Chương 63. Trịnh Ngốc Ngốc (Hơi H)

Đan Ny ngơ ngác nhìn đỉnh mùng, nghĩ rất nhiều sự tình

Đều có liên quan tới Mã Nặc Ba, hoặc là nói Trần Vương Kha.

Nàng đang nghĩ, nàng như thế nào yêu nàng?

Đan Ny đã từng tưởng tượng người trong lòng nàng thích sẽ như thế nào, quân tử thản đãng đãng.

Nhưng cuối cùng, lương nhân tâm nàng đặt vào, là một nữ tử chí tôn tay cầm quyền hành.

Tuổi nhỏ từng làm bạn một thời gian ngắn, Trần Kha trong mắt Đan Ny là một thiếu nữ có chút u ám.

Về sau biết được tài hoa của nàng, âm thầm hâm mộ, Đan Ny coi Trần Kha cũng là một quân tử thản đãng đãng.

Về sau nàng hóa thân thành Mã Nặc Ba cướp đi mình, tuy nói là chiếm trong sạch của nàng, có thể xem đối với nàng vô cùng tốt.

Đan Ny coi như Mã Nặc Ba là một nữ tử thần bí nhưng thông minh.

Nhưng bây giờ, nàng đồng thời biến thành Trần Kha, thành trưởng công chúa thành phủ thâm bất khả trắc.

Nhưng nàng, là một nữ tử cỡ nào chói mắt, so với đế vương anh minh xưa nay cũng không thua kém chút nào!

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Đan Ny đột nhiên phát giác mình kỳ thật cũng không khó tiếp nhận như nàng tưởng tượng

Đan Ny chống đỡ thân thể ngồi dậy, gọi một tỳ nữ, nhờ nàng mời trưởng công chúa tới.

Tỳ nữ vội vàng mà đi, rất nhanh, Trần Kha liền tới.

"Ny Nhi?"

Trần Kha trên mặt rõ ràng mừng rỡ, nhưng lại tựa hồ sợ hãi, không dám đến gần Đan Ny.

Đan Ny cách rèm cửa, nhìn qua nữ tử được khắp thiên hạ tôn quý bởi vì nàng mà thể hiện sự lo lắng.

Tâm đột nhiên mềm.

"Nặc Ba" Đan Ny nhìn nàng: "Ngươi không sợ đem tính toán của ngươi nói ra sao?"

Trần Kha khẽ giật mình

Thật lâu, nàng nở nụ cười khổ "Ta đương nhiên sợ"

Lời người đáng sợ, nhất là đối với nàng vốn là người địa vị cao, tay cầm quyền hành, lên càng cao té càng nặng

"Ngươi tại sao phải kéo Trịnh gia vào?"

Đan Ny lại hỏi, dưới cái nhìn của nàng, người được lợi nhất, trừ Trần Kha, chính là Trịnh gia bọn nàng.

"Bởi vì..." Trần Kha yên lặng nhìn qua nàng, ngữ khí nghiêm túc mà kiên định "Ta muốn cưới nàng"

Nàng muốn cưới một nữ tử! Cho nàng danh phận tôn quý nhất thiên hạ

"Trần Kha..."

Đan Ny tâm đã triệt để tan thành một vũng nước.

Dù Trần Kha tâm cơ, thành phủ thâm trầm khiến người khác nghĩ mà sợ, nhưng nàng đồng thời chân thành hừng hực như vậy.

Có thể bị một nữ tử như thế bảo vệ cùng thích, Đan Ny nàng có tài đức gì!

"Trần Kha" Nàng nhịn xuống chảy ra nước mắt "Người có thể đút cho ta chút nước không?"

Trần Kha ngẩn người, lập tức bận bịu tìm một ấm trà rót một chén nước ấm, đưa đến bên giường Đan Ny.

Đan Ny nhìn nước ấm trước mặt, bỗng nhiên lại cười.

"Trần Kha dùng miệng đút ta được chứ?"

"Ừm... A?"

Trần Kha nhất thời không kịp phản ứng, cho đến khi Đan Ny chủ động nghiêng thân qua, ở khóe môi nàng hôn một cái.

"Ngốc tử, nghĩ gì thế?"

"Ây... không phải" Trần Kha tim đập loạn xạ, nói chuyện có chút cà lăm "Vậy nàng vừa mới là... không giận ta nữa?"

"Đương nhiên giận" Đan Ny nhéo cái mặt có chút phiếm hồng của nàng, cố ý trách cứ nói "Người cái gì cũng không nói cho ta, đem ta cướp đến cướp đi, vậy cái đó coi như là trừng phạt nho nhỏ~"

"..."

Thần thái hờn dỗi rõ ràng không phải ngụy trang, Trần Kha vốn bị lo lắng bất an giày vò đến trống rỗng, thốt nhiên tràn đầy, no bụng ngọt ngào rót vào nội tâm.

Lâu như vậy, nàng rốt cuộc không phải mong muốn đơn phương!

Tay khẽ run, Trần Kha bỗng nhiên uống một hớp nước lớn, trùng điệp gác lại bát sứ chứa nước, nghiêng đầu hôn Đan Ny.

Nàng đem nước trong veo uống vào, Đan Ny có chút mong mỏi nghênh đón Trần Kha, yết hầu khẽ động, đem nhiệt độ đối phương cùng nước bọt thanh thủy nuốt vào.

Khát khô tạm hoãn, Trần Kha lập tức vẩy đầu lưỡi, cuốn lấy Đan Ny, nhiều lần cái lưỡi ma sát thơm tho cùng nàng khuấy động.

"Ngô..."

Hôn rất sâu, Đan Ny phổi hơi có chút cảm giác ngạt thở, nhưng hồi lâu thân thể không thoải mái, tốc độ động tình cơ hồ đến trình độ đói khát.

Thường xuyên mộng xuân là tưởng niệm kết thành kén, trong mộng vu sơn mây mưa là từ linh hồn nàng đến nhục thể giao phó rung động, Đan Ny muốn, muốn Trần Kha cắm đi vào.

Hai người còn từ môi lưỡi đắm chìm, Đan Ny nuốt lấy nước bọt đối phương, dường như bên trong có mị dược, chỗ âm huyệt tao nóng lên, như có trùng bò, ngứa phải khó chịu.

"Ngô~"

Động tình muốn nóng tự nhiên mà truyền cho Trần Kha, Đan Ny có chút kẹp bắp đùi lề mề, phát ra tiếng hừ trầm thấp

Trần Kha hơi có chút kinh ngạc, không khỏi đem bàn tay mò xuống dưới, đẩy ra tiết khố, hai ngón tay dán lên chổ đào duyên

Chạm chạm ẩm ướt dính vào đầu ngón tay choáng mở, chỉ thấy tiết khố thiếp thân đã có mảnh dấu vết nước nhỏ ẩm ướt

"Ẩm ướt nhanh như vậy sao?"

Trần Kha buông ra Đan Ny để nàng lấy hơi, mình cũng nhẹ nhàng thở dốc.

Lòng bàn tay chạm vào một chút thô sáp, là âm bộ vừa mọc ra gốc rạ.

"Cỏ cây mọc ra rồi sao?" Trần Kha chậm rãi vuốt, cảm giác đầu ngón tay đâm đâm "Ny Nhi còn có muốn cạo không?"

"Ngô..."

Bị nàng sờ lấy, sâu trong thân thể không ngừng co rút, Đan Ny có chút chờ không nổi, liền cắn môi, e thẹn nói "Theo, tùy người vậy"

Vậy mà theo nàng rồi sao? Trần Kha không nhịn được cười một tiếng, nghĩ: quả nhiên giống Thái Bình nói, là cái Trịnh ngốc ngốc.

"Kia, ta liền cạo nhé? Về sau cũng tốt cho nàng dùng chút đồ"

Trần Kha mặt mày mỉm cười, nhìn qua thẹn thùng "Trịnh ngốc ngốc", chậm tay đem tiết khố của nàng hoàn toàn cởi ra.

Một đôi đùi ngọc thon dài, tính cả âm phụ toát ra gốc rạ, một đạo liền hiện ra trước mặt Trần Kha.

"Thật đẹp" Nàng hưng phấn liếm môi một cái, ngón tay ấn ấn lên bụng dưới Đan Ny.

Cong cong khóe môi, Trần Kha ngả ngớn nhìn về phía Đan Ny "Chờ một chút Trần Kha nhất định hảo hảo làm tỷ tỷ, muốn thao tỷ tỷ đến dục tiên dục tử"

Đan Ny bị nàng dùng ngữ điệu lỗ mãng càn rỡ làm cho xấu hổ đầy mặt đỏ bừng, không khỏi rụt rụt thân thể, ám đạo quả nhiên là đăng đồ tử.

Trần Kha tạm thời giúp nàng đắp lên chăn gấm, lập tức đi gọi mấy cái tỳ nữ, muốn các nàng đi lấy vài thứ.

Chúng tỳ nữ rất nhanh cầm mộc khay nối đuôi nhau mà vào, đều là hiểu chuyện cúi thấp đầu nhìn xuống đất, không dám nhìn trộm xuân sắc trong màn trướng

Mà dù sao có người ở trong, Đan Ny quẫn đến mặt mũi tràn đầy thẹn hồng, đã thấy Trần Kha nhàn nhạt xốc lên chăn của nàng

"Kha, Trần Kha?"

Trần Kha biết nàng xấu hổ, ủ ấm cười một tiếng "Không có chuyện gì, ta là người rất hiểu chuyện"

Gọi một tỳ nữ trong đó qua, Trần Kha lấy một lưỡi dao mỏng sáng bóng trong khay, để vào chén rượu chấm chấm, lại để lên nến đỏ hong nhiều lần.

"Đến" Trần Kha ôn nhu nhìn Đan Ny "Ny Nhi đem chân tách ra, ta giúp nàng đem cỏ cây xử lý"

"Ngô..."

Thân thể xấu hổ đỏ lên, lại y nhiên không tự chủ được làm theo lời Trần Kha, Đan Ny hướng về sau chống đỡ cánh tay, đem chân chậm rãi mở ra.

Giữa hai chân sớm bị Trần Kha bôi qua bí dược, cho nên lâu như vậy, cỏ cây cũng chỉ ngẩng đầu lên chút ít, thô thô sáp sáp đứng thẳng, có chút khó giải quyết.

Trần Kha một tay chấp lưỡi dao, một tay khác khuấy động lấy môi lớn phấn nộn màu hồng của nàng, cẩn thận xem xét âm phụ mỹ diệu của Đan Ny.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nàng, bỗng nhiên thấy trong khe đào nguyên tinh tế kia, chảy ra mấy giọt hoa dịch ngọt ngào.

Trần Kha dùng đầu ngón tay kéo. Chạm vào tơ mỏng.

"Ny Nhi ẩm ướt rồi sao?" Trần Kha rêu chọc, cố ý kéo dài tia nước ra, để Đan Ny cũng nhìn thấy, sáng long lanh

Chợt đứt gãy, Trần Kha mài mài ngón tay, cười cười, cầm khăn nhỏ đã thấm nước nóng, thoa lên âm phụ Đan Ny.

Khăn nóng hầm hập dán nơi riêng tư, mềm nhuận một tiếng ưm từ Đan Ny, chỉ cảm thấy ngượng đến nhanh ngất.

"Trước tiên đem gốc rạ nhỏ cạo đi" Trần Kha tay che trên bụng Đan Ny, vỗ về chơi đùa, ngón cái cách khăn nóng ấn lên nhụy châu của nàng, chậm rãi mài.

"Ừm ~"

Đan Ny bị an ủi lập tức thở thấp, cảm giác bị Trần Kha lộng lấy, đằng trước, giống như... ngô lên đến.

Khóe môi Trần Kha nở nụ cười xinh đẹp, nàng đương nhiên biết nơi đó của Đan Ny cương lên, chỉ là y nhiên án lấy mà xoa, để nàng càng thêm mẫn cảm phát run.

Lòng bàn tay quay chung quanh viên tiểu châu có chút nhô lên, lúc nhẹ lúc nặng, một vòng một vòng đảo quanh.

"Ừm a..."

Trần Kha rất nhuần nhuyễn điều giáo, Đan Ny thở dốc dần lên, bộ ngực trắng bóc chập trùng không ngừng.

Một đôi nhũ thịt đầy đặn ve vẩy sinh sóng, mũi nhọn đậu nhũ dần dần co lại phát nhăn, cứng rắn nhô lên.

Hạ thân từng trận tê dại, cánh tay Đan Ny như nhũn ra, không chịu được liền muốn tê liệt ngã về phía sau

"Bị mò thật thoải mái a~"

Bắp đùi run rẩy, thân thể lâu không bị vỗ về chơi đùa qua, dâng lên tình dục tựa như hỏa tinh tử cực nóng, khoảnh khắc liệu nguyên.

Đan Ny ngửa cằm lên, dày vò thoải mái mà thở phì phò, Trần Kha đột nhiên ngừng, đem khăn đắp xốc lên.

Đột nhiên mát lạnh, Đan Ny không khỏi rút bụng dưới, ngược lại bắt đầu dùng lưỡi dao cạo gốc rạ của nàng

"Xì... xì..."

Lưỡi dao lạnh buốt nhẹ nhàng liếm láp bối thịt nộn hồng, đầu ngón tay không biết vô tình hay hữu ý chạm vào nơi riêng tư của Đan Ny.

Mỗi lần vụt qua, cánh hoa non yêu yêu liền sẽ khẩn trương cổ động, tấm kia mật khe mở miệng nhỏ liền sẽ vẩy vẩy ra mấy giọt dịch.

Ngứa không ngừng, ngay tiếp theo bên trong huyệt cũng một trận như thiêu như đốt, Đan Ny kìm nén đến khó chịu, Trần Kha làm như không thấy, chỉ chuyên tâm cạo đi cỏ cây thô cứng.

Âm phụ trở nên càng thêm sạch sẽ kiều nộn, Trần Kha rốt cuộc hài lòng, đem đao thả lại trong mâm, dùng khăn nóng lau đi gốc rạ dính ở nơi riêng tư của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #đảnxác