Chương 82: Ước Định

Tuy rằng Trần mẹ ngoài miệng vẫn trêu chọc con gái của mình, nhưng trong lòng thầm nghĩ kết quả hôm nay chính là điều bà mong đợi nhất, cũng không uổng phí chính mình dụng tâm lương khổ, nhìn hai đứa như thế bà cảm thấy rất là vui mừng.

Ngược lại cũng chẳng sao, bà còn muốn đuổi con gái ra ngoài luôn, ăn chay mấy tháng coi bộ không nhịn được, không phải bà chỉ liếc mắt nhìn lưng con dâu thôi sao, làm gì phản ứng lớn như vậy?

"Họ Trần, ta không phải mẹ con sao, không nhờ ta tối hôm qua con được đãi ngộ tốt như vậy sao? Đúng là tức chết ta rồi."

"Cảm ơn, con thừa biết lòng tốt của mẹ, cảm tạ mẫu hậu ban thưởng! Bất quá phiền phức mẫu hậu ngài trước tiên di giá đi phòng ăn dùng cơm được chứ? Ngài ở đây chúng con không tiện đứng dậy"

"Trời ơi con gái lắm lời của ta đã trở về, thật tốt! Ta xem hai đứa tối hôm qua phỏng chừng cũng mệt muốn chết rồi há, người trẻ tuổi chính là không kiềm chế được, xem Đan Ny hiện tại còn chưa dậy, con để cho nó ngủ đi, hôm nay ta đặc xá cho hai đứa ngủ nướng, chỉ cần con đừng quên buổi chiều phải đi bệnh viện là được". Nói xong Trần mẹ liền thức thời đóng cửa lại rời đi.

Sau khi Trần mẹ đi ra ngoài, Trần Kha giờ phút này nhìn Đan Ny ngủ say trong lòng mình cảm giác tất cả như đang nằm mơ. Hình ảnh lần đó cô dùng lời lẽ xua đuổi nàng hiện ra trước mắt, bây giờ nhớ lại Đan Ny khi đó đã khóc, cô thấy trong lòng mình đau nhói, tuy rằng những hành động kia không phải cô muốn, vậy mà cô vẫn nhẫn tâm với nàng như vậy.

Không phải không yêu, mà là cảm giác mình phải buông tay, nếu không mang được tương lai tốt đẹp cho người ta thì cần gì phải dây dưa. 3 tháng trôi qua cô tưởng rằng nàng đã quên đi, thế nhưng khi nàng xuất hiện lần nữa ở trước mặt cô, bất kỳ lời nói nào cũng đều không nói ra được.

Cô không nói gì với nàng cả ngày, bản thân che giấu rất tốt, nhưng khi ở cùng một phòng bản thân cô không kiềm chế được, trái tim cứ làm theo điều nó muốn, đặc biệt là lúc nàng khom lưng phao chân cho mình lộ ra da thịt mềm mại, lúc đó chỉ muốn nhào đến ôm nàng mãi, dục vọng bỗng đâu tràn trề xâm chiếm trí não. Chỉ dám nghiêng đầu đi không nhìn tới nàng, nhưng nhiệt độ trên mặt không hề giả. Sau đó trở về phòng, trong suy nghĩ sợ phải trò chuyện cùng nàng, kết quả nhìn thấy nàng đã ngủ, lúc đó cô thở phào nhẹ nhõm.

Tưởng rằng hai người sẽ yên lặng mà ngủ, không nghĩ mình lại bị một cái ôm đánh cảm xúc mãnh liệt, khi da thịt tương uất hết thảy cái gọi là lý trí hoàn toàn không tồn tại, dẫn đến tình trạng hiện giờ hai người đã nằm trong vòng tay nhau.

Trần Kha khẽ thở dài, vén lên tóc dài che khuất đôi mắt của nàng, lẳng lặng nhìn Đan Ny. Nàng thật xinh đẹp, mình thật sự có được vinh hạnh giữ nàng bên mình hay sao? Hiện tại chân của mình mặc dù nói có thể khôi phục, thế nhưng ký ức khi mẹ của Đan Ny lúc ở bệnh viện quỳ xuống cầu xin cô, hình ảnh đó vĩnh viễn xuất hiện trong đầu cô, mỗi khi muốn tiến lên trước một bước nhưng chỉ cần nhớ đến hình ảnh đó cô lại lùi một bước.

Trần Kha cúi đầu hôn nhẹ lên trán Đan Ny, ôm chằm nàng vào trong lồng ngực của mình, chỉ lo đây là một giấc mộng. Đan Ny tựa hồ cảm giác được Trần Kha đang ôm ấp mình, đầu cọ cọ tìm một vị trí thoải mái tiếp tục ngủ.

Chớp mắt đã đến buổi trưa, ánh mặt trời tiến vào phòng, Trần Kha sau khi tỉnh lại nhìn thời gian, cô chậm rãi rút cái tay bị gối lên rón rén xuống giường mặc quần áo, cô nhìn Đan Ny rồi đắp chăn cho nàng.

Tắm rửa đánh răng rửa mặt, nói Mary cho hâm nóng thức ăn, Trần Kha một mình ngồi trên bàn ăn. Trần mẹ từ trên lầu đi xuống nhìn thấy một mình cô liền hỏi: "Làm sao chỉ có một mình? Đan Ny đâu?"

"Để nàng nghỉ ngơi thêm, con một lát đi bệnh biện tái khám, mẹ một lát nhớ gọi nàng dậy"

"Con không chờ nó cùng đi à?"

"Không cần, con đi một mình"

"Hai người các con không phải vui vẻ rồi sao? Ta còn có thể tiếp tục gọi Đan Ny là con dâu không?"

"Ngạch... Con cũng không biết nói thế nào, đều là mẹ hại, giờ cũng không thể căng thẳng được nữa, con cũng chưa biết làm sao đối mặt với nàng."

"Cái gì gọi là ta hại? Đồng chí Trần Kha, ta nói con đó, là con do dự thiếu quyết đoán, hơn nữa ta hoài nghi con có bệnh nhân cách phân liệt nghiêm trọng, một hồi này một hồi khác, con nói xem con muốn thế nào để cho người ta một câu trả lời thỏa đáng, cứ lo trước lo sau, không muốn nữa thì đừng lỡ thời thanh xuân con gái người ta, con có vui vẻ làm được không? Ta không biết con đang sợ cái gì"

Chỉ thấy Trần Kha cúi đầu không nói lời nào, Trần mẹ cũng đoán không ra trong lòng con gái đang nghĩ gì, bà kỳ thực biết cô đang mâu thuẫn, những này đạo lý cô đều hiểu, nhưng trên thực tế làm thì rất khó, muốn quyết tuyệt lại không được, buông tay cũng không xong.

"Quên đi, ta không hỏi con nữa, con trước tiên bảo tài xế đưa con đi bệnh viện đi, ta một hồi cùng Đan Ny sẽ tâm sự sau". Nhìn con gái dáng vẻ nửa ngày không lên tiếng, Trần mẹ cũng từ bỏ truy hỏi, nên bắt tay từ chỗ khác thì tốt hơn.

Trần Kha đi không lâu Đan Ny cũng thức dậy, phản xạ tự nhiên đưa tay tìm người bên cạnh nhưng là một mảng trống vắng, người bên cạnh đã sớm đi rồi, người này thật đúng là, lại không nói tiếng nào rời khỏi, nàng cảm thấy trong lòng hơi buồn bực.

Đan Ny đứng dậy mặc quần áo tử tế đi ra bên ngoài tìm Trần Kha, nhưng không thấy bóng người, lại đi ra hoa viên nhìn thấy Trần mẹ cùng Mary ở bên đó nên chạy đến hỏi bà.

"Dì, Trần Kha ở đâu, con không thấy cô ấy đâu?"

"Con dậy rồi sao, nó vừa đi bệnh viện trị liệu"

"Sao sớm vậy, không phải buổi chiều sao?"

"Haha, Đan Ny, bây giờ... đã là buổi chiều."

"A... Con đã ngủ lâu như vậy?" Ý thức được thời gian, mặt Đan Ny đỏ ửng.

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, có lúc cũng ngủ quên mà. Mà muỗi ở Los Angeles thật to nha, cổ của con bị nó cắn tùm lum kìa, lát nữa lấy cái gì che lại đi". Trần mẹ nhìn chằm chằm mấy hồng ngân ám muội nói rằng.

Đan Ny vội vã tìm người nên cũng chưa soi gương, bị Trần mẹ nói như thế nàng không biết giấu mặt mình vào đâu, lúng túng nở nụ cười xoay người hướng vào trong phòng.

"Con dâu, ta nói Mary hâm nóng thức ăn, con ăn rồi hãy đi, thuận tiện ta có mấy lời muốn nói với con". Trần mẹ cười ở sau lưng nói với theo.

Đan Ny ăn xong cũng không còn sớm, Trần mẹ gọi nàng vào phòng khách, thay đổi phong thái cợt nhã, bà nghiêm túc nhìn nàng nói rằng: "Đan Ny, dì hiện đang nói con chính sự, con và Trần Kha dự định thế nào? Sau khi tương lai nên như thế nào?"

"Thái độ con rất rõ ràng, chỉ là trong lòng cô ấy vẫn còn khúc mắc, nếu con đoán không sai hẳn là quan hệ với những lời mẹ con đã nói trước đó"

Đan Ny đem quan điểm của mẹ mình nói ra, cũng đem thỏa thuận của mình với mẫu thân nói ra.

"Hóa ra là như vậy, xem ra thái độ mẹ con rất kiên quyết, bởi vì con gái của ta là phụ nữ mà bà ấy không an lòng giao con cho Trần Kha? Nếu như Trần Kha là nam thì tốt, các con sớm đã gạo nấu thành cơm, phỏng chừng con cái cũng có, vậy mẹ con còn phản đối được sao, nhưng đáng tiếc... giới tính hai đứa đúng thật là chẳng phải con đường dễ dàng gì, bây giờ nên làm gì đây? Hơn nữa Trần Kha nhất thời cũng không thể cùng con về nước"

"Dì, lời vừa nói làm gợi cho con ý tưởng, con có chủ ý, không biết có được hay không."

"Ồ? Con nói nghe một chút"

Khi Đan Ny đem kế hoạch của nàng nói ra, Trần mẹ suy nghĩ một thoáng cảm thấy có thể được: "Nếu không cứ theo đó mà làm, thứ nhất, đến lúc đó mẹ con không nhận cũng không được, thứ hai, có cái thẻ bạc này không sợ cái đứa nhát gan kia lùi bước, ta hai tay tán thành"

"Thế nhưng dì, có thể bàn chuyện này cùng Trần Kha sau được không, con không muốn bởi vì chuyện này gây áp lực cho cô ấy, chờ vết thương ở chân khỏi rồi, tâm tình ổn định, con sẽ nói cho cô ấy có được không?"

"Cho nó niềm vui bất ngờ đúng không? Không thành vấn đề! Còn mấy chuyện kia cứ an tâm giao cho ta, năng lực ta có thừa"

Hai người vui vẻ đạt được mục đích chung. Trần Kha lúc trở lại nhìn thấy hai người vừa nói vừa cười uống trà trò chuyện.

"Hai người tán gẫu cái gì mà vui vẻ như vậy, nói cho tôi nghe"

"Bí mật!" Hai người nhìn nhau cùng nở nụ cười đồng thanh trả lời.

"Hai người lúc nào thì thân thiết như thế, ngay cả nói chuyện cũng một lượt"

"Ta cùng Đan Ny luôn hòa thuận, con đang ghen tị đi. Ta càng nhìn càng thích con dâu! Con làm cho ta vui mừng nhất là chuyện này". Trần mẹ bày ra dáng vẻ động viên.

Trần Kha trắng mắt nhìn, mẹ mình còn biết cái gì là thẹn thùng sao, từ khi có con dâu đã quên con ruột, sự tồn tại của mình càng ngày càng thấp, ai ~ ai bảo người mình yêu ưu tú như vậy, lại hiểu ý nhân tâm, người người yêu thích là không tránh khỏi, cô thua tâm phục khẩu phục.

Nhìn con gái mình trưng bộ mặt thất bại, Trần mẹ rất là đắc ý: "Ta và Đan Ny cũng nói chuyện xong rồi, hai đứa trò chuyện đi, ta hôm nay tự mình xuống bếp mấy món các con thích ăn"

Trước khi đi còn không quên nháy mắt ra hiệu cho Đan Ny, Trần Kha nhìn thấy cảm giác hai người đang giấu mình chuyện gì đó, đang chuẩn bị truy hỏi, hai người không nói cô càng muốn tìm hiểu.

"Tò mò sẽ hại chết mèo biết chưa? Kha đừng nên biết, đến thời điểm thì sẽ biết."

"Nhưng để tôi suy đoán tôi càng khó chịu, nói cho tôi đi mà, bác sĩ Trịnh thân ái"

Nhưng là bất luận cô làm thế nào đi nữa cũng hỏi không ra, cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng coi như thôi. Hiện ở trong phòng khách một người ngồi trên ghế salông, một người ngồi ở xe lăn đối diện nhau, lúc này Trần Kha chú ý thấy cổ nàng dán mấy miếng băng dính, đột nhiên nhớ lại tối hôm qua từng hình ảnh triền miên, cảm thấy mình nên nói chuyện với nàng.

Ở trong lòng sắp xếp câu từ một chút sau đó nhìn nàng chậm rãi mở miệng: "Đan Ny, sau tối hôm qua tôi đã nghĩ kỹ, tôi không biết làm sao nói với em. Tôi thừa nhận tôi rất khốn kiếp, làm trái lương tâm, thương tổn em, nhưng mà em cũng không bỏ rơi tôi"

"Có lẽ em cũng biết khúc mắc của tôi, huống hồ tôi hiện như vầy cũng không thể về với em, cũng không thể cho em bất kỳ hứa hẹn gì, vì thế tôi quyết định chúng ta nên có một lời ước định"

"Cái gì ước định?"

"Ước định hai năm, hai năm sau chân của tôi hẳn là cũng khôi phục hoàn toàn, đến lúc đó tôi sẽ về tìm em, nếu như em vẫn không có người yêu, cũng không có lập gia đình, vậy chúng ta lại cùng nhau được không?"

Đan Ny đi tới ngồi xổm xuống nhìn cô, đưa tay ôm cô, ở bên tai cô nói rằng: "Em sẽ không yêu người khác, cũng sẽ không lập gia đình, bất luận một năm, hai năm hay là bao nhiêu năm, em sẽ chờ Kha trở về"

Trần Kha cảm kích ôm lại nàng, khẽ vuốt tóc của nàng chân thành nói: "Cảm ơn em, Đan Ny"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #đảnxác