12 Lỡ Hẹn
Mùi cháo thơm phức bốc lên khiến Trịnh Đan Ny giật mình thức giấc, nàng đang mơ hay tỉnh? Trong nhà từ khi nào có người giúp việc sao? Nếu có người giúp việc tại sao nàng lại không biết, vậy thì....
Đánh răng rửa mặt, Trịnh Đan Ny chậm rãi xuống lầu, cảnh tượng đập vào mắt nàng khiến nàng cả đời không thể quên được hình ảnh đẹp đẽ ấy. Ánh ban mai chiếu sáng cả phòng bếp, Trần Kha vẫn còn mặc đồ ngủ nhưng lại có thêm chiếc tạp dề trên người, bóng lưng cô cao gầy đang cầm điện thoại vừa xem vừa nấu theo hướng dẫn, dáng dấp rất chật vật khiến cô vừa có chút buồn cười lại có chút đáng yêu!
"Chị, chị làm gì vậy?"
"A...."
"Kha Kha..."
Trần Kha giật mình nên buông điện thoại ra, điện thoại rớt trúng ngón chân cô đau nhói, Trịnh Đan Ny nhanh chóng chạy đến ngồi xuống xem xét bàn chân cô.
"Em xin lỗi đã làm chị giật mình! Em xin lỗi... xin lỗi, chị có sao không? Đau lắm không?"
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Trịnh Đan Ny càng làm Trần Kha thêm lúng túng, cô quay mặt đi nói "không sao" nhưng nàng vẫn kiên quyết dắt tay cô ra khỏi bếp đến bên ghế salon, bắt cô ngồi xuống để nàng xem xét. Trần Kha có hơi không muốn nhưng nghĩ tới mình đang là người có lỗi với nàng nên nghe nàng 1 chút cũng chẳng sao, vì vậy mới đồng ý!
Trịnh Đan Ny đổ dầu vào tay xoa bóp từng đốt chân cho cô khiến cô có chút ngứa ngáy, Trần Kha lúng túng nói:
"Cô là thiên kim tiểu thư sao làm mấy chuyện hạ đẳng này, để tôi tự làm!"
Trịnh Đan Ny đè lại tay Trần Kha đang tính giật chai dầu trong tay nàng, nàng nhìn cô với 1 ánh mắt vô cùng chân thành cùng nụ cười tràn đầy ôn nhu...
"Đối với cả thế giới em có thể là đại tiểu thư nhưng chỉ duy đối với chị em mới chính là em, một người bình thường đến yêu chị!"
Trần Kha mặt đỏ bừng, Trịnh Đan Ny này học mấy câu thả thính trẻ con ấy từ đâu chứ, nàng ta được giáo dục từ nhỏ mà cũng có thể nói ra loại câu nói này sao?
Trần Kha cố che giấu sự ngượng ngùng trong đáy mắt, lấy lại vẻ mặt băng sương hàng ngày, tằng hắng nói:
"Cô nói nhiều quá nhanh lên tôi còn đi làm. À... tôi có nấu cháo hơi nhiều hay là ăn chung đi chứ bỏ cũng vậy!"
Trần Kha giả bộ ho khan thêm mấy tiếng nhưng Trịnh Đan Ny bên dưới đang xoa chân cho cô thì đã cười đến tít mắt. Chị ấy gạt ai chứ rõ ràng là nấu cả cho mình còn nói dư. Trái tim nàng bỗng ấm áp lạ kỳ, lần đầu sau khi cưới nhau chị ấy mới dịu dàng với nàng đến thế.
Bỗng ánh mắt Trịnh Đan Ny liếc đến chân bên kia của Trần Kha, có 1 vết cắt không sâu cũng không dài nhưng vẫn còn rướm ít máu, rõ ràng cô chỉ mới bị thương gần đây thôi. Nàng lo lắng nắm lấy chân kia đưa lên xem xét, nhẹ giọng hỏi:
"Chân chị sao lại...."
Rồi như bản năng thổi nhẹ vào vết thương của cô, như khi nàng còn nhỏ... mỗi lần nàng bị thương, mẹ nàng cũng sẽ thổi như thế
"Không sao!!"
Trần Kha nhanh chóng rút chân về, mang lại dép rồi đứng lên nói:
"Hôm qua không cẩn thận làm bể ly nước nên cắt trúng thôi, tôi đi thay đồ... cô dọn cháo ra đi"
Trần Kha bước nhanh lên lầu, ban nãy trong đầu cô chỉ toàn hiện lên mấy hình ảnh vô cùng đồi trụy, nếu như Trịnh Đan Ny vẫn còn thổi như thế thì chắc cô đã nghĩ đến đâu luôn rồi!
Lần đầu tiên cô cảm thấy suy nghĩ của mình còn bệnh hoạn hơn so với nàng.....
Hình ảnh nàng ôn nhu xoa chân cho cô đáng lẽ là 1 hình ảnh rất bình thường cho đến khi nàng ấy cầm lấy bàn chân bị thương mà thổi, hơi ấm, nóng phả vào chân khiến tâm cô ngưa ngứa....
Đừng nhìn Trần Kha bên ngoài như 1 đạo cô không biết tình trường là gì nhưng thật ra cô đã từng được xem qua 1 bộ phim 18+ do 1 người bạn ở nước ngoài gởi về cho cô....
Người bạn đó tên là Từ Sở Văn, là bạn rất thân từ năm cấp 3 của cô. Hai người lúc nào cũng dính nhau như hình với bóng khi ở trường, và đó cũng là người bạn duy nhất của Trần Kha trong suốt cuộc đời cô. Không may... lên đến đại học, gia đình Từ Sở Văn đã phải di dời sang Mỹ để định cư và tất nhiên cô ta cũng phải đi theo gia đình mình!
Khi chia tay, chỉ có Từ Sở Văn ôm lấy cô mà khóc, còn cô thì không...! Không phải do cô quá mức vô tâm hay lạnh lùng nhưng vì cô từ nhỏ đến lớn đều được rèn luyện như 1 con robot. Ba cô luôn nói 1 câu để dạy cô rằng... 'Trên con đường đời cũng như con đường công danh, cho dù có gặp khó khăn vạn phần cũng không được rơi lệ, nước mắt không giúp chúng ta giải quyết vấn đề, chúng chỉ khiến chúng ta thêm phần yếu đuối!!'
Vậy là cô lựa chọn không khóc và trở thành 1 trụ cột vững chắc để bạn cô dựa vào.
Sau này họ vẫn thường call video với nhau, Từ Sở Văn bên đó đã lên làm bác sĩ ngoại khoa, ngày biết được tin hai người đã call video để chúc mừng, họ nói chuyện rất lâu cho đến khi họ nói đến tình dục....
Từ Sở Văn có tính cách rất cởi mở và sảng khoái nên hầu như không hề biết ngại nhưng Trần Kha thì cứ như 1 cô gái chưa trải sự đời, hễ nhắc đến chuyện ấy thì cô lại đỏ cả mặt lên....
Ngày Từ Sở Văn hay tin cô đám cưới lại còn lên xe hoa với 1 nữ nhân. Cho dù có bất bình cho bạn hay có cùng chán ghét Trịnh Đan Ny đi nữa nhưng cô ấy vẫn không quên gửi vài clip 18+ của thế giới lesbian sang cho cô với câu nói đi kèm...
"Phòng khi có trường hợp cậu đã bị tiểu yêu tinh kia câu dẫn thành công và muốn thay đổi ý kiến thì hãy dùng đến nha!!"
Trần Kha tuyên bố chắc nịch sẽ không bao giờ thích nàng ta và cũng không bao giờ đổi ý, cô vẫn sẽ là cô của trước đây, cho dù có bị Trịnh Đan Ny câu dẫn bao nhiêu đi nữa...
Nhưng con người là vậy... phải gọi là 'ham học hỏi cái mới' hay là 'quá nhiều chuyện'? Cô đã nhấp vào để xem trong 1 lúc giải lao ở công ty mà không hề biết rằng... cảnh đầu tiên đập vào mắt cô lại là thân thể của hai nữ nhân không 1 mảnh vải đang quấn lấy nhau, ôm ấp, hôn hít từng mảng da thịt trên người bọn họ. Trần Kha không phải không muốn tắt nhưng cô đã bị đứng hình, á khẩu mất rồi. Cho tới phân đoạn người này hôn liếm lên từng ngón chân của người kia một cách si mê thì cô mới giật mình hoảng hốt, bộp 1 tiếng đóng ngay laptop lại!!
Cô ôm ngực, mặt đỏ hơn gấc thở hổn hển. Đây là lần đầu tiên cô coi clip 18+, lại coi ngay clip của hai nữ nhân...
Họ.... cũng có ham muốn như nam nhân đối nữ nhân sao? Họ cũng sẽ cảm thấy sướng ư? Hai nữ nhân thân thể điều như nhau, tại sao lại sinh ra ham muốn khi nhìn thấy những thứ mà chính mình cũng có...? Và họ cũng....
Trần Kha cho dù thắc mắc nhiều thứ nhưng vẫn không quên gọi chửi Từ Sở Văn một trận tới tấp khiến cô ta phải cười lên ha hả rồi liên tục xin lỗi, còn nói một ngày nào đó sẽ sắp xếp công việc để bay về thăm cô rồi dẫn cô đi ăn coi như tạ lỗi!!
Trần Kha vẫn luôn muốn xóa đi hết những hình ảnh ái muội kia cho đến ngày hôm nay....
Khi Trịnh Đan Ny thổi nhẹ vào vết thương cô khiến cả người cô tê rần, cô lập tức nghĩ ngay đến cái cảnh mà cô rất muốn chôn vùi ấy đi. Cảnh hôn mút ngón chân của hai nữ nhân kia khiến Trần Kha giật mình mà rút nhanh chân lại...
Cô điên thật rồi, càng ở gần Trịnh Đan Ny cô càng lộ ra vô vàn dấu hiệu của tâm thần. Chắc cô phải sắp xếp 1 ngày nghỉ để đi khám tâm lý lại thôi!
Bình ổn bản thân 1 hồi cô mới đi tắm rồi thay đồ công sở, khi bước xuống nàng cũng đã ngồi đợi sẵn bên hai tô cháo, nở 1 nụ cười tươi. Làm sao nàng không vui cho được khi lần đầu được ăn món do chính tay người mình yêu nấu đây..!?
Trần Kha nhìn nụ cười nàng đến có chút ngây ngẩn, thế nhưng rất nhanh... cô cũng đi đến bàn ngồi vào.
Trịnh Đan Ny nhanh chóng đứng lên nói:
"Để em hâm lại cháo, chờ chị nãy giờ chắc cũng đã nguội!"
"Không sao! Nguội thì đỡ phải thổi"
"A... được!"
Trịnh Đan Ny bèn ngồi trở lại mong chờ nhìn tô cháo chỉ còn 1 chút ít khói ở trước mắt. Khi nghe được cô nói ăn thử đi, nàng mới nhanh chóng cầm muỗng xúc 1 ít lên cho vào miệng!
Trần Kha hồi hộp hỏi:
"Có được không? Là lần đầu tiên tôi nấu nên chắc sẽ..."
"Không, ngon lắm, đây là bát cháo ngon nhất từ nhỏ đến bây giờ mà em được ăn!"
"Thật sao?"
Trần Kha hơi có chút kinh ngạc, người mới nấu ăn lần đầu như cô làm sao có thể đạt được trình độ ấy, chắc nàng chỉ nói phét thôi. Nhưng.... đúng là Trịnh Đan Ny nói phét thật, cô ăn 1 muỗng đã nhanh chóng chạy đi nhổ ra...
Mẹ ơi, quá ngọt, ngọt còn hơn cả chè. Không lẽ cô lỡ tay đổ cả mấy muỗng đường mà cô cho là muối vào sao? Đã vậy còn không thèm nếm đã đưa cho nàng ăn rồi. Vốn dĩ cô định dùng nó để thay cho lời xin lỗi, nhưng bây giờ....
Quay sang nhìn thấy Trịnh Đan Ny vẫn ăn như chưa có gì, chẳng lẽ nàng ta hảo ngọt? Không, cho dù hảo ngọt đi nữa cũng không ăn được đến mức đó chứ...
"Ấy... chị làm gì vậy?"
Trần Kha nhanh chóng giật chén cháo trên tay nàng đem đến bồn nước đổ đi, còn tiện tay đổ luôn cả nồi còn lại....
"Ngọt thế này, cô muốn tiểu đường sao?"
"Đâu có, em thấy rất ngon mà, chị không thấy vậy sao?"
"Đủ rồi! Tôi nói không ăn được là không ăn được, lát nữa cô mua món khác ăn đi tôi ăn trên công ty. Tối nay cùng nhau ra ngoài ăn!"
"Vâng...."
Trịnh Đan Ny bĩu môi tính đi đến dọn dẹp nhưng bất chợt hiểu ra điều gì đó, nàng bỗng quay lại nhìn bóng lưng Trần Kha sắp ra khỏi phòng bếp vội hỏi với theo:
"Chị... ý chị chúng ta cùng đi ăn tối sao?"
"8h tối nay, tôi về đón cô!"
Trần Kha nhanh chóng nói rồi cũng nhanh biến mất, tim Trịnh Đan Ny bèn đập liên hồi...
"Cùng nhau ra ngoài ăn tối... là hẹn hò sao... ha ha là hẹn hò rồi. Yeahhhh"
Trịnh Đan Ny mỗi khi vui vẻ liền lộ ra ngay tính cách của tiểu hài tử, la hét hát ca khiến Trần Kha đứng ở ngoài cửa lắc đầu, nhưng trên môi lại nở 1 nụ cười ôn nhu mà chính bản thân cô cũng không ngờ tới được. Cô sửa sang y phục rồi bước thật nhanh ra ngoài. Có lẽ đã trễ hơn nữa tiếng rồi!!
.
.
.
.
.
.
.
–––––––––––––––––––
"Sao hôm nay trời lâu tối thế nhỉ?"
Trịnh Đan đã mặc xong y phục, hôm nay nàng đặc biệt xinh đẹp. Khuôn mặt ngày thường không trang điểm hoặc có ra đường cũng chỉ trang điểm nhẹ nhưng hôm nay lại đặc biệt được chăm chút vô cùng tỉ mỉ. Nàng chọn cho mình 1 chiếc váy dài ôm lấy cơ thể hoàn mỹ của bản thân, tự hào gật gật đầu, rồi xịt thêm chút nước hoa có mùi hương nhẹ nhàng....
Đã 7h30 rồi chắc chị ấy cũng sắp về. Nàng vô cùng háo hức ngồi ở phòng khách đợi. Ngày hôm nay chắc chắn sẽ là 1 ngày khó quên nhất đời nàng! Một buổi tối vô cùng lãng mạn cùng với người mà nàng yêu...
Nhưng đời lại không như mộng, Trịnh Đan Ny ngồi đợi cả 3 tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy Trần Kha đâu, đã 11h đêm... nàng ảo não cúi đầu nhìn đôi giày trên chân mình, tự giễu rồi nhẹ cởi ra, có thể chị ấy đã quên cuộc hẹn với nàng chắc do có việc gấp sao? Ừ có thể vậy! Do chị ấy bận thôi, mình cũng nên thông cảm cho chị ấy. Nhưng lòng nàng vẫn mang 1 nỗi buồn man mác đến khó tả....
Két_
Tiếng thắng xe dừng lại trước cửa nhà, Trịnh Đan Ny vui vẻ chạy ra chào đón Trần Kha, nhưng lại để nàng trông thấy được... Vũ Hạo đưa cô về! Hai người còn nói chuyện 1 lúc thật lâu, cô mới bước vào nhà....
Cô hơi giật mình khi thấy nàng 1 thân xinh đẹp đang đứng trước cửa, ánh mắt đỏ hoe nhìn cô chăm chú. Cô lấy lại bình tĩnh đi đến trước mặt nàng vì căn bản cô không làm gì có lỗi với nàng nên không cần phải lúng túng như bị bắt gian, cô với Vũ Hạo hoàn toàn trong sạch thậm chí bây giờ cả hai đã chịu chấp nhận làm bạn với nhau.....
Lúc tối tan tầm, Trần Kha định bước xuống hầm lấy xe về nhà và chở Trịnh Đan Ny ra ngoài để ăn tối nhưng chuông điện thoại cô đúng lúc lại reo vang, khiến cô hơi giật mình. Ban đầu biết là Vũ Hạo, cô có ý từ chối vì không muốn anh ta ôm mãi lấy hy vọng chờ đợi cô. Vũ Hạo xứng đáng có được 1 chuyện tình tốt hơn cô! Cô không muốn có bất kì dây dưa nào tránh đau đớn thêm cho cả hai thôi, nhưng Vũ Hạo lại van xin dữ dội còn nói có chuyện rất quan trọng đang đứng dưới công ty đợi cô. Cô bất đắc dĩ phải ra gặp vì cho dù lạnh lùng tới đâu, tim cô cũng không làm bằng sắt!
Thì ra anh ta muốn gặp cô chỉ để đưa thiệp cưới người bạn thân của anh mà cô cũng từng quen biết, vì khi cả hai quen nhau, bạn của anh cũng như bạn của cô.... nhưng người bạn kia lại ngại đưa tận tay cô vì dù sao Vũ Hạo với cô cũng đã đường ai nấy đi, bây giờ nếu anh ta tự mình tới mời cô cũng có chút hơi khó xử. Trần Kha định gửi thiệp không đi nhưng Vũ Hạo lại nói... hy vọng chia tay rồi cô với anh vẫn là bạn tốt nên đừng trốn tránh anh, rất nhanh anh cũng sẽ tìm được người phù hợp với anh và anh sẽ mãi chúc phúc cho cô với tư cách là 1 người bạn tâm giao!!
Trần Kha tuy có hơi buồn trong lòng nhưng đây cũng là kết quả mà cô muốn, không phải sao? Vũ Hạo nói cũng đúng... hết tình còn nghĩa, 3 năm không gọi là dài nhưng cũng đủ để vương lại chút tình cho nhau!
Cô cuối cùng cũng chấp nhận đi cùng anh, sau đó hai người nói chuyện đến mức nhập tâm vì mãi nhắc lại chuyện lúc xưa cho tới khi... cô quên bén luôn cuộc hẹn với Trịnh Đan Ny, khi về đến nhà thì trời cũng đã tối.
Cô nhìn nàng vẫn còn đang đứng nhìn cô như chờ đợi 1 câu giải thích, cô hơi thắc mắc hỏi:
"Sao cô lại ăn mặc như này? Giờ này còn tính đi đâu?"
Trần Kha hơi cau mày, giờ này mà nàng ta còn tính đi câu dẫn ai lại ăn mặc xinh đẹp đến lóa mắt thế kia, cô tuy là nữ nhưng cũng phải si mê mà nhìn.
Trịnh Đan Ny có hơi sững sờ nhưng sau đó nàng lại cười, 1 nụ cười đầy tổn thương, nàng cứ thế để chân trần mà chạy ra khỏi nhà với 1 trái tim giá lạnh!!
Đúng là nàng đã quá ảo tưởng rồi, có khi nào chị ấy lại đặt nàng vào trong lòng đâu vì căn bản chị ấy không hề thích nàng... thậm chí còn ghét bỏ nàng, nàng còn ngu ngốc ở đây mong chờ điều gì rồi tự rước lấy đau đớn vào tim...??
Đối tượng chị ấy yêu là nam nhân, đối tượng chị ấy muốn bên cạnh 1 đời là nam nhân và đối tượng chị ấy muốn để vào tim cũng là 1 nam nhân chứ không phải nữ nhân như nàng!!
Trịnh Đan Ny đột nhiên chạy đi khiến Trần Kha có hơi bất ngờ đến sững sờ, cô nói gì sai sao? Sao nàng ta lại... cô dần dần cũng nhớ ra điều gì đó rất quan trọng, gương mặt vô cùng hoảng hốt vội đuổi theo nàng nhưng đã muộn. Cô đã không còn thấy bóng dáng nàng. Đối với nàng, cô luôn trễ hẹn như thế, chưa bao giờ có thể bắt kịp nàng.
1 lần lại 1 lần, cô khiến nàng đau đớn nhưng nàng vẫn yêu cô, vẫn là chờ mong cô. Cô trách mình vô tâm, vốn muốn xin lỗi người ta... giờ thì hay rồi, chẳng những không xin lỗi được lại còn chồng chất thêm lỗi lầm.
Trần Kha cứ thế chạy mấy vòng để tìm, nhưng làm sao cô cũng không tìm được vì cô thậm chí còn không biết mỗi khi buồn... nàng sẽ đi đến nơi nào...
Trịnh Đan Ny ngồi trên xích đu cười như điên sảng, cô cứ vậy mà cười, không 1 giọt nước mắt chỉ có tiếng cười vang dội trong đêm!
Tối nay là câu trả lời chân thật nhất của cô dành cho nàng, nàng còn chưa biết tỉnh mộng sao?
"Hahahaha... Vũ Hạo, sao cứ phải là anh? Rõ ràng anh đã hứa với tôi sẽ không phiền đến chị ấy nhưng hết lần này đến lần khác....??"
Trịnh Đan Ny cười nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo, nàng thì thầm với chính mình cũng như nhắn gửi đến Trần Kha.
"Trần Kha, chị đã tuyệt tình thì sau này cũng đừng trách em tuyệt nghĩa!!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top