5
Những tia nắng sớm mai bắt đầu len lõi chiếu qua khe cửa sổ, Trịnh Đan Ny cựa mình thức dậy tay quơ lấy chiếc đồng hồ. Chỉ mới 6h thôi, còn rất sớm nhưng lại không muốn ngủ tiếp cô quyết định vệ sinh cá nhân và chuẩn bị đồ đi học. Không biết lí do tại sao hôm nay lại tươi tỉnh đến vậy, mọi hôm đều phải thông qua sự kêu gọi ác liệt của Trần Kha cô mới có thể rời khỏi giường. Bước xuống lầu Trịnh Đan Ny rảo mắt tìm kiếm Trần quản gia nhưng mà chẳng thấy đâu, không lẽ còn ngủ sao ta…thế là cô đến phòng cô ta gõ cửa nhưng cũng chẳng nghe thấy động tĩnh gì, bèn đẩy nhẹ cánh cửa thò đầu vào xem thế nào.
1 thân ảnh đang cuộn tròn trên giường, mặt nhìn rõ ngốc nghếch…cái bộ dạng này chưa bao giờ Trịnh Đan Ny thấy ở Trần Kha cả, cô thích thú đến gần khuôn mặt cô ta nắm những sợi tóc nguây nguẩy vào cái mũi cao kia. Cảm thấy nhột nhột, Trần Kha giật mình thức giấc
“Tiểu thư, sao cô vào đây?”
“Đến giờ đi học rồi, bộ không tính đưa tôi đi học sao?”
“Ấy chết tôi quên mất, hôm qua tôi mệt quá ngủ không biết gì…”
Trần Kha đứng dậy nắm tay kéo cô đi, bất giác nhìn xuống tay mình được cô ta nắm chặt như thế trong lòng có chút rộn ràng…
“Mà tiểu thư hôm nay lạ thế, dậy sớm hơn mọi khi…làm tôi sợ thật đấy!”
“Sợ cái gì?”
“Thì sợ Quảng Đông có bão đổ bộ…”
“Cái đồ đáng ghét này.” – Trịnh Đan Ny rút tay lại giơ nắm đấm tính đánh vào người Trần Kha nhưng chưa kịp giở đòn tay đã bị khóa chặt.
“Tiểu thư bạo lực quá,phải bỏ cái thói giơ tay đánh người ngay không thì chẳng ai để mắt tới cô đâu.”
“Xí…ở trường cả khối người xếp hàng muốn nói chuyện cùng tôi kìa.”
“Thật không? Tôi có thấy ai đâu, cô toàn đi với Diệp Thư Kỳ mà…”
“Cô theo dõi tôi đấy hả?”
“Đó cũng là 1 phần công việc tôi mà, giám sát tiểu thư 24/24”
“Ông nội bảo cô làm vậy?”
Trần Kha lắc đầu, cô biết lúc này mà bảo ừ thì khác nào chọc cô ta thôi thì lòa xòa cho qua. Thấy Trịnh Đan Ny mặt mày cau có cô cũng biết mình nên làm gì tiếp theo rồi…
“Tiểu thư, có mún ra về đi đâu đó hóng gió không?”
“Không muốn, đi học về đã mệt lại đói bụng chỉ muốn ăn thôi.”
“Vậy ra về tôi dẫn cô đi ăn, tôi mời chịu không?”
“Cũng được, mà ăn gì?”
“Cô muốn ăn gì chúng ta sẽ ăn đó, lady first!”
“Vậy đi ăn kem đi, trời nóng ăn kem rất thích hợp.”
“OK, vậy chiều tôi đón cô về rồi chúng ta cùng đi ăn kem…bây giờ tiểu thư ăn sáng lẹ lên còn đến trường nữa.”
———-
Buổi học hôm đó Trịnh Đan Ny cứ mong thời gian qua thật nhanh để ra về cô có thể cùng Trần Kha đi ăn kem, chỉ là 1 buổi hẹn nhỏ thôi sao cô thấy vui quá. Suốt giờ học cô không tài nào tập trung được, đầu cứ ở đâu đâu đang tưởng tượng đủ thứ, có cảm giác 2 người cùng đi như hẹn hò ấy.
Suy nghĩ đến đây Trịnh Đan Ny giật mình tự đánh vào trán một cái
“Không được suy nghĩ lung tung, tại sao đi ăn kem mà như hẹn hò được chứ. Không được, không được …”
Diệp Thư Kỳ ngồi bên cạnh thấy Trịnh Đan Ny miệng cứ lẩm bẩm gì đó không rõ lại tò mò hỏi
“Nè, cậu nói nhãm gì đó?”
“Hả…có gì đâu, cậu lo làm bài đi kìa.”
“Không làm vô vì cậu đó, bộ có chuyện gì hả?…”
“…”
“Hay là đang nghĩ đến Trần quản gia rồi phát tiết?”
“Yaa, không phải như cậu nghĩ đâu.”
“Vậy là đúng rồi, yên tâm đi…chiều nay gặp tỷ ấy tớ sẽ nói giúp cậu.”
“Nói giúp cái gì?”
“Thì cái việc cậu muốn tỷ làm cho nhà tớ đó.”
“Ai nói là tớ muốn cô ta làm cho nhà cậu?”
“Không phải sao…thế cậu không muốn à?”
“uhm,….không phải vậy chỉ là…”
“Là sao…?”
“Thì là…hiện tại nhà tớ chưa tìm được ai thay thế cô ta, tạm thời để cô ta làm đi khi nào tìm được người khác tớ sẽ nói cậu.”
“Ukm, vậy cũng được. Khi nào tìm được nhớ báo tớ, mau mau nha…”
———-
Chuông reng tan học, Trịnh Đan Ny vội vã chạy ra cổng trường đã thấy Trần Kha đứng đợi cô từ khi nào. Vui vẻ đến bên người kia, tinh thần phấn khởi hẵn…
“Tiểu thư có chuyện gì vui thế?”
“Không có gì, bây giờ chúng ta đi ăn kem được chưa?”
“ừk, chúng ta đi.”
Cả 2 cùng nhau đến quán kem, ở đây có rất nhiều loại kem vừa đẹp mắt lại rất ngon. Trịnh Đan Ny hí hửng kêu rất nhiều loại khiến Trần Kha ngạc nhiên vì sự “háu ăn” của cô. Bình thường là 1 tiểu thư trong gia tộc lại ăn uống nhiệt tình như thế nhìn không hợp với chức danh chút nào. Trịnh Đan Ny và Trần Kha vui vẻ vừa ăn vừa chọc phá nhau, nhìn 2 người lúc này ai cũng nghĩ họ là một đôi tình nhân, trông vẻ ngoài Trần Kha cá tính lại bảnh bao như một chàng trai nên có rất nhiều nữ sinh đi qua trầm trồ khen ngợi.
A : “Soái tỷ đó đẹp trai quá à…”
B: “Nhỏ bên cạnh là bạn gái hả ta…cũng xinh ghê mà có nhìn kiêu ngạo quá”
C: “Nhìn họ thật đẹp đôi…”
Trở thành trung tâm của mọi sự chú ý đối với Trịnh Đan Ny không phải là lần đầu, nhưng đây là lần đầu tiên cô bị gán ghép cùng với 1 người khác mà người đó cũng nổi bật không thua kém gì cô.
Trần Kha nghe được mọi người bàn tán về cả hai có phần không vui, cô quay sang nói nhỏ vào tai Trịnh Đan Ny.
“Tiểu thư, có nghe gì không?”
“Nghe gì?”
“Người ta đang nói tôi với cô kìa, họ thật nhiều chuyện.”
“Đã biết nhiều chuyện vậy cô để tâm đến họ làm gì…”
“Tôi không thích ai nói về tiểu thư này nọ.”
“Tại sao không thích? Tôi thấy bình thường mà.”
“Thì tôi không thích ai nói động đến tiểu thư, như vậy làm ảnh hưởng đến thanh danh của cô, họ không biết gì cả mà nói như đúng rồi về cô ấy.”
Vẻ mặt hiện tại của Trần Kha nhăn nhó tỏ vẽ bực tức thật khó coi nhưng Trịnh Đan Ny lại thấy vui, cô có phải là tự suy diễn hay không nhưng hình như Trần Kha rất quan tâm đến cô, lo sợ người khác nghĩ sai về cô.
“Cô không vui khi người khác nói về tôi?”
“Tất nhiên rồi. Rất không vui nữa là đằng khác.”
“Tại sao?” – Trịnh Đan N lấn lướt hỏi
“Tại sao cái gì?” – Trần Kha ngờ nghệch chưa rõ lắm
“Thì tại sao cô không vui khi người khác nói xấu tôi, họ cũng chẳng có nói đến cô. Ngược lại còn khen cô nữa mà.”
Lúc này Trần Kha mới giật mình nhận ra cái vẻ kì lạ của chính mình, tiểu thư hỏi tại sao cô biết trả lời sao đây. Bản thân cô cũng thấy mình kì quái, người ta khen cô cô lại không vui, nói tiểu thư 1 chút là cô mặt mày cau có ngay. Có phải đầu có vấn đề rồi không…, còn nữa, đi trên đường thấy cái gì lạ mắt là nghĩ đến mua tặng cho tiểu thư, tại sao lúc nào cô cũng đặt tiểu thư lên hàng đầu? và từ khi nào điều đó là hiển nhiên?
“Cô sao thế, tôi hỏi sao không trả lời.”
“À…thì tại…tôi là quản gia của cô, quản hết mọi thứ về cô trong đó có cả danh dự và thanh danh của cô. Ai dám động đến Trịnh tiểu thư là động đến Trần Kha quản gia tôi đây, tôi sẽ không tha thứ.”
Trịnh Đan Ny cười, nhìn Trần quản gia thật ngốc. Cô nhịn không được đưa tay véo má Trần Kha.
“Đồ đáng ghét, lúc nào cũng quản này quản nọ thật mất tự do.”
“ehee, tôi chỉ sợ tiểu thư làm sai điều gì thì chủ tịch mắng cô mất.” – Trần Kha cười giả lả không dám kháng cự mặc dù bị cô ấy véo đỏ cả má.
“Sợ tôi bị mắng hay cô sợ chủ tịch đuổi việc cô?”
“Làm gì có, chẳng phải tôi đã thỏa thuận với cô hết một tháng tôi sẽ tự nghĩ sao… Cũng sắp hết rồi còn gì.”
Nói đến đây giọng Trần Kha nhỏ lại, Trịnh Đan Ny cũng tự nhiên im bặt rồi cả 2 chìm vào 1 sự im lặng cho đến khi Trần Kha bảo phải về để kịp giờ dùng cơm. Khi về đến nhà Trịnh Đan Ny đã thấy ông nội và luật sự Từ đang ngồi ở bàn ăn chờ cô, cô lễ phép chào ông và gật đầu khách sáo chào Từ San.
Luật sự Từ đưa mắt nhìn về người phía sau của Trịnh tiểu thư liền lên tiếng hỏi
“Kia có phải là Trần quản gia mà tiểu thư hay nhắc đến không?”
Nghe đến tên mình, Trần Kha khom người tiến về phía trước chào hỏi 1 cách lịch sự
“Vâng, tôi là Trần Kha, quản gia của tiểu thư…anh là…?”
“Tôi là Từ San, luật sư của chủ tịch Trịnh.”
“Chủ tịch thật có mắt nhìn người.”
“Ây, Trần quản gia đưa tôi lên cao quá…phải là tôi được nhờ từ chủ tịch Trịnh mới đúng.”
“Luật sư Từ thật khiêm tốn, hẵng chủ tịch rất quý người như anh.”
“Trần quản gia quá khen, tôi thì thấy cô thật khéo ăn nói…hèn gì chủ tịch và tiểu thư đều trọng đãi cô.”
Nghe mùi căng thẳng bốc lên, Trịnh Đan Ny bèn cất giọng chen ngang
“Trần quản gia, nói dì Lâm chuẩn bị nước cho tôi tắm.”
“Tiểu thư, ăn cơm trước đi sau hãy tắm.”
“Nóng nực lắm, tôi muốn tắm trước rồi mới ăn.”
“Không ạ, cô phải ăn cơm đúng giờ không thì bản thân sẽ tự phát đau bao tử.”
“Hứ…lúc nào cũng đúng giờ!!! Thật cứng nhắc.”
Tuy hậm hực làm một cách miễn cưỡng nhưng Trịnh Đan Ny vẫn nghe theo lời của Trần quản gia, cô đến bàn ăn tự tay lấy chén bới cơm cho mình. Từ San chứng kiến cảnh vừa rồi không khỏi khâm phục Trần quản gia, con người cứng đầu như tiểu thư mà cô ta lại khuất phục được quả là cao tay.
Vào bàn cơm chỉ có 3 người, Trịnh Đan Ny nhìn Trần Kha định rời đi thì biết cô ta đang ngại vì thân phận trong Trịnh gia vì vậy Trịnh Đan Ny mở lời 1 mực kéo Trần Kha ngồi lại cạnh mình dùng cơm.
Từ San rất để ý đến biểu tình trên gương mặt Trịnh Đan Ny, anh đã yêu cô ngay cái nhìn đầu tiên nay lại vô tình trở thành luật sự của chủ tịch Trịnh, cơ hội tiếp cận Đan Ny không khó nhưng anh thấy Trịnh Đan Ny rất khách sáo với anh chưa kể với Trần Kha lại nghe lời đến thế thật làm anh không khỏi hồ nghi hai người này có tình cảm đặc biệt với nhau.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ mơ hồ, là một luật sư, Từ San luôn muốn chứng minh rõ rồi mới đi đến kết luận để khẳng định, dù là trong công việc hay trong cuộc sống quan điểm của anh vẫn không thay đổi cho nên anh quyết định sẽ tự mở đường cho bản thân có cơ hội gần gũi với Trịnh Đan Ny hơn và anh cũng muốn biết cô ấy đối với Trần Kha đặc biệt như thế nào.
“Chủ tịch Trịnh, cuối tuần này gia đình tôi có mở một buổi dạ tiệc để mừng cha tôi tròn 70 tuổi. Ông ấy sẽ rất vui nếu chủ tịch và tiểu thư đến tham dự.”
“Vậy sao? Thật tiếc là tuần này ta có cuộc họp cổ đông trong công ty. Đan Ny, cháu đi thay ta được không?”
Trịnh Đan Ny nhìn sang Trần quản gia, nhận được cái chớp mắt ngụ ý bảo cô nên đi Trịnh Đan Ny mới quay sang phía ông gật đầu đồng ý nhưng cô còn kèm theo 1 điều kiện
“Tôi không quen đi một mình, Trần quản gia sẽ đi cùng tôi có được không?”
Từ San thoáng chốc nhíu mày nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường, miệng vẽ lên nụ cười gượng đáp
“Dĩ nhiên là được, có Trần quản gia đi cùng tiểu thư tôi sẽ đỡ lo hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top