Chương 17: Sẽ Sớm Thôi

"Đại sư huynh, huynh thả muội ra đi? Xin huynh đấy được không?"

"Đại sư huynh, hôm nay huynh thả muội, kiếp sau chắc chắn muội sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp huynh!"

"Đại sư huynh, huynh thật sự không để ý tình đồng môn chút nào sao? Muội có còn là Tiểu sư muội mà huynh yêu mến nhất nữa không?"

Mặc kệ Đan Ny cầu xin nhưng Nam Huân vẫn không chút nhúc nhích.

Cuối cùng Đan Ny đành chán nản tựa vào ghế, nghĩ tới cuộc gặp chóng vánh lúc nãy với Trần Kha thì lại càng khó lòng mà chấp nhận nổi.

Nếu vẫn không có hi vọng thì thôi nhưng tại sao lại để nàng gặp được Trần Kha.

Mắt thấy sắp đến bến tàu rồi, đột nhiên lại có một người xuất hiện trên con đường phía trước mặt bọn họ.

Một người mà cả nàng lẫn Nam Huân đều không thể ngờ được là sẽ xuất hiện ở nơi này...

Nam Huân thắng gấp, vừa khít phanh cách người đàn ông kia nửa mét.

Người đó có mái tóc xoăn tự nhiên màu nâu, làn da màu lúa mạch, cả người toát ra phong thái tự do không vướng bận, người này đương nhiên là...

Đan Ny cả kinh đến nỗi cà lăm: "Nhị... Nhị..."

"Nhị cái gì mà nhị?" Người đàn ông kia nhướng mày, trong chớp mắt như là muôn vàn bông hoa đào đua nở.

"Nhị sư huynh!!! Nhị sư huynh..." Nàng quả thật đã kích động đến nỗi ngu người luôn rồi.

Thậm chí nàng còn quên cả đau của vết thương trên đùi, lăn lông lốc bò xuống xe, "Nhị sư huynh! Là huynh thật sao?"

Người đàn ông nọ thoải mái cười to: "Ha ha ha ha... Tiểu sư muội, có nhớ huynh không?"

"Nhớ nhớ nhớ nhớ... muội nhớ huynh lắm đó!" Hai mắt Đan Ny đẫm lệ

Người đàn ông vuốt mái tóc dài hơi rối của nàng: "Ngoan ngoan~! Nhị sư huynh cũng nhớ muội, ôi, tóc Tiểu sư muội đã dài thế này rồi à, thật đẹp, thì ra Tiểu sư muội của huynh là một cô bé xinh đẹp thế này~!"

"Đương nhiên rồi! Muội mặc đồ nữ trông còn đẹp nữa! Đúng rồi Nhị sư huynh, huynh lại dạt đi đâu vậy, Đại sư huynh nói hơn nửa năm không gặp huynh, cũng không liên hệ được với huynh!" Giọng Đan Ny đầy vẻ ai oán.

Sở Tiêu nhướn mày nhìn nàng: "Muội cũng thế đó thôi~!"

Hai người ôn chuyện hơn nửa ngày, mãi đến khi Nam Huân không nhịn được mở miệng: "Sở Tiêu"

"Ha ha! Sư huynh, đã lâu không gặp~! Huynh có nhớ đệ không?" Sở Tiêu như người không xương bay tới, nép cả người lên vai Nam Huân.

Nam Huân không tỏ vẻ gì, chỉ hất tay ra: "Sư phụ vẫn đang tìm đệ."

Sở Tiêu lại dính tới: "Chỉ có sư phụ thôi sao? Vậy còn huynh?"

Một bên, Đan Ny che mắt mình lại: "Á á á... thật không nhìn nổi! Ở đây còn có trẻ con đấy nhé! Đóa hoa của tổ quốc bị các huynh dạy hư mất thôi!"

Một giây sau, Đan Ny hoàn toàn không thấy rõ Sở Tiêu ra tay thế nào, chỉ thấy huynh ấy vốn đang cười, cánh tay thoắt cái đã để lên gáy Nam Huân đâm một ống kim vào, nhanh chóng tiêm cho anh ta một chất lỏng trong suốt...

Nam Huân không có nổi thời gian phản ứng đã lăn ra hôn mê bất tỉnh rồi.

"Ôi má! Nhị sư huynh! Huynh... Huynh làm gì thế? Tại sao phải tiêm Đại sư huynh?" Đan Ny sợ ngây người.

"Đồ ngốc! Đương nhiên là cứu muội rồi!" Sở Tiêu nói xong bèn đỡ lấy cơ thể đã mềm nhũn của Nam Huân bỏ bên vệ đường.

Đan Ny vẫn như đang lạc trong mộng: "Cứu... muội ư"

"Không có thời gian nhiều lời đâu, nhanh đi theo huynh!"

Sở Tiêu vừa thúc giục vừa nhanh chóng đỡ nàng lên xe, sau đó ngồi vào ghế lái.

Vừa ngồi xuống liền trợn mắt: "Mẹ nó! Satan vớt cái đồ cổ này ở đâu ra thế? Thế này thì lái thế nào!"

"Muội biết muội biết! Nhưng chân muội đang bị thương không cử động được!"

"Nhanh dạy huynh!"

"Được được được, để muội chỉ huynh nè..."

Hai người đang giằng co thì đột nhiên một cánh tay bỗng chen vào từ cửa số, kéo Sở Tiêu đang ngồi trên ghế lái ra ngoài.

Chỉ thấy Nam Huân vốn đang bất tỉnh túm lấy áo Sở Tiêu, vẻ mặt âm trầm đáng sợ vô cùng: "SỞ TIÊU"

Sở Tiêu xoay người dùng chiêu thoát khỏi áo khoác của mình thì mới thoát thân được, khuôn mặt tràn ngập vẻ không tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt: "Đệt! Đồ biến thái! Ông đây đã phải dùng gấp đôi liều lượng rồi đó, sao huynh vẫn tỉnh nhanh như thế được!"

Nam Huân vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào anh ta, đôi mắt y như một lưỡi dao sắc bén nhuốm máu: "Giải thích."

Sở Tiêu cau mày, hơi mất kiên nhẫn: "Không có gì để giải thích, sự thật như huynh đang thấy đấy."

Vẻ mặt Nam Huân lạnh như băng: "Đệ phản bội tổ chức."

Sở Tiêu khẽ "xì" một tiếng, miệng khẽ cong lên: "Đúng thế, sao nào, huynh muốn giết?

Nhìn ánh mắt tổn thương của Nam Huân, Sở Tiêu khẽ nhắm mắt lại rồi mở miệng nói: "Đánh một trận đi Đại sư huynh, ai thắng người đó dẫn Tiểu sư muội đi, thế nào?"

Sau khi yên lặng một lúc, cuối cùng Nam Huân cũng mở miệng: "Được."

Đan Ny triệt để mờ mịt.

Tình... Tình huống gì thế này...

Nhị sư huynh phản bội tổ chức?

Vậy huynh ấy đầu quân cho ai?

Không đúng, vừa rồi Nhị sư huynh đang êm đẹp sao đột nhiên lại tấn công Đại sư huynh để cứu cô...

Chẳng lẽ huynh ấy đầu quân cho Đại Boss?

Không thể nào?

Trong lúc nàng thẩn thờ thì đại sư huynh và nhị sư huynh đã lao vào đánh nhau rồi...hơn nữa đại sư huynh còn tháo mắt kính xuống.

Đệt không xong rồi... Đại sư huynh đã bước vào trạng thái chiến đầu rồi.

Thời gian không chờ đợi ai cả, quân tiếp ứng của Satan cũng sắp đến rồi, Sở Tiêu không thể kéo dài hơn được nữa, phải nhanh chóng đưa Tiểu sư muội đi!

Phải nghĩ cách... Phải nghĩ cách...

Mẹ nó! Nghĩ cái rắm ấy! Tên Nam Huân này quá cẩn thận, chiêu thức không hề có chút sơ hở nào!

Ể, khoan đã

Sở Tiêu càng lúc càng đến gần, đồng thời, khóe miệng từ từ nở nụ cười quái dị, đợi đến lúc Nam Huân phát hiện ra điều kì lạ thì đã không kịp nữa rồi.

Môi Sở Tiêu đã đặt lên môi anh rồi... hôn... hôn rồi... hôn thật rồi...

Thừa dịp Nam Huân phân tâm, Sở Tiêu lập tức lợi dụng thời cơ đè lên động mạch của anh ta, một tay áp anh ta vào cửa xe: "Sư huynh, huynh thua rồi."

Đan Ny ngây ra, vẻ mặt thê thảm vô cùng: "Mẹ óiiiii!!!! Mắt của muội! Nhị sư huynh! Huynh không biết xấu hổ!"

Sở Tiêu không cho đây là chuyện đáng xấu hổ gì, cười hì hì nhìn sắc mặt tái nhợt của Nam Huân, thong thả nói: "Sư huynh, đừng nói huynh không nhận thua đấy nhé!"

Lúc này sắc mặt Nam Huân thay đổi, hít sâu một hơi rồi chấp nhận thực hiện lời hứa: "Cút!"

Sở Tiêu: "Tuân lệnh!"

Sau đó lại tựa như sợ Nam Huân hối hận, một tay vác Đan Ny lên vai chạy đi, cùng lúc đó cũng lôi điện thoại ra gửi cho bên kia một tin: [Rút lui!]

...

Bên kia, thế cục hai phe vẫn đang căng thẳng

Thời gian từ từ trôi qua, phía chân trời đã hửng vài tia nắng, trời đã sắp sáng nhưng cả hai bên đều không có ý lùi bước.

Satan ngáp một cái, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Lải nhải dong dài làm gì, có đánh hay không hả?"

Phía đối diện, Trần Kha bỗng lôi điện thoại ra, lướt mắt nhìn tin nhắn trên màn hình, một sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt rồi vội vã biến mất, không để bất cứ ai phát hiện ra.

Vẻ mặt Trần Kha cũng trầm xuống: "Rút lui."

Satan lập tức trào phúng, "Ơ kìa, sao lại rút lui? Tôi còn chưa đồng ý mà?"

Sau đó Satan mới lười biếng ngáp một cái, tỏ vẻ mất hứng leo lên xe bọc thép.

Dù sao thì Đan Ny cũng đã nằm trong tay cô, muốn cướp lại ư?

Nằm mơ!

Đợi đám người kia rời đi Trần Kha lại đột nhiên trầm mặt mở miệng: "Trở lại biên giới Philadelphia!"

Lúc cách biên giới còn mấy trăm mét, Trần Kha đột nhiên nhảy xuống khỏi xe tăng ở giữa đường, bước nhanh về phía trước.

"Hey, BOSS! Bên này! Bên này!"

Cách đó không xa, bên cạnh cột mốc biên giới, một người đang gào khản cả cổ họng. Người đó có mái tóc nâu và đang dìu cơ thể mảnh mai của một cô gái, cô gái kia nhìn có vẻ giống...

Sau khi thấy rõ hai người, đôi mắt Trần Kha như bị xiết chặt, nhanh chóng đi về phía đó.

Đan Ny mất máu quá nhiều, lại bị dày vò cả ngày, lúc này thần trí đã mơ hồ, thấy bóng người quen thuộc tiến về phía mình liền lầm bầm theo bản năng: "Trần... Kha..."

Một giây trước khi mất ý thức, nàng cảm giác mình được bao bọc bởi một cái ôm ấm áp, còn có cả giọng nói run rẩy vang lên...

"Là Kha đây! Xin lỗi! Kha đến muộn!"

.....

Tại bến tàu Philadelphia.

Lúc này sương mù đã dần tan đi mặt trời cũng đang từ từ nhô lên, khắp mặt biển óng ánh sắc vàng nhưng có người sắc mặt lại như mưa dầm.

"Người đâu?" Satan vui vẻ đưa người chạy tới nhưng lại chỉ thấy một chiếc xe nát trống rỗng.

Hiếm khi thấy Nam Huân không đeo kính,giọng điệu u ám nói: "Bị người của Trần Kha đưa đi rồi."

"Có người có thể đưa người trong tay cậu đi sao?" Sắc mặt Satan nhất thời khó coi vô cùng.

"Là Sở Tiêu"

Con mắt Satan nheo lại: "Sở Tiêu.."

Chẳng trách... Chẳng trách ban nãy Trần Kha lại chịu thỏa hiệp, giả vờ cũng giống lắm! Còn cố tình cò kè mặc cả kéo dài thời gian, chính là để Sở Tiêu có đủ thời gian để âm thầm đi cứu người...

Chết tiệt! Không ngờ Satan mà lại cũng có ngày bị trúng kế!

Cô đã cố tình cử Nam Huân đưa Đan Ny đi nhưng không ngờ... người tới lại là Sở Tiêu...

Nghe thấy vậy, Đình Đình và Jack ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Đúng là ai mà ngờ được Sở Tiêu mất tích hơn nửa năm nay... giờ lại thành... người của Trần Kha.

Lúc này, Jack nhìn đồng hồ giục: "Lên thuyền đi! Phải lên đường rồi!"

Satan không hỏi gì nữa, quay người nhìn chằm chằm vào thành phố vẫn đang ngủ say phía sau.

Ngón tay thon dài vuốt mái tóc bạc đang lay động trong gió biển.

"Hừ, Trần Kha, chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi..."

Tới lúc đó, tôi sẽ lấy lại tất cả những thứ thuộc về tôi.

-------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #đảnxác