Chương 29. Thần Hoan (Hơi H)
Cùng lúc đó, Dương Thành, Lữ xá.
Ngoài cửa, nghe được tiếng Hàn Thất cùng lão Cửu sớm đã đứng ở trong sân chờ.
Thấy Nặc Ba ra, hai người cùng nhau ôm quyền nói "Các chủ"
Nặc Ba khẽ vuốt cằm, ánh mắt lập tức rơi xuống bờ vai Lão Cửu, nơi đó chính là đậu một con diều hâu ngẩng đầu ưỡn ngực
Lưng con bạch ưng mạnh mẽ, lông đuôi thon dài, mỏ ưng cong lại như loan đao màu kim sắc, một đôi mắt ưng sáng ngời có thần, có thể nói tương đối xinh đẹp
Nặc Ba giơ cánh tay lên, tiếng nói hướng bạch ưng gọi "Bạch Đỗ Tử"
Bạch Đỗ Tử bị gọi lập tức mở ra cánh vũ, hướng không trung bay lên, vỗ mấy lần cánh, nhẹ nhàng đậu lên cánh tay Nặc Ba mang một găng tay bằng da trâu dày
Nặc Ba vững vàng nâng lên Bạch Đỗ Tử, đưa tay sờ sờ lưng nó, cười nói: "Đã lâu không gặp, chủ nhân nhà ngươi thế nào?"
Bạch Đỗ Tử rất có linh tính ngẩng cổ, tựa hồ là gật đầu.
Nặc Ba cười một tiếng, cánh tay hướng xuống thả thả, Bạch Đỗ Tử lập tức nhảy từ cánh tay nhảy lên miếng vải lót trên vai nàng
"Cho nó ăn qua rồi?"
"Buổi chiều cho nó ăn ba con chim bồ câu sữa" Lão Cửu nói "Các chủ yên tâm"
Bên cạnh Hàn Thất đưa lên một ống trúc dài bằng nửa ngón út nói "Đây là nó mang tới"
Nặc Ba mở ra rút lấy một cuộn giấy dầu, thấy phía trên viết "Cách thành năm mươi dặm"
Khóe môi câu lên một nụ cười ngoạn vị, Nặc Ba lại hỏi hai người: "Vậy thành có thể phân bố nhãn tuyến rồi sao?"
Hàn Thất gật đầu, lại hồi bẩm: "Nhãn tuyến phụng mệnh dịch dung theo dõi hôm nay đã ở Dương Thành cùng người tiếp ứng, bọn hắn ngồi thuyền nhanh, đoán chừng ngày mai giờ mão ba khắc liền có thể đến Vận Thành"
Hết thảy đều tiến triển thuận lợi, Nặc Ba rất hài lòng, nói cho hai người chuẩn bị sơ, sau buổi trưa liền xuất phát.
Hai người xưng dạ, Lão Cửu đột nhiên lại nói "Các chủ, cái kia... Thám tử Dương Thành hồi báo, trông thấy Tiêu Cảnh đi vào Dương Thành"
Nặc Ba nhíu mày lại "Sự tình lúc nào?"
"Lúc các chủ lên thuyền hoa"
Nặc Ba không nói, Hàn Thất cùng Lão Cửu nhìn nhau, cực nhanh im ắng giao tiếp.
"Các chủ" Hàn Thất quan sát sắc mặt Nặc Ba, thử dò xét nói: "có muốn hay không chúng ta..."
"Không cần" Nặc Ba nhàn nhạt đáp, ngược lại nhíu mày cười một tiếng nói: "Ngươi ngược lại không ngại cho người thả thêm chút tin tức, ngày mai dẫn hắn đi đến Tịnh An Tự kia"
Tịnh An Tự? Hàn Thất cùng Lão Cửu đều sững sờ, hai mặt nhìn nhau.
oOo
Hôm sau, Đan Ny lại toàn thân trần trụi từ trên giường tỉnh dậy.
Nàng vừa mở to mắt, liền nghe thanh âm Nặc Ba, dường như sai người đi nấu nước nóng đến hầu hạ
"Ny Nhi" Nặc Ba đem y phục đặt ở trước giường, ân cần nói: "Hôm nay Tịnh An Tự có hội chùa, náo nhiệt cực kỳ, ta dẫn nàng đi xem một chút được không?"
Đan Ny còn có chút mơ hồ, nghe nói như thế chỉ tùy tiện gật đầu
Lúc này, hai tiểu nữ đồng cầm nước nóng cùng bột đánh răng tiến vào, hầu hạ Đan Ny rửa mặt.
Một thân nhẹ nhàng khoan khoái, đầu óc cũng tỉnh táo, Đan Ny mới ý thức tới mình giống như đáp ứng một chuyện không nên
Đi dạo hội chùa? Hẳn là lại bị cái đăng đồ tử này...
Nhưng mà không đợi nghĩ tới những hồi ức khiến người ngượng ngùng, Đan Ny liền bị Nặc Ba đặt ở trên giường
"Đăng Đồ Tử, ngươi!"
Đan Ny giơ tay liền muốn phản kháng, nghĩ đẩy ra Nặc Ba, Nặc Ba lại thuận thế theo, chế trụ cổ tay của nàng đặt ở trên chăn.
Thân thể kích thích một tầng run rẩy, Đan Ny lúc này mới ý thức được mình vẫn là trần truồng, như thế ban ngày ban mặt, lại bị cái đăng đồ tử này nhìn sạch sành sanh!
"Ny Nhi" Nặc Ba lập tức hôn lên trán nàng, chóp mũi còn có trên môi "Tối hôm qua đầu lưỡi bị thương, ta còn không hảo hảo uống qua nước ngọt của nàng"
"Ngươi!"
Người này vẫn như vậy không ngượng miệng! Thanh thiên bạch nhật... nàng cũng biết sự thận trọng của nữ nhi gia...?
Trong lòng tất nhiên vừa thẹn vừa xấu hổ, Đan Ny vô cùng hối hận tối qua nàng mềm lòng, đi mua thuốc trị thương lưỡi cho tên đăng đồ tử này!
Quay đầu chỗ khác phụng phịu, Nặc Ba ngược lại rất dứt khoát di chuyển mục tiêu, đi hôn cổ nàng, liếm láp tai môi đùa bỡn
"Bên tai đỏ đến dạng này!" Nặc Ba trêu đùa "Ny Nhi chẳng lẽ nghĩ dụ hoặc ta nếm thử?"
Lời còn chưa dứt liền không kịp chờ đợi ngậm lấy non sinh vành tai, đầu lưỡi vừa đi vừa về kích thích nó.
Vành tai nhỏ xíu run rẩy, Đan Ny ưm một tiếng, ý thức được mình phát ra thanh âm không nên phát, cuống quít cắn môi dưới.
"Da trắng nõn nà, cổ như cổ ngỗng" Nặc Ba cắn lên vành tai Đan Ny, ngả ngớn cười nói "Ny Nhi đúng là tuyệt thế mỹ nhân"
Lời này nghe vào trong tai Đan Ny lại một trận ngượng, từ nhỏ đến lớn không phải không có ai khen qua mỹ mạo của nàng, bạn cũ Trịnh Quân, học sinh thậm chí môn khách, đều là vì hâm mộ Đan Ny mà vụng trộm gửi thư tình, không thiếu lời ca tụng
Nhưng chưa từng có như vậy, trần truồng bị nói là mỹ mạo, Đan Ny khó chịu đến cực điểm, trong lòng nhịn không được lại thầm mắng "Đăng đồ tử!"
"Ngươi, người này... liền không thể dừng nói chuyện không?" Đan Ny tức giận nói: "Hảo hảo tiền nhân thi, bị ngươi nhất niệm, tất cả đều là dâm mỹ!"
Nặc Ba bị nàng chọc cười "Tốt tốt tốt, ta không có niệm, ta trực tiếp để nàng ẩm ướt"
Nói liền buông lỏng tay, nâng người lên nhanh chóng bắt lấy cổ chân Đan Ny, hướng hai bên nhấc lên, thật rộng tách ra
"Ngươi... A~"
Đan Ny không kịp lên tiếng kinh hô, hoa non mềm liền bị Nặc Ba lè lưỡi liếm, mềm lưỡi nóng hầm hập mang theo khí ẩm, mặt lưỡi không thô ráp quét qua khe hở cánh hoa
Cố ý cọ lấy viên tiểu hoa đầu mẫn cảm phía trước, Đan Ny nhất thời liền mềm thân thể, nhưng nàng vẫn quật cường cắn răng muốn ngồi dậy phản kháng
Nhưng mà hai chân mới co rụt lại, Nặc Ba liền dường như biết được suy nghĩ của nàng, nắm lấy hai chân của nàng nhấc lên
Bờ mông cơ hồ là ngửa mặt hướng lên trên, hai tay không thể không tranh thủ thời gian chống đỡ, miễn cho cái cổ bị ngăn chặn, Nặc Ba liền thừa cơ cúi đầu, bắt đầu nhanh chóng liếm hôn.
Mỗi một lần đều vừa vội vừa nặng, nhiều lần liếm khe hở nở hoa, Đan Ny hai tay chống xuống không nhàn rỗi, thế là cũng có thể nhận lấy mấy lần liếm láp
"Ừm, ân ~"
Nặc Ba hung hăng liếm láp, ngẫu nhiên hút lấy tiểu hoa, đầu lưỡi ở trên đỉnh chấn động, đem nó làm cho vừa trống vừa trướng
Tiểu hoa đầu không ngoài sở liệu bị mãnh liệt liếm hôn làm cho hồng nhiệt, liền thả ra nụ hoa, Nặc Ba đoán chừng Đan Ny lúc này không có cách nào trốn, mới đem người chậm rãi buông xuống
Bờ mông rốt cuộc đặt lại trên giường, thế nhưng mặt mũi tràn đầy ửng hồng, Đan Ny cũng chỉ có thể phát ra tiếng rên mềm mại chờ bị thao
"Nước của Ny Nhi rất ngọt"
Nặc Ba cúi người, đưa chân nàng vác trên vai, sau đó chậm rãi liếm láp hoa tâm rỉ ra nước ngọt
Dịch nhờn dính tơ bạc, lại bị nuốt lại, Nặc Ba nhìn chăm chút tiểu hoa đầu sưng đỏ, dần dần tách ra cánh hoa bao lấy nó, chỉ dùng đầu lưỡi trêu chọc
"Ách a ~"
Đan Ny rất nhanh tiểu cao trào, trên ngực lên xuống phập phồng, lắc ra sóng sữa ung dung
Nặc Ba đem đầu lưỡi luồn vào bên trong tiểu huyệt, quấy quấy, cảm giác ẩm ướt không thật sự tệ, liền để người dâng lên tiểu ngọc trụ mới được rửa sạch sẽ, dùng nhiệt khí chưng qua tiêu độc
Tiểu nữ tỳ mười phần cơ linh, cúi đầu tuyệt đối không nhìn nhiều, Nặc Ba cầm lấy tiểu ngọc trụ đặt trên khay nhét vào bên trong tiểu huyệt, lại phân phó nàng đưa đồ ăn sáng tới
Lữ xá vốn là sản nghiệp dưới danh nghĩa Huyền Cơ Các, chủ cửa hàng nương tử tất nhiên không dám thất lễ, lập tức cho người chuẩn bị đồ ăn kỹ càng, vẫn như cũ phái hai tiểu nữ tỳ cơ linh bưng lên
Nặc Ba dùng chăn mỏng bọc lấy Đan Ny trần như nhộng, ôm vào trong ngực ngồi xuống, chờ tiểu nữ tỳ ở trên giường đặt đầy đủ thức ăn lên án, sau đó lui ra ngoài, mới nâng lên một chén canh dùng muỗng đút cho Đan Ny
"Buổi trưa ở Tịnh An Tự, cũng chỉ có thể dùng cơm chay" Nặc Ba nói "Mà Thượng Nguyên có nhiều người, trên đường chỉ sợ trì hoãn, Ny Nhi nên dùng nhiều đồ ăn sáng"
Tiểu huyệt hạ thân vẫn còn bị nhét ngọc trụ, Đan Ny nóng bức cực kỳ, đâu có thể chuyên tâm ăn sáng
"Đăng đồ tử, ngươi đem cái kia rút ra đi, ngươi... ngô"
Thình lình bị Nặc Ba nhét vào miệng một muỗng canh, canh kia mùi thơm mượt mà đậm đặc vừa phải, lập tức khiến răng môi thơm ngát, trong dạ dày ấm áp dễ chịu
Thời tiết đầu xuân còn mang theo vài phần hàn ý cuối đông, một chén canh ấm như thế, bất quá là vô cùng thoải mái
"Canh này được nấu từ gạo kê, sữa dê vàng, ở trên lửa hầm suốt cả đêm mới thành canh" Nặc Ba lại múc một muỗng cho Đan Ny ăn "Ny Nhi nếm xong có thích không?"
Đúng là vị ngon mà tươi, Đan Ny cho dù nghĩ trêu chọc cũng không nghĩ ra cách nào, dứt khoát uống một ngụm
Nặc Ba thấy nàng thích, trong lòng vui vẻ vạn phần, bận bịu múc bên trong khối thịt dê mềm mà không nát cho Đan Ny ăn.
Cho Đan Ny ăn no, lại làm cho nàng uống một ít rượu pha với thanh thủy, Nặc Ba mới gọi người dọn bàn ăn, tự mình thay y phục cho Đan Ny.
Bất quá ngọc trụ bên trong tiểu huyệt vẫn không có rút ra, Nặc Ba chỉ để cho Đan Ny mặc tiết khố hở háng, thừa cơ nắm lấy ngọc trụ thao tiểu huyệt nàng mấy lần.
Đan Ny kiều nhuyễn ra tiếng, Nặc Ba nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nàng, trầm thấp cười nói: "Ngoan, trên đường để cho nàng thoải mái đủ kiểu"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top