Chương 93. Trừng Phạt
Bầu không khí trong thư phòng ngưng kết làm cho mấy người cảm thấy ngạt thở.
Cố Thiếu Đường, cùng Tô Dật ngồi xếp bằng trên ghế hồi, hai tướng nhìn nhau lại cảm thấy xấu hổ, nhìn đối phương đều cảm thấy vi diệu.
Là quan đồng liêu một văn một võ, đột nhiên một người cắt ngang người kia đang loan phượng đảo điên, nghĩ như thế nào cũng tương đương không ổn.
Tóm lại là hòa hợp êm thấm, hai người đối mặt nhau thật lâu, Bạch Thu Thủy ở bên cạnh Tô Dật quẫn bách đến không dám lộ diện, chăm chú núp ở trong ngoại bào, bao lại thành một cái bọc nhỏ, đều sắp biến thành một tảng đá.
"Ừm hừ" Loại thời điểm này chỉ có thể làm bộ bình tĩnh, Tô Dật mặt ửng đỏ, tay phải đặt lên "Đá Bạch Thu Thủy" tay trái thì hư nắm, ngăn trở bờ môi ho khan một tiếng.
"Người... tới thật sớm"
"A" Cố Thiếu Đường cũng tranh thủ thời gian thuận sườn núi mà trượt xuống "Trong phủ vô sự, tới sớm chút, thật sự là có lỗi"
Ánh mắt giao nhau, tựa hồ xấu hổ một đợt, Cố Thiếu Đường như ngồi trên bàn chông, vạn phần không được tự nhiên, vội vàng nói lái sang chuyện khác.
"Bất Lương Soái Tiếu có đến báo, nói gần chợ Tây xác thực có nhiều khách thương Đột Quyết."
Quốc uy hạo đãng, cửa hàng ở chợ Tây Trường An san sát nối tiếp nhau, mỗi ngày đều xuất nhập ngàn vạn thương vật, muốn nói đến khách thương Tây Vực cũng không hiếm lạ.
Nhưng liền sợ lần này, hỗn chút tạp ngư.
Tô Dật hiểu ý tứ của nàng "Người hoài nghi có thích khách vào Trường An sao?"
Cố Thiếu Đường gật gật đầu, lại lắc đầu.
"Đột Quyết là sói trên thảo nguyên"
Từ khi nhà Đường lập quốc, cùng Đột Quyết phương bắc liền có chính sự, biên cảnh ma sát không ngừng, các danh tướng ở hàng Lăng Yên như Lý Tích, Lý Tĩnh, cùng những danh tướng như Tiết Nhân Quý, đều chinh phạt qua Đột Quyết.
Thiên sách vạn tuế nguyên niên, khi Khả Hãn Mặc Xuyết đứng đầu thì Đột Quyết quay qua lấy lòng trung nguyên, sai tướng hướng Võ Hoàng cầu hòa, sau đó lại trợ Đường quân đánh tan Khiết Đan, cho nên không ít chỗ tốt, thế lực càng tăng.
Nhưng lòng lang dạ thú, cho đến khi Cảnh Long nguyên niên, một năm sau Lý Đường băng hà, Trưởng công chúa Trần Kha giúp đỡ ấu đế đăng cơ, giật dây nhiếp chính, thanh lý trong ngoài triều, sai đại tướng Trương Nhân Nguyện đi chinh phạt Đột Quyết.
Cố Thiếu Đường làm tiên phong, cùng Trương Nhân Nguyện phối hợp mật thiết, thừa dịp Mặc Xuyết Khả Hãn tây chinh liền đột kích, cướp đoạt mạc nam, xây lên ba tòa thành đầu hàng, bắt thiết phong chiếm một ngàn tám trăm dặm, mới ngăn chặn được con đường Đột Quyết xuôi nam.
"Thế lực Đột Quyết xác thực không thể so với lúc trước, nhưng dã tâm không giảm, lúc trước Lý Đồng âm thầm cấu kết Mặc Xuyết, kỳ thật không biết..."
Lời nói đến đây thì ngừng, Cố Thiếu Đường lại dùng ngón trỏ chấm chút nước trà, viết hai chữ trên bàn trà: "Vi Phi"
Nước đọng rất nhanh tan mất không dấu vết, Tô Dật ngưng lông mày trầm tư hồi lâu, hỏi: "Ngươi biết thích khách có khả năng trốn ở đâu không?"
"Mặc Xuyết mấy năm gần đây liên tiếp cầu hòa, ta có thám tử hồi báo, trong nội bộ bọn họ có nhiều loạn."
"Cho nên muốn nói phái ra bao nhiêu dũng sĩ chi viện Lý Đồng là không thể nào, nhưng muốn nói có tâm làm loạn, ngầm cùng vị Trường An này liên hệ, muốn lấy nhỏ thắng lớn, ngược lại khả năng mười phần"
Cố Thiếu Đường lại dính chút nước, tùy ý họa một cái xiên.
"Theo thương đội, thích khách Đột Quyết lẫn vào Trường An, vì che giấu tai mắt người, đều là từng nhóm mà đi, mỗi một thương đội lẫn vào nhân số không cao hơn hai người"
"Chúng ta xử lý một chút, còn có một số, là Trần Kha muốn bọn hắn đi vào"
"Thương đội từng nhóm mà đi, một chút trên đường hoặc là bị "giặc cướp", hoặc là bị quan binh kiểm tra danh tính mà tạm giam, có thể tới cuối cùng lặn tới trong thành, đã là ít đếm đủ đầu ngón tay"
"Tiếu Báo tra ra có một ít trốn trong tiệm thương nhân ở chợ Tây, nhân số tầm năm, nên đều là vì..."
Nói sau không cần nói rõ, Tô Dật vén áo lên tay, nhìn chằm chằm bàn trà đã sớm khô nước trà, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trần Kha thật đúng là nhìn tổng thể.
"Kia..."
Còn đợi hỏi, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người cấp báo "Hành lang chủ, đằng sau quan kia có thích khách, chạy!"
oOo
Lạc Dương.
Trần Kha phê xong tấu chương mới đưa lên, hỏi mấy canh giờ, mới hiểu được bầu trời đã qua ngày.
Chính là nhấc lên cái chén trà thổi nhẹ, cẩn thận nhấp trà nhài, đột nhiên nghe cung phụ báo lên: "Điện hạ, Trịnh nương tử không chịu dùng bữa"
Trần Kha động tác trì trệ, nhíu lông mày "Vì sao?"
"Cái này..."
Cung phụ run lẩy bẩy, lại ngập ngừng nói không nên lời nguyên cớ, Trần Kha mặc kệ nàng, đem chén trà trùng điệp đặt xuống "Đi Tập Tiên Điện"
Tập Tiên Điện.
Đan Ny nằm nghiêng trên giường, không rên một tiếng.
Mọi người phục vụ cung bưng mâm gỗ không biết làm sao, lại không mò ra tính tình Đan Ny, không cách nào tiến lên hỏi thăm.
Vừa lúc Trần Kha mặt lạnh bước vào điện, nhóm cung nhân không khỏi hoảng sợ, lập tức quỳ xuống đầy đất, nhất tề hô: "Điện hạ thứ tội"
"Tất cả lui ra"
Trần Kha mặt không đổi lườm bọn họ, lập tức bước nhanh về phía trước, đi đến bên giường, mở ra tay áo ngồi xuống.
Trong điện lúc này người đã đi sạch, Trần Kha mềm mại khẩu khí, nhu nhu kêu một tiếng: "Đan Ny tỷ tỷ"
Đan Ny không để ý tới nàng, Trần Kha liền chuyển gần một chút, hỏi nàng: "Nhưng nơi nào cảm thấy không thoải mái?"
Nhưng người trên giường như cũ đưa lưng về phía Trần Kha, hoàn toàn không để ý tới.
Trần Kha cũng cảm thấy ngột ngạt.
"Nàng nếu như không nói, ta liền đem cung nhân phục vụ trảm hết!"
Ngữ khí mười phần lạnh lẽo cứng rắn, không giống như là nói đùa, Đan Ny lần này nín không được, lập tức ngồi dậy "Đừng!"
Nàng chịu nói chuyện, Trần Kha lập tức cười "Ny Nhi để ý ta rồi sao?"
Một mặt nụ cười xảo trá, Đan Ny thoáng chốc tức giận, chau mày lại muốn quay lưng không để ý tới nàng.
Lại bị Trần Kha kéo vào trong ngực.
"Ny Nhi, làm sao rồi? Nàng chớ có buồn bực như vậy" Trần Kha cố gắng hống nàng "Sinh khí chuyện gì, nàng nói với ta nha"
"Người người này!"
Đan Ny không tránh thoát, mặt đều đỏ lên "Ta vì sao sinh khí, người không biết được a?"
Quả nhiên là khí, Trần Kha một phen tự lượng, thầm nghĩ trong lòng: Không phải bởi vì chuyện Tạ Đỉnh?
Tay lại không chịu buông Đan Ny ra, Đan Ny thấy thoát khỏi không được, cũng chỉ có thể hung hăng từ bỏ, đổi dùng răng cắn tay Trần Kha.
Trần Kha lại để nàng cắn, chờ Đan Ny phát tiết tính tình xong, mới nói: "Người cho là ta xuẩn ngốc sao? Tạ Đỉnh sao trùng hợp xuất hiện ở chùa Bạch Mã, người thật sự cho rằng ta đoán không được?"
"..."
Tiểu tâm tư bị nhìn xuyên, Trần Kha cũng không thể giải thích.
"Ta không biết" Thanh âm thấp xuống "Mẫu thân Ny Nhi là... không tránh khỏi liên quan với Tạ Thị"
Cái chết Tạ Mật, nguyên nhân trực tiếp chính là bị gia pháp Tạ Thủ Vân đánh, bị ướt trận mưa to, sau khi về nhà bệnh dậy không nổi, thình lình ra đi.
Nhưng Trần Kha cũng không biết tường tình, chỉ hiểu được bệnh mất, cho nên cũng không cân nhắc nhiều như vậy, chỉ muốn dẫn dụ Tạ thị.
Ai ngờ chạm vào sự thương tâm của Đan Ny sâu như vậy.
Mu bàn tay đột nhiên tê rần, nguyên lai Đan Ny chắp lên cổ tay nàng, hung hăng cắn một ngụm lớn.
Cổ tay trắng muốt lập tức lưu lại hai hàng dấu răng, Trần Kha cũng không la lên, để Ny Nhi của nàng cắn.
Đan Ny cuối cùng cũng không nhẫn tâm hung ác cắn thật, buông lỏng miệng, nghiêng người liền ôm cổ Trần Kha, đem mặt chôn vào trong vạt áo của nàng.
"Về sau, nếu an bài loại sự tình này không nói với ta, ta sẽ tức giận... người muốn theo dõi Tạ gia, tổng trước đó nói với ta một tiếng"
Thanh âm mang theo chút nghẹn ngào, Trần Kha tâm đều nhanh vặn thành một đoàn, vội vàng vỗ vỗ sau lưng Đan Ny "Ta về sau sẽ không như thế"
"Ngô~"
Đan Ny dùng sức ở trên y phục nàng cọ sát, đột nhiên lại buông cánh tay, ngước mắt nhìn Trần Kha.
"Trần Kha, ta nghĩ tập võ"
"Ừm... A?"
Trần Kha bị nàng làm cả kinh, mắt trái khẽ giật, đây là muốn làm gì?
Trịnh thị tài nữ văn tĩnh đột nhiên muốn tập võ, chẳng lẽ muốn đánh nàng sao?
Nhưng Đan Ny mới giận dữ, Trần Kha thận trọng nghĩ nghĩ, cảm thấy kế hoãn binh.
"Cũng được, ta phái một người ở Huyền Cơ các đến dạy nàng"
"Ừm"
Đan Ny đối với câu trả lời của nàng hài lòng, nở nụ cười xinh đẹp, không khỏi mê hoặc mắt Trần Kha.
"Ny Nhi ~"
Hống tốt kiều thê tự nhiên chiếm chút tiện nghi, Trần Kha ôm chặt Đan Ny, tay phải vươn vào tiết khố của nàng.
Trực tiếp tìm viên tiểu châu kia xoa nắn, Đan Ny nha một tiếng, hai chân kẹp chặt một chút.
Nhưng chỗ nào bù đắp được, Trần Kha một mặt hôn môi nàng dây dưa nước bọt, một mặt đem ngón giữa cắm vào bắp đùi, cứng rắn muốn ma sát.
Lòng bàn tay chạm đến tiểu châu mềm mềm, chính là sắc tâm dày đặc, đột nhiên bị Đan Ny hung hăng đánh lên mu bàn tay.
"Sắc phôi, ai bảo người làm loạn rồi? Đêm nay người đến Biệt Điện ngủ đi"
Trần Kha: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top