Chap 16.

"Tuyệt đối không thể đáp ứng tên lưu manh kia, chuyện này không được làm bừa, nếu công trình có vấn đề gì, thì rất phiền phức, không thể tùy tiện được." Trương Dao kích động nói.

"Nếu không đáp ứng yêu cầu của cô ấy, thì công trình của chúng ta cũng không có biện pháp khởi công, tổn thất trực tiếp và gián tiếp chúng ta cũng gánh vác không nổi." Dương Vân bình tĩnh phân tích.

"Vương tổng, mấy ngày nay đình công, chúng ta tổn thất bao nhiêu?" Đan Ny nhìn Vương Khiết hỏi.

Vương Khiết giống như đã sớm biết Đan Ny sẽ hỏi mình vấn đề này, mở ra sổ sách ghi chép nhìn một chút, chậm rãi nói "Không tính ảnh hưởng tới tiêu thụ, chỉ tính tổn thất mấy ngày nay đã hơn 200 vạn."

Đan Ny có chút đau đầu, mới vài ngày đã làm tổn thất hơn 200 vạn, chuyện đàm phán với Tống Nguyệt vẫn chưa kết thúc, không biết còn muốn mất bao lâu, thời gian càng dài thì càng bất lợi.

"Mọi người cảm thấy thế nào?" Đan Ny nhìn mọi người.

Trương Dao vẫn kiên trì với ý nghĩ của mình, Vương Khiết không lên tiếng, Trần Kha nhìn những người trước mặt, cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình.

"Mình nghĩ nên mạo hiểm một lần." Dương Vân mang theo ngữ khí kinh người nói "Chúng ta có thể cùng Tống Nguyệt ký một hiệp ước phụ thuộc, nếu chất lượng công trình có vấn đề gì, tất cả hậu quả và tổn thất đều do Tống Nguyệt chịu."

"Dương Vân, cậu điên à, cậu cảm thấy có thể ký hiệp ước với một kẻ lưu manh sao? Thật sự nếu xảy ra chuyện gì, cô ta bỏ trốn, vậy thì hậu quả sẽ do công ty chúng ta gánh vác hết đó." Trương Dao lập tức phản bác nói.

Đan Ny cảm thấy Trương Dao nói không phải không có đạo lý, nếu đối phương là một công ty có quy mô, thì hiệp ước cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại đối phương là một đám lưu manh, không thể lấy danh dự công ty mà đi đánh cuộc với lưu manh được.

"Chuyện trước mắt, thật sự cũng không còn biện pháp nào khác, nếu vẫn tiếp tục thì người tổn thất chính là chúng ta, cho dù là đá chọi đá thì cậu cảm thấy người chịu thiệt sẽ là ai?" Dương Vân nhìn Trương Dao, lời cô nói cũng muốn cho Đan Ny nghe .

"Thế nào cũng chịu tổn thất, sao chúng ta không đánh cược một lần." Dương Vân tiếp tục nói "Vương tổng, cô tính một chút, nếu chúng ta đàm phán với Tống Nguyệt mất một tháng, cộng thêm lần tổn thất tiêu thụ lần này nữa, chúng ta sẽ tổn thất bao nhiêu?"

Vương Khiết tính toán, tính ra một số tiền khổng lồ, Trương Dao đối diện Dương Vân, Trần Kha nhìn Đan Ny lạnh lùng, trong lòng âm thầm sốt ruột, hiện tại dầu sôi lửa bỏng, cô muốn giúp mà không giúp được gì, Trần Kha có chút chán nản cúi đầu.

Giống như Đan Ny nhìn thấu tâm tư Trần Kha, nhẹ giọng nói "Trần Kha, đừng gấp, chúng ta sẽ nghĩ ra được biện pháp thôi."

Trần Kha nhìn nhìn Đan Ny, dưới tình huống như vậy, lại để Đan Ny an ủi mình, Trần Kha cảm thấy vô cùng xấu hổ nhìn Đan Ny cười gượng, ý muốn Đan Ny không cần để ý mình, tâm tư nên đặt vào việc giải quyết vấn đề.

Cuối cùng Vương Khiết tạm dừng việc tính toán, ngẩng đầu nhìn Dương vân nói "Đình công một tháng cộng với việc tiêu thụ bị ảnh hưởng, tổn thất cũng mất gần một triệu."

Hiện tại mọi người không có ý kiến gì, không khí áp lực tỏa ra khắp nơi."Nếu không như vậy." Trương Dao mở miệng nói "Mình tìm Tống Nguyệt nói chuyện, tiến độ hạng mục công trình của chúng ta vẫn như cũ, phương án của cô ấy chúng ta sẽ ngồi xuống bàn lại."

"Cô ta sẽ đồng ý sao?" Trần Kha mở miệng hỏi nói.

"Cô ta hợp tác với chúng ta, tất nhiên sẽ thể hiện thành ý, mình nghĩ Tống Nguyệt hẳn là cũng rất lo lắng." Trương Dao nói.

Lúc này Đan Ny cũng không có biện pháp khác, nghe Trương Dao nói như vậy cảm thấy cũng là một biện pháp, gật đầu ngầm đồng ý với cách nói của Trương Dao.

"Tôi cùng đi với cô, nếu Tống Nguyệt có giở trò lưu manh, tôi cũng có thể giúp cô một phen." Trần Kha nói.

"Cô đánh thắng cô ta sao?"

Nghe Trương Dao nói, Trần Kha nhớ tới lúc mình đá vào xương sườn Tống nguyệt, bị cô ta dễ dàng né được, nhất thời cảm thấy mình thật vô dụng, văn võ đều không được, cuối đầu càng thấp.

Dương Vân thấy Trương Dao nói với Trần Kha như vậy, vội vàng giải vậy "Mình đi với cậu, mình tin Tống Nguyệt sẽ không ra tay với hai cô gái trói gà không chặt."

Lúc này Vương Khiết đột nhiên ngẩng đầu, mắt kính vẫn che khuất ánh mắt như trước, nhìn không ra cô đang lo cho Dương Vân hay là Trương Dao.

"Vậy hai người cẩn thận một chút, có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho mình." Đan Ny dặn dò nói.

"Được, mình biết rồi, việc này không nên chậm trễ, Trương Dao cậu gọi điện hẹn với Tống Nguyệt đi, chúng ta không có thời gian cùng cô ấy dây dưa." Dương Vân nhìn Trương Dao nói.

"OK" Trương Dao lập tức cầm điện thoại gọi cho Tống Nguyệt.

"Alo, cô là Tống Nguyệt? Tôi là Trương Dao của tập đoàn Trịnh thị, muốn gặp cô để thảo luận về phương án.... Được, được, ... một tiếng sau gặp lại." Cúp điện thoại, Trương Dao nhìn Dương Vân nói "Một giờ sau gặp tại khách sạn Shangri-La."

"Vậy các cậu nhớ cẩn thận một chút." Đan Ny lo lắng nói.

Dương Vân cùng Trương Dao đi rồi, Đan Ny nhìn Trần Kha nói "Kha theo em vào văn phòng" Nói xong cô bước ra phòng họp.

Trần Kha cúi đầu đứng lên, đi theo Đan Ny vào văn phòng.

"Nếu cô muốn giúp Trịnh tổng, thì an ủi cô ấy nhiều một chút, áp lực của Trịnh tổng quá lớn." Vương Khiết lần đầu tiên nói chuyện với Trần Kha.

Trần Kha nhìn Vương Khiết, gật đầu hướng văn phòng Đan Ny đi vào.

Đan Ny ngồi trên ghế tổng tài, hai tay chống đầu, nhắm mắt lại chờ Trần Kha đi vào. Trần Kha đến gần Đan Ny, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai Đan Ny, giúp nàng thư giãn một chút.

Đan Ny có chút kinh ngạc nhìn Trần Kha, nàng định đợi Trần Kha vào sẽ an ủi Trần Kha, không nghĩ tới Trần Kha lại tới mát xa cho mình.

"Kha......"

"Xuỵt, đừng nói gì, thả lỏng một chút." Trần Kha ôn nhu nói với Đan Ny.

Đan Ny gật đầu, tựa vào người Trần Kha, giống như một cô gái nhỏ mặc cho Trần Kha ôm mình.

Mãi cho đến mười giờ tối Đan Ny mới nhận được điện thoại của Dương Vân "Trịnh tổng, Tông Nguyệt đồng ý để công trình được thi công như bình thường, nhưng mà cô ta đưa ra điều kiện, muốn trong vòng một tháng chúng ta phải có câu trả lời trả lời thuyết phục." Dương Vân nói với Đan Ny.

"Được, trước tiên cứ đồng ý, công trình được tiếp tục thi công mới là chuyện quan trọng, còn chuyện phương án Tống Nguyệt đưa ra chúng ta sẽ thảo luận trong cuộc họp. Vất vả cho các cậu rồi." Đan Ny nói, cảm giác như trút được tảng đá trong lòng.

"Được rồi. Cậu cũng nghĩ ngơi sớm một chút, bye."

"Sao rồi?" Trần Kha nhanh miệng hỏi.

"Hoàn hảo, Tống Nguyệt đồng ý cho chúng ta tiếp tục thi công công trình, cô ta đưa ra đề nghị hẹn chúng ta trong vòng một tháng phải cho cô ấy câu trả lời thuyết phục." Đan Ny nói với Trần Kha.

"Chúng ta còn thời gian một tháng có thể nghĩ ra đối sách, hy vọng có thể tìm được biện pháp vẹn toàn đôi bên." Trần Kha ngẫm nghĩ tự nói.

"Uhm, hy vọng được như vậy. Đi ngủ sớm một chút, hôm nay là một ngày thật mệt mỏi."

"Được" Nói xong, Trần Kha liền nhanh như chớp bò lên giường Đan Ny.

Đan Ny nhìn Trần Kha vừa định mở miệng, Trần Kha nhanh hơn một bước nói "Đừng khẩn trương, Kha chỉ muốn ôm em ngủ thôi." Vẻ mặt Trần Kha vô cùng thành khẩn nói.

Đan Ny có chút bất đắc dĩ, hôm nay căng như dây đàn, đầu óc và thân thể mệt hơn bình thường rất nhiều, thật sự là không muốn bị Trần Kha quấn quýt, nhẹ giọng nói "Nếu như Kha có mưu đồ gây rối, em liền đá Kha xuống giường ngay lập tức." Đan Ny giả vờ nghiêm khắc nói.

"Được. Được." Trần Kha nhanh chóng trả lời, chỉ sợ Đan Ny đổi ý.

Đan Ny nằm tròng lòng Trần Kha, Trần Kha theo thói quen ôm Đan Ny, chỉ một lúc sau Trần Kha liền phát ra tiếng hít thở đều đặn, Đan Ny sờ sờ mặt Trần Kha, rút cả người vào trong ngực ấm áp của Trần Kha, nghe tiếng tim đập chậm rãi dần dần đi vào mộng đẹp.

Trong bóng đêm, Trần Kha lặng lẽ mở to mắt, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Đan Ny, làm cô đau lòng không thôi, nhẹ nhàng nói: Hy vọng Kha có thể giúp em chia sẻ một chút áp lực.

---

Trong phòng hội nghị, không khí nặng nề vô cùng. Hôm nay Đan Ny mở cuộc họp ban lãnh đạo, cho nên Trần Kha chỉ có thể ngồi ở bàn làm việc của mình chờ hội nghị chấm dứt. Chờ đợi thật khó chịu, nhất là lại không nắm chắc tình hình, làm cho Trần Kha chờ nhưng rất lo lắng.

Hội nghị từ mười giờ sáng diễn ra cho tới bốn giờ chiều, ngay cả cơm trưa cũng là ăn tại phòng họp, lúc lãnh đạo từ phòng họp đi ra, sắc mặt ai nấy cũng đều tái nhợt, giống như vừa mới đánh giặc xong.

Trần Kha đi nhanh vào văn phòng Đan Ny, nhìn thấy Dương Vân, Trương Dao, Vương Khiết đều ở đó, Đan Ny ý bảo Trần Kha ngồi xuống, tiếp tục nói "Nếu như Tống Nguyệt có thể đưa ra giấy chứng nhận tư cách của đội ngũ xây dựng, chúng ta xác minh qua cũng là thật, vậy chúng ta cược một lần, tin tưởng Tống Nguyệt, cùng cô ta hợp tác. Nhưng mà kiến trúc sư trưởng, tổng giám đốc công trình và nhân viên thu mua vật liệu phải là người của công ty chúng ta, công nhân cũng phải tuyệt đối phục tùng chỉ thị của lãnh đạo. Chất lượng công trình đều phải kiểm tra mỗi tuần, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót, sau khi khởi công một tháng, phải kiểm tra tất cả, nếu có gì sai sót lập tức đình chỉ tư cách thi công của Tống Nguyệt. Mọi người cảm thấy thế nào?" Đan Ny trưng cầu ý kiến mọi người.

"Biện pháp trước mắt này có thể làm tổn thất của công ty hạn chế tới mức thấp nhất." Vương Khiết nói.

"Vậy cứ quyết định như vậy, ngày mai tôi sẽ đề nghị với ban giám đốc." Đan Ny chậm rãi nói.

"Mình sẽ tiếp tục thực hiện kế hoạch tiêu thụ, bù đắp lại tổn thất trước đó. Trần Kha, cô sắp bận rộn rồi đó." Trương Dao nhìn Trần Kha nói.

"Không thành vấn đề, có chuyện gì cứ bảo tôi làm là được." Trần Kha gật đầu.

"Mình cũng muốn chuẩn bị, đi xem những người phụ trách công trình của Tống Nguyệt một chút, mang tất cả tài liệu liên quan ký kết, về sau có chuyện gì, lấy ra ứng phó cũng tiện hơn." Dương Vân không nhanh không chậm nói.

Vương Khiết như trước không có biểu tình gì ngồi tại chỗ. Trương Dao có chút không hài lòng nói "Vương tổng, cô không có kế hoạch gì sao?"

"Tôi chờ lấy tiền." Cuối cùng Vương Khiết cũng nói với Trương Dao một câu.

Lập tức làm Trương Dao giận đến dậm chân, Dương Vân ở một bên vụng trộm cười, thường ngày Vương Khiết không nói nhiều, nhưng mỗi lần mở miệng đều là hướng về phía Trương Dao, xem ra vị tiểu thư nóng nảy hay nói nhiều lần này đã gặp phải khắc tinh rồi.

Thời gian tiếp theo đều làm đầu óc mọi người choáng váng, Đan Ny vội vàng trình dự án cho ban giám đốc, Trương Dao cùng Trần Kha vì kế hoạch tiêu thụ mà mỗi ngày bên ngoài bôn ba khắp nơi, còn Dương Vân thì mang theo cấp dưới của mình tới công trường giám sát tiến độ thi công cùng với nhân viên của Tống Nguyệt, chỉ có Vương Khiết mỗi ngày ngồi ở văn phòng đánh bàn phím, tính tính toán toán, tính một đống những con số, làm một đống báo cáo, so với người bên ngoài không hề thoải mái hơn chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #đảnxác