Chương 9

Đêm đã về khuya, trong một căn phòng rộng lớn vẫn còn sáng đèn, Vân Tuyết cầm điện thoại bấm một dãy số được ghi trên tờ giấy, hôm nay cô mới hỏi thăm được. Bên kia bắt điện thoại, một giọng đàn ông ồm ồm vang lên, bên tai còn nghe nhiều tiếng nói, tiếng chửi tục, tiếng sát phạt bài bạc

"Alo, anh là anh Vĩ Kỳ" Vân Tuyết lạnh giọng hỏi, đối với những dân anh chị này không thể tỏ ra yếu thế

"Đúng, tôi là Vĩ Kỳ, cô là ai?" Tên Vĩ Kỳ vừa ngậm điếu thuốc vừa nói, tay vẫn đang cầm mấy lá bài.

"Tôi là ai không quan trọng, tôi có việc muốn nhờ các anh làm".

"Việc gì?"

"Tìm cho tôi toàn bộ tin tức của một người, tôi muốn toàn bộ không thiếu một tin nào, nhưng với điều kiện là ngày mai giao cho tôi, các anh có làm được không?"

Tên Vĩ Kỳ trầm ngâm đưa bài cho đàn em ngồi bên cạnh, quay người sang chỗ khác nói chuyện nghiêm túc: "Tôi muốn biết đó là nhân vật như thế nào" Băng nhóm của hắn được coi là nơi cũng cấp thông tin nhanh nhất và chính xác nhất, nhưng trong một ngày để có thông tin thì phải xem lại.

Vân Tuyết cười cười "Một kiến trúc sư thôi, không phải là nhân vật gì cao siêu đâu, hiện tại chị ta đang làm trong một văn phòng trang trí quảng cáo nhỏ nhoi nữa".

Tên Vĩ Kỳ nhíu mày, chỉ là một tên bình thường, liền tươi cười nói: " Được, tôi sẽ huy động toàn bộ anh em đi tìm giúp cô, trong một ngày, nhưng ...." Hắn cố ý nhấn mạnh "trong một ngày "

Vân Tuyết khẽ hừ mũi mỉa mai nhưng khi nói với tên Vĩ Kỳ liền tươi cười đàng hoàng "Tiền bạc không thành vấn đề, nhưng ngày mai, tôi muốn có thông tin đó càng sớm càng tốt"

Bên kia tên Vĩ Kỳ nhếch mép hả hê "Được, xin hết lòng vì tiểu thư".

 ----------------------------------------

Đan Ny ngồi yên trên ghế trầm ngầm từ từ ăn từng muỗng cháo. Sáng nay nàng chạy qua phòng Trần Kha nhìn vẫn không thấy cô, Đan Ny rất buồn rầu, tại sao mấy ngày này không nhìn thấy cô đâu. Đan Ny không hề biết thật ra từ trước Trần Kha cũng đã đi sớm về muộn, vài ngày nàng mới gặp một lần, đầu óc nàng chỉ mới chú ý đến hai ngày gần đây kể từ cái đêm nàng nói không thích cô đó. Chỉ mới hai ngày Đan Ny đã bồn chồn, mong nhớ rất nhiều, tối cứ nằm đợi cô về nhưng không biết sao lại ngủ mất, sáng chạy qua phòng cũng không thấy cô đâu, Đan Ny buông muỗng ngồi thẫn thờ, Đan Ny rất muốn thấy Kha Tử.

Trần Kha sáng nay vẫn đến sớm như hôm qua, dường như cô muốn nhanh chóng kết thúc công việc nên vừa tới nơi liền thực hiện chiến lược làm việc không nghĩ ngơi. Hôm nay trang trí căn phòng cho Vân Tuyết, đó là một bức tranh kết hợp giữa sơn vẽ, gỗ và mảnh sứ đủ màu. Hôm qua cô đã xem xét kí cấu trúc căn phòng, kết hợp với nội thất cần trang trí để đề ra chủ đề bức tranh, hôm nay chỉ có thực hiện nữa mà thôi. Cô nhất định mai phải xong vì cô đã quyết định sẽ đi Anh thăm Trí Nguyên.

Tô thúc đã đến, đi lên lầu nhìn Trần Kha, thấy cô đang chăm chú làm việc, định đi xuống nhưng chợt nghe tiếng Trần Kha: "Chú đã đến rồi".

Tô thúc giật mình quay lại, thấy thần sắc Trần Kha đã không như ngày hôm qua nữa, hoàn toàn trở lại bình thường như bao ngày liền tươi cười: " Thấy cô làm việc nên tôi không làm phiền, cô cứ làm việc của cô đi "

Trần Kha gật đầu lại nói: " Tôi có việc muốn nói với chú, chiều mai trở đi tôi muốn nghỉ mấy ngày đi Anh có công việc, trước khi công việc ở đây hoàn thành tôi sẽ trở về".

Tô thúc nhíu mày nói: " Vậy là ngày mai cô sẽ hoàn thành căn phòng này".

"Hôm nay sẽ xong, sáng mai tôi sẽ bày trí nội thất căn phòng này, phần còn lại thì anh em trong văn phòng sẽ làm".

Tô thúc gật đầu nói "Cô đã có chủ ý thì chắc chắn đã lo liệu tươm tất, cô cứ đi " Tô thúc ngừng lại cười cười lại đùa giỡn với Trần Kha "Tôi chỉ sợ cô bỏ chạy thì chủ nhà quỵt nợ tôi thôi" Ai chẳng biết Vân Tuyết vì Trần Kha mà thuê văn phòng của ông, không có Trần Kha sao coi được đây.

Trần Kha rất có tinh thần cười một tiếng nói "Tôi chỉ đi có mấy ngày, nhất định sẽ trở về tổng kết cho cô ta" Nói xong quay lại tiếp tục công việc. Tô thúc cũng cười ha hả thoải mái đi xuống lầu chỉ đạo công việc, ông đã định hỏi vì sao không đợi xong việc rồi hẵng đi, chợt nhớ lại ngôi nhà này còn đợi một số bộ phận được đặt làm thủ công nên vài ngày nữa mới có, có lẽ Trần Kha tranh thủ đi. Cũng được thôi, ông dù chỉ mở văn phòng nhỏ nhưng cũng là người có kinh nghiệm lâu năm, mấy việc nhỏ nhặt khác ông có thể chỉ bảo anh em làm, không cần tới Trần Kha.

Bức tường rộng lớn phải dùng sơn làm nền trước rồi mới bắt đầu gắn đồ vật vào, Trần Kha cúi mắt cầm dụng cụ vẽ đặc biệt bắt đầu vẽ tiếp. Tối qua Trí Nguyên lại gọi cho cô lúc khuya, ông muốn quay về đây giỗ mẹ cô, cô suy nghĩ liền nói sẽ qua đó, nhưng chỉ qua vài ngày rồi trở về trước ngày giỗ mẹ cô. Đã hơn một năm cô chưa quay về Anh rồi, cô muốn đến thăm ngôi nhà của mẹ, thăm những người bạn hàng xóm cũ của mẹ. Nghĩ đến những người đó, Trần Kha liền dừng tay nở nụ cười, cô thật sự nhớ những con người vui vẻ đó. Sau đó cô sẽ về nước sớm để ra nghĩa trang với mẹ, cô muốn đưa một người nữa tới đó, Trần Kha nhớ tới Đan Ny liền bật cười một tiếng, không biết nàng có chịu ra ngoài không, lại nói, đã mấy ngày nay cô không nói chuyện với nàng, cô thấy nhớ khuôn mặt đáng yêu của đấy.

 ----------------------------------------

Vân Tuyết cầm trên tay một xấp giấy, mắt nhìn chằm chằm vào đó, bàn tay lật lật, đến một tờ giấy, cô dừng lại nhìn rất lâu, bỗng mắt nheo lại giận dữ, nghiến răng vứt tung mấy tờ giấy. Anh Vĩ Kỳ đứng một bên thảnh thơi hút thuốc, mĩm cười nói "Khương Tiểu Thư, mọi thông tin đều ở đó, tôi đảm bảo không thiếu một điều gì cả, thật không ngờ đó lại là Trần tiểu thư a" Anh Vĩ Kỳ lắc đầu cảm thán, hắn trước đó nghe Vân Tuyết nói rằng người hắn cần tìm thông tin chỉ là một kiến trúc sư đi du học về, cô ta cũng không biết rõ thân thế của người ta, nhưng khi hắn điều tra ra thật là một bất ngờ lớn.

"Anh nói, rất ít người biết Trần Kha là con gái của Trần Tuấn Chương" Vân Tuyết hỏi anh Vĩ Kỳ.

"Nghe nói vợ của Trần Tuấn Chương rất ghét đứa con hoang này, năm đó lão Trần kia đưa cô ta về người trong nhà mới biết cô ta là con cháu Trần gia, bà ta yêu cầu lão Trần kia không được cho cô ta thừa kế tài sản mới được nhận vào nhà, người trong nhà không nói ra thì ai mà biết được đúng không a" Nhưng mà hắn có cách để moi ra, trên đời này không có sự thật nào là mãi mãi. Tên Vĩ Kỳ nói xong hít một hơi rồi phả thuốc, khuôn mặt hếch lên trời nói tiếp "Tất cả mọi thông tin chúng tôi đã có cho tiểu thư, vậy ..." Hắn ngừng lại cúi mắt nhìn Vân Tuyết.

Vân Tuyết phất tay "Anh an tâm, tôi sẽ cho người chuyển nửa số tiền còn lại vào tài khoản cho anh ngay" Xong vẫn không quan tâm người đối diện, nhíu mày suy nghĩ chuyện khác.

Tên Vĩ Kỳ cười hài lòng, cũng không dây dưa nữa, đứng dậy lấy áo khoác đen khoác lên vai rồi đeo kính đen lên, nhìn Vân Tuyết nói "Xin đa tạ Khương Tiểu Thư, lần sau có chuyện gì cứ đến tìm chúng tôi, nhất định chúng tội sẽ hết lòng phục vụ tiểu thư, tôi đi trước" Hắn dừng lại vừa muốn xoay người chợt như nhớ ra điều gì liền lại tiếp tục nói "À, khuyến mãi cho Khương tiểu thư một tin hấp dẫn, chiều mai Trần Kha sẽ đi Anh " Lần này, hắn xoay người bước ra khỏi phòng.

Vân Tuyết vẫn ngồi thừ đó, chuyện cô đang quan tâm hiện giờ không chuyện Trần Kha là con gái Trần Tuấn Chương nữa, dù sao thì có biết cũng chẳng để làm gì, Trần Kha cũng đâu cần cái danh vị đó. Chuyện mà cô suy nghĩ là Phong Hi từng là người yêu của Trần Kha, dù chỉ là mấy tháng ngắn ngủn nhưng trong điều tra nói rõ trước đó Trần Kha chưa từng có người con gái nào bên cạnh cả, như vậy mấy tháng đó đã đủ để khiến cô ghen tị. Cuối cùng Phong Hi cũng chọn Nhã Tịnh, nghĩ đến đây Vân Tuyết hừ một tiếng khinh thường, cô ta biết Trần Kha không có khả năng thừa kế tài sản liền đeo bám em gái người ta, rồi lại suy nghĩ hiện tại Trần Kha có cảm nhận thế nào với Phong Hi, cho dù Phong Hi cưới người khác nhưng Trần Kha vẫn cứ yêu cô ta thì cũng không thể được, Vân Tuyết nghiến răng thở dốc vì tức giận, khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc méo mó đến đáng sợ, chợt nhớ tới lời tên Vĩ Kỳ nói lúc rời đi, Trần Kha đi Anh, chiều mai đi ư, cô ta sững sờ, sao cô không biết gì lại chợt nghĩ, Trần Kha làm công cho cô nhưng cô cũng không thể quản lý Trần Kha những chuyện đó, Tô thúc mới là chủ của chị ta. Vân Tuyết cúi đầu suy nghĩ đến cả tiếng đồng hồ, cuối cũng nâng mặt đôi mắt đầy tính toán, cầm lấy điện thoại nhấn một phím tắt.

"Anh lập tức làm cho tôi 2 việc... đúng ..... dù có khó khăn đến mấy cũng phải làm được cho tôi, cứ xuất tiền mà làm ... không cần lo tôi sẽ đối phó với cha tôi "

 ----------------------------------------

Buổi tối, thím Trương nhìn Đan Ny an ổn trên giường liền đóng cửa phòng lại rồi đi ra ngoài ghế ngồi. Bà đang đợi Trần Kha, lúc chiều cô có điện thoại bảo bà đợi cô về, bà nhìn đồng hồ, hình như Trần Kha cũng sắp về. Quả nhiên năm phút sau đã nghe thấy tiếng xe ngoài sân, bà đứng lên đi mở của cho cô. Trần Kha mới bước chân vào nhà đã nhìn về phía cửa phòng Đan Ny nói "Đã ngủ rồi sao, cũng không sao"

Thím Trương thắc mắc vì câu nói của cô, thấy cô đi vào nhà cũng vào theo.

"Thím Trương có thể ở lại đây vài ngày được không?" Đợi thím Trương ngồi xuống, Trần Kha liền hỏi.

"Cô sẽ đi đâu sao?"

"Tôi có việc đi Anh ba ngày, tôi không an tâm cô ấy, muốn nhờ thím ở cùng cô ấy ba ngày đó" Trần Kha vừa nói vừa nhìn về phòng.

"Được mà, không sao không sao, cô chủ đi nước ngoài mà sao chỉ đi có ba ngày" Thím Trương cũng chưa đi Anh bao giờ nhưng bà cũng biết qua đó phải đi rất xa.

Trần Kha mĩm cười "Biết làm sao được" Cô chỉ nói như vậy làm thím Trương không hiểu cứ nhìn cô chằm chằm, Trần Kha thấy thím Trương nhìn mình thì chỉ nói "Chiều mai tôi làm xong sẽ đi luôn" Cô còn muốn nói đi sớm để về sớm, đúng, coi đi chỉ ba ngày vì muốn về sớm với Đan Ny, cô đã tính kĩ đi đi về về mất gần hai ngày, cô chỉ cần một ngày để đến nhà mẹ với chú Trí Nguyên là đủ, lần đi này chỉ để thăm chú Trí Nguyên và mọi người là chính nên không cần ở lâu, sau này cô sẽ qua đó ở một thời gian dài để bù lại và lúc đó cô sẽ dẫn Đan Ny theo, hiện tại cô ấy chắc chắn không thể đi xa cùng cô được. Trần Kha im lặng suy nghĩ, không nhận ra trong tư tưởng của mình có sự thay đổi lớn, cô đã bắt đầu để Đan Ny vào cuộc đời của mình.

"Vậy nhé, bây giờ để tôi đưa thím về nhà" Trần Kha ngừng suy nghĩ nhìn thím Trương nói.

Thím Trương liền xua tay "Ôi dào, không cần đâu, nhà tôi gần lắm, tôi muốn đi bộ cho khỏe người, với lại bây giờ còn sớm, đi xe có khi tắt đường ấy chứ"

Trần Kha nghe thím Trương nói vậy bật cười "Được, vậy cám ơn thím Trương trước "

Trần Kha không hề biết thím Trương đi trên đường đang cảm thán về cô, lâu nay cô cũng đi sớm về muộn cả ngày Đan Ny có thấy mặt đâu mà, lần này đi có ba ngày thì coi như đi làm thôi vậy mà nhờ bà này nọ, bà cười cười lắc đầu, dường như Trần Kha đã để Đan Ny vào lòng rồi mới quan tâm như vậy chứ nhỉ. Trần Kha, Đan Ny thím mong hai người được hạnh phúc.

Ở nhà, Trần Kha tiễn thím Trương xong thì vào phòng Đan Ny, thấy nàng nằm quay lưng về phía cô. Cô đến bên giường ngồi xuống, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đang ngã ra gối. Cô chỉ ngồi im lặng như vậy mà vuốt tóc nàng, không nói gì cũng không đánh thức nàng. Cuối cùng kéo tấm chăn đang nằm trên vai nàng lên thêm một tí liền đứng lên rời giường, ánh đèn từ phòng khách truyền vào từ từ khép lại theo cánh cửa.

Thật lâu sau đó người trên giường mở mắt, môi dưới có dấu răng mờ mờ, Đan Ny không hề ngủ. Nàng chưa từng ngủ, nàng đang nằm đợi cô, đợi đên lúc hơi muốn nhắm mắt thì nghe tiếng nói của cô, nàng muốn chạy ào ra ngoài nhưng chợt nhớ tới mấy ngày nay cô không ở nhà có phải vì nàng bám cô quá hay không, Đan Ny buồn bã suy tư chần chừ nằm trên giường suy nghĩ, đến lúc nghe tiếng cửa phòng mở ra thì lại nhanh chóng nhắm mắt lại, đột nhiên không muốn cô thấy mình giờ này. Nhưng lúc cô rời đi trong lòng bỗng chốc ủy khuất tủi hờn, cô không hề đánh thức nàng dậy, Đan Ny mếu miệng lại cắn môi, hai tay nắm chặt tấm chăn, nàng ghét cô a, mấy ngày không chịu gặp nàng, nàng cũng không thèm gặp cô đâu, nàng sẽ bắt cô chạy tới gặp nàng. Đan Ny lại nhắm mắt, khóe mắt có giọt nước mắt rơi ra.

 ------------------------------------------

Lúc ở nước ngoài, Trần Kha bay đi đây đó như cơm bữa để tìm vật liệu này nọ nên với cô đi máy bay sang Anh lần này cũng chỉ như lái xe đi làm mà thôi. Cô chỉ đem theo giấy tờ cần thiết đến sân bay sẽ có người đưa vé cho, qua bên đó áo quần của cô còn ở nhà Trí Nguyên, cô chỉ cần tay không mà đi. Nên sáng sớm thấy thím Trương đã đến sớm theo lời dặn tối qua, cô liền lái xe đến chỗ làm.

Hôm qua cô đã hoàn thành trang trí căn phòng, bây giờ chỉ cần chuyển nội thất vào đặt đúng vị trí cho hài hòa màu sắc nữa là đủ. Đang cũng mọi người căn chỉnh vị trí chiếc giường lớn, cô nghe tiếng nói chuyện ồn ào dưới lầu, lát sau Vân Tuyết đi lên, vừa nhìn thấy cô đã nói "Chị Trần Kha, em có mua mấy bức tranh, chị xem chỗ nào có thể treo được"

Trần Kha nghe tiếng cô không xoay người chỉ nói "Cô có thể treo phòng bếp " Lời Trần Kha nói không có ý mỉa mai hay đùa giỡn vì hai nơi quan trọng nhất trong căn nhà này là phòng khách và phòng ngủ của cô ta đều được trang trí khắp 4 bức tường, cô ta treo lên sẽ làm hỏng hết, nên chỉ có thể treo mấy căn phòng còn lại bao gồm luôn nhà bếp.

Vân Tuyết nhếch mép đắc ý nhưng vẫn giả vờ nhăn mặt nói "Ai da, em quên mất là căn nhà này không có chỗ nào treo tranh, nhưng tranh của Phong Hi thật sự rất đẹp, đợt triển lãm lần trước em đã thấy thích, khó khăn lắm mới mua được a" Hôm qua cô đã đến nhà Phong Hi ngỏ lời muốn mua mấy tác phẩm, đúng là phải năn nỉ rất mệt Phong Hi mới đống ý bán cho cô nhưng tranh của cô ta thật ra chỉ đáng treo trong bếp mà thôi, ha ha, cô nói tiếp "Làm sao bây giờ nhỉ" Rồi nhìn Trần Kha mĩm cười, cô mua chúng là có mục đích khác, cô muốn thử Trần Kha.

Trần Kha nghe vậy liền xoay người nhìn cô, nhíu mày muốn nói gì đó nhưng chỉ im lặng, cuối cùng giãn lông mày ra nói "Khương Tiểu thư đã thích mấy bức tranh đó như vậy thì có thể đem về nhà Khương tổng để treo cũng được"

Vân Tuyết hơi nheo mắt nhìn thần sắc của Trần Kha rồi nói "Chị Trần Kha cũng biết nhiều về hội họa nhỉ, chị có muốn xem những bức tranh này không, ai cũng nói bạn em là họa sĩ có tài đấy " Nói xong mắt càng nheo lại không bỏ qua bất cứ biểu tình nào của Trần Kha.

"Tôi hiện tại đang bận, Khương tiểu thư cứ làm theo ý mình đi, cô muốn treo lên ở đâu chúng tôi sẽ giúp, còn không thì thôi" Trần Kha vừa nói vừa đi đến bên cạnh chiếc giường ngủ xem xét có đúng vị trí chưa.

Vân Tuyết nghe cô nói vậy liền biết cô không muốn xem, trong lòng chợt an ủi, cô ta sợ thấy cảnh Trần Kha ngay lập tức đến nhìn mấy bức tranh kia, lại còn nhìn với đôi mắt thâm trầm chắc cô ta sẽ đập bể mấy bức tranh kia mất. Mấy bức tranh tạm để đó đã, cô ta còn thêm một chuyện để làm.

"Chị Trần Kha, bộ ly tách bằng bạc của Hoàng gia Anh thế kỉ XVII chị có biết không nhỉ, hôm qua em mới được một người bạn cho em thấy ảnh của nó" Vân Tuyết đến bên cạnh cô dò hỏi

Trần Kha bây giờ đang chỉnh sửa tủ, nghe vậy không dừng tay hỏi "Khương Tiểu Thư muốn mua?" Trần Kha đương nhiên biết, cô còn biết người sỡ hữu nó là ai nữa kìa.

Vân Tuyết tươi cười "Đó là bộ đồ cổ rất sang trọng, em muốn để trong phòng khách có được không"

Trần Kha nghe hỏi vậy liền dừng tay nhíu mày chút gì thì nói "Cũng được..."

Chỉ mới nghe vậy, Vân Tuyết đã nhanh chóng cướp lời "Thật ra em đặc mua nó rồi, hôm nay em sẽ đi Anh xác nhận nhưng em không biết gì về đô cổ, em nghe nói chị có kinh nghiệm, em muốn nhờ chị đi cùng em quá đi" Nói xong thở dài một hơi, lắc đầu buồn bã.

Trần Kha ngay lập tức ngước nhìn Vân Tuyết, thần sắc kì lạ nhưng không nói gì, cô chẳng biết nói sao nữa, đi cùng cô ta ư, chiều nay cô vốn là sang đó mà, qua bên đó cô có thể giúp cô ta xác nhận bộ ly tách đó một chút cũng không sao, cô vẫn đang suy nghĩ thì Vân Tuyết đã nói "Chị đừng lo vé máy bay, em đã lo đầy đủ rồi, chỉ cần chị đồng ý mọi thứ em đã chuẩn bị hết, chị Trần Kha, em rất thích bộ đồ này dù sao chị cũng đã mua tất cả nội thất cho em, bây giờ giúp em lần cuối nhé"

Trần Kha thở dài nói "Không cần, chiều nay tôi cũng sang đó, tôi sẽ đi cùng cô "

Nhưng đến lúc lên máy bay cô mới phát hiện ra rằng, cô đúng là đi cùng Vân Tuyết, khi người ngồi bên cạnh đang nháy mắt cười với cô chính là cô ta, cô chỉ im lặng ngồi xuống không nói năng gì, trong lòng bỗng thấy khó chịu, cô ta đang đùa giỡn cô sao, cô ta rõ ràng cố ý.

Chuyến bay kéo dài 18 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng hạ cánh ở London, Trần Kha bắt một chiếc taxi đưa Vân Tuyết đi đến khách sạn, lúc ở trên máy bay Vân Tuyết nói người của cô đã đặt khách sạn cho hai người, nhưng cô qua đây không mang theo ai ngoài Trần Kha, cô lại lạ nước lạ cái ... cuối cùng Trần Kha đưa cô đi, Trần Kha cũng không nói sẽ ở lại khách sạn, lúc vừa tới nơi chờ Vân Tuyết thu xếp hành lý liền đưa Vân Tuyết đi xem bộ ly tách kia, cô không có thời gian cho cô ta nhiều.

Trong xe Vân Tuyết mặc áo pull cổ bẻ, quần jean đen ôm chân, mang đôi giày thể thao, đội mũ lưỡi trai ngồi bên cạnh Trần Kha tươi cười nói chuyện, Trần Kha cao lớn thanh tú lại mặc áo khoác gió màu đen tuy ngồi im lặng không hợp cảnh nhưng dù sao trong mắt bác tài xế taxi cũng là một đôi vợ chồng mới cưới đi du lịch, dọc đường cứ quay lưng ngồi nói chuyện với Vân Tuyết, Vân Tuyết với vốn tiếng anh lưu loát giả vờ thẹn thùng đỏ mặt rồi lí nhí từ chối sự ngộ nhận của bác tài xế. Trần Kha mặt không hề biểu tình ngồi im suốt chặng đường.

Tới một căn biệt thự to lớn cổ kính, Trần Kha dẫn Vân Tuyết vào, trước đó cô đã cung cấp địa chỉ cho Trần Kha nhưng cô thấy bảo vệ ngôi biệt thự quen biết Trần Kha liền bất ngờ.

"Hi, Kha Tử, cậu đã trở về sao ..." Một người phụ nữ mặc comple sang trọng bước ra ôm lấy Trần Kha, Trần Kha tươi cười ôm lại thân thiết

"Sơn Tuyền, đã lâu không gặp tôi chỉ sang có việc thôi"

"Cái gì, thế bao giờ cậu trở về đây, sao không trở về bây giờ, cậu làm cái quái gi bên đấy cơ chứ ..." Sơn Tuyền nói liên tục làm Trần Kha cứ đứng cười, đợi cậu ta nói hết cô mới vỗ vai Sơn Tuyền nói.

" Lần này chỉ qua để thăm nhà mẹ tôi một chút rồi về, lần sau sẽ là chuyến đi thực sự nhưng tạm thời khoan nói chuyện này, tôi đưa một người đến gặp cậu, cô ấy là người mua bộ ly tách thế kỷ XVII đó

Lúc này Sơn Tuyền mới nhìn đến Vân Tuyết nãy giờ đứng sau lưng Trần Kha, chào hỏi " Thì ra cô chính là Khương Tiểu Thư đây sao, hân hạnh được gặp mặt "

Vân Tuyết niềm nở bắt tay với Sơn Tuyền, vẫn còn bất ngờ vì Trần Kha quen biết người nay, Sơn Tuyền là một trong những bà trùm buôn bán đồ cổ ở Anh hiện nay, Trần Kha có thể biết đến người phụ nữ này sao, cô thực sự nghi ngờ, để mua được bộ ly tách bạc kia cô phải bỏ ra đến nửa triệu bảng anh mới có được, hơn nữa người này buôn bán chưa bao giờ cầu người, chỉ có người ta cần đến cô ta, cô ta mới bán.

Trần Kha đứng bên nói "Bộ này năm ngoái có người hỏi mua sao cậu không bán, bây giờ lại bán"

Sơn Tuyền cười vui vẻ đáp lời "Tôi để cho cậu mà cậu không thèm lấy mà, mấy tháng trước vào kho thấy chật thì đem bán thôi, ha ha"

Trần Kha lắc đầu cười người này thật là, rồi nghiêm túc nói "Tôi chỉ sang đây một ngày, trưa mai tôi sẽ quay về, bây giờ cậu đưa chúng tôi đi xem hàng đi"

Sơn Tuyền nghe Trần Kha sang đây để về thăm nhà của mẹ, cô biết chuyện mẹ Trần Kha nên liền cười tươi hướng Vân Tuyết nói "Mời Khương tiểu thư đi theo tôi " Nói xong cùng Trần Kha đi trước

--------------------‐-------------------‐--‐---

"Tiểu Ny, cháu về giường đi nào" Thím Trương ngồi bên cạnh Đan Ny trên ghế sô pha, mở miệng nói câu đó lần thứ mấy bà không nhớ nữa. Đan Ny vẫn không chịu nhúc nhích như muốn mọc rễ ở đó. Thím Trương nhìn đồng hồ đã hơn 8h, tối nay bà sẽ ở lại đây, bên góc phòng khách có chiếc giường xếp do Trần Kha lấy từ trên lầu xuống, nhìn không còn mới nhưng rất chắc và bền lại có chăn gối đầy đủ nằm xuống còn rất êm lưng nữa, bà im lặng ngồi cùng Đan Ny, nàng ngồi đến bao giờ đây, bà biết nàng đang chờ Trần Kha

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top