
"Em hối hận hay em cảm thấy vui mừng khi cảm thấy sắp đạt được mục đích?"
"Đan Ny, à không phải bây giờ nên gọi là chị hai nhỉ? Chị ấy thật sự rất đẹp, khó trách ngày đó Trần Kha lại nói em uổng công giống lại giống không trọn vẹn"
"Đối với anh thì Hân Hi mới thật xinh đẹp"
"Phong Kiệt, em chỉ muốn hỏi anh một câu, có phải lúc trước anh đến với em chỉ vì em giống Đan Ny?"
"Hân Hi, anh đã nói em đừng nên biết quá nhiều. Em chỉ cần biết bây giờ anh đối với Đan Ny chỉ có hận chẳng hề yêu"
Chàng trai cao lớn buông bỏ một câu sau đó đi thẳng vào phòng của mình khoá cửa lại. Kể từ lúc hai người họ ở trong căn hộ này vẫn chia phòng ra ngủ, Hân Hi đã từng đề cập với Phong Kiệt nhưng anh ta vẫn nói muốn giữ gìn sự trong sạch cho cô ấy nên không muốn ngủ chung.
Chiếc siêu xe sang trọng chạy đến một công viên to lớn lấp lánh ánh đèn thì không còn nghe tiếng động cơ nữa. Hai người con gái một trước một sau đi vào từng bậc thang dẫn vào công viên đó. Cùng nhau ngồi ở trên bãi cỏ xanh tươi ngắm mặt trăng đang vươn mình thẳng lên cao chiếu rọi vào nền cỏ kia một màu huyền ảo.
"Kha, chị nghĩ em có nên đi gặp ông ấy hay không?" Lúc đó thái độ của Hân Hi cầu khẩn như vậy nên nàng khó mà từ chối, nhưng lúc nãy trên đường về bởi vì lo lắng thở dài nên Trần Kha đã dẫn nàng đến đây.
"Hân Hi có nói ba của em đã dành hẳn một phòng cho em, ông ấy mua và làm rất nhiều món đồ cho em, thậm chí Hân Hi nói ông ấy thương em đến mức Hân Hi cảm thấy ganh tỵ, vậy tại sao em lại không muốn gặp ông ấy?"
"Ông ấy thương em tại sao ngày xưa lại bỏ rơi em, nói em trẻ con cũng được nhưng em thật sự rất giận, cả mẹ của em nữa...tại sao họ lại sinh em ra làm gì rồi không nuôi em chứ?"
Vào khoảng khắc này trong năm thời tiết đều bắt đầu thay đổi, ngồi ở một nơi ngoài trời như vậy khó trách lại cảm thấy có phần lạnh lẽo. Nhưng đối với Đan Ny mà nói bây giờ lại vô cùng ấm áp, lúc nào cô ôm nàng vào lòng hôn nhẹ vào đôi mắt đó cũng đều như vậy.
"Ba mẹ sinh em ra là để dành cho Trần Kha, dĩ nhiên cũng để cho Trần Kha nuôi em rồi"
Tâm trạng của Đan Ny bây giờ phần nào cũng đã được buông bỏ một chút sự khó chịu, đột nhiên lại muốn trêu chọc cô một chút:
"Nếu như ba của em không đồng ý em lấy con gái thì em sẽ bỏ chị đó, bởi vì lời cha mẹ là không thể cãi mà"
"Cái gì, cưới cũng cưới rồi, trong bụng em còn có con của chị, không sợ"
Khi cả hai cùng ngồi đó được khoảng nửa tiếng thì Trần Kha nói gió lớn quá không cho ngồi nữa. Nàng đi vào xe đợi cô, còn cô thì đến mua dùm cho đứa trẻ kia vài gói bánh. Dạo gần đây chồng của nàng rất thích giúp đỡ người khác, nói là để dành phần phước cho con gì đó. Đột nhiên Đan Ny lại cảm thấy chột dạ, bản thân của nàng từng giết bao nhiêu người nàng cũng không nhớ rõ, cho dù đó có là những kẻ tàn bạo bất nhân không đáng sống trên đời nhưng nàng vẫn rất sợ. Nếu như muốn đòi nợ thì cứ việc đòi nàng đừng để đứa bé trong bụng nàng gánh chịu.
Cả hai đi về nhà trong một tâm trạng khá vui vẻ lại nhìn thấy Mộng Kỳ ngồi trên chiếc xe lăn ở phòng khách. Trần Kha vừa nhìn thấy đã đưa Đan Ny lên phòng trước, lúc đi lên nàng nhìn thấy điện thoại của mình ở sofa liền nói với cô lấy giúp mình. Không phải đột nhiên Đan Ny lại ngoan ngoãn như vậy, là nàng muốn tránh mặt để Mộng Kỳ có thể lòi đuôi cáo của mình với Trần Kha.
"Chị đã nói không muốn em đến đây" Trần Kha lấy một ly nước lại để trước mặt của cô ta cũng không khách sáo nói ra sự khó chịu của mình.
"Kha, em biết mình đến đây sẽ khiến Đan Ny không vui, nhưng em thật sự hết cách. Bọn giang hồ bây giờ tìm kiếm em khắp mọi nơi, em bước ra bên ngoài sẽ bị bọn chúng giết mất"
"Lại vì món nợ của ba em, bao nhiêu tiền chị giúp em trả, cho dù nhiều cỡ nào chị cũng sẽ trả hết cho em. Nhưng sau đó chị không muốn để Đan Ny buồn nữa, chúng ta coi nhau như người xa lạ"
"Kha, chị giống như quăng cho em một đống tiền sau đó bỏ rơi em? Chị xem em là cái gì? Chỉ như vậy là xong hay sao?"
"Mộng Kỳ, ngày đó chị sai vì lấy em ra làm tấm bia để che giấu tình cảm thật sự của mình. Nhưng lúc chúng ta quen nhau chị đều đối xử tốt với em, sáng hôm đó chị không đến bởi vì trước đó một đêm là thảm sát Trần gia, bản thân chị tàn phế trong suốt một năm. Một năm đó em cũng không hề ở bên cạnh chị, ngày chị mất hết tất cả thì em vẫn ở nước ngoài. Thảm sát Trần gia kinh khủng như vậy em làm sao không biết, nhưng lúc đó em vẫn không trở về tìm chị. Em bị người ta gạt hết tiền cũng không phải lỗi của chị, nếu như không có Đan Ny...em ngày hôm nay trở về Trung Quốc cũng sẽ không còn nhìn thấy chị nữa"
Đan Ny ở một góc của cầu thang nghe rõ mọi chuyện Trần Kha nói, nàng biết cô cảm thấy có lỗi mới muốn bù đắp cho Mộng Kỳ. Nhưng nhận thấy Mộng Kỳ dường như muốn nhiều hơn là số tiền cô bỏ ra trả nợ, cô thật sự không giữ miệng nói hết tất cả những gì mình suy nghĩ. Lúc này Đan Ny nhận được một cuộc gọi của Kai.
"Daisy, em lấy thân đền đáp đi là vừa, tin tức của anh đúng là nóng bỏng tay rồi"
"Là tin về Mộng Kỳ hay Phong Kiệt?"
"Anh còn chưa điều tra công tử của họ Lê đâu, tin của Hà Tiểu Thư vừa ở bên Đức gửi về đây, có muốn nghe không?"
"Nói mau"
"Hà Mộng Kỳ giết người rồi, còn là người giống như chúng ta đều là xã hội đen, cảnh sát ở Đức thì không biết hung thủ là ai nhưng bọn xã hội đen của băng nhóm đó đang truy sát đại tiểu thư thiên kim này, không ngờ cô ta chạy về Trung Quốc lại đi gây sự với Daisy của chúng ta, đúng là không biết sống chết"
To be continued...
p/s: cuối cùng cũng tới ngày tui edit đến chap thứ 100 rồi, nhân dịp quá trời dramu thì tui ăn mừng 🥳
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top