Chương 44. Ly Biệt Thượng (H)
"Nặc Ba..."
Ngay khi Đan Ny gọi tên, toàn thân nóng lên, hai gò má nóng hổi, khiến cho cây ngọc trụ kia cũng nóng đến đáng sợ
Lại phải làm ở trước mặt... nàng sao?
"Ngoan" Mã Nặc Ba đưa tay sờ ướt át huyệt của Đan Ny "Nàng nhét vào, đem nước của nàng bôi lên ngọc trụ, rồi cắm vào trong tiểu huyệt của ta"
Nói xong bỗng nhiên tách cánh hoa của nàng, đem nửa đốt ngón tay cắm vào hoa tâm Đan Ny
Ngón tay nhàn nhạt ra vào, cố ý dùng sức đẩy ra thịt mềm trơn ướt bên trong.
"Tựa như thế này"
Mã Nặc Ba chậm rãi đẩy, dẫn dụ điều khiển Đan Ny "Nàng cắm đi vào, làm cho nước chảy ra"
"Ừm ~"
Đan Ny thở gấp liên tục, kém chút bất ổn quỳ xuống, Mã Nặc Ba lúc này rút ngón tay ra, cỗ vũ nhìn nàng
"Ny Nhi, nhanh tự mình nhét vào"
Đan Ny tay nắm ngọc trụ run rẩy, do dự hồi lâu, mới chậm rãi đem ngọc trụ chống đỡ hoa huyệt.
Đầu cột mượt mà chậm rãi gạt mở hai mảnh cánh hoa, dần dần dùng đầu dò xét.
Thật chặt a~
Nàng tự cắm huyệt của nàng, khoái cảm run rẩy khiến động tác của nàng mười phần chậm chạp, Đan Ny thở dốc không ngừng, thật vất vả mới nhét vào chút xíu.
Mã Nặc Ba lại không vội, ngược lại rất có hứng thú nhìn tiểu huyệt xử của nàng.
Nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng cánh hoa chậm rãi nở rộ, ẩm ướt cộc cộc mở ra bao lấy ngọc trụ
Dâm mỹ nhưng lại xinh đẹp, Mã Nặc Ba nhìn Đan Ny đem ngọc trụ nhét vào, lại cổ vũ nàng trừu sáp chính mình
"Huyệt chổ nào ngứa liền cắm nơi đó" Mã Nặc Ba tiếp tục cỗ vũ "Ny Nhi ngoan, chính mình cũng có thể tự xuất thủy được"
"Ừm... ân a ~"
Đan Ny khó khăn thao túng ngọc trụ ra vào, dần dần cảm thấy chất lỏng chảy xuôi ra.
Mã Nặc Ba nhìn kỹ Đan Ny cắm tiểu huyệt của chính mình, bên trong tiểu huyệt càng chảy ra nhiều nước.
"Nặc Ba~"
Đan y bỗng nhiên rút ra ngọc trụ, ngăn chặn xuân dịch bên trong chảy ra.
Ánh mắt nàng mê ly nhìn Mã Nặc Ba, bên trong tiểu huyệt đột nhiên trống rỗng ngứa ngáy
"Nặc Ba..."
Mã Nặc Ba mỉm cười, nắm tay cầm ngọc trụ của Đan Ny, phóng tới bên dưới mình
Tay trái đẩy ra rừng cây, dùng hai ngón tay tách ra đóa hoa, lộ ra tiểu huyệt khẩu ẩn tàng bên trong.
"Hiện tại chen vào" Mã Nặc Ba ra hiệu Đan Ny "Ta muốn Ny Nhi dùng ngọc trụ cắm ta"
Đan Ny hiện tại chậm hiểu một chút, nhìn huyệt kiều nộn đỏ tươi, có chút do dự
"Nặc Ba, ta có thể hay không... làm bị thương ngươi?"
Mã Nặc Ba lại ôn hòa cười cười "Sẽ không đâu"
Đan Ny lúc này mới cẩn thận đem ngọc trụ dính xuân dịch của mình cắm đi vào.
Mã Nặc Ba thoải mái kêu lên, Đan Ny nhìn nàng say mê, quên đi ngượng ngùng, cầm ngọc trụ bắt đầu trừu sáp
"A a a... Ny Nhi, nhanh hơn một chút, thao ta!"
Ngọc trụ ở bên trong huyệt không ngừng làm, Đan Ny tay đau xót, cho nên tốc độ cũng không quá nhanh.
Mã Nặc Ba lại y nhiên cao trào, nhưng nàng khôi phục rất nhanh, bất quá trong nháy mắt, liền phản công Đan Ny.
"Nặc Ba?"
Đan Ny kinh ngạc nhìn nàng khôi phục nhanh chóng, ngọc trụ còn nhét ở trong hoa tâm nàng không có rút ra!
"Ny Nhi thật sự là mềm." Mã Nặc Ba ngậm lấy nhũ thịt của nàng "Để ta hảo hảo ăn nàng"
Một con nhũ sữa rất nhanh bị Mã Nặc Ba hút đỏ, Mã Nặc Ba liếm láp đầu ngực nàng, đầu lưỡi vây quanh quầng ngực trắng nhạt
Đan Ny bị nàng liếm không còn khí lực, cũng chỉ có thể xụi lơ tùy ý Mã Nặc Ba giày vò
Mã Nặc Ba hoa tâm cắm ngọc trụ, tiểu huyệt kích động khẽ co rút, nàng cũng không kịp chờ đợi muốn thao Đan Ny.
Chế trụ ngón tay Đan Ny, giơ tay nàng ép xuống giường, Mã Nặc Ba dời lên hôn lên môi nàng, điên cuồng liếm hôn
"Ngô..."
Đan Ny bị hôn đến thất điên bát đảo, Mã Nặc Ba hôn đến khóe miệng của nàng bởi vì kích hôn mà chảy ra dịch óng ánh mới chịu bỏ qua
Hai người đều thở hồng hộc, Mã Nặc Ba lúc này mới đi hôn, uống nước bên trong tiểu huyệt Đan Ny.
Đầu lưỡi liếm láp ngọt ngào, ngọc trụ cắm Mã Nặc Ba khiến tâm tình nàng dập dờn, nhịn không được tự mình cao triều một lần, nước ẩm ướt thuận theo ngọc trụ chảy xuống
Uống đã hoa dịch của Đan Ny, Mã Nặc Ba lau môi, đưa tay tự mình kéo ra ngọc trụ.
Phù một tiếng mang theo trơn ướt, Mã Nặc Ba bỗng nhiên đem ngọc trụ nhét vào hoa tâm Đan Ny, hung hăng thao làm
"Tiểu huyệt nhẫn thật lâu sao?"
Ngón tay nắm chặt ngọc trụ mãnh liệt trừu sáp, nhiều lần đều tiến vào chổ sâu của tiểu huyệt, sau đó kéo chất lỏng ra
"Ny Nhi, phun ra ngoài cho ta nhìn!"
Mã Nặc Ba trong mắt đều là ánh sáng hưng phấn, dùng sức thao Đan Ny, sau đó thật sâu cắm xuống, lại đem ngọc trụ rút ra.
Dịch ẩm ướt theo đó mà phun ra, văng lên bụng dưới của Mã Nặc Ba.
Rừng rậm bị xuân dịch nóng rực làm cho ướt nhẹp, Mã Nặc Ba bỗng nhiên nâng người lên, kéo đôi chân đẹp của Đan Ny tách ra, đem rừng rậm dưới bụng áp vào cánh hoa của nàng
Trùng điệp ma sát mấy lần, làm đến mức chổ giao nhau nổi lên chút bọt trắng
"A a... Nặc Ba... Ân a ~"
Đan Ny bị rừng rậm của nàng kích thích tiểu hoa hạch, toàn thân run lên, lại lần nữa cao trào
Nước tràn như lũ lụt, Mã Nặc Ba cũng sảng đến không chịu được, nàng cuối cùng đem Đan Ny đỡ xuống, lập tức ôm lấy nàng chuyển tư thế, để Đan Ny nhào vào trong ngực mình
Đan Ny bị chơi đùa đến kiệt sức, không khỏi nhắm mắt lại, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Mã Nặc Ba lắng lại trong chốc lát, dùng chăn bao lấy lưng đẹp của Đan Ny, nhẹ nhàng đỡ nàng
"Ny Nhi..."
Nàng ôn nhu hôn cái trán nàng "Ta thật không nỡ đưa nàng trở về"
oOo
Sở Văn từ trong nước ấm mò lấy một cành nho nhỏ, cầm ở trong tay lắc lắc, rửa sạch sẽ bằng nước
Buổi chiều mới đưa vào sơn trang vụ nho mới, hạt hạt sung mãn, óng ánh long lanh, có thể nói là thượng phẩm.
Ngày mai liền muốn đem Đan Ny đưa về Vận Thành, Mã Nặc Ba cố ý dặn dò đem những cành nho thượng phẩm này ủ thành nước nho, sau đó bỏ vào trong bình để nó tự lên mem, sau đó đưa Đan Ny trở về, không bao lâu liền sẽ đưa vào cửa rượu nho ngon ngọt
Sản xuất đã sớm bắt đầu, Sở Văn trước muốn chọn những cành nho tươi mới, ngâm vào nước ấm rửa sạch.
Các chủ chuẩn bị kỹ càng rượu nho cho Trịnh nương tử, Sở Văn nghĩ mình cũng không thể lạc hậu
Thư Kỳ nhất định cũng sẽ theo chủ tử của nàng trở về, như thế sẽ có một khoảng thời gian dài không thể gặp nàng
Trong lòng khắp nơi dâng lên từng tia phiền muộn, Sở Văn thật rất thích tiểu nha hoàn tao khí lại đơn thuần kia.
Cầm cành nho đã được rửa sạch sẽ đi đến trước phòng ngủ, Sở Văn đẩy cửa ra, lặng lẽ đi vào
Màn nhẹ rủ xuống trên giường, Thiw Kỳ không mảnh vải che thân, bị trói ở trong màn lụa
Hai tay buộc chặt treo cao, cổ chân buộc lấy lụa đỏ đem hai đùi tách ra thật rộng, buộc cùng với cổ tay
Tư thế cực kỳ dâm đãng, mà vừa rồi ở hầm băng bị "trừng phạt" qua, tiểu dâm huyệt giờ phút này hưng phấn hít hít, muốn chảy nước ra ngoài.
Nhưng một chút cũng không chảy ra, huyệt tâm Thư Kỳ bị cắm một cây tử sắc dược liệu, chính là từ phòng thuốc Sở Văn dùng để chơi qua Thư Kỳ, thân cây mềm, như nam căn, Nhục Thung Dung
"Ừm ~"
Thư Kỳ vô thức rên rỉ, khóe miệng chảy xuống một tia nước bọt
Bên trong tiểu huyệt cực kỳ ngứa, dạng này bị lấp đầy lại không thỏa mãn, chỉ cắm một cây Nhục Thung Dung hiển nhiên không có tác dụng gì
Thư Kỳ khó chịu muốn vặn vẹo, muốn dùng tay cầm cây kia động một chút, mài mài bên trong ngứa ngáy, nhưng tay chân bị trói, căn bản không thể động đậy
Sở Văn không nhanh không chậm khóa chặt cửa, xác định sẽ không có người đến quấy rầy, mới chậm rãi đi đến gần giường.
Hình ảnh sau rèm tư thế dâm đãng để cổ họng nàng hơi khô khát, nhưng Sở Văn biết mình phải nhịn.
Trước khi thả Thư Kỳ đi, nàng muốn điều giáo vật nhỏ khai bao này, để huyệt dâm kia của nàng một mực ghi nhớ mình, miễn cho trở về lại chịu không được bị gã sai vặt dỗ ngon dỗ ngọt, không để ý bị người thao
Vén lên màn, Sở Văn đem nho đã chuẩn bị kỹ càng để trong lưu ly, đặt lên bên cạnh Thư Kỳ.
Bên trong tiểu huyệt hẳn là ngứa không chịu được, nước đều chặn không nổi mà chảy ra, giống như muốn đẩy Nhục Thung Dung ra.
Thật là một tiểu nha đầu tao cùng đơn thuần, Sở Văn nhẹ nhàng lướt qua bắp đùi Thư Kỳ, kích thích nàng từng tia từng tia run rẩy
"A~"
Chỉ là nhẹ nhàng lướt qua gãi ngứa mà thôi, danh khí kia sẽ khiến nam nhân muốn ngừng không được, không ngờ trải qua tự hành hút làm.
Âm thần đầy đặn run nhè nhẹ, nước huyệt chảy không ngừng, ngón tay Sở Văn nhẹ sờ qua bọn chúng, bỗng nhiên đè tiểu hoa bao đằng trước
"A ha ~"
Thư Kỳ nhất thời thoải mái ra, cái mông không tự chủ nhấc lên, giống như muốn nghênh hợp Sở Văn vỗ về chơi đùa
"Nha đầu tao"
Sở Văn bỗng nhiên đánh mông nàng, lưu lại chưởng ấn đỏ nhạt.
"Nghĩ thoải mái rồi sao?"
Thốt nhiên đánh một cái liền khiến Thư Kỳ vội vàng kẹp chặt tiểu huyệt, thét chói tai kêu khóc lên tiếng
"Sở Văn tỷ tỷ... khó chịu ~"
Có được danh khí, khoái cảm hơn người khác mấy lần, mẫn cảm cũng thế
Sở Văn tất nhiên là biết điều đó, cho nên càng muốn treo Thư Kỳ lên, hảo hảo điều giáo nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top